9.7 Người đàn ông sẽ xây dựng tòa lâu đài cổ tích cùng mình là ai?
“Tất cả mọi thứ bao gồm cả tình cảm và sự nghiệp, bản thân mình đã từng toàn tâm toàn ý bỏ ra tâm sức, yêu sâu sắc, được yêu sâu sắc, nhìn thấy những phong cảnh tráng lệ, đi qua những cảnh vật tươi sáng, trải qua nỗi cô đơn, hưởng thụ ánh hào quang chói lóa và những thứ xa xỉ hào nhoáng, còn hành trình cuộc đời mình thì mới chỉ là điểm khởi đầu mà thôi. Ba mươi tuổi vẫn chỉ là điểm khởi đầu.
Hiện thực luôn luôn tàn khốc và lạnh lùng, nhưng có thể khiến cho hiện thực được tốt đẹp, giản đơn như trong cổ tích thì bản thân mới thực sự đạt được thành quả và cuộc đời mới.”
Hiểu Khê quỳ trước bãi cát, ôm lấy trái tim đang trống trải của mình: “Bố, xin bố hãy yên tâm, con sẽ tìm được một người đàn ông chịu kể chuyện cổ tích cho con nghe, anh ấy không chỉ kể cho con nghe mà hai chúng con sẽ cùng nhau thêu dệt nên câu chuyện cổ tích của riêng mình. Cho dù có khổ sở, gian khó tới chừng nào thì con và anh ấy sẽ đặt từng viên gạch để xây dựng nên tòa lâu đài chỉ thuộc về chúng con. Anh ấy đến rồi đi, có thể khiến cho tòa lâu đài đó nghiêng ngả, nhưng con quyết sẽ không để nó sụp đổ. Bởi vì vẫn còn có con, có bố, niềm tin của bố con mình vẫn vô cùng mãnh liệt, trái tim con vẫn sẽ vô cùng ấm áp.”
“Hiểu Khê, đến giờ về nhà ăn cơm rồi.” Mẹ đứng phía sau Hiểu Khê, gọi cô về nhà ăn cơm. Cũng giống hệt như cảnh tượng hai mươi năm trước, nhưng vừa mới chớp mắt, bản thân cô bỗng chốc đã ba mươi tuổi rồi. Khi mọi người xung quanh đều đã kết hôn thì Hiểu Khê vẫn cứ đứng ngoài vòng hôn nhân mà bồi hồi suy ngẫm.
Là người phụ nữ ở tuổi ba mươi, cô không hề căng thẳng, lo lắng, bởi vì cô tin chắc rằng tất cả mọi thứ bao gồm cả tình cảm và sự nghiệp, bản thân mình đã từng toàn tâm toàn ý bỏ ra tâm sức, yêu sâu sắc, được yêu sâu sắc, đã được nhìn thấy những phong cảnh tráng lệ, đi qua những cảnh vật tươi sáng, trải qua nỗi cô đơn, hưởng thụ ánh hào quang chói lóa và những thứ xa xỉ hào nhoáng, còn hành trình cuộc đời mình thì mới chỉ là điểm khởi đầu mà thôi. Ba mươi tuổi vẫn chỉ là điểm khởi đầu.
“À đúng rồi, Hiểu Khê, có một người tự xưng là anh trai con, mỗi tháng đều bay tới đây chăm sóc, thăm hỏi mẹ, cùng mẹ đi tản bộ, nói chuyện bên bờ biển. Con nhận người anh trai đó lúc nào thế, tại sao mẹ lại không biết?”
Hiểu Khê ngây người vì kinh ngạc, cô chưa bao giờ nhận người anh nào cả.
“Mẹ, mau nói cho con biết đi, trông anh ấy thế nào?”
Mẹ mỉm cười. “Cậu ấy toàn kể cho mẹ nghe những chuyện của con thời đại học. Hiểu Khê, từ trước đến nay, con chưa bao giờ kể cho mẹ đấy, con không biết mẹ thích nghe tới mức nào đâu.”
Đại học? Lưu Hiên! Là anh ấy! Nhất định là anh ấy!
“Thế anh ấy còn nói với mẹ điều gì nữa không?” Hiểu Khê kéo kéo tay áo mẹ.
“Cậu ấy nói có để lại lời nhắn cho con trong trang web diễn đàn dành cho bạn bè, con tự đi xem đi!” Mẹ vỗ vỗ lên đầu Hiểu Khê.
Cô nhanh chóng chạy về nhà, mở hòm thư ra. Kể từ khi tốt nghiệp, cô chưa bao giờ mở ra xem. Khi những trang viết trước kia vô cùng quen thuộc hiện ra ngay trước mắt mình, Hiểu Khê hoàn toàn bất ngờ trước hơn năm mươi lời nhắn gửi đến từ cùng một người.
“Hiểu Khê, anh vẫn còn nhớ mãi lần đầu gặp em, dưới gốc cây trường xuân trước cửa thư viện trường, em bước về phía anh. Mặc chiếc váy màu trắng, em ôm cuốn truyện Hoàng tử bé vừa mượn trong thư viện, đi lướt qua anh. Anh quay đầu nhìn theo bóng dáng em càng ngày càng xa, cho tới khi biến mất khỏi tầm nhìn của anh. Có lẽ chính vào giây phút ấy, trong cuộc đời anh đã xuất hiện một bông hoa hồng kiêu kì, đôi mắt anh bắt đầu tìm kiếm bóng dáng ấy, con người ấy. Anh nghĩ rằng cả cuộc đời này, anh sẽ chẳng bao giờ quên được bóng dáng đó của em.”
“Hiểu Khê, em có biết lúc đó anh đã tức giận thế nào không? Mãi mới lấy đủ dũng khí để hẹn em, vậy mà em nỡ thất hẹn, để mặc anh ngồi đợi em suốt ba tiếng đồng hồ. Sau đó, em còn bình thản nói rằng tưởng anh đang đùa. Hiểu Khê, anh quá thấu hiểu con người mình, trước kia đích thực là anh luôn đùa cợt, nhưng lần đó hoàn toàn không phải.”
“Hiểu Khê, em có biết sau khi anh thuyết phục được em gia nhập công ty của mình, anh đã vui tới mức độ nào không? Cuối cùng, anh đã có thể danh chính ngôn thuận nhìn thấy em hàng ngày, cho dù anh không bao giờ xuất hiện trong thế giới tình cảm của em, nhưng chỉ cần nhìn thấy em là anh đã mãn nguyện rồi.
“Hiểu Khê, người con gái mà anh quen biết cuối cùng đã hẹn hò yêu đương rồi trở thành một Hiểu Khê xa lạ, như thể anh chưa từng biết vậy. Nhìn thấy bộ dạng em luôn như ở trên mây, làm việc không tập trung, trái tim anh thực sự đau nhói. Tại sao người đàn ông ấy lại không phải là anh? Nhưng rốt cuộc, Hiểu Khê cũng bắt đầu hẹn hò, đó là chuyện tốt, bởi vì đó là lựa chọn của em, bởi vì cuối cùng đã có một người đàn ông quan tâm chăm sóc em.”
“Hiểu Khê, khi anh nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của em, anh vừa vui lại vừa buồn bã. Anh vui vì cuối cùng em đã lại trở về tình trạng độc thân, buồn vì lần này em thực sự bị tổn thương nặng nề. Hiểu Khê, em là một thiên thần luôn sống trong thế giới cổ tích, khi chìm đắm vào tình yêu, thể nào em cũng sẽ giống như nàng tiên cá, làm sao lại không đau khổ được?”
“Hiểu Khê, anh biết rằng thỏa thuận của chúng ta là mãi mãi không bao giờ nhắc tới quá khứ ở công ty, anh biết em luôn đặt anh ở ngoài khoảng cách an toàn, không để anh lại gần quan tâm, chăm lo cho em. Em có biết anh đã vất vả thế nào không? Để quan tâm, chăm sóc cho em, anh buộc phải quan tâm chăm lo cho tất cả các nữ đồng nghiệp trong công ty, thế là anh đạt được danh hiệu người dàn ông tốt nhất nơi công sở, tất cả thứ này đều vì em mà có cả.”
“Hiểu Khê, khi anh mượn men say, lấy hết lòng can đảm bày tỏ tình cảm với em, vậy mà lại bị em vô tình cự tuyệt. Hiểu Khê, tại sao trong thế giới của anh, em luôn để lại một bóng dáng càng ngày càng khuất xa, mờ ảo? Đây chính là số mệnh của anh sao? Anh thực sự không phục.”
“Hiểu Khê, cuối cùng anh cũng biết rằng tình cảm chẳng thể nào ép buộc được. Trong tòa lâu đài tình yêu của em chẳng bao giờ có vị trí cho anh. Anh quá mệt mỏi, anh không thể đốì xử bạc bẽo với người con gái luôn ở cạnh mình được. Hiểu Khê, anh sắp kết hôn rồi. Tạm biệt, lần này chính là lúc anh phải quay người bước đi.”
“Hiểu Khê, em đi rồi. Em đi châu Âu, đi đến Prague, thành phố của những câu chuyện cổ tích. Anh biết đó chính là giấc mơ của em. Anh cũng biết anh và em cách nhau quá xa, có lẽ em sẽ không bao giờ trở lại nữa, hoặc là em sẽ mang theo một anh chàng tóc vàng mắt xanh về cùng, thậm chí còn cả một đứa con lai xinh xắn nữa. Có điều, em cứ yên tâm, anh đã chôn chặt hình bóng em trong trái tim mình rồi.”
“Hiểu Khê, anh đã li hôn rồi. Xin đừng khuyên giải anh và cũng đừng phê phán anh! Anh chỉ không muốn phụ bạc cô ấy. Đúng thế, kết hôn là vì không muốn phụ bạc cô ấy, giờ li hôn cũng là vì không muốn phụ bạc cô ấy. Bởi vì tình yêu mà cô ấy muốn có, anh không bao giờ cho được. Cho nên, anh và cô ấy quyết định buông tha cho nhau. Anh đến Thượng Hải rồi. Có duyên thì gặp lại nhé!”
“Hiểu Khê, anh cùng với mấy người đồng nghiệp ở Thượng Hải đi hát hò. Anh hát bài Duy nhất của Vương Lực Hoành khiến cho các đồng nghiệp nữ thích vô cùng. Anh nghĩ chắc vì bài hát này chính là tâm trạng của anh nên anh mới hát truyền cảm được đến thế. Hiểu Khê, anh biết tình yêu không phải là thứ duy nhất trong cuộc sống, nhưng em lại là duy nhất trong thế giới tình cảm của anh. Đúng vậy, em chắc chắn luôn là duy nhất của anh. Anh luôn tự nói bên điện thoại: “Anh yêu em, anh thực sự yêu em, baby!” Anh đã không thể yêu em nhiều hơn chút nữa, kì thực, tình cảm đó đã vượt quá giới hạn của tình yêu...”
“Hiểu Khê, anh đã gặp mẹ của em, anh vẫn luôn tò mò về vùng quê nơi em sinh ra và lớn lên. Anh rất thích biển cả và đặc biệt muốn biết bờ biển đã ở bên em suốt thời ấu thơ như thế nào. Có thể đi dạo, nói chuyện cùng mẹ em thật tốt biết mấy, mẹ em kể cho anh nghe rất nhiều chuyện thú vị của em hồi nhỏ. Thì ra, thời còn bẻ em nghịch ngợm, bướng bỉnh đến thế. Giây phút này, anh chợt cảm thấy đang ở rất gần, rất gần bên em. Có lẽ lúc này, em đã có người yêu ở châu Âu rồi, có lẽ em đã trở thành bông hồng của người khác, còn anh mãi mãi chỉ là con cáo đứng dưới gốc cây táo đợi chờ tình yêu, đợi chờ được thuần phục, cho dù trong cuộc đời, anh chỉ còn lại màu vàng của đồng lúa và tiếng gió rì rào bên tai...”
Đọc đến đây, khuôn mặt của Hiểu Khê đã đầm đìa nước mắt, trái tim cô cảm thấy rất đau đớn.
Còn nhớ lúc đó, con cáo có nói với hoàng tử bé một bí mật: “Chỉ khi dùng trái tim thì mới có thể nhìn rõ. Bản chất của đồ vật không thể nhìn bằng mắt thường. Chính vì cậu đã tốn quá nhiều thời gian vào bông hồng cho nên mới cảm thấy bông hồng ấy quan trọng đến mức đó.”
Thế giới rất rộng lớn mà cũng rất bé.
Hiểu Khê nhớ lại điệu nhảy vòng tròn từ thời còn học đại học, trong một sàn nhảy lớn, mọi người đều mặc trang phục đẹp đẽ, mỗi người mỗi vẻ, các đôi nhảy vào sàn rồi vây thành một vòng tròn. Bước nhảy hết sức đơn giản, cứ hai bước nhảy lại quay một vòng, sau đó bước sang bên cạnh rồi thay đổi bạn nhảy của mình. Chỉ cần bạn không ngừng khiêu vũ, cho dù có chuyển theo hướng nào thì kiểu gì cũng quay về người bạn nhảy ban đầu của mình.
Hiểu Khê đã tự khiêu vũ theo nhịp điệu của riêng mình, sau khi đi một vòng lớn, cô mới nhận ra mình lại quay về điểm khởi đầu.
Cô nhớ lại tòa thành Prazskyhrad tại thành phố Prague, trong lễ đường treo hai chiếc đèn khổng lồ, rực rỡ, mỗi ngọn nến trên chiếc đèn treo đó đều tỏa ra màu vàng lấp lánh. Trần nhà ở đây rất cao, lấy màu trắng làm màu sắc chủ đạo, trên mặt tường toàn đá màu trắng có rất nhiều hoa văn màu vàng, mỗi một bức họa trên tường đều được chạm khắc rất công phu, điệu nghệ.
Haizz, chúng ta đứng giữa chốn nhân gian, có khác gì một tòa lâu đài hoa lệ mà cô độc, cứ kiên cường, hiên ngang đứng vững giữa trời đất, chứng kiến biết bao cuộc tình hợp tan vui buồn xen lẫn? Chiếc đèn treo có huy hoàng, chói mắt đến mấy, tấm rèm cửa sang trọng đến đâu, cũng chẳng thể che giấu nổi sự lạnh giá ẩn chứa trong từng viên ngói, viên gạch của tòa lâu đài.
Chỉ duy nhất gia đình, duy nhất một người nào đó, duy nhất bản thân tràn trề tự tin thì mới có thể đem lại linh hồn căng tràn nhựa sống cho tòa lâu đài hào hoa ấy mà thôi. Hiểu Khê biết rằng hiện thực luôn luôn tàn khốc và lạnh lùng, nhưng có thể khiến cho hiện thực được tốt đẹp, giản đơn như trong cổ tích thì bản thân mới thực sự đạt được thành quả trong cuộc đời.
Tòa lâu đài còn đó mà truyện cổ tích đã mất rồi.
Khoảng cách khi hai người quay lưng lại với nhau rốt cuộc là bao xa? Chính là một vòng trái đất.
Sau khi đã đi cả một vòng lớn, Hiểu Khê lại đứng trước mặt người đàn ông này.
“Lưu Hiên, anh sẽ cùng em đi xây dựng tòa lâu đài chỉ thuộc về riêng đôi ta chứ?” Hiểu Khê thì thầm.
“Tất cả mọi thứ bao gồm cả tình cảm và sự nghiệp, bản thân mình đã từng toàn tâm toàn ý bỏ ra tâm sức, yêu sâu sắc, được yêu sâu sắc, nhìn thấy những phong cảnh tráng lệ, đi qua những cảnh vật tươi sáng, trải qua nỗi cô đơn, hưởng thụ ánh hào quang chói lóa và những thứ xa xỉ hào nhoáng, còn hành trình cuộc đời mình thì mới chỉ là điểm khởi đầu mà thôi. Ba mươi tuổi vẫn chỉ là điểm khởi đầu.
Hiện thực luôn luôn tàn khốc và lạnh lùng, nhưng có thể khiến cho hiện thực được tốt đẹp, giản đơn như trong cổ tích thì bản thân mới thực sự đạt được thành quả và cuộc đời mới.”
Hiểu Khê quỳ trước bãi cát, ôm lấy trái tim đang trống trải của mình: “Bố, xin bố hãy yên tâm, con sẽ tìm được một người đàn ông chịu kể chuyện cổ tích cho con nghe, anh ấy không chỉ kể cho con nghe mà hai chúng con sẽ cùng nhau thêu dệt nên câu chuyện cổ tích của riêng mình. Cho dù có khổ sở, gian khó tới chừng nào thì con và anh ấy sẽ đặt từng viên gạch để xây dựng nên tòa lâu đài chỉ thuộc về chúng con. Anh ấy đến rồi đi, có thể khiến cho tòa lâu đài đó nghiêng ngả, nhưng con quyết sẽ không để nó sụp đổ. Bởi vì vẫn còn có con, có bố, niềm tin của bố con mình vẫn vô cùng mãnh liệt, trái tim con vẫn sẽ vô cùng ấm áp.”
“Hiểu Khê, đến giờ về nhà ăn cơm rồi.” Mẹ đứng phía sau Hiểu Khê, gọi cô về nhà ăn cơm. Cũng giống hệt như cảnh tượng hai mươi năm trước, nhưng vừa mới chớp mắt, bản thân cô bỗng chốc đã ba mươi tuổi rồi. Khi mọi người xung quanh đều đã kết hôn thì Hiểu Khê vẫn cứ đứng ngoài vòng hôn nhân mà bồi hồi suy ngẫm.
Là người phụ nữ ở tuổi ba mươi, cô không hề căng thẳng, lo lắng, bởi vì cô tin chắc rằng tất cả mọi thứ bao gồm cả tình cảm và sự nghiệp, bản thân mình đã từng toàn tâm toàn ý bỏ ra tâm sức, yêu sâu sắc, được yêu sâu sắc, đã được nhìn thấy những phong cảnh tráng lệ, đi qua những cảnh vật tươi sáng, trải qua nỗi cô đơn, hưởng thụ ánh hào quang chói lóa và những thứ xa xỉ hào nhoáng, còn hành trình cuộc đời mình thì mới chỉ là điểm khởi đầu mà thôi. Ba mươi tuổi vẫn chỉ là điểm khởi đầu.
“À đúng rồi, Hiểu Khê, có một người tự xưng là anh trai con, mỗi tháng đều bay tới đây chăm sóc, thăm hỏi mẹ, cùng mẹ đi tản bộ, nói chuyện bên bờ biển. Con nhận người anh trai đó lúc nào thế, tại sao mẹ lại không biết?”
Hiểu Khê ngây người vì kinh ngạc, cô chưa bao giờ nhận người anh nào cả.
“Mẹ, mau nói cho con biết đi, trông anh ấy thế nào?”
Mẹ mỉm cười. “Cậu ấy toàn kể cho mẹ nghe những chuyện của con thời đại học. Hiểu Khê, từ trước đến nay, con chưa bao giờ kể cho mẹ đấy, con không biết mẹ thích nghe tới mức nào đâu.”
Đại học? Lưu Hiên! Là anh ấy! Nhất định là anh ấy!
“Thế anh ấy còn nói với mẹ điều gì nữa không?” Hiểu Khê kéo kéo tay áo mẹ.
“Cậu ấy nói có để lại lời nhắn cho con trong trang web diễn đàn dành cho bạn bè, con tự đi xem đi!” Mẹ vỗ vỗ lên đầu Hiểu Khê.
Cô nhanh chóng chạy về nhà, mở hòm thư ra. Kể từ khi tốt nghiệp, cô chưa bao giờ mở ra xem. Khi những trang viết trước kia vô cùng quen thuộc hiện ra ngay trước mắt mình, Hiểu Khê hoàn toàn bất ngờ trước hơn năm mươi lời nhắn gửi đến từ cùng một người.
“Hiểu Khê, anh vẫn còn nhớ mãi lần đầu gặp em, dưới gốc cây trường xuân trước cửa thư viện trường, em bước về phía anh. Mặc chiếc váy màu trắng, em ôm cuốn truyện Hoàng tử bé vừa mượn trong thư viện, đi lướt qua anh. Anh quay đầu nhìn theo bóng dáng em càng ngày càng xa, cho tới khi biến mất khỏi tầm nhìn của anh. Có lẽ chính vào giây phút ấy, trong cuộc đời anh đã xuất hiện một bông hoa hồng kiêu kì, đôi mắt anh bắt đầu tìm kiếm bóng dáng ấy, con người ấy. Anh nghĩ rằng cả cuộc đời này, anh sẽ chẳng bao giờ quên được bóng dáng đó của em.”
“Hiểu Khê, em có biết lúc đó anh đã tức giận thế nào không? Mãi mới lấy đủ dũng khí để hẹn em, vậy mà em nỡ thất hẹn, để mặc anh ngồi đợi em suốt ba tiếng đồng hồ. Sau đó, em còn bình thản nói rằng tưởng anh đang đùa. Hiểu Khê, anh quá thấu hiểu con người mình, trước kia đích thực là anh luôn đùa cợt, nhưng lần đó hoàn toàn không phải.”
“Hiểu Khê, em có biết sau khi anh thuyết phục được em gia nhập công ty của mình, anh đã vui tới mức độ nào không? Cuối cùng, anh đã có thể danh chính ngôn thuận nhìn thấy em hàng ngày, cho dù anh không bao giờ xuất hiện trong thế giới tình cảm của em, nhưng chỉ cần nhìn thấy em là anh đã mãn nguyện rồi.
“Hiểu Khê, người con gái mà anh quen biết cuối cùng đã hẹn hò yêu đương rồi trở thành một Hiểu Khê xa lạ, như thể anh chưa từng biết vậy. Nhìn thấy bộ dạng em luôn như ở trên mây, làm việc không tập trung, trái tim anh thực sự đau nhói. Tại sao người đàn ông ấy lại không phải là anh? Nhưng rốt cuộc, Hiểu Khê cũng bắt đầu hẹn hò, đó là chuyện tốt, bởi vì đó là lựa chọn của em, bởi vì cuối cùng đã có một người đàn ông quan tâm chăm sóc em.”
“Hiểu Khê, khi anh nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của em, anh vừa vui lại vừa buồn bã. Anh vui vì cuối cùng em đã lại trở về tình trạng độc thân, buồn vì lần này em thực sự bị tổn thương nặng nề. Hiểu Khê, em là một thiên thần luôn sống trong thế giới cổ tích, khi chìm đắm vào tình yêu, thể nào em cũng sẽ giống như nàng tiên cá, làm sao lại không đau khổ được?”
“Hiểu Khê, anh biết rằng thỏa thuận của chúng ta là mãi mãi không bao giờ nhắc tới quá khứ ở công ty, anh biết em luôn đặt anh ở ngoài khoảng cách an toàn, không để anh lại gần quan tâm, chăm lo cho em. Em có biết anh đã vất vả thế nào không? Để quan tâm, chăm sóc cho em, anh buộc phải quan tâm chăm lo cho tất cả các nữ đồng nghiệp trong công ty, thế là anh đạt được danh hiệu người dàn ông tốt nhất nơi công sở, tất cả thứ này đều vì em mà có cả.”
“Hiểu Khê, khi anh mượn men say, lấy hết lòng can đảm bày tỏ tình cảm với em, vậy mà lại bị em vô tình cự tuyệt. Hiểu Khê, tại sao trong thế giới của anh, em luôn để lại một bóng dáng càng ngày càng khuất xa, mờ ảo? Đây chính là số mệnh của anh sao? Anh thực sự không phục.”
“Hiểu Khê, cuối cùng anh cũng biết rằng tình cảm chẳng thể nào ép buộc được. Trong tòa lâu đài tình yêu của em chẳng bao giờ có vị trí cho anh. Anh quá mệt mỏi, anh không thể đốì xử bạc bẽo với người con gái luôn ở cạnh mình được. Hiểu Khê, anh sắp kết hôn rồi. Tạm biệt, lần này chính là lúc anh phải quay người bước đi.”
“Hiểu Khê, em đi rồi. Em đi châu Âu, đi đến Prague, thành phố của những câu chuyện cổ tích. Anh biết đó chính là giấc mơ của em. Anh cũng biết anh và em cách nhau quá xa, có lẽ em sẽ không bao giờ trở lại nữa, hoặc là em sẽ mang theo một anh chàng tóc vàng mắt xanh về cùng, thậm chí còn cả một đứa con lai xinh xắn nữa. Có điều, em cứ yên tâm, anh đã chôn chặt hình bóng em trong trái tim mình rồi.”
“Hiểu Khê, anh đã li hôn rồi. Xin đừng khuyên giải anh và cũng đừng phê phán anh! Anh chỉ không muốn phụ bạc cô ấy. Đúng thế, kết hôn là vì không muốn phụ bạc cô ấy, giờ li hôn cũng là vì không muốn phụ bạc cô ấy. Bởi vì tình yêu mà cô ấy muốn có, anh không bao giờ cho được. Cho nên, anh và cô ấy quyết định buông tha cho nhau. Anh đến Thượng Hải rồi. Có duyên thì gặp lại nhé!”
“Hiểu Khê, anh cùng với mấy người đồng nghiệp ở Thượng Hải đi hát hò. Anh hát bài Duy nhất của Vương Lực Hoành khiến cho các đồng nghiệp nữ thích vô cùng. Anh nghĩ chắc vì bài hát này chính là tâm trạng của anh nên anh mới hát truyền cảm được đến thế. Hiểu Khê, anh biết tình yêu không phải là thứ duy nhất trong cuộc sống, nhưng em lại là duy nhất trong thế giới tình cảm của anh. Đúng vậy, em chắc chắn luôn là duy nhất của anh. Anh luôn tự nói bên điện thoại: “Anh yêu em, anh thực sự yêu em, baby!” Anh đã không thể yêu em nhiều hơn chút nữa, kì thực, tình cảm đó đã vượt quá giới hạn của tình yêu...”
“Hiểu Khê, anh đã gặp mẹ của em, anh vẫn luôn tò mò về vùng quê nơi em sinh ra và lớn lên. Anh rất thích biển cả và đặc biệt muốn biết bờ biển đã ở bên em suốt thời ấu thơ như thế nào. Có thể đi dạo, nói chuyện cùng mẹ em thật tốt biết mấy, mẹ em kể cho anh nghe rất nhiều chuyện thú vị của em hồi nhỏ. Thì ra, thời còn bẻ em nghịch ngợm, bướng bỉnh đến thế. Giây phút này, anh chợt cảm thấy đang ở rất gần, rất gần bên em. Có lẽ lúc này, em đã có người yêu ở châu Âu rồi, có lẽ em đã trở thành bông hồng của người khác, còn anh mãi mãi chỉ là con cáo đứng dưới gốc cây táo đợi chờ tình yêu, đợi chờ được thuần phục, cho dù trong cuộc đời, anh chỉ còn lại màu vàng của đồng lúa và tiếng gió rì rào bên tai...”
Đọc đến đây, khuôn mặt của Hiểu Khê đã đầm đìa nước mắt, trái tim cô cảm thấy rất đau đớn.
Còn nhớ lúc đó, con cáo có nói với hoàng tử bé một bí mật: “Chỉ khi dùng trái tim thì mới có thể nhìn rõ. Bản chất của đồ vật không thể nhìn bằng mắt thường. Chính vì cậu đã tốn quá nhiều thời gian vào bông hồng cho nên mới cảm thấy bông hồng ấy quan trọng đến mức đó.”
Thế giới rất rộng lớn mà cũng rất bé.
Hiểu Khê nhớ lại điệu nhảy vòng tròn từ thời còn học đại học, trong một sàn nhảy lớn, mọi người đều mặc trang phục đẹp đẽ, mỗi người mỗi vẻ, các đôi nhảy vào sàn rồi vây thành một vòng tròn. Bước nhảy hết sức đơn giản, cứ hai bước nhảy lại quay một vòng, sau đó bước sang bên cạnh rồi thay đổi bạn nhảy của mình. Chỉ cần bạn không ngừng khiêu vũ, cho dù có chuyển theo hướng nào thì kiểu gì cũng quay về người bạn nhảy ban đầu của mình.
Hiểu Khê đã tự khiêu vũ theo nhịp điệu của riêng mình, sau khi đi một vòng lớn, cô mới nhận ra mình lại quay về điểm khởi đầu.
Cô nhớ lại tòa thành Prazskyhrad tại thành phố Prague, trong lễ đường treo hai chiếc đèn khổng lồ, rực rỡ, mỗi ngọn nến trên chiếc đèn treo đó đều tỏa ra màu vàng lấp lánh. Trần nhà ở đây rất cao, lấy màu trắng làm màu sắc chủ đạo, trên mặt tường toàn đá màu trắng có rất nhiều hoa văn màu vàng, mỗi một bức họa trên tường đều được chạm khắc rất công phu, điệu nghệ.
Haizz, chúng ta đứng giữa chốn nhân gian, có khác gì một tòa lâu đài hoa lệ mà cô độc, cứ kiên cường, hiên ngang đứng vững giữa trời đất, chứng kiến biết bao cuộc tình hợp tan vui buồn xen lẫn? Chiếc đèn treo có huy hoàng, chói mắt đến mấy, tấm rèm cửa sang trọng đến đâu, cũng chẳng thể che giấu nổi sự lạnh giá ẩn chứa trong từng viên ngói, viên gạch của tòa lâu đài.
Chỉ duy nhất gia đình, duy nhất một người nào đó, duy nhất bản thân tràn trề tự tin thì mới có thể đem lại linh hồn căng tràn nhựa sống cho tòa lâu đài hào hoa ấy mà thôi. Hiểu Khê biết rằng hiện thực luôn luôn tàn khốc và lạnh lùng, nhưng có thể khiến cho hiện thực được tốt đẹp, giản đơn như trong cổ tích thì bản thân mới thực sự đạt được thành quả trong cuộc đời.
Tòa lâu đài còn đó mà truyện cổ tích đã mất rồi.
Khoảng cách khi hai người quay lưng lại với nhau rốt cuộc là bao xa? Chính là một vòng trái đất.
Sau khi đã đi cả một vòng lớn, Hiểu Khê lại đứng trước mặt người đàn ông này.
“Lưu Hiên, anh sẽ cùng em đi xây dựng tòa lâu đài chỉ thuộc về riêng đôi ta chứ?” Hiểu Khê thì thầm.
/53
|