CHƯƠNG 20
Nước mắt lập tức tràn mi.
Cô lao ra khỏi nhà gỗ, chạy thẳng vào cánh rừng bên cạn♄.
Không biết đi bao xa, cô bị vướng cây ngã xuống đất.
Sau khi dừng lại, cô đỡ thân cây, nước mắt không ngừng rơi xuống. Khi nhìn thấy ảnh chụp của mẹ trên tay cha, cuối cùng cô cũng nhận ra, bản thân thí¢h cha ruột của mình, những khát vọng kia không phải là sự nông nổi nhất thời.
Cảm giác thí¢h này không biết đã tồn tại từ lúc nào, chỉ khi ở riêng với cha, cảm giác này mới trỗi dậy.
Nhận ra vấn đề này, cô thống khổ đến không thể thở nổi.
Cha là người đã có vợ, cha sẽ không thể đón nhận cô
Chẳng những cha không đón nhận cô, người đời cũng không cách nào chấp nhận.
Nếu cô nói ra tình cảm của mình, cô sẽ mất người thân sao?
Nếu để người ngoài biết được, sẽ phỉ nhổ kẻ lăng loàn loạn luân không biết xấu hổ là cô sao?
Ngay cả cha cô, cũng sẽ...
Cô không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Nếu mất đi cha, cô không biết thế giới của mình sẽ ra sao, còn ánh sáng bên tɾong không đây. Có lẽ, sẽ mãi mãi chìm tɾong bóng tối.
“Vãn Vãn.”
Yến Hành đuổi tới, đỡ con gái, lại không ngờ cô đẩy anh ra, dáng vẻ muốn giữ khoảng cách với anh.
Điều này khiến anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhanh chóng có thể biết được đại khái. Anh cảm nhận được thái độ trước đây của con gái với anh đang quay lại, trở thành người xa lạ với anh. Làm sao có thể như vậy được
Anh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
“Vãn Vãn, làm sao vậy? Có phải cha đã làm gì sai không?” anh hèn mọn hỏi.
Yến Phỉ Vãn cảm thấy chính mình không thể hiểu được, tình cảm của bản thân không được đón nhận lại đánh chó đánh mèo lên người cha mình sao?
Nói thế nào thì người này cũng là cha ruột của cô.
Cô lau nước mắt, xoay người chuẩn bị trở lại dáng vẻ của con gái, nở nụ cười tươi, nói xin lỗi cha.
Nhưng vừa quay đầu lại cô lại nhìn thấy bức ảnh tɾong tay anh.
Đôi vợ chồng xứng đôi vừa lứa thật chói mắt, khiến cô lại mất khống chế thêm lần nữa.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, chẳng khống chế được.
Nhìn thấy con gái khóc, tim Yến Hành như vụn vỡ, anh ôm con gái vào lòng “Làm sao vậy? Có cha ở đây, có phải mệt lắm không? Nếu không muốn tham gia nữa thì bây giờ chúng ta rời khỏi nơi này.”
Anh cho rằng cô đang mệt.
Ở mảnh đất hoang vu này, rấttốt để khảo nghiệm người.
“Cha, cha nhớ mẹ con sao?” Yến Phỉ Vãn hỏi. Cô biết bản thân không nên hỏi nhưng cô không nhịn được.
Yến Hành sửng sốt, tɾong thoáng chốc, anh đột nhiên có chút căng thẳng, như là đã làm chuyện trái lương tâm mình vậy.
“Không có.” anh lập tức phủ nhận.
“Vì sao cha không nhớ mẹ? Mẹ là vợ của cha mà.” Yến Phỉ Vãn lại hỏi, cô nhận ra bản thân thật ác độc, nghe cha nói không nhớ mẹ, cô lại cảm thấy vui vẻ.
/143
|