Phòng Tổng giám đốc.
Từ Dịch Phàm vừa mới bước vào đến cửa thì đã thấy Triệu Chí Dương đang ngồi nhàn nhã ở sofa, đang nhấm nháp li rượu vang đỏ. Anh đặt hồ sơ xuống bàn làm việc rồi cũng đến sofa ngồi, tự rót lấy một li rượu cho mình. Gương mặt anh lúc này nói bình thản thì cũng không phải, nhưng nói là đang bận tâm suy nghĩ thì e rằng cũng không đúng.
- Cậu có chuyện gì vậy hả Dịch Phàm? Hôm qua nói chuyện điện thoại thấy giọng cậu có gì đó hơi lạ. Thấy hơi lo nên mình phải quay về đây đấy. Tiện thể cũng mang một chai rượu vang đến đây để thưởng thức cùng cậu luôn. Chai này là rượu ngon đấy.
- Chí Dương, cậu biết Đàm Lệ Linh, cố vấn kinh tế tài chính của tập đoàn Thiên Thành không?
- Hả? Đàm Lệ Linh? Nghe cũng biết là tên con gái rồi. Thế nào, cô gái đó đẹp không?
Triệu Chí Dương quả không hổ danh là hoa hoa công tử số một của thành phố A này, vừa nghe nhắc đến Đàm Lệ Linh thì đã vội hỏi xem người đó có đẹp hay không. Nhưng khi thấy Từ Dịch Phàm nhìn mình như thế, Triệu Chí Dương bèn cười trừ:
- Nói đùa thôi mà, đừng nhìn mình như vậy. Nhưng thật lòng mà nói, cậu cũng biết tính mình rồi đấy, muốn tìm kiếm một cô gái, trước hết phải xem cô ta có đẹp hay không.
- Bỏ đi, cái tính này của cậu đương nhiên là mình hiểu rõ. Mà hôm qua mình có gặp Đàm Lệ Linh.
- Ừ, hôm qua cậu gặp cô gái tên Đàm Lệ Linh gì đó. Rồi sau đó thế nào nữa? Đã có chuyện gì xảy ra sao? Không phải cậu trúng tiếng sét ái tình với cô gái tên Đàm Lệ Linh ấy rồi đấy chứ hả? Haha... Xem ra có vẻ như mình đã đoán đúng rồi thì phải.
- Đừng có nói linh tinh. Chỉ là, Đàm Lệ Linh rất giống hệt Lộ Phi khiến mình kinh ngạc.
Triệu Chí Dương đang uống rượu thì sặc, ho mãi không ngừng. Từ Dịch Phàm phải đưa khăn giấy cho anh ta. Mãi một lúc sau cơn ho mới chấm dứt, Triệu Chí Dương hỏi lại cho chắc ăn:
- Từ Dịch Phàm, cô gái Đàm Lệ Linh mà cậu vừa mới nhắc đến, cậu bảo cô ta giống hệt Lộ Phi sao? Thật như vậy hả? Có phải mình đang nghe nhầm hay không đây?
- Đúng như vậy đấy, cậu không nghe nhầm đâu. Ban đầu mình còn tưởng cô ấy chính là Lộ Phi nữa cơ. Nhưng tính cách của Đàm Lệ Linh và Lộ Phi khác hẳn nhau hoàn toàn. Vậy nên, có lẽ giữa bọn họ vốn dĩ chẳng tồn tại bất kỳ quan hệ nào cả.
- Haha... Này, bên cạnh cậu có một Hạ An Nhiên bề ngoài thì không giống Lộ Phi chút nào nhưng tính cách lại giống hệt cô ấy. Bây giờ lại xuất hiện thêm một Đàm Lệ Linh nữa, tuy không có tính cách giống Lộ Phi nhưng lại có vẻ bề ngoài thì y chang. Haizz... Cậu đúng là rơi vào cái vòng luẩn quẩn rồi bạn thân ạ. Này, có vẻ như càng ngày càng trở nên rắc rối hơn rồi đấy.
Từ Dịch Phàm đặt li rượu xuống bàn. Lời của Triệu Chí Dương nói cũng có phần đúng. Hiện tại anh đúng là rơi vào một cái vòng luẩn quẩn rồi, chẳng biết nên làm gì nữa.
- Cậu có nói với mình tuần trước, cậu sẽ kết hôn với Hạ An Nhiên, vậy chuyện đó....
Từ Dịch Phàm lắc đầu:
- Không thể kết hôn được nữa rồi. Mình sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn với An Nhiên nữa. Coi như là chưa nghĩ đến chuyện đấy. Cậu cũng đừng nhắc chuyện này nữa.
- Là vì cô gái tên Đàm Lệ Linh kia ư? Cậu vì cô ta mà không kết hôn với Hạ An Nhiên nữa sao? Không lẽ vẻ bề ngoài của Đàm Lệ Linh hơn tính cách của Hạ An Nhiên?
- Có lẽ là như vậy.
Triệu Chí Dương thở dài.
- Mà có kết hôn với Hạ An Nhiên thì cậu cũng khiến cho người ta đau khổ thôi. Cậu không yêu Hạ An Nhiên, cậu chỉ coi cô ấy giống như người có thể thay thế cho vị trí của Lộ Phi thôi. Nếu An Nhiên không có tính cách giống Lộ Phi thì chắc cậu cũng không quan tâm đến cô ấy đâu. Chuyện của cậu đúng là thật phức tạp, mình chẳng muốn nhúng tay vào nữa.
- Mình chẳng biết nên làm gì nữa. Nếu Đàm Lệ Linh không xuất hiện thì mọi chuyện đã đơn giản hơn rồi. Nhưng mà thật không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Có lẽ từ trước đến nay, những chuyện mà mình nghĩ đến đã sai rồi.
- Nếu cậu đã thừa nhận là bản thân sai thì đừng có nghĩ đến nữa, chỉ tổ đau đầu thôi.
- Ừ.
- Nhưng mà công nhận, mình mà là cậu thì mình cũng không biết nên giải quyết chuyện này thế nào cho hợp lý nữa. Cứ suy nghĩ thêm vài ngày nữa đi. Nhưng mà theo mình, cậu nên chọn Hạ An Nhiên thì hơn. Cô ấy rất tốt còn gì, lại rất quan tâm đến Hạo Văn nữa chứ. Còn bây giờ thì mình nghĩ mình phải đi rồi. Chai rượu vang đỏ này để lại luôn cho cậu đấy. Bye.
Nói xong Triệu Chí Dương đứng dậy đi luôn, chỉ còn lại một mình Từ Dịch Phàm ngồi tựa lưng vào ghế sofa, tay cầm chặt li rượu. Anh cố gắng suy nghĩ lại mọi chuyện. Nhưng anh lại không biết nên làm thế nào cho đúng cả.
Từ Dịch Phàm vừa mới bước vào đến cửa thì đã thấy Triệu Chí Dương đang ngồi nhàn nhã ở sofa, đang nhấm nháp li rượu vang đỏ. Anh đặt hồ sơ xuống bàn làm việc rồi cũng đến sofa ngồi, tự rót lấy một li rượu cho mình. Gương mặt anh lúc này nói bình thản thì cũng không phải, nhưng nói là đang bận tâm suy nghĩ thì e rằng cũng không đúng.
- Cậu có chuyện gì vậy hả Dịch Phàm? Hôm qua nói chuyện điện thoại thấy giọng cậu có gì đó hơi lạ. Thấy hơi lo nên mình phải quay về đây đấy. Tiện thể cũng mang một chai rượu vang đến đây để thưởng thức cùng cậu luôn. Chai này là rượu ngon đấy.
- Chí Dương, cậu biết Đàm Lệ Linh, cố vấn kinh tế tài chính của tập đoàn Thiên Thành không?
- Hả? Đàm Lệ Linh? Nghe cũng biết là tên con gái rồi. Thế nào, cô gái đó đẹp không?
Triệu Chí Dương quả không hổ danh là hoa hoa công tử số một của thành phố A này, vừa nghe nhắc đến Đàm Lệ Linh thì đã vội hỏi xem người đó có đẹp hay không. Nhưng khi thấy Từ Dịch Phàm nhìn mình như thế, Triệu Chí Dương bèn cười trừ:
- Nói đùa thôi mà, đừng nhìn mình như vậy. Nhưng thật lòng mà nói, cậu cũng biết tính mình rồi đấy, muốn tìm kiếm một cô gái, trước hết phải xem cô ta có đẹp hay không.
- Bỏ đi, cái tính này của cậu đương nhiên là mình hiểu rõ. Mà hôm qua mình có gặp Đàm Lệ Linh.
- Ừ, hôm qua cậu gặp cô gái tên Đàm Lệ Linh gì đó. Rồi sau đó thế nào nữa? Đã có chuyện gì xảy ra sao? Không phải cậu trúng tiếng sét ái tình với cô gái tên Đàm Lệ Linh ấy rồi đấy chứ hả? Haha... Xem ra có vẻ như mình đã đoán đúng rồi thì phải.
- Đừng có nói linh tinh. Chỉ là, Đàm Lệ Linh rất giống hệt Lộ Phi khiến mình kinh ngạc.
Triệu Chí Dương đang uống rượu thì sặc, ho mãi không ngừng. Từ Dịch Phàm phải đưa khăn giấy cho anh ta. Mãi một lúc sau cơn ho mới chấm dứt, Triệu Chí Dương hỏi lại cho chắc ăn:
- Từ Dịch Phàm, cô gái Đàm Lệ Linh mà cậu vừa mới nhắc đến, cậu bảo cô ta giống hệt Lộ Phi sao? Thật như vậy hả? Có phải mình đang nghe nhầm hay không đây?
- Đúng như vậy đấy, cậu không nghe nhầm đâu. Ban đầu mình còn tưởng cô ấy chính là Lộ Phi nữa cơ. Nhưng tính cách của Đàm Lệ Linh và Lộ Phi khác hẳn nhau hoàn toàn. Vậy nên, có lẽ giữa bọn họ vốn dĩ chẳng tồn tại bất kỳ quan hệ nào cả.
- Haha... Này, bên cạnh cậu có một Hạ An Nhiên bề ngoài thì không giống Lộ Phi chút nào nhưng tính cách lại giống hệt cô ấy. Bây giờ lại xuất hiện thêm một Đàm Lệ Linh nữa, tuy không có tính cách giống Lộ Phi nhưng lại có vẻ bề ngoài thì y chang. Haizz... Cậu đúng là rơi vào cái vòng luẩn quẩn rồi bạn thân ạ. Này, có vẻ như càng ngày càng trở nên rắc rối hơn rồi đấy.
Từ Dịch Phàm đặt li rượu xuống bàn. Lời của Triệu Chí Dương nói cũng có phần đúng. Hiện tại anh đúng là rơi vào một cái vòng luẩn quẩn rồi, chẳng biết nên làm gì nữa.
- Cậu có nói với mình tuần trước, cậu sẽ kết hôn với Hạ An Nhiên, vậy chuyện đó....
Từ Dịch Phàm lắc đầu:
- Không thể kết hôn được nữa rồi. Mình sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn với An Nhiên nữa. Coi như là chưa nghĩ đến chuyện đấy. Cậu cũng đừng nhắc chuyện này nữa.
- Là vì cô gái tên Đàm Lệ Linh kia ư? Cậu vì cô ta mà không kết hôn với Hạ An Nhiên nữa sao? Không lẽ vẻ bề ngoài của Đàm Lệ Linh hơn tính cách của Hạ An Nhiên?
- Có lẽ là như vậy.
Triệu Chí Dương thở dài.
- Mà có kết hôn với Hạ An Nhiên thì cậu cũng khiến cho người ta đau khổ thôi. Cậu không yêu Hạ An Nhiên, cậu chỉ coi cô ấy giống như người có thể thay thế cho vị trí của Lộ Phi thôi. Nếu An Nhiên không có tính cách giống Lộ Phi thì chắc cậu cũng không quan tâm đến cô ấy đâu. Chuyện của cậu đúng là thật phức tạp, mình chẳng muốn nhúng tay vào nữa.
- Mình chẳng biết nên làm gì nữa. Nếu Đàm Lệ Linh không xuất hiện thì mọi chuyện đã đơn giản hơn rồi. Nhưng mà thật không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Có lẽ từ trước đến nay, những chuyện mà mình nghĩ đến đã sai rồi.
- Nếu cậu đã thừa nhận là bản thân sai thì đừng có nghĩ đến nữa, chỉ tổ đau đầu thôi.
- Ừ.
- Nhưng mà công nhận, mình mà là cậu thì mình cũng không biết nên giải quyết chuyện này thế nào cho hợp lý nữa. Cứ suy nghĩ thêm vài ngày nữa đi. Nhưng mà theo mình, cậu nên chọn Hạ An Nhiên thì hơn. Cô ấy rất tốt còn gì, lại rất quan tâm đến Hạo Văn nữa chứ. Còn bây giờ thì mình nghĩ mình phải đi rồi. Chai rượu vang đỏ này để lại luôn cho cậu đấy. Bye.
Nói xong Triệu Chí Dương đứng dậy đi luôn, chỉ còn lại một mình Từ Dịch Phàm ngồi tựa lưng vào ghế sofa, tay cầm chặt li rượu. Anh cố gắng suy nghĩ lại mọi chuyện. Nhưng anh lại không biết nên làm thế nào cho đúng cả.
/190
|