Đàm Lệ Linh nghe thấy vậy thì bỗng nhiên sững người lại ngạc nhiên. Không ngờ cô lại là nguyên nhân khiến cho Từ Dịch Phàm không kết hôn với Hạ An Nhiên nữa.
- Đàm tiểu thư, cô không sao chứ? Trông sắc mặt của cô lúc này có vẻ không được tốt lắm.
Trương Uyển Tâm nhíu mày nhìn Đàm Lệ Linh, cô cũng có chút lo lắng cho cô gái ngồi trước mặt mình.
- Tôi không sao, không có gì cả. Trương tiểu thư nếu có gì muốn nói thì cứ nói tiếp đi.
- Có lẽ là Đàm tiểu thư cũng không quá ngạc nhiên khi chuyện giữa Dịch Phàm và Hạ An Nhiên lại có liên quan đến cô thì phải. Thật lòng mà nói, tôi cũng không đồng ý hoàn toàn cuộc hôn nhân này một chút nào cả. Với lại tôi…
- Trương tiểu thư… Chúng ta nói chuyện từ nãy đến giờ cũng đã khá lâu rồi thì phải, tôi vẫn luôn thật lòng muốn nghe ý chính trong câu chuyện của cô. Bây giờ Trương tiểu thư đã có thể nói được chưa vậy? Tôi thật sự không có nhiều thời gian nữa.
Đàm Lệ Linh cố gắng giữ bình tĩnh, nói.
- Được.
Có vẻ như lần này, Trương Uyển Tâm sẽ vào luôn ý chính của câu chuyện dài dằng dặc kia.
- Những hành động ấy của Dịch Phàm, Đàm tiểu thư suy nghĩ như thế nào? Cô có từng nghĩ Dịch Phàm cũng có tình cảm với cô hay không? Nếu không tại sao anh ấy phải làm như vậy?
- Trương tiểu thư, cô…
- Đàm tiểu thư, theo những hiểu biết hạn hẹp của tôi đây, có phải cô cũng thích Dịch Phàm hay không?
Một câu nói nữa của Trương Uyển Tâm khiến cho Đàm Lệ Linh sững người ra. Thật sự chuyện này…
- Nếu như Đàm tiểu thư và Dịch Phàm đều có tình cảm với nhau như vậy thì tại sao không nghĩ đến chuyện ở bên nhau chứ?
- Tôi…
- Đàm tiểu thư, tôi cũng không bắt ép cô phải nói ra suy nghĩ thật sự của bản thân cô, mà cô không nói cũng được. Nhưng mà, tôi mong cô hãy nghĩ kỹ, cô nên chọn cho mình một lối đi đúng đắn, đừng để mọi chuyện đã vượt qua khỏi sự kiểm soát của cô.
- Trương tiểu thư…
Đàm Lệ Linh lại ấp úng.
- Đàm tiểu thư, so với Hạ An Nhiên, tôi thật lòng hi vọng cô có thể ở bên cạnh Dịch Phàm.
Câu nói ấy của Trương Uyển Tâm khiến Đàm Lệ Linh vốn không thể nói gì, lúc ấy lại càng khó nói hơn…
………………………………………
- Quý khách, cô có muốn dùng gì không?
Một cô tiếp viên hàng không đẩy hàng đi qua, mỉm cười nhẹ nhàng nói với Đàm Lệ Linh.
- Cô có thể lấy cho tôi một chai nước lọc không?
Cô tiếp viên lấy chai nước lọc đưa cho Đàm Lệ Linh:
- Của quý khách đây ạ.
- Cảm ơn cô.
Cô tiếp viên rời đi, Đàm Lệ Linh mệt mỏi thở dài.
……………………………………….
Thư phòng của Từ Dịch Phàm tại Ngọc Tuyết Viên. Trời bây giờ cũng đã vào khuya lắm rồi.
Cũng đã muộn rồi nhưng Triệu Chí Dương vẫn còn chưa rời khỏi Ngọc Tuyết Viên, vẫn còn muốn nói gì đó. Lúc này trông Từ Dịch Phàm có vẻ bối rối việc gì đó. Từ Dịch Phàm suy nghĩ một hồi lâu nhưng lại không nói gì khiến Triệu Chí Dương phát bực.
- Haizzz… Rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì vậy hả Dịch Phàm? Cậu không thể tính được bước đi tiếp theo của bản thân hay sao? – Triệu Chí Dương than vãn nhìn Từ Dịch Phàm.
- Chai rượu vang đỏ này cậu uống quá nửa rồi. Ngon lắm hả? Mình vẫn còn hai chai, cho cậu đấy.
Từ Dịch Phàm nhanh chóng lảng ngay sang chuyện mấy chai rượu vang đỏ. Dường như anh không muốn nhắc đến chuyện gì đó mà Triệu Chí Dương muốn nói thì phải.
- Công nhận là loại rượu vang đỏ này của cậu mùi vị rất đặc biệt đấy. Nếu cậu muốn cho mình hai chai rượu thì mình đây cũng không ngại mà từ chối đâu. Cảm ơn nhé. Nhưng mà Từ Dịch Phàm, cậu cũng đừng dùng mấy chai rượu để lảng chuyện.
Từ Dịch Phàm cũng biết, anh có thể lảng chuyện trước mặt nhiều người khác nhưng trước mặt Triệu Chí Dương thì không thể làm được. Anh ta hiểu quá rõ Từ Dịch Phàm anh.
- Dịch Phàm, cứ cho là Đàm Lệ Linh cùng với Lộ Phi không có bất kỳ quan hệ gì với nhau đi, vậy cậu chẳng lẽ không có một chút tình cảm nào với Đàm Lệ Linh hay sao?
- Mình…
Từ Dịch Phàm ấp úng, chẳng nói được gì nữa.
- Đàm tiểu thư, cô không sao chứ? Trông sắc mặt của cô lúc này có vẻ không được tốt lắm.
Trương Uyển Tâm nhíu mày nhìn Đàm Lệ Linh, cô cũng có chút lo lắng cho cô gái ngồi trước mặt mình.
- Tôi không sao, không có gì cả. Trương tiểu thư nếu có gì muốn nói thì cứ nói tiếp đi.
- Có lẽ là Đàm tiểu thư cũng không quá ngạc nhiên khi chuyện giữa Dịch Phàm và Hạ An Nhiên lại có liên quan đến cô thì phải. Thật lòng mà nói, tôi cũng không đồng ý hoàn toàn cuộc hôn nhân này một chút nào cả. Với lại tôi…
- Trương tiểu thư… Chúng ta nói chuyện từ nãy đến giờ cũng đã khá lâu rồi thì phải, tôi vẫn luôn thật lòng muốn nghe ý chính trong câu chuyện của cô. Bây giờ Trương tiểu thư đã có thể nói được chưa vậy? Tôi thật sự không có nhiều thời gian nữa.
Đàm Lệ Linh cố gắng giữ bình tĩnh, nói.
- Được.
Có vẻ như lần này, Trương Uyển Tâm sẽ vào luôn ý chính của câu chuyện dài dằng dặc kia.
- Những hành động ấy của Dịch Phàm, Đàm tiểu thư suy nghĩ như thế nào? Cô có từng nghĩ Dịch Phàm cũng có tình cảm với cô hay không? Nếu không tại sao anh ấy phải làm như vậy?
- Trương tiểu thư, cô…
- Đàm tiểu thư, theo những hiểu biết hạn hẹp của tôi đây, có phải cô cũng thích Dịch Phàm hay không?
Một câu nói nữa của Trương Uyển Tâm khiến cho Đàm Lệ Linh sững người ra. Thật sự chuyện này…
- Nếu như Đàm tiểu thư và Dịch Phàm đều có tình cảm với nhau như vậy thì tại sao không nghĩ đến chuyện ở bên nhau chứ?
- Tôi…
- Đàm tiểu thư, tôi cũng không bắt ép cô phải nói ra suy nghĩ thật sự của bản thân cô, mà cô không nói cũng được. Nhưng mà, tôi mong cô hãy nghĩ kỹ, cô nên chọn cho mình một lối đi đúng đắn, đừng để mọi chuyện đã vượt qua khỏi sự kiểm soát của cô.
- Trương tiểu thư…
Đàm Lệ Linh lại ấp úng.
- Đàm tiểu thư, so với Hạ An Nhiên, tôi thật lòng hi vọng cô có thể ở bên cạnh Dịch Phàm.
Câu nói ấy của Trương Uyển Tâm khiến Đàm Lệ Linh vốn không thể nói gì, lúc ấy lại càng khó nói hơn…
………………………………………
- Quý khách, cô có muốn dùng gì không?
Một cô tiếp viên hàng không đẩy hàng đi qua, mỉm cười nhẹ nhàng nói với Đàm Lệ Linh.
- Cô có thể lấy cho tôi một chai nước lọc không?
Cô tiếp viên lấy chai nước lọc đưa cho Đàm Lệ Linh:
- Của quý khách đây ạ.
- Cảm ơn cô.
Cô tiếp viên rời đi, Đàm Lệ Linh mệt mỏi thở dài.
……………………………………….
Thư phòng của Từ Dịch Phàm tại Ngọc Tuyết Viên. Trời bây giờ cũng đã vào khuya lắm rồi.
Cũng đã muộn rồi nhưng Triệu Chí Dương vẫn còn chưa rời khỏi Ngọc Tuyết Viên, vẫn còn muốn nói gì đó. Lúc này trông Từ Dịch Phàm có vẻ bối rối việc gì đó. Từ Dịch Phàm suy nghĩ một hồi lâu nhưng lại không nói gì khiến Triệu Chí Dương phát bực.
- Haizzz… Rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì vậy hả Dịch Phàm? Cậu không thể tính được bước đi tiếp theo của bản thân hay sao? – Triệu Chí Dương than vãn nhìn Từ Dịch Phàm.
- Chai rượu vang đỏ này cậu uống quá nửa rồi. Ngon lắm hả? Mình vẫn còn hai chai, cho cậu đấy.
Từ Dịch Phàm nhanh chóng lảng ngay sang chuyện mấy chai rượu vang đỏ. Dường như anh không muốn nhắc đến chuyện gì đó mà Triệu Chí Dương muốn nói thì phải.
- Công nhận là loại rượu vang đỏ này của cậu mùi vị rất đặc biệt đấy. Nếu cậu muốn cho mình hai chai rượu thì mình đây cũng không ngại mà từ chối đâu. Cảm ơn nhé. Nhưng mà Từ Dịch Phàm, cậu cũng đừng dùng mấy chai rượu để lảng chuyện.
Từ Dịch Phàm cũng biết, anh có thể lảng chuyện trước mặt nhiều người khác nhưng trước mặt Triệu Chí Dương thì không thể làm được. Anh ta hiểu quá rõ Từ Dịch Phàm anh.
- Dịch Phàm, cứ cho là Đàm Lệ Linh cùng với Lộ Phi không có bất kỳ quan hệ gì với nhau đi, vậy cậu chẳng lẽ không có một chút tình cảm nào với Đàm Lệ Linh hay sao?
- Mình…
Từ Dịch Phàm ấp úng, chẳng nói được gì nữa.
/190
|