Thư viện trường Star…
Nhật Lệ lấy khăn lau mồ hôi trên trán, cô đã tìm mọi ngõ ngách và gần như lật tung cả thư viện lên nhưng vẫn kiếm không ra thứ ấy. Nếu cô không để quên hay làm rơi nó ở đây thì có thể đánh mất ở đâu được chứ? Rõ ràng giờ giải lao trước, Nhật Lệ còn cầm theo tập giấy ấy lên thư viện, sau đó cô chỉ ở đây mà không hề đi đâu cả. Nhíu mày cố nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, Nhật Lệ hi vọng sẽ tìm được một chút manh mối gì đấy.
Khi đang ngồi đọc sách, Nhật Lệ nhận được cuộc điện thoại từ ba cô gọi đến. Sau đó cô đã rời đi và chạy ra cổng, lúc xuống cầu thang, Nhật Lệ có va phải một chàng trai nào đấy. Chẳng lẽ chính là lúc ấy, khi những cuốn sách rơi xuống nền nhà, cô đã lượm lại rồi bỏ đi một cách vội vã, nên vô tình để sót tập giấy…
Nếu đó là sự thật, thì rất có thể chàng trai ấy đã nhặt được và hiện tại đang giữ nó. Chẳng lẽ ông trời lại muốn trêu đùa cô đến vậy? Nhật Lệ thầm mong anh ta không đọc, cũng đừng đưa hay nói cho bất kì ai biết về tập giấy. Bằng không mọi việc sẽ trở lên tồi tệ, nhất định cô phải tìm cho ra anh ta để lấy lại thứ thuộc về mình.
Nói là một chuyện nhưng làm lại là chuyện khác, để kiếm được một người nào đó trong học viện này không phải dễ dàng gì. Hơn nữa nó còn khó khăn gấp trăm ngàn lần, khi Nhật Lệ chẳng biết mặt mũi anh ta ra làm sao cả. Giá như lúc ấy, cô chịu khó để ý anh ta một chút thì bây giờ đâu ra nông nỗi này.
Vò đầu bứt tai, Nhật Lệ cố nghĩ lại xem chàng trai ấy có đặc điểm gì nổi bật không? Đợi một chút, hình như lúc nhặt đồ xong đứng dậy, Nhật Lệ có nhìn thấy tay anh ta đeo một chiếc vòng Handmade màu nâu. Đúng rồi chính là nó, với chút ít manh mối quan trọng này, hi vọng nó có thể giúp ích được gì đó cho cô.
17 giờ 45 phút…
Nhật Lệ mệt mỏi lê từng bước chân trở về nhà. Suốt ngày hôm nay, Nhật Lệ quên cả ăn uống. Cô như con khùng đi xung quanh trường, với mục đích duy nhất luôn hiện hữu trong đầu... Thế nhưng tất cả mọi việc Nhật Lệ làm đều trở lên vô ích, cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì kết quả cũng chẳng khả quan hơn được. Vẫn biết cơ hội tìm thấy anh ta là 1/100%, nhưng cô không ngừng nuôi hi vọng thần may mắn sẽ mỉm cười với mình. Nhật Lệ luôn tin chỉ cần bản thân không từ bỏ. Không bao giờ chùn bước trước những khó khăn thử thách, nhất định cô sẽ làm được mọi việc trong khả năng của mình.
18h tối, tại biệt thự nhà họ Phạm…
- Nhật Lệ, sao hôm nay cháu về trễ quá vậy? – Bà Hà người giúp việc hỏi khi ra mở cổng cho Nhật Lệ.
- Dạ do cháu có chút việc cần phải làm ở trường ạ.
Nhật Lệ cười nhẹ rồi đáp lại, cô không muốn bất cứ ai biết được chuyện của mình. Dù cho đó là bác Hà, người mà Nhật Lệ luôn tin tưởng cũng tuyệt đối phải giữ kín. Với Nhật Lệ mà nói, càng ít người biết tới bí mật của cô càng tốt.
- Ba mẹ và anh hai cháu vẫn chưa về hả bác? – Nhật Lệ lái câu chuyện sang hướng khác khi thấy trong nhà không có người.
- Ừ, họ vẫn chưa về.
- Vậy cháu lên phòng nghỉ một lát đây. Khi nào tới giờ cơm thì bác gọi cháu nhé.
Nói đoạn, Nhật Lệ đi nhanh lên lầu. Nỗi bất an trong lòng cô đang lớn dần lên. Nhật Lệ sợ nếu đứng nói chuyện với bác Hà một lúc nữa, cô không thể duy trì được vẻ mặt bình thản như chẳng có gì xảy ra. Bác Hà rất tinh ý, nếu cô diễn không tốt thì bác ấy sẽ lập tức nhận ra ngay. Hơn nữa, lúc này Nhật Lệ muốn được yên tĩnh một mình, cô cần phải nghĩ cách cách ứng phó phòng trường hợp xấu nhất sảy ra.
Đóng cửa lại cẩn thận, Nhật Lệ để cặp lên mặt bàn sau đó gieo mình xuống giường. Bây giờ cô cảm thấy rất oải, toàn thân rời dã không còn chút sức lực. Thế nhưng cái mệt mỏi của thể xác chẳng đấu lại được nỗi lo lắng tinh thần. Hàng loạt suy nghĩ chồng chéo cứ thế ập đến khiến đầu Nhật Lệ như muốn nổ tung. Cô chẳng biết mình cần phải làm gì và nên bắt đầu từ đâu.
Mọi công sức và cố gắng của cô trong bao nhiêu năm nay đang có nguy cơ tiêu tan. Chàng trai bí ẩn ấy, người đang giữ tập giấy cũng chính là kẻ đã biết được bí mật của cô. Nếu sự thật được phơi bày, Nhật Lệ sẽ không bao giờ có thể hoàn thành được lời hứa của mình. Bằng bất cứ giá nào, cô cũng phải ngăn chặn không cho việc đó xảy ra...
Mải suy nghĩ miên man Nhật Lệ thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ cô thấy một hình ảnh mờ ảo xuất hiện, cùng đó một chất giọng trầm ấm chợt vang lên.
- Nhật Lệ, hãy hứa với tớ rằng cậu sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Hứa với tớ, cậu sẽ không bao giờ từ bỏ giấc mơ của mình. Hứa với tớ, cậu sẽ chứng minh cho người đó thấy tài năng thực sự của cậu. Hứa với tớ một ngày nào đó, cậu sẽ để mọi người biết đến cái tên Nhật Lệ…
Giọng nói và bóng hình ấy… nó quá đỗi quen thuộc với cô. Làm sao Nhật Lệ có thể quên được trong khi tâm trí cô mãi mãi khắc sâu. Đã rất lâu rồi, Nhật Lệ mới được gặp lại cậu ấy, cô mừng tới nỗi không kìm được nước mắt. Lao nhanh về phía hình ảnh kia, Nhật Lệ dang hai tay ra, cô muốn ôm thật chặt người đó vào lòng. Nhưng khi Nhật Lệ tiến đến gần, bóng hình ấy chợt tan biến. Còn lại mình trong không gian đen đặc, Nhật Lệ sợ hãi, cô hoảng loạn gào lên.
- Cậu ở đâu rồi! Đừng đi, hãy ở lại với tớ, làm ơn…
Nhật Lệ giật mình choàng tỉnh, mồ hôi vã ra như mưa. Nước mắt chảy ướt gối tự bao giờ chẳng biết. Cảm xúc ban nãy vẫn còn đọng lại, nó khiến trái tim cô đau thắt. Cậu ấy, người mà Nhật Lệ vô cùng yêu quý, người mà cô đã lập lời hứa khi cậu ấy yêu cầu…
Cộc…cộc…cộc…
- Nhật Lệ, cháu đang làm gì đó? Xuống ăn cơm lẹ lên, cả nhà đang đợi đấy.
Tiếng gọi cửa của bà Hà đã kéo Nhật Lệ trở về với thực tế. Cô vội vã lau nước mắt, lấy tay vỗ nhẹ vào mặt mình, đồng thời với chiếc lược chải lại tóc.
- Cháu xuống ngay đây.
Nhật Lệ đáp trả, cô cố giữ cho giọng mình không bị run. Bây giờ điều mà Nhật Lệ cần đó chính là bình tĩnh. Cô tuyệt đối không thể để mọi người trong nhà nghi ngờ được. Đặc biệt người mà Nhật Lệ cần cảnh giác cao độ đó chính là ba cô. Nếu như ông phát hiện được chuyện này, nhất định ông sẽ ngăn cản cô bằng mọi giá.
Nhật Lệ lấy khăn lau mồ hôi trên trán, cô đã tìm mọi ngõ ngách và gần như lật tung cả thư viện lên nhưng vẫn kiếm không ra thứ ấy. Nếu cô không để quên hay làm rơi nó ở đây thì có thể đánh mất ở đâu được chứ? Rõ ràng giờ giải lao trước, Nhật Lệ còn cầm theo tập giấy ấy lên thư viện, sau đó cô chỉ ở đây mà không hề đi đâu cả. Nhíu mày cố nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, Nhật Lệ hi vọng sẽ tìm được một chút manh mối gì đấy.
Khi đang ngồi đọc sách, Nhật Lệ nhận được cuộc điện thoại từ ba cô gọi đến. Sau đó cô đã rời đi và chạy ra cổng, lúc xuống cầu thang, Nhật Lệ có va phải một chàng trai nào đấy. Chẳng lẽ chính là lúc ấy, khi những cuốn sách rơi xuống nền nhà, cô đã lượm lại rồi bỏ đi một cách vội vã, nên vô tình để sót tập giấy…
Nếu đó là sự thật, thì rất có thể chàng trai ấy đã nhặt được và hiện tại đang giữ nó. Chẳng lẽ ông trời lại muốn trêu đùa cô đến vậy? Nhật Lệ thầm mong anh ta không đọc, cũng đừng đưa hay nói cho bất kì ai biết về tập giấy. Bằng không mọi việc sẽ trở lên tồi tệ, nhất định cô phải tìm cho ra anh ta để lấy lại thứ thuộc về mình.
Nói là một chuyện nhưng làm lại là chuyện khác, để kiếm được một người nào đó trong học viện này không phải dễ dàng gì. Hơn nữa nó còn khó khăn gấp trăm ngàn lần, khi Nhật Lệ chẳng biết mặt mũi anh ta ra làm sao cả. Giá như lúc ấy, cô chịu khó để ý anh ta một chút thì bây giờ đâu ra nông nỗi này.
Vò đầu bứt tai, Nhật Lệ cố nghĩ lại xem chàng trai ấy có đặc điểm gì nổi bật không? Đợi một chút, hình như lúc nhặt đồ xong đứng dậy, Nhật Lệ có nhìn thấy tay anh ta đeo một chiếc vòng Handmade màu nâu. Đúng rồi chính là nó, với chút ít manh mối quan trọng này, hi vọng nó có thể giúp ích được gì đó cho cô.
17 giờ 45 phút…
Nhật Lệ mệt mỏi lê từng bước chân trở về nhà. Suốt ngày hôm nay, Nhật Lệ quên cả ăn uống. Cô như con khùng đi xung quanh trường, với mục đích duy nhất luôn hiện hữu trong đầu... Thế nhưng tất cả mọi việc Nhật Lệ làm đều trở lên vô ích, cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì kết quả cũng chẳng khả quan hơn được. Vẫn biết cơ hội tìm thấy anh ta là 1/100%, nhưng cô không ngừng nuôi hi vọng thần may mắn sẽ mỉm cười với mình. Nhật Lệ luôn tin chỉ cần bản thân không từ bỏ. Không bao giờ chùn bước trước những khó khăn thử thách, nhất định cô sẽ làm được mọi việc trong khả năng của mình.
18h tối, tại biệt thự nhà họ Phạm…
- Nhật Lệ, sao hôm nay cháu về trễ quá vậy? – Bà Hà người giúp việc hỏi khi ra mở cổng cho Nhật Lệ.
- Dạ do cháu có chút việc cần phải làm ở trường ạ.
Nhật Lệ cười nhẹ rồi đáp lại, cô không muốn bất cứ ai biết được chuyện của mình. Dù cho đó là bác Hà, người mà Nhật Lệ luôn tin tưởng cũng tuyệt đối phải giữ kín. Với Nhật Lệ mà nói, càng ít người biết tới bí mật của cô càng tốt.
- Ba mẹ và anh hai cháu vẫn chưa về hả bác? – Nhật Lệ lái câu chuyện sang hướng khác khi thấy trong nhà không có người.
- Ừ, họ vẫn chưa về.
- Vậy cháu lên phòng nghỉ một lát đây. Khi nào tới giờ cơm thì bác gọi cháu nhé.
Nói đoạn, Nhật Lệ đi nhanh lên lầu. Nỗi bất an trong lòng cô đang lớn dần lên. Nhật Lệ sợ nếu đứng nói chuyện với bác Hà một lúc nữa, cô không thể duy trì được vẻ mặt bình thản như chẳng có gì xảy ra. Bác Hà rất tinh ý, nếu cô diễn không tốt thì bác ấy sẽ lập tức nhận ra ngay. Hơn nữa, lúc này Nhật Lệ muốn được yên tĩnh một mình, cô cần phải nghĩ cách cách ứng phó phòng trường hợp xấu nhất sảy ra.
Đóng cửa lại cẩn thận, Nhật Lệ để cặp lên mặt bàn sau đó gieo mình xuống giường. Bây giờ cô cảm thấy rất oải, toàn thân rời dã không còn chút sức lực. Thế nhưng cái mệt mỏi của thể xác chẳng đấu lại được nỗi lo lắng tinh thần. Hàng loạt suy nghĩ chồng chéo cứ thế ập đến khiến đầu Nhật Lệ như muốn nổ tung. Cô chẳng biết mình cần phải làm gì và nên bắt đầu từ đâu.
Mọi công sức và cố gắng của cô trong bao nhiêu năm nay đang có nguy cơ tiêu tan. Chàng trai bí ẩn ấy, người đang giữ tập giấy cũng chính là kẻ đã biết được bí mật của cô. Nếu sự thật được phơi bày, Nhật Lệ sẽ không bao giờ có thể hoàn thành được lời hứa của mình. Bằng bất cứ giá nào, cô cũng phải ngăn chặn không cho việc đó xảy ra...
Mải suy nghĩ miên man Nhật Lệ thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ cô thấy một hình ảnh mờ ảo xuất hiện, cùng đó một chất giọng trầm ấm chợt vang lên.
- Nhật Lệ, hãy hứa với tớ rằng cậu sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Hứa với tớ, cậu sẽ không bao giờ từ bỏ giấc mơ của mình. Hứa với tớ, cậu sẽ chứng minh cho người đó thấy tài năng thực sự của cậu. Hứa với tớ một ngày nào đó, cậu sẽ để mọi người biết đến cái tên Nhật Lệ…
Giọng nói và bóng hình ấy… nó quá đỗi quen thuộc với cô. Làm sao Nhật Lệ có thể quên được trong khi tâm trí cô mãi mãi khắc sâu. Đã rất lâu rồi, Nhật Lệ mới được gặp lại cậu ấy, cô mừng tới nỗi không kìm được nước mắt. Lao nhanh về phía hình ảnh kia, Nhật Lệ dang hai tay ra, cô muốn ôm thật chặt người đó vào lòng. Nhưng khi Nhật Lệ tiến đến gần, bóng hình ấy chợt tan biến. Còn lại mình trong không gian đen đặc, Nhật Lệ sợ hãi, cô hoảng loạn gào lên.
- Cậu ở đâu rồi! Đừng đi, hãy ở lại với tớ, làm ơn…
Nhật Lệ giật mình choàng tỉnh, mồ hôi vã ra như mưa. Nước mắt chảy ướt gối tự bao giờ chẳng biết. Cảm xúc ban nãy vẫn còn đọng lại, nó khiến trái tim cô đau thắt. Cậu ấy, người mà Nhật Lệ vô cùng yêu quý, người mà cô đã lập lời hứa khi cậu ấy yêu cầu…
Cộc…cộc…cộc…
- Nhật Lệ, cháu đang làm gì đó? Xuống ăn cơm lẹ lên, cả nhà đang đợi đấy.
Tiếng gọi cửa của bà Hà đã kéo Nhật Lệ trở về với thực tế. Cô vội vã lau nước mắt, lấy tay vỗ nhẹ vào mặt mình, đồng thời với chiếc lược chải lại tóc.
- Cháu xuống ngay đây.
Nhật Lệ đáp trả, cô cố giữ cho giọng mình không bị run. Bây giờ điều mà Nhật Lệ cần đó chính là bình tĩnh. Cô tuyệt đối không thể để mọi người trong nhà nghi ngờ được. Đặc biệt người mà Nhật Lệ cần cảnh giác cao độ đó chính là ba cô. Nếu như ông phát hiện được chuyện này, nhất định ông sẽ ngăn cản cô bằng mọi giá.
/14
|