Hoàng Bảo Nam và Bùi Bảo Hân đã rất lâu rồi mới có một hai người cùng một ngày nghỉ để ăn chung một bữa trưa.
Họ ngồi im lặng ăn uống chỉ có tiếng phát ra từ tivi vang khắp phòng ăn.
Bảo Nam sau một hồi chần chừ, hắn lên tiếng phá vỡ không khí căng thẳng :
- Hân.
Con bé ngẩng đầu lên nhìn hắn thay câu trả lời.
- Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.
- Nói đi.
Ngập ngừng một lúc, hắn vô thẳng vấn đề :
- Cậu điều tra lý lịch của tôi.
Bảo Hân thoáng chút bất ngờ cùng hoảng hốt, nhưng rồi con bé nhanh chóng tỏ vẻ thản nhiên, nuốt hết đồ ăn trong miệng mới ngước lên nhìn hắn:
- Đúng vậy.
Hắn hơi nheo mắt lại, trong lòng hắn khi hỏi câu này đã đoán chắc con bé sẽ không thừa nhận, không ngờ nó trả lời như vậy. Bảo Nam nhíu mày :
- Tại sao?
Con bé vẫn rất thản nhiên, hỏi lại hắn:
- Cậu nghĩ rằng tôi sẽ ở chung với một người ngay cả lai lịch cũng không biết sao. Tôi có dễ dãi nhưng cũng không tới mức ấy. Hơn nữa, cậu lại là một tên lưu manh không hơn không kém.
- Tên lưu manh?- Hắn nhắc lại ba từ ấy, khuôn mặt vài phần đổi sắc. Nếu lúc này trước mặt hắn là một thằng con trai thì hắn thề rằng sẽ cho nó một cú đấm, nhưng người nói ra ba từ này lại là người con gái kia. Không có chút tức giận nào, chỉ có cảm giác chua xót len lỏi trong tâm can hắn, nơi lồng ngực nhói lên từng đợt.
Con bé nhún vai khẽ nhếch khoé môi:
- Cậu quên rằng năm đó cậu đánh nhau với đám du côn, là ai mang cậu về nhà à?
Hắn không trả lời nó, đôi mắt nhắm lại một giây, rồi bất ngờ nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen của con bé :
- Trong mắt cậu, tôi tồi tệ như vậy sao?
Bị hỏi bất ngờ, con bé có chút luống cuống. Nó vội vơ đôi đũa đứng lên định mang đi rửa để không phải trả lời. Như đoán trước được ý định của nó, hắn lặp lại câu hỏi :
- Tôi rất tồi tệ sao?
Bảo Hân dừng mọi động tác lại, thở hắt một tiếng rồi khẽ gật đầu:
- Yes. You're a bad boy.
Nói xong câu này, nó vội mang bát đũa đi tới bồn rửa.
Trên mặt Hoàng Bảo Nam bỗng hiện chút ý cười. Hắn nhếch khoé môi mang theo vẻ nguy hiểm và ranh mãnh, bắt chước nó dọn bát mang đi.
Con bé đang rửa bát bỗng thấy lạnh sống lưng liền ngoái đầu lại, nó chút nữa thì hét lên vì Bảo Nam đứng ngay sau , trên mặt mang theo nụ cười khó hiểu. Hắn bất ngờ rướn người tới sát mặt nó :
- Đã mang tiếng là bad boy thì phải làm gì thật tệ chứ. Quấy rối cậu chẳng hạn.
Bảo Hân vội xoay người đối diện với hắn, miệng lắp bắp:
- Cậu...cậu.. Tránh ra.
Con bé đẩy hắn ra, nhưng hắn dù nhúc nhích cũng không hề.
Hoàng Bảo Nam thích thú nhìn vẻ bối rối của nó, cố tình tiến lại gần nó.
Bảo Hân sợ hãi nhìn chàng trai trước mặt tiến lại gần, trái tim đập loạn trong lồng ngực. Dù lý trí mách bảo phải đẩy hắn ra nhưng trong lòng lại có chút chờ mong điều gì đó.
Khi khuôn mặt hắn tiến sát lại gần mặt con bé, bản thân hắn cũng không biết mình đang làm gì. Chỉ biết rằng, lúc này, hắn, muốn chạm vào đôi môi kia. Hắn nhận ra, khuôn mặt nó đỏ lên thật đáng yêu, rất dụ dỗ người khác phạm tội.
Khoảnh khắc môi hắn chạm vào đôi môi mềm mại và ấm áp của nó, trái tim hai người như muốn nổ tung trong lồng ngực. Cả hai giống như muốn nín thở lúc này.
Không phải nụ hôn đầu tiên của họ, nhưng đây là lần đầu, con bé không phản đối hay có thể coi là ngầm đồng ý.
REENNGGGG!!!
Khoảnh khắc ấy bị phá vỡ bởi tiếng chuông cửa. Một tiếng này như đánh thức lý trí của Bùi Bảo Hân, con bé luống cuống xô hắn ra :
- Tôi... Tôi mở cửa...
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của nó hắn khẽ bật cười, trên môi còn lưu lại hơi ấm cùng hơi thở của nó. Có chút ngọt ngào len lỏi trong tim hắn, ngọt ngào tới kì lạ.
Bảo Hân ôm khuôn mặt đỏ bừng mở cửa. Vừa vặn tay nắm cửa ra nó đã thấy một cô gái xinh đẹp, mặc đồng phục trường cấp ba, dáng vẻ thanh tú đứng ở ngoài. Cô bé ngạc nhiên đưa đôi mắt to tròn nhìn nó, miệng phát ra âm thanh trong trẻo :
- Chị là ai?
Bảo Hân nhíu mày. Ờ đâu ra một con nhóc tới nhà rồi hỏi người ta là ai. Còn định chỉnh cô nhóc kia thì cô bé đã à lên một tiếng :
- Chị là em gái anh Nam đúng không? Em là Minh Thư. Anh Nam có nhà không?
Khuôn mặt con bé hiện ra vẻ xem thường, thì ra là một fangirl của hắn, còn dám kêu nó lá em gái hắn sao, nó mới là chị hắn g. Con bé xoay người vô trong gọi lớn:
- Nè nhóc có người kiếm kìa.
Họ ngồi im lặng ăn uống chỉ có tiếng phát ra từ tivi vang khắp phòng ăn.
Bảo Nam sau một hồi chần chừ, hắn lên tiếng phá vỡ không khí căng thẳng :
- Hân.
Con bé ngẩng đầu lên nhìn hắn thay câu trả lời.
- Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.
- Nói đi.
Ngập ngừng một lúc, hắn vô thẳng vấn đề :
- Cậu điều tra lý lịch của tôi.
Bảo Hân thoáng chút bất ngờ cùng hoảng hốt, nhưng rồi con bé nhanh chóng tỏ vẻ thản nhiên, nuốt hết đồ ăn trong miệng mới ngước lên nhìn hắn:
- Đúng vậy.
Hắn hơi nheo mắt lại, trong lòng hắn khi hỏi câu này đã đoán chắc con bé sẽ không thừa nhận, không ngờ nó trả lời như vậy. Bảo Nam nhíu mày :
- Tại sao?
Con bé vẫn rất thản nhiên, hỏi lại hắn:
- Cậu nghĩ rằng tôi sẽ ở chung với một người ngay cả lai lịch cũng không biết sao. Tôi có dễ dãi nhưng cũng không tới mức ấy. Hơn nữa, cậu lại là một tên lưu manh không hơn không kém.
- Tên lưu manh?- Hắn nhắc lại ba từ ấy, khuôn mặt vài phần đổi sắc. Nếu lúc này trước mặt hắn là một thằng con trai thì hắn thề rằng sẽ cho nó một cú đấm, nhưng người nói ra ba từ này lại là người con gái kia. Không có chút tức giận nào, chỉ có cảm giác chua xót len lỏi trong tâm can hắn, nơi lồng ngực nhói lên từng đợt.
Con bé nhún vai khẽ nhếch khoé môi:
- Cậu quên rằng năm đó cậu đánh nhau với đám du côn, là ai mang cậu về nhà à?
Hắn không trả lời nó, đôi mắt nhắm lại một giây, rồi bất ngờ nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen của con bé :
- Trong mắt cậu, tôi tồi tệ như vậy sao?
Bị hỏi bất ngờ, con bé có chút luống cuống. Nó vội vơ đôi đũa đứng lên định mang đi rửa để không phải trả lời. Như đoán trước được ý định của nó, hắn lặp lại câu hỏi :
- Tôi rất tồi tệ sao?
Bảo Hân dừng mọi động tác lại, thở hắt một tiếng rồi khẽ gật đầu:
- Yes. You're a bad boy.
Nói xong câu này, nó vội mang bát đũa đi tới bồn rửa.
Trên mặt Hoàng Bảo Nam bỗng hiện chút ý cười. Hắn nhếch khoé môi mang theo vẻ nguy hiểm và ranh mãnh, bắt chước nó dọn bát mang đi.
Con bé đang rửa bát bỗng thấy lạnh sống lưng liền ngoái đầu lại, nó chút nữa thì hét lên vì Bảo Nam đứng ngay sau , trên mặt mang theo nụ cười khó hiểu. Hắn bất ngờ rướn người tới sát mặt nó :
- Đã mang tiếng là bad boy thì phải làm gì thật tệ chứ. Quấy rối cậu chẳng hạn.
Bảo Hân vội xoay người đối diện với hắn, miệng lắp bắp:
- Cậu...cậu.. Tránh ra.
Con bé đẩy hắn ra, nhưng hắn dù nhúc nhích cũng không hề.
Hoàng Bảo Nam thích thú nhìn vẻ bối rối của nó, cố tình tiến lại gần nó.
Bảo Hân sợ hãi nhìn chàng trai trước mặt tiến lại gần, trái tim đập loạn trong lồng ngực. Dù lý trí mách bảo phải đẩy hắn ra nhưng trong lòng lại có chút chờ mong điều gì đó.
Khi khuôn mặt hắn tiến sát lại gần mặt con bé, bản thân hắn cũng không biết mình đang làm gì. Chỉ biết rằng, lúc này, hắn, muốn chạm vào đôi môi kia. Hắn nhận ra, khuôn mặt nó đỏ lên thật đáng yêu, rất dụ dỗ người khác phạm tội.
Khoảnh khắc môi hắn chạm vào đôi môi mềm mại và ấm áp của nó, trái tim hai người như muốn nổ tung trong lồng ngực. Cả hai giống như muốn nín thở lúc này.
Không phải nụ hôn đầu tiên của họ, nhưng đây là lần đầu, con bé không phản đối hay có thể coi là ngầm đồng ý.
REENNGGGG!!!
Khoảnh khắc ấy bị phá vỡ bởi tiếng chuông cửa. Một tiếng này như đánh thức lý trí của Bùi Bảo Hân, con bé luống cuống xô hắn ra :
- Tôi... Tôi mở cửa...
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của nó hắn khẽ bật cười, trên môi còn lưu lại hơi ấm cùng hơi thở của nó. Có chút ngọt ngào len lỏi trong tim hắn, ngọt ngào tới kì lạ.
Bảo Hân ôm khuôn mặt đỏ bừng mở cửa. Vừa vặn tay nắm cửa ra nó đã thấy một cô gái xinh đẹp, mặc đồng phục trường cấp ba, dáng vẻ thanh tú đứng ở ngoài. Cô bé ngạc nhiên đưa đôi mắt to tròn nhìn nó, miệng phát ra âm thanh trong trẻo :
- Chị là ai?
Bảo Hân nhíu mày. Ờ đâu ra một con nhóc tới nhà rồi hỏi người ta là ai. Còn định chỉnh cô nhóc kia thì cô bé đã à lên một tiếng :
- Chị là em gái anh Nam đúng không? Em là Minh Thư. Anh Nam có nhà không?
Khuôn mặt con bé hiện ra vẻ xem thường, thì ra là một fangirl của hắn, còn dám kêu nó lá em gái hắn sao, nó mới là chị hắn g. Con bé xoay người vô trong gọi lớn:
- Nè nhóc có người kiếm kìa.
/30
|