Nhật Lệ ngồi xuống cạnh mộ, cô nhìn đốm hồng của nén nhang đang cháy mà tim đau nhói. Cố nén mọi cảm xúc trong lòng lại để nước mắt không rơi, giọng cô lạc hẳn đi:
- Minh Nhật, tớ xin lỗi. Hôm nay là ngày giỗ của cậu mà tớ lại tới trễ. Cậu biết không, bây giờ tớ đang phải trải qua quãng thời gian cực kì khó khăn. Đã có một người biết tớ chính là Cherry, tớ thực sự rất sợ chuyện này lộ ra. Thế nhưng vì lời hứa với cậu, tớ sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. Tớ quyết không bỏ cuộc hay lùi bước đâu, vậy nên cậu cũng hãy kề vai sát cánh và luôn dõi theo tớ nhé…
Nhật Lệ quay mặt đi, cổ họng bỗng nghẹn lại không sao nói tiếp được. Im lặng một hồi, Nhật Lệ mở ba lô lấy ra một tập giấy:
- Minh Nhật, đây là câu truyện tớ mới hoàn thành, tựa của nó là “Cánh cửa giữa hai thế giới”. Tớ muốn cậu là độc giả đầu tiên đọc nó.
Nói đoạn, Nhật Lệ châm lửa đốt tập giấy. Cô ngửa mặt lên nhìn bầu trời đang tối dần tự hỏi:
- Cậu thấy tớ phải không?
Một ngọn gió lớn chợt lướt qua người Nhật Lệ, đồng thời cuốn theo chút tro của những mảnh giấy đã cháy hết. Nhật Lệ cười buồn, có thể Minh Nhật dùng cách này để đáp lại cô chăng. Nhật Lệ đứng dậy, cô cúi đầu trước phần mộ người bạn.
- Đến lúc tớ phải trở về rồi, hôm khác tớ lại đến thăm cậu.
“Khi bóng tối bao phủ vạn vật, cánh cửa vô hình kết nối giữa giữa hai thế giới sẽ được mở ra. (Novel Cherry).”
………………
Nhật Lệ mệt mỏi vươn vai, cuối cùng cô cũng làm xong đống bài tập về nhà. Với tay lấy cuốn “Tựa như cơn gió” để đọc, Nhật lệ mới lật được trang đầu tiên thì chợt có tiếng gọi cửa.
- Con gái là ba đây.
Nhật Lệ nghe vậy liền giật mình, cô vội vàng giấu cuốn tiểu thuyết đi rồi bỏ đại quyển sách toán lên mặt bàn. Xong xuôi đâu đấy, Nhật Lệ mới chạy ra mở cửa.
Ông Đạt ung dung đi vào phòng con gái. Kéo ghế ra ngồi, ông nhìn Nhật Lệ rồi cười:
- Con vẫn đang học à.
- Dạ vâng. Ba tìm con có việc gì ạ? - Nhật Lệ nhìn ông Đạt có chút lo lắng.
- Con gái ba ngày càng tinh ý nha. Đúng là ba có chuyện cần nói với con. Thôi được rồi, ba không muốn làm mất thời gian của con, thế nên ba sẽ đi thẳng vào vấn đề chính. Chuyện lúc trước con đã đồng ý với ba, ba định thời gian tới sẽ sắp xếp cho con và “cậu ấy” gặp nhau. Ý con thế nào?
Ông Đạt vừa dứt lời, Nhật Lệ chợt sững người. Chẳng lẽ ba cô đã tính toán mọi việc từ trước. Dù biết thế nào chuyện này cũng xảy ra, nhưng như vậy thì thật là nhanh quá. Bây giờ có muốn kéo dài thời gian thì chưa chắc ba cô đã chịu nghe, Nhật Lệ đã chót phóng lao nên cũng đành phải theo lao mà thôi.
- Vâng, con không phản đối.
Nhật Lệ đáp mà thấy miệng mình đắng ngắt. Như chỉ đợi có câu trả lời ấy, ông Đạt mừng ra mặt. Ông cười lớn khiến các nếp nhăn xô lại như làn sóng.
- Không hổ danh là con gái ba, tính quyết đoán của con chẳng khác gì ba cả. Như vậy coi như là ok, ba sẽ báo cho con ngày cụ thể sau.
Nhật Lệ chỉ dạ một tiếng mà không nói thêm bất kì điều gì. Cô biết, đối với ba cô bây giờ mà nói, việc cô bằng lòng sự sắp đặt của ông là điều tuyệt đối. Hơn nữa cũng chỉ có chấp thuận như vậy, Nhật Lệ mới có cơ hội che giấu sự thật của mình.
- À, còn chuyện này nữa. Tới hôm đó, ba hi vọng con sẽ trở lại thành Phạm Nhật Lệ 100%.
- Được ạ.
- Thôi những gì cần nói ba cũng đã nói hết rồi. Ba còn một số công việc phải giải quyết, con học bài tiếp đi. Nhớ cố gắng hết mình nha con gái.
Dứt lời ông Đạt liền rời đi, không ngoài những gì ông dự đoán. Nhật Lệ càng lớn càng thông minh, con bé có thể hiểu được những gì ông đang làm đều vì muốn tốt cho nó cả. Nhật Lệ cứ ngoan ngoãn thế này khiến ông rất vừa lòng, con bé đúng là viên ngọc quý của ông.
Nhật Lệ dựa lưng vào tường, cô thở hắt ra một cái. Có thể bây giờ mọi việc vẫn còn hơi sớm, nhưng cũng đã đến lúc cô cần thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của mình. Hướng ánh mắt về phía bức tranh buổi sáng bình minh treo trên tường, Nhật Lệ đưa tay lên cổ lắm lấy sợi dây chuyền có mặt hình trái dâu. Đây là hai di vật cuối cùng Minh Nhật đã để lại cho cô khi qua đời.
Sau khi Minh Nhật mất, ba mẹ của cậu đã đưa cho Nhật Lệ bức tranh và một chiếc hộp nhỏ kèm theo phong thư. Họ nói đây là những thứ mà Minh Nhật nhờ họ chuyển lại cho cô. Khi ấy Nhật Lệ rất đau khổ, cô mang tất cả về nhà và mở phong thư ra đọc đầu tiên.
Gửi cho bạn của tôi.
Nhật Lệ thân mến, khi cậu nhận được bức thư này thì tớ đã không còn ở trên cõi đời này nữa. Tớ biết nếu chuyện này xảy ra, cậu sẽ rất buồn và có thể hận tớ vì không dữ lời. Nhưng Nhật Lệ à, tớ rất biết ơn ông trời vì đã cho chúng ta được là bạn. Quãng thời gian ở bên cậu tớ rất vui và cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp. Tớ sẽ mãi ghi sâu những khoảnh khắc tuyệt vời ấy vào trong trái tim, để không bao giờ lãng quên nó.
Nhật Lệ à! Cậu biết không? Nếu như được lựa chọn… Tớ muốn tiếp tục được ở bên cạnh cậu mãi mãi… Tiếc rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, tớ biết bản thân mình chẳng còn cầm cự được bao lâu nữa. Vậy nên nhân lúc sức lực chưa cạn kiệt, tớ muốn làm điều gì đó cho cậu.
Bức tranh này là bức tranh cuối cùng mà tớ vẽ khi còn sống. Tớ đã đóng khung và đưa nó cho ba mẹ dữ hộ. Khi tớ mất, họ sẽ chuyển nó cho cậu theo đúng như lời thỉnh cầu của tớ. Còn đây là hai sợi dây chuyền mà tớ đã đặt mua. Một sợi có mặt hình trái anh đào, sợi kia có mặt hình trái dâu. Tớ sẽ dữ sợi có hình trái anh đào, để khi ra đi có thể mang theo tất cả kỉ niệm về cậu.
Đây coi như là thứ kết nối hai chúng ta lại với nhau, để tớ có thể bảo vệ cậu dù ở bất cứ nơi đâu. Tớ biết nói những lời này tuy hơi ích kỉ, nhưng tớ chỉ muốn cậu để nó ở bên cạnh, cho tới khi cậu tìm được một chàng trai nào đấy. Người đó phải thực sự yêu thương và có thể làm bất cứ điều gì vì cậu. Tới lúc ấy, cậu hãy mở cửa trái tim mình để đón nhận tất cả. Hãy hứa rằng cậu sẽ cất nó đi, xếp nó và tớ vào một ngăn nhỏ của kí ức. Trên trời cao tớ sẽ dõi theo, mỉm cười và chúc phúc cho hai người.
Hãy nhớ lấy những điều này, cho tới khi cậu tìm được nửa kia của mình thì hãy để tớ được ở bên cậu. Còn nữa, khi không có tớ ở đây, cậu phải sống thật vui vẻ và không được làm bất cứ điều gì ngốc nghếch đâu đấy nhé. Cậu hãy mạnh mẽ lên, tớ sẽ mãi là người bạn, cũng chiếc bóng luôn đồng hành cùng cậu.
Tái bút.
Bạn của cậu. Minh Nhật.
Những lời ấy như vẳng vẳng bên tai Nhật Lệ, cô đưa sợi dây chuyền lên miệng và đặt vào đó một nụ hôn. Để cho nước mắt chảy ngược vào trong, Nhật Lệ thì thầm:
- Cậu và tớ thích ăn hai loại quả khác nhau, nhưng trong tiếng anh chúng có cùng một cách gọi. Đó chính là lý do tại sao tớ lấy bút danh là Cherry. Hãy giúp tớ nhé Minh Nhật, mặt trời nhỏ trong tim của tớ.
Nói đoạn, Nhật Lệ đi nhanh đến bàn học. Cô mở máy tính và bắt đầu đăng nhập vào trang cá nhân của mình. Chỉ vài giây sau, trên mành hình hiện lên dòng chữ: “Cherry đang online”.
- Minh Nhật, tớ xin lỗi. Hôm nay là ngày giỗ của cậu mà tớ lại tới trễ. Cậu biết không, bây giờ tớ đang phải trải qua quãng thời gian cực kì khó khăn. Đã có một người biết tớ chính là Cherry, tớ thực sự rất sợ chuyện này lộ ra. Thế nhưng vì lời hứa với cậu, tớ sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. Tớ quyết không bỏ cuộc hay lùi bước đâu, vậy nên cậu cũng hãy kề vai sát cánh và luôn dõi theo tớ nhé…
Nhật Lệ quay mặt đi, cổ họng bỗng nghẹn lại không sao nói tiếp được. Im lặng một hồi, Nhật Lệ mở ba lô lấy ra một tập giấy:
- Minh Nhật, đây là câu truyện tớ mới hoàn thành, tựa của nó là “Cánh cửa giữa hai thế giới”. Tớ muốn cậu là độc giả đầu tiên đọc nó.
Nói đoạn, Nhật Lệ châm lửa đốt tập giấy. Cô ngửa mặt lên nhìn bầu trời đang tối dần tự hỏi:
- Cậu thấy tớ phải không?
Một ngọn gió lớn chợt lướt qua người Nhật Lệ, đồng thời cuốn theo chút tro của những mảnh giấy đã cháy hết. Nhật Lệ cười buồn, có thể Minh Nhật dùng cách này để đáp lại cô chăng. Nhật Lệ đứng dậy, cô cúi đầu trước phần mộ người bạn.
- Đến lúc tớ phải trở về rồi, hôm khác tớ lại đến thăm cậu.
“Khi bóng tối bao phủ vạn vật, cánh cửa vô hình kết nối giữa giữa hai thế giới sẽ được mở ra. (Novel Cherry).”
………………
Nhật Lệ mệt mỏi vươn vai, cuối cùng cô cũng làm xong đống bài tập về nhà. Với tay lấy cuốn “Tựa như cơn gió” để đọc, Nhật lệ mới lật được trang đầu tiên thì chợt có tiếng gọi cửa.
- Con gái là ba đây.
Nhật Lệ nghe vậy liền giật mình, cô vội vàng giấu cuốn tiểu thuyết đi rồi bỏ đại quyển sách toán lên mặt bàn. Xong xuôi đâu đấy, Nhật Lệ mới chạy ra mở cửa.
Ông Đạt ung dung đi vào phòng con gái. Kéo ghế ra ngồi, ông nhìn Nhật Lệ rồi cười:
- Con vẫn đang học à.
- Dạ vâng. Ba tìm con có việc gì ạ? - Nhật Lệ nhìn ông Đạt có chút lo lắng.
- Con gái ba ngày càng tinh ý nha. Đúng là ba có chuyện cần nói với con. Thôi được rồi, ba không muốn làm mất thời gian của con, thế nên ba sẽ đi thẳng vào vấn đề chính. Chuyện lúc trước con đã đồng ý với ba, ba định thời gian tới sẽ sắp xếp cho con và “cậu ấy” gặp nhau. Ý con thế nào?
Ông Đạt vừa dứt lời, Nhật Lệ chợt sững người. Chẳng lẽ ba cô đã tính toán mọi việc từ trước. Dù biết thế nào chuyện này cũng xảy ra, nhưng như vậy thì thật là nhanh quá. Bây giờ có muốn kéo dài thời gian thì chưa chắc ba cô đã chịu nghe, Nhật Lệ đã chót phóng lao nên cũng đành phải theo lao mà thôi.
- Vâng, con không phản đối.
Nhật Lệ đáp mà thấy miệng mình đắng ngắt. Như chỉ đợi có câu trả lời ấy, ông Đạt mừng ra mặt. Ông cười lớn khiến các nếp nhăn xô lại như làn sóng.
- Không hổ danh là con gái ba, tính quyết đoán của con chẳng khác gì ba cả. Như vậy coi như là ok, ba sẽ báo cho con ngày cụ thể sau.
Nhật Lệ chỉ dạ một tiếng mà không nói thêm bất kì điều gì. Cô biết, đối với ba cô bây giờ mà nói, việc cô bằng lòng sự sắp đặt của ông là điều tuyệt đối. Hơn nữa cũng chỉ có chấp thuận như vậy, Nhật Lệ mới có cơ hội che giấu sự thật của mình.
- À, còn chuyện này nữa. Tới hôm đó, ba hi vọng con sẽ trở lại thành Phạm Nhật Lệ 100%.
- Được ạ.
- Thôi những gì cần nói ba cũng đã nói hết rồi. Ba còn một số công việc phải giải quyết, con học bài tiếp đi. Nhớ cố gắng hết mình nha con gái.
Dứt lời ông Đạt liền rời đi, không ngoài những gì ông dự đoán. Nhật Lệ càng lớn càng thông minh, con bé có thể hiểu được những gì ông đang làm đều vì muốn tốt cho nó cả. Nhật Lệ cứ ngoan ngoãn thế này khiến ông rất vừa lòng, con bé đúng là viên ngọc quý của ông.
Nhật Lệ dựa lưng vào tường, cô thở hắt ra một cái. Có thể bây giờ mọi việc vẫn còn hơi sớm, nhưng cũng đã đến lúc cô cần thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của mình. Hướng ánh mắt về phía bức tranh buổi sáng bình minh treo trên tường, Nhật Lệ đưa tay lên cổ lắm lấy sợi dây chuyền có mặt hình trái dâu. Đây là hai di vật cuối cùng Minh Nhật đã để lại cho cô khi qua đời.
Sau khi Minh Nhật mất, ba mẹ của cậu đã đưa cho Nhật Lệ bức tranh và một chiếc hộp nhỏ kèm theo phong thư. Họ nói đây là những thứ mà Minh Nhật nhờ họ chuyển lại cho cô. Khi ấy Nhật Lệ rất đau khổ, cô mang tất cả về nhà và mở phong thư ra đọc đầu tiên.
Gửi cho bạn của tôi.
Nhật Lệ thân mến, khi cậu nhận được bức thư này thì tớ đã không còn ở trên cõi đời này nữa. Tớ biết nếu chuyện này xảy ra, cậu sẽ rất buồn và có thể hận tớ vì không dữ lời. Nhưng Nhật Lệ à, tớ rất biết ơn ông trời vì đã cho chúng ta được là bạn. Quãng thời gian ở bên cậu tớ rất vui và cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp. Tớ sẽ mãi ghi sâu những khoảnh khắc tuyệt vời ấy vào trong trái tim, để không bao giờ lãng quên nó.
Nhật Lệ à! Cậu biết không? Nếu như được lựa chọn… Tớ muốn tiếp tục được ở bên cạnh cậu mãi mãi… Tiếc rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, tớ biết bản thân mình chẳng còn cầm cự được bao lâu nữa. Vậy nên nhân lúc sức lực chưa cạn kiệt, tớ muốn làm điều gì đó cho cậu.
Bức tranh này là bức tranh cuối cùng mà tớ vẽ khi còn sống. Tớ đã đóng khung và đưa nó cho ba mẹ dữ hộ. Khi tớ mất, họ sẽ chuyển nó cho cậu theo đúng như lời thỉnh cầu của tớ. Còn đây là hai sợi dây chuyền mà tớ đã đặt mua. Một sợi có mặt hình trái anh đào, sợi kia có mặt hình trái dâu. Tớ sẽ dữ sợi có hình trái anh đào, để khi ra đi có thể mang theo tất cả kỉ niệm về cậu.
Đây coi như là thứ kết nối hai chúng ta lại với nhau, để tớ có thể bảo vệ cậu dù ở bất cứ nơi đâu. Tớ biết nói những lời này tuy hơi ích kỉ, nhưng tớ chỉ muốn cậu để nó ở bên cạnh, cho tới khi cậu tìm được một chàng trai nào đấy. Người đó phải thực sự yêu thương và có thể làm bất cứ điều gì vì cậu. Tới lúc ấy, cậu hãy mở cửa trái tim mình để đón nhận tất cả. Hãy hứa rằng cậu sẽ cất nó đi, xếp nó và tớ vào một ngăn nhỏ của kí ức. Trên trời cao tớ sẽ dõi theo, mỉm cười và chúc phúc cho hai người.
Hãy nhớ lấy những điều này, cho tới khi cậu tìm được nửa kia của mình thì hãy để tớ được ở bên cậu. Còn nữa, khi không có tớ ở đây, cậu phải sống thật vui vẻ và không được làm bất cứ điều gì ngốc nghếch đâu đấy nhé. Cậu hãy mạnh mẽ lên, tớ sẽ mãi là người bạn, cũng chiếc bóng luôn đồng hành cùng cậu.
Tái bút.
Bạn của cậu. Minh Nhật.
Những lời ấy như vẳng vẳng bên tai Nhật Lệ, cô đưa sợi dây chuyền lên miệng và đặt vào đó một nụ hôn. Để cho nước mắt chảy ngược vào trong, Nhật Lệ thì thầm:
- Cậu và tớ thích ăn hai loại quả khác nhau, nhưng trong tiếng anh chúng có cùng một cách gọi. Đó chính là lý do tại sao tớ lấy bút danh là Cherry. Hãy giúp tớ nhé Minh Nhật, mặt trời nhỏ trong tim của tớ.
Nói đoạn, Nhật Lệ đi nhanh đến bàn học. Cô mở máy tính và bắt đầu đăng nhập vào trang cá nhân của mình. Chỉ vài giây sau, trên mành hình hiện lên dòng chữ: “Cherry đang online”.
/14
|