Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà đã tới lễ hội mùa xuân rồi cơ đấy, nhìn lại những tuần vừa qua, thầy cô, bạn bè đã hỗ trợ hết mình về quần áo, trang phục,...Nó mong là sẽ không làm thầy cô và bạn bè thất vọng về tụi nó.Trong ''cánh gà'', mọi người ai cũng bận rộn cả, từ ekip cho tới ban tổ chức đều đang lay hoay làm việc để cho buổi biểu diễn hôm nay thành công nhất mà không mắc một chút sai phạm nào.
Nó mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, tóc xã uốn cong phần đuôi, nó không cần trang điểm gì nhiều mà chỉ tô một chút sơn môi lên là đã đẹp lắm rồi, Không sắc xảo, gợi càm mà lại nhẹ nhàng, đích thị là một nàng công chúa xinh đẹp.
Còn về Trấn An, tuy trong vai hoàng tử nhưng Trấn An lại ăn mặc khá giản dị, một chiếc quần màu be kèm theo một cái áo đơn giản, nhưng không hề mất đi khi chất của một vị hoàng tử cao quý.
Nhìn mà xem, nó và Trấn An đẹp đôi chẳng khác nào là một cặp tiên đồng ngọc nữ, điều đó làm cho mấy chị làm trong ekip phải nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ pha lẫn chút ghen tị. Mà khoan đã, còn về phần hắn thì sao nhỉ? Vì hắn đóng một vai phản diện nên bộ trang phục của hắn nhìn vào chỉ toàn là màu đen, bộ đồ ấy càng tô lên sự lạnh lùng của một ''vua cha tàn độc'' và còn kèm theo một bộ râu trên mép, vai này hợp với hắn nhất rồi còn gì!
Sắp mở màn cũng là lúc nó bắt đầu biểu diễn, người nó rung lên bần bật, nó rất sợ, từ hồi tiểu học cho đến cấp hai có bao giờ nó đứng trước nhiều người như vậy đâu.
-Không sao đâu, cứ diễn tốt như lúc chúng ta tập là được.
Trấn An an ủi nó, nó hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại tinh thần, rèm sân khấu cũng dần mở ra, hàng trăm khán giả vỗ tay rần rần, nó và mọi người cũng bắt đầu đi ra sân khấu..
Khán giả im lặng để xem nó biểu diễn, nhưng may là nó làm rất tốt, không nói vấp hay xảy ra lỗi nào, buổi biểu diễn cứ thế tiếp tục, đến lúc nó gặp những tên cướp, đây cũng là lúc mọi người trông đợi nhất là vì hoàng tử sẽ xuất hiện, nhưng có ai để ý rằng chùm bóng đèn trên sân khấu đã bị trục trặc kĩ thuật, mà lại ở ngay trên đầu của nó?
Chùm bóng đèn ngày càng trông tệ hơn, bắt đầu đưa qua đưa lại, một số sợi dây đã bị đứt và có thể rơi xuống bất kì lúc nào. Nó cũng giống mọi người, vì mãi diễn mà cũng chẳng để ý tới, nhưng trong ''cánh gà'', Trấn An đã thấy có vấn đề, liền ra hiệu cho nó nhưng nó không thấy mà tiếp tục diễn, nếu như lúc này Trấn An chạy ra thì buổi biểu diễn sẽ hỏng hết mất, nhưng mà thôi kệ, sự an toàn của nó vẫn là trên hết, cứ thế Trấn An chạy ra sân khấu luôn.
1...2...3...''Choang'', chùm đèn rơi xuống kèm theo tiếng bóng đèn bị vỡ toan, Trấn An dù chạy ra nhưng không kịp, nó ngã xuống trên sân khấu, khán giả và ban tổ chức hốt hoảng, không biết có bị thương gì nặng hay không.
Nhưng mà nó chẳng thấy đau gì cả mà còn cảm thấy êm êm, nó nhìn xuống rồi hốt hoảng bật dậy, nó đã đè lên trên người hắn, mọi người vội vả chạy ra xem xét, nó thì không sao rồi, tội là hắn bị trật khớp chân nên phải lên y tế để thoa thuốc. Ban tổ chức thì trấn tĩnh mọi người bảo là không có chuyện gì nguy hiểm rồi cho tiết mục tiếp theo ra biểu diễn.
Trên phòng y tế, cô y tế thoa thuốc cho hắn xong rồi đi ra ngoài, còn nó thì ở lại với hắn. Nó nhìn hắn mà cảm thấy xót xót, hôm nay tự tụi nó thay đổi kịch bản luôn mới ghê chứ, công chúa gặp nguy hiểm và người cứu công chúa không phải hoàng tử mà là cha của hoàng tử, buồn cười thật!
-Có sao không?
-Ấy chà, cái kiểu này thì cả tháng chẳng đi lại được ấy chứ.
Gớm, coi hắn kìa, trật khớp tí thôi mà làm quá.
-Đừng có lừa tôi, tôi không có ngốc đến thế.
-Haizz, chẳng biết em ăn gì mà nặng kinh thế, tôi sắp thành con tép rồi, đúng là heo!
Nó càng nghe càng thấy hắn bịa ghê luôn, có tí mà xé thành to, nó mập hồi nào mà nói như thế chứ, chỉ là ăn hơi nhiều thôi mà, cũng đâu đến nỗi thành heo.
-Ờ, tôi là heo đó, vậy mà có người lại cứu con heo này đó!
Nó cũng chẳng có hiền đâu, cứ lấy đà ''xỏ'' lại hắn cho bỏ ghét.
-Rồi rồi, không giỡn nữa!
Hắn lấy tay bẹo má nó, mặt nó đỏ bừng, sao hôm nay hắn hiền thế kia chứ, có khi nào hồi nãy đầu đập xuống sân khấu mà chạm dây thần kinh không, tôi quá là tội!
Bên ngoài cửa, có người đã nghe hết cuộc trò chuyện mà cười chua xót.
-Vậy Trấn An đã thua rồi!
Tuấn Anh bước tới gần Trấn An, cậu cũng biết là Trấn An thích nó.
-Haizz, có lẽ là vậy rồi, có hoàng tử nào thấy công chúa gặp nạn mà không cứu kịp? Tôi và Oanh Di chắc cũng giống như câu truyện này thôi, hoàng tử và công chúa không thể hạnh phúc ở bên nhau, mãi mãi...
Trấn An đã thua thật rồi, chẳng thề nào ngờ hắn lại để ý ''sự cố'' đó trước, Trấn An đã thua một cách tâm phục khẩu phục, không cự cãi và giành giật nữa, số phận đã định đoạt là nó và Trấn An không thể thành đôi, nếu có cố gắng cũng chỉ là con số 0, vì con người không bao giờ thoát khỏi được số phận, đúng không?
-Tuy tôi đã buông tay, nhưng mà tôi và Oanh Di vẫn mãi mãi là bạn, nhỉ?
Tuấn Anh mỉm cười, đối với Trấn An, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì việc Trấn An và nó là bạn thì không thể nào thay đổi được, mãi mãi là như thế!
Nó mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, tóc xã uốn cong phần đuôi, nó không cần trang điểm gì nhiều mà chỉ tô một chút sơn môi lên là đã đẹp lắm rồi, Không sắc xảo, gợi càm mà lại nhẹ nhàng, đích thị là một nàng công chúa xinh đẹp.
Còn về Trấn An, tuy trong vai hoàng tử nhưng Trấn An lại ăn mặc khá giản dị, một chiếc quần màu be kèm theo một cái áo đơn giản, nhưng không hề mất đi khi chất của một vị hoàng tử cao quý.
Nhìn mà xem, nó và Trấn An đẹp đôi chẳng khác nào là một cặp tiên đồng ngọc nữ, điều đó làm cho mấy chị làm trong ekip phải nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ pha lẫn chút ghen tị. Mà khoan đã, còn về phần hắn thì sao nhỉ? Vì hắn đóng một vai phản diện nên bộ trang phục của hắn nhìn vào chỉ toàn là màu đen, bộ đồ ấy càng tô lên sự lạnh lùng của một ''vua cha tàn độc'' và còn kèm theo một bộ râu trên mép, vai này hợp với hắn nhất rồi còn gì!
Sắp mở màn cũng là lúc nó bắt đầu biểu diễn, người nó rung lên bần bật, nó rất sợ, từ hồi tiểu học cho đến cấp hai có bao giờ nó đứng trước nhiều người như vậy đâu.
-Không sao đâu, cứ diễn tốt như lúc chúng ta tập là được.
Trấn An an ủi nó, nó hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại tinh thần, rèm sân khấu cũng dần mở ra, hàng trăm khán giả vỗ tay rần rần, nó và mọi người cũng bắt đầu đi ra sân khấu..
Khán giả im lặng để xem nó biểu diễn, nhưng may là nó làm rất tốt, không nói vấp hay xảy ra lỗi nào, buổi biểu diễn cứ thế tiếp tục, đến lúc nó gặp những tên cướp, đây cũng là lúc mọi người trông đợi nhất là vì hoàng tử sẽ xuất hiện, nhưng có ai để ý rằng chùm bóng đèn trên sân khấu đã bị trục trặc kĩ thuật, mà lại ở ngay trên đầu của nó?
Chùm bóng đèn ngày càng trông tệ hơn, bắt đầu đưa qua đưa lại, một số sợi dây đã bị đứt và có thể rơi xuống bất kì lúc nào. Nó cũng giống mọi người, vì mãi diễn mà cũng chẳng để ý tới, nhưng trong ''cánh gà'', Trấn An đã thấy có vấn đề, liền ra hiệu cho nó nhưng nó không thấy mà tiếp tục diễn, nếu như lúc này Trấn An chạy ra thì buổi biểu diễn sẽ hỏng hết mất, nhưng mà thôi kệ, sự an toàn của nó vẫn là trên hết, cứ thế Trấn An chạy ra sân khấu luôn.
1...2...3...''Choang'', chùm đèn rơi xuống kèm theo tiếng bóng đèn bị vỡ toan, Trấn An dù chạy ra nhưng không kịp, nó ngã xuống trên sân khấu, khán giả và ban tổ chức hốt hoảng, không biết có bị thương gì nặng hay không.
Nhưng mà nó chẳng thấy đau gì cả mà còn cảm thấy êm êm, nó nhìn xuống rồi hốt hoảng bật dậy, nó đã đè lên trên người hắn, mọi người vội vả chạy ra xem xét, nó thì không sao rồi, tội là hắn bị trật khớp chân nên phải lên y tế để thoa thuốc. Ban tổ chức thì trấn tĩnh mọi người bảo là không có chuyện gì nguy hiểm rồi cho tiết mục tiếp theo ra biểu diễn.
Trên phòng y tế, cô y tế thoa thuốc cho hắn xong rồi đi ra ngoài, còn nó thì ở lại với hắn. Nó nhìn hắn mà cảm thấy xót xót, hôm nay tự tụi nó thay đổi kịch bản luôn mới ghê chứ, công chúa gặp nguy hiểm và người cứu công chúa không phải hoàng tử mà là cha của hoàng tử, buồn cười thật!
-Có sao không?
-Ấy chà, cái kiểu này thì cả tháng chẳng đi lại được ấy chứ.
Gớm, coi hắn kìa, trật khớp tí thôi mà làm quá.
-Đừng có lừa tôi, tôi không có ngốc đến thế.
-Haizz, chẳng biết em ăn gì mà nặng kinh thế, tôi sắp thành con tép rồi, đúng là heo!
Nó càng nghe càng thấy hắn bịa ghê luôn, có tí mà xé thành to, nó mập hồi nào mà nói như thế chứ, chỉ là ăn hơi nhiều thôi mà, cũng đâu đến nỗi thành heo.
-Ờ, tôi là heo đó, vậy mà có người lại cứu con heo này đó!
Nó cũng chẳng có hiền đâu, cứ lấy đà ''xỏ'' lại hắn cho bỏ ghét.
-Rồi rồi, không giỡn nữa!
Hắn lấy tay bẹo má nó, mặt nó đỏ bừng, sao hôm nay hắn hiền thế kia chứ, có khi nào hồi nãy đầu đập xuống sân khấu mà chạm dây thần kinh không, tôi quá là tội!
Bên ngoài cửa, có người đã nghe hết cuộc trò chuyện mà cười chua xót.
-Vậy Trấn An đã thua rồi!
Tuấn Anh bước tới gần Trấn An, cậu cũng biết là Trấn An thích nó.
-Haizz, có lẽ là vậy rồi, có hoàng tử nào thấy công chúa gặp nạn mà không cứu kịp? Tôi và Oanh Di chắc cũng giống như câu truyện này thôi, hoàng tử và công chúa không thể hạnh phúc ở bên nhau, mãi mãi...
Trấn An đã thua thật rồi, chẳng thề nào ngờ hắn lại để ý ''sự cố'' đó trước, Trấn An đã thua một cách tâm phục khẩu phục, không cự cãi và giành giật nữa, số phận đã định đoạt là nó và Trấn An không thể thành đôi, nếu có cố gắng cũng chỉ là con số 0, vì con người không bao giờ thoát khỏi được số phận, đúng không?
-Tuy tôi đã buông tay, nhưng mà tôi và Oanh Di vẫn mãi mãi là bạn, nhỉ?
Tuấn Anh mỉm cười, đối với Trấn An, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì việc Trấn An và nó là bạn thì không thể nào thay đổi được, mãi mãi là như thế!
/28
|