Hải Phong nhịp nhịp tay trên bàn, cậu chẳng biết mình bị làm sao nữa. Khi đọc các tác phẩm của Cherry, cậu có cảm giác mình như bị hút vào một thế giới khác. Nơi ấy sinh động và lạ thường lắm, nó cho cậu thấy nhiều điều rất thú vị. Nếu như không biết Cherry thực sự là ai, có lẽ cậu cũng sẽ đoán, đó là một nhà văn chuyên nghiệp. Thế nhưng đằng sau tấm màn bí ẩn ấy, không một ai biết Cherry chỉ là một cô nhóc 17 tuổi.
Mặc cho thầy giáo vẫn giảng bài đều đều trên bảng, dưới lớp Hải Phong lại thả hồn theo những suy nghĩ mông lung. Hình ảnh người con trai đưa đón Nhật Lệ chiều qua và sáng nay, bất chợt hiện lên trong đầu Hải Phong. Tự dưng cậu lại muốn biết, người đó là ai? Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ cậu sẽ vẫn còn hoài nghi về lời nói của đám nữ sinh khối 11. Qủa đúng như những gì họ đồn thổi, anh chàng đó thật sự rất đẹp trai.
Liệu đấy có phải là người yêu của Cherry? Hoặc họ thuộc mối quan hệ nào đó với ý nghĩa khác? Nhìn cách ăn mặc và phương tiện đi lại, cũng có thể đoán được anh ta là một người đã đi làm. Hải Phong chợt lắc đầu, sao tự nhiên cậu lại quan tâm tới chuyện của Cherry vậy. Chẳng lẽ, cô ta thực sự có ấn tượng mạnh với cậu đến thế?
Tiếng chuông chợt reo vang kết thúc tiết học, nó như làm thức tỉnh Hải Phong quay trở về thực tại. Thoát khỏi những suy nghĩ vớ vẩn mông lung, Hải Phong đẩy ghế đứng dậy. Cậu bước thật nhanh ra khỏi lớp để lên thư viện, nếu như đến đó, chắc chắn cậu sẽ gặp được Cherry.
Tới nơi, Hải Phong đảo nhanh mắt tìm kiếm. Thư viện hôm nay khá vắng người, không khó nhận ra khi Cherry ngồi tại chiếc bàn cạnh cửa sổ. Hải Phong tiến lại gần, cậu dùng tay vỗ nhẹ vào vai người kia. Nhật Lệ đang đọc sách chợt giật mình, cô quay lại, đập vào mắt Nhật Lệ lúc này chính là khuôn mặt tuấn tú của Hải Phong.
- Chào tiểu thuyết gia Che…
Hải Phong còn chưa kịp nói hết câu, ngay lập tức Nhật Lệ bật dậy, cô vội vàng dùng tay bị miệng anh ta lại. Nhìn ráo giác xem xung quanh có ai để ý không, chỉ khi xác định “bình an vô sự”, Nhật Lệ mới buông Hải Phong ra. Cô khẽ lắc đầu như ngầm bảo: “Xin đừng gọi tôi bằng tên ấy.”
Chợt hiểu ra mình chót lỡ lời, Hải Phong đành im lặng, tại sao cậu có thể quên được chuyện đó cơ chứ. Kéo ghế ngồi xuống, đồng thời khoát tay ra hiệu cho Nhật Lệ.
- Nếu cô còn đứng như vậy, mọi người sẽ chú ý đấy.
Không còn cách nào khác, Nhật Lệ đành làm theo lời của Hải Phong. Cô nhìn anh ta đề phòng.
- Anh tìm tôi có chuyện gì không?
- Cô nhạy cảm quá đó.
- Tôi…tôi…
Nhật Lệ ấp úng, cô không biết phải nói gì vào lúc này. Khẽ đẩy gọng kính lên, Nhật Lệ đan hai tay vào nhau.
- Khi nào chỉnh sửa xong…tôi sẽ…
- Thì ra cô sợ chuyện đó hả? Yên tâm, tôi không đến vì nó.
Hải Phong vừa dứt lời, Nhật Lệ như trút đi được một gánh nặng. Kể ra thì anh ta cũng không phải người xấu, chắc là do cô quá đa nghi thôi.
- Có thể cho tôi biết, cô đã viết những câu truyện đó như thế nào không?
Bị hỏi đột ngột, Nhật Lệ cứ ớ người ra, cô nhìn chằm chằm vào Hải Phong không chớp mắt.
- Cô bị làm sao thế? Mặt tôi có dính gì à? Hay là do tôi quá đẹp trai nên đã cướp mất hồn cô rồi?
Hải Phong nhìn Nhật Lệ, khóe môi khẽ vẽ lên một nụ cười ma mị. Tự dưng bị người khác giới, coi mình là một đứa mê trai khiến Nhật Lệ xấu hổ, cô cụp mắt rồi cúi đầu xuống. Vốn dĩ cái mái ngố cùng kiểu tóc tết lệch, đã che đi gần hết khuôn mặt của Nhật Lệ rồi, nay cộng thêm điệu bộ này càng làm cho cô khó nhìn hơn. Thấy Nhật Lệ dễ bị trêu chọc, Hải Phong thích thú.
- Sao vậy, bị tôi nói trúng rồi phải không?
Nhật Lệ im lặng, quả thực là Hải Phong rất đẹp trai. Mái tóc đen bồng bềnh, khuôn mặt tuấn tú với hàng lông mày hơi rậm, chiếc mũi dọc dừa, đôi mắt cuốn hút, nước da không quá trắng cùng vẻ ngoài lãng tử… Tất cả đã tạo nên một Hải Phong khá hoàn hảo…Thế nhưng nếu đem ra so với Trung Quân, có lẽ anh trai cô vẫn vượt trội hơn một chút.
- Tôi…à…tôi...không phải như thế…
Nhật Lệ ấp úng không sao nói trọn câu được, Hải Phong thấy vậy liền cười phá lên.
- Tôi chỉ đùa cô một chút thôi, làm gì mà mặt mày nghiêm trọng thế.
Nhật Lệ lặng thinh, cô vơ lấy cuốn sách trên bàn rồi gập lại. Từng cử chỉ lúng túng của Nhật Lệ, không lọt qua khỏi ánh mắt của Hải Phong. Tự dưng cậu thấy mình hơi quá đáng.
- Cho tôi biết đi, tại sao cô lại viết ra được những câu truyện như vậy?
Hải Phong nhắc lại, Nhật Lệ vẫn không trả lời. Chính xác hơn là cô không biết phải giải thích thế nào cho Hải Phong hiểu. Hít một hơi thật sâu, Nhật Lệ ngẩng đầu lên nhưng không nhìn Hải Phong.
- Anh hỏi khó tôi rồi. Có lẽ đó là do đam mê.
- Cô đúng là kì lạ thật. Tôi thấy…
Hải Phong chợt bỏ lửng câu nói. Cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lóe lên tinh quái:
- Nè, cô cho tôi xin chữ kí được không?
- Sao cơ? - Nhật Lệ tròn mắt nhìn Hải Phong khi nghe anh ta nói vậy.
- Thì tôi mới trở thành fan của cô mà.
- Ơ…tôi…
Nhật Lệ đứng hình. Một người như Hải Phong mà cũng thích đọc chuyện nữa sao? Thật không thể tưởng tượng được.
- Anh khéo đùa thật.
Nhật Lệ đề phòng, Hải Phong là một người khó đoán. Có lẽ anh ta lại muốn trêu chọc cô, còn cô thì không muốn trở thành trò cười. Phải đối đáp với một người khéo anh nói như Hải Phong, Nhật Lệ quả thực gặp khó khăn.
- Tôi nói thật đấy.
Hải Phong làm mặt nghiêm, cậu muốn biết Nhật Lệ sẽ trả lời ra sao. Mặc dù nói chuyện với Nhật Lệ chưa nhiều nhưng Hải Phong có thể cảm nhận được, cô ấy không giỏi giao tiếp với người khác. Điều này trái ngược hoàn toàn với những gì Nhật Lệ đã thể hiện trong các câu truyện của mình. Chẳng lẽ, Cherry và Nhật Lệ...
- Sao vậy, cô không công nhận tôi là fan à?
Hải Phong ma mãnh, đôi lông mày khẽ nhíu lại ra vẻ giận dữ. Tới lúc này, Nhật Lệ có chút hoảng loạn, cô lấm lép nhìn Hải Phong xem anh ta định làm gì tiếp theo.
- Chẳng lẽ có thêm người hâm mộ không tốt sao?
Hải Phong thở dài, anh biết chiêu này nhất định có hiệu quả. Liệu Nhật Lệ sẽ phản ứng thế nào? Hơn nữa những gì cậu nói, không phải hoàn toàn là đùa cho vui. Nếu như khuôn mặt Nhật Lệ không bị che gần hết, có lẽ Hải Phong sẽ biết được cô đang nghĩ gì.
- Tôi…à…anh…
- Cô có thể gọi tôi là Hải Phong, chẳng phải tôi đã cho cô biết tên rồi hay sao.
Hải Phong tinh ranh, cậu lập tức đổi chủ đề. Nếu cứ xoay Nhật Lệ kiểu này, thể nào cô ấy cũng sẽ để lộ ra sơ hở của mình thôi.
- Nhật Lệ này, cô có muốn làm bạn gái tôi không?
- Hả…sao cơ?
Nhật Lệ miệng há hốc khi nghe Hải Phong nói như vậy, tự nhiên mặt cô đỏ như trái cà chua chín. Chẳng biết Hải Phong đang toan tính gì nhỉ, anh ta có biết đùa như vậy rất là quá đáng không? Tự nhiên Nhật Lệ thấy hơi sợ.
“Anh ta đúng là đồ nham nhở.” Cô thầm nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra.
Mặc cho thầy giáo vẫn giảng bài đều đều trên bảng, dưới lớp Hải Phong lại thả hồn theo những suy nghĩ mông lung. Hình ảnh người con trai đưa đón Nhật Lệ chiều qua và sáng nay, bất chợt hiện lên trong đầu Hải Phong. Tự dưng cậu lại muốn biết, người đó là ai? Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ cậu sẽ vẫn còn hoài nghi về lời nói của đám nữ sinh khối 11. Qủa đúng như những gì họ đồn thổi, anh chàng đó thật sự rất đẹp trai.
Liệu đấy có phải là người yêu của Cherry? Hoặc họ thuộc mối quan hệ nào đó với ý nghĩa khác? Nhìn cách ăn mặc và phương tiện đi lại, cũng có thể đoán được anh ta là một người đã đi làm. Hải Phong chợt lắc đầu, sao tự nhiên cậu lại quan tâm tới chuyện của Cherry vậy. Chẳng lẽ, cô ta thực sự có ấn tượng mạnh với cậu đến thế?
Tiếng chuông chợt reo vang kết thúc tiết học, nó như làm thức tỉnh Hải Phong quay trở về thực tại. Thoát khỏi những suy nghĩ vớ vẩn mông lung, Hải Phong đẩy ghế đứng dậy. Cậu bước thật nhanh ra khỏi lớp để lên thư viện, nếu như đến đó, chắc chắn cậu sẽ gặp được Cherry.
Tới nơi, Hải Phong đảo nhanh mắt tìm kiếm. Thư viện hôm nay khá vắng người, không khó nhận ra khi Cherry ngồi tại chiếc bàn cạnh cửa sổ. Hải Phong tiến lại gần, cậu dùng tay vỗ nhẹ vào vai người kia. Nhật Lệ đang đọc sách chợt giật mình, cô quay lại, đập vào mắt Nhật Lệ lúc này chính là khuôn mặt tuấn tú của Hải Phong.
- Chào tiểu thuyết gia Che…
Hải Phong còn chưa kịp nói hết câu, ngay lập tức Nhật Lệ bật dậy, cô vội vàng dùng tay bị miệng anh ta lại. Nhìn ráo giác xem xung quanh có ai để ý không, chỉ khi xác định “bình an vô sự”, Nhật Lệ mới buông Hải Phong ra. Cô khẽ lắc đầu như ngầm bảo: “Xin đừng gọi tôi bằng tên ấy.”
Chợt hiểu ra mình chót lỡ lời, Hải Phong đành im lặng, tại sao cậu có thể quên được chuyện đó cơ chứ. Kéo ghế ngồi xuống, đồng thời khoát tay ra hiệu cho Nhật Lệ.
- Nếu cô còn đứng như vậy, mọi người sẽ chú ý đấy.
Không còn cách nào khác, Nhật Lệ đành làm theo lời của Hải Phong. Cô nhìn anh ta đề phòng.
- Anh tìm tôi có chuyện gì không?
- Cô nhạy cảm quá đó.
- Tôi…tôi…
Nhật Lệ ấp úng, cô không biết phải nói gì vào lúc này. Khẽ đẩy gọng kính lên, Nhật Lệ đan hai tay vào nhau.
- Khi nào chỉnh sửa xong…tôi sẽ…
- Thì ra cô sợ chuyện đó hả? Yên tâm, tôi không đến vì nó.
Hải Phong vừa dứt lời, Nhật Lệ như trút đi được một gánh nặng. Kể ra thì anh ta cũng không phải người xấu, chắc là do cô quá đa nghi thôi.
- Có thể cho tôi biết, cô đã viết những câu truyện đó như thế nào không?
Bị hỏi đột ngột, Nhật Lệ cứ ớ người ra, cô nhìn chằm chằm vào Hải Phong không chớp mắt.
- Cô bị làm sao thế? Mặt tôi có dính gì à? Hay là do tôi quá đẹp trai nên đã cướp mất hồn cô rồi?
Hải Phong nhìn Nhật Lệ, khóe môi khẽ vẽ lên một nụ cười ma mị. Tự dưng bị người khác giới, coi mình là một đứa mê trai khiến Nhật Lệ xấu hổ, cô cụp mắt rồi cúi đầu xuống. Vốn dĩ cái mái ngố cùng kiểu tóc tết lệch, đã che đi gần hết khuôn mặt của Nhật Lệ rồi, nay cộng thêm điệu bộ này càng làm cho cô khó nhìn hơn. Thấy Nhật Lệ dễ bị trêu chọc, Hải Phong thích thú.
- Sao vậy, bị tôi nói trúng rồi phải không?
Nhật Lệ im lặng, quả thực là Hải Phong rất đẹp trai. Mái tóc đen bồng bềnh, khuôn mặt tuấn tú với hàng lông mày hơi rậm, chiếc mũi dọc dừa, đôi mắt cuốn hút, nước da không quá trắng cùng vẻ ngoài lãng tử… Tất cả đã tạo nên một Hải Phong khá hoàn hảo…Thế nhưng nếu đem ra so với Trung Quân, có lẽ anh trai cô vẫn vượt trội hơn một chút.
- Tôi…à…tôi...không phải như thế…
Nhật Lệ ấp úng không sao nói trọn câu được, Hải Phong thấy vậy liền cười phá lên.
- Tôi chỉ đùa cô một chút thôi, làm gì mà mặt mày nghiêm trọng thế.
Nhật Lệ lặng thinh, cô vơ lấy cuốn sách trên bàn rồi gập lại. Từng cử chỉ lúng túng của Nhật Lệ, không lọt qua khỏi ánh mắt của Hải Phong. Tự dưng cậu thấy mình hơi quá đáng.
- Cho tôi biết đi, tại sao cô lại viết ra được những câu truyện như vậy?
Hải Phong nhắc lại, Nhật Lệ vẫn không trả lời. Chính xác hơn là cô không biết phải giải thích thế nào cho Hải Phong hiểu. Hít một hơi thật sâu, Nhật Lệ ngẩng đầu lên nhưng không nhìn Hải Phong.
- Anh hỏi khó tôi rồi. Có lẽ đó là do đam mê.
- Cô đúng là kì lạ thật. Tôi thấy…
Hải Phong chợt bỏ lửng câu nói. Cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lóe lên tinh quái:
- Nè, cô cho tôi xin chữ kí được không?
- Sao cơ? - Nhật Lệ tròn mắt nhìn Hải Phong khi nghe anh ta nói vậy.
- Thì tôi mới trở thành fan của cô mà.
- Ơ…tôi…
Nhật Lệ đứng hình. Một người như Hải Phong mà cũng thích đọc chuyện nữa sao? Thật không thể tưởng tượng được.
- Anh khéo đùa thật.
Nhật Lệ đề phòng, Hải Phong là một người khó đoán. Có lẽ anh ta lại muốn trêu chọc cô, còn cô thì không muốn trở thành trò cười. Phải đối đáp với một người khéo anh nói như Hải Phong, Nhật Lệ quả thực gặp khó khăn.
- Tôi nói thật đấy.
Hải Phong làm mặt nghiêm, cậu muốn biết Nhật Lệ sẽ trả lời ra sao. Mặc dù nói chuyện với Nhật Lệ chưa nhiều nhưng Hải Phong có thể cảm nhận được, cô ấy không giỏi giao tiếp với người khác. Điều này trái ngược hoàn toàn với những gì Nhật Lệ đã thể hiện trong các câu truyện của mình. Chẳng lẽ, Cherry và Nhật Lệ...
- Sao vậy, cô không công nhận tôi là fan à?
Hải Phong ma mãnh, đôi lông mày khẽ nhíu lại ra vẻ giận dữ. Tới lúc này, Nhật Lệ có chút hoảng loạn, cô lấm lép nhìn Hải Phong xem anh ta định làm gì tiếp theo.
- Chẳng lẽ có thêm người hâm mộ không tốt sao?
Hải Phong thở dài, anh biết chiêu này nhất định có hiệu quả. Liệu Nhật Lệ sẽ phản ứng thế nào? Hơn nữa những gì cậu nói, không phải hoàn toàn là đùa cho vui. Nếu như khuôn mặt Nhật Lệ không bị che gần hết, có lẽ Hải Phong sẽ biết được cô đang nghĩ gì.
- Tôi…à…anh…
- Cô có thể gọi tôi là Hải Phong, chẳng phải tôi đã cho cô biết tên rồi hay sao.
Hải Phong tinh ranh, cậu lập tức đổi chủ đề. Nếu cứ xoay Nhật Lệ kiểu này, thể nào cô ấy cũng sẽ để lộ ra sơ hở của mình thôi.
- Nhật Lệ này, cô có muốn làm bạn gái tôi không?
- Hả…sao cơ?
Nhật Lệ miệng há hốc khi nghe Hải Phong nói như vậy, tự nhiên mặt cô đỏ như trái cà chua chín. Chẳng biết Hải Phong đang toan tính gì nhỉ, anh ta có biết đùa như vậy rất là quá đáng không? Tự nhiên Nhật Lệ thấy hơi sợ.
“Anh ta đúng là đồ nham nhở.” Cô thầm nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra.
/14
|