Vừa đặt chân xuống khỏi máy bay, Đàm Lệ Linh đã nhanh chóng bắt taxi đến bệnh viện tư nhân mà Từ Dịch Phàm đã bảo trước đó mà không cần ăn uống hay thay quần áo gì cả. Hành động vội vàng này cũng đủ cho thấy Đàm Lệ Linh mong chờ được gặp người bố kia biết chừng nào. Cô thật sự rất muốn, rất muốn nhanh chóng gặp ông.
………………………………….
Taxi dừng ngay trước cổng bệnh viện, Đàm Lệ Linh nhanh chóng trả tiền rồi xách túi xuống xe. Lúc này Đàm Lệ Linh đã nhìn thấy hình ảnh Từ Dịch Phàm đang đứng ngay ở trước cổng bệnh viện. Đàm Lệ Linh cứ đứng đấy nhìn Từ Dịch Phàm, và anh cũng đang nhìn cô. Tự dưng lúc này Đàm Lệ Linh chỉ muốn chạy nhanh đến ôm lấy Từ Dịch Phàm thôi. Không hiểu tại sao mỗi lần khi ôm Từ Dịch Phàm, Đàm Lệ Linh đều cảm thấy vô cùng ấm áp, yên bình, không giống với khi cô ôm Châu Kiến Thành.
Nhưng trong lúc này, Đàm Lệ Linh làm sao có thể vô duyên vô cớ mà chạy đến ôm Từ Dịch Phàm như vậy được cơ chứ. Đàm Lệ Linh chỉ có thể thở dài thôi, mím môi rồi tiến lại gần chỗ Từ Dịch Phàm đang đứng, nở một nụ cười mỉm nhẹ nhàng, nói:
- Dịch Phàm!
- Em đã về rồi đấy à...
- Vâng.
Hai người họ đi vào trong, Từ Dịch Phàm có thể thấy rõ ràng bộ quần áo mà Đàm Lệ Linh đang mặc không hẳn là chỉnh tề lắm, cô có vẻ như chỉ chải qua loa đầu tóc, trang điểm vớ vẩn, rồi đi giày cao gót. Từ Dịch Phàm cũng biết kể từ lúc mà Châu Kiến Thành gặp phải tai nạn ở công trường kia thì mọi việc ở tập đoàn Thiên Thành đều do một mình Đàm Lệ Linh gánh vác. Đàm Lệ Linh chắc hẳn dạo gần đây đã rất vất vả để lo toan tất cả mọi chuyện.
- Trông sắc mặt em không được tốt lắm thì phải, đã mấy ngày em không ngủ rồi? Anh biết là dạo này em vì chuyện của Châu Kiến Thành và cả tập đoàn Thiên Thành nên bận rộn nhiều. Nhưng dù sao cũng phải nghĩ đến sức khỏe của bản thân mình chứ? Em thờ ơ với bản thân quá mức rồi đấy. Em mà cứ như thế này thì làm sao có thể chịu đựng được nổi chứ hả? Rốt cuộc là em đang nghĩ những gì thế? Đừng khiến cho mọi người lo lắng vì em.
Mãi một lúc sau Từ Dịch Phàm mới lên tiếng trước. Không hiểu sao không khí giữa hai người lúc này lại có chút gượng gạo, cũng không còn được tự nhiên như trước.
- Em không sao đâu, sức khỏe hiện giờ của em vẫn tốt lắm, anh đừng lo quá như vậy, cũng không cần lo cho em. À đúng rồi, người mà anh bảo có thể là bố của em hôm nay có đến đây không vậy? Em thật sự rất mong có thể gặp được ông ấy. Bây giờ em đang hồi hộp lắm.Đàm Lệ Linh nhanh chóng hỏi Từ Dịch Phàm về người đàn ông kia. Trong lòng cô lúc này, thật sự rất mong chờ.
Từ Dịch Phàm im lặng một hồi lâu, anh biết là Đàm Lệ Linh chắc chắn sẽ hỏi đến vấn đề này. Thấy ánh mắt đầy vẻ chờ đợi và hy vọng của cô, anh chỉ còn cách tiếp tục nói dối:
- Không, ông ấy không đến đây được. Ông ấy bảo là công ty của ông ấy vừa xảy ra việc quan trọng nên không thể đợi đến lúc có kết quả ADN được. Ông ấy đã lên máy bay trở về từ sáng sớm nay rồi. Ông ấy cũng rất buồn khi không được tận mắt gặp em.
- Vậy à...
Đàm Lệ Linh có phần thất vọng. Cô đã rất mong muốn được gặp người đàn ông là bố của cô đó biết nhường nào, cho dù đó có phải là bố của cô hay không. Nhưng Đàm Lệ Linh mong ông ấy là bố cô, thật đấy, cô mong chờ có 1 gia đình hoàn hảo từ lâu lắm rồi. Đàm Lệ Linh mong muốn trở về với thực tại chứ không phải là sống mãi trong giấc mơ như Từ Dịch Phàm đã nói.
Từ Dịch Phàm cùng Đàm Lệ Linh đến phòng gặp bác sĩ. Sau khi nghe bác sĩ nói xong vài điều quan trọng thì Đàm Lệ Linh bèn vén tay áo lên để cho bác sĩ lấy máu đem đi xét nghiệm. Ông ấy nói rằng kết quả xét nghiệm đến ngày mai mới có. Đàm Lệ Linh nói với Từ Dịch Phàm rằng cô không thể ở thành phố A đến tận ngày mai để chờ kết quả được nên mai anh đến bệnh viện lấy kết quả rồi gửi fax cho cô. Từ Dịch Phàm gật đầu đồng ý.
………………………………
Sau khi lấy máu xong, hai người xuống vườn đi dạo một lúc. Đàm Lệ Linh nhìn lại đồng hồ, vẫn còn những 3 tiếng nữa mới có một chuyến bay khác đến thành phố T. Đến giờ này Đàm Lệ Linh vẫn không nhận được bất kỳ thông báo nào từ thư ký của cô, rất có thể mọi chuyện ở đó vẫn tốt. Như vậy Đàm Lệ Linh cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Từ Dịch Phàm từ nãy tới giờ cũng không nói thêm gì cả. Anh cảm thấy bối rối và lo lắng khi phải nói dối Đàm Lệ Linh như vậy. Từ ánh mắt của Đàm Lệ Linh, Từ Dịch Phàm có thể thấy mong muốn tìm lại được gia đình người thân của cô. Nhưng, chẳng có người đàn ông nào nhận là bố của Đàm Lệ Linh cả, chẳng có người đàn ông nào để máu lại xét nghiệm cả, chỉ có máu của Hạo Văn - con trai anh mà thôi.
- Dịch Phàm, anh không sao chứ hả? Từ nãy tới giờ anh không nói gì cả? Không phải anh bị bệnh chứ? À mà đây đang là bệnh viện, có gì thì đi kiểm tra luôn cũng được.
………………………………….
Taxi dừng ngay trước cổng bệnh viện, Đàm Lệ Linh nhanh chóng trả tiền rồi xách túi xuống xe. Lúc này Đàm Lệ Linh đã nhìn thấy hình ảnh Từ Dịch Phàm đang đứng ngay ở trước cổng bệnh viện. Đàm Lệ Linh cứ đứng đấy nhìn Từ Dịch Phàm, và anh cũng đang nhìn cô. Tự dưng lúc này Đàm Lệ Linh chỉ muốn chạy nhanh đến ôm lấy Từ Dịch Phàm thôi. Không hiểu tại sao mỗi lần khi ôm Từ Dịch Phàm, Đàm Lệ Linh đều cảm thấy vô cùng ấm áp, yên bình, không giống với khi cô ôm Châu Kiến Thành.
Nhưng trong lúc này, Đàm Lệ Linh làm sao có thể vô duyên vô cớ mà chạy đến ôm Từ Dịch Phàm như vậy được cơ chứ. Đàm Lệ Linh chỉ có thể thở dài thôi, mím môi rồi tiến lại gần chỗ Từ Dịch Phàm đang đứng, nở một nụ cười mỉm nhẹ nhàng, nói:
- Dịch Phàm!
- Em đã về rồi đấy à...
- Vâng.
Hai người họ đi vào trong, Từ Dịch Phàm có thể thấy rõ ràng bộ quần áo mà Đàm Lệ Linh đang mặc không hẳn là chỉnh tề lắm, cô có vẻ như chỉ chải qua loa đầu tóc, trang điểm vớ vẩn, rồi đi giày cao gót. Từ Dịch Phàm cũng biết kể từ lúc mà Châu Kiến Thành gặp phải tai nạn ở công trường kia thì mọi việc ở tập đoàn Thiên Thành đều do một mình Đàm Lệ Linh gánh vác. Đàm Lệ Linh chắc hẳn dạo gần đây đã rất vất vả để lo toan tất cả mọi chuyện.
- Trông sắc mặt em không được tốt lắm thì phải, đã mấy ngày em không ngủ rồi? Anh biết là dạo này em vì chuyện của Châu Kiến Thành và cả tập đoàn Thiên Thành nên bận rộn nhiều. Nhưng dù sao cũng phải nghĩ đến sức khỏe của bản thân mình chứ? Em thờ ơ với bản thân quá mức rồi đấy. Em mà cứ như thế này thì làm sao có thể chịu đựng được nổi chứ hả? Rốt cuộc là em đang nghĩ những gì thế? Đừng khiến cho mọi người lo lắng vì em.
Mãi một lúc sau Từ Dịch Phàm mới lên tiếng trước. Không hiểu sao không khí giữa hai người lúc này lại có chút gượng gạo, cũng không còn được tự nhiên như trước.
- Em không sao đâu, sức khỏe hiện giờ của em vẫn tốt lắm, anh đừng lo quá như vậy, cũng không cần lo cho em. À đúng rồi, người mà anh bảo có thể là bố của em hôm nay có đến đây không vậy? Em thật sự rất mong có thể gặp được ông ấy. Bây giờ em đang hồi hộp lắm.Đàm Lệ Linh nhanh chóng hỏi Từ Dịch Phàm về người đàn ông kia. Trong lòng cô lúc này, thật sự rất mong chờ.
Từ Dịch Phàm im lặng một hồi lâu, anh biết là Đàm Lệ Linh chắc chắn sẽ hỏi đến vấn đề này. Thấy ánh mắt đầy vẻ chờ đợi và hy vọng của cô, anh chỉ còn cách tiếp tục nói dối:
- Không, ông ấy không đến đây được. Ông ấy bảo là công ty của ông ấy vừa xảy ra việc quan trọng nên không thể đợi đến lúc có kết quả ADN được. Ông ấy đã lên máy bay trở về từ sáng sớm nay rồi. Ông ấy cũng rất buồn khi không được tận mắt gặp em.
- Vậy à...
Đàm Lệ Linh có phần thất vọng. Cô đã rất mong muốn được gặp người đàn ông là bố của cô đó biết nhường nào, cho dù đó có phải là bố của cô hay không. Nhưng Đàm Lệ Linh mong ông ấy là bố cô, thật đấy, cô mong chờ có 1 gia đình hoàn hảo từ lâu lắm rồi. Đàm Lệ Linh mong muốn trở về với thực tại chứ không phải là sống mãi trong giấc mơ như Từ Dịch Phàm đã nói.
Từ Dịch Phàm cùng Đàm Lệ Linh đến phòng gặp bác sĩ. Sau khi nghe bác sĩ nói xong vài điều quan trọng thì Đàm Lệ Linh bèn vén tay áo lên để cho bác sĩ lấy máu đem đi xét nghiệm. Ông ấy nói rằng kết quả xét nghiệm đến ngày mai mới có. Đàm Lệ Linh nói với Từ Dịch Phàm rằng cô không thể ở thành phố A đến tận ngày mai để chờ kết quả được nên mai anh đến bệnh viện lấy kết quả rồi gửi fax cho cô. Từ Dịch Phàm gật đầu đồng ý.
………………………………
Sau khi lấy máu xong, hai người xuống vườn đi dạo một lúc. Đàm Lệ Linh nhìn lại đồng hồ, vẫn còn những 3 tiếng nữa mới có một chuyến bay khác đến thành phố T. Đến giờ này Đàm Lệ Linh vẫn không nhận được bất kỳ thông báo nào từ thư ký của cô, rất có thể mọi chuyện ở đó vẫn tốt. Như vậy Đàm Lệ Linh cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Từ Dịch Phàm từ nãy tới giờ cũng không nói thêm gì cả. Anh cảm thấy bối rối và lo lắng khi phải nói dối Đàm Lệ Linh như vậy. Từ ánh mắt của Đàm Lệ Linh, Từ Dịch Phàm có thể thấy mong muốn tìm lại được gia đình người thân của cô. Nhưng, chẳng có người đàn ông nào nhận là bố của Đàm Lệ Linh cả, chẳng có người đàn ông nào để máu lại xét nghiệm cả, chỉ có máu của Hạo Văn - con trai anh mà thôi.
- Dịch Phàm, anh không sao chứ hả? Từ nãy tới giờ anh không nói gì cả? Không phải anh bị bệnh chứ? À mà đây đang là bệnh viện, có gì thì đi kiểm tra luôn cũng được.
/190
|