Mảnh ghép 89 : Giải hoà..
Ken nhíu mày rồi cũng đỡ Băng vào trong xe và đưa cô về.
Tỉnh dậy. Băng ngạc nhiên khi thấy những vết thương của mình đã được băng bó cẩn thận. Cô giật mình thi thấy Ken đứng nhìn cô. Ánh mắt Ken đượm buồn và lo lắng. Ken đưa cho Băng điện thoại của cô, cô cầm lấy. Khẽ đưa mắt nhìn vào màn hình có chữ Nắm lấy hay buông tay.
Cả ngày hôm qua và ngày hôm nay. Phong không hề liên lạc với cô. Thậm chí không cả biết cô đã gặp nguy hiểm. Uyên Nhi không hề kể cho cậu chuyện này.
Thấy Băng đỡ hơn Ken nhẹ giọng nói :
- Băng ăn gì không? Tôi đi mua !
- Thôi Băng không đói. Giờ cũng muộn rồi mà, cậu về đi. Tôi muốn ở một mình. - Băng nói dứt khoát. Những lần trước Ken thường nhói tim khi nghe những câu nói như vậy nhưng lần này đã khác. Cậu nhẹ nhõm hơn mọi khi. Cậu mỉm cười và nói
- Vậy Ken về. Băng giữ gìn sức khoẻ. Mai đi chơi được chứ?
- Không biết. Chắc Băng sẽ ở nhà hết tuần nay - Băng cười. Có lẽ cô không muốn ra ngoài đến khi...
Ken chào tạm biệt rồi nhanh chóng khuất bóng. Băng nhìn theo bóng cậu và khẽ mỉm cười. Ken luôn xuất hiện những lúc Băng tồi tệ nhất !!
Tích tắc đồng hồ quay..đều..
Băng xuống nhà mở tivi lên xem. Nói là xem nhưng cô im lặng mắt lim dim như không thấy gì. Rồi phút chốc đã ngồi ngủ quên ở ghế sofa.
Cảnh cửa phòng khẽ mở ra. Gió bên ngoài lùa vào. Có cảm giác lạnh. Băng khẽ thức dậy. Cô suýt choáng khi Phong đứng trước mặt.
Vừa rồi. Nghe Lam kể về chuyện Băng và Phong giận nhau gì đó vì Băng ôm một thằng con trai nào đó. M.K nghĩ ngay đến chuyện xảy ra hôm qua ở siêu thị. Cả ngày hôm qua không thấy Băng đâu. Ngày hôm nay cũng vậy nữa. Điện thoại vừa kết nối được nhưng không ai bắt máy. Vài phút trước đó M.K có giải thích với Phong cũng là lúc Ken về đến cổng. Ken cũng nói cho Phong biết Băng bị thương nên...
- Có sao không?
Bất ngờ trước câu nói của Phong. Băng bật dậy định chạy đi. " Cậu ta nói không được xuất hiện trước mặt cậu ta. Cậu ta nói không được liên lạc...sao còn đến tìm mình " - Mắt Băng hơi đỏ và có những cảm xúc lẫn lộn pha trộn nỗi đau.
Phong kéo tay Băng lại. Trừng mắt lên nhìn cô. Không ngờ cô lơ đi câu hỏi đó mà định chạy đi
- Không sao hết. Cậu quên cậu nói gì rồi sao? - Băng hét thằng mặt cậu
- Nói gì?
- Thì không gặp mặt không liên lạc nữa. Chấm dứt rồi...
Phong im lặng không nói gì. Ánh mắt chứa tia khó chịu..
- Cậu biết hai ngày qua tôi đau thế nào không. Đau cả về thể xác lẫn tinh thần. Hai ngày không gặp cậu. Cậu cũng chẳng gọi điện hay nhắn tin cho tôi một lần. Cậu biết tôi đau lắm không. Tôi luôn giả vờ lơ đi không cần liên lạc nhưng lúc tôi cầm lấy điện thoại của mình mà không một cuộc nhỡ hay một tin nhắn. Cậu biết tôi muốn giết chết cậu luôn không. Đồ tồi...- Băng nói một lèo. Nước mắt không ngừng tuôn ra. Có lẽ cô chỉ yếu đuối trong tình yêu thôi.
- Đúng vậy. Hai ngày qua tôi không liên lạc gì với cô nhưng cô biết tôi nhớ cô đến phát điên lên được không? - Phong ôm chặt cô vào lòng. Nói những câu nói mà chính cậu chưa thấy mình nói bao giờ. Tim Băng nhói lên. Lòng đau như cắt. Cô đẩy cậu ra mạnh mẽ nói tiếp dù cho con tim không ngừng run rẩy
- Cậu yêu tôi nhưng đặt niềm tin vào tôi bao giờ chưa? Tôi muốn giải thích cậu nào muốn nghe. Cậu thấy cậu xứng đáng với tình yêu của tôi không? Hôm qua Uyên Nhi không cứu tôi từ tay bọn Thiên Thiên thì tôi đã chết từ lâu rồi. Cậu hiểu chứ?. Biết thế hôm qua tôi chết luôn cho rồi. Nhìn mặt cậu tôi không tài nào chịu được. Tôi muốn giết cậu.
Băng hét lên đầy bức xúc. Phong lặng thinh người khi nghe Băng nói vậy. Cậu cuộn tay thành nắm đấm " tụi mày nhất định tao giết sạch " ( tụi mày là Thiên Thiên ạ )
- Vậy giết tôi đi ! - Phong lạnh lùng nhìn Băng
- Tôi muốn lắm - Băng nói to...Nhưng tôi không thể...- Rồi dần dần nói bé lại và im lặng
- Cho tôi xin lỗi được chứ ! - Phong nâng cằm Băng lên. Cô mới chỉ trừng mắt chứ chưa kịp nói gì thì môi cậu đã phủ lên môi cô truyền hơi ấm cho cô. Băng lặng người rồi cũng đáp trả lại bằng nụ hôn nồng nhiệt.
...
- Về đi ! Tôi đi ngủ - Băng hét lên
- Không về, tôi ở lại qua đêm nay - Phong cười " điệu đà " chêu tức cô
- Về đi !
- Không.
- Về !
- Không.
- Tôi buồn ngủ rồi. Cậu ngủ đây đi. Tôi lên phòng đây.
- Không thích!
- Hả..thế cậu thích gì?
- Ngủ chung.
- Sax. Đùa à?
- Rồi mai sau hai ta cũng thành vợ chồng ngủ chung trước có sao đâu - Phong cười ranh mãnh
- Cậu học được tính biến thái ở đâu ra thế - Băng lườm
- Người trước mặt
- Đồ đểu. Cậu chết với tôi
Băng săng ống tay áo lên và chạy đến đánh dúi Phong túi bụi. Cậu cũng không nể mà dúi lại. Rồi lại dí nhau xung quanh phòng. Mấy chiếc gối ở ghế sofa làm vũ khí. Phong chạy..vừa chạy vừa cười. Có lẽ cậu đã dần cười nhiều hơn. Yêu là có thể thay đổi được mọi thứ. Trong tim cậu giờ chỉ khắc tên người con gái này mãi mãi..
Chỉ còn mấy xentimet nữa thôi là Băng tóm được áo Phong..nhưng..
- Cha mẹ ơi...á..ưm...
Gọi xong hét xong h-ô-n...
Băng vấp chân phải cái gối dưới nền nhà và kéo theo cả Phong ngã. Cậu cũng mất đà ngã theo và thế là môi chạm môi, mắt cả hai người mở to tròn nhìn nhau. Nụ hôn kết thúc nhanh chóng chỉ trong hai giây nhưng lại làm cả hai đơ. Với tư thế nằm đè nên người Phong khiến Băng càng bối rối hơn. Khuôn mặt của người con trai này càng ngày càng hoàn mĩ. Nó đẹp đến mức không thể làm ngơ được. Băng ngẩn người ra một lúc và giật mình khi có tiếng Phong gọi hồn trở về
- Này..dậy đi. Người đâu mà nặng như heo ấy. Đè chết tôi rồi này
- Xí..hự
Băng đứng dậy chỉnh lại quần áo
- Buồn ngủ quá. Đi ngủ đây.
Và...cuối cùng
Phong ngủ phòng của Băng còn Băng thì sang phòng mẹ ngủ..
Nói là buồn ngủ và muốn đi ngủ nhưng đêm hôm đó. Có hai con người khẽ mỉm cười nhớ về nhau. Đôi tay bất giác sờ lên đôi môi còn vương vẫn chút vị ngọt của tình yêu...cả hai cùng thức trắng đêm..
( T.giả : Này ngủ đi không mai thành gấu trúc bây giờ // Phong : Ô t.giả chui từ xó nào ra thế này //...// T.giả : Hả..XÓ...?? // Phong : Bé mồm lại cho cô ta ngủ...mai mua kẹo à đớp // T.giả : Thế là đúng quy trình rồi đấy...* chuồn lẹ * //
Ken nhíu mày rồi cũng đỡ Băng vào trong xe và đưa cô về.
Tỉnh dậy. Băng ngạc nhiên khi thấy những vết thương của mình đã được băng bó cẩn thận. Cô giật mình thi thấy Ken đứng nhìn cô. Ánh mắt Ken đượm buồn và lo lắng. Ken đưa cho Băng điện thoại của cô, cô cầm lấy. Khẽ đưa mắt nhìn vào màn hình có chữ Nắm lấy hay buông tay.
Cả ngày hôm qua và ngày hôm nay. Phong không hề liên lạc với cô. Thậm chí không cả biết cô đã gặp nguy hiểm. Uyên Nhi không hề kể cho cậu chuyện này.
Thấy Băng đỡ hơn Ken nhẹ giọng nói :
- Băng ăn gì không? Tôi đi mua !
- Thôi Băng không đói. Giờ cũng muộn rồi mà, cậu về đi. Tôi muốn ở một mình. - Băng nói dứt khoát. Những lần trước Ken thường nhói tim khi nghe những câu nói như vậy nhưng lần này đã khác. Cậu nhẹ nhõm hơn mọi khi. Cậu mỉm cười và nói
- Vậy Ken về. Băng giữ gìn sức khoẻ. Mai đi chơi được chứ?
- Không biết. Chắc Băng sẽ ở nhà hết tuần nay - Băng cười. Có lẽ cô không muốn ra ngoài đến khi...
Ken chào tạm biệt rồi nhanh chóng khuất bóng. Băng nhìn theo bóng cậu và khẽ mỉm cười. Ken luôn xuất hiện những lúc Băng tồi tệ nhất !!
Tích tắc đồng hồ quay..đều..
Băng xuống nhà mở tivi lên xem. Nói là xem nhưng cô im lặng mắt lim dim như không thấy gì. Rồi phút chốc đã ngồi ngủ quên ở ghế sofa.
Cảnh cửa phòng khẽ mở ra. Gió bên ngoài lùa vào. Có cảm giác lạnh. Băng khẽ thức dậy. Cô suýt choáng khi Phong đứng trước mặt.
Vừa rồi. Nghe Lam kể về chuyện Băng và Phong giận nhau gì đó vì Băng ôm một thằng con trai nào đó. M.K nghĩ ngay đến chuyện xảy ra hôm qua ở siêu thị. Cả ngày hôm qua không thấy Băng đâu. Ngày hôm nay cũng vậy nữa. Điện thoại vừa kết nối được nhưng không ai bắt máy. Vài phút trước đó M.K có giải thích với Phong cũng là lúc Ken về đến cổng. Ken cũng nói cho Phong biết Băng bị thương nên...
- Có sao không?
Bất ngờ trước câu nói của Phong. Băng bật dậy định chạy đi. " Cậu ta nói không được xuất hiện trước mặt cậu ta. Cậu ta nói không được liên lạc...sao còn đến tìm mình " - Mắt Băng hơi đỏ và có những cảm xúc lẫn lộn pha trộn nỗi đau.
Phong kéo tay Băng lại. Trừng mắt lên nhìn cô. Không ngờ cô lơ đi câu hỏi đó mà định chạy đi
- Không sao hết. Cậu quên cậu nói gì rồi sao? - Băng hét thằng mặt cậu
- Nói gì?
- Thì không gặp mặt không liên lạc nữa. Chấm dứt rồi...
Phong im lặng không nói gì. Ánh mắt chứa tia khó chịu..
- Cậu biết hai ngày qua tôi đau thế nào không. Đau cả về thể xác lẫn tinh thần. Hai ngày không gặp cậu. Cậu cũng chẳng gọi điện hay nhắn tin cho tôi một lần. Cậu biết tôi đau lắm không. Tôi luôn giả vờ lơ đi không cần liên lạc nhưng lúc tôi cầm lấy điện thoại của mình mà không một cuộc nhỡ hay một tin nhắn. Cậu biết tôi muốn giết chết cậu luôn không. Đồ tồi...- Băng nói một lèo. Nước mắt không ngừng tuôn ra. Có lẽ cô chỉ yếu đuối trong tình yêu thôi.
- Đúng vậy. Hai ngày qua tôi không liên lạc gì với cô nhưng cô biết tôi nhớ cô đến phát điên lên được không? - Phong ôm chặt cô vào lòng. Nói những câu nói mà chính cậu chưa thấy mình nói bao giờ. Tim Băng nhói lên. Lòng đau như cắt. Cô đẩy cậu ra mạnh mẽ nói tiếp dù cho con tim không ngừng run rẩy
- Cậu yêu tôi nhưng đặt niềm tin vào tôi bao giờ chưa? Tôi muốn giải thích cậu nào muốn nghe. Cậu thấy cậu xứng đáng với tình yêu của tôi không? Hôm qua Uyên Nhi không cứu tôi từ tay bọn Thiên Thiên thì tôi đã chết từ lâu rồi. Cậu hiểu chứ?. Biết thế hôm qua tôi chết luôn cho rồi. Nhìn mặt cậu tôi không tài nào chịu được. Tôi muốn giết cậu.
Băng hét lên đầy bức xúc. Phong lặng thinh người khi nghe Băng nói vậy. Cậu cuộn tay thành nắm đấm " tụi mày nhất định tao giết sạch " ( tụi mày là Thiên Thiên ạ )
- Vậy giết tôi đi ! - Phong lạnh lùng nhìn Băng
- Tôi muốn lắm - Băng nói to...Nhưng tôi không thể...- Rồi dần dần nói bé lại và im lặng
- Cho tôi xin lỗi được chứ ! - Phong nâng cằm Băng lên. Cô mới chỉ trừng mắt chứ chưa kịp nói gì thì môi cậu đã phủ lên môi cô truyền hơi ấm cho cô. Băng lặng người rồi cũng đáp trả lại bằng nụ hôn nồng nhiệt.
...
- Về đi ! Tôi đi ngủ - Băng hét lên
- Không về, tôi ở lại qua đêm nay - Phong cười " điệu đà " chêu tức cô
- Về đi !
- Không.
- Về !
- Không.
- Tôi buồn ngủ rồi. Cậu ngủ đây đi. Tôi lên phòng đây.
- Không thích!
- Hả..thế cậu thích gì?
- Ngủ chung.
- Sax. Đùa à?
- Rồi mai sau hai ta cũng thành vợ chồng ngủ chung trước có sao đâu - Phong cười ranh mãnh
- Cậu học được tính biến thái ở đâu ra thế - Băng lườm
- Người trước mặt
- Đồ đểu. Cậu chết với tôi
Băng săng ống tay áo lên và chạy đến đánh dúi Phong túi bụi. Cậu cũng không nể mà dúi lại. Rồi lại dí nhau xung quanh phòng. Mấy chiếc gối ở ghế sofa làm vũ khí. Phong chạy..vừa chạy vừa cười. Có lẽ cậu đã dần cười nhiều hơn. Yêu là có thể thay đổi được mọi thứ. Trong tim cậu giờ chỉ khắc tên người con gái này mãi mãi..
Chỉ còn mấy xentimet nữa thôi là Băng tóm được áo Phong..nhưng..
- Cha mẹ ơi...á..ưm...
Gọi xong hét xong h-ô-n...
Băng vấp chân phải cái gối dưới nền nhà và kéo theo cả Phong ngã. Cậu cũng mất đà ngã theo và thế là môi chạm môi, mắt cả hai người mở to tròn nhìn nhau. Nụ hôn kết thúc nhanh chóng chỉ trong hai giây nhưng lại làm cả hai đơ. Với tư thế nằm đè nên người Phong khiến Băng càng bối rối hơn. Khuôn mặt của người con trai này càng ngày càng hoàn mĩ. Nó đẹp đến mức không thể làm ngơ được. Băng ngẩn người ra một lúc và giật mình khi có tiếng Phong gọi hồn trở về
- Này..dậy đi. Người đâu mà nặng như heo ấy. Đè chết tôi rồi này
- Xí..hự
Băng đứng dậy chỉnh lại quần áo
- Buồn ngủ quá. Đi ngủ đây.
Và...cuối cùng
Phong ngủ phòng của Băng còn Băng thì sang phòng mẹ ngủ..
Nói là buồn ngủ và muốn đi ngủ nhưng đêm hôm đó. Có hai con người khẽ mỉm cười nhớ về nhau. Đôi tay bất giác sờ lên đôi môi còn vương vẫn chút vị ngọt của tình yêu...cả hai cùng thức trắng đêm..
( T.giả : Này ngủ đi không mai thành gấu trúc bây giờ // Phong : Ô t.giả chui từ xó nào ra thế này //...// T.giả : Hả..XÓ...?? // Phong : Bé mồm lại cho cô ta ngủ...mai mua kẹo à đớp // T.giả : Thế là đúng quy trình rồi đấy...* chuồn lẹ * //
/111
|