Cạch… Căn phòng tối tăm truyền đến âm thanh mở cửa, anh nén xuống nhịp tim đang đập dữ dội, bật người đứng dậy, trực tiếp bước vội về phía cửa, anh dừng lại trước cánh cửa một lúc, rồi mở ra.
Ánh sáng bên ngoài chiếu lên làm cho bóng người thật rõ ràng, Tôn Ký Viễn lập tức đưa tay ra kéo cô vào lòng.
Nhịp tim và hơi thở hai người đều nhanh hơn, một người căng thẳng, một người lo lắng, cuối cùng dần dần hòa vào trong màn đêm đen như nhung.
Sau đó, anh đóng cửa, đem cô áp vào giữa cánh cửa và mình rồi hỏi:
- Em đã đi đâu vậy?
- Em uống cà phê cùng Vưu Chi Hân, cô ấy đến luôn tiện nói với em chuyện cô ấy sắp kết hôn.
- Hai người nói chuyện đến quên cả giờ về sao? Em có biết anh lo cho em như thế nào không, anh rất sợ em lại xảy ra chuyện, sẽ không về nữa.
Anh sợ cô phát hiện ra bí mật, giận dữ bỏ đi, sợ cô vì thế mà oán hận mình, sẽ không tha thứ nữa.
Tuy chuyện xảy ra chỉ trong mấy tiếng nhưng cứ như dài đằng đẵng, đến tiếng kim giây đồng hồ bên tai nghe cũng rõ như tiếng sấm, làm anh lo lắng, làm anh hoảng loạn, làm anh bị giày vò như rơi từ những tầng mây xuống vực thẳm.
Mỗi giây đều khó khăn, mỗi phút đều cô đơn, mất đi sau khi có được là điều khó tiếp nhận nhất.
Anh, cũng không muốn tiếp nhận.
Lương Thiếu Thanh nhận ra được sự sợ hãi và lo lắng trong tiếng của chồng, vốn dĩ không cảm thấy mình sai nhưng cô cũng không ngừng nhận lỗi.
- Xin lỗi, em cứ nghĩ sẽ kết thúc sớm nên không cần nói, nhưng nói xong chuyện, em lại ngồi ngẩn ra ở quán, cho đến lúc nãy mới nhớ ra, em bảo đảm sẽ không có lần sau nữa.
Cho dù trong nhà thiếu thứ gì, anh cũng luôn là người mang về, tuyệt đối không để cô phải ra ngoài mua, khó có cơ hội ra ngoài, nên mới quên đi thời gian.
- Em không thích ở nhà phải không?
Tôn Ký Viễn nhận ra được dường như cô oan ức.
- Không phải em không thích ở nhà, chỉ là cảm thấy anh quá che chở cho em, đôi lúc em chỉ muốn mua một chai nước tương cũng cần đợi anh về, cảm giác rằng anh là muốn nhốt em ở nhà.
Lông mày anh giãn ra, mỉm cười.
- Đương nhiên là anh muốn nhốt em ở nhà rồi, để em chỉ thuộc về mình anh, nhưng anh biết điều này là không thể, chỉ là vì gần đây em mới ra viện, bác sĩ dặn dò cần để em nghỉ ngơi nhiều, vả lại lúc trước anh quá bận việc nên rất ít khi giúp đỡ em, thời gian này em để cho anh thể hiện nhiều thêm chút ít, anh cũng muốn làm một người chồng tốt.
Giọng điệu mềm mỏng, dáng vẻ ôn hòa chốc lát đã làm dịu lại bầu không khí căng thẳng.
- Anh đã làm rất tốt rồi, chỉ là cần cho em thêm chút không gian riêng tư nữa, em cũng muốn ra ngoài đi lui đi tới, cả ngày ở trong nhà… Rất buồn, lại rất cô đơn.
Bên cạnh không có lấy một người để trò chuyện, cô đã sắp trở thành người tự kỷ.
- Anh không trói buộc em.
Nếu thực sự là trói buộc, trước tiên anh sẽ khóa cửa lớn.
- Nhưng em không muốn làm anh giận, nếu mỗi lần em đều lén lút ra ngoài, anh có giận không? Hôm nay là vì Chi Hân không muốn lên nhà, em chỉ còn cách ra ngoài một chuyến, nhưng em ra ngoài cũng đâu có sao, em hứa với anh sẽ đi bằng phương tiện giao thông công cộng, sẽ không làm anh lo lắng, xin anh đó, được không?
Nói xong, cô chắp hai tay lại làm động tác thỉnh cầu.
Dáng vẻ đáng yêu như vậy nhất thời làm sự kiên trì của anh chùng xuống, nhưng anh vẫn có ý kiến.
- Thôi được, nếu em cảm thấy sức khỏe mình thích hợp để ra ngoài, muốn thì cứ đi, nhưng phải mang theo điện thoại, để anh lúc nào cũng có thể tìm được em.
- Không thành vấn đề, em biết là anh tốt với em nhất mà.
- Anh tốt với em như vậy, có thưởng gì không đây?
Anh đưa má mình ra.
Lương Thiếu Thanh hào phóng tặng anh một nụ hôn.
Tuy chỉ có một nụ hôn, nhưng anh cũng cảm thấy hài lòng lắm rồi, sau này họ còn có thời gian cả quãng đời, có thể dần dần cọ xát, không cần vội vào lúc này, anh muốn cô hoàn toàn yêu mình.
- Anh hứa với em rằng chỉ cần thêm một tuần nữa thôi là anh có thể ở bên cạnh em rồi, hãy chờ anh.
Lương Thiếu Thanh không hiểu lời của chồng lắm, “chờ anh” là có ý gì, không phải cô vẫn luôn ở bên cạnh anh hay sao?
- Em đương nhiên sẽ chờ anh.
Một đời, cũng chờ.
Từ sau khi chồng thu hồi mệnh lệnh không cho phép cô ra khỏi nhà, Lương Thiếu Thanh nhất thời vui như chú chim nhỏ, đi lòng vòng những nơi gần nhà, tìm kiếm cả những nơi mới.
Hôm nay, cô tìm được công viên, quán ăn ngon và một nhà sách.
Vật dụng cá nhân của cô đều là sách, đủ để tưởng tượng được bản thân rất thích đọc sách, thế là cô vào nhà sách cả buổi chiều, cho đến khi chồng gọi điện đến bảo anh sẽ về nhà ăn cơm tối, cô mới mua hai quyển sách nội dung về mở mang tâm hồn mang về nhà.
Trong điện thoại Tôn Ký Viễn nói sẽ mang một người bạn về nhà, muốn cô chuẩn bị phần ăn cho bốn người, cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn chuẩn bị.
Bảy giờ tối, chuông cửa vang lên.
Anh có mang theo chìa khóa, lại cứ thích cô mở cửa, anh nói như vậy mới có cảm giác về nhà.
Cửa đã mở, bên cạnh chồng là một người đàn ông béo khuôn mặt tươi cười, anh ta ăn mặc nghiêm chỉnh, nhưng có lẽ trời nắng nóng, nút áo sơ mi đã mở hai cúc, áo khoác đã vắt lên vai, tay xách đến mấy hộp quà.
- Chị dâu, xin chào, lâu ngày không gặp.
Lương Thiếu Thanh khẽ nghiêng đầu, không hiểu.
- Ôi, suýt chút nữa em quên mất, sếp đã nói chị bị tai nạn nên mất trí nhớ, vì vậy không nhận ra em nữa, em là Tiểu Phan, trợ lý số một của sếp, chuyên môn quản tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ của sếp, nghe chị bình an xuất viện, hôm nay em đặc biệt đến thăm.
Tiểu Phan cười nói tiếp:
- Chị dâu chắc chắn không nhớ được em đâu, một năm trước chúng ta đã gặp nhau trong căn biệt thự ở trên núi, đó là lần đầu em gặp chị, bởi vì sếp quá chăm sóc cho chị, nên đến người trợ lý số một này cũng không cho biết nhiều.
Tiểu Phan nói một tràng dài, Lương Thiếu Thanh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.
- Hoan nghênh, nhanh vào trong đi, cậu muốn uống gì?
- Chị dâu, nước lọc là được rồi, cám ơn.
Tuy không phải lần đầu tiên bước vào phòng sếp, nhưng hôm nay không giống bởi có thêm bà xã của sếp, anh phải thận trọng một chút, tránh để sếp đá ra ngoài.
- Không cần khách sáo như vậy, rửa tay trước, chờ lát nữa là có thể ăn cơm được rồi.
Tôn Ký Viễn đi vào phòng bếp cùng cô, hai tay ôm lấy cô, kề chiếc cằm lên vai cô, dường như là làm nũng.
- Vất vả cho em rồi vợ à, anh vốn không muốn cậu ta đến, nhưng cậu ta cứ đòi đến.
- Cậu ấy là trợ lý số một của anh, anh đối xử tốt với cậu ấy một chút cũng là điều nên làm, hơn nữa cậu ấy là đến thăm em, là khách của em, anh đừng hung dữ với cậu ấy quá.
Chỉ nhìn thấy vẻ dè dặt của Tiểu Phan thôi cũng biết rõ chồng mình tuyệt đối không phải là kiểu cấp trên dịu dàng.
- Với lượng công việc mỗi tháng anh giao cho cậu ta mà vẫn có thể béo lên như vậy, anh đối xử với cậu ta thế vẫn chưa đủ tốt sao?
- Nếu anh đối xử tốt với người ta từ đáy lòng, đối phương nhất định có thể nhận ra.
- Anh chỉ muốn đối tốt với em.
- Anh đối với em đã rất tốt rồi, nhanh đi rửa tay thay áo, lát nữa sắp ăn cơm rồi.
Giọng nói, hơi thở của chồng đều phả vào cổ cô, làm cô đỏ mặt tim đập nhanh, không thể không thúc giục anh rời đi.
Tôn Ký Viễn biết rõ cô xấu hổ, hôn trộm cô một cái rồi đi ra khỏi phòng bếp.
Tối nay có hạt dẻ biết cười Tiểu Phan, chọc cho Lương Tiểu Thanh cười mãi không dứt, Tôn Ký Viễn lại không có tâm trạng như vậy, anh ngồi bên cạnh cô, có vẻ khó chịu người khách mãi không chịu rời đi này, cuối cùng không giữ được không khí vui vẻ nữa nên tảng đá có năng lực làm đông cứng người này đã tuyên bố kết thúc.
Tiễn khách xong, Lương Thiếu Thanh bị chồng kéo đến ngồi trên ghế sô pha rồi ôm lấy.
- Lúc nãy anh thật xấu, đừng nghĩ rằng em không biết anh luôn trừng mắt với Tiểu Phan, cậu ấy muốn làm cho em vui, kết quả lại bị uy quyền của anh chặn lại, chỉ còn cách ra về sớm.
- Coi như cậu ta biết điều.
Nếu vẫn còn ở lại, anh chắc chắn ra lệnh đuổi khách.
- Tiểu Phan là một người tốt, cậu ấy có thể chịu đựng tính khí của anh đã không đơn giản rồi.
- Thì ra trong mắt em, anh là người tàn bạo như vậy? - Ai oán.
- Anh đối với em rất tốt, đối với những người khác rất không tốt, đúng không?
Lần trước cô hàng xóm tặng thức ăn có vẻ mặt e lệ rụt rè, nhưng chiếm đến tám mươi phần trăm là sợ sệt, nếu đến người ái mộ anh cũng bị anh làm cho lòng nảy sinh sợ hãi, thì có lẽ anh chẳng phải là người dễ hòa hợp.
Thế mà, anh đối với cô lại vô cùng chiều chuộng, bất kể cô muốn gì, đều sẽ được như cô mong muốn. Có khi cô thực sự không biết mình đã làm chuyện tốt gì, mới có được một người chồng tốt đến vậy.
Tuy cô bất bình thay người khác, nhưng đáy lòng lại đầy ắp sự ngọt ngào.
- Đối xử với người ta quá tốt chỉ bị cưỡi lên đầu, điều này là đạo lý anh học được trong vòng luẩn quẩn, trước kia anh chưa thành công thì không ai thèm đếm xỉa, đợi đến lúc anh nhận được giải thưởng, quay được tác phẩm hay, lại vây quanh nịnh hót, em nói tại sao anh phải đối xử tốt với họ? Tiểu Phan tốt, vì vậy anh tự nhiên sẽ đối xử chân thành với cậu ấy, em đừng lo lắng, bọn anh đều hiểu nhau, không vì chuyện nhỏ nhặt mà trở mặt, anh cũng chỉ có thể giở tính giở nết ra trước mặt cậu ấy mà thôi.
Vì vậy mà anh đáp lại Tiểu Phan chính là khoản tiền lương hậu hĩnh.
- Em cũng hi vọng ở trước mặt em, anh cũng sẽ là con người thật nhất của anh.
Chồng cô quá hoàn hảo, không hiểu vì nguyên nhân gì, cô vẫn cảm thấy giữa hai người bị một tấm kính trong suốt chặn giữa họ, chồng cô dường như có điều gì đó giấu mình.
- Anh ở trước mặt em luôn rất thật, xưa nay không nói dối, chẳng lẽ anh thật hay không thật em không nhận ra được sao?
Tôn Ký Viễn nắm chặt tay, trong mũi đầy ắp mùi hương của cô hòa lẫn với mùi thức ăn.
- Em vẫn luôn cảm thấy anh có lời chưa nói với em.
Mắt Tôn Ký Viễn tối sầm lại, không ngờ cô vẫn nhạy bén như vậy.
- Thì ra đối tượng mà Vưu Chi Hân kết hôn là người yêu cũ của em… Thực ra nếu cô ấy không nói và nếu em cả đời này cũng không nhớ lại được, chuyện này sẽ chìm sâu xuống đáy biển mãi mãi cũng không nhìn thấy mặt trời được nữa, nhưng cô ấy đã nói, có thể thấy chuyện này gây áp lực rất lớn trong lòng cô ấy, em rất vui vì cô ấy đã nói ra, dù sao trong lòng một người có sự tự trách quá nặng nề sẽ không sống tốt được.
- Chọn lúc em mất đi trí nhớ để nói, không hiểu có ý định gì?
Anh không cho là như vậy.
- Ít nhất cô ấy có dũng khí, em thấy như vậy cũng tốt, nhân lúc em không nhớ gì mà giải quyết hết tất cả những chuyện không tốt, đối với em chẳng phải là một cách giải thoát hay sao? Người như em thực sự không nghĩ nhiều, lại không thích lục đục với nhau, em hi vọng có thể đối mặt thẳng thắn với người em yêu thương, vì thế cho dù trước kia đã làm chuyện gì, em cũng không so đo tính toán.
Tôn Ký Viễn lại ôm cô chặt hơn.
- Em chỉ cần nhớ hai điều, điều thứ nhất là anh chưa từng làm điều gì phản bội em, điều thứ hai là anh chỉ yêu một mình em, em chỉ cần nhớ hai điều này là được, những thứ khác đều không cần nhớ nữa, không có chuyện gì tốt thì chỉ nhớ anh là được, anh sẽ chiều em, thương em, yêu em, bảo vệ em, không để cho người khác ức hiếp em được nữa.
- Có người ức hiếp em sao?
- Có, em thường kể rằng lúc đi học, có người bắt nạt nói em là trẻ mồ côi, thường xoi thường em, còn làm chuyện xấu với em, không phải là vứt sách cũng là làm bẩn áo quần em, nhưng em không phản kháng, bởi vì em càng chống cự lại thì bọn chúng càng đắc ý, cuối cùng chỉ có thể âm thầm chịu đựng, nếu để anh sớm gặp được em, anh chắc chắn sẽ đánh cho bọn nó mặt mày bầm tím, đến bố mẹ chúng cũng không nhận ra nữa, anh nhất định sẽ bảo vệ em.
Anh ôm cô, giọng nói như giai điệu hòa quyện vào tai cô, làm cô không uống rượu mà váng vất như say.
Nếu người đàn ông này là biển, chắc chắn sẽ là cả một biển nước mênh mông ngọt ngào, làm người ta nguyện chết chìm cũng không muốn ngoi lên bờ.
- Mọi người đều không thể hiểu được nỗi khổ của một người không nhớ bất cứ điều gì, nên hãy hứa với em mãi mãi đừng giấu em điều gì.
- Anh hứa với em.
Sự thẳng thắn của anh cho cô sự yên tâm, cô và anh, giống như chiếc thuyền trên biển, cuối cùng càng ngày càng gần nhau.
Cô tin chắc rằng, sẽ có một ngày mình nhất định cũng có thể yêu anh như tình yêu sâu sắc anh dành cho cô vậy.
Ánh sáng bên ngoài chiếu lên làm cho bóng người thật rõ ràng, Tôn Ký Viễn lập tức đưa tay ra kéo cô vào lòng.
Nhịp tim và hơi thở hai người đều nhanh hơn, một người căng thẳng, một người lo lắng, cuối cùng dần dần hòa vào trong màn đêm đen như nhung.
Sau đó, anh đóng cửa, đem cô áp vào giữa cánh cửa và mình rồi hỏi:
- Em đã đi đâu vậy?
- Em uống cà phê cùng Vưu Chi Hân, cô ấy đến luôn tiện nói với em chuyện cô ấy sắp kết hôn.
- Hai người nói chuyện đến quên cả giờ về sao? Em có biết anh lo cho em như thế nào không, anh rất sợ em lại xảy ra chuyện, sẽ không về nữa.
Anh sợ cô phát hiện ra bí mật, giận dữ bỏ đi, sợ cô vì thế mà oán hận mình, sẽ không tha thứ nữa.
Tuy chuyện xảy ra chỉ trong mấy tiếng nhưng cứ như dài đằng đẵng, đến tiếng kim giây đồng hồ bên tai nghe cũng rõ như tiếng sấm, làm anh lo lắng, làm anh hoảng loạn, làm anh bị giày vò như rơi từ những tầng mây xuống vực thẳm.
Mỗi giây đều khó khăn, mỗi phút đều cô đơn, mất đi sau khi có được là điều khó tiếp nhận nhất.
Anh, cũng không muốn tiếp nhận.
Lương Thiếu Thanh nhận ra được sự sợ hãi và lo lắng trong tiếng của chồng, vốn dĩ không cảm thấy mình sai nhưng cô cũng không ngừng nhận lỗi.
- Xin lỗi, em cứ nghĩ sẽ kết thúc sớm nên không cần nói, nhưng nói xong chuyện, em lại ngồi ngẩn ra ở quán, cho đến lúc nãy mới nhớ ra, em bảo đảm sẽ không có lần sau nữa.
Cho dù trong nhà thiếu thứ gì, anh cũng luôn là người mang về, tuyệt đối không để cô phải ra ngoài mua, khó có cơ hội ra ngoài, nên mới quên đi thời gian.
- Em không thích ở nhà phải không?
Tôn Ký Viễn nhận ra được dường như cô oan ức.
- Không phải em không thích ở nhà, chỉ là cảm thấy anh quá che chở cho em, đôi lúc em chỉ muốn mua một chai nước tương cũng cần đợi anh về, cảm giác rằng anh là muốn nhốt em ở nhà.
Lông mày anh giãn ra, mỉm cười.
- Đương nhiên là anh muốn nhốt em ở nhà rồi, để em chỉ thuộc về mình anh, nhưng anh biết điều này là không thể, chỉ là vì gần đây em mới ra viện, bác sĩ dặn dò cần để em nghỉ ngơi nhiều, vả lại lúc trước anh quá bận việc nên rất ít khi giúp đỡ em, thời gian này em để cho anh thể hiện nhiều thêm chút ít, anh cũng muốn làm một người chồng tốt.
Giọng điệu mềm mỏng, dáng vẻ ôn hòa chốc lát đã làm dịu lại bầu không khí căng thẳng.
- Anh đã làm rất tốt rồi, chỉ là cần cho em thêm chút không gian riêng tư nữa, em cũng muốn ra ngoài đi lui đi tới, cả ngày ở trong nhà… Rất buồn, lại rất cô đơn.
Bên cạnh không có lấy một người để trò chuyện, cô đã sắp trở thành người tự kỷ.
- Anh không trói buộc em.
Nếu thực sự là trói buộc, trước tiên anh sẽ khóa cửa lớn.
- Nhưng em không muốn làm anh giận, nếu mỗi lần em đều lén lút ra ngoài, anh có giận không? Hôm nay là vì Chi Hân không muốn lên nhà, em chỉ còn cách ra ngoài một chuyến, nhưng em ra ngoài cũng đâu có sao, em hứa với anh sẽ đi bằng phương tiện giao thông công cộng, sẽ không làm anh lo lắng, xin anh đó, được không?
Nói xong, cô chắp hai tay lại làm động tác thỉnh cầu.
Dáng vẻ đáng yêu như vậy nhất thời làm sự kiên trì của anh chùng xuống, nhưng anh vẫn có ý kiến.
- Thôi được, nếu em cảm thấy sức khỏe mình thích hợp để ra ngoài, muốn thì cứ đi, nhưng phải mang theo điện thoại, để anh lúc nào cũng có thể tìm được em.
- Không thành vấn đề, em biết là anh tốt với em nhất mà.
- Anh tốt với em như vậy, có thưởng gì không đây?
Anh đưa má mình ra.
Lương Thiếu Thanh hào phóng tặng anh một nụ hôn.
Tuy chỉ có một nụ hôn, nhưng anh cũng cảm thấy hài lòng lắm rồi, sau này họ còn có thời gian cả quãng đời, có thể dần dần cọ xát, không cần vội vào lúc này, anh muốn cô hoàn toàn yêu mình.
- Anh hứa với em rằng chỉ cần thêm một tuần nữa thôi là anh có thể ở bên cạnh em rồi, hãy chờ anh.
Lương Thiếu Thanh không hiểu lời của chồng lắm, “chờ anh” là có ý gì, không phải cô vẫn luôn ở bên cạnh anh hay sao?
- Em đương nhiên sẽ chờ anh.
Một đời, cũng chờ.
Từ sau khi chồng thu hồi mệnh lệnh không cho phép cô ra khỏi nhà, Lương Thiếu Thanh nhất thời vui như chú chim nhỏ, đi lòng vòng những nơi gần nhà, tìm kiếm cả những nơi mới.
Hôm nay, cô tìm được công viên, quán ăn ngon và một nhà sách.
Vật dụng cá nhân của cô đều là sách, đủ để tưởng tượng được bản thân rất thích đọc sách, thế là cô vào nhà sách cả buổi chiều, cho đến khi chồng gọi điện đến bảo anh sẽ về nhà ăn cơm tối, cô mới mua hai quyển sách nội dung về mở mang tâm hồn mang về nhà.
Trong điện thoại Tôn Ký Viễn nói sẽ mang một người bạn về nhà, muốn cô chuẩn bị phần ăn cho bốn người, cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn chuẩn bị.
Bảy giờ tối, chuông cửa vang lên.
Anh có mang theo chìa khóa, lại cứ thích cô mở cửa, anh nói như vậy mới có cảm giác về nhà.
Cửa đã mở, bên cạnh chồng là một người đàn ông béo khuôn mặt tươi cười, anh ta ăn mặc nghiêm chỉnh, nhưng có lẽ trời nắng nóng, nút áo sơ mi đã mở hai cúc, áo khoác đã vắt lên vai, tay xách đến mấy hộp quà.
- Chị dâu, xin chào, lâu ngày không gặp.
Lương Thiếu Thanh khẽ nghiêng đầu, không hiểu.
- Ôi, suýt chút nữa em quên mất, sếp đã nói chị bị tai nạn nên mất trí nhớ, vì vậy không nhận ra em nữa, em là Tiểu Phan, trợ lý số một của sếp, chuyên môn quản tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ của sếp, nghe chị bình an xuất viện, hôm nay em đặc biệt đến thăm.
Tiểu Phan cười nói tiếp:
- Chị dâu chắc chắn không nhớ được em đâu, một năm trước chúng ta đã gặp nhau trong căn biệt thự ở trên núi, đó là lần đầu em gặp chị, bởi vì sếp quá chăm sóc cho chị, nên đến người trợ lý số một này cũng không cho biết nhiều.
Tiểu Phan nói một tràng dài, Lương Thiếu Thanh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.
- Hoan nghênh, nhanh vào trong đi, cậu muốn uống gì?
- Chị dâu, nước lọc là được rồi, cám ơn.
Tuy không phải lần đầu tiên bước vào phòng sếp, nhưng hôm nay không giống bởi có thêm bà xã của sếp, anh phải thận trọng một chút, tránh để sếp đá ra ngoài.
- Không cần khách sáo như vậy, rửa tay trước, chờ lát nữa là có thể ăn cơm được rồi.
Tôn Ký Viễn đi vào phòng bếp cùng cô, hai tay ôm lấy cô, kề chiếc cằm lên vai cô, dường như là làm nũng.
- Vất vả cho em rồi vợ à, anh vốn không muốn cậu ta đến, nhưng cậu ta cứ đòi đến.
- Cậu ấy là trợ lý số một của anh, anh đối xử tốt với cậu ấy một chút cũng là điều nên làm, hơn nữa cậu ấy là đến thăm em, là khách của em, anh đừng hung dữ với cậu ấy quá.
Chỉ nhìn thấy vẻ dè dặt của Tiểu Phan thôi cũng biết rõ chồng mình tuyệt đối không phải là kiểu cấp trên dịu dàng.
- Với lượng công việc mỗi tháng anh giao cho cậu ta mà vẫn có thể béo lên như vậy, anh đối xử với cậu ta thế vẫn chưa đủ tốt sao?
- Nếu anh đối xử tốt với người ta từ đáy lòng, đối phương nhất định có thể nhận ra.
- Anh chỉ muốn đối tốt với em.
- Anh đối với em đã rất tốt rồi, nhanh đi rửa tay thay áo, lát nữa sắp ăn cơm rồi.
Giọng nói, hơi thở của chồng đều phả vào cổ cô, làm cô đỏ mặt tim đập nhanh, không thể không thúc giục anh rời đi.
Tôn Ký Viễn biết rõ cô xấu hổ, hôn trộm cô một cái rồi đi ra khỏi phòng bếp.
Tối nay có hạt dẻ biết cười Tiểu Phan, chọc cho Lương Tiểu Thanh cười mãi không dứt, Tôn Ký Viễn lại không có tâm trạng như vậy, anh ngồi bên cạnh cô, có vẻ khó chịu người khách mãi không chịu rời đi này, cuối cùng không giữ được không khí vui vẻ nữa nên tảng đá có năng lực làm đông cứng người này đã tuyên bố kết thúc.
Tiễn khách xong, Lương Thiếu Thanh bị chồng kéo đến ngồi trên ghế sô pha rồi ôm lấy.
- Lúc nãy anh thật xấu, đừng nghĩ rằng em không biết anh luôn trừng mắt với Tiểu Phan, cậu ấy muốn làm cho em vui, kết quả lại bị uy quyền của anh chặn lại, chỉ còn cách ra về sớm.
- Coi như cậu ta biết điều.
Nếu vẫn còn ở lại, anh chắc chắn ra lệnh đuổi khách.
- Tiểu Phan là một người tốt, cậu ấy có thể chịu đựng tính khí của anh đã không đơn giản rồi.
- Thì ra trong mắt em, anh là người tàn bạo như vậy? - Ai oán.
- Anh đối với em rất tốt, đối với những người khác rất không tốt, đúng không?
Lần trước cô hàng xóm tặng thức ăn có vẻ mặt e lệ rụt rè, nhưng chiếm đến tám mươi phần trăm là sợ sệt, nếu đến người ái mộ anh cũng bị anh làm cho lòng nảy sinh sợ hãi, thì có lẽ anh chẳng phải là người dễ hòa hợp.
Thế mà, anh đối với cô lại vô cùng chiều chuộng, bất kể cô muốn gì, đều sẽ được như cô mong muốn. Có khi cô thực sự không biết mình đã làm chuyện tốt gì, mới có được một người chồng tốt đến vậy.
Tuy cô bất bình thay người khác, nhưng đáy lòng lại đầy ắp sự ngọt ngào.
- Đối xử với người ta quá tốt chỉ bị cưỡi lên đầu, điều này là đạo lý anh học được trong vòng luẩn quẩn, trước kia anh chưa thành công thì không ai thèm đếm xỉa, đợi đến lúc anh nhận được giải thưởng, quay được tác phẩm hay, lại vây quanh nịnh hót, em nói tại sao anh phải đối xử tốt với họ? Tiểu Phan tốt, vì vậy anh tự nhiên sẽ đối xử chân thành với cậu ấy, em đừng lo lắng, bọn anh đều hiểu nhau, không vì chuyện nhỏ nhặt mà trở mặt, anh cũng chỉ có thể giở tính giở nết ra trước mặt cậu ấy mà thôi.
Vì vậy mà anh đáp lại Tiểu Phan chính là khoản tiền lương hậu hĩnh.
- Em cũng hi vọng ở trước mặt em, anh cũng sẽ là con người thật nhất của anh.
Chồng cô quá hoàn hảo, không hiểu vì nguyên nhân gì, cô vẫn cảm thấy giữa hai người bị một tấm kính trong suốt chặn giữa họ, chồng cô dường như có điều gì đó giấu mình.
- Anh ở trước mặt em luôn rất thật, xưa nay không nói dối, chẳng lẽ anh thật hay không thật em không nhận ra được sao?
Tôn Ký Viễn nắm chặt tay, trong mũi đầy ắp mùi hương của cô hòa lẫn với mùi thức ăn.
- Em vẫn luôn cảm thấy anh có lời chưa nói với em.
Mắt Tôn Ký Viễn tối sầm lại, không ngờ cô vẫn nhạy bén như vậy.
- Thì ra đối tượng mà Vưu Chi Hân kết hôn là người yêu cũ của em… Thực ra nếu cô ấy không nói và nếu em cả đời này cũng không nhớ lại được, chuyện này sẽ chìm sâu xuống đáy biển mãi mãi cũng không nhìn thấy mặt trời được nữa, nhưng cô ấy đã nói, có thể thấy chuyện này gây áp lực rất lớn trong lòng cô ấy, em rất vui vì cô ấy đã nói ra, dù sao trong lòng một người có sự tự trách quá nặng nề sẽ không sống tốt được.
- Chọn lúc em mất đi trí nhớ để nói, không hiểu có ý định gì?
Anh không cho là như vậy.
- Ít nhất cô ấy có dũng khí, em thấy như vậy cũng tốt, nhân lúc em không nhớ gì mà giải quyết hết tất cả những chuyện không tốt, đối với em chẳng phải là một cách giải thoát hay sao? Người như em thực sự không nghĩ nhiều, lại không thích lục đục với nhau, em hi vọng có thể đối mặt thẳng thắn với người em yêu thương, vì thế cho dù trước kia đã làm chuyện gì, em cũng không so đo tính toán.
Tôn Ký Viễn lại ôm cô chặt hơn.
- Em chỉ cần nhớ hai điều, điều thứ nhất là anh chưa từng làm điều gì phản bội em, điều thứ hai là anh chỉ yêu một mình em, em chỉ cần nhớ hai điều này là được, những thứ khác đều không cần nhớ nữa, không có chuyện gì tốt thì chỉ nhớ anh là được, anh sẽ chiều em, thương em, yêu em, bảo vệ em, không để cho người khác ức hiếp em được nữa.
- Có người ức hiếp em sao?
- Có, em thường kể rằng lúc đi học, có người bắt nạt nói em là trẻ mồ côi, thường xoi thường em, còn làm chuyện xấu với em, không phải là vứt sách cũng là làm bẩn áo quần em, nhưng em không phản kháng, bởi vì em càng chống cự lại thì bọn chúng càng đắc ý, cuối cùng chỉ có thể âm thầm chịu đựng, nếu để anh sớm gặp được em, anh chắc chắn sẽ đánh cho bọn nó mặt mày bầm tím, đến bố mẹ chúng cũng không nhận ra nữa, anh nhất định sẽ bảo vệ em.
Anh ôm cô, giọng nói như giai điệu hòa quyện vào tai cô, làm cô không uống rượu mà váng vất như say.
Nếu người đàn ông này là biển, chắc chắn sẽ là cả một biển nước mênh mông ngọt ngào, làm người ta nguyện chết chìm cũng không muốn ngoi lên bờ.
- Mọi người đều không thể hiểu được nỗi khổ của một người không nhớ bất cứ điều gì, nên hãy hứa với em mãi mãi đừng giấu em điều gì.
- Anh hứa với em.
Sự thẳng thắn của anh cho cô sự yên tâm, cô và anh, giống như chiếc thuyền trên biển, cuối cùng càng ngày càng gần nhau.
Cô tin chắc rằng, sẽ có một ngày mình nhất định cũng có thể yêu anh như tình yêu sâu sắc anh dành cho cô vậy.
/22
|