Bí Mật Mộ Khồng Minh

Chương 2: Hồi 2

/7


Nghe vua truyền lệnh Đỗ Dự hơi chần chừ, nhưng sau khi ra lệnh cho quân lính vây quanh xác ướp Đỗ Dự tiến đến bên xác ướp. Nhìn xác ướp bất động, Đỗ Dự tạm thời yên tâm, quỳ một chân xuống một chân duỗi ra lấy thế để rút thanh đao nhưng rút không được, lật ngửa xác ướp lên cũng không rút đao ra nổi. - Quân bay hãy lấy mã tấu bầm nát xác này cho ta.

Quân lính lấy mã tấu bằm xác ướp chỉ nghe keng keng mà xác ướp vẫn y nguyên, còn quân lính thì la oai oái vì bị dội lại. Đỗ Dự quát thêm lính đến bằm xác ướp. Mã tấu khoa lên chém xuống leng keng mà xác ướp vẫn không suy suyển gì.

Bỗng đám lính bằm xác ướp la hoảng vì xác ướp đứng dậy lừng lững bước tới đám lính vừa la vừa bỏ chạy, xác ướp rượt theo làm đám lính ngã bổ ngửa vào bừc tường và chân tay quờ quạng ứa máu ra chết lũ lượt. Xác ướp đứng giữa đám lính nằm chế ngổng ngang bụng vẫn mang lưỡi đao của Đỗ Dự. Đỗ Dự lại bên Tấn Võ Đế nói khẽ :

- Muôn tâu thần không hiểu tại sao lưỡi đao của thần lại dính chặt vào bụng xác ướp rút không ra được.

Tấn Võ Đế vừa định mở niệng nói bỗng ú ớ vì xác ướp bỗng quay ngoắt lại tiến về phía nhà vua.

- Khanh coi chừng nó muốn tấn công trẫm.

Đỗ Dự bình tĩnh nói với Tấn Võ Đế.

- Bệ hạ yên tâm chung quanh đức vua còn có bao nhiêu là Ngự lâm quân.

Tấn Võ Đế nhìn lại thấy mình đang được bao bọc bởi hàng rào lính Ngự lâm quân thì yên trí.

Đỗ Dự kéo vua đi hướng khác, trong khi đám Ngự lâm quân vẫn dàn hàng ngang trước xác ướp và xác ướp tiến lại đám Ngự lâm quân lùi, càng lùi càng sát vách tường.

- Dừng lại tản hàng mau.

Đỗ Dự thấy đám lính sắp tới vách tường thì hoảng hồn hô to. Đám lính nghe tiếng hô chạy tứ tán có hai tên lính quýnh bị xác ướp xô vào tường lăn ra chết tươi...

Tất cả mọi người đều thấy tình thế quả nguy đều ngơ ngác muốn bỏ chạy.

Đỗ Dự bèn hô lên :

- Tất cả đâu đứng đó đừng đụng tới bức tường. Chạy rối loạn chỉ nguy hại thêm.

Quản Bật nghe Đỗ Dự hô thì lên tiếng.

- Chúng ta phải hành động chứ không thể đứng chờ chết được. Một là hạ ngay xác ướp hai là từ từ rút lui rồi tính.

Nghe tới hai chữ rút lui đám lính ùn ùn kéo đến chân thang. Quản Bật thấy tình thế quá rắc rối đã tiến lại gầnTấn Võ Đế và nói :

- Muôn tâu, xin bệ hạ cầm lấy gươm của thần để đề phòng biến cố...

Tấn Võ Đế lắc đầu.

- Thần bốc cứ giữ võ khí, theo ý trẫm mình cầm võ khí là có ý khiêu khích xác ướp nó làm tới cho coi.

Quản Bật nghe lời vua quăng gươm đi lưỡi gươm bay vèo về phía Đỗ Dự làm cho Đỗ Dự nổi nóng định chạy lại gây với Quản Bật nhưng lại thôi vì thấy xác ướp đang áp đảo quân Ngự lâm quân, khiến đám Ngự lâm quân chém mỏi tay mà chẳng ăn thua gì cuối cùng bị xác ướp dồn vào tường chết lũ lượt...

Sau một hồi làm cho đám Ngự lâm quân chết ngổn ngang, xác ướp đứng im nghênh ngó...

Quản Bật thấy tình thế ngày một nghiêm trọng thì bèn tâu với Tấn Võ Đế :

- Muôn tâu, đức của bệ hạ quá lớn nên xác ướp không làm gì được, vậy xin bệ hạ hãy quyết định bây giờ nên làm gì để mọi người hành động.

Tấn Võ Đế chưa kịp lên tiếng thì Đỗ Dự đã oanh oanh hạ lệnh.

- Cung thủ hãy lấy tên lửa ra, sửa soạn bắn vào xác ướp, nhớ đường bắn vào bụng nhé...

- Đỗ Dự người đã suy nghĩ kỹ chưa mà hành động vậy.

- Thần thấy tên lửa có thể hạ được xác ướp, xin Thánh thượng cho hành động.

- Có chắc kết quả không?

- Xin bệ hạ hãy tin thần đi. Xác ướp thuộc về âm, Lửa thuộc về dương chắc chắn dương sẽ khắc âm...

Những mũi tên lửa được bắn ra tới tấp vào xác ướp...

Những mũi tên lửa bay ào ào về phía xác ướp nhưng không mũi tên nào ghim được trên xác ướp, tuy nhiên xác ướp cũng chẳng tỏ vẻ gì là chống lại những mũi tên lửa nó đứng im bất động như pho tượng đá.

Tên lửa rớt lả tả dưới chân xác ướp tạo thành một đống lửa, ban đầu ngọn lửa tới bụng sau tới ngực, xác ướp vẫn đứng im lìm trong lửa cháy rồi nó cũng cháy luôn.

- Quân bay lấy cây xô xác ướp

Quản Bật đứng gần đó cầm đao xông lại.

- Thần bốc ơi, ông lui lại. Tôi đâu kêu ông, tôi kêu lính lấy cây xô xác ướp ông lại làm gì vậy...

Nhưng Quản Bật đã tới gần xác ướp và bỗng nhiên xác ướp cử động làm cho Quản Bật sợ hãi tháo lui.

- Ông thần bốc ngu dại ơi, ông bỏ đao xuống và đứng im một chỗ kẻo nguy hiểm đó.

Quản Bật quăng đao về phía Tấn Võ Đế và hốt hoảng đến chân thang. Xác ướp nhào theo thanh đao

Võ Tấn Đế hoảng hốt tránh. Xác ướp đến bên thanh đao thì ngừng lại và thân hình thì vẫn bừng bừng cháy.

Đỗ Dự cầm một bó đuốc tới đánh bịch bịch vào ngực xác ướp. Xác ướp té lăn cù xuống đất cháy nghi ngút tỏa ra mùi khét nghẹt.

Xác ướp cử động được là do đồ kim khí. Thanh đoản đao của Quản Bật đã khiến xác ướp làm “lộng” được...

- Xin bệ hạ tha cho thần tội ngu ngốc rồ dại của thần, xin tướng quân bỏ lỗi cho tôi...

- Thần bốc đừng quá xúc động. chỉ vì quá sợ thần bốc hành động không suy nghĩ, thôi, ta đâu có chấp.

Trong khi Tấn Võ Đế vỗ về thì Đỗ Dự nhìn Quản Bật với đôi mắt coi thường và quay sang phía đám Ngự lâm quân ra lệnh.

- Bây giờ các ngươi lấy đoản đao cạo vách các bức tường cho ta. Nhớ là không được đụng vào những đồ cạo ra và đụng vào vách tường. Tất cả đồ cạo được đem hỏa thiêu hết.

Nghe Đỗ Dự ra lệnh cho đám Ngự lâm quân Quản Bật tiến lại gần bức tường giơ đuốc lên quan sát.

Xác ướp vẫn nghi ngút cháy, vòng sắt đeo nơi bụng đỏ rực... Đỗ Dự lại gần xác ướp chỉ cái vòng sắt mà tâu với Tấn Võ Đế.

- Tất cả bí mật của xác ướp này nằm trong cái vòng này đây, đó là một thứ sắt có từ tính, nó hút được tất cả đồ sắt thép. Muôn tâu nhờ thần chém vào cái vòng này, bị nó hút mất đao không lấy được đao ra thần mới biết đó là vòng nam châm. Kiểm chứng lại thần thấy cái xác chỉ rượt theo những người mang gươm giáo còn những người không mang gươm thì xác bất động.

Tấn Võ Đế nghe Đỗ Dự nói thì mỉm cười.

- Khanh tinh ý lắm. không có khanh thì hôm nay chắc mình mệt lắm...

- Muôn tâu, nhờ khám phá ra vụ này mà thần mới để ý thêm là xác ướp đâu có giết được ai, quân lính chết là do đụng vào bức tường có thuốc độc...

- Thôi khanh cho gom xác chết lại đem lên mặt đất hỏa táng.

- Muôn tâu, thần muốn cho hỏa táng xác ướp ở đây luôn, lấy lửa đỏ soi sáng hầm mồ.

Tấn Võ Đế gật đầu khen phải. Vừa lúc đó Quản Bật đi tới.

- Muôn tâu đây là chất độc vừa lấy ởcác bức tường ra.

Quản Bật đưa ra một chất màu xám long lanh ánh thủy tinh đựng trong ống đựng tên.

- Ghê thật, chất độc được trộn với mảnh thủy tinh nghiền nát và nhựa cây quét lên tường. Chất độc này chỉ một chút vô máu là chết người liền.

Đỗ Dự giải thích với Tấn Võ Đế xong thì nói với vua.

- Muôn tâu thần thấy Quản Bật có những thái độ nghi lắm...

- Khanh nói thì trẫm để bụng. Nhưng trẫm yêu cầu khanh đừng lộ cho quân sĩ biêt, trẫm rất cần Quản Bật vì y giỏi bói toán vô cùng.

Lửa thiêu xác chết nghi ngút làm hầm mồ sáng choang lên, nhờ ánh sáng này Tấn Võ Đế thấy một bệ đá cao ở giữa phòng liền chỉ Đỗ Dự hỏi :

- Khanh có biết bệ đá này dùng để làm gì không?

Đỗ Dự nhìn theo tay Tấn Võ Đế chỉ và sững sờ vì lần đầu tiên ông ta mới thấy bệ đá này.

- Muôn tâu, nhờ ánh sáng hỏa thiêu xác chết thần mới nhìn thấy bệ đá này.

- Vậy khanh cùng trẫm ta lại xem sao.

Đỗ Dự toan can vua nhưng vua đã chắp tay sau đít đi lại bệ đá rồi, Đỗ Dự đành phải đi theo, ông ta liền phải nhặt một thanh đao cầm tay.

- Tướng quân, tướng quân, cái vòng lửa rượt theo tướng quân...

Đỗ Dự vừa nghe tiếng kêu đã thấy tiếng lửa reo sao lưng mỗi lúc một gần hơn...

Nghe tiếng la hét nhìn trở lại thấy cái vòng lửa bay vù vù. Đỗ Dự vội chống đao xuống đất nhảy lên bệ tam cấp. Vừa lúc đó cái vòng lửa đụng vào bậc tam cấp đến ầm một cái. Nhìn xuống chân Đỗ Dự hú hồn, nếu chàng không nhảy lên bệ đá cái vòng lao vào người chàng không chết cũng bị thương nặng.

Nhìn kỹ chiếc vòng Đỗ Dự nói :

- Muôn tâu bệ hạ cái vòng này là vòng của xác ướp, hạ thần bị nó đuổi theo vì cái tội cầm đao đi hộ tống Hoàng thượng. Nếu không có tiếng la của quân lính chắc hạ thần không chết cũng phỏng nặng rồi. Nhờ ơn đức Hoàng thượng mà thần thoát nạn, thật hồng phúc lớn lắm.

- Quả thật cái người chế ra xác ướp này tài tình quá. Bây giờ mình phải dẹp cái vòng này cho yên...

Đỗ Dự ra lệnh cho quân lính lấy gậy gỗ xeo cái vòng lại một góc lăng và lấy dây ràng chặt không cho nó di chuyển...

Trong khi quân lính đan xeo đi vòng vào góc lăng thì Quản Bật tiến lại gần Tấn Võ Đế.

- Muôn tâu thần đã kiếm ra nhiều bí mật trong gian phòng này. Kính Hoàng thượng lại quan sát kẻ tấu bản “Bằng phi Vũ Tuyết”.

- Kẻ nào tấu bản nhạc này vậy?

- Muôn tâu, hạ thần kiểm tra nguyên nhân có bản nhạc ấy nổi lên chứ không có kẻ nào tấu cả.

Quản Bật đưa mọi người lại căn phòng và chỉ tấm phên chằng chịt dây nhợ rồi nói.

- Muôn tâu, những sợi dây này chính là những dây của loại đàn do Khổng Minh chế ra. Âm điệu phát ra chính từ nước và cá trên nhảy xuống làm cho đàn kêu nước hết đàn ngưng, Khổng Minh tài hoa thiệt.

- Thần thấy tiếng nước và tiếng cá quẩy trong phòng này. Bệ hạ có để ý xem thỉnh thoảng có vài giọt nước nhiểu xuống có tiếng đàn nhỏ vang lên đó...

- Như vậy ta thử trắc nghiệm bằng cách đổ nước thả cá xem sao nhé...

Nói dứt lời Tấn Võ Đế chẳng đợi Quản Bật trả lời ra lệnh cho quân lính làm liền Mọi người hồi hộp chờ đợi, Tấn Võ Đế, Đỗ Dự, Quản Bật đều được kêu nhìn vào căn phòng.

Họ vừa nhìn thấy nước nhỏ xuống thì tiếng nhạc nổi lên đúng điệu “Bằng phi Vũ Tuyết”. Nhạc nổi lên làm mọi người thấy gai gai nơi xương sống bấm loạn tâm thần. Họ phải bịt tai lại để quan sát, đúng là giọt nước tiếng trầm, giọt nước nhỏ tiếng bổng, và một lần cá rơi là tiếng nhạc ngân vang thật lâu. Cá nằm trên sợi dây cho đến khi cá rớt xuống âm thanh ngân thật lâu và thật dài.

- Nước đổ xuống gian phòng này thoát đi đâu các khanh.

- Có thể thoát ra suối sông nào đó, thưa Hoàng thượng.

- Phải tìm hiểu chuyện này.

Sau khi trắc nghiệm lại vụ nhạc. Tấn Võ Đế quay lại cái bệ đá và nói :

- Ta phải tìm hiểu cái bệ đá này rồi giải quyết cách các chuyện khác...

Đuốc được đốt lên sáng trưng, Tấn Võ Đế leo lên bệ đá, Đỗ Dự, Quản Bật leo lên theo.

Lên hết bậc tam cấp tới bệ đá hình buông tất cả đều phát giác còn một bệ đá hình bát giác. Họ lại leo tam cấp lên bệ đá hình bát giác và mọi người ngạc nhiên trên bệ đá hình bát giác là một chiếc quan tài khổng lồ.

- Quan tài Khổng Minh

Quản Bật vừa reo lên thì Tấn Võ Đế nói liền.

- Có lẽ thần bốc nói đúng.

Quản Bật quan sát chiếc quan tài thấy có đầy rêu và đẩy không nhúc nhích.

- Muôn tâu, xin cho quân lính tới thử xô xem chiếc quan tài này thế nào?

Tấn Võ Đế cho ý kiến Quản Bật đúng, ra lệnh cho Đỗ Dự đưa quân lính lên xô chiếc quan tài.

Tám tên lính Ngự lâm quân lực lưỡng được đều tới xô chiếc quan tài không nhúc nhích một chút nào cả.

- Có thể quan tài xây liền với bệ vậy thì mở nắp ra xem sao.

Tấn Võ Đế lại đồng ý với Quản Bật cho lệnh quân lính tới cạo rêu tìm kẽ hở nấp quan tài.

Cạo rêu ra, quan tài sáng choang màu đá quý với những nét chạm trổ tinh vi. Hình con rồng đang vờn mây lấp lánh dưới ánh đuốc làm mọi người chú ý đến miệng rồng nhe nanh vuốt với chữ “Thọ” nơi miệng.

Tấn Võ Đế, Đỗ Dự, Quản Bật đều lấy tay mò mẫm lần mò tìm xem chung quanh quan tài có chỗ nào mở quan tài không.

Cả ba đều thất vọng không tìm ra chỗ mở cơ quan, Đỗ Dự rút gươm ra định nậy nắp quan tài. Quản Bật mờ mẫm một hồi tìm ra hàng chữ

“Áo quan chỉ mở nắp, khi tranh ăn với rồng”.

- Tranh ăn với rồng, rồng nào rồng sống hay rồng chết mà tranh ăn. Chữ nghĩa gì lẩm cẩm quá. Rồng trên hình vẽ mà làm sao tranh ăn với nó được. Các khanh thử nghĩ xem sao Khổng Minh lại lẩm cẩm vậy.

- Muôn tâu không chắc Khổng Minh lẩm cẩm đâu, mình thử lấy chữ “Thọ” ra khỏi miệng rồng xem sao.

Quản Bật thò tay lấy chữ “Thọ” ra khỏi miệng rồng nhưng không làm sao lấy ra khỏi.

- Muôn tâu chữ “Thọ” có chút xíu mà thần không sao lấy ra được...

Đỗ Dự nghe Quản Bật nói cậy mình sức mạnh, lấy hết công lực kéo chữ “Thọ” ra khỏi miệng rồng nhưng cũng không sao kéo nổi.

- Quả là khó tranh ăn quá.

- Muốn tranh ăn phải chấp nhận khó khăn nhất là tranh ăn với rồng thì phải dùng trí chứ. Các khanh cần phải suy nghĩ...

- Thần nghĩ ra rồi. Ngày trước ông cha thần thường dùng một thứ nhựa cây trộn với trứng chim chế thành một thứ keo dán rất chắc, thứ keo này phải dùng lửa đốt mới rã ra được... Chắc chữ “Thọ” dán bằng thứ keo này. Xin cho đốt lửa sẽ gỡ được chữ “Thọ”.

- Khanh nói đúng, khanh thực hiện đi...

Tuân lệnh Tấn Võ Đế, Đỗ Dự và Quản Bật lấy than bỏ vô miệng rồng rồi quạt lửa. Quả như rằng chỉ một phút lấy chữ “Thọ” ra dễ dàng... Nhưng lấy chữ “Thọ” ra nắp quan tài vẫn không mở. Chợt Quản Bật nhìn thấy một cái đèn treo lủng lẳng trên nắp quan tài liên nói :

- Muôn tâu bệ hạ chắc cái đèn này là cơ quan mở nắp quan tài...

Đỗ Dự nhìn vào miệng rồng thấy cái khoen liền lên tiếng.

- Xin kéo cái khoen rồi hãy đi tới cái đèn.

Đỗ Dự thò tay kéo cái khoen nhưng kéo mãi không ra.

- Kêu quân lính dùng dây kéo cái khoen.

Đỗ Dự tuân lệnh vua kêu lính Ngự lâm cột dây kéo cái khoen. Một tiếng nổ như sấm vang lên nắp quan tài mở ra với làn khói xám, mọi người sợ chất độc, bịt miệng lại nhưng chẳng ai làm sao.

Tấn Võ Đế chờ tan làn khói xám, nhìn vô quan tài chẳng thấy xương cốt gì cả, chỉ thấy một chiếc hộp nhỏ bằng ngọc xanh hình bầu dục, chiếc hộp chỉ to bằng nắm tay. Đỗ Dự thấy chiếc hộp toan giơ tay bê ra Quản Bật ngăn.

- Thánh thượng là bậc đức đày, xin để Thánh thượng lấy hộp chắc an toàn hơn chúng ta những người đức mỏng, đụng tới e không tốt. Quý vật phải dành cho quý nhân...

Quản Bật chú ý thấy vua mặt rồng hớn hở nghe ông ta nói thì bèn tiếp lời.

- Mao Lâm xưa mở trộm giỏ đào tiên của lão đạo nhân ngủ nhờ, mở hoài không ra. Trong khi Mao Lâm loay hoay mở giỏ thì một con cóc từ trong giỏ nhảy ra làm cho Mao Lâm hồn ví quẳng giỏ đào tiên xuống đất, nhưng Mao Lâm chẳng thấy cóc đâu chỉ thấy đào tiên lăn lóc liền định lượm nào ngờ lão đạo nhân đã tỉnh dậy đứng trước mặt hào quang tỏa sáng, Mao Lâm sợ quá quỳ xuống lạy như tế sao. Lão đạo nhân đỡ Mao Lâm dậy và nói con là người phàm lại có lòng tham nên nhìn đào tiên thành cóc đó. Thứ này chỉ ta cầm cho con mới ăn được còn con tự lấy thì thành cóc nhái hết. Vì thế thì thần chỉ có bệ hạ mới có thể sờ vào hộp ngọc này được mà thôi.

Tấn Võ Đế nghe bùi tai liền cầm hộp ngọc lên ngắm nghía, thấy trên nắp hộp ngọc có mấy câu :

“Muốn mở hộp ngọc

Phải đốt đèn treo

Đứng trong quan tài

Tay đập đáy hộp

Cốc cốc thật dài

Làm đúng chớ sai

Kẻo hư công hoài”

Đọc xong mấy câu thơ Tấn Võ Đế ngắm hộp ngọc quả nhiên chiếc hộp liền một khối rất khó mở.

Vua quan ngơ ngác nhìn chiếc hộp. Quản Bật lại lên tiếng :

- Đã có bài thơ mở hộp chắc chắn là không khó.

Tấn Võ Đế lẩm nhẩm đọc mấy câu thơ và ra lệnh cho Ngự lâm quân châm dầu vào chiếc đèn treo trên quan tài, rồi cầm hộp nhảy vào quan tài đá đứng, và ra lệnh đốt đèn.

Đứng dưới ánh sáng ngọn đèn Tấn Võ Đế cầm hộp ngọc lúng túng, chưa biết đập đáy hộp như thế nào thì thấy Quản Bật ôm bụng nhăn nhó.

- Quản Bật khanh sao thế?

- Không hiểu sao thần đau bụng quá đỗi...

- Khanh có thể lên mặt đất nhưng trước khi cho trẫm hỏi ít câu cái đã. Theo ý khanh thì trẫm phải đập hộp như thế nào?

- Muôn tâu theo ý thần hai câu “Tay đập đáy hộp, Cốc cốc thật dài”, là chỉ đập hai hồi cốc cốc thật dài hộp sẽ mở.

Nói dứt lời Quản Bật hét lên đau đớn và gục xuống, Tấn Võ Đế cho lệnh dìu Quản Bật ra thang đưa lên mặt đất liền lập tức. Nhưng khi lính đưa Bật đến chân thang thì Bật bảo để Bật nằm đó được rồi...

Trong khi đó Tấn Võ Đế đập đáy hộp hai hồi cốc cốc thật dài và đưa hộp lên mở nhưng không mở được. Vua vừa hạ hộp xuống tự nhiên hộp mở nắp tung ra.

Trong hộp không có gì ngoài một làn khói trắng bay quyện với khói đèn dầu và từ từ tỏa rộng ra màu trắng biến thành màu xanh xám và mọi người ngửi phải mùi này đều choáng váng mặt mày ngã gục la liệt... Riêng Tấn Võ Đế nằm gục trong quan tài đá.

Quân lính đứng dưới thấy có biến hè nhau nhảy lên cứu viện, nhưng lên ngửi phải khói xanh đều nhào hết, miệng người nào cũng ứa máu. Hai tên lính gần nơi Quản Bật nằm định chạy lại. Quản Bật như hết đau nói lớn :

- Chớ lại, nơi đó có hơi độc, nhào vô mất mạng đó.

Nhưng hai tên lính không nghe tiếng Quản Bật cản vẫn chạy lại, chúng lấy khăn bịt mặt nhào vô quan tài khiêng Tấn Võ Đế ra và giật dây kêu kéo Tấn Võ Đế lên.

Tấn Võ Đế được kéo lên rồi hai tên Ngự lâm quân cùng tên tường trình sự việc, mọi người bịt mặt xuống kéo người bị độc lên trên mặt đất, Tấn Võ Đế bị trúng độc nặng nhất còn mọi người thì nhẹ hơn. Quản Bật lên mặt đất tỉnh táo như thường, phụ Khiết Đan cứu chữa mọi người. Một số hít ít hơi độc đã tỉnh trong khi đó có Đỗ Dự, riêng Tấn Võ Đế nặng nhất vẫn nằm mê man.

Phải nói rằng thuốc của Khiết Đan hòa thượng chữa độc rất công hiệu. Nhờ thuốc của ông mà đến chiều Tấn Võ Đế đã mở mắt và thở đều nhưng chưa nói được. Khiết Đan thì ra lệnh cho quân lính che lều mọi người ở tạm, còn vua thì ở lều của Đỗ Dự cất từ trước.

Quân lính được tăng cường bố trí canh gách rất nghiêm mật nhưng lòng người nào cũng ngay ngáy lo sợ.

Đêm xuống tiếng tắc kè và tiếng chim cú làm cho người nào cũng hoang mang. Tấn Võ Đế nằm trong lều của Đỗ Dự, chợt tỉnh nửa đêm nghe gió vi vu và nghe sương rơi lộp lộp lòng hoang mang vô hạn. Giữa lúc đó thấp thoáng trong bóng đêm có dáng người chập chờn đâu đó. Người này mặc áo choàng trắng đầu chít khăn xanh tay cầm quạt lông phe phẩy. Người này tiến tới gần Tấn Võ Đế dáng đi khoan thai nhẹ nhàng mặt rực rỡ hào quang mắt long lanh sáng. Nhìn thấy người này Tấn Võ Đế toan kêu lên nhưng người này giơ quạt điểm mặt nói bằng giọng thật êm và nhẹ :

- Ta là Thừa tướng Khổng Minh Gia Cát Lượng đây...

Vua Tấn Võ Đế lăn vào giữa sập ngự, và nhắm mắt lại hết sức sợ hãi ta chỉ nghe tiếng ngâm thơ sang sảng :

- Người may đức đày mạng cao

Cho nên thoát nạn không vào Âm ty

Sau đó Tấn Võ Đế nghe tiếng cười và mở mắt ra thì không nhìn thấy gì ngoài đêm đen như mực. Tấn Võ Đế mồi hôi vã ra như tắm và kêu cứu inh ỏi.

Lính canh thấy vua kêu cứu cũng đánh kiểng báo động rầm rầm làm cho quan quân ầm ầm kéo tới. Khi mọi người kêu tới Tấn Võ Đế vẫn còn đập tay xuống sập ngự kêu la thảm thiết.

Khi đèn đuốc sáng choang thì Tấn Võ Đế mới tỉnh hẳn và hỏi :

- Các ngươi có thấy người mặc đồ trắng từ đây đi ra không?

- Muôn tâu chẳng có ai cả, chắc bệ hạ nằm mộng đó thôi. Chứ bọn thần canh gác kỹ lắm nào thấy gì.

- Rõ ràng ta mới gặp Khổng Minh Gia Cát Lượng đây mà. Người còn đọc hai câu thơ nữa ta còn nhớ rõ ràng. Nhờ đức ta còn đầy nên ta thoát chết. Khiết Đan và Quản Bật ở lại đây với ta nhé.

- Quản Bật theo ý ngươi thì giấc mộng thế nào?

- Muôn tâu có lẽ Võ Hầu hiện lên thật, nhưng Hoàng thượng mạng cao đức đầy nên Võ Hầu thua.

- Muôn tâu Quản Bật nói đúng mạng bệ hạ cao, đức bệ hạ đầy nên Khổng Minh đã không làm gì được. Nhưng thần e bệ hạ làm tới không ổn đâu...

Nghe Khiết Đan nói Tấn Võ Đế hỏi lại nếu Tấn Võ Đế cứ tiếp tục khám phá mộ Khổng Minh thì sao...

- Muôn tâu thần e lúc đó cái mạng của Hoàng thượng sẽ nguy... Tốt hơn hết bệ hạ nên hồi triều dưỡng bệnh...

- Ta chưa khám phá xong bí mật mộ Khổng Minh thì ta không đi đâu hết... Ngươi “hù” ta vô ích...

Nghe vua nói vậy Khiết Đan thất vọng nhìn Quản Bật, và hai người không nói năng gì nữa.

Ngày sáng hôm sau tuy chưa khoẻ hẳn. Tấn Võ Đế vẫn ra lệnh tiếp tục xuống lăng khám phá bí mật mộ Khổng Minh Tấn Võ Đế gọi Đỗ Dự tới nói cho biết những suy nghĩ của mình.Theo Tấn Võ Đế thì chắc chắn dưới chiếc quan tài có hộp ngọc đựng hơi độc còn có một chiếc quan tài nữa, phải tìm cho ra chiếc quan tài này.

Đỗ Dự dẫn quan quân xuống dưới lăng nhưng ai cũng ngao ngán không chịu hành động gì cả. Quản Bật cáo bệnh không đi, Khiết Đan thì lui về chùa.

Tấn Võ Đế tuy nằm một chỗ nhưng luôn luôn ra lệnh cho sĩ quan liên lạc mang lệnh xuống dưới lăng và đem tin tức từ dưới lăng lên báo cáo. Thấy Quản Bật không xuống, Tấn Võ Đế thắc mắc nhưng để trong lòng...

Đỗ Dự và đám quan quân xuống dưới lăng đốt đuốc sáng choang, nhưng thấy không khí vẫn còn rờn rợn dù mọi người đều bịt mặt ngăn hơi độc nhưng ai cũng lo ngay ngày chưa biết biến cố gì sẽ đến với họ.

Mọi người cầm đuốc tiến về bệ đá, bỗng nhiên có tiếng kêu thất thanh và trước mặt mọi người hiện ra một bóng người mạc áo trắng đội khăn xanh tay cầm quạt lông thấy thoáng lúc ẩn lúc hiện.

- Khổng Minh Gia Cát Lượng.

Tiếng kêu thất thanh làm mọi người sững sờ đứng im, trong khí đó bóng trắng tung từ tay một vật tròn da láng, một tiếng nổ vang lên, nghe tiếng nổ nhiều người ngất đi. Nhưng tiếng nổ chẳng làm ai chết chóc mà chỉ tuôn ra một luồn khói màu trắng. Mặc dầu mọi người đã bịt mặt nhưng vẫn bị ảnh hưởng luống khói này làm cho hoa mắt và hôn mê...

Tin Khổng Minh xuất hiện dưới lăng được báo ngay cho Tấn Võ Đế làm cho ông cùng thắc mắc.

- Khanh đã nhìn thấy Khổng Minh không hay chỉ nghe báo cáo lại?

Tấn Võ Đế hỏi dặn viên sĩ quan liên lạc.

- Muôn tâu thần nhìn thấy Khổng Minh rõ ràng, và chính thần còn ngửi phải khói mê nữa. Hình như đó là múi trầm hương.

- Kêu Đỗ Dự lại chầu mau.

Đỗ Dự lại, Tấn Võ Đế phán.

- Khanh đem thêm quân xuống hầm và cho ta biết thêm tin tức về Khổng Minh.

Đỗ Dự đi rồi Tấn Võ Đế nằm trên sập ngự nghỉ miên man, đầu óc trống rỗng, trời ngả về chiều gió lạnh âm u, sương rơi lác đác. Tấn Võ Đế vừa toan ngồi dậy bỗng đầu óc thấy nặng trĩu chập chờn nửa thức nửa ngủ, nghe văng vẳng đâu có tiếng nói vang lên.

- Tấn Võ Đế! Ta đã cảnh cáo, sao người vẫn còn cứ tiếp tục quấy nhiễu lăng tẩm của ta... Hừ người coi chừng đó...

Chỉ nghe được có vậy là Tấn Võ Đế mê luôn.

Trong lúc đó Đỗ Dự từ dưới mồ lên, đi cùng hai sĩ quan liên lạc vô chầu, bỗng Đỗ Dự khựng lại vì trước mặt một bóng trắng đội khăn xanh tay cầm quạt long từ lều vua đi ra :

- Khổng Minh Gia Cát Lượng.

Nói dứt lời Đỗ Dự bảo hai sĩ quan cùng với mình nấp vào gốc đại thụ quan sát xem Khổng Minh đi đâu rồi theo dõi, còn Đỗ Dự vào chầu vua xem thích thể ra sao.

Đỗ Dự vào lều vua nằm bất động trên sập ngự thì hốt hoảng kêu lên. Quản Bật, Gia Sủng, Hoa Hi chạy tới.

- Ngài ngự sao vậy?

- Không hiểu sao Hoàng thượng hôn mê.

Mọi người lấy dầu thoa cho vua, một lát vua tỉnh dậy ngơ ngác :

- Khổng Minh Gia Cát Lượng đâu rồi?

Đỗ Dự chắp tay thưa :

- Thần mới thấy Khổng Minh từ trong này đi ra. Thần sợ Hoàng thượng gặp nguy nên sai hai sĩ quan liên lạc theo dõi thần vội vào chầu.

Tấn Võ Đế mệt nhọc hỏi Đỗ Dự :

- Ba quân dưới hầm lăng đều thấy Khổng Minh phải không?

- Muôn tâu đúng vậy...

- Có tìm thấy chiếc quan tài thứ hai không?

- Muôn tâu chưa thấy gì cả. Theo ý thần ta nên đặt thuốc nổ phá sập bệ đá xem dưới ấy có gì?

- Tùy khanh... bao giờ thì làm?

- Muôn tâu ngày mai...

- Được ta chuẩn tấu...

Quản Bật nghe Đỗ Dự và vua nói chuyện vội lên tiếng :

- Muôn tâu theo thần không nên dùng thuốc nổ, thần e thuốc nổ làm sập toàn bộ lăng mộ, chẳng ích lợi gì cho việc thám hiểm mà lại còn chọc tức Khổng Minh nữa. Theo ý thần cứ lục đáy quan tài một lần nữa rồi kiếm ra cơ quan. Thần vẫn nghi chìa khóa thám hiểm nằm nơi chiếc đèn.

Tấn Võ Đế nghe Quản Bật nói tới Khổng Minh có hơi “nhợn” nên đồng ý không đặt chất nổ phá lăng nữa.

Tấn Võ Đế dù chưa khẻo vẫn quyết định sai lính Ngự lâm dìu xuống hầm lăng quan sát lại chiếc đèn.

Thấy vua định xuống hầm Đỗ Dự can :

- Xin Thánh thượng đợi sĩ quan liên lạc đi theo Khổng Minh về báo cáo rồi hãy xuống hầm lăng.

- Trẫm không chờ đợi gì cả. Trẫm là vua, trẫm muốn làm gì thì làm liền. Hãy đem võng đưa trẫm đi và dìu trẫm xuống hầm lăng.

Mặc dầu trời đã tối lệnh của Tấn Võ Đế cũng phải thi hành, đuốc đốt sáng choang và quân chuyển rầm rộ đến lăng Khổng Minh.

Đoàn quân được lệnh võ trang cùng mình và chuyển nhanh tới lăng. Vừa tới cửa lăng Đỗ Dự cho lệnh đoàn quân ngưng lại. Tấn Võ Đế nằm trên võng quát ầm lên :

- Sao lại ngưng ở đây, tiến tới luôn.

Đỗ Dự bèn lên tiếng :

- Muôn tâu có sự biến.

- Sự biến gì?

- Hai sĩ quan liên lạc theo dõi Khổng Minh đã chết trước cửa lăng...


/7

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status