Tất cả mọi người trong đoàn đều cho rằng, giao tình giữa Tần Dịch Tắc và biên kịch Lâm Tiểu Lạc chỉ là thấy mặt gật đầu.
Lúc trước Lâm Tiểu Lạc từng thực tập ở đoàn phim Tinh Thần Phong Hỏa, vụ việc bức ảnh bên phòng làm việc của Tiêu Trác cũng huyên náo một thời gian, nhóm anti-fan trên internet mắng Lâm Tiểu Lạc là tâm cơ cố ý cọ độ hot của nam thần, chuyện này ai để ý bát quái giới giải trí đều biết, Tần Dịch Tắc lúc đó còn tiện tay share weibo, cũng đánh giá một câu “Biên kịch thực tập rất nỗ lực”, cộng thêm sau đó team Tiêu Trác đăng video, lúc này mới tẩy trắng Lâm Tiểu Lạc chỉ là “một người qua đường vô tội”.
Có vài dân mạng cắt ảnh Tiểu Lạc mỉm cười ra, thêm vào dòng biểu tình “Tôi chỉ đi ngang qua”, không ít người còn down về cất, cho nên hầu hết mọi người trong đoàn phim đều biết về đoạn bát quái này.
Trước mắt trong đoàn phim, tất cả mọi người từ đạo diễn đến diễn viên, lượng fans trên Weibo không ai vượt qua biên kịch Lâm Tiểu Lạc.
Hơn nữa Tiểu Lạc dễ tính, nói chuyện ôn hòa, cả ngày tươi cười, tất cả mọi người đều yêu mến cậu, quan hệ với cậu rất tốt. Đương nhiên không ai ngu ngốc chủ động đi hỏi mấy câu vô duyên như “Quan hệ giữa cậu và Tần Dịch Tắc có tốt không?”, “Cậu có quen Tiêu Trác”…
Không ngờ, mới khởi quay một tuần, thế mà Tần Dịch Tắc tự mình đến đây.
Bây giờ nhìn hai người họ đứng đối diện nhau, bầu không khí hình như không đúng lắm?
Nhân viên công tác xung quanh khó hiểu nhìn nhau, đều suy đoán xem đây là tình huống gì.
Lạc Ninh biểu tình cứng đờ, thấy Tần Dịch Tắc như thấy quái vật.
Bị cậu nhìn đến chột dạ, Tần Dịch Tắc không được tự nhiên dời tầm mắt, nói: “Xem ra, biên kịch không hoan nghênh sự gia nhập của tôi?”
Phát hiện bầu không khí cứng ngắc giữa hai người, một đám nhà sản xuất, giám chế, đạo diễn lập tức chạy tới giảng hòa:
“Tần lão sư nói đùa, tôi thấy Tiểu Lạc là bị giật mình đó!”
“Đúng vậy, ngài nổi tiếng như vậy, thế mà lại đến đoàn phim thấp kém của chúng tôi làm khách mời, đến giờ tôi vẫn không tin được!”
“Không sai không sai, nếu không phải ngài và đại diện Lê thật sự xuất hiện ở đây, chúng tôi còn tưởng rằng phó đạo diễn nói đùa.”
Mọi người tung hô một phen, hận không thể cùng nhau nâng vị tôn đại thân này lên.
Lạc Ninh lặng lẽ lườm Tần Dịch Tắc một cái, nói: “Tôi nào có ý không hoan nghênh, chỉ có điều hơi bất ngờ… Tần lão sư đã nghĩ ra muốn diễn vai nào chưa? Bộ phim của chúng tôi, đa số nhân vật đã được quyết định rồi.”
Tần Dịch Tắc hỏi cô nàng phụ trách tuyển diễn viên bên cạnh: “Còn bao nhiêu vai diễn chưa xác định?”
Cô nàng lấy sổ ghi chép ra, nói: “Còn ba nhân vật, cha của học sinh nhảy lầu, BOSS sau màn, và một phóng viên qua đường.”
Tần Dịch Tắc suy tư: “BOSS? Chính là bác sĩ tâm lý học, giáo sư Khải Ân đúng không? Tôi đóng vai khách mời này được chứ?”
Hắn có thể nói ra tên của giáo sư Khải Ân? Xem ra hắn thật sự là độc giả trung thành của cuốn sách này rồi.
Mọi người xung quanh thán phục, ảnh đế cao lãnh vậy mà lại thích xem thể loại này, thật không ngờ thật không ngờ.
Lạc Ninh nghiêm mặt nói: “Khải Ân là một vị giáo sư tâm lý biến thái vặn vẹo, Tần lão sư đã diễn qua nhân vật phản diện thế này bao giờ chưa?”
Tần Dịch Tắc rất có phong độ trả lời: “Chưa từng diễn, vừa hay thử xem.”
Mọi người xung quanh: “………”
Ảnh đế anh đến làm trò cười đấy à? Không đi diễn các nam thần giá trị nhan sắc cao, lại đến đoàn phim bọn tôi diễn một vai phản diện bệnh tâm thần, tâm lý vặn vẹo?
Lê Tân bên cạnh tức muốn cào tường, cố gắng nhịn xuống, tiến lên trước giải thích: “Dịch Tắc quá thích cuốn sách này, hi vọng có thể góp một phần công sức vào quá trình chế tác, cứ quyết định nhân vật này đi. Về phần hợp đồng, tôi sẽ phái người bàn bạc tỉ mỉ với đoàn phim.”
Mọi chuyện cứ vậy mà được quyết định trong vui vẻ.
Ngoại trừ Lạc Ninh, những người khác hưng phấn như vừa trúng số vậy.
Đặc biệt là này đó diễn viên tuyến 18, có thể diễn chung với một đại thần như Tần Dịch Tắc, vừa nghe đã thấy hãnh diện lắm biết không?
*
Đoàn phim định sắp xếp cho Tần Dịch Tắc một phòng xép ở khách sạn 5 sao gần đó, Tần Dịch Tắc ngược lại rất thân thiện, khoát tay nói: “Tôi tới làm khách mời, ở vài ngày liền đi, không cần phải đối xử đặc biệt với tôi, mọi người ở sao thì tôi ở vậy.”
Mọi người sắp bị ảnh đế làm cho cảm động rơi nước mắt.
Chỗ ở của hắn được sắp xếp bên cạnh phòng đạo diễn, phòng hai người, ở chung với người đại diện.
Tần Dịch Tắc vừa vào cửa liền sửng sốt, phòng hai người kiểu này, có chút không giống… không giống với tưởng tượng của hắn: “Hai cái giường song song, cách nhau nửa mét, lúc ngủ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau”.
Mà là…
Trong phòng phân ra hai phòng ngủ, mỗi phòng ngủ có cửa riêng, dùng chung một phòng khách nhỏ. Loại phòng hai người kiểu này tương tự như nhà trọ thuê chung, mặc dù ở cùng nhau, nhưng tối đến chỉ cần khép cửa lại, căn bản sẽ không quấy rầy đến không gian riêng.
Thấy Tần Dịch Tắc đứng giữa phòng khách sửng sốt, ánh mắt phức tạp nhìn hai cánh cửa phòng ngủ, trong lòng Lê Tân cười muốn điên, một bên trợn trắng mắt một bên mắng hắn: “Cậu ghen gì hả? Sao Lạc Ninh có thể ngủ song song với Alpha khác được chứ, đây là phòng hai người với hai phòng ngủ độc lập, lúc ngủ căn bản không nhìn thấy đối phương, cùng lắm thì ngồi trên ghế sa lông ở phòng khách nói chuyện phiếm, mệt cậu không yên tâm tự mình chạy tới.”
Tần Dịch Tắc có chút lúng túng. Hắn còn tưởng rằng hai cái giường đặt song song, sau khi Lạc Ninh ngủ, lỡ may Vu Thành có ý đồ xấu…
Kết quả, cửa phòng ngủ không chỉ cách âm tốt, còn khóa trái được nữa kìa.
Từ cửa đi vào có hai phòng đơn nhỏ, cũng chẳng khác ở một mình là bao.
Thấy người đại diện ôm bụng cười, Tần Dịch Tắc nhíu mày, mạnh miệng nói: “Ai bảo tôi ghen? Tôi tới đây làm khách mời.”
Lê Tân khua khua tay: “Được được được, cậu không ghen. Lạc Ninh ở cách vách đó, cậu không định đến trao đổi một chút với biên kịch sao?”
Tần Dịch Tắc đàng hoàng trịnh trọng: “Đương nhiên phải trao đổi, tôi phải biết phần diễn của tôi có bao nhiêu chứ.”
Sau đó hắn liền mặt dày gõ cửa phòng bên cạnh.
Người mở cửa là Lạc Ninh, lúc này vừa vặn đạo diễn không có mặt, hôm qua còn thiếu một cảnh quay vào sáng sớm, tiếp đón Tần Dịch Tắc xong hắn liền bận rộn.
Lạc Ninh mời Tần Dịch Tắc vào phòng, khẽ nói: “Ngồi.”
Tần Dịch Tắc cẩn thận đánh giá căn phòng một lượt, quả nhiên bố cục giống với phòng hắn ở, Lạc Ninh bên trái, Vu Thành bên phải, mỗi người một căn, đóng cửa lại ngủ không ảnh hưởng đến nhau, lúc này hắn mới buông xuống lo lắng.
Lạc Ninh quan sát hắn: “Rốt cuộc anh đến đây làm gì?”
Tần Dịch Tắc bị nhìn chằm chằm cũng ngại, thấp giọng nói: “Đóng máy xong không có việc gì làm, nên muốn đến… thăm em.”
Lạc Ninh khẽ cười thành tiếng: “Chứ không phải được tin em ở chung phòng với người khác nên không yên tâm, đến giám sát em hả?”
Tần Dịch Tắc lập tức lắc đầu: “Không phải không phải.”
Nhưng Lạc Ninh vẫn bắt được tia lúng túng chợt lóe lên.
Lạc Ninh khẽ thở dài, ôn nhu giải thích rõ nói: “Em và Vu Thành chỉ là bạn bè thôi, cậu ta không biết em là Omega, bọn em còn ở phòng riêng, ngoại trừ trao đổi về kịch bản ở phòng khách, buổi tối đóng cửa ngủ, chưa từng có bất kỳ động tác thân mật nào, anh đừng suy nghĩ nhiều.”
Tần Dịch Tắc hơi đỏ mặt, cảm thấy mình ở trước mặt Lạc Ninh mình toàn làm mấy chuyện ấu trĩ.
Lạc Ninh nhịn cười nói: “Anh phơi nắng cũng có cái lợi đó, lúc đỏ mặt không nhìn rõ như trước nữa.”
Tần Dịch Tắc: “……”
Đừng giễu cợt hắn nữa được không? Toàn thân hắn sắp bị thiêu cháy rồi…
Đang không biết nói gì, kết quả giây sau, Lạc Ninh đột nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, chủ động đến gần hôn nhẹ lên môi Tần Dịch Tắc.
Tần Dịch Tắc: “……”
Tim đột nhiên run lên, Tần Dịch Tắc lập tức ôm lại Lạc Ninh, làm nụ hôn sâu hơn.
Hai người trao đổi một nụ hôn ngọt ngào.
Khoảng thời gian này Tần Dịch Tắc luôn bất an, xoắn xuýt còn ăn dấm chua, Lạc Ninh chủ động hôn một cái liền hóa giải tất cả.
Tên nhóc Omega này thật thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tình của mình, mình thật hết thuốc chữa rồi…
Tần Dịch Tắc có đôi chút ảo não, không đành lòng buông Lạc Ninh ra, nhẹ nhàng siết eo cậu, ôn nhu cẩn thận mà hôn cậu.
Lạc Ninh rất nhanh đã thở hổn hển, ôm cổ Tần Dịch Tắc, chủ động há miệng ra.
Hai người hôn môi khó rời, không khí trong phòng dường như cũng bắt đầu trở nên ám muội.
Hồi lâu sau, Tần Dịch Tắc mới thở hổn hển buông cậu ra, ngửi ngửi mùi hương dịu nhẹ khoan khoái trên người cậu, sau đó đến gần, thấp giọng nói bên tai cậu: “Lạc Ninh, anh… nhớ em.”
Lạc Ninh lập tức cười cong đôi mắt, trong lòng mềm nhũn.
Lúc Tần Dịch Tắc đột nhiên đánh tới đoàn phim, đại khái Lạc Ninh đã đoán được nguyên nhân. Người này, về mặt tình cảm, đơn thuần đến ngốc nghếch, để có thể đến thăm mình một cách quang minh chính đại, thế mà tìm được cái cớ “khách mời vai phản diện”, quả thật làm khó cho hắn.
Lạc Ninh khẽ thở dài, đưa tay ôn nhu xoa xoa tóc Alpha, nói: “Em cũng nhớ anh.”
Tần Dịch Tắc không nhịn được mà cong khóe môi, cảm thấy mình đi chuyến này quá đáng giá.
Người khác muốn cười hắn? Vậy thì cứ cười đi.
Hắn diễn nhân vật khách mời vai ác thì sao? Chỉ cần có thể nhìn thấy Lạc Ninh, cho dù có bảo hắn đến đoàn phim quét rác, hắn cũng bằng lòng.
Nếu Lê Tân biết nghệ sĩ nhà mình có suy nghĩ này, phỏng chừng sẽ nôn ra máu.
Đối diện với ánh mắt si tình của Tần Dịch Tắc, Lạc Ninh không kìm lòng được, khẽ mỉm cười một cái, hai tay nắn bóp khuôn mặt anh tuấn của Alpha, nói: “Em biết anh nhớ em, nhưng anh không thể cứ tùy hứng vậy được. Nếu là khách mời, vậy em cho phép anh ở đoàn phim hai ngày, quay xong phần của anh thì đi. Ở lại lâu nhiều lời dèm pha, hơn nữa, đại nhân vật như anh đung đưa trong đoàn phim nhỏ bọn em, tất cả mọi người đều hoảng loạn. Không biết phải chiêu đãi anh thế nào.”
Tần Dịch Tắc nắm được mấy chữ mấu chốt, không vui cau mày: “Có hai ngày thôi á?”
Lạc Ninh cũng cau mày: “Không được à?”
Tần Dịch Tắc có chút oan ức: “Ít nhất anh phải ở một tuần.”
Lạc Ninh đau đầu đỡ trán: “Cái nhân vật anh diễn kia chỉ có mười cảnh, trong đó bảy cảnh không cần lộ mặt chỉ cần bóng lưng thôi, quay một ngày chắc là xong rồi ha?!”
Tần Dịch Tắc bắt đầu mặt dày mày dạn: “Không sao đâu, anh diễn sau chót cũng được. Hai ngày nay, anh có thể giúp em dạy dỗ người mới, dù sao anh cũng làm diễn viên bảy tám năm rồi, kinh nghiệm phong phú hơn bọn họ, lấy thân phận tiền bối chia sẻ một ít tâm đắc cho bọn họ, không tệ chứ hả?”
Lạc Ninh trợn trắng mắt: “Không được.”
Tần Dịch Tắc: “Vậy anh đi tìm bên sản xuất, xem có thể thêm một chức ‘cố vấn’ không, anh đến cố vấn cho diễn viên.”
Lạc Ninh lập tức kéo hắn: “Dịch Tắc, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Tần Dịch Tắc quay đầu lại, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc: “Anh muốn ở bên em thêm mấy ngày. Không nhìn thấy em, lòng anh rất loạn.”
Lạc Ninh: “…”
Hết cách với hắn. Một khi Alpha đã dính người, còn khó đối phó hơn Omega nhiều.
Đúng là thế sự khó lường, lúc vừa mới kết hôn, Lạc Ninh là “Omega siêu dính người” trong ấn tượng của Tần Dịch Tắc, giờ đây, chính hắn lại trở thành “Alpha siêu dính người”.
Thì ra, khi yêu một người, điều mong muốn nhất là có thể nhìn thấy người đó mỗi ngày.
Tần Dịch Tắc nghĩ thầm: Ai bảo em dính anh trước. Giờ đến lượt anh dính em, em đừng hòng vứt bỏ anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày nào đó, Lạc Ninh cũng lên diễn đàn Omega đăng một bài cầu cứu: Alpha nhà tui dính người quá làm sao bây giờ? Gấp, online chờ…
Lúc trước Lâm Tiểu Lạc từng thực tập ở đoàn phim Tinh Thần Phong Hỏa, vụ việc bức ảnh bên phòng làm việc của Tiêu Trác cũng huyên náo một thời gian, nhóm anti-fan trên internet mắng Lâm Tiểu Lạc là tâm cơ cố ý cọ độ hot của nam thần, chuyện này ai để ý bát quái giới giải trí đều biết, Tần Dịch Tắc lúc đó còn tiện tay share weibo, cũng đánh giá một câu “Biên kịch thực tập rất nỗ lực”, cộng thêm sau đó team Tiêu Trác đăng video, lúc này mới tẩy trắng Lâm Tiểu Lạc chỉ là “một người qua đường vô tội”.
Có vài dân mạng cắt ảnh Tiểu Lạc mỉm cười ra, thêm vào dòng biểu tình “Tôi chỉ đi ngang qua”, không ít người còn down về cất, cho nên hầu hết mọi người trong đoàn phim đều biết về đoạn bát quái này.
Trước mắt trong đoàn phim, tất cả mọi người từ đạo diễn đến diễn viên, lượng fans trên Weibo không ai vượt qua biên kịch Lâm Tiểu Lạc.
Hơn nữa Tiểu Lạc dễ tính, nói chuyện ôn hòa, cả ngày tươi cười, tất cả mọi người đều yêu mến cậu, quan hệ với cậu rất tốt. Đương nhiên không ai ngu ngốc chủ động đi hỏi mấy câu vô duyên như “Quan hệ giữa cậu và Tần Dịch Tắc có tốt không?”, “Cậu có quen Tiêu Trác”…
Không ngờ, mới khởi quay một tuần, thế mà Tần Dịch Tắc tự mình đến đây.
Bây giờ nhìn hai người họ đứng đối diện nhau, bầu không khí hình như không đúng lắm?
Nhân viên công tác xung quanh khó hiểu nhìn nhau, đều suy đoán xem đây là tình huống gì.
Lạc Ninh biểu tình cứng đờ, thấy Tần Dịch Tắc như thấy quái vật.
Bị cậu nhìn đến chột dạ, Tần Dịch Tắc không được tự nhiên dời tầm mắt, nói: “Xem ra, biên kịch không hoan nghênh sự gia nhập của tôi?”
Phát hiện bầu không khí cứng ngắc giữa hai người, một đám nhà sản xuất, giám chế, đạo diễn lập tức chạy tới giảng hòa:
“Tần lão sư nói đùa, tôi thấy Tiểu Lạc là bị giật mình đó!”
“Đúng vậy, ngài nổi tiếng như vậy, thế mà lại đến đoàn phim thấp kém của chúng tôi làm khách mời, đến giờ tôi vẫn không tin được!”
“Không sai không sai, nếu không phải ngài và đại diện Lê thật sự xuất hiện ở đây, chúng tôi còn tưởng rằng phó đạo diễn nói đùa.”
Mọi người tung hô một phen, hận không thể cùng nhau nâng vị tôn đại thân này lên.
Lạc Ninh lặng lẽ lườm Tần Dịch Tắc một cái, nói: “Tôi nào có ý không hoan nghênh, chỉ có điều hơi bất ngờ… Tần lão sư đã nghĩ ra muốn diễn vai nào chưa? Bộ phim của chúng tôi, đa số nhân vật đã được quyết định rồi.”
Tần Dịch Tắc hỏi cô nàng phụ trách tuyển diễn viên bên cạnh: “Còn bao nhiêu vai diễn chưa xác định?”
Cô nàng lấy sổ ghi chép ra, nói: “Còn ba nhân vật, cha của học sinh nhảy lầu, BOSS sau màn, và một phóng viên qua đường.”
Tần Dịch Tắc suy tư: “BOSS? Chính là bác sĩ tâm lý học, giáo sư Khải Ân đúng không? Tôi đóng vai khách mời này được chứ?”
Hắn có thể nói ra tên của giáo sư Khải Ân? Xem ra hắn thật sự là độc giả trung thành của cuốn sách này rồi.
Mọi người xung quanh thán phục, ảnh đế cao lãnh vậy mà lại thích xem thể loại này, thật không ngờ thật không ngờ.
Lạc Ninh nghiêm mặt nói: “Khải Ân là một vị giáo sư tâm lý biến thái vặn vẹo, Tần lão sư đã diễn qua nhân vật phản diện thế này bao giờ chưa?”
Tần Dịch Tắc rất có phong độ trả lời: “Chưa từng diễn, vừa hay thử xem.”
Mọi người xung quanh: “………”
Ảnh đế anh đến làm trò cười đấy à? Không đi diễn các nam thần giá trị nhan sắc cao, lại đến đoàn phim bọn tôi diễn một vai phản diện bệnh tâm thần, tâm lý vặn vẹo?
Lê Tân bên cạnh tức muốn cào tường, cố gắng nhịn xuống, tiến lên trước giải thích: “Dịch Tắc quá thích cuốn sách này, hi vọng có thể góp một phần công sức vào quá trình chế tác, cứ quyết định nhân vật này đi. Về phần hợp đồng, tôi sẽ phái người bàn bạc tỉ mỉ với đoàn phim.”
Mọi chuyện cứ vậy mà được quyết định trong vui vẻ.
Ngoại trừ Lạc Ninh, những người khác hưng phấn như vừa trúng số vậy.
Đặc biệt là này đó diễn viên tuyến 18, có thể diễn chung với một đại thần như Tần Dịch Tắc, vừa nghe đã thấy hãnh diện lắm biết không?
*
Đoàn phim định sắp xếp cho Tần Dịch Tắc một phòng xép ở khách sạn 5 sao gần đó, Tần Dịch Tắc ngược lại rất thân thiện, khoát tay nói: “Tôi tới làm khách mời, ở vài ngày liền đi, không cần phải đối xử đặc biệt với tôi, mọi người ở sao thì tôi ở vậy.”
Mọi người sắp bị ảnh đế làm cho cảm động rơi nước mắt.
Chỗ ở của hắn được sắp xếp bên cạnh phòng đạo diễn, phòng hai người, ở chung với người đại diện.
Tần Dịch Tắc vừa vào cửa liền sửng sốt, phòng hai người kiểu này, có chút không giống… không giống với tưởng tượng của hắn: “Hai cái giường song song, cách nhau nửa mét, lúc ngủ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau”.
Mà là…
Trong phòng phân ra hai phòng ngủ, mỗi phòng ngủ có cửa riêng, dùng chung một phòng khách nhỏ. Loại phòng hai người kiểu này tương tự như nhà trọ thuê chung, mặc dù ở cùng nhau, nhưng tối đến chỉ cần khép cửa lại, căn bản sẽ không quấy rầy đến không gian riêng.
Thấy Tần Dịch Tắc đứng giữa phòng khách sửng sốt, ánh mắt phức tạp nhìn hai cánh cửa phòng ngủ, trong lòng Lê Tân cười muốn điên, một bên trợn trắng mắt một bên mắng hắn: “Cậu ghen gì hả? Sao Lạc Ninh có thể ngủ song song với Alpha khác được chứ, đây là phòng hai người với hai phòng ngủ độc lập, lúc ngủ căn bản không nhìn thấy đối phương, cùng lắm thì ngồi trên ghế sa lông ở phòng khách nói chuyện phiếm, mệt cậu không yên tâm tự mình chạy tới.”
Tần Dịch Tắc có chút lúng túng. Hắn còn tưởng rằng hai cái giường đặt song song, sau khi Lạc Ninh ngủ, lỡ may Vu Thành có ý đồ xấu…
Kết quả, cửa phòng ngủ không chỉ cách âm tốt, còn khóa trái được nữa kìa.
Từ cửa đi vào có hai phòng đơn nhỏ, cũng chẳng khác ở một mình là bao.
Thấy người đại diện ôm bụng cười, Tần Dịch Tắc nhíu mày, mạnh miệng nói: “Ai bảo tôi ghen? Tôi tới đây làm khách mời.”
Lê Tân khua khua tay: “Được được được, cậu không ghen. Lạc Ninh ở cách vách đó, cậu không định đến trao đổi một chút với biên kịch sao?”
Tần Dịch Tắc đàng hoàng trịnh trọng: “Đương nhiên phải trao đổi, tôi phải biết phần diễn của tôi có bao nhiêu chứ.”
Sau đó hắn liền mặt dày gõ cửa phòng bên cạnh.
Người mở cửa là Lạc Ninh, lúc này vừa vặn đạo diễn không có mặt, hôm qua còn thiếu một cảnh quay vào sáng sớm, tiếp đón Tần Dịch Tắc xong hắn liền bận rộn.
Lạc Ninh mời Tần Dịch Tắc vào phòng, khẽ nói: “Ngồi.”
Tần Dịch Tắc cẩn thận đánh giá căn phòng một lượt, quả nhiên bố cục giống với phòng hắn ở, Lạc Ninh bên trái, Vu Thành bên phải, mỗi người một căn, đóng cửa lại ngủ không ảnh hưởng đến nhau, lúc này hắn mới buông xuống lo lắng.
Lạc Ninh quan sát hắn: “Rốt cuộc anh đến đây làm gì?”
Tần Dịch Tắc bị nhìn chằm chằm cũng ngại, thấp giọng nói: “Đóng máy xong không có việc gì làm, nên muốn đến… thăm em.”
Lạc Ninh khẽ cười thành tiếng: “Chứ không phải được tin em ở chung phòng với người khác nên không yên tâm, đến giám sát em hả?”
Tần Dịch Tắc lập tức lắc đầu: “Không phải không phải.”
Nhưng Lạc Ninh vẫn bắt được tia lúng túng chợt lóe lên.
Lạc Ninh khẽ thở dài, ôn nhu giải thích rõ nói: “Em và Vu Thành chỉ là bạn bè thôi, cậu ta không biết em là Omega, bọn em còn ở phòng riêng, ngoại trừ trao đổi về kịch bản ở phòng khách, buổi tối đóng cửa ngủ, chưa từng có bất kỳ động tác thân mật nào, anh đừng suy nghĩ nhiều.”
Tần Dịch Tắc hơi đỏ mặt, cảm thấy mình ở trước mặt Lạc Ninh mình toàn làm mấy chuyện ấu trĩ.
Lạc Ninh nhịn cười nói: “Anh phơi nắng cũng có cái lợi đó, lúc đỏ mặt không nhìn rõ như trước nữa.”
Tần Dịch Tắc: “……”
Đừng giễu cợt hắn nữa được không? Toàn thân hắn sắp bị thiêu cháy rồi…
Đang không biết nói gì, kết quả giây sau, Lạc Ninh đột nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, chủ động đến gần hôn nhẹ lên môi Tần Dịch Tắc.
Tần Dịch Tắc: “……”
Tim đột nhiên run lên, Tần Dịch Tắc lập tức ôm lại Lạc Ninh, làm nụ hôn sâu hơn.
Hai người trao đổi một nụ hôn ngọt ngào.
Khoảng thời gian này Tần Dịch Tắc luôn bất an, xoắn xuýt còn ăn dấm chua, Lạc Ninh chủ động hôn một cái liền hóa giải tất cả.
Tên nhóc Omega này thật thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tình của mình, mình thật hết thuốc chữa rồi…
Tần Dịch Tắc có đôi chút ảo não, không đành lòng buông Lạc Ninh ra, nhẹ nhàng siết eo cậu, ôn nhu cẩn thận mà hôn cậu.
Lạc Ninh rất nhanh đã thở hổn hển, ôm cổ Tần Dịch Tắc, chủ động há miệng ra.
Hai người hôn môi khó rời, không khí trong phòng dường như cũng bắt đầu trở nên ám muội.
Hồi lâu sau, Tần Dịch Tắc mới thở hổn hển buông cậu ra, ngửi ngửi mùi hương dịu nhẹ khoan khoái trên người cậu, sau đó đến gần, thấp giọng nói bên tai cậu: “Lạc Ninh, anh… nhớ em.”
Lạc Ninh lập tức cười cong đôi mắt, trong lòng mềm nhũn.
Lúc Tần Dịch Tắc đột nhiên đánh tới đoàn phim, đại khái Lạc Ninh đã đoán được nguyên nhân. Người này, về mặt tình cảm, đơn thuần đến ngốc nghếch, để có thể đến thăm mình một cách quang minh chính đại, thế mà tìm được cái cớ “khách mời vai phản diện”, quả thật làm khó cho hắn.
Lạc Ninh khẽ thở dài, đưa tay ôn nhu xoa xoa tóc Alpha, nói: “Em cũng nhớ anh.”
Tần Dịch Tắc không nhịn được mà cong khóe môi, cảm thấy mình đi chuyến này quá đáng giá.
Người khác muốn cười hắn? Vậy thì cứ cười đi.
Hắn diễn nhân vật khách mời vai ác thì sao? Chỉ cần có thể nhìn thấy Lạc Ninh, cho dù có bảo hắn đến đoàn phim quét rác, hắn cũng bằng lòng.
Nếu Lê Tân biết nghệ sĩ nhà mình có suy nghĩ này, phỏng chừng sẽ nôn ra máu.
Đối diện với ánh mắt si tình của Tần Dịch Tắc, Lạc Ninh không kìm lòng được, khẽ mỉm cười một cái, hai tay nắn bóp khuôn mặt anh tuấn của Alpha, nói: “Em biết anh nhớ em, nhưng anh không thể cứ tùy hứng vậy được. Nếu là khách mời, vậy em cho phép anh ở đoàn phim hai ngày, quay xong phần của anh thì đi. Ở lại lâu nhiều lời dèm pha, hơn nữa, đại nhân vật như anh đung đưa trong đoàn phim nhỏ bọn em, tất cả mọi người đều hoảng loạn. Không biết phải chiêu đãi anh thế nào.”
Tần Dịch Tắc nắm được mấy chữ mấu chốt, không vui cau mày: “Có hai ngày thôi á?”
Lạc Ninh cũng cau mày: “Không được à?”
Tần Dịch Tắc có chút oan ức: “Ít nhất anh phải ở một tuần.”
Lạc Ninh đau đầu đỡ trán: “Cái nhân vật anh diễn kia chỉ có mười cảnh, trong đó bảy cảnh không cần lộ mặt chỉ cần bóng lưng thôi, quay một ngày chắc là xong rồi ha?!”
Tần Dịch Tắc bắt đầu mặt dày mày dạn: “Không sao đâu, anh diễn sau chót cũng được. Hai ngày nay, anh có thể giúp em dạy dỗ người mới, dù sao anh cũng làm diễn viên bảy tám năm rồi, kinh nghiệm phong phú hơn bọn họ, lấy thân phận tiền bối chia sẻ một ít tâm đắc cho bọn họ, không tệ chứ hả?”
Lạc Ninh trợn trắng mắt: “Không được.”
Tần Dịch Tắc: “Vậy anh đi tìm bên sản xuất, xem có thể thêm một chức ‘cố vấn’ không, anh đến cố vấn cho diễn viên.”
Lạc Ninh lập tức kéo hắn: “Dịch Tắc, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Tần Dịch Tắc quay đầu lại, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc: “Anh muốn ở bên em thêm mấy ngày. Không nhìn thấy em, lòng anh rất loạn.”
Lạc Ninh: “…”
Hết cách với hắn. Một khi Alpha đã dính người, còn khó đối phó hơn Omega nhiều.
Đúng là thế sự khó lường, lúc vừa mới kết hôn, Lạc Ninh là “Omega siêu dính người” trong ấn tượng của Tần Dịch Tắc, giờ đây, chính hắn lại trở thành “Alpha siêu dính người”.
Thì ra, khi yêu một người, điều mong muốn nhất là có thể nhìn thấy người đó mỗi ngày.
Tần Dịch Tắc nghĩ thầm: Ai bảo em dính anh trước. Giờ đến lượt anh dính em, em đừng hòng vứt bỏ anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày nào đó, Lạc Ninh cũng lên diễn đàn Omega đăng một bài cầu cứu: Alpha nhà tui dính người quá làm sao bây giờ? Gấp, online chờ…
/71
|