Mảnh ghép 30 : Trái tim tôi vẫn chưa quên cậu
Băng bước chân trên con đường gió lộng thì gặp một người , không ai khác chính là tóc xanh ( Đình Uy )
Băng cố che mặt để tóc xanh không nhìn được nhưng trớ chêu tóc xanh lại nhận ra Băng từ cái nhìn đầu tiên
- Băng...Băng - tóc xanh chạy đến cạnh Băng
- Gì nữa đây - Băng lạnh lùng, cố tỏ ra lạnh lùng rùi mà tóc xah cứ bám theo
- Em đi 1 mình hả, đi chơi cùng anh không?
- Không
- Đi mà - tóc xanh kéo tay Băng khiến nó khó chịu
- Buông ra - đây không phải giọng Băng mà là giọng 1 người con trai
- Thằng nào đấy? - tóc ngó ngang nhưng k ngó phía sau
Người con trai ấy bước lên trước mặt tóc xanh
- Mày là thằng nào - tóc xanh hỏi
Băng ngỡ ngàng vì trước mặt mình chính là Kiệt
" Kiệt , nhớ ra em rùi sao " - Băng nghĩ
Không trả lời câu hỏi của tóc xanh, Kiệt lên gối trúng chỗ hiểm của tóc xanh làm hắn ôm của quý mà rên, được nước Kiệt đạp túi bụi tóc xanh rùi kéo tay Băng đi, Băng chạy theo mà trong lòng có cảm giác ấm áp
Đến một nơi cách xa tóc xanh, Kiệt bỏ tay Băng ra
- Cô không sao chứ ?- Kiệt lạnh lùng hỏi ( Kiệt cũng rất lạnh lùng nha mọi người )
- Không sao - Băng lắc đầu
Kiệt chỉ gật đầu rùi quay lưng đi
- Kiệt - Băng bất giác nhăc tên Kiệt làm Kiệt ngoảnh đầu lại
- Gọi tôi ?
- Kiệt...không...nhớ...Băng....là...ai...sao? - Băng nghẹn ngào mãi mới thành lời và con tim đang khóc
- Cô hơi bị khùng rùi đấy - Kiệt nói xong rùi bỏ đi, để lại Băng phía sau cùng những giọt nước mắt lăn dài trên má
Băng chạy đi trong vô thức và ko biết mình sẽ chạy đi đâu, mệt mỏi với đôi chân chạy quá nhìu, Băng ngồi xuống ghế đá trên đường mà nước mắt vẫn tuôn rơi. Bật khóc nghẹn ngào cắn chặt môi để ngăn những tiếng nấc. Cố gắng không khóc nhưng nước mắt cứ tuôn. Hình như đó chính là thói quen khi nhớ về một người...
- Lau đi - Bỗng có một người con trai ngồi xuống cạnh Băng và trao cho Băng một cái khăn màu trắng có thêu một vài bông hoa lên đó
Băng không ngẩng mặt lên để nhận diện người đó là ai, Băng đau hơn lên khóc to hơn.
Hình bóng Kiệt lại hiện lên trong tâm trí Băng rõ rệt, Kiệt lau nưỡc mắt cho Băng bằng chiếc khăn màu trắng khắc tên Băng và Kiệt và rồi hình ảnh Kiệt mờ đi thay vào đó Băng nhận ra người ngồi trước mặt mình là Ken
- Ơ Ken, sao....?????
- Băng khóc vì người con trai đó - Ken nhìn Băng, người con trai mà Ken đang nói đến chính là Kiệt
Băng gật gật đầu và kể chuyện năm xưa cho Ken nghe,chuyện này Băng chưa nói với bất kỳ người bạn mới nào nhưng sao giờ tiềm thức của Băng vẫn đang tuôn ra hết mọi chuyện cho Ken nghe, Băng vừa kể vừa rơi nước mắt.
- Băng không thể quên được Kiệt , Băng không thể, năm xưa khi biết rằng Kiệt ra đi mãi Băng đã rất đau khổ rùi Băng cũng học cách quên Kiệt nhưng bây giờ Kiệt đã trở về nhưng Kiệt không nhớ được Băng nữa, Băng đau lắm - Băng không to hơn, đôi môi run run
Ken ôm Băng vào lòng , một cái ôm thật chặt
- Khóc đủ chưa? giờ lau nước mắt đi xong về - Ken nói ấm áp vừa khẽ đưa tay gạt nước mắt cho Băng
Băng gật đầu và lấy cả hai tay lau nước mắt và lên xe Ken chở về nhà.
Băng bước chân trên con đường gió lộng thì gặp một người , không ai khác chính là tóc xanh ( Đình Uy )
Băng cố che mặt để tóc xanh không nhìn được nhưng trớ chêu tóc xanh lại nhận ra Băng từ cái nhìn đầu tiên
- Băng...Băng - tóc xanh chạy đến cạnh Băng
- Gì nữa đây - Băng lạnh lùng, cố tỏ ra lạnh lùng rùi mà tóc xah cứ bám theo
- Em đi 1 mình hả, đi chơi cùng anh không?
- Không
- Đi mà - tóc xanh kéo tay Băng khiến nó khó chịu
- Buông ra - đây không phải giọng Băng mà là giọng 1 người con trai
- Thằng nào đấy? - tóc ngó ngang nhưng k ngó phía sau
Người con trai ấy bước lên trước mặt tóc xanh
- Mày là thằng nào - tóc xanh hỏi
Băng ngỡ ngàng vì trước mặt mình chính là Kiệt
" Kiệt , nhớ ra em rùi sao " - Băng nghĩ
Không trả lời câu hỏi của tóc xanh, Kiệt lên gối trúng chỗ hiểm của tóc xanh làm hắn ôm của quý mà rên, được nước Kiệt đạp túi bụi tóc xanh rùi kéo tay Băng đi, Băng chạy theo mà trong lòng có cảm giác ấm áp
Đến một nơi cách xa tóc xanh, Kiệt bỏ tay Băng ra
- Cô không sao chứ ?- Kiệt lạnh lùng hỏi ( Kiệt cũng rất lạnh lùng nha mọi người )
- Không sao - Băng lắc đầu
Kiệt chỉ gật đầu rùi quay lưng đi
- Kiệt - Băng bất giác nhăc tên Kiệt làm Kiệt ngoảnh đầu lại
- Gọi tôi ?
- Kiệt...không...nhớ...Băng....là...ai...sao? - Băng nghẹn ngào mãi mới thành lời và con tim đang khóc
- Cô hơi bị khùng rùi đấy - Kiệt nói xong rùi bỏ đi, để lại Băng phía sau cùng những giọt nước mắt lăn dài trên má
Băng chạy đi trong vô thức và ko biết mình sẽ chạy đi đâu, mệt mỏi với đôi chân chạy quá nhìu, Băng ngồi xuống ghế đá trên đường mà nước mắt vẫn tuôn rơi. Bật khóc nghẹn ngào cắn chặt môi để ngăn những tiếng nấc. Cố gắng không khóc nhưng nước mắt cứ tuôn. Hình như đó chính là thói quen khi nhớ về một người...
- Lau đi - Bỗng có một người con trai ngồi xuống cạnh Băng và trao cho Băng một cái khăn màu trắng có thêu một vài bông hoa lên đó
Băng không ngẩng mặt lên để nhận diện người đó là ai, Băng đau hơn lên khóc to hơn.
Hình bóng Kiệt lại hiện lên trong tâm trí Băng rõ rệt, Kiệt lau nưỡc mắt cho Băng bằng chiếc khăn màu trắng khắc tên Băng và Kiệt và rồi hình ảnh Kiệt mờ đi thay vào đó Băng nhận ra người ngồi trước mặt mình là Ken
- Ơ Ken, sao....?????
- Băng khóc vì người con trai đó - Ken nhìn Băng, người con trai mà Ken đang nói đến chính là Kiệt
Băng gật gật đầu và kể chuyện năm xưa cho Ken nghe,chuyện này Băng chưa nói với bất kỳ người bạn mới nào nhưng sao giờ tiềm thức của Băng vẫn đang tuôn ra hết mọi chuyện cho Ken nghe, Băng vừa kể vừa rơi nước mắt.
- Băng không thể quên được Kiệt , Băng không thể, năm xưa khi biết rằng Kiệt ra đi mãi Băng đã rất đau khổ rùi Băng cũng học cách quên Kiệt nhưng bây giờ Kiệt đã trở về nhưng Kiệt không nhớ được Băng nữa, Băng đau lắm - Băng không to hơn, đôi môi run run
Ken ôm Băng vào lòng , một cái ôm thật chặt
- Khóc đủ chưa? giờ lau nước mắt đi xong về - Ken nói ấm áp vừa khẽ đưa tay gạt nước mắt cho Băng
Băng gật đầu và lấy cả hai tay lau nước mắt và lên xe Ken chở về nhà.
/111
|