Sau khi mọi người rời khỏi thì Châu Kiến Thành cũng đến. Vì hai người đều ở cùng một bệnh viện nên đến thăm cũng dễ dàng hơn. Anh ta nhẹ nhàng mỉm cười nói:
- Đàm Lệ Linh, em hóa ra lại là vợ của Từ Tổng giám đốc cơ đấy, gia thế lại hoành tráng như vậy nữa chứ. Ban đầu anh chỉ tưởng em là một cô gái bình thường, hết sức bình thường thôi. Thì ra anh đã nhầm rồi. Haizz... thảo nào mà khi anh cầu hôn em thì em cứ nhất quyết từ chối. Em đã có chồng rồi. Anh thất vọng quá, thất vọng quá đi thôi.
- Kiến Thành, em xin lỗi. Nhưng thú thật với anh là dù em có kết hôn hay chưa thì em lúc đó cũng không thể nhận lời cầu hôn của anh được. Em đã khiến anh thất vọng rồi. Anh có thể tha thứ cho em được không? Kiến Thành?
- Vì sao em lại từ chối anh vậy? Bây giờ thì nói rõ nguyên nhân ra đi, đừng nói dối đấy.
- Ba năm trước em bị mất trí nhớ, em cũng chẳng biết bản thân mình là ai nữa. Anh giúp đỡ em bao nhiêu năm qua, em luôn coi anh như ân nhân của mình vậy. Ân tình của anh, em cả đời cũng không trả hết được. Em chỉ coi anh như một người bạn, em chưa từng nghĩ sẽ vượt qua giới hạn ấy cả.
Châu Kiến Thành bật cười:
- Chán thật đấy, hôm đó anh cứ nghĩ là em sẽ nhận lời cầu hôn của anh cơ, thì ra anh đã sai.
- Xin lỗi anh...
Phùng Lộ Phi nhìn Châu Kiến Thành, lúc này cô lại càng thêm áy náy hơn bao giờ hết. Phùng Lộ Phi chẳng biết nên những làm gì để trả ơn cho Châu Kiến Thành nữa.
- Em không cần phải xin lỗi anh như vậy đâu Lệ Linh. Tình yêu đâu thể ép buộc được chứ, anh cũng chẳng thể ép buộc được em. Em cứ sống hạnh phúc là anh vui rồi.
- Những ân tình bao năm qua của anh, em thật sự không biết nên trả anh thế nào nữa.
- Gì đây? Mấy năm qua em giúp anh, giúp Thiên Thành cũng coi như trả xong rồi. Cũng may có em ở bên cạnh giúp anh, nếu không Thiên Thành cũng không được như ngày hôm nay.
- Kiến Thành, chúng ta vẫn có thể là bạn tốt phải không? Anh không vì chuyện này mà...
- Ơ hay... em nói gì vậy? Dù anh không thể lấy em làm vợ được nhưng vẫn có thể làm bạn được mà. Lời em nói cứ như anh là một người vô tình vô nghĩa ấy chẳng bằng.
Phùng Lộ Phi cười:
- Như vậy thì thật tốt. Mà khi nào anh có thể ra viện vậy? Mấy ngày vừa rồi em mải sắp xếp vài chuyện ở tập đoàn, quên mất không hỏi bác sĩ xem tình hình anh thế nào. Giờ lại thành ra thế này, lại càng không thể đi hỏi được rồi.
- Ngày mai anh có thể ra viện được rồi. Anh phải nói mãi với bác sĩ, kể lể đến khổ sở ông ấy mới đồng ý cho anh xuất viện. Thật sự ở trong viện chán chết đi được, mất hết cả tự do. Cuối cùng anh cũng có thể quay về cuộc sống ngày trước rồi. Nhưng mà chắc em ít nhất cũng phải ở viện khoảng 1 tuần đấy. Bây giờ là em mất tự do.- Có lẽ vậy. Em thật sự chẳng thích bệnh viện chút nào. Anh thật là sướng, mai xuất viện, còn em... haizz...
- Mà thôi, anh phải về phòng đây, không quấy rầy em nữa. Từ sáng đến giờ chắc cũng mệt rồi phải không? Nghỉ ngơi đi. - Châu Kiến Thành đứng dậy, mỉm cười chuẩn bị rời đi.
- Vâng.
Anh ta đi ra khỏi phòng, tiện thể đóng luôn cửa lại.
.........................................................
Chiều hôm đó, Từ Dịch Phàm nắm tay Phùng Lộ Phi đi dạo ở vườn hoa bệnh viện. Anh lại hỏi lại:
- Em thật sự vẫn ổn chứ? Hay là bây giờ anh đưa em trở lại phòng nghỉ ngơi nhé? Được không?
- Anh hỏi nhiều quá rồi đấy, từ sáng đến giờ hỏi không biết bao nhiêu lần rồi. Anh yên tâm, em vẫn ổn, không sao đâu. Mà anh có thấy em giống như sắp bị làm sao không? Ở trong phòng mãi cũng thật ngột ngạt, lại chán nữa chứ. Ra ngoài đi dạo vẫn tốt hơn.
Vì lo Phùng Lộ Phi xảy ra chuyện gì nên Từ Dịch Phàm không muốn cho cô ra khỏi phòng bệnh. Nhưng Phùng Lộ Phi nhìn Từ Dịch Phàm bĩu môi, nũng nịu khiến anh lại phải chịu thua. Cuối cùng thì anh đành nắm tay đưa cô xuống bên dưới đi dạo.
- Châu Kiến Thành nói gì với em vậy?
- Hết Tử Minh lại đến Kiến Thành. Anh có vẻ ghen quá rồi. – Phùng Lộ Phi nói móc nói ngoáy Từ Dịch Phàm.
- Không phải ghen, anh chỉ tò mò thôi. Em nói đi xem nào, Châu Kiến Thành nói gì thế?
- Kiến Thành bảo là anh ấy tiếc vì em đã từ chối lời cầu hôn của anh ấy. Anh ấy không ngờ em lại là vợ của anh.
Từ Dịch Phàm nhìn Phùng Lộ Phi, hỏi:
- Không phải là em cũng tiếc vì đã từ chối lời cầu hôn của anh ta đấy chứ? Tiếc thật à?
- Đúng đấy, em đang tiếc đấy. Anh làm gì được em nào?
- Đàm Lệ Linh, em hóa ra lại là vợ của Từ Tổng giám đốc cơ đấy, gia thế lại hoành tráng như vậy nữa chứ. Ban đầu anh chỉ tưởng em là một cô gái bình thường, hết sức bình thường thôi. Thì ra anh đã nhầm rồi. Haizz... thảo nào mà khi anh cầu hôn em thì em cứ nhất quyết từ chối. Em đã có chồng rồi. Anh thất vọng quá, thất vọng quá đi thôi.
- Kiến Thành, em xin lỗi. Nhưng thú thật với anh là dù em có kết hôn hay chưa thì em lúc đó cũng không thể nhận lời cầu hôn của anh được. Em đã khiến anh thất vọng rồi. Anh có thể tha thứ cho em được không? Kiến Thành?
- Vì sao em lại từ chối anh vậy? Bây giờ thì nói rõ nguyên nhân ra đi, đừng nói dối đấy.
- Ba năm trước em bị mất trí nhớ, em cũng chẳng biết bản thân mình là ai nữa. Anh giúp đỡ em bao nhiêu năm qua, em luôn coi anh như ân nhân của mình vậy. Ân tình của anh, em cả đời cũng không trả hết được. Em chỉ coi anh như một người bạn, em chưa từng nghĩ sẽ vượt qua giới hạn ấy cả.
Châu Kiến Thành bật cười:
- Chán thật đấy, hôm đó anh cứ nghĩ là em sẽ nhận lời cầu hôn của anh cơ, thì ra anh đã sai.
- Xin lỗi anh...
Phùng Lộ Phi nhìn Châu Kiến Thành, lúc này cô lại càng thêm áy náy hơn bao giờ hết. Phùng Lộ Phi chẳng biết nên những làm gì để trả ơn cho Châu Kiến Thành nữa.
- Em không cần phải xin lỗi anh như vậy đâu Lệ Linh. Tình yêu đâu thể ép buộc được chứ, anh cũng chẳng thể ép buộc được em. Em cứ sống hạnh phúc là anh vui rồi.
- Những ân tình bao năm qua của anh, em thật sự không biết nên trả anh thế nào nữa.
- Gì đây? Mấy năm qua em giúp anh, giúp Thiên Thành cũng coi như trả xong rồi. Cũng may có em ở bên cạnh giúp anh, nếu không Thiên Thành cũng không được như ngày hôm nay.
- Kiến Thành, chúng ta vẫn có thể là bạn tốt phải không? Anh không vì chuyện này mà...
- Ơ hay... em nói gì vậy? Dù anh không thể lấy em làm vợ được nhưng vẫn có thể làm bạn được mà. Lời em nói cứ như anh là một người vô tình vô nghĩa ấy chẳng bằng.
Phùng Lộ Phi cười:
- Như vậy thì thật tốt. Mà khi nào anh có thể ra viện vậy? Mấy ngày vừa rồi em mải sắp xếp vài chuyện ở tập đoàn, quên mất không hỏi bác sĩ xem tình hình anh thế nào. Giờ lại thành ra thế này, lại càng không thể đi hỏi được rồi.
- Ngày mai anh có thể ra viện được rồi. Anh phải nói mãi với bác sĩ, kể lể đến khổ sở ông ấy mới đồng ý cho anh xuất viện. Thật sự ở trong viện chán chết đi được, mất hết cả tự do. Cuối cùng anh cũng có thể quay về cuộc sống ngày trước rồi. Nhưng mà chắc em ít nhất cũng phải ở viện khoảng 1 tuần đấy. Bây giờ là em mất tự do.- Có lẽ vậy. Em thật sự chẳng thích bệnh viện chút nào. Anh thật là sướng, mai xuất viện, còn em... haizz...
- Mà thôi, anh phải về phòng đây, không quấy rầy em nữa. Từ sáng đến giờ chắc cũng mệt rồi phải không? Nghỉ ngơi đi. - Châu Kiến Thành đứng dậy, mỉm cười chuẩn bị rời đi.
- Vâng.
Anh ta đi ra khỏi phòng, tiện thể đóng luôn cửa lại.
.........................................................
Chiều hôm đó, Từ Dịch Phàm nắm tay Phùng Lộ Phi đi dạo ở vườn hoa bệnh viện. Anh lại hỏi lại:
- Em thật sự vẫn ổn chứ? Hay là bây giờ anh đưa em trở lại phòng nghỉ ngơi nhé? Được không?
- Anh hỏi nhiều quá rồi đấy, từ sáng đến giờ hỏi không biết bao nhiêu lần rồi. Anh yên tâm, em vẫn ổn, không sao đâu. Mà anh có thấy em giống như sắp bị làm sao không? Ở trong phòng mãi cũng thật ngột ngạt, lại chán nữa chứ. Ra ngoài đi dạo vẫn tốt hơn.
Vì lo Phùng Lộ Phi xảy ra chuyện gì nên Từ Dịch Phàm không muốn cho cô ra khỏi phòng bệnh. Nhưng Phùng Lộ Phi nhìn Từ Dịch Phàm bĩu môi, nũng nịu khiến anh lại phải chịu thua. Cuối cùng thì anh đành nắm tay đưa cô xuống bên dưới đi dạo.
- Châu Kiến Thành nói gì với em vậy?
- Hết Tử Minh lại đến Kiến Thành. Anh có vẻ ghen quá rồi. – Phùng Lộ Phi nói móc nói ngoáy Từ Dịch Phàm.
- Không phải ghen, anh chỉ tò mò thôi. Em nói đi xem nào, Châu Kiến Thành nói gì thế?
- Kiến Thành bảo là anh ấy tiếc vì em đã từ chối lời cầu hôn của anh ấy. Anh ấy không ngờ em lại là vợ của anh.
Từ Dịch Phàm nhìn Phùng Lộ Phi, hỏi:
- Không phải là em cũng tiếc vì đã từ chối lời cầu hôn của anh ta đấy chứ? Tiếc thật à?
- Đúng đấy, em đang tiếc đấy. Anh làm gì được em nào?
/190
|