CHAP 11: BỊ THƯƠNG
Hinata và Ray vẫn tiếp tục luyện tập cùng nhau không ngừng nghỉ. Yuu dường như đã mất dần kiên nhẫn, ra tay ngày một mạnh hơn trong khi Hinata đang gần như đuối sức mất rồi.
Hinata cố gắng cầm cự nhưng đã vượt quá khả năng mất rồi, hơi thở ngày một gấp gáp hơn. Từng nhát kiếm mạnh mẽ của Yuu giáng xuống, Hinata khó khăn lắm mới chống đỡ được, bước chân không tự chủ được mà cứ thế bị đẩy lùi về phía sau. Hinata nhăn mặt, sao tên này lại mạnh như vậy kia chứ???
Hinata nhớ đến những lúc tập kiếm cùng với anh trai, anh trai Hinata mạnh thật đấy, cũng rất giỏi nhưng lúc nào đấu với Hinata cũng nương tay cả, không bao giờ để Hinata bị thương dù chỉ là một vết xước nhỏ. Vậy mà... tên Yuu này sao lại ác độc đến vậy, muốn dồn Hinata đến đường cùng hay sao???
Mãi mê suy nghĩ làm Hinata mất tập trung, chân nọ đá vào chận kia khiến Hinata mất thăng bằng. Yuu không nhận ra điều này, lại thêm một nhát kiếm mạnh mẽ nữa giáng vào Hinata. Hinata theo phản xạ vung kiếm lên chống đỡ, vì thế mà đã hoàn toàn mất thăng bằng. Hinata hoảng hốt, thanh kiếm trên tay bị đánh bật ra xa, Hinata ngã xuống, khuôn mặt nhăn nhó đến khó coi nhưng vẫn kiềm chế, không hét lên một tiếng nào. Hinata biết, chỉ cần nghe thấy tiếng hét của Hinata, anh trai cô, Ray sẽ rất lo lắng, Hinata không muốn vậy chút nào.
Thấy Hinata ngã xuống, tim Yuu chợt nhói lên, lo lắng vô cùng, cũng không ngừng trách bản thân sao lại mạnh tay với Hinata như vậy. Yuu vội vã chạy đến chỗ Hinata, lo lắng nhìn sắc mặt nhợt nhạt cả vì đau của Hinata, vội vàng hỏi:
- Hinata, có sao không???
Hinata khuôn mặt nhăn nhó đến tội nghiệp nhưng vẫn cố nở nụ cười, xua xua tay:
- Không... không sao đâu.
Rồi, Hinata cố gắng chống tay đứng dậy.
Lúc này thì Yuu đã nhận ra tình hình của Hinata. Chuyện vừa nãy đã khiến Hinata bị bong gân, không thể nào đứng lên được. Trong lòng Yuu chợt dâng lên cảm xúc xót xa đến khó hiểu. Hinata cũng nhân ra tình hình, nghĩ thầm: "Bong gần rồi, phải dùng thuật trị thương thôi."
Thế nhưng, Hinata chưa kịp hành động thì có người nào đó đã lo lắng quá sức, vội vã bế xốc Hinata lên khiến Hinata nhất thời ngạc nhiên, chưa biết phản ứng thế nào. Kai từ bên ngoài nhìn thấy Yuu bế cô bé tóc bạch kim đáng yêu lên cũng kinh ngạc, lần đầu tiên Kai mới thấy Yuu tiếp xúc thân mật với người khác đến vậy, mà đây lại là con gái nữa kia chứ.
Yuu thản nhiên như không che đi sự lo lắng trong lòng bế Hinata đến trước mặt Kai:
- Cậu ấy bị thương, con đưa lên phòng y tế.
Kai còn đang sững sờ, chỉ biết gật đầu trong vô thức. Nhận được sự cho phép, Yuu lập tức đưa Hinata ra ngoài. Cũng may, mỗi khu vực tập được ngăn cách hoàn toàn với nhau, không ai nhìn thấy được những người khác nên chuyện này chẳng ai phát hiện ra cả.
Đã ra đến bên ngoài, Hinata mới hoàng hồn, vội vã lên tiếng:
- Này... Cậu đang làm gì vậy??? Bỏ tôi xuống.
Mặt cho Hinata hét lên, Yuu vẫn bình thản như không bế Hinata đi tiếp. Yuu không phải không thèm nghe Hinata nói mà thực chất là cậu đang mãi suy nghĩ, không biết Hinata đang nói gì.
Yuu thật sự không hiểu nổi bản thân nữa rồi, rõ ràng với khả năng của mình, Yuu thừa sức dịch chuyển cả Hinata và cậu đến phòng y tế nhưng tại sao Yuu lại không dịch chuyển mà lại bế nó bước đi như vậy kia chứ??? Tại sao rõ ràng đường từ phòng tập đến phòng y tế vô cùng gần mà Yuu lại bế Hinata đi theo đường vòng, đi khắp một vòng Witchard để đến phòng y tế kia chứ???
- Này... có nghe tôi nói gì không hả???
Hinata hét lên, ra sức vùng vẫy. Hành động nãy đã đưa Yuu ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, trở về thực tại. Yuu nhìn Hinata, bất giác trở nên bối rối. "Chết tiệt. Mình có làm gì sai đâu mà phải bối rối kia chứ???". Yuu thầm nghĩ rồi nhanh chóng né tránh ánh mắt tím của Hinata, thờ ơ đáp:
- Cậu ồn ào thật đấy. Chuyện gì?
Hinata phụng phịu, có vẻ đã khó chịu rồi:
- Tôi nói nãy giờ mà cậu không nghe gì à???
- Nghe gì cơ?
Yuu ngơ ngác. Câu nói này của Yuu làm Hinata khó chịu thực sự, Hinata hét lên:
- Thả tôi xuống.
Yuu thoáng bất ngờ rồi nhanh chóng lấy lại phong độ, lạnh lùng:
- Đang bị thương như vậy, cậu nghĩ tôi bỏ cậu xuống cậu có thể tự mình đến phòng y tế được sao?
Hinata đen mặt lại:
- Tôi có nói sẽ đến phòng y tế à??? Cậu tự biên tự diễn, bắt ép tôi đến đó chứ tôi cần đến đó sao?
Yuu không ngờ cô nàng vui vẻ, đáng yêu như Hinata khi giận giữ lại... càng đáng yêu gấp bội như vậy. Yuu nở nụ cười nhếch mép:
- Bị thương mà không đến phòng ý tế chữa trị, cậu muốn bị như vậy mãi sao??? Bong gân nặng đấy.
Hinata không ngần ngại nở nụ cười nhếch mép đáp lại, giọng nói vô cùng cứng rắn:
- Cậu mau thả tôi xuống ngay.
Trước thái độ này của Hinata, Yuu cảm thấy vô cùng thích thú. Yuu khẽ nhún vai, giọng nói có phần thách thức:
- Được thôi. Thích thì tôi sẽ thả cậu xuống. Nhưng... nếu đau quá đi không nổi thì... tôi sẽ không bế cậu nữa đâu đấy.
Nó điềm tĩnh gật đầu. Yuu khẽ cười, thả Hinata xuống. Yuu đang chờ xem Hinata sẽ tỏ ra khó khăn như thế nào và sẽ khổ sở nhờ vả cậu giúp đỡ ra sao. Thế nhưng... điều đó hoàn toàn... chỉ xảy ra trong giấc mơ.
Hinata vừa được thả xuống đã ngay lập tức ngồi xuống đất. Đôi tay chạm vào bàn chân đang bị bong gân. Từ bàn ánh, một thứ ánh sáng đẹp đẽ phát ra. Chỉ trong giây lát, khi ánh sáng đó tắt hẳn, Hinata đã trở về bình thường, không chút thương tích.
Hinata ngắm nghía bàn chân mình rồi vui vẻ đứng dậy còn tung tăng xoay qua xoay lại vài vòng, vô cùng thích thú. Rồi, Hinata tiến đến cạnh Yuu, mỉm cười tươi như ánh sáng mặt trời:
- Tôi ổn rồi này. Về lớp học thôi.
Yuu nhìn Hinata, thoáng đỏ mặt, cũng khá ngạc nhiên rồi lại lên tiếng:
- Um... cậu... phép thuật trị thương...
Hinata cười vui vẻ:
- Tôi biết dùng phép thuật trị thương, những vết thương này chữa trị đơn giản thôi, không có gì đáng lo.
Yuu lặng lẽ gật đầu. Ngập ngừng nói:
- Vậy... về lớp.
Hinata gật đầu, bước theo sau Yuu đi về phòng luyện tập. Thực sự thì... Hinata không giỏi nhớ đường nên chẳng biết đường nào mới về đến phòng tập, chỉ biết đi theo Yuu, lẽo đẽo đi theo sau cậu mà không biết rằng đang bị Yuu dẫn đi theo... đường vòng.
Nói về Ray đang luyện tập cùng Green.
Ray tính tình rất không kiên nhẫn, chỉ có tập luyện cùng Hinata, Ray mới thừa kiên nhẫn mà thôi. Ray ra tay rất không thương tình, Green dù thuộc loại giỏi về kiếm nhưng cũng chỉ mới một lúc đã bị Ray đánh gục. Vì vậy, cả hai được phép nghỉ ngơi.
Green uống một ngum nước rồi ngại ngùng đến trước mặt Ray, mặt có hơi đỏ:
- Um... Ray... cậu... cậu uống nước đi. Đây... đây là khăn... cậu... cậu... lau mồ hôi đi.
Ray không thèm nhìn lên Green dù chỉ một cái, lạnh giọng nói:
- Cảm ơn nhưng tôi không cần. Cậu cứ dùng đi.
Rồi... Ray đi thẳng ra bên ngoài. Nãy giờ, Ray thực sự rất lo lắng, không biết Hinata thế nào rồi.
Ray bước ra ngoài, tiến lại chỗ Kai hỏi:
- Thưa giáo sư, Hinata tập ở đâu vậy ạ?
Kai nhìn Ray rồi đáp lời:
- À.... Hinata vừa mới bị thương, Yuu đã đưa cô bé đến phòng y tế rồi.
Nghe đến hai chữ "bị thương", mặt Ray đen lại.Không đợi chờ thêm, Ray lập tức lao ra ngoài. Hinata bị thương... Ray làm sao có thể ngồi yên được kia chứ.
Kai nhìn theo bóng Ray, khẽ lắc đầu, lẩm bẩm:
- Chuyện tình tay ba sao???
Green nhìn Ray chạy ra ngoài, vừa rồi, Green cũng nghe cuộc trò chuyện giữa Kai và Ray. Ánh mắt Green đượm buồn, Ray vô tâm, lạnh lùng vậy mà đối với Hinata lại vô cùng quan tâm, vô cùng thương yêu, chẳng bao giờ lạnh nhạt, Green... thực sự cảm thấy ghen tị và... cũng cảm thấy xót xa. Có lẽ... Green chẳng có cơ hội nào chiếm được tình cảm của Ray nữa rồi vì dường như... trái tim Ray chỉ có mỗi Hinata, Ray chỉ biết đến mỗi Hinata mà thôi. Green buồn phiền, quay bước trở lại phòng tập, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Bên ngoài, Nyoko vừa ôm xấp tài liệu trên tay, vừa lẩm nhẩm bài hát, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Đang trong tiết học nhưng Nyoko được giáo sư nhờ đi lấy tài liệu nên mới được ở ngoài tung tăng như thế này.
Tâm trạng đang hết sức vui vẻ thì đột nhiên, một người lao vút qua chỗ Nyoko khiến Nyoko bị bất ngờ, đống tài liệu trên tay rơi cả xuống đất, Nyoko cũng lảo đảo suýt ngã. Nyoko giận dữ hét lên:
- Đi đứng kiểu gì vậy???
Người kia vẫn không chút quan tâm, cứ thế lao đi, dáo dát nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Nyoko lửa giận phừng phừng nhìn theo bóng dáng vừa chạy qua. Mái tóc tím... tóc tím... Nyoko sực nhớ ra, hét toáng lên:
- Tên khắc tinh.
Phải, người vừa khiến Nyoko làm rơi xấp tài liệu không ai khác là anh trai yêu quý của Hinata - Ray. Nyoko bốc hỏa, nhìn về hướng Ray mới chạy qua, hét ầm lên:
- Tên khốn kiếp, sao ta cứ gặp phải ngươi là rước vậy bực mình kia chứ!!!
Nắm chặt bàn tay đầy giận giữ, Nyoko nghiến chặt răng lại, gằn từng tiếng:
- Đợi đó, tên khắc tinh kia. Ta mà gặp lại ngươi... nhất định... sẽ nghiền nát tản băng nhà ngươi ra thành từng mảnh nhỏ.... Tên tóc tím mắc dịch...
Nyoko quá bức xúc, những từ cuối không kiềm được mà hét lên.
Cố kiềm lại lửa giận trong lòng, Nyoko ngồi xuống nhặt đống tài liệu đang rơi trên đất, cơn bực tức vẫn không nguôi, Nyoko cứ mãi lầm bầm trong miệng:
- Đồ oan gia. Tên sao chổi. Tên khó ưa. Tóc tím đáng ghét. Tảng băng khốn kiếp. Ta hận ngươi... ta ghét ngươi... ta căm thù nhà ngươi...
Rồi, Nyok đứng dậy, dậm mạnh chân xuống nền nhà đáng thương, vô cùng giận dữ trở về lớp học.
Ray cứ chạy mãi, chạy mãi, trong lòng vô cùng lo lắng, không biết Hinata thế nào rồi. Ray rời xa Hinata như vậy, lỡ may có sơ xuất hay nguy hiểm gì xảy đến với Hinata thì... Ray lắc đầu, không nên suy nghĩ vớ vẩn như thế.
Từ phía xa, Ray nhìn thấy người con gái với mái tóc bạch kim đang mỉm cười vui vẻ bước theo sau chàng trai tóc xanh thì trong lòng thầm thở phảo nhẹ nhõm. Chạy vội đến chỗ hai người, Ray xoay qua xoay lại Hinata, lo lắng vô cùng:
- Hinata... em sao rồi??? Em bị thương ở đâu? Có nặng không??? Vết thương thế nào? Có còn đau không?
Hinata cười trừ, biết ngay thế nào anh Ray của cô cũng sẽ phản ứng vậy mà. Hinata dang hai tay ra, cười tinh nghịch:
- Anh xem này, em hoàn toàn ổn mà.
Ray nhìn một lượt, đúng vậy thật. Ray lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hinata tười cười. Trong khi đó, Yuu thấy vô cùng khó chịu, có cần phải quan tâm hỏi han đến mức đó không kia chứ???
Hinata không chút ngần ngại, tiến tới khoác tay Ray như cô vẫn làm thường ngày mà không biết rằng có một ánh mắt khó chịu đang nhìn về phía Ray cùng Hinata. Hinata vẫn tươi cười:
- Anh đừng lo nữa nhé, anh biết khả năng của em mà.
Ray xoa đầu Hinata, dịu dàng:
- Dĩ nhiên là biết. Và anh cũng biết... em rất sợ đau.
Hinata cười cười, đúng là anh trai yêu quý của cô, cái gì cũng biết, lúc nào cũng hiểu Hinata cả.
Rồi cả ba cùng nhau trở lại lớp học. Ray và Hinata vẫn khoác tay vui vẻ đi chúng với nhau còn Yuu thì đi một mình, tay bỏ vào túi quần nhưng vẻ mặt lại vô cùng khó coi, dường như đang tức giận chuyện gì đó.
Nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng Yuu cũng quyết định hỏi ra thắc mắc trong lòng:
- Hai người rốt cuộc có quan hệ gì??? Thân thiết như vậy, chẳng lẽ... là người yêu sao???
Hinata không tỏ ra chút gì bối rối mà vui vẻ gật mạnh đầu, lại còn vô cùng tự hào mà trả lời:
- Đúng vậy đấy!!! Hinata và anh Ray rất đẹp đôi đúng không???
Trái ngược với sự vui vẻ của Hinata, sắc mặt người nào đó càng lúc càng khó coi hơn. Không thèm đáp lời, người đó lạnh lùng bước đi thẳng, bỏ lại Hinata và Ray ở phía sau lưng.
============================ENDCHAP11======================
Hinata và Ray vẫn tiếp tục luyện tập cùng nhau không ngừng nghỉ. Yuu dường như đã mất dần kiên nhẫn, ra tay ngày một mạnh hơn trong khi Hinata đang gần như đuối sức mất rồi.
Hinata cố gắng cầm cự nhưng đã vượt quá khả năng mất rồi, hơi thở ngày một gấp gáp hơn. Từng nhát kiếm mạnh mẽ của Yuu giáng xuống, Hinata khó khăn lắm mới chống đỡ được, bước chân không tự chủ được mà cứ thế bị đẩy lùi về phía sau. Hinata nhăn mặt, sao tên này lại mạnh như vậy kia chứ???
Hinata nhớ đến những lúc tập kiếm cùng với anh trai, anh trai Hinata mạnh thật đấy, cũng rất giỏi nhưng lúc nào đấu với Hinata cũng nương tay cả, không bao giờ để Hinata bị thương dù chỉ là một vết xước nhỏ. Vậy mà... tên Yuu này sao lại ác độc đến vậy, muốn dồn Hinata đến đường cùng hay sao???
Mãi mê suy nghĩ làm Hinata mất tập trung, chân nọ đá vào chận kia khiến Hinata mất thăng bằng. Yuu không nhận ra điều này, lại thêm một nhát kiếm mạnh mẽ nữa giáng vào Hinata. Hinata theo phản xạ vung kiếm lên chống đỡ, vì thế mà đã hoàn toàn mất thăng bằng. Hinata hoảng hốt, thanh kiếm trên tay bị đánh bật ra xa, Hinata ngã xuống, khuôn mặt nhăn nhó đến khó coi nhưng vẫn kiềm chế, không hét lên một tiếng nào. Hinata biết, chỉ cần nghe thấy tiếng hét của Hinata, anh trai cô, Ray sẽ rất lo lắng, Hinata không muốn vậy chút nào.
Thấy Hinata ngã xuống, tim Yuu chợt nhói lên, lo lắng vô cùng, cũng không ngừng trách bản thân sao lại mạnh tay với Hinata như vậy. Yuu vội vã chạy đến chỗ Hinata, lo lắng nhìn sắc mặt nhợt nhạt cả vì đau của Hinata, vội vàng hỏi:
- Hinata, có sao không???
Hinata khuôn mặt nhăn nhó đến tội nghiệp nhưng vẫn cố nở nụ cười, xua xua tay:
- Không... không sao đâu.
Rồi, Hinata cố gắng chống tay đứng dậy.
Lúc này thì Yuu đã nhận ra tình hình của Hinata. Chuyện vừa nãy đã khiến Hinata bị bong gân, không thể nào đứng lên được. Trong lòng Yuu chợt dâng lên cảm xúc xót xa đến khó hiểu. Hinata cũng nhân ra tình hình, nghĩ thầm: "Bong gần rồi, phải dùng thuật trị thương thôi."
Thế nhưng, Hinata chưa kịp hành động thì có người nào đó đã lo lắng quá sức, vội vã bế xốc Hinata lên khiến Hinata nhất thời ngạc nhiên, chưa biết phản ứng thế nào. Kai từ bên ngoài nhìn thấy Yuu bế cô bé tóc bạch kim đáng yêu lên cũng kinh ngạc, lần đầu tiên Kai mới thấy Yuu tiếp xúc thân mật với người khác đến vậy, mà đây lại là con gái nữa kia chứ.
Yuu thản nhiên như không che đi sự lo lắng trong lòng bế Hinata đến trước mặt Kai:
- Cậu ấy bị thương, con đưa lên phòng y tế.
Kai còn đang sững sờ, chỉ biết gật đầu trong vô thức. Nhận được sự cho phép, Yuu lập tức đưa Hinata ra ngoài. Cũng may, mỗi khu vực tập được ngăn cách hoàn toàn với nhau, không ai nhìn thấy được những người khác nên chuyện này chẳng ai phát hiện ra cả.
Đã ra đến bên ngoài, Hinata mới hoàng hồn, vội vã lên tiếng:
- Này... Cậu đang làm gì vậy??? Bỏ tôi xuống.
Mặt cho Hinata hét lên, Yuu vẫn bình thản như không bế Hinata đi tiếp. Yuu không phải không thèm nghe Hinata nói mà thực chất là cậu đang mãi suy nghĩ, không biết Hinata đang nói gì.
Yuu thật sự không hiểu nổi bản thân nữa rồi, rõ ràng với khả năng của mình, Yuu thừa sức dịch chuyển cả Hinata và cậu đến phòng y tế nhưng tại sao Yuu lại không dịch chuyển mà lại bế nó bước đi như vậy kia chứ??? Tại sao rõ ràng đường từ phòng tập đến phòng y tế vô cùng gần mà Yuu lại bế Hinata đi theo đường vòng, đi khắp một vòng Witchard để đến phòng y tế kia chứ???
- Này... có nghe tôi nói gì không hả???
Hinata hét lên, ra sức vùng vẫy. Hành động nãy đã đưa Yuu ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, trở về thực tại. Yuu nhìn Hinata, bất giác trở nên bối rối. "Chết tiệt. Mình có làm gì sai đâu mà phải bối rối kia chứ???". Yuu thầm nghĩ rồi nhanh chóng né tránh ánh mắt tím của Hinata, thờ ơ đáp:
- Cậu ồn ào thật đấy. Chuyện gì?
Hinata phụng phịu, có vẻ đã khó chịu rồi:
- Tôi nói nãy giờ mà cậu không nghe gì à???
- Nghe gì cơ?
Yuu ngơ ngác. Câu nói này của Yuu làm Hinata khó chịu thực sự, Hinata hét lên:
- Thả tôi xuống.
Yuu thoáng bất ngờ rồi nhanh chóng lấy lại phong độ, lạnh lùng:
- Đang bị thương như vậy, cậu nghĩ tôi bỏ cậu xuống cậu có thể tự mình đến phòng y tế được sao?
Hinata đen mặt lại:
- Tôi có nói sẽ đến phòng y tế à??? Cậu tự biên tự diễn, bắt ép tôi đến đó chứ tôi cần đến đó sao?
Yuu không ngờ cô nàng vui vẻ, đáng yêu như Hinata khi giận giữ lại... càng đáng yêu gấp bội như vậy. Yuu nở nụ cười nhếch mép:
- Bị thương mà không đến phòng ý tế chữa trị, cậu muốn bị như vậy mãi sao??? Bong gân nặng đấy.
Hinata không ngần ngại nở nụ cười nhếch mép đáp lại, giọng nói vô cùng cứng rắn:
- Cậu mau thả tôi xuống ngay.
Trước thái độ này của Hinata, Yuu cảm thấy vô cùng thích thú. Yuu khẽ nhún vai, giọng nói có phần thách thức:
- Được thôi. Thích thì tôi sẽ thả cậu xuống. Nhưng... nếu đau quá đi không nổi thì... tôi sẽ không bế cậu nữa đâu đấy.
Nó điềm tĩnh gật đầu. Yuu khẽ cười, thả Hinata xuống. Yuu đang chờ xem Hinata sẽ tỏ ra khó khăn như thế nào và sẽ khổ sở nhờ vả cậu giúp đỡ ra sao. Thế nhưng... điều đó hoàn toàn... chỉ xảy ra trong giấc mơ.
Hinata vừa được thả xuống đã ngay lập tức ngồi xuống đất. Đôi tay chạm vào bàn chân đang bị bong gân. Từ bàn ánh, một thứ ánh sáng đẹp đẽ phát ra. Chỉ trong giây lát, khi ánh sáng đó tắt hẳn, Hinata đã trở về bình thường, không chút thương tích.
Hinata ngắm nghía bàn chân mình rồi vui vẻ đứng dậy còn tung tăng xoay qua xoay lại vài vòng, vô cùng thích thú. Rồi, Hinata tiến đến cạnh Yuu, mỉm cười tươi như ánh sáng mặt trời:
- Tôi ổn rồi này. Về lớp học thôi.
Yuu nhìn Hinata, thoáng đỏ mặt, cũng khá ngạc nhiên rồi lại lên tiếng:
- Um... cậu... phép thuật trị thương...
Hinata cười vui vẻ:
- Tôi biết dùng phép thuật trị thương, những vết thương này chữa trị đơn giản thôi, không có gì đáng lo.
Yuu lặng lẽ gật đầu. Ngập ngừng nói:
- Vậy... về lớp.
Hinata gật đầu, bước theo sau Yuu đi về phòng luyện tập. Thực sự thì... Hinata không giỏi nhớ đường nên chẳng biết đường nào mới về đến phòng tập, chỉ biết đi theo Yuu, lẽo đẽo đi theo sau cậu mà không biết rằng đang bị Yuu dẫn đi theo... đường vòng.
Nói về Ray đang luyện tập cùng Green.
Ray tính tình rất không kiên nhẫn, chỉ có tập luyện cùng Hinata, Ray mới thừa kiên nhẫn mà thôi. Ray ra tay rất không thương tình, Green dù thuộc loại giỏi về kiếm nhưng cũng chỉ mới một lúc đã bị Ray đánh gục. Vì vậy, cả hai được phép nghỉ ngơi.
Green uống một ngum nước rồi ngại ngùng đến trước mặt Ray, mặt có hơi đỏ:
- Um... Ray... cậu... cậu uống nước đi. Đây... đây là khăn... cậu... cậu... lau mồ hôi đi.
Ray không thèm nhìn lên Green dù chỉ một cái, lạnh giọng nói:
- Cảm ơn nhưng tôi không cần. Cậu cứ dùng đi.
Rồi... Ray đi thẳng ra bên ngoài. Nãy giờ, Ray thực sự rất lo lắng, không biết Hinata thế nào rồi.
Ray bước ra ngoài, tiến lại chỗ Kai hỏi:
- Thưa giáo sư, Hinata tập ở đâu vậy ạ?
Kai nhìn Ray rồi đáp lời:
- À.... Hinata vừa mới bị thương, Yuu đã đưa cô bé đến phòng y tế rồi.
Nghe đến hai chữ "bị thương", mặt Ray đen lại.Không đợi chờ thêm, Ray lập tức lao ra ngoài. Hinata bị thương... Ray làm sao có thể ngồi yên được kia chứ.
Kai nhìn theo bóng Ray, khẽ lắc đầu, lẩm bẩm:
- Chuyện tình tay ba sao???
Green nhìn Ray chạy ra ngoài, vừa rồi, Green cũng nghe cuộc trò chuyện giữa Kai và Ray. Ánh mắt Green đượm buồn, Ray vô tâm, lạnh lùng vậy mà đối với Hinata lại vô cùng quan tâm, vô cùng thương yêu, chẳng bao giờ lạnh nhạt, Green... thực sự cảm thấy ghen tị và... cũng cảm thấy xót xa. Có lẽ... Green chẳng có cơ hội nào chiếm được tình cảm của Ray nữa rồi vì dường như... trái tim Ray chỉ có mỗi Hinata, Ray chỉ biết đến mỗi Hinata mà thôi. Green buồn phiền, quay bước trở lại phòng tập, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Bên ngoài, Nyoko vừa ôm xấp tài liệu trên tay, vừa lẩm nhẩm bài hát, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Đang trong tiết học nhưng Nyoko được giáo sư nhờ đi lấy tài liệu nên mới được ở ngoài tung tăng như thế này.
Tâm trạng đang hết sức vui vẻ thì đột nhiên, một người lao vút qua chỗ Nyoko khiến Nyoko bị bất ngờ, đống tài liệu trên tay rơi cả xuống đất, Nyoko cũng lảo đảo suýt ngã. Nyoko giận dữ hét lên:
- Đi đứng kiểu gì vậy???
Người kia vẫn không chút quan tâm, cứ thế lao đi, dáo dát nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Nyoko lửa giận phừng phừng nhìn theo bóng dáng vừa chạy qua. Mái tóc tím... tóc tím... Nyoko sực nhớ ra, hét toáng lên:
- Tên khắc tinh.
Phải, người vừa khiến Nyoko làm rơi xấp tài liệu không ai khác là anh trai yêu quý của Hinata - Ray. Nyoko bốc hỏa, nhìn về hướng Ray mới chạy qua, hét ầm lên:
- Tên khốn kiếp, sao ta cứ gặp phải ngươi là rước vậy bực mình kia chứ!!!
Nắm chặt bàn tay đầy giận giữ, Nyoko nghiến chặt răng lại, gằn từng tiếng:
- Đợi đó, tên khắc tinh kia. Ta mà gặp lại ngươi... nhất định... sẽ nghiền nát tản băng nhà ngươi ra thành từng mảnh nhỏ.... Tên tóc tím mắc dịch...
Nyoko quá bức xúc, những từ cuối không kiềm được mà hét lên.
Cố kiềm lại lửa giận trong lòng, Nyoko ngồi xuống nhặt đống tài liệu đang rơi trên đất, cơn bực tức vẫn không nguôi, Nyoko cứ mãi lầm bầm trong miệng:
- Đồ oan gia. Tên sao chổi. Tên khó ưa. Tóc tím đáng ghét. Tảng băng khốn kiếp. Ta hận ngươi... ta ghét ngươi... ta căm thù nhà ngươi...
Rồi, Nyok đứng dậy, dậm mạnh chân xuống nền nhà đáng thương, vô cùng giận dữ trở về lớp học.
Ray cứ chạy mãi, chạy mãi, trong lòng vô cùng lo lắng, không biết Hinata thế nào rồi. Ray rời xa Hinata như vậy, lỡ may có sơ xuất hay nguy hiểm gì xảy đến với Hinata thì... Ray lắc đầu, không nên suy nghĩ vớ vẩn như thế.
Từ phía xa, Ray nhìn thấy người con gái với mái tóc bạch kim đang mỉm cười vui vẻ bước theo sau chàng trai tóc xanh thì trong lòng thầm thở phảo nhẹ nhõm. Chạy vội đến chỗ hai người, Ray xoay qua xoay lại Hinata, lo lắng vô cùng:
- Hinata... em sao rồi??? Em bị thương ở đâu? Có nặng không??? Vết thương thế nào? Có còn đau không?
Hinata cười trừ, biết ngay thế nào anh Ray của cô cũng sẽ phản ứng vậy mà. Hinata dang hai tay ra, cười tinh nghịch:
- Anh xem này, em hoàn toàn ổn mà.
Ray nhìn một lượt, đúng vậy thật. Ray lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hinata tười cười. Trong khi đó, Yuu thấy vô cùng khó chịu, có cần phải quan tâm hỏi han đến mức đó không kia chứ???
Hinata không chút ngần ngại, tiến tới khoác tay Ray như cô vẫn làm thường ngày mà không biết rằng có một ánh mắt khó chịu đang nhìn về phía Ray cùng Hinata. Hinata vẫn tươi cười:
- Anh đừng lo nữa nhé, anh biết khả năng của em mà.
Ray xoa đầu Hinata, dịu dàng:
- Dĩ nhiên là biết. Và anh cũng biết... em rất sợ đau.
Hinata cười cười, đúng là anh trai yêu quý của cô, cái gì cũng biết, lúc nào cũng hiểu Hinata cả.
Rồi cả ba cùng nhau trở lại lớp học. Ray và Hinata vẫn khoác tay vui vẻ đi chúng với nhau còn Yuu thì đi một mình, tay bỏ vào túi quần nhưng vẻ mặt lại vô cùng khó coi, dường như đang tức giận chuyện gì đó.
Nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng Yuu cũng quyết định hỏi ra thắc mắc trong lòng:
- Hai người rốt cuộc có quan hệ gì??? Thân thiết như vậy, chẳng lẽ... là người yêu sao???
Hinata không tỏ ra chút gì bối rối mà vui vẻ gật mạnh đầu, lại còn vô cùng tự hào mà trả lời:
- Đúng vậy đấy!!! Hinata và anh Ray rất đẹp đôi đúng không???
Trái ngược với sự vui vẻ của Hinata, sắc mặt người nào đó càng lúc càng khó coi hơn. Không thèm đáp lời, người đó lạnh lùng bước đi thẳng, bỏ lại Hinata và Ray ở phía sau lưng.
============================ENDCHAP11======================
/137
|