Sáng hôm sau quả nhiên Từ Dịch Phàm đã báo lái xe Trần lái xe của Đàm Lệ Linh về chỗ khu chung cư chỗ cô, anh ta còn mang chìa khóa lên tận phòng cho cô nữa. Đàm Lệ Linh nhận lấy chìa khóa và cảm ơn, còn có ý định mời anh ta vào bên trong uống cốc trà nhưng lái xe Trần nhanh chóng từ chối, sau đó thì đi luôn, không chần chừ ở lâu.
Sức khỏe cũng đã tốt hơn nhiều rồi, Đàm Lệ Linh vẫn còn nhiều công việc ở tập đoàn chưa giải quyết xong, hơn nữa sáng nay còn có một cuộc họp khá quan trọng nữa nên không thể nào vắng mặt được, còn dự án Quảng trường Thế Kỷ cô cũng phải đến chỗ thi công xem xét tiến độ hiện nay như thế nào nữa. Công việc không có thì thôi, một khi đã có thì nhiều vô kể.
Đi từ nhà tắm đi ra, Đàm Lệ Linh ngồi trước bàn trang điểm thở dài. Mọi ngày cô khá lười trang điểm, toàn trang điểm qua loa rồi đi làm, chủ yếu dùng kem dưỡng da là chính. Nhưng với gương mặt có phần tái nhợt cùng quầng mắt thâm kia, e rằng đến tập đoàn sẽ dọa ma người ta. Thế nên Đàm Lệ Linh đành cố gắng nhẫn nại mà ngồi xuống trang điểm cho kỹ.
Nhìn kĩ vào gương thấy cũng ổn rồi, định đứng dậy thì thấy ngăn kéo vẫn chưa đóng hẳn lại. Tuy nhiên Đàm Lệ Linh không đẩy ngăn kéo vào mà lại kéo nó ra. Có một chiếc hộp mà cô vẫn để trong ngăn kéo suốt 3 năm qua, đó là thứ duy nhất, vật duy nhất của cô, vật duy nhất mà nhiều lúc cô có thể lấy ra và tự hồi tưởng về mình.
Từ từ mở chiếc hộp ra, bên trong có một sợi dây chuyền mặt hình trái tim, một chiếc vòng tay thiết kế đơn giản, đôi khuyên tai và một chiếc nhẫn kim cương được thiết kế vô cùng tinh xảo.
- Đã lâu mình không động vào chiếc hộp này.
Đàm Lệ Linh nhìn vào chiếc hộp này hồi lâu, cô bỗng chốc thở dài mệt mỏi. Nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, cô cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ vậy, một giấc mơ mà bỗng dưng cô muốn tỉnh lại, căn bản là dạo này cô cảm thấy rất bất an, rất mệt mỏi.
- Mình chỉ còn những thứ này thôi. Chỉ có những thứ này mới khẳng định được mình không phải là mình.
Câu nói của Đàm Lệ Linh sẽ khiến cho người nghe nó phải hiểu lầm, nhưng chỉ có cô mới hiểu được nguyên nhân thực sự.
- Mà thôi, sống trong giấc mơ như thế này, tuy có nhiều điều không như mong muốn, nhưng nếu muốn sống thật với thực tại, quả thật là một điều quá đỗi khó khăn.
Đóng chiếc hộp lại, đặt vào chỗ cũ rồi đẩy ngăn kéo vào, cô cầm túi xách và vài tài liệu rời khỏi căn hộ.
........................................................
Tập đoàn Thiên Thành.
Đàm Lệ Linh gõ cửa rồi nhanh chóng đi thẳng vào bên trong phòng làm việc của Châu Kiến Thành. Cô đặt trước mặt anh vài tài liệu và nói thẳng vào vấn đề chính luôn:
- Đây là những tài liệu em đã chỉnh lý xong, anh xem nếu không còn gì sửa lại nữa thì ký vào, em sẽ lập tức thực hiện. Nếu mà để lâu quá thì e rằng cũng không tốt lắm đâu.
- Được. Anh biết là em sẽ làm rất tốt nên không cần phải kiểm tra kĩ lưỡng lại làm gì nữa.
Rồi Châu Kiến Thành ngẩng đầu lên nhìn Đàm Lệ Linh, anh đứng dậy tiến đến chỗ cô, hỏi lo lắng:
- Lệ Linh, em ốm sao?
- Không có gì đâu, em vẫn khỏe mà.
Đàm Lệ Linh đáp trả anh bằng một nụ cười nhẹ.
- Anh ít khi thấy em trang điểm, mà có trang điểm cũng không trang điểm đậm như vậy.
- Đêm qua em mất ngủ, mắt lại có quầng thâm nên mới trang điểm lại một chút ấy mà.
Chuyện Đàm Lệ Linh bị bệnh như vậy Châu Kiến Thành cũng đã biết, bạn của anh cũng là một trong những bác sĩ điều trị chính cho cô, mà bản thân anh trước đây cũng đã từng học Y nhưng sau đó lại chuyển sang kinh doanh.
- Nếu như em mệt mỏi thì cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe lại, không cần phải đến tập đoàn làm gì đâu. Dự án Quảng trường Thế Kỷ vừa mới khởi công, có nhiều việc cần giải quyết nhưng em cũng không cần lo lắng quá, chuyện này để anh giải quyết. Vậy nên em chú ý sức khỏe, khi nào thật sự khỏe hẳn thì đi làm cũng chưa muộn đâu.
- Cảm ơn anh, nhưng em đã khỏe rồi. Với lại hôm nay em cũng muốn đến chỗ thi công xem thế nào.
- Chuyện này...
- Em không sao đâu, thật đấy.
Châu Kiến Thành thở dài, anh không thể thuyết phục được Đàm Lệ Linh, thôi, đành để cô ấy tự quyết vậy.
- Được rồi, anh vốn không ngăn được em. Nhưng nếu mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi đấy.
- Em biết rồi. 15 phút nữa sẽ có cuộc họp. Cuộc họp kết thúc thì em sẽ đến chỗ thi công.
- Ừ.
Đàm Lệ Linh rời khỏi phòng làm việc để đi đến phòng họp. Sau cuộc họp, cô tự mình đến chỗ thi công.
Sức khỏe cũng đã tốt hơn nhiều rồi, Đàm Lệ Linh vẫn còn nhiều công việc ở tập đoàn chưa giải quyết xong, hơn nữa sáng nay còn có một cuộc họp khá quan trọng nữa nên không thể nào vắng mặt được, còn dự án Quảng trường Thế Kỷ cô cũng phải đến chỗ thi công xem xét tiến độ hiện nay như thế nào nữa. Công việc không có thì thôi, một khi đã có thì nhiều vô kể.
Đi từ nhà tắm đi ra, Đàm Lệ Linh ngồi trước bàn trang điểm thở dài. Mọi ngày cô khá lười trang điểm, toàn trang điểm qua loa rồi đi làm, chủ yếu dùng kem dưỡng da là chính. Nhưng với gương mặt có phần tái nhợt cùng quầng mắt thâm kia, e rằng đến tập đoàn sẽ dọa ma người ta. Thế nên Đàm Lệ Linh đành cố gắng nhẫn nại mà ngồi xuống trang điểm cho kỹ.
Nhìn kĩ vào gương thấy cũng ổn rồi, định đứng dậy thì thấy ngăn kéo vẫn chưa đóng hẳn lại. Tuy nhiên Đàm Lệ Linh không đẩy ngăn kéo vào mà lại kéo nó ra. Có một chiếc hộp mà cô vẫn để trong ngăn kéo suốt 3 năm qua, đó là thứ duy nhất, vật duy nhất của cô, vật duy nhất mà nhiều lúc cô có thể lấy ra và tự hồi tưởng về mình.
Từ từ mở chiếc hộp ra, bên trong có một sợi dây chuyền mặt hình trái tim, một chiếc vòng tay thiết kế đơn giản, đôi khuyên tai và một chiếc nhẫn kim cương được thiết kế vô cùng tinh xảo.
- Đã lâu mình không động vào chiếc hộp này.
Đàm Lệ Linh nhìn vào chiếc hộp này hồi lâu, cô bỗng chốc thở dài mệt mỏi. Nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, cô cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ vậy, một giấc mơ mà bỗng dưng cô muốn tỉnh lại, căn bản là dạo này cô cảm thấy rất bất an, rất mệt mỏi.
- Mình chỉ còn những thứ này thôi. Chỉ có những thứ này mới khẳng định được mình không phải là mình.
Câu nói của Đàm Lệ Linh sẽ khiến cho người nghe nó phải hiểu lầm, nhưng chỉ có cô mới hiểu được nguyên nhân thực sự.
- Mà thôi, sống trong giấc mơ như thế này, tuy có nhiều điều không như mong muốn, nhưng nếu muốn sống thật với thực tại, quả thật là một điều quá đỗi khó khăn.
Đóng chiếc hộp lại, đặt vào chỗ cũ rồi đẩy ngăn kéo vào, cô cầm túi xách và vài tài liệu rời khỏi căn hộ.
........................................................
Tập đoàn Thiên Thành.
Đàm Lệ Linh gõ cửa rồi nhanh chóng đi thẳng vào bên trong phòng làm việc của Châu Kiến Thành. Cô đặt trước mặt anh vài tài liệu và nói thẳng vào vấn đề chính luôn:
- Đây là những tài liệu em đã chỉnh lý xong, anh xem nếu không còn gì sửa lại nữa thì ký vào, em sẽ lập tức thực hiện. Nếu mà để lâu quá thì e rằng cũng không tốt lắm đâu.
- Được. Anh biết là em sẽ làm rất tốt nên không cần phải kiểm tra kĩ lưỡng lại làm gì nữa.
Rồi Châu Kiến Thành ngẩng đầu lên nhìn Đàm Lệ Linh, anh đứng dậy tiến đến chỗ cô, hỏi lo lắng:
- Lệ Linh, em ốm sao?
- Không có gì đâu, em vẫn khỏe mà.
Đàm Lệ Linh đáp trả anh bằng một nụ cười nhẹ.
- Anh ít khi thấy em trang điểm, mà có trang điểm cũng không trang điểm đậm như vậy.
- Đêm qua em mất ngủ, mắt lại có quầng thâm nên mới trang điểm lại một chút ấy mà.
Chuyện Đàm Lệ Linh bị bệnh như vậy Châu Kiến Thành cũng đã biết, bạn của anh cũng là một trong những bác sĩ điều trị chính cho cô, mà bản thân anh trước đây cũng đã từng học Y nhưng sau đó lại chuyển sang kinh doanh.
- Nếu như em mệt mỏi thì cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe lại, không cần phải đến tập đoàn làm gì đâu. Dự án Quảng trường Thế Kỷ vừa mới khởi công, có nhiều việc cần giải quyết nhưng em cũng không cần lo lắng quá, chuyện này để anh giải quyết. Vậy nên em chú ý sức khỏe, khi nào thật sự khỏe hẳn thì đi làm cũng chưa muộn đâu.
- Cảm ơn anh, nhưng em đã khỏe rồi. Với lại hôm nay em cũng muốn đến chỗ thi công xem thế nào.
- Chuyện này...
- Em không sao đâu, thật đấy.
Châu Kiến Thành thở dài, anh không thể thuyết phục được Đàm Lệ Linh, thôi, đành để cô ấy tự quyết vậy.
- Được rồi, anh vốn không ngăn được em. Nhưng nếu mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi đấy.
- Em biết rồi. 15 phút nữa sẽ có cuộc họp. Cuộc họp kết thúc thì em sẽ đến chỗ thi công.
- Ừ.
Đàm Lệ Linh rời khỏi phòng làm việc để đi đến phòng họp. Sau cuộc họp, cô tự mình đến chỗ thi công.
/190
|