Đêm tối yên tĩnh, ánh trăng phản chiếu bóng dáng một nam một nữ lên bia mộ. Trong mộ là nữ tử mười tám tuổi thanh xuân mới chôn cất ba ngày trước. Một nam một nữ đứng lặng người trước bia, dường như tưởng nhớ điều gì, trong miệng thông báo chuyện vui.
"Ba ngày sau, sẽ phải xuất giá rồi"
Nói chuyện là nam tử có thân hình cao to, mặc y phục màu nâu, đai lưng đeo thanh đao,nửa người trên khoác áo ngoài bằng da chồn bạc, chân đi giày ống mềm bằng da trâu, đầu đội mũ có khăn choàng, tràn ngập khí tức dương cương của người Mông Cổ, hào hùng có phần thô lỗ, liếc nhìn nữ tử người Hán bên cạnh, trong giọng nói mang theo thương tiếc.
"Đúng nha". Liên Thủy Dao nhẹ nhàng trả lời, dường như thực vừa lòng với việc hôn nhân này.
Nhìn thần thái nàng thoải mái, vẻ mặt Ba Đồ tối sầm. Dù sao, nữ tử điềm đạm xinh đẹp này là muội muội bạn tốt của hắn, hắn cũng coi như muội muội mình mà đối xử, việc hôn nhân này thực sự rất ủy khuất nàng.
"Như vậy được không?". Thanh âm Ba Đồ tràn ngập lo lắng
"Như vậy có cái gì không tốt?". Liên Thủy Dao buồn cười hỏi lại hắn, nụ cười mang theo tự giễu.
Nhìn thái độ nàng không quan tâm, Ba Đồ không nhịn được lắc đầu "Muội ngay cả bộ dáng đối phương thế nào cũng không biết"
Nàng nhìn thẳng Ba Đồ, lạnh nhạt nói "Có cần thiết sao?". Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập tang thương hiểu đời ,đã không còn nhiệt tình và hồn nhiên của ngày trước. Sau khi trải qua kiếp nạn toàn gia bị chém, tịch thu tài sản, lòng của nàng đã sớm chết, sở dĩ còn sống tạm bợ đến bây giờ chỉ vì một mục đích-báo thù
Ba Đồ suy nghĩ một chút, tự cảm thấy hỏi thừa, thở dài thật sâu, lắc đầu "Xác thực không cần thiết"
Ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt thiên sinh lệ chất của Liên Thủy Dao, ngũ quan càng hiển lộ vẻ tinh xảo đẹp đẽ. Lấy tướng mạo mà nói, muốn gả làm chính thất một nhà tốt tuyệt đối không thành vấn đề. Cố tình tạo hóa trêu ngươi, nàng chẳng những phải gả, lại không thể gả quang minh chính đại, cũng không thể làm chính thất, chỉ có thể làm tiểu thiếp nhà người ta.
Để tránh được tội toàn gia bị chém, tịch thu tài sản, nàng đến cả mai danh ẩn tích đều không được, biện pháp tốt nhất chính là trực tiếp biến mất trên đời này.
Chết-là biện pháp duy nhất tránh được nạn diệt gia, có thể tránh thoát được thiên la địa võng mà quan sai triều đình bày ra. Chỉ cần nữ nhi Liên đại nhân Liên Thủy Dao vì bệnh nặng mà hương tiêu ngọc vẫn rời đi nhân thế là có thể tránh được một kiếp.
Lấy cái chết để tránh khỏi tử kiếp? Kế hoạch thật nực cười, nhưng lại là biện pháp duy nhất.
Nàng nhìn mộ phần mình, đúng vậy, bia mộ trước mắt khắc tên Liên Thủy Dao của nàng, nhưng nằm trong quan tài là một nữ tử cùng tuổi với nàng, dung mạo cũng tương tự-Thi Thanh Nhi, cũng là nử tử hồng nhan bạc mệnh như nàng.
Có lẽ Liên gia nàng không tuyệt hậu, ông trời mở cho nàng một con đường sống. Trước khi hoàng thượng hạ lệnh diệt Liên gia nàng thì nghĩa huynh kết bái người Mông Cổ của huynh trưởng nàng là Ba Đồ tới cứu nàng đi, nhờ vậy nàng mới tránh được một kiếp.
Chẳng qua toàn gia còn đang mang tội, nàng sống sót, nhưng phải sống cuộc sống lưu lạc.
Khéo là, Thi gia cô nương Thi Thanh Nhi vừa vặn bệnh nặng bỏ mình. Người nhà Thi gia đã sớm đáp ứng bán Thi Thanh Nhi cho cự phú phương bắc Nghiêm Phách Thiên làm tiểu thiếp thứ năm. Tiền đã thu, nhưng Thi Thanh Nhi nhiễm bệnh mà chết, với Thi gia mà nói, chẳng những là đả kích nghiêm trọng, lại càng vô lực hoàn lại đại bộ phận ngân lượng đã dùng.
Dường như vận mệnh định sẵn, dung mạo Thi Thanh Nhi giống nàng đến năm phần. Hơn nữa Nghiêm Phách Thiên ở tại kinh thành phía bắc xa xôi, cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy qua Thi Thanh Nhi. Nhưng nghe nói dung mạo Thi Thanh Nhi xinh đẹp và nhu thuận, liền gọi người làm mối, nàng chỉ cần giả dạng một chút là có thể giấu diếm lừa gạt. Thế là một kế hoạch lánh nạn được sinh ra.
Để tránh triều đình đuổi bắt, nàng quyết định theo kế hoạch của Ba Đồ, mua chuộc Thi gia và giả thành Thi Thanh Nhi gả đến Nghiêm phủ. Thuyết phục nhị lão Thi gia cũng không có trở ngại, chỉ cần bọn họ giữ mồm giữ miệng, về sau nữ nhi giả này cũng sẽ thường lệ "hiếu kính" bọn họ. Với Thi gia mà nói, chẳng những có lợi không có hại, còn có thể đảm bảo cuộc sống nửa đời sau.
Vừa vặn, người sắp trở thành chồng nàng Nghiêm Phách Thiên là kinh thành đại phú thương,chẳng những có thể cho nàng chỗ ẩn nấp, còn cho nàng cơ hội trở lại kinh thành, tìm tên gian thần Điền Quảng Đình báo thù diệt môn.
Liên gia sở dĩ bị chém cùng tịch thu tài sản đều do Điền Quảng Đình thượng tấu, vu hãm phụ thân và một nhóm nhân sĩ nhục mạ triều đình làm hoàng thượng hạ lệnh đem toàn bộ những người tham gia chém đầu tịch thu tài sản.
Liên Thủy Dao nàng nếu không báo thù này, thề không làm người!
May mắn ông trời có mắt, không chỉ cho nàng một con đường sống, còn cho nàng cơ hội báo thù.
Làm tiểu thiếp người khác thì sao? Nàng tuyệt không quan tâm.
"Muội thật sự không hối hận?" Ba Đồ thận trọng hỏi nàng, hi vọng nàng hiểu rõ ràng, chỉ cần có một tia hối hận thì vẫn còn kịp.
Đôi môi đỏ tươi của Liên Thủy Dao bật ra một tia cười lạnh "Ta cao hứng còn không kịp, dù làm thiếp hay nô tì, ta đều nguyện ý. Cũng không quan tâm ta gả cho người nào, cho dù đối phương bộ dạng xấu xí, thiếu tay thiếu chân, ta đều phải gả."
Nàng mười bảy tuổi gặp tai họa bất ngờ, từ lúc cha mẹ cùng đại ca xuống hoàng tuyền lòng cũng đã chết theo, chỉ còn nỗ lực hết thảy để báo thù. Nàng vốn là thiếu nữ tâm tư đơn thuần, trong trận huyết hải thâm thù này đã nhiễm tang thương cùng hiểu thói đời, cũng đã hiểu được cách đối nhân xử thế. Được cha mẹ yêu thương,huynh trưởng đau sủng, Liên Thủy Dao thiên chân khoái hoạt đã không còn nữa.
Nàng bây giờ, gánh vác trách nhiệm báo thù, nàng muốn giết gian thần Điền Quảng Đình, an ủi cha mẹ cùng đại ca trên trời có linh thiêng.
"Ba Đồ đại ca, huynh không cần phải lo lắng cho ta, có thể sống tạm trên đời này, ta đã rất cảm tạ huynh. Kiếp này Thủy Dao không thể báo đáp huynh, kiếp sau nguyện kết cỏ ngậm vành báo đáp ân tình." Nàng nói xong liền hướng hắn quỳ xuống khấu đầu.
Ba Đồ đưa tay ngăn cản, không muốn nàng đa lễ "Đừng nói như thế, nếu ta chạy tới sớm thì tốt rồi, chỉ hận lúc ta đến đã không cứu kịp nghĩa đệ và cha mẹ muội, nếu có thể đến sớm một ngày..." Nói đến đây, Ba Đồ cũng cảm thấy vô cùng bi thương và hối hận, nhớ tới huynh đệ kết nghĩa chịu khổ oan khuất như thế liền căm giận bất bình.
Liên Thủy Dao nhẹ giọng an ủi hắn "Đừng tự trách, ít nhất huynh đã cứu ta, nếu không phải huynh, chỉ sợ ta cũng trốn không thoát bao vây của quan binh, đã cùng cha mẹ và đại ca xuống hoàng tuyền rồi."
Ba Đồ thở dài thật sâu, nhưng rất nhanh thu hồi ưu thương nơi đáy mắt, chuyển thành sắc bén.
"Đại ca muội là huynh đệ kết nghĩa của ta, hắn bị kẻ gian hãm hại, ta sẽ không để yên."
Nàng cảm kích nhìn Ba Đồ, hốc mắt lại ửng hồng "Cám ơn huynh, Ba Đồ đại ca."
Nói xong chuyện buồn phiền, hai người chỉnh đốn tâm tình, trở lại đề tài ban đầu, Ba Đồ nói với nàng "Mặc dù kế hoạch giả làm Thi Thanh Nhi gả vào Nghiêm phủ làm thiếp không có sơ sảy, nhưng là, muội thật sự quyết định gả cho một người hoàn toàn không quen biết?" Ta nghe nói, Nghiêm Phách Thiên là kẻ háo sắc, đã nạp bốn tiểu thiếp, muội gả đi, là tiểu thiếp thứ năm của hắn. Đem chuyện cả đời giao cho một nam nhân như vậy, muội thật không hối hận?"
Ba Đồ không nhịn được đau lòng vì nàng, mặc dù lúc ấy nghĩ ra kế sách gả thay là để cứu mạng nàng, nhưng bây giờ nghĩ lại, không khỏi lo lắng mình có hay không cứu nàng ra khỏi một hố lửa, rồi lại đẩy nàng vô một hố lửa khác?
Vẻ mặt nàng cương quyết trả lời hắn "Cho dù người kia hoa danh bên ngoài thì sao? Cũng không liên quan đến chuyện của ta, quan trọng là gả đi có thể trốn một thời gian, có ăn có uống lại có thể ngủ, so với ngồi tù còn tốt hơn nhiều, lại còn không phải ở bên ngoài lo bữa ăn. Đây là ông trời ban ân cho ta, tâm ý ta đã quyết."
Nàng tuyệt không để ý bộ dạng trượng phu tương lai lớn lên thế nào, tính tình, nhân phẩm thế nào. Nàng chỉ xác định một chuyện, gả vào Nghiêm gia, nàng có thể tránh họa sát thân, tìm cơ hội trả thù. Dựa vào điểm này, nàng nên cười trộm rồi, còn để ý cái gì hay sao?
Không, nàng sẽ không hối hận, thậm chí cầu còn không được.
Nhìn vẻ mặt nàng kiên định, Ba Đồ gật đầu tán dương "Tốt, nữ trung hào kiệt co được dãn được. Đi đường bảo trọng, nếu gặp khó khăn hoặc cần gì, muội biết liên lạc ta thế nào."
Nàng gật đầu cảm kích, Ba Đồ đại ca đã nói cho nàng biết phương thức liên lạc với hắn, trên đời này nàng không có người thân, Ba Đồ đại ca chính là người thân của nàng, là an ủi duy nhất trên đời của nàng.
Kế tiếp, hai người không nói thêm gì nữa, đứng trước mộ phần lạnh lẽo, tất cả đều không cần nói.
Hòn ngọc quý trên tay Liên đại nhân Liên Thủy Dao từ bây giờ biến mất trên đời, từ nay về sau, nàng là Thi Thanh Nhi, lấy thân phận Thi Thanh Nhi trên con đường báo thù.
Nghe nói, cự phú phương bắc Nghiêm Phách Thiên, dáng dấp xấu xí vô cùng, trên mặt có râu xồm, cộng thêm mấy năm trước lúc đến Tây Vực buôn bán không cẩn thận bị thương, chẳng những trở thành người một mắt, trên mặt còn có nhiều vết sẹo đáng sợ, nữ nhân nhìn sẽ phải thét chói tai, tiểu hài tử nhìn thấy khóc đến kêu cha gọi mẹ.
Lại nghe nói, Nghiêm Phách Thiên cực kì háo sắc, ngày thường thích ra vào thanh lâu, chỉ nạp thiếp, không cưới thê. Trước mắt đã có bốn tiểu thiếp bên cạnh, tháng sau sẽ nạp tiểu thiếp thứ năm vào cửa.
Còn nữa, nghe nói nhu cầu phòng the của Nghiêm Phách Thiên cực lớn, triền miên hàng đêm, thậm chí đã từng cùng bốn nữ nhân thân mật cả đêm, cũng không ảnh hưởng đến làm việc cùng nghỉ ngơi thường ngày của hắn, hơn nữa tính tình còn cổ quái.
Tin đồn liên quan đến Nghiêm Phách Thiên nhiều không kể xiết, có người nói tửu lượng hắn rất tốt, cũng có người nói tính tình hắn hay thay đổi, còn có người nói tính khí hắn nóng nảy. Tóm lại, chính là Tài đại khí thô (cực kì giàu có), danh tiếng kém.
Trong nhà có khuê nữ, cũng không dám gả nữ nhi cho hắn. Suy cho cùng, có ai chịu đem nữ nhi bảo bối của mình gả cho nam nhân chỉ muốn nạp thiếp mà không chịu lấy vợ, chỉ để thỏa mãn sắc dục của hắn chứ?
Nếu có người chịu gả nữ nhi cho hắn, nhất định là nhà nghèo khổ. Vì kế sinh nhai, không thể làm gì khác là đem nữ nhi bán vào Nghiêm phủ làm thiếp, trở thành công cụ tiết dục mỗi ngày của Nghiêm Phách Thiên, thành tài sản riêng của hắn, vĩnh viễn cũng không được danh phận chính thất.
Bên này, Nghiêm phủ đang bí mật thương lượng việc nạp thiếp.
Trong thính đường to lớn, tràn ngập không khí trang nghiêm, ngồi bên trong tất cả đều là đại nam nhân, năm vị hán tử vây quanh bàn hình chữ nhật, trên bàn bày tất cả sổ sách và danh sách. Năm vị hán tử ngày thường cao lớn rắn rỏi, tướng mạo đủ đặc sắc, từ đại ca đến ngũ đệ, giờ phút này đang trong thính đường bí mật thương nghị chuyện quan trọng.
Trên thực tế, bọn họ cũng không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng tình nghĩa so với thân huynh đệ càng quý hơn, bọn họ là sinh tử chi giao, bởi vì họ cùng có thân thế thảm thương như nhau, đồng thời gánh huyết hải thâm thù, hơn nữa, bọn họ còn có chung kẻ địch - Điền Quảng Đình.
Mười năm trước một vụ án văn tự khiến gia tộc bọn họ bị tịch biên tài sản, hạ ngục rồi ban cho cái chết, bọn họ chính là sống sót trong kiếp nạn này, trở thành cô nhi.
Năm vị thiếu niên mai danh ẩn tích, chịu hết nỗi khổ sống đầu đường xó chợ, vì cầu sinh tồn, nỗi khổ gì cũng đã nếm qua.
Nhân duyên đem bọn họ tụ họp lại một chỗ, kết bái làm huynh đệ, cùng chung hoạn nạn, thề có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Ngày hôm nay đã là mười năm sau, năm vị thiếu niên lớn lên thành nam tử hán đội trời đạp đất, cũng xây dựng được sự nghiệp.
Nghiêm phủ, chính là giang sơn năm người bọn họ lập nên, sự nghiệp bao gồm trà hành, cửa hàng bạc và bố trang, buôn bán vận chuyển hàng hóa từ nam chí bắc lớn nhất phương bắc, cửa hàng buôn bán của Nghiêm gia trải rộng các nơi, ngay cả quan gia cũng phải cho bọn họ mặt mũi.
Giờ phút này, năm huynh đệ đang thương nghị đại sự, không cho phép bất kì gia đinh, nô bộc nào tiến vào, cũng không để bất kì nữ quyến nào đến gần.
Nam tử ngồi chính giữa là Mặc Thanh Vân, năm nay hai mươi tám, cũng là người lớn tuổi nhất trong năm người bọn họ, tướng mạo cương lãnh, lông mày sắc bén, mũi ưng môi mỏng, mặc trên người trường bào thanh sắc nho nhã, ẩn dấu khôi ngô cường tráng của nam nhi phương bắc, nhiều phần anh khí nho nhã, nhìn như ẩn giấu tài năng, kì thực khí phách kín kẽ, ánh mắt lấp lánh có hồn quét về phía bốn vị huynh đệ kết nghĩa thân như tay chân.
"Đám lá trà kia khi nào đến?" giọng nói không cao nhưng có lực.
"Ba ngày sau thuyền hàng đến." Lão nhị Lý Mộ Bạch phụ trách vận chuyển thuyền, năm nay hai mươi sáu, tướng mạo nhã nhặn nhất trong năm huynh đệ, nhưng đừng để hình tượng thư sinh đàng hoàng của hắn lừa, thủ đoạn ngoại giao của hắn rất cao siêu, khóe môi luôn treo nụ cười vô hại. Thời điểm hắn cười với người khác, trong đầu cũng đã vòng vo trăm ngàn dặm, làm cho đối phương bị tính kế cũng không biết. Nhưng hắn chỉ dùng gian trá để đối phó người xấu cùng với người hắn có cảm giác hứng thú.
"Nhóm hàng này đến, nên ghi chép vào sổ." Lão tam Vu Đàn Ngọc phụ trách sổ sách, năm nay hai mươi lăm, đừng xem tướng mạo hắn tục tằn, lúc không cười giống hung thần ác sát, cười rộ lên lại giống gian thần, dáng vẻ vừa thô kệch vừa không dễ chọc nhưng hắn giỏi về mặt tính toán tỉ mỉ những con số, tính cách trầm ổn, làm việc chững chạc. Nhưng hắn chỉ tính toán chi li với các con số và trên thương trường, đối với người, hắn vô cùng hào phóng và rộng rãi.
"Ta đã thông báo tất cả các thương gia, chỉ cần hàng vừa đến lập tức phân phối ra." Lão ngũ Nhạc Tử Khiêm, năm nay hai mươi, trẻ tuổi nhất. Thường ngày tướng mạo tuấn tú xinh xắn, lúc cười lên đặc biệt đáng yêu. Hơn nữa là cái miệng rất khéo dỗ người, cho dù tới đâu cũng rất được ngưỡng mộ, mưu mô lại đặc biệt nhiều, bằng hữu có đủ hạng người, chuyên thăm dò tin tức và liên lạc giữa các cửa hàng.
"Ba ngày sau, sẽ phải xuất giá rồi"
Nói chuyện là nam tử có thân hình cao to, mặc y phục màu nâu, đai lưng đeo thanh đao,nửa người trên khoác áo ngoài bằng da chồn bạc, chân đi giày ống mềm bằng da trâu, đầu đội mũ có khăn choàng, tràn ngập khí tức dương cương của người Mông Cổ, hào hùng có phần thô lỗ, liếc nhìn nữ tử người Hán bên cạnh, trong giọng nói mang theo thương tiếc.
"Đúng nha". Liên Thủy Dao nhẹ nhàng trả lời, dường như thực vừa lòng với việc hôn nhân này.
Nhìn thần thái nàng thoải mái, vẻ mặt Ba Đồ tối sầm. Dù sao, nữ tử điềm đạm xinh đẹp này là muội muội bạn tốt của hắn, hắn cũng coi như muội muội mình mà đối xử, việc hôn nhân này thực sự rất ủy khuất nàng.
"Như vậy được không?". Thanh âm Ba Đồ tràn ngập lo lắng
"Như vậy có cái gì không tốt?". Liên Thủy Dao buồn cười hỏi lại hắn, nụ cười mang theo tự giễu.
Nhìn thái độ nàng không quan tâm, Ba Đồ không nhịn được lắc đầu "Muội ngay cả bộ dáng đối phương thế nào cũng không biết"
Nàng nhìn thẳng Ba Đồ, lạnh nhạt nói "Có cần thiết sao?". Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập tang thương hiểu đời ,đã không còn nhiệt tình và hồn nhiên của ngày trước. Sau khi trải qua kiếp nạn toàn gia bị chém, tịch thu tài sản, lòng của nàng đã sớm chết, sở dĩ còn sống tạm bợ đến bây giờ chỉ vì một mục đích-báo thù
Ba Đồ suy nghĩ một chút, tự cảm thấy hỏi thừa, thở dài thật sâu, lắc đầu "Xác thực không cần thiết"
Ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt thiên sinh lệ chất của Liên Thủy Dao, ngũ quan càng hiển lộ vẻ tinh xảo đẹp đẽ. Lấy tướng mạo mà nói, muốn gả làm chính thất một nhà tốt tuyệt đối không thành vấn đề. Cố tình tạo hóa trêu ngươi, nàng chẳng những phải gả, lại không thể gả quang minh chính đại, cũng không thể làm chính thất, chỉ có thể làm tiểu thiếp nhà người ta.
Để tránh được tội toàn gia bị chém, tịch thu tài sản, nàng đến cả mai danh ẩn tích đều không được, biện pháp tốt nhất chính là trực tiếp biến mất trên đời này.
Chết-là biện pháp duy nhất tránh được nạn diệt gia, có thể tránh thoát được thiên la địa võng mà quan sai triều đình bày ra. Chỉ cần nữ nhi Liên đại nhân Liên Thủy Dao vì bệnh nặng mà hương tiêu ngọc vẫn rời đi nhân thế là có thể tránh được một kiếp.
Lấy cái chết để tránh khỏi tử kiếp? Kế hoạch thật nực cười, nhưng lại là biện pháp duy nhất.
Nàng nhìn mộ phần mình, đúng vậy, bia mộ trước mắt khắc tên Liên Thủy Dao của nàng, nhưng nằm trong quan tài là một nữ tử cùng tuổi với nàng, dung mạo cũng tương tự-Thi Thanh Nhi, cũng là nử tử hồng nhan bạc mệnh như nàng.
Có lẽ Liên gia nàng không tuyệt hậu, ông trời mở cho nàng một con đường sống. Trước khi hoàng thượng hạ lệnh diệt Liên gia nàng thì nghĩa huynh kết bái người Mông Cổ của huynh trưởng nàng là Ba Đồ tới cứu nàng đi, nhờ vậy nàng mới tránh được một kiếp.
Chẳng qua toàn gia còn đang mang tội, nàng sống sót, nhưng phải sống cuộc sống lưu lạc.
Khéo là, Thi gia cô nương Thi Thanh Nhi vừa vặn bệnh nặng bỏ mình. Người nhà Thi gia đã sớm đáp ứng bán Thi Thanh Nhi cho cự phú phương bắc Nghiêm Phách Thiên làm tiểu thiếp thứ năm. Tiền đã thu, nhưng Thi Thanh Nhi nhiễm bệnh mà chết, với Thi gia mà nói, chẳng những là đả kích nghiêm trọng, lại càng vô lực hoàn lại đại bộ phận ngân lượng đã dùng.
Dường như vận mệnh định sẵn, dung mạo Thi Thanh Nhi giống nàng đến năm phần. Hơn nữa Nghiêm Phách Thiên ở tại kinh thành phía bắc xa xôi, cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy qua Thi Thanh Nhi. Nhưng nghe nói dung mạo Thi Thanh Nhi xinh đẹp và nhu thuận, liền gọi người làm mối, nàng chỉ cần giả dạng một chút là có thể giấu diếm lừa gạt. Thế là một kế hoạch lánh nạn được sinh ra.
Để tránh triều đình đuổi bắt, nàng quyết định theo kế hoạch của Ba Đồ, mua chuộc Thi gia và giả thành Thi Thanh Nhi gả đến Nghiêm phủ. Thuyết phục nhị lão Thi gia cũng không có trở ngại, chỉ cần bọn họ giữ mồm giữ miệng, về sau nữ nhi giả này cũng sẽ thường lệ "hiếu kính" bọn họ. Với Thi gia mà nói, chẳng những có lợi không có hại, còn có thể đảm bảo cuộc sống nửa đời sau.
Vừa vặn, người sắp trở thành chồng nàng Nghiêm Phách Thiên là kinh thành đại phú thương,chẳng những có thể cho nàng chỗ ẩn nấp, còn cho nàng cơ hội trở lại kinh thành, tìm tên gian thần Điền Quảng Đình báo thù diệt môn.
Liên gia sở dĩ bị chém cùng tịch thu tài sản đều do Điền Quảng Đình thượng tấu, vu hãm phụ thân và một nhóm nhân sĩ nhục mạ triều đình làm hoàng thượng hạ lệnh đem toàn bộ những người tham gia chém đầu tịch thu tài sản.
Liên Thủy Dao nàng nếu không báo thù này, thề không làm người!
May mắn ông trời có mắt, không chỉ cho nàng một con đường sống, còn cho nàng cơ hội báo thù.
Làm tiểu thiếp người khác thì sao? Nàng tuyệt không quan tâm.
"Muội thật sự không hối hận?" Ba Đồ thận trọng hỏi nàng, hi vọng nàng hiểu rõ ràng, chỉ cần có một tia hối hận thì vẫn còn kịp.
Đôi môi đỏ tươi của Liên Thủy Dao bật ra một tia cười lạnh "Ta cao hứng còn không kịp, dù làm thiếp hay nô tì, ta đều nguyện ý. Cũng không quan tâm ta gả cho người nào, cho dù đối phương bộ dạng xấu xí, thiếu tay thiếu chân, ta đều phải gả."
Nàng mười bảy tuổi gặp tai họa bất ngờ, từ lúc cha mẹ cùng đại ca xuống hoàng tuyền lòng cũng đã chết theo, chỉ còn nỗ lực hết thảy để báo thù. Nàng vốn là thiếu nữ tâm tư đơn thuần, trong trận huyết hải thâm thù này đã nhiễm tang thương cùng hiểu thói đời, cũng đã hiểu được cách đối nhân xử thế. Được cha mẹ yêu thương,huynh trưởng đau sủng, Liên Thủy Dao thiên chân khoái hoạt đã không còn nữa.
Nàng bây giờ, gánh vác trách nhiệm báo thù, nàng muốn giết gian thần Điền Quảng Đình, an ủi cha mẹ cùng đại ca trên trời có linh thiêng.
"Ba Đồ đại ca, huynh không cần phải lo lắng cho ta, có thể sống tạm trên đời này, ta đã rất cảm tạ huynh. Kiếp này Thủy Dao không thể báo đáp huynh, kiếp sau nguyện kết cỏ ngậm vành báo đáp ân tình." Nàng nói xong liền hướng hắn quỳ xuống khấu đầu.
Ba Đồ đưa tay ngăn cản, không muốn nàng đa lễ "Đừng nói như thế, nếu ta chạy tới sớm thì tốt rồi, chỉ hận lúc ta đến đã không cứu kịp nghĩa đệ và cha mẹ muội, nếu có thể đến sớm một ngày..." Nói đến đây, Ba Đồ cũng cảm thấy vô cùng bi thương và hối hận, nhớ tới huynh đệ kết nghĩa chịu khổ oan khuất như thế liền căm giận bất bình.
Liên Thủy Dao nhẹ giọng an ủi hắn "Đừng tự trách, ít nhất huynh đã cứu ta, nếu không phải huynh, chỉ sợ ta cũng trốn không thoát bao vây của quan binh, đã cùng cha mẹ và đại ca xuống hoàng tuyền rồi."
Ba Đồ thở dài thật sâu, nhưng rất nhanh thu hồi ưu thương nơi đáy mắt, chuyển thành sắc bén.
"Đại ca muội là huynh đệ kết nghĩa của ta, hắn bị kẻ gian hãm hại, ta sẽ không để yên."
Nàng cảm kích nhìn Ba Đồ, hốc mắt lại ửng hồng "Cám ơn huynh, Ba Đồ đại ca."
Nói xong chuyện buồn phiền, hai người chỉnh đốn tâm tình, trở lại đề tài ban đầu, Ba Đồ nói với nàng "Mặc dù kế hoạch giả làm Thi Thanh Nhi gả vào Nghiêm phủ làm thiếp không có sơ sảy, nhưng là, muội thật sự quyết định gả cho một người hoàn toàn không quen biết?" Ta nghe nói, Nghiêm Phách Thiên là kẻ háo sắc, đã nạp bốn tiểu thiếp, muội gả đi, là tiểu thiếp thứ năm của hắn. Đem chuyện cả đời giao cho một nam nhân như vậy, muội thật không hối hận?"
Ba Đồ không nhịn được đau lòng vì nàng, mặc dù lúc ấy nghĩ ra kế sách gả thay là để cứu mạng nàng, nhưng bây giờ nghĩ lại, không khỏi lo lắng mình có hay không cứu nàng ra khỏi một hố lửa, rồi lại đẩy nàng vô một hố lửa khác?
Vẻ mặt nàng cương quyết trả lời hắn "Cho dù người kia hoa danh bên ngoài thì sao? Cũng không liên quan đến chuyện của ta, quan trọng là gả đi có thể trốn một thời gian, có ăn có uống lại có thể ngủ, so với ngồi tù còn tốt hơn nhiều, lại còn không phải ở bên ngoài lo bữa ăn. Đây là ông trời ban ân cho ta, tâm ý ta đã quyết."
Nàng tuyệt không để ý bộ dạng trượng phu tương lai lớn lên thế nào, tính tình, nhân phẩm thế nào. Nàng chỉ xác định một chuyện, gả vào Nghiêm gia, nàng có thể tránh họa sát thân, tìm cơ hội trả thù. Dựa vào điểm này, nàng nên cười trộm rồi, còn để ý cái gì hay sao?
Không, nàng sẽ không hối hận, thậm chí cầu còn không được.
Nhìn vẻ mặt nàng kiên định, Ba Đồ gật đầu tán dương "Tốt, nữ trung hào kiệt co được dãn được. Đi đường bảo trọng, nếu gặp khó khăn hoặc cần gì, muội biết liên lạc ta thế nào."
Nàng gật đầu cảm kích, Ba Đồ đại ca đã nói cho nàng biết phương thức liên lạc với hắn, trên đời này nàng không có người thân, Ba Đồ đại ca chính là người thân của nàng, là an ủi duy nhất trên đời của nàng.
Kế tiếp, hai người không nói thêm gì nữa, đứng trước mộ phần lạnh lẽo, tất cả đều không cần nói.
Hòn ngọc quý trên tay Liên đại nhân Liên Thủy Dao từ bây giờ biến mất trên đời, từ nay về sau, nàng là Thi Thanh Nhi, lấy thân phận Thi Thanh Nhi trên con đường báo thù.
Nghe nói, cự phú phương bắc Nghiêm Phách Thiên, dáng dấp xấu xí vô cùng, trên mặt có râu xồm, cộng thêm mấy năm trước lúc đến Tây Vực buôn bán không cẩn thận bị thương, chẳng những trở thành người một mắt, trên mặt còn có nhiều vết sẹo đáng sợ, nữ nhân nhìn sẽ phải thét chói tai, tiểu hài tử nhìn thấy khóc đến kêu cha gọi mẹ.
Lại nghe nói, Nghiêm Phách Thiên cực kì háo sắc, ngày thường thích ra vào thanh lâu, chỉ nạp thiếp, không cưới thê. Trước mắt đã có bốn tiểu thiếp bên cạnh, tháng sau sẽ nạp tiểu thiếp thứ năm vào cửa.
Còn nữa, nghe nói nhu cầu phòng the của Nghiêm Phách Thiên cực lớn, triền miên hàng đêm, thậm chí đã từng cùng bốn nữ nhân thân mật cả đêm, cũng không ảnh hưởng đến làm việc cùng nghỉ ngơi thường ngày của hắn, hơn nữa tính tình còn cổ quái.
Tin đồn liên quan đến Nghiêm Phách Thiên nhiều không kể xiết, có người nói tửu lượng hắn rất tốt, cũng có người nói tính tình hắn hay thay đổi, còn có người nói tính khí hắn nóng nảy. Tóm lại, chính là Tài đại khí thô (cực kì giàu có), danh tiếng kém.
Trong nhà có khuê nữ, cũng không dám gả nữ nhi cho hắn. Suy cho cùng, có ai chịu đem nữ nhi bảo bối của mình gả cho nam nhân chỉ muốn nạp thiếp mà không chịu lấy vợ, chỉ để thỏa mãn sắc dục của hắn chứ?
Nếu có người chịu gả nữ nhi cho hắn, nhất định là nhà nghèo khổ. Vì kế sinh nhai, không thể làm gì khác là đem nữ nhi bán vào Nghiêm phủ làm thiếp, trở thành công cụ tiết dục mỗi ngày của Nghiêm Phách Thiên, thành tài sản riêng của hắn, vĩnh viễn cũng không được danh phận chính thất.
Bên này, Nghiêm phủ đang bí mật thương lượng việc nạp thiếp.
Trong thính đường to lớn, tràn ngập không khí trang nghiêm, ngồi bên trong tất cả đều là đại nam nhân, năm vị hán tử vây quanh bàn hình chữ nhật, trên bàn bày tất cả sổ sách và danh sách. Năm vị hán tử ngày thường cao lớn rắn rỏi, tướng mạo đủ đặc sắc, từ đại ca đến ngũ đệ, giờ phút này đang trong thính đường bí mật thương nghị chuyện quan trọng.
Trên thực tế, bọn họ cũng không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng tình nghĩa so với thân huynh đệ càng quý hơn, bọn họ là sinh tử chi giao, bởi vì họ cùng có thân thế thảm thương như nhau, đồng thời gánh huyết hải thâm thù, hơn nữa, bọn họ còn có chung kẻ địch - Điền Quảng Đình.
Mười năm trước một vụ án văn tự khiến gia tộc bọn họ bị tịch biên tài sản, hạ ngục rồi ban cho cái chết, bọn họ chính là sống sót trong kiếp nạn này, trở thành cô nhi.
Năm vị thiếu niên mai danh ẩn tích, chịu hết nỗi khổ sống đầu đường xó chợ, vì cầu sinh tồn, nỗi khổ gì cũng đã nếm qua.
Nhân duyên đem bọn họ tụ họp lại một chỗ, kết bái làm huynh đệ, cùng chung hoạn nạn, thề có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Ngày hôm nay đã là mười năm sau, năm vị thiếu niên lớn lên thành nam tử hán đội trời đạp đất, cũng xây dựng được sự nghiệp.
Nghiêm phủ, chính là giang sơn năm người bọn họ lập nên, sự nghiệp bao gồm trà hành, cửa hàng bạc và bố trang, buôn bán vận chuyển hàng hóa từ nam chí bắc lớn nhất phương bắc, cửa hàng buôn bán của Nghiêm gia trải rộng các nơi, ngay cả quan gia cũng phải cho bọn họ mặt mũi.
Giờ phút này, năm huynh đệ đang thương nghị đại sự, không cho phép bất kì gia đinh, nô bộc nào tiến vào, cũng không để bất kì nữ quyến nào đến gần.
Nam tử ngồi chính giữa là Mặc Thanh Vân, năm nay hai mươi tám, cũng là người lớn tuổi nhất trong năm người bọn họ, tướng mạo cương lãnh, lông mày sắc bén, mũi ưng môi mỏng, mặc trên người trường bào thanh sắc nho nhã, ẩn dấu khôi ngô cường tráng của nam nhi phương bắc, nhiều phần anh khí nho nhã, nhìn như ẩn giấu tài năng, kì thực khí phách kín kẽ, ánh mắt lấp lánh có hồn quét về phía bốn vị huynh đệ kết nghĩa thân như tay chân.
"Đám lá trà kia khi nào đến?" giọng nói không cao nhưng có lực.
"Ba ngày sau thuyền hàng đến." Lão nhị Lý Mộ Bạch phụ trách vận chuyển thuyền, năm nay hai mươi sáu, tướng mạo nhã nhặn nhất trong năm huynh đệ, nhưng đừng để hình tượng thư sinh đàng hoàng của hắn lừa, thủ đoạn ngoại giao của hắn rất cao siêu, khóe môi luôn treo nụ cười vô hại. Thời điểm hắn cười với người khác, trong đầu cũng đã vòng vo trăm ngàn dặm, làm cho đối phương bị tính kế cũng không biết. Nhưng hắn chỉ dùng gian trá để đối phó người xấu cùng với người hắn có cảm giác hứng thú.
"Nhóm hàng này đến, nên ghi chép vào sổ." Lão tam Vu Đàn Ngọc phụ trách sổ sách, năm nay hai mươi lăm, đừng xem tướng mạo hắn tục tằn, lúc không cười giống hung thần ác sát, cười rộ lên lại giống gian thần, dáng vẻ vừa thô kệch vừa không dễ chọc nhưng hắn giỏi về mặt tính toán tỉ mỉ những con số, tính cách trầm ổn, làm việc chững chạc. Nhưng hắn chỉ tính toán chi li với các con số và trên thương trường, đối với người, hắn vô cùng hào phóng và rộng rãi.
"Ta đã thông báo tất cả các thương gia, chỉ cần hàng vừa đến lập tức phân phối ra." Lão ngũ Nhạc Tử Khiêm, năm nay hai mươi, trẻ tuổi nhất. Thường ngày tướng mạo tuấn tú xinh xắn, lúc cười lên đặc biệt đáng yêu. Hơn nữa là cái miệng rất khéo dỗ người, cho dù tới đâu cũng rất được ngưỡng mộ, mưu mô lại đặc biệt nhiều, bằng hữu có đủ hạng người, chuyên thăm dò tin tức và liên lạc giữa các cửa hàng.
/20
|