Sau khi biết chuyện xảy ra với Phùng Lộ Phi, Từ lão gia và Từ phu nhân rất lo lắng bèn đến ngay Từ Thị.
- Dịch Phàm, mọi chuyện thế nào rồi con. Lộ Phi… Lộ Phi… con bé vẫn ổn chứ hả?
Vừa mới gặp Từ Dịch Phàm, Từ phu nhân đã rất lo lắng, vội vàng lên tiếng hỏi anh ngay.
- Mẹ, Lộ Phi nhất định là không sao. Bọn bắt cóc ấy cần tiền, sẽ không làm hại Lộ Phi đâu.
- Mong rằng Lộ Phi sẽ bình an. Con bé không được xảy ra bất cứ chuyện gì, không thể được.
- Được rồi bà, mau ngồi xuống ghế đi, bà cũng phải bình tĩnh lại chứ, đừng quá lo lắng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Lộ Phi là người thế nào bà cũng biết mà, con bé sẽ bình an.
Từ lão gia đưa Từ phu nhân ngồi xuống sofa. Cả Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương cũng ngồi xuống.
- Dịch Phàm, mẹ xin lỗi, thật sự mẹ xin lỗi. Đáng lý ra hôm nay mẹ nên đi cùng với Lộ Phi, không nên để con bé đi một mình như vậy. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của mẹ cả.
Giọng của Từ phu nhân run run, nước mắt bà sắp rơi xuống đến nơi. Bà cảm thấy hối hận.
- Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Kế hoạch bắt cóc này đã được bọn chúng sắp đặt từ trước rồi. Mẹ khi ấy có đi cùng Lộ Phi hay không thì kế hoạch ấy cũng vẫn diễn ra thôi.
- Dịch Phàm nói đúng đấy bác. Nếu hôm nay mà bác đi cùng với Lộ Phi, e rằng mọi chuyện xảy ra sẽ còn phiền phức hơn nữa. Chỉ có một mình Lộ Phi, may ra cũng biết cô ấy còn an toàn.
Triệu Chí Dương ngồi im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng nói. Lời của anh ta không phải là không có lý.
- Lời cháu nói nghe rất có lý.
Từ lão gia nhìn Triệu Chí Dương, nói.
Lúc này, Từ Dịch Phàm mới nói tiếp:
- Bố mẹ, bọn bắt cóc đòi con giao ra 20 triệu USD, con cũng đã nhờ bên phía công ty của Chí Dương rồi. Nhưng nghe cách nói của bọn bắt cóc đó, con cho rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Con cũng bảo trợ lý Trương cử người đến ngoại ô tìm, còn người của Chí Dương sẽ tập trung tìm trong nội thành. Con cũng đã gọi điện nhờ Cục trưởng Lương rồi, ông ấy đồng ý cử người giúp chúng ta điều tra bọn bắt cóc. Bây giờ chúng ta chỉ có thể ngồi đợi thôi.
- Ừ. Như vừa rồi con có nói, bọn chúng chắc chắn sẽ không làm hại đến Lộ Phi và đứa trẻ trong bụng con bé lúc này đâu. Chuyện này, con nhớ kỹ, phải làm thật cẩn thận. Nếu để cho bọn bắt cóc biết được, e rằng Lộ Phi và đứa trẻ sẽ rất nguy hiểm đấy.
- Chuyện này con biết cách xử lý thật tốt. Bố mẹ cứ yên tâm đi. Dù có thế nào con cũng sẽ cứu được Lộ Phi.
- Được rồi.
Tiếng chuông điện thoại của Triệu Chí Dương vang lên. Anh ta nghe một hồi rồi tắt máy.
- Hai bác, Dịch Phàm, người của cháu vừa gọi đến báo rằng trong nội thành không có bất kỳ sự xuất hiện nào của bọn bắt cóc. E rằng bọn bắt cóc đúng là bắt Lộ Phi đến ngoại thành rồi.
- Có lẽ là như vậy. Bây giờ thì chúng ta chỉ có thể ngồi chờ tin tức từ người của Dịch Phàm thôi.
- Thật là lo quá.
Từ phu nhân vừa lau nước mắt vừa nói:
- Mong rằng sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Lộ Phi nhất định sẽ được bình an vô sự.
- Bà cứ yên tâm.
Từ lão gia vỗ nhẹ lên vai Từ phu nhân.
- Hai bác đừng lo, mọi chuyện Dịch Phàm tự biết cách xử lý ổn thỏa mà. Nhất định sẽ ổn thôi.
- Ừ.
Đúng lúc này thì trợ lý Trương gõ cửa đi vào. Anh ta chào tất cả mọi người trong đó.
- Trợ lý Trương, bên anh điều tra thế nào rồi? - Triệu Chí Dương lên tiếng nói thay Từ Dịch Phàm.
- Tôi đã điều tra ra được rồi ạ.
Trợ lý Trương kể hết tất cả mọi chuyện. Từ Dịch Phàm thở dài rồi nhắm mắt lại. Một lúc sau anh mở mắt ra, nói:
- Thì ra tất cả đúng như những gì tôi đã suy nghĩ. Hóa ra mọi chuyện lại thành như thế.
- Tổng giám đốc…
- Dịch Phàm.
- Bố mẹ cứ yên tâm, con đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện này rồi. Lộ Phi nhất định sẽ an toàn.
Tất cả mọi người đều nhìn Từ Dịch Phàm. Gương mặt anh lúc này rất lạnh lùng.
- Dịch Phàm, mọi chuyện thế nào rồi con. Lộ Phi… Lộ Phi… con bé vẫn ổn chứ hả?
Vừa mới gặp Từ Dịch Phàm, Từ phu nhân đã rất lo lắng, vội vàng lên tiếng hỏi anh ngay.
- Mẹ, Lộ Phi nhất định là không sao. Bọn bắt cóc ấy cần tiền, sẽ không làm hại Lộ Phi đâu.
- Mong rằng Lộ Phi sẽ bình an. Con bé không được xảy ra bất cứ chuyện gì, không thể được.
- Được rồi bà, mau ngồi xuống ghế đi, bà cũng phải bình tĩnh lại chứ, đừng quá lo lắng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Lộ Phi là người thế nào bà cũng biết mà, con bé sẽ bình an.
Từ lão gia đưa Từ phu nhân ngồi xuống sofa. Cả Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương cũng ngồi xuống.
- Dịch Phàm, mẹ xin lỗi, thật sự mẹ xin lỗi. Đáng lý ra hôm nay mẹ nên đi cùng với Lộ Phi, không nên để con bé đi một mình như vậy. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của mẹ cả.
Giọng của Từ phu nhân run run, nước mắt bà sắp rơi xuống đến nơi. Bà cảm thấy hối hận.
- Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Kế hoạch bắt cóc này đã được bọn chúng sắp đặt từ trước rồi. Mẹ khi ấy có đi cùng Lộ Phi hay không thì kế hoạch ấy cũng vẫn diễn ra thôi.
- Dịch Phàm nói đúng đấy bác. Nếu hôm nay mà bác đi cùng với Lộ Phi, e rằng mọi chuyện xảy ra sẽ còn phiền phức hơn nữa. Chỉ có một mình Lộ Phi, may ra cũng biết cô ấy còn an toàn.
Triệu Chí Dương ngồi im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng nói. Lời của anh ta không phải là không có lý.
- Lời cháu nói nghe rất có lý.
Từ lão gia nhìn Triệu Chí Dương, nói.
Lúc này, Từ Dịch Phàm mới nói tiếp:
- Bố mẹ, bọn bắt cóc đòi con giao ra 20 triệu USD, con cũng đã nhờ bên phía công ty của Chí Dương rồi. Nhưng nghe cách nói của bọn bắt cóc đó, con cho rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Con cũng bảo trợ lý Trương cử người đến ngoại ô tìm, còn người của Chí Dương sẽ tập trung tìm trong nội thành. Con cũng đã gọi điện nhờ Cục trưởng Lương rồi, ông ấy đồng ý cử người giúp chúng ta điều tra bọn bắt cóc. Bây giờ chúng ta chỉ có thể ngồi đợi thôi.
- Ừ. Như vừa rồi con có nói, bọn chúng chắc chắn sẽ không làm hại đến Lộ Phi và đứa trẻ trong bụng con bé lúc này đâu. Chuyện này, con nhớ kỹ, phải làm thật cẩn thận. Nếu để cho bọn bắt cóc biết được, e rằng Lộ Phi và đứa trẻ sẽ rất nguy hiểm đấy.
- Chuyện này con biết cách xử lý thật tốt. Bố mẹ cứ yên tâm đi. Dù có thế nào con cũng sẽ cứu được Lộ Phi.
- Được rồi.
Tiếng chuông điện thoại của Triệu Chí Dương vang lên. Anh ta nghe một hồi rồi tắt máy.
- Hai bác, Dịch Phàm, người của cháu vừa gọi đến báo rằng trong nội thành không có bất kỳ sự xuất hiện nào của bọn bắt cóc. E rằng bọn bắt cóc đúng là bắt Lộ Phi đến ngoại thành rồi.
- Có lẽ là như vậy. Bây giờ thì chúng ta chỉ có thể ngồi chờ tin tức từ người của Dịch Phàm thôi.
- Thật là lo quá.
Từ phu nhân vừa lau nước mắt vừa nói:
- Mong rằng sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Lộ Phi nhất định sẽ được bình an vô sự.
- Bà cứ yên tâm.
Từ lão gia vỗ nhẹ lên vai Từ phu nhân.
- Hai bác đừng lo, mọi chuyện Dịch Phàm tự biết cách xử lý ổn thỏa mà. Nhất định sẽ ổn thôi.
- Ừ.
Đúng lúc này thì trợ lý Trương gõ cửa đi vào. Anh ta chào tất cả mọi người trong đó.
- Trợ lý Trương, bên anh điều tra thế nào rồi? - Triệu Chí Dương lên tiếng nói thay Từ Dịch Phàm.
- Tôi đã điều tra ra được rồi ạ.
Trợ lý Trương kể hết tất cả mọi chuyện. Từ Dịch Phàm thở dài rồi nhắm mắt lại. Một lúc sau anh mở mắt ra, nói:
- Thì ra tất cả đúng như những gì tôi đã suy nghĩ. Hóa ra mọi chuyện lại thành như thế.
- Tổng giám đốc…
- Dịch Phàm.
- Bố mẹ cứ yên tâm, con đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện này rồi. Lộ Phi nhất định sẽ an toàn.
Tất cả mọi người đều nhìn Từ Dịch Phàm. Gương mặt anh lúc này rất lạnh lùng.
/190
|