Ngày hôm sau.
Đàm Lệ Linh mặc dù vẫn chưa thật sự khỏe lại hẳn nhưng vẫn cố gắng đi làm. Châu Kiến Thành thấy sắc mặt cô có vẻ không ổn nên rất lo lắng, vội vàng hỏi ngay:
- Lệ Linh, hôm nay em làm sao vậy? Trông sắc mặt em thật khó coi, lại ốm nữa sao?
- Phải, em lại bị ốm ấy mà. Nhưng mà anh cũng đừng lo, chỉ là bị cảm lạnh chút thôi. Sáng nay em đã uống thêm thuốc, thấy đã đỡ hơn nhiều. Mà cũng chẳng hiểu tại sao dạo này em lại mắc bệnh nhiều như vậy nữa. Cũng may là bệnh nhẹ, chứ bệnh mà nặng thì thật chẳng biết làm thế nào nữa.
- Lệ Linh, anh đã bảo em bao nhiêu lần là em nên chú ý giữ gìn sức khỏe mà em có bao giờ quan tâm đến những lời mà anh nói đâu. Dạo này ở tập đoàn đúng là có rất nhiều việc phải làm, nhưng em cũng đâu cần cố đến quá sức như thế chứ? Nếu bây giờ cảm thấy vẫn còn mệt thì mau về nhà nghỉ ngơi đi. Anh tự giải quyết mọi chuyện được.
Đàm Lệ Linh mỉm cười nói:
- Không sao đâu, Kiến Thành, em vẫn ổn mà. Anh yên tâm, nếu cảm thấy mệt quá thì em sẽ về nghỉ ngơi. Còn bây giờ em về phòng giải quyết mấy công việc đọng đã.
- Ừ. Nhớ đừng có cố gắng quá. Lần trước anh đã bảo rồi, có gì thì anh sẽ giải quyết thay em.
- Vâng.
Đàm Lệ Linh cầm theo mấy hồ sơ tài liệu gì đó rồi đi ra khỏi phòng làm việc của Châu Kiến Thành. Vì không muốn để Châu Kiến Thành phải lo lắng thêm gì nữa nên Đàm Lệ Linh đã biện ra lý do bị cảm lạnh, không nói với anh biết chuyện cô bị tên sát nhân uy hiếp đến mức phải nhập viện nằm cả một ngày hôm qua. Mà chính Đàm Lệ Linh cô cũng không biết tại sao dạo gần đây bản thân mình lại ra nông nỗi này nữa. Mọi chuyện xui xẻo cứ thi nhau ập đến khiến cho cô không thể nào tránh được.
………………………………..
Buổi trưa, Đàm Lệ Linh liền gọi điện hẹn Từ Dịch Phàm đi ăn, tiện thể muốn nói với anh một vài chuyện. Đàm Lệ Linh cũng không ngờ Từ Dịch Phàm đã đồng ý nhanh như vậy.
- Tôi không nghĩ em lại là một người cuồng công việc đến mức độ như thế này đâu. Sức khỏe của em vẫn còn chưa tốt hẳn mà đã vội đi làm rồi. Chẳng phải em nên nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa sao? Em không sợ về sau sẽ xảy ra chuyện gì nữa hay sao đây?
Từ Dịch Phàm ngồi đối diện với Đàm Lệ Linh, nhìn cô hỏi. Anh thấy sắc mặt Đàm Lệ Linh vẫn thật sự chưa ổn chút nào cả. Đàm Lệ Linh dùng phấn, đồ trang điểm để che vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt mình. Nếu nhìn kĩ thì sẽ rõ.
- Thật ra thì hôm nay em mời anh ra ngoài là vì em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.
- Em nói đi.
Cô chần chừ một lúc rồi lên tiếng:
- Dịch Phàm, lần trước anh có nói với em rằng sẽ giúp em tìm lại một phần quá khứ đã mất của em. Liệu bây giờ anh còn muốn giúp em chuyện đó nữa hay không?
Từ Dịch Phàm nhìn Đàm Lệ Linh. Khuôn mặt của Đàm Lệ Linh lúc này thể hiện rõ sự băn khoăn cũng như có gì đó khó xử. Có thể Đàm Lệ Linh nghĩ rằng Từ Dịch Phàm sẽ từ chối lời đề nghị này của cô bởi lần trước cô đã từ chối lời đề nghị của anh.
- Em đã từng nói với tôi thế này: Thực tế tốt hơn giấc mơ hay giấc mơ tốt hơn thực tế? và tôi cũng nói với em rằng: Cho dù hồi ức trước kia của tôi có hạnh phúc hay đau khổ, có như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là một phần cuộc đời tôi. Khi em từ chối lời đề nghị của tôi, có vẻ như em đã nhận định rằng giấc mơ tốt hơn so với thực tế rất nhiều. Và bây giờ em đề nghị lại với tôi, là em nghĩ thực tế tốt hơn giấc mơ hay sao? Em có coi nó là một phần của cuộc đời em giống như tôi đã nói hay không?
- Nếu như chuyện ngày hôm qua không xảy ra thì rất có thể em sẽ chọn giấc mơ thay cho thực tế. Nhưng vì chuyện ngày hôm qua đã khiến em phải suy nghĩ lại mọi thứ.
Đàm Lệ Linh ngồi yên lặng một hồi rồi mới nói tiếp:
- Em có nói với anh rồi đúng không? Dạo này em luôn mơ thấy những giấc mơ rất kỳ lạ, rất mơ hồ mà cũng rất mờ ảo. Em có cảm giác dường như trước khi mất trí nhớ em có quen anh hoặc đã từng gặp anh rồi. Không hiểu sao anh lại khiến cho em bị kích động và gây nên những cơn đau đầu vốn dĩ sẽ chẳng xuất hiện ấy. Em không hiểu vì sao em lại bị như vậy khi gặp anh. Và sau khi suy nghĩ kỹ, em mới nhận ra rằng, anh nói đúng, dù thế nào đó vẫn là một phần của quá khứ, không thể xóa bỏ được. Và bây giờ, em thật sự chắc chắn muốn tìm lại hồi ức đó dù nó có thế nào đi chăng nữa. Và em rất muốn biết, có phải em đã từng quen biết anh hay không.
Nghe những lời nói này của Đàm Lệ Linh, Từ Dịch Phàm cũng ngồi im lặng rất lâu.
- Phải, trước đây tôi rất luôn muốn em sẽ tìm lại hồi ức của bản thân trước kia. Và bây giờ, nếu em thật sự muốn tìm lại những hồi ức của quá khứ đó, tôi sẽ vẫn giúp em bằng mọi cách, bằng toàn bộ khả năng mà tôi có.
Đàm Lệ Linh mặc dù vẫn chưa thật sự khỏe lại hẳn nhưng vẫn cố gắng đi làm. Châu Kiến Thành thấy sắc mặt cô có vẻ không ổn nên rất lo lắng, vội vàng hỏi ngay:
- Lệ Linh, hôm nay em làm sao vậy? Trông sắc mặt em thật khó coi, lại ốm nữa sao?
- Phải, em lại bị ốm ấy mà. Nhưng mà anh cũng đừng lo, chỉ là bị cảm lạnh chút thôi. Sáng nay em đã uống thêm thuốc, thấy đã đỡ hơn nhiều. Mà cũng chẳng hiểu tại sao dạo này em lại mắc bệnh nhiều như vậy nữa. Cũng may là bệnh nhẹ, chứ bệnh mà nặng thì thật chẳng biết làm thế nào nữa.
- Lệ Linh, anh đã bảo em bao nhiêu lần là em nên chú ý giữ gìn sức khỏe mà em có bao giờ quan tâm đến những lời mà anh nói đâu. Dạo này ở tập đoàn đúng là có rất nhiều việc phải làm, nhưng em cũng đâu cần cố đến quá sức như thế chứ? Nếu bây giờ cảm thấy vẫn còn mệt thì mau về nhà nghỉ ngơi đi. Anh tự giải quyết mọi chuyện được.
Đàm Lệ Linh mỉm cười nói:
- Không sao đâu, Kiến Thành, em vẫn ổn mà. Anh yên tâm, nếu cảm thấy mệt quá thì em sẽ về nghỉ ngơi. Còn bây giờ em về phòng giải quyết mấy công việc đọng đã.
- Ừ. Nhớ đừng có cố gắng quá. Lần trước anh đã bảo rồi, có gì thì anh sẽ giải quyết thay em.
- Vâng.
Đàm Lệ Linh cầm theo mấy hồ sơ tài liệu gì đó rồi đi ra khỏi phòng làm việc của Châu Kiến Thành. Vì không muốn để Châu Kiến Thành phải lo lắng thêm gì nữa nên Đàm Lệ Linh đã biện ra lý do bị cảm lạnh, không nói với anh biết chuyện cô bị tên sát nhân uy hiếp đến mức phải nhập viện nằm cả một ngày hôm qua. Mà chính Đàm Lệ Linh cô cũng không biết tại sao dạo gần đây bản thân mình lại ra nông nỗi này nữa. Mọi chuyện xui xẻo cứ thi nhau ập đến khiến cho cô không thể nào tránh được.
………………………………..
Buổi trưa, Đàm Lệ Linh liền gọi điện hẹn Từ Dịch Phàm đi ăn, tiện thể muốn nói với anh một vài chuyện. Đàm Lệ Linh cũng không ngờ Từ Dịch Phàm đã đồng ý nhanh như vậy.
- Tôi không nghĩ em lại là một người cuồng công việc đến mức độ như thế này đâu. Sức khỏe của em vẫn còn chưa tốt hẳn mà đã vội đi làm rồi. Chẳng phải em nên nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa sao? Em không sợ về sau sẽ xảy ra chuyện gì nữa hay sao đây?
Từ Dịch Phàm ngồi đối diện với Đàm Lệ Linh, nhìn cô hỏi. Anh thấy sắc mặt Đàm Lệ Linh vẫn thật sự chưa ổn chút nào cả. Đàm Lệ Linh dùng phấn, đồ trang điểm để che vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt mình. Nếu nhìn kĩ thì sẽ rõ.
- Thật ra thì hôm nay em mời anh ra ngoài là vì em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.
- Em nói đi.
Cô chần chừ một lúc rồi lên tiếng:
- Dịch Phàm, lần trước anh có nói với em rằng sẽ giúp em tìm lại một phần quá khứ đã mất của em. Liệu bây giờ anh còn muốn giúp em chuyện đó nữa hay không?
Từ Dịch Phàm nhìn Đàm Lệ Linh. Khuôn mặt của Đàm Lệ Linh lúc này thể hiện rõ sự băn khoăn cũng như có gì đó khó xử. Có thể Đàm Lệ Linh nghĩ rằng Từ Dịch Phàm sẽ từ chối lời đề nghị này của cô bởi lần trước cô đã từ chối lời đề nghị của anh.
- Em đã từng nói với tôi thế này: Thực tế tốt hơn giấc mơ hay giấc mơ tốt hơn thực tế? và tôi cũng nói với em rằng: Cho dù hồi ức trước kia của tôi có hạnh phúc hay đau khổ, có như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là một phần cuộc đời tôi. Khi em từ chối lời đề nghị của tôi, có vẻ như em đã nhận định rằng giấc mơ tốt hơn so với thực tế rất nhiều. Và bây giờ em đề nghị lại với tôi, là em nghĩ thực tế tốt hơn giấc mơ hay sao? Em có coi nó là một phần của cuộc đời em giống như tôi đã nói hay không?
- Nếu như chuyện ngày hôm qua không xảy ra thì rất có thể em sẽ chọn giấc mơ thay cho thực tế. Nhưng vì chuyện ngày hôm qua đã khiến em phải suy nghĩ lại mọi thứ.
Đàm Lệ Linh ngồi yên lặng một hồi rồi mới nói tiếp:
- Em có nói với anh rồi đúng không? Dạo này em luôn mơ thấy những giấc mơ rất kỳ lạ, rất mơ hồ mà cũng rất mờ ảo. Em có cảm giác dường như trước khi mất trí nhớ em có quen anh hoặc đã từng gặp anh rồi. Không hiểu sao anh lại khiến cho em bị kích động và gây nên những cơn đau đầu vốn dĩ sẽ chẳng xuất hiện ấy. Em không hiểu vì sao em lại bị như vậy khi gặp anh. Và sau khi suy nghĩ kỹ, em mới nhận ra rằng, anh nói đúng, dù thế nào đó vẫn là một phần của quá khứ, không thể xóa bỏ được. Và bây giờ, em thật sự chắc chắn muốn tìm lại hồi ức đó dù nó có thế nào đi chăng nữa. Và em rất muốn biết, có phải em đã từng quen biết anh hay không.
Nghe những lời nói này của Đàm Lệ Linh, Từ Dịch Phàm cũng ngồi im lặng rất lâu.
- Phải, trước đây tôi rất luôn muốn em sẽ tìm lại hồi ức của bản thân trước kia. Và bây giờ, nếu em thật sự muốn tìm lại những hồi ức của quá khứ đó, tôi sẽ vẫn giúp em bằng mọi cách, bằng toàn bộ khả năng mà tôi có.
/190
|