“Theo thông tin mới nhất mà chúng tôi vừa nhận được thì tập đoàn bất động sản Từ Thị đã bán thành công công ty JL cho tập đoàn MT với giá 10 tỷ USD. Nhờ vụ mua bán giá cực lớn này mà giá cổ phiếu của Từ Thị đã có xu hướng tăng trở lại. Từ -17 điểm, giá cổ phiếu hiện nay đã tăng lên mức điểm 4, tức là tăng 21 điểm. Quả là mức tăng chóng mặt và nhanh nhất từ trước đến nay. Mặc dù có thể nói Từ Thị bán công ty JL là để bù lỗ, nhưng lý do chính xác thì vẫn chưa có thể đoán được…”
Mọi người nghe xong tin tức này thì cảm thấy có phần thoải mái và yên tâm hơn nhiều.
- Cuối cùng cũng có thể loại bỏ được một phần gánh nặng rồi. Dịch Phàm, bây giờ anh chỉ cần công bố mấy dự án mới chuẩn bị khởi động và tìm ra thủ phạm phía sau vụ việc là được.
Phùng Lộ Phi mỉm cười nhìn Từ Dịch Phàm nói. Lúc này anh cũng quay sang nhìn cô.
- Mọi chuyện có tiến triển tốt, cậu nên yên tâm rồi đấy. – Triệu Chí Dương cũng nói xen vào.
- Ừ. Trợ lý Trương, anh tiếp tục đưa ra thông tin Từ Thị sẽ cho khởi công 3 dự án trong cùng một thời điểm là dự án ở thành phố A, dự án 214 – Rome, Italia, dự án IFY – New York, Mỹ. Nhớ đấy, phải làm lớn mọi chuyện lên thì mới có hiệu quả tốt.
- Vâng.
Ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại của trợ lý Trương vang lên. Anh ta ra ngoài nghe điện thoại rồi nhanh chóng trở vào.
- Tổng giám đốc, cảnh sát đã bắt Tống Nhã Nhược rồi ạ. Còn Mạc Kiến Huy vẫn đang chạy trốn, bên phía cảnh sát đang truy nã. Có thể anh ta đã trốn ra nước ngoài rồi.
- Được rồi, anh đi làm việc đi.
- Vâng.
Từ Dịch Phàm đứng dậy, đi ra phía cửa sổ. Trầm ngâm một hồi lâu sau anh mới lên tiếng:
- Tống Nhã Nhược, tất cả đều do cô ta tự làm tự chịu thôi. Một suy nghĩ thù hằn chẳng được tác dụng gì, mà còn gây hại và ảnh hưởng đến rất nhiều người khác nữa.
Tống Nhã Nhược sao?
Phùng Lộ Phi quay sang nhìn Triệu Chí Dương, anh ta lắc đầu. Cô lại nhìn Từ Dịch Phàm. Mối quan hệ của Từ Dịch Phàm và Tống Nhã Nhược, Phùng Lộ Phi cô cũng có thể hiểu một chút. Nghe nói rằng Từ Dịch Phàm cũng quen Tống Nhã Nhược lâu lắm rồi, nói cô ta là tình nhân của anh cũng không có gì sai. Nhưng có vẻ chuyện xảy ra đối với Từ Thị thật sự là quá lớn, Từ Dịch Phàm không thể nương tay đối với Tống Nhã Nhược được. Thế còn mối quan hệ với Tống Nhã Nhược thì sao? Từ Dịch Phàm không phải vẫn còn dính líu đến Tông Nhã Nhược đấy chứ?
“Cộc…cộc…cộc”
- Vào đi.
Lúc này, thư ký Trịnh nhanh chóng bước vào nói với Từ Dịch Phàm:
- Tổng giám đốc, bên phía cảnh sát vừa mới gọi điện tới, họ muốn anh đến sở cảnh sát để lấy lời khai cho chuyện của Từ Thị. Anh đến sở cảnh sát hay để tôi liên lạc với luật sư đại diện đi thay anh?
- Không cần đâu, tôi sẽ đích thân đến đó. Báo với luật sư Tống, tôi sẽ đến sở cảnh sát ngay bây giờ.
- Vâng.
Thư ký Trịnh đi ra ngoài. Triệu Chí Dương đặt ly rượu xuống bàn, tiến lại gần chỗ của Từ Dịch Phàm:
- Cậu cũng không nhất thiết phải đến sở cảnh sát đâu, chuyện này bây giờ cũng chẳng có gì quá to tát nữa rồi. Cứ ủy quyền cho đại luật sư Tống Thừa Huân của chúng ta đi thay là được rồi.
- Mình muốn đến đó xem Tống Nhã Nhược nói những gì. Để xem cô ta chối cãi được đến đâu.
Từ Dịch Phàm đã chắc chắn với quyết định đến sở cảnh sát của mình. Cả Phùng Lộ Phi và Triệu Chí Dương cũng không nói thêm gì nhiều, cũng chẳng ngăn cản quyết định của anh.
- Nếu cậu muốn đến cái nơi chán ngắt và vô cùng tẻ nhạt đó thì mình cũng chẳng ngăn cản làm gì. Mà cũng đến trưa rồi, cậu đến sở cảnh sát e rằng sẽ muộn mới về được. Bây giờ mình sẽ cùng với Lộ Phi đi ăn trưa. Được không vậy Từ Thiếu phu nhân xinh đẹp?
- À em…
Phùng Lộ Phi lại nhìn Từ Dịch Phàm, nhưng anh đang nghĩ gì đó mà không nhìn cô.
- Thôi được rồi, nhìn Dịch Phàm làm cái gì.
Anh ta đến chỗ Phùng Lộ Phi, kéo tay cô:
- Đi thôi, anh đói lắm rồi. Nếu như em muốn có thể bảo cô bạn thân của em đến cũng được.
- Vâng. Dịch Phàm, vậy em đi trước.
Lúc này Từ Dịch Phàm mới quay lại nhìn Phùng Lộ Phi, gật đầu.
Triệu Chí Dương nhanh chóng kéo tay Phùng Lộ Phi đến một nhà hàng sang trọng ăn trưa.
Mọi người nghe xong tin tức này thì cảm thấy có phần thoải mái và yên tâm hơn nhiều.
- Cuối cùng cũng có thể loại bỏ được một phần gánh nặng rồi. Dịch Phàm, bây giờ anh chỉ cần công bố mấy dự án mới chuẩn bị khởi động và tìm ra thủ phạm phía sau vụ việc là được.
Phùng Lộ Phi mỉm cười nhìn Từ Dịch Phàm nói. Lúc này anh cũng quay sang nhìn cô.
- Mọi chuyện có tiến triển tốt, cậu nên yên tâm rồi đấy. – Triệu Chí Dương cũng nói xen vào.
- Ừ. Trợ lý Trương, anh tiếp tục đưa ra thông tin Từ Thị sẽ cho khởi công 3 dự án trong cùng một thời điểm là dự án ở thành phố A, dự án 214 – Rome, Italia, dự án IFY – New York, Mỹ. Nhớ đấy, phải làm lớn mọi chuyện lên thì mới có hiệu quả tốt.
- Vâng.
Ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại của trợ lý Trương vang lên. Anh ta ra ngoài nghe điện thoại rồi nhanh chóng trở vào.
- Tổng giám đốc, cảnh sát đã bắt Tống Nhã Nhược rồi ạ. Còn Mạc Kiến Huy vẫn đang chạy trốn, bên phía cảnh sát đang truy nã. Có thể anh ta đã trốn ra nước ngoài rồi.
- Được rồi, anh đi làm việc đi.
- Vâng.
Từ Dịch Phàm đứng dậy, đi ra phía cửa sổ. Trầm ngâm một hồi lâu sau anh mới lên tiếng:
- Tống Nhã Nhược, tất cả đều do cô ta tự làm tự chịu thôi. Một suy nghĩ thù hằn chẳng được tác dụng gì, mà còn gây hại và ảnh hưởng đến rất nhiều người khác nữa.
Tống Nhã Nhược sao?
Phùng Lộ Phi quay sang nhìn Triệu Chí Dương, anh ta lắc đầu. Cô lại nhìn Từ Dịch Phàm. Mối quan hệ của Từ Dịch Phàm và Tống Nhã Nhược, Phùng Lộ Phi cô cũng có thể hiểu một chút. Nghe nói rằng Từ Dịch Phàm cũng quen Tống Nhã Nhược lâu lắm rồi, nói cô ta là tình nhân của anh cũng không có gì sai. Nhưng có vẻ chuyện xảy ra đối với Từ Thị thật sự là quá lớn, Từ Dịch Phàm không thể nương tay đối với Tống Nhã Nhược được. Thế còn mối quan hệ với Tống Nhã Nhược thì sao? Từ Dịch Phàm không phải vẫn còn dính líu đến Tông Nhã Nhược đấy chứ?
“Cộc…cộc…cộc”
- Vào đi.
Lúc này, thư ký Trịnh nhanh chóng bước vào nói với Từ Dịch Phàm:
- Tổng giám đốc, bên phía cảnh sát vừa mới gọi điện tới, họ muốn anh đến sở cảnh sát để lấy lời khai cho chuyện của Từ Thị. Anh đến sở cảnh sát hay để tôi liên lạc với luật sư đại diện đi thay anh?
- Không cần đâu, tôi sẽ đích thân đến đó. Báo với luật sư Tống, tôi sẽ đến sở cảnh sát ngay bây giờ.
- Vâng.
Thư ký Trịnh đi ra ngoài. Triệu Chí Dương đặt ly rượu xuống bàn, tiến lại gần chỗ của Từ Dịch Phàm:
- Cậu cũng không nhất thiết phải đến sở cảnh sát đâu, chuyện này bây giờ cũng chẳng có gì quá to tát nữa rồi. Cứ ủy quyền cho đại luật sư Tống Thừa Huân của chúng ta đi thay là được rồi.
- Mình muốn đến đó xem Tống Nhã Nhược nói những gì. Để xem cô ta chối cãi được đến đâu.
Từ Dịch Phàm đã chắc chắn với quyết định đến sở cảnh sát của mình. Cả Phùng Lộ Phi và Triệu Chí Dương cũng không nói thêm gì nhiều, cũng chẳng ngăn cản quyết định của anh.
- Nếu cậu muốn đến cái nơi chán ngắt và vô cùng tẻ nhạt đó thì mình cũng chẳng ngăn cản làm gì. Mà cũng đến trưa rồi, cậu đến sở cảnh sát e rằng sẽ muộn mới về được. Bây giờ mình sẽ cùng với Lộ Phi đi ăn trưa. Được không vậy Từ Thiếu phu nhân xinh đẹp?
- À em…
Phùng Lộ Phi lại nhìn Từ Dịch Phàm, nhưng anh đang nghĩ gì đó mà không nhìn cô.
- Thôi được rồi, nhìn Dịch Phàm làm cái gì.
Anh ta đến chỗ Phùng Lộ Phi, kéo tay cô:
- Đi thôi, anh đói lắm rồi. Nếu như em muốn có thể bảo cô bạn thân của em đến cũng được.
- Vâng. Dịch Phàm, vậy em đi trước.
Lúc này Từ Dịch Phàm mới quay lại nhìn Phùng Lộ Phi, gật đầu.
Triệu Chí Dương nhanh chóng kéo tay Phùng Lộ Phi đến một nhà hàng sang trọng ăn trưa.
/190
|