Để lãng quên đi người phụ nữ đã từng chiếm vị trí rất lớn trong lòng, anh dành tất cả thời gia cho công việc, sau cùng dành được thành tựu lớn, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng.
Anh phiêu bạt rất lâu, hình bóng của người ở trong lòng anh vẫn chưa hề phai nhạt, càng không có cách nào tìm người thay thế.
Yêu… Nếu có thể dễ dàng thay thế, vậy một chút giá trị cũng đã không còn.
Như những tác phẩm anh quay ra vậy, mãi mãi là độc nhất vô nhị, cho dù có mô phỏng cũng sẽ thiếu đi mùi vị.
Vì vậy, anh vẫn kiên trì với lựa chọn ban đầu, cho dù không có được, cũng không muốn dùng đồ thay thế.
Thứ anh cần, là duy nhất
Bây giờ, thứ anh quan tâm duy nhất cuối cùng cũng đã nằm bên cạnh anh.
***
Trị liệu với bác sĩ tâm lý nửa năm, người trong lòng anh cuối cùng cũng tạm biệt với những bóng đen quá khứ, bước ra khỏi khoảng ký ức không vui vẻ đó, qua sự giới thiệu của bạn bè cũng đã tìm được nhà trẻ thích hợp để tiếp tục công việc.
Làm việc cô yêu thích, nhìn cô vui vẻ với điều đó, anh cũng vui mừng cho cô.
Hôm nay là ngày họ cử hành hôn lễ.
Một buổi hôn lễ theo phong cách Tây đơn giản, địa điểm là ở Vườn Yêu Trẻ.
Họ chỉ mời những người bạn thân thiết, bao gồm người nhà của anh từ châu Úc xa xôi đến.
Lương Thiếu Thanh rất biết quan tâm, sau khi cô đồng ý lấy anh liền cùng anh định cư ở châu Úc, để anh có thể tận hiếu, vì vậy anh vô cùng cảm động, dù sao đó cũng là một đất nước xa lạ, tiếng Anh của cô lại không giỏi, gần đây ngoài công việc ra cô còn bận học thêm những kiến thức mới để thích nghi với đất nước mới, mỗi tối đều sẽ nhìn thấy cảnh cô chăm chỉ học tiếng Anh, điều này làm anh vừa vui vừa đau lòng.
Bình thường dáng vẻ khi ngủ của cô rất đoan trang, nhưng hôm nay miệng lại hơi mở, có lẽ là quá mệt.
- Thiếu Thanh, dậy thôi nào, đã tám giờ rồi.
Anh hôn lên má cô, vô cùng không nỡ nhưng vẫn là phải đánh thức cô dậy.
- Ừmm… Cho em năm phút nữa đi.
- Nhưng hôm nay là hôn lễ của chúng ta, em muốn bỏ lỡ nó sao?
- Hôn lễ…?
Lương Thiếu Thanh mắt còn ngái ngủ, chớp chớp, mí mắt vẫn chưa mở hẳn, miệng vẫn còn lẩm nhẩm hai từ này có ý gì, đợi đến khi hiểu ra, lí trí như điện xẹt qua, lập tức ngồi dậy.
- Hôn lễ…?
- Đúng, hôm nay chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, em muốn đi không?
- Đương nhiên có, sao anh không gọi em dậy?
Lương Thiếu Thanh vừa nói vừa xông vào phòng tắm vệ sinh, vài phút sau cô nhanh chân bước ra, vội vã trang điểm.
- Nhanh một chút là chúng ta có thể chuẩn bị xuất phát lúc chín giờ.
Lương Thiếu Thanh đứng trước bàn trang điểm, nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường ở đằng sau, giận dỗi thưởng cho anh cái nhìn khinh khỉnh.
- Thời gian của đàn ông và phụ nữ không giống nhau.
Tôn Ký Viễn xuống giường, hôn trộm lên má của vợ… Không, sau hôn lễ mới là vợ của anh chứ, bây giờ là vợ chưa cưới… Một cái.
- Yên tâm, chúng ta là nhân vật chính, chúng ta chưa tới, hôn lễ sẽ không thể bắt đầu.
- Chúng ta là nhân vật chính thì càng phải đến đúng giờ, được rồi, đừng làm ồn em nữa, em phải chuẩn bị nhanh một chút.
Lương Thiếu Thanh không thèm để ý anh, chuyên tâm trang điểm, không giống với lần kết hôn trước, lần này đơn giản nhưng ấm cúng, cô cũng trang điểm vô cùng tao nhã.
Cùng lúc cô đang cố gắng trang điểm, Tôn Ký Viễn cũng không mất bao lâu đã ăn mặc chỉnh chu, còn có thời gian làm bữa sáng cho người vợ chưa cưới, tâm trạng anh cự kỳ tốt, còn huýt sáo.
Năm mươi phút sau, Lương Thiếu Thanh cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng, dáng vẻ e thẹn làm Tôn Ký Viễn nhịn không được chỉ muốn mang cô trở lại phòng mà âu yếm.
- Cục cưng, em thật dẹp.
Anh nhìn cô bước lại gần rồi nắm lấy tay cô hôn lên đó.
Cô cúi đầu mỉm cười.
- Anh làm một phần sandwich, lấp đầy bụng trước một ít.
- Ký Viễn, cám ơn anh.
Là tình yêu của anh giúp cô có thể nhanh chóng quay trở về quỹ đạo cuộc sống bình thường, nếu không có anh, có lẽ sẽ không có cô của hiện tại.
Anh mỉm cười không nói.
Qua một lúc sau, điện thoại anh truyền đến tin nhắn.
Cánh tay Tôn Ký Viễn vòng lại.
- Xe của Tiểu Phan đã đến rồi, đi thôi bà xã.
Dù sao một tiếng sau cô sẽ là vợ của anh, anh nói vậy có lẽ cũng không sao.
Cô vòng tay qua cánh tay anh, mỉm cười:
- Vâng, thưa ông xã.
Lát nữa thôi, họ sẽ trở thành hai người thân thiết nhất trên pháp luật, mặc dù cuộc sống của họ sớm đã không thể thiếu đi được đối phương.
Lần đầu gặp gỡ chỉ vì sai thời điểm, lần này, sẽ không còn ai có thể chia lìa họ được nữa…
Hoàn
Anh phiêu bạt rất lâu, hình bóng của người ở trong lòng anh vẫn chưa hề phai nhạt, càng không có cách nào tìm người thay thế.
Yêu… Nếu có thể dễ dàng thay thế, vậy một chút giá trị cũng đã không còn.
Như những tác phẩm anh quay ra vậy, mãi mãi là độc nhất vô nhị, cho dù có mô phỏng cũng sẽ thiếu đi mùi vị.
Vì vậy, anh vẫn kiên trì với lựa chọn ban đầu, cho dù không có được, cũng không muốn dùng đồ thay thế.
Thứ anh cần, là duy nhất
Bây giờ, thứ anh quan tâm duy nhất cuối cùng cũng đã nằm bên cạnh anh.
***
Trị liệu với bác sĩ tâm lý nửa năm, người trong lòng anh cuối cùng cũng tạm biệt với những bóng đen quá khứ, bước ra khỏi khoảng ký ức không vui vẻ đó, qua sự giới thiệu của bạn bè cũng đã tìm được nhà trẻ thích hợp để tiếp tục công việc.
Làm việc cô yêu thích, nhìn cô vui vẻ với điều đó, anh cũng vui mừng cho cô.
Hôm nay là ngày họ cử hành hôn lễ.
Một buổi hôn lễ theo phong cách Tây đơn giản, địa điểm là ở Vườn Yêu Trẻ.
Họ chỉ mời những người bạn thân thiết, bao gồm người nhà của anh từ châu Úc xa xôi đến.
Lương Thiếu Thanh rất biết quan tâm, sau khi cô đồng ý lấy anh liền cùng anh định cư ở châu Úc, để anh có thể tận hiếu, vì vậy anh vô cùng cảm động, dù sao đó cũng là một đất nước xa lạ, tiếng Anh của cô lại không giỏi, gần đây ngoài công việc ra cô còn bận học thêm những kiến thức mới để thích nghi với đất nước mới, mỗi tối đều sẽ nhìn thấy cảnh cô chăm chỉ học tiếng Anh, điều này làm anh vừa vui vừa đau lòng.
Bình thường dáng vẻ khi ngủ của cô rất đoan trang, nhưng hôm nay miệng lại hơi mở, có lẽ là quá mệt.
- Thiếu Thanh, dậy thôi nào, đã tám giờ rồi.
Anh hôn lên má cô, vô cùng không nỡ nhưng vẫn là phải đánh thức cô dậy.
- Ừmm… Cho em năm phút nữa đi.
- Nhưng hôm nay là hôn lễ của chúng ta, em muốn bỏ lỡ nó sao?
- Hôn lễ…?
Lương Thiếu Thanh mắt còn ngái ngủ, chớp chớp, mí mắt vẫn chưa mở hẳn, miệng vẫn còn lẩm nhẩm hai từ này có ý gì, đợi đến khi hiểu ra, lí trí như điện xẹt qua, lập tức ngồi dậy.
- Hôn lễ…?
- Đúng, hôm nay chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, em muốn đi không?
- Đương nhiên có, sao anh không gọi em dậy?
Lương Thiếu Thanh vừa nói vừa xông vào phòng tắm vệ sinh, vài phút sau cô nhanh chân bước ra, vội vã trang điểm.
- Nhanh một chút là chúng ta có thể chuẩn bị xuất phát lúc chín giờ.
Lương Thiếu Thanh đứng trước bàn trang điểm, nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường ở đằng sau, giận dỗi thưởng cho anh cái nhìn khinh khỉnh.
- Thời gian của đàn ông và phụ nữ không giống nhau.
Tôn Ký Viễn xuống giường, hôn trộm lên má của vợ… Không, sau hôn lễ mới là vợ của anh chứ, bây giờ là vợ chưa cưới… Một cái.
- Yên tâm, chúng ta là nhân vật chính, chúng ta chưa tới, hôn lễ sẽ không thể bắt đầu.
- Chúng ta là nhân vật chính thì càng phải đến đúng giờ, được rồi, đừng làm ồn em nữa, em phải chuẩn bị nhanh một chút.
Lương Thiếu Thanh không thèm để ý anh, chuyên tâm trang điểm, không giống với lần kết hôn trước, lần này đơn giản nhưng ấm cúng, cô cũng trang điểm vô cùng tao nhã.
Cùng lúc cô đang cố gắng trang điểm, Tôn Ký Viễn cũng không mất bao lâu đã ăn mặc chỉnh chu, còn có thời gian làm bữa sáng cho người vợ chưa cưới, tâm trạng anh cự kỳ tốt, còn huýt sáo.
Năm mươi phút sau, Lương Thiếu Thanh cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng, dáng vẻ e thẹn làm Tôn Ký Viễn nhịn không được chỉ muốn mang cô trở lại phòng mà âu yếm.
- Cục cưng, em thật dẹp.
Anh nhìn cô bước lại gần rồi nắm lấy tay cô hôn lên đó.
Cô cúi đầu mỉm cười.
- Anh làm một phần sandwich, lấp đầy bụng trước một ít.
- Ký Viễn, cám ơn anh.
Là tình yêu của anh giúp cô có thể nhanh chóng quay trở về quỹ đạo cuộc sống bình thường, nếu không có anh, có lẽ sẽ không có cô của hiện tại.
Anh mỉm cười không nói.
Qua một lúc sau, điện thoại anh truyền đến tin nhắn.
Cánh tay Tôn Ký Viễn vòng lại.
- Xe của Tiểu Phan đã đến rồi, đi thôi bà xã.
Dù sao một tiếng sau cô sẽ là vợ của anh, anh nói vậy có lẽ cũng không sao.
Cô vòng tay qua cánh tay anh, mỉm cười:
- Vâng, thưa ông xã.
Lát nữa thôi, họ sẽ trở thành hai người thân thiết nhất trên pháp luật, mặc dù cuộc sống của họ sớm đã không thể thiếu đi được đối phương.
Lần đầu gặp gỡ chỉ vì sai thời điểm, lần này, sẽ không còn ai có thể chia lìa họ được nữa…
Hoàn
/22
|