- Kiến Thành bây giờ không sao nữa rồi, chỉ là vẫn chưa thể tỉnh lại ngay được thôi. Cũng may là không có nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không thì mọi chuyện đã rắc rối hơn rồi. Nhưng mà Dịch Phàm, anh gọi cho em giờ này là có việc gì sao?
Từ Dịch Phàm quay sang nhìn Triệu Chí Dương, thấy anh ta ra hiệu thì mới nói tiếp:
- Lệ Linh, người của tôi có báo rằng đã tìm được một người có thể là bố của em. Nhưng chúng tôi vẫn chưa xác định được rõ ràng là có thật hay không. Vậy nên còn một cách duy nhất là xét nghiệm ADN để xem em và người đó thật sự có quan hệ hay không.
Đàm Lệ Linh ở đầu dây kia sau khi nghe Từ Dịch Phàm nói như vậy thì cũng không nói gì cả. Cô cảm thấy bất ngờ, kinh ngạc và cũng có phần không thể tin vào tai mình nữa. Thấy Đàm Lệ Linh im lặng hồi lâu mà không lên tiếng, Từ Dịch Phàm bèn hỏi:
- Lệ Linh? Em không sao chứ? Em có chuyện gì sao? Sao em lại không nói gì cả thế?
- À, em không sao cả, không sao đâu. Nhưng Dịch Phàm, những điều anh vừa nói là sự thật sao? Có thật là anh đã tìm được một người có khả năng là bố em thật không?
- Phải. Em có thể xét nghiệm ADN không?
- Người mà anh bảo là bố của em hiện cũng đang ở thành phố A? - Lệ Linh hỏi lo lắng.
- Đúng vậy. Nhưng mà nếu em không thể về thành phố A thì có thể gửi mẫu máu của em về đây cũng được. Tôi cũng biết là dạo này em đang rất bận nên khó có thể…
Đàm Lệ Linh nghe vậy thì ngắt lời:
- Không sao, không có vấn đề gì cả đâu. Em sẽ lập tức trở về thành phố A ngay đây.
- Tôi sẽ đợi em. Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, em cũng nên nghỉ ngơi đi.
- “Anh cũng vậy. Tạm biệt”.
Nói xong Từ Dịch Phàm tắt máy.
- Cô ấy nói sẽ về ngay. Có lẽ là nhanh thôi. – Từ Dịch Phàm đi đến chỗ sofa và ngồi xuống.
- Được rồi. Vậy là tất cả mọi chuyện đã có thể được giải quyết rồi. Tự dưng không hiểu sao lúc này mình lại cảm thấy háo hức mong chờ đến lúc kết quả quá.
Triệu Chí Dương có vẻ vui mừng và mong chờ hơn cả Từ Dịch Phàm.
- Chí Dương, nếu như việc xét nghiệm ADN thất bại thì sao, Lệ Linh không phải mẹ của Hạo Văn, càng không phải là Lộ Phi thì sao đây? Mọi chuyện chẳng phải sẽ trở về điểm xuất phát còn gì. Cuối cùng là vẫn chẳng có gì…
- Mình chắc chắn là sẽ thành công. Tất cả mọi chuyện đã nằm chắc trong tay mình rồi.
Triệu Chí Dương nhìn Từ Dịch Phàm với ánh mắt vô cùng chắc chắn. Triệu Chí Dương cũng tin rằng những suy đoán của mình là chính xác, lần này tuyệt đối không sai.
.............................................
Thành phố T.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Từ Dịch Phàm, Đàm Lệ Linh trở về phòng bệnh của Châu Kiến Thành. Anh ta vẫn đang hôn mê như vậy, không có dấu hiệu tỉnh lại. Bác sĩ cũng nói là trước mắt tình hình vẫn ổn, Châu Kiến Thành không sao cả.
Đàm Lệ Linh suy nghĩ về những gì mà Từ Dịch Phàm vừa nói. Bố của cô sao? Từ Dịch Phàm đã tìm được người có thể là bố cô? Anh không có bất cứ thứ gì thì sao có thể điều tra nhanh như vậy chứ?
Thư ký của cô gõ cửa đi vào.
- Cố vấn Đàm, chuyến bay nhanh nhất để về thành phố A là chuyến bay lúc 11 giờ 30, có nghĩa là 2 giờ nữa. Nhưng mà chị về thành phố A làm gì vậy? Chuyện của Tổng giám đốc...
- Cô ở lại đây giúp tôi quan sát tình hình của Tổng giám đốc và chuyện của dự án kia. Nội trong ngày mai tôi sẽ về.
Đàm Lệ Linh nhìn Châu Kiến Thành một hồi, vừa cầm túi đang định đi thì cô thư ký kia gọi:
- Nhưng mà cố vấn Đàm...
- Còn chuyện gì nữa sao?
- Không có gì ạ, chị nhớ về nhanh đấy.
- Tôi biết rồi.
Nữ thư ký kia thở dài, nhìn Đàm Lệ Linh cho đến khi cô đi xa, khi không còn nhìn thấy bóng nữa.
................................................
Sân bay thành phố T.
Đàm Lệ Linh ngồi chờ chuyến bay về thành phố A. Hai tay cô nắm vào nhau. Nếu như người đó là bố của cô, sao cô chẳng có chút cảm giác gì? Không vui, không hào hứng.
Chuyến bay từ thành phố T đến thành phố A chuẩn bị cất cánh. Xin mời quý khách nhanh chóng đi làm thủ tục để chuẩn bị lên máy bay.
Nhìn lại đồng hồ, đúng là đã đến giờ. Đàm Lệ Linh đứng dậy, đi làm thủ tục và lên máy bay.
Từ Dịch Phàm quay sang nhìn Triệu Chí Dương, thấy anh ta ra hiệu thì mới nói tiếp:
- Lệ Linh, người của tôi có báo rằng đã tìm được một người có thể là bố của em. Nhưng chúng tôi vẫn chưa xác định được rõ ràng là có thật hay không. Vậy nên còn một cách duy nhất là xét nghiệm ADN để xem em và người đó thật sự có quan hệ hay không.
Đàm Lệ Linh ở đầu dây kia sau khi nghe Từ Dịch Phàm nói như vậy thì cũng không nói gì cả. Cô cảm thấy bất ngờ, kinh ngạc và cũng có phần không thể tin vào tai mình nữa. Thấy Đàm Lệ Linh im lặng hồi lâu mà không lên tiếng, Từ Dịch Phàm bèn hỏi:
- Lệ Linh? Em không sao chứ? Em có chuyện gì sao? Sao em lại không nói gì cả thế?
- À, em không sao cả, không sao đâu. Nhưng Dịch Phàm, những điều anh vừa nói là sự thật sao? Có thật là anh đã tìm được một người có khả năng là bố em thật không?
- Phải. Em có thể xét nghiệm ADN không?
- Người mà anh bảo là bố của em hiện cũng đang ở thành phố A? - Lệ Linh hỏi lo lắng.
- Đúng vậy. Nhưng mà nếu em không thể về thành phố A thì có thể gửi mẫu máu của em về đây cũng được. Tôi cũng biết là dạo này em đang rất bận nên khó có thể…
Đàm Lệ Linh nghe vậy thì ngắt lời:
- Không sao, không có vấn đề gì cả đâu. Em sẽ lập tức trở về thành phố A ngay đây.
- Tôi sẽ đợi em. Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, em cũng nên nghỉ ngơi đi.
- “Anh cũng vậy. Tạm biệt”.
Nói xong Từ Dịch Phàm tắt máy.
- Cô ấy nói sẽ về ngay. Có lẽ là nhanh thôi. – Từ Dịch Phàm đi đến chỗ sofa và ngồi xuống.
- Được rồi. Vậy là tất cả mọi chuyện đã có thể được giải quyết rồi. Tự dưng không hiểu sao lúc này mình lại cảm thấy háo hức mong chờ đến lúc kết quả quá.
Triệu Chí Dương có vẻ vui mừng và mong chờ hơn cả Từ Dịch Phàm.
- Chí Dương, nếu như việc xét nghiệm ADN thất bại thì sao, Lệ Linh không phải mẹ của Hạo Văn, càng không phải là Lộ Phi thì sao đây? Mọi chuyện chẳng phải sẽ trở về điểm xuất phát còn gì. Cuối cùng là vẫn chẳng có gì…
- Mình chắc chắn là sẽ thành công. Tất cả mọi chuyện đã nằm chắc trong tay mình rồi.
Triệu Chí Dương nhìn Từ Dịch Phàm với ánh mắt vô cùng chắc chắn. Triệu Chí Dương cũng tin rằng những suy đoán của mình là chính xác, lần này tuyệt đối không sai.
.............................................
Thành phố T.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Từ Dịch Phàm, Đàm Lệ Linh trở về phòng bệnh của Châu Kiến Thành. Anh ta vẫn đang hôn mê như vậy, không có dấu hiệu tỉnh lại. Bác sĩ cũng nói là trước mắt tình hình vẫn ổn, Châu Kiến Thành không sao cả.
Đàm Lệ Linh suy nghĩ về những gì mà Từ Dịch Phàm vừa nói. Bố của cô sao? Từ Dịch Phàm đã tìm được người có thể là bố cô? Anh không có bất cứ thứ gì thì sao có thể điều tra nhanh như vậy chứ?
Thư ký của cô gõ cửa đi vào.
- Cố vấn Đàm, chuyến bay nhanh nhất để về thành phố A là chuyến bay lúc 11 giờ 30, có nghĩa là 2 giờ nữa. Nhưng mà chị về thành phố A làm gì vậy? Chuyện của Tổng giám đốc...
- Cô ở lại đây giúp tôi quan sát tình hình của Tổng giám đốc và chuyện của dự án kia. Nội trong ngày mai tôi sẽ về.
Đàm Lệ Linh nhìn Châu Kiến Thành một hồi, vừa cầm túi đang định đi thì cô thư ký kia gọi:
- Nhưng mà cố vấn Đàm...
- Còn chuyện gì nữa sao?
- Không có gì ạ, chị nhớ về nhanh đấy.
- Tôi biết rồi.
Nữ thư ký kia thở dài, nhìn Đàm Lệ Linh cho đến khi cô đi xa, khi không còn nhìn thấy bóng nữa.
................................................
Sân bay thành phố T.
Đàm Lệ Linh ngồi chờ chuyến bay về thành phố A. Hai tay cô nắm vào nhau. Nếu như người đó là bố của cô, sao cô chẳng có chút cảm giác gì? Không vui, không hào hứng.
Chuyến bay từ thành phố T đến thành phố A chuẩn bị cất cánh. Xin mời quý khách nhanh chóng đi làm thủ tục để chuẩn bị lên máy bay.
Nhìn lại đồng hồ, đúng là đã đến giờ. Đàm Lệ Linh đứng dậy, đi làm thủ tục và lên máy bay.
/190
|