Editor: VTVT
Mặt đáng yêu hơi cứng đờ, đôi mắt ẩn ý cười cũng bị kiềm hãm, Hắn? ? Hắn thật là mỹ kinh vì thiên nhân, nhưng dù sao hắn cũng là. Trong thanh âm mang theo áp lực, mang theo vài phần khó xử, cũng ẩn chứa tia lo lắng: Sư huynh, làm như vậy có phải hay không quá độc ác.
Ngoan*? Hai tròng mắt híp lại, ngón tay thon dài, chậm rãi thu lại, Nếu như nàng không muốn, không ai có thể miễn cưỡng nàng, hết thảy mọi quyền quyết định đều thuộc về nàng. Mặt tràn đầy ý cười, vô tội không liên quan.
*ngoan ở đây là ngoan độc ý.
Thanh âm dễ nghe chậm rãi truyền đến, từ tính có vài phần say lòng người, nhưng không có nửa phần cảm tình, rõ ràng mang trên mặt có ý cười, làm cho người ta không cảm giác nửa phần lo lắng. . .
Nàng kết luận nữ nhân háo sắc kia kìm không được dụ hoặc người nọ .
Ách. . . Sở Vân Phi ngạc nhiên, nói là nói như vậy thôi, nhưng nàng thật sự như lời đồn đãi sao, nàng không nhất định phải chết sao?
Sư huynh, huynh nói nàng nghe được Hoàng Thượng chỉ hôn sẽ có phản ứng gì? Nhất định sẽ thực hưng phấn đi? Sở Vân Phi đến gần một chút, vẻ mặt thần bí nói. .
Ngươi muốn đi vậy đi đi. Khóe môi hơi giơ lên, gợi lên độ cong thản nhiên, thản nhiên cười khẽ dụ hoặc làm cho người ta hít thở không thông, đương nhiên hắn biết lòng hiếu kỳ thái quá Sở Vân Phi sớm muốn đi xem nữ nhân có bộ dạng thế nào.
Thế nhưng hắn muốn đi, cho hắn đi xem cũng tốt, tuy hắn đối với nữ nhân kia không hứng thú, nhưng Hoàng Thượng bên kia vẫn còn muốn giả vờ giả vịt. .
Hoàng Thượng không phải muốn buộc hắn động thủ sao? Nếu hắn không hề bất động, chẳng phải cô phụ một mảnh 'hảo tâm' của Hoàng Thượng hay sao.
Sư huynh, thật không công bằng, vì sao huynh liếc mắt một cái có thể nhìn thấu ta suy nghĩ gì, mà ta lại vĩnh viễn không đoán ra huynh đang nghĩ gì? Sở Vân Phi đứng thẳng, trong thanh âm rõ ràng mang theo vài phần bất mãn.
Là hắn ngu ngốc? Hay là sư huynh quá giảo hoạt?
Hắn ngốc sao? Nếu nói hắn ngốc, ngày đó hạ chỉ sợ không sai biệt lắm đều là ngốc tử, cả sư phó đều nói hắn là thiên tài, hắn chỉ lên núi không đến năm năm, liền học xong bản lĩnh sư phó sở hữu, sư phó đành phải cho hắn đi theo sư huynh xuống núi .
Hắn chẳng qua có lòng hiếu kỳ quá nặng thôi.
A. , khóe môi tiếp tục giơ lên, yêu nghiệt kia mỉm cười, ai ai cũng không ngăn được, chính là, trong nụ cười kia, vốn không có chút độ ấm nào, ngược lại trong đôi mắt lại ẩn quá nhiều hàn ý, hắn nếu hắn đơn giản như vậy mọi người nhìn thấy, chỉ sợ hắn không sống tới hôm nay .
Sư huynh, nghe nói nữ nhân kia thật sự rất đẹp, nếu không huynh liền thú về, xứng với dung mạo tuyệt thế của huynh, cũng là không tệ. Hơn nữa... Sở Vân Phi nhìn thấy khóe môi hắn treo nụ cười cũng không khỏi sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần nửa thật nửa giả cười nói.
Mày kiếm nhíu lại, mi nhiều hơn vài phần khinh thường, thú? ? Cưới một nữ nhân như vậy? Một cái không có dung mạo, nữ nhân ngu ngốc mà háo sắc?
Thật mệt cho Hoàng Thượng có thể tìm được một nữ nhân như vậy.
Ngươi nghĩ như vậy, thì đừng đi. Quét mắt hắn liếc một cái, thành công làm Sở Vân Phi ngậm mồm.
Hảo, hảo, ta không nói . Lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo, với lòng hiếu kỳ rất nặng của nặng, không cho hắn tới xem, còn không bằng giết hắn.
Đường phủ.
Đường Nhược Ảnh nhìn in ấn hán ấn của nàng yêu cầu ấn ra 'Chuyên đề nhân vật sách báo' trên mặt hiện lên ánh sáng hưng phấn, khóe môi cũng gợi lên ý cười vừa lòng, không tệ, nàng muốn có hiệu quả.
Sách báo tổng cộng có hai bản.
Trong đó một quyển bình thường, chính là trên bìa mặt có bức họa Phong Dật Hiên, bình thường hình tượng hắn xuất hiện trước mặt mọi người, tiên bàn phiêu dật. Thư bên trong đều viết chuyện về Phong Dật Hiên, là nàng tự mình viết , đương nhiên đều viết tốt nhất, vốn thôi, xác thực Phong Dật Hiên không chỗ nào là không tốt.
Một khác bản tinh xảo bên trong có mười lăm bức họa nàng vẽ, triển lãm phong cách bất đồng của Phong Dật Hiên bất đồng.
Hảo, ấn giống bản này cho ta, bản bình thường ấn mười vạn phần, bản tinh xảo ấn mười phần thôi . Sau khi xem hết lại, Đường Nhược Ảnh phân phó đưa thư đến cho người.
Cái gì? ? Ấn mười vạn phần? Người nọ trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, chỗ này, dẫn nhiều như vậy làm sao, nàng nghĩ tiểu thư vì ám luyến Phong công tử ấn đến tương tư tàng trữ vật!
Làm theo lời của ta. Đường Nhược Ảnh không để ý đến kinh ngạc của hắn, thấp giọng nói, Còn có, chuyện này phải giữ bí mật, đừng cho người khác biết biết, sách báo này là từ chúng ta in ấn bán ra.
Hiện tại là thời kì mấu chốt, nàng không thể có nửa điểm sai sót, bìa mặt sách báo như vậy, còn có bức họa in ấn, đều quá đặc biệt, niên đại này không có. .
Dạ. Sau khi lấy lại tinh thần, nhỏ giọng đáp lời, sau đó chậm rãi rời đi.
Tiểu thư, ngươi thật sự quá lợi hại , không chỉ có có thể vẽ tranh đẹp như vậy. Nhưng lại có thể ấn tất cả thành thư, tiểu thư, ngươi thật sự quá vĩ đại . Vẻ mặt Châu nhi hưng phấn nhìn quyển sách Đường Nhược Ảnh cầm trên tay, kìm lòng không được khen ngợi, đặc biệt nhìn đến trên mặt sách báo có bức họa Phong Dật Hiên, hai tròng mắt lại lộ ra ánh sáng khác thường..
Tốt lắm, ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi tâm tư ngươi hay sao, qua hai ngày nữa, ấn xong đưa ngươi một quyển, cho ngươi mỗi ngày ôm xem. Đường Nhược Ảnh nửa thật nửa giả cười nói, nàng biết nha đầu này vẫn luôn ngóng Dật Hiên rất sùng bái.
Thật sự, tiểu thư? Tiểu thư thật sự quá tốt. Châu nhi hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, gần nhất bị Đường Nhược Ảnh cuốn hút, thiếu một chút câu nệ, hơn vài phần tùy ý. Chính là đột nhiên ý thức được chính mình luống cuống, trên mặt không khỏi đỏ ửng. . . .
Đường Nhược Ảnh khẽ lắc đầu, nha đầu này, tư xuân đi, bất quá Phong Dật Hiên là dạng người gì, ái mộ hắn nhất định không có kết quả, cũng may, nàng cũng chỉ âm thầm ái mộ, không hy vọng xa vời gì khác, tựa như hiện đại này truy tinh tộc.
Ngươi đi tìm Phong công tử, kêu hắn tìm một chỗ, ta muốn cùng hắn gặp mặt. Nụ cười trên mặt biến mất, nàng khẽ nói với Châu nhi bên cạnh.
. .
Mặc kệ thế nào, chuyện này, nàng phải nói cho Phong Dật Hiên một tiếng.
Nhưng hiện tại nàng không có cách đi ra ngoài, sợ bị người khác phát hiện khác thường.
A! ! ! Tiểu thư, ngươi nói cái gì, muốn ta đi thỉnh Phong công tử? Châu nhi kinh trệ, hai tròng mắt trợn lên, vẻ mặt khó tin nhìn Đường Nhược Ảnh, Phong công tử nha, đối với nàng mà nói chính tiên nhân nha, kêu nàng đi tìm Phong công tử? ?
Hơn nữa cho dù nàng đi, người ta sẽ gặp nàng sao? Sẽ chịu gặp tiểu thư nhà nàng sao?
Muốn ngươi đi vậy ngươi cứ đi đi. Nhìn thấy nàng kinh ngạc, Đường Nhược Ảnh lại âm thầm lắc đầu, tâm tư nàng ấy, nàng tự nhiên hiểu được.
Nga.... Châu nhi thì thào đáp, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy kinh ngạc cùng hoài nghi, đi tìm Phong công tử nha, đối với nàng mà nói, thật sự quá bất khả tư nghị!
Châu nhi ra phủ, một bên suy tư, một bên đi về phía trước, cũng không chú ý tới chuyện chung quanh, cho nên cũng không chú ý tới, một nam nhân, từ lúc nàng ra khỏi Đường phủ, vẫn chú ý nàng.
Mặt đáng yêu hơi cứng đờ, đôi mắt ẩn ý cười cũng bị kiềm hãm, Hắn? ? Hắn thật là mỹ kinh vì thiên nhân, nhưng dù sao hắn cũng là. Trong thanh âm mang theo áp lực, mang theo vài phần khó xử, cũng ẩn chứa tia lo lắng: Sư huynh, làm như vậy có phải hay không quá độc ác.
Ngoan*? Hai tròng mắt híp lại, ngón tay thon dài, chậm rãi thu lại, Nếu như nàng không muốn, không ai có thể miễn cưỡng nàng, hết thảy mọi quyền quyết định đều thuộc về nàng. Mặt tràn đầy ý cười, vô tội không liên quan.
*ngoan ở đây là ngoan độc ý.
Thanh âm dễ nghe chậm rãi truyền đến, từ tính có vài phần say lòng người, nhưng không có nửa phần cảm tình, rõ ràng mang trên mặt có ý cười, làm cho người ta không cảm giác nửa phần lo lắng. . .
Nàng kết luận nữ nhân háo sắc kia kìm không được dụ hoặc người nọ .
Ách. . . Sở Vân Phi ngạc nhiên, nói là nói như vậy thôi, nhưng nàng thật sự như lời đồn đãi sao, nàng không nhất định phải chết sao?
Sư huynh, huynh nói nàng nghe được Hoàng Thượng chỉ hôn sẽ có phản ứng gì? Nhất định sẽ thực hưng phấn đi? Sở Vân Phi đến gần một chút, vẻ mặt thần bí nói. .
Ngươi muốn đi vậy đi đi. Khóe môi hơi giơ lên, gợi lên độ cong thản nhiên, thản nhiên cười khẽ dụ hoặc làm cho người ta hít thở không thông, đương nhiên hắn biết lòng hiếu kỳ thái quá Sở Vân Phi sớm muốn đi xem nữ nhân có bộ dạng thế nào.
Thế nhưng hắn muốn đi, cho hắn đi xem cũng tốt, tuy hắn đối với nữ nhân kia không hứng thú, nhưng Hoàng Thượng bên kia vẫn còn muốn giả vờ giả vịt. .
Hoàng Thượng không phải muốn buộc hắn động thủ sao? Nếu hắn không hề bất động, chẳng phải cô phụ một mảnh 'hảo tâm' của Hoàng Thượng hay sao.
Sư huynh, thật không công bằng, vì sao huynh liếc mắt một cái có thể nhìn thấu ta suy nghĩ gì, mà ta lại vĩnh viễn không đoán ra huynh đang nghĩ gì? Sở Vân Phi đứng thẳng, trong thanh âm rõ ràng mang theo vài phần bất mãn.
Là hắn ngu ngốc? Hay là sư huynh quá giảo hoạt?
Hắn ngốc sao? Nếu nói hắn ngốc, ngày đó hạ chỉ sợ không sai biệt lắm đều là ngốc tử, cả sư phó đều nói hắn là thiên tài, hắn chỉ lên núi không đến năm năm, liền học xong bản lĩnh sư phó sở hữu, sư phó đành phải cho hắn đi theo sư huynh xuống núi .
Hắn chẳng qua có lòng hiếu kỳ quá nặng thôi.
A. , khóe môi tiếp tục giơ lên, yêu nghiệt kia mỉm cười, ai ai cũng không ngăn được, chính là, trong nụ cười kia, vốn không có chút độ ấm nào, ngược lại trong đôi mắt lại ẩn quá nhiều hàn ý, hắn nếu hắn đơn giản như vậy mọi người nhìn thấy, chỉ sợ hắn không sống tới hôm nay .
Sư huynh, nghe nói nữ nhân kia thật sự rất đẹp, nếu không huynh liền thú về, xứng với dung mạo tuyệt thế của huynh, cũng là không tệ. Hơn nữa... Sở Vân Phi nhìn thấy khóe môi hắn treo nụ cười cũng không khỏi sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần nửa thật nửa giả cười nói.
Mày kiếm nhíu lại, mi nhiều hơn vài phần khinh thường, thú? ? Cưới một nữ nhân như vậy? Một cái không có dung mạo, nữ nhân ngu ngốc mà háo sắc?
Thật mệt cho Hoàng Thượng có thể tìm được một nữ nhân như vậy.
Ngươi nghĩ như vậy, thì đừng đi. Quét mắt hắn liếc một cái, thành công làm Sở Vân Phi ngậm mồm.
Hảo, hảo, ta không nói . Lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo, với lòng hiếu kỳ rất nặng của nặng, không cho hắn tới xem, còn không bằng giết hắn.
Đường phủ.
Đường Nhược Ảnh nhìn in ấn hán ấn của nàng yêu cầu ấn ra 'Chuyên đề nhân vật sách báo' trên mặt hiện lên ánh sáng hưng phấn, khóe môi cũng gợi lên ý cười vừa lòng, không tệ, nàng muốn có hiệu quả.
Sách báo tổng cộng có hai bản.
Trong đó một quyển bình thường, chính là trên bìa mặt có bức họa Phong Dật Hiên, bình thường hình tượng hắn xuất hiện trước mặt mọi người, tiên bàn phiêu dật. Thư bên trong đều viết chuyện về Phong Dật Hiên, là nàng tự mình viết , đương nhiên đều viết tốt nhất, vốn thôi, xác thực Phong Dật Hiên không chỗ nào là không tốt.
Một khác bản tinh xảo bên trong có mười lăm bức họa nàng vẽ, triển lãm phong cách bất đồng của Phong Dật Hiên bất đồng.
Hảo, ấn giống bản này cho ta, bản bình thường ấn mười vạn phần, bản tinh xảo ấn mười phần thôi . Sau khi xem hết lại, Đường Nhược Ảnh phân phó đưa thư đến cho người.
Cái gì? ? Ấn mười vạn phần? Người nọ trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, chỗ này, dẫn nhiều như vậy làm sao, nàng nghĩ tiểu thư vì ám luyến Phong công tử ấn đến tương tư tàng trữ vật!
Làm theo lời của ta. Đường Nhược Ảnh không để ý đến kinh ngạc của hắn, thấp giọng nói, Còn có, chuyện này phải giữ bí mật, đừng cho người khác biết biết, sách báo này là từ chúng ta in ấn bán ra.
Hiện tại là thời kì mấu chốt, nàng không thể có nửa điểm sai sót, bìa mặt sách báo như vậy, còn có bức họa in ấn, đều quá đặc biệt, niên đại này không có. .
Dạ. Sau khi lấy lại tinh thần, nhỏ giọng đáp lời, sau đó chậm rãi rời đi.
Tiểu thư, ngươi thật sự quá lợi hại , không chỉ có có thể vẽ tranh đẹp như vậy. Nhưng lại có thể ấn tất cả thành thư, tiểu thư, ngươi thật sự quá vĩ đại . Vẻ mặt Châu nhi hưng phấn nhìn quyển sách Đường Nhược Ảnh cầm trên tay, kìm lòng không được khen ngợi, đặc biệt nhìn đến trên mặt sách báo có bức họa Phong Dật Hiên, hai tròng mắt lại lộ ra ánh sáng khác thường..
Tốt lắm, ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi tâm tư ngươi hay sao, qua hai ngày nữa, ấn xong đưa ngươi một quyển, cho ngươi mỗi ngày ôm xem. Đường Nhược Ảnh nửa thật nửa giả cười nói, nàng biết nha đầu này vẫn luôn ngóng Dật Hiên rất sùng bái.
Thật sự, tiểu thư? Tiểu thư thật sự quá tốt. Châu nhi hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, gần nhất bị Đường Nhược Ảnh cuốn hút, thiếu một chút câu nệ, hơn vài phần tùy ý. Chính là đột nhiên ý thức được chính mình luống cuống, trên mặt không khỏi đỏ ửng. . . .
Đường Nhược Ảnh khẽ lắc đầu, nha đầu này, tư xuân đi, bất quá Phong Dật Hiên là dạng người gì, ái mộ hắn nhất định không có kết quả, cũng may, nàng cũng chỉ âm thầm ái mộ, không hy vọng xa vời gì khác, tựa như hiện đại này truy tinh tộc.
Ngươi đi tìm Phong công tử, kêu hắn tìm một chỗ, ta muốn cùng hắn gặp mặt. Nụ cười trên mặt biến mất, nàng khẽ nói với Châu nhi bên cạnh.
. .
Mặc kệ thế nào, chuyện này, nàng phải nói cho Phong Dật Hiên một tiếng.
Nhưng hiện tại nàng không có cách đi ra ngoài, sợ bị người khác phát hiện khác thường.
A! ! ! Tiểu thư, ngươi nói cái gì, muốn ta đi thỉnh Phong công tử? Châu nhi kinh trệ, hai tròng mắt trợn lên, vẻ mặt khó tin nhìn Đường Nhược Ảnh, Phong công tử nha, đối với nàng mà nói chính tiên nhân nha, kêu nàng đi tìm Phong công tử? ?
Hơn nữa cho dù nàng đi, người ta sẽ gặp nàng sao? Sẽ chịu gặp tiểu thư nhà nàng sao?
Muốn ngươi đi vậy ngươi cứ đi đi. Nhìn thấy nàng kinh ngạc, Đường Nhược Ảnh lại âm thầm lắc đầu, tâm tư nàng ấy, nàng tự nhiên hiểu được.
Nga.... Châu nhi thì thào đáp, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy kinh ngạc cùng hoài nghi, đi tìm Phong công tử nha, đối với nàng mà nói, thật sự quá bất khả tư nghị!
Châu nhi ra phủ, một bên suy tư, một bên đi về phía trước, cũng không chú ý tới chuyện chung quanh, cho nên cũng không chú ý tới, một nam nhân, từ lúc nàng ra khỏi Đường phủ, vẫn chú ý nàng.
/38
|