CHAP 13: BỮA TRƯA
Hinata đang thong thả bước đi, vừa đi vừa nhìn ngắm khung cảnh của Witchard thì Green ở phía sau hối hả chạy đuổi theo, gọi với:
- Hinata... đợi... đợi tớ với.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Hinata theo phản xạ nhìn về phía sau. Green lúc này cũng đã theo kịp Hinata, khom người thở dốc. Hinata nhìn Green bằng ánh mắt khó hiểu, hỏi:
- Green... tìm mình à???
Green đứng thẳng người, mỉm cười gật đầu:
- Phải.
Rồi, Green nói tiếp:
- Vừa rồi tớ thua, chẳng phải đã nói nếu tớ thua thì bữa trưa hôm nay tớ sẽ đãi Hinata ăn rồi sao?
Hinata khẽ "à" lên, đã hiểu ra vấn đề.
Rồi, cả hai cùng nhau thong thả bước đi.
Đến sau trường, cả hai người Hinata và Green tìm cho mình một chỗ rồi ngồi xuống. Green lấy từ trong chiếc túi của mình ra hai hộp thức ăn, đưa sang cho Hinata một hộp, cười nhẹ:
- Của Hinata đây. Tớ mới đến nhà ăn mua lúc nãy đấy!
Hinata gật đầu nhận lấy, không quên nói lại với Green:
- Cảm ơn cậu nhé.
Rồi, Hinata lại lấy trong túi của mình ra thêm một hộp thức ăn nữa, dường như hộp thức ăn này đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Green thắc mắc, quay sang hỏi Hinata:
- Hộp thức ăn này...
Hinata hiểu ý Green muốn hỏi gì, quay sang cười tít mắt, đáp lời ngay lập tức:
- Đây là của anh Ray chuẩn bị sẵn từ trước đấy. Tuy là tớ đã có thức ăn Green đưa nhưng nhất định tớ phải ăn hộp cơm này, nếu không anh Ray chắc chắn sẽ không vui. Mà... anh Ray không vui, Hinata cũng sẽ không vui.
Green sững người nhìn hộp cơm được chuẩn bị sẵn trên tay Hinata. Là... của Ray thật sao??? Green cảm thấy vô cùng buồn bã, cúi gầm mặt xuống, vờ gắp thức ăn rồi nói, giọng thoáng nét buồn:
- Hinata và Ray... thân nhau quá nhỉ. Đến thức ăn Ray cũng chuẩn bị sẵn, hai người lại luôn thân thiết, bên nhau không rời. Hinata lúc nào cũng gọi Ray là anh, Ray... cũng gọi Hinata là em nữa.
Hinata vô tư, không hề nhận ra nét buồn của Green mà tỏ ra vô cùng vui sướng, xen lẫn tự hào, nói tiếp:
- Anh Ray lúc nào cũng thương yêu Hinata cả, Hinata thấy rất rất vui. Và... Hinata cũng thương anh Ray nữa.
Lời nói vô tư, không suy nghĩ của Hinata thốt lên khiến Green bên cạnh cảm thấy vô cùng đau lòng, bữa trưa ngon lành là vậy những sao Green lại cảm thấy chát đắng đến vậy, không thể nuốt trôi.
Hinata và Green đang tận hưởng bữa trưa thì ở phía sau vọng lên tiếng người nó chuyện. Hinata tò mò, quay đầu nhìn ra sau khiến Green cũng nhìn theo.
Phía sau bồn hoa, nơi hai người đang ngồi, dưới một gốc cây to lớn, có hai người một nam, một nữ đang nói chuyện với nhau.
Người nam trên tay cầm một bó hoa hồng rực đỏ, hướng về phía cô gái có khuôn mặt khá xinh xắn đang đứng đối diện, nở nụ cười đầy mê hoặc:
- Anh rất thích em. Làm bạn gái anh nhé???
Cô gái thoáng đỏ mặt, vô cùng ngượng nghịu nhưng rồi trước nụ cười mê hoặc kia, cô gái cũng gật đầu e thẹn:
- V... Vâng.
Nói rồi, chàng trai trao bó hoa lại cho cô gái, tiến đến nắm tay cô gái.
Hinata nhìn thấy người con trai đó... có vẻ gì... rất quen. Hình như... Hinata đã gặp ở đâu rồi thì phải. Thế nhưng, thực sự Hinata lại chẳng thể nhớ ra.
Trước cảnh lãng mạn như vậy, Green quay sang nhìn Green, thấy sắc mặt Green đang đen lại, vô cùng... đáng sợ. Hinata thấy hơi lo lắng, ấp úng hỏi:
- G... Green. Cậu... cậu... bị sao vậy?
Green siết chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, quay sang nói với Hinata:
- Hinata... cậu nhất định phải tránh xa tên khốn đó ra, không được tiếp xúc gì với hắn, biết chưa???
Hinata nhìn sang người con trai đang đứng ở bên kia rồi lại quay sang nhìn Green, khó hiểu hỏi lại:
- Tại sao vậy???
Green đưa tay giữ chặt lấy đôi vai nhỏ của Hinata, ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt tím long lanh, đáp:
- Cậu ta... là Toshiro. Học viên lớp phù thủy cấp cao. Xét về tài năng thì cũng không tồi, diện mạo thì cậu thấy rồi đấy, cũng thuộc hàng xuất sắc trong Witchard, tuy rằng chưa thể sánh bằng hai hoàng tử lớp ta là Yuu và Ray.
Ngừng một lúc, Green nói tiếp, ánh mắt đầy căm phẫn khiến Hinata nhìn vào có chút... run sợ:
- Nhưng... cậu ta lại cực kì sát gái, rất lăng nhăng và vô cùng trăng hoa. Quen biết với cậu ta... nhất định sẽ rất rắc rối. Cậu mà thấy hắn ta ở đâu thì phải tránh càng xa càng tốt, nhất định không được để loạt vào tầm ngắm của cậu ta, hiểu chưa?
Trước ánh mắt và nét mặt nghiêm nghị của Green, Hinata không tự chủ được mà gật đầu liên túc.
Green nhẹ thở ra, bỏ tay khỏi vai Hinata rồi quay lại ăn tiếp bữa trưa đang dang dở. Hinata cũng tiếp tục ăn.
Phía sau Hinata và Green, cặp đôi vừa rồi cũng đã nắm tay nhau đi mất. Cả hai không hề để ý thấy Hinata và Green.
Được một lúc, trước mặt Hinata xuất hiện một bóng người cao lớn. Hinata ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lấp lánh niềm vui, hét lên:
- Anh Ray.
Green đang ăn cũng vội ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt không tự chủ được mà cư nhiên đỏ lên, nóng bừng.
Ray mỉm cười, xoa đầu Hinata rồi ngồi bên cạnh Hinata. Green càng thêm đỏ mặt, vừa rồi... là Ray... cười sao???
Trong khi đó, cả Ray lẫn Hinata đều không chú ý gì đến Green. Hinata vui vẻ tươi cười nhìn anh trai mình:
- Anh Ray, mau ăn trưa đi.
Ray gật đầu rồi lấy trong túi ra một hộp thức ăn giống hệt hộp được chuẩn bị cho Hinata, bình thản ngồi ăn.
Trong khi cả ba người Green, Ray và Hinata đang ăn trưa cùng nhau thì ở nhà ăn, có ba người con gái đang ngồi cùng nhau, thức ăn đã ở trước mặt nhưng chưa ai đụng vào cả. Ba người đó chính là Nyoko, Shizuna và Haruko.
Đợi chờ mệt mỏi, Nyoko tức giận đập bàn, đứng dậy:
- Rõ ràng đã nói sẽ ăn trưa cùng, sao anh ấy lại không đến đây kia chứ???
Tất cả ánh mắt lúc này đều đổ dồn về phía Nyoko. Shizuna nhận thấy điều này, nhẹ kéo Nyoko ngồi xuống:
- Nyoko, bình tĩnh nào. Anh Yuu... chưa bao giờ nói mà không làm. Có lẽ anh ấy đang bận gì đó thôi.
Nyoko cố kiềm cơn bình tĩnh rồi quay sang nhìn Haruko, ánh mắt buồn bã:
- Haruko, xin lỗi cậu, anh trai mình...
Haruko cười nhẹ:
- Không sao mà. Chúng ta lớn lên cùng nhau, anh Yuu thế nào, sao tớ không hiểu được. Chắc anh ấy bận rồi, chúng ta cũng nên ăn thôi. Bỏ bữa không tốt đâu.
Shizuna và Nyoko ái ngại nhìn nhau nhưng rồi cũng nhanh chóng cầm đũa lên, giải quyết bữa trưa.
Mới ăn được một lúc thì Nyoko đã nghe thấy ở bàn bên cạnh có tiếng xì xào bàn tán. Những lời nói từ những người bàn bên cạnh khiến mặt Nyoko đen hết cả lại, Shizuna và Haruko thì hoàn toàn bất ngờ.
Ngay lập tức, Nyoko đứng bật dây, chạy lao ra ngoài. Shizuna và Haruko không đuổi theo kịp Nyoko, chỉ có thể sững sờ nhìn theo Nyoko, cầu mong Nyoko sẽ không kích động quá mà làm gì đó bất lợi cho bản thân mình.
Nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi là thế này:
- Này, tiết học vừa rồi cậu thấy thế nào???
- Còn thế nào nữa. Thật sự là... không thể tin được.
Người kia gật gù:
- Phải, ai mà ngờ được cậu học viên mới chuyển đến, cái cậu tóc tím... tên gì nhỉ??? À... Ray, cậu ta lại mạnh đến vậy kia chứ?
- Đúng vậy, đánh bại cả hoàng tử Yuu, lại còn khiến hoàng tử không thể phản kháng nữa kia chứ.
- Quả là ghê gớm thật. Nhưng... phép thuật của cậu ta... lạ lắm.
- Cậu... cũng thấy vậy sao?
- Chứ sao nữa. Di chuyển nhanh như chớp vậy, tớ ngồi ngoài nhìn mà còn chẳng thấy gì. Mà... cậu có để ý thanh kiếm Ray dùng không?
- Trộn lẫn hai loại phép thuật. Không tin được là cậu ta làm được như vậy. Hoàng tử Yuu... lần này gặp phải đối thủ ghê gớm rồi.
Trước những lời nói này, Nyoko không thể bình tĩnh được mà quyết tâm đi tìm Ray tính sổ. Nyoko thật không thể tin được tên tóc tím mà cô căm ghét đó lại có thể đánh bại được anh trai tài giỏi của cô.
Nyoko cứ chạy, chạy mãi, mồ hôi nhễ nhại. Nyoko chạy khắp Witchard, tìm kiếm khắp nơi mà cô nghĩ Ray có thể đang ở đó.
Kia rồi.
Nyoko cười nhếch mép, bước đi bình thường trở lại, không còn vội vã nữa. Nyoko lấy lại phong thái của một nàng công chúa, từng bước đi vô cùng quý phái, không kém phần ngạo nghễ.
Đứng trước mặt Ray, Nyoko lớn tiếng:
- Tên kia.
Ray, Hinata và Green lúc này đã ăn trưa xong, cùng nhau bước về phía lớp học. Thấy Nyoko, cả Green lẫn Hinata đều vô cùng ngạc nhiên, trong khi Ray vẫn lạnh lùng, thản nhiên như thường. Thái độ này của Ray làm sự tức giận trong lòng Nyoko càng lúc càng tăng lên.
Cố kiềm chế, Nyoko nhìn sang Hinata và Green, nói:
- Tôi muốn nói chuyện với anh ta một lúc.
Hinata ái ngại nhìn sang Ray, nhận được cái gật đầu từ anh trai, Hinata mới yên tâm cùng Green đi trước.
Cả hai người đã đi khuất bóng, sự tức giận trong lòng Nyoko lúc này mới bộc phát. Nyoko đưa tay lên, giáng cho Ray một cái tát thật mạnh. Thế nhưng, tay Nyoko đã bị Ray giữ chặt, Ray lạnh lùng:
- Tôi đứng đây để nghe cô nói chuyện, không phải để bị cô cho ăn tát.
Nyoko cố vùng cánh tay ra khỏi tay Ray nhưng không sao thoát khỏi được. Tức giận, Nyoko hét lên:
- Tên khốn nhà anh, buông tay tôi ra.
Ray vẫn lạnh như thường, bỏ tay Nyoko ra, cho hai tay mình vào túi quần. Cậu lạnh giọng:
- Nói mau đi.
Nyoko xoa xoa cánh tay bị Ray nắm cho đỏ lên của mình, siết chặt bàn tay, Nyoko hét thẳng vào mặt Ray:
- Tại sao anh có thể đánh bại anh trai của tôi chứ??? Anh... rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì mới thắng được anh ấy hả?
Ray vẫn bình thản như không:
- Chỉ muốn hỏi chuyện đó thôi à?
Nyoko gật mạnh đầu. Ray lạnh lùng:
- Đơn giản là cậu ta đã thua tôi. Còn... tôi có dùng thủ đoạn hay không, cô cứ hỏi cậu ta là biết. Mà... cả lớp cùng giáo sư đều chứng kiến trận đấu, tôi nghĩ, tôi không cần phải thanh minh với cô. Thắng là thắng... thua là thua.
Nói rồi, Ray lạnh lùng đi qua mặt Nyoko, xem Nyoko như không khí. Mặt Nyoko đen lại, lửa giận phừng phừng. Nyoko quay người hét lên:
- Ai cho anh đi.
Ray vẫn bước tiếp, không thèm quay người lại mà đáp lời:
- Cô nghĩ... cô cản được tôi sao?
Nyoko càng thêm tức giận, đuổi theo Ray. Thế nhưng, trong lúc vội vã, Nyoko vô tình vấp phải một hòn đá chắn đường, mất thăng bằng, lao đảo ngã xuống. Trong lúc ngã, Nyoko vô tình hét lên:
- Ray...
"Thật phiền phức" - Ray nghĩ thầm. Nhưng rồi rất nhanh chóng, Ray xoay người, đỡ lấy Nyoko đang sắp ngã xuống. Một tay Ray giữ lấy eo của Nyoko, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ đang chới với trong không khí. Cảnh tượng này... khiến Nyoko phải đỏ mặt, tim... đập loạn xạ.
"Cảm giác gì thế này???" - Nyoko tự hỏi bản thân mình, trước giờ... Nyoko chưa từng có cảm giác này.
Ray không để tình trạng này kéo dài lâu, cậu lập tức buông tay ra, bình thản cho vào túi quần như cũ rồi lạnh lùng bước đi. Nyoko ngơ ngác nhìn theo Ray hồi lâu. Cái dáng vẻ bất cần, lạnh lùng này... sao lại khiến tim Nyoko... đập nhanh đến vậy???
========================ENDCHAP13===================
Hinata đang thong thả bước đi, vừa đi vừa nhìn ngắm khung cảnh của Witchard thì Green ở phía sau hối hả chạy đuổi theo, gọi với:
- Hinata... đợi... đợi tớ với.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Hinata theo phản xạ nhìn về phía sau. Green lúc này cũng đã theo kịp Hinata, khom người thở dốc. Hinata nhìn Green bằng ánh mắt khó hiểu, hỏi:
- Green... tìm mình à???
Green đứng thẳng người, mỉm cười gật đầu:
- Phải.
Rồi, Green nói tiếp:
- Vừa rồi tớ thua, chẳng phải đã nói nếu tớ thua thì bữa trưa hôm nay tớ sẽ đãi Hinata ăn rồi sao?
Hinata khẽ "à" lên, đã hiểu ra vấn đề.
Rồi, cả hai cùng nhau thong thả bước đi.
Đến sau trường, cả hai người Hinata và Green tìm cho mình một chỗ rồi ngồi xuống. Green lấy từ trong chiếc túi của mình ra hai hộp thức ăn, đưa sang cho Hinata một hộp, cười nhẹ:
- Của Hinata đây. Tớ mới đến nhà ăn mua lúc nãy đấy!
Hinata gật đầu nhận lấy, không quên nói lại với Green:
- Cảm ơn cậu nhé.
Rồi, Hinata lại lấy trong túi của mình ra thêm một hộp thức ăn nữa, dường như hộp thức ăn này đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Green thắc mắc, quay sang hỏi Hinata:
- Hộp thức ăn này...
Hinata hiểu ý Green muốn hỏi gì, quay sang cười tít mắt, đáp lời ngay lập tức:
- Đây là của anh Ray chuẩn bị sẵn từ trước đấy. Tuy là tớ đã có thức ăn Green đưa nhưng nhất định tớ phải ăn hộp cơm này, nếu không anh Ray chắc chắn sẽ không vui. Mà... anh Ray không vui, Hinata cũng sẽ không vui.
Green sững người nhìn hộp cơm được chuẩn bị sẵn trên tay Hinata. Là... của Ray thật sao??? Green cảm thấy vô cùng buồn bã, cúi gầm mặt xuống, vờ gắp thức ăn rồi nói, giọng thoáng nét buồn:
- Hinata và Ray... thân nhau quá nhỉ. Đến thức ăn Ray cũng chuẩn bị sẵn, hai người lại luôn thân thiết, bên nhau không rời. Hinata lúc nào cũng gọi Ray là anh, Ray... cũng gọi Hinata là em nữa.
Hinata vô tư, không hề nhận ra nét buồn của Green mà tỏ ra vô cùng vui sướng, xen lẫn tự hào, nói tiếp:
- Anh Ray lúc nào cũng thương yêu Hinata cả, Hinata thấy rất rất vui. Và... Hinata cũng thương anh Ray nữa.
Lời nói vô tư, không suy nghĩ của Hinata thốt lên khiến Green bên cạnh cảm thấy vô cùng đau lòng, bữa trưa ngon lành là vậy những sao Green lại cảm thấy chát đắng đến vậy, không thể nuốt trôi.
Hinata và Green đang tận hưởng bữa trưa thì ở phía sau vọng lên tiếng người nó chuyện. Hinata tò mò, quay đầu nhìn ra sau khiến Green cũng nhìn theo.
Phía sau bồn hoa, nơi hai người đang ngồi, dưới một gốc cây to lớn, có hai người một nam, một nữ đang nói chuyện với nhau.
Người nam trên tay cầm một bó hoa hồng rực đỏ, hướng về phía cô gái có khuôn mặt khá xinh xắn đang đứng đối diện, nở nụ cười đầy mê hoặc:
- Anh rất thích em. Làm bạn gái anh nhé???
Cô gái thoáng đỏ mặt, vô cùng ngượng nghịu nhưng rồi trước nụ cười mê hoặc kia, cô gái cũng gật đầu e thẹn:
- V... Vâng.
Nói rồi, chàng trai trao bó hoa lại cho cô gái, tiến đến nắm tay cô gái.
Hinata nhìn thấy người con trai đó... có vẻ gì... rất quen. Hình như... Hinata đã gặp ở đâu rồi thì phải. Thế nhưng, thực sự Hinata lại chẳng thể nhớ ra.
Trước cảnh lãng mạn như vậy, Green quay sang nhìn Green, thấy sắc mặt Green đang đen lại, vô cùng... đáng sợ. Hinata thấy hơi lo lắng, ấp úng hỏi:
- G... Green. Cậu... cậu... bị sao vậy?
Green siết chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, quay sang nói với Hinata:
- Hinata... cậu nhất định phải tránh xa tên khốn đó ra, không được tiếp xúc gì với hắn, biết chưa???
Hinata nhìn sang người con trai đang đứng ở bên kia rồi lại quay sang nhìn Green, khó hiểu hỏi lại:
- Tại sao vậy???
Green đưa tay giữ chặt lấy đôi vai nhỏ của Hinata, ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt tím long lanh, đáp:
- Cậu ta... là Toshiro. Học viên lớp phù thủy cấp cao. Xét về tài năng thì cũng không tồi, diện mạo thì cậu thấy rồi đấy, cũng thuộc hàng xuất sắc trong Witchard, tuy rằng chưa thể sánh bằng hai hoàng tử lớp ta là Yuu và Ray.
Ngừng một lúc, Green nói tiếp, ánh mắt đầy căm phẫn khiến Hinata nhìn vào có chút... run sợ:
- Nhưng... cậu ta lại cực kì sát gái, rất lăng nhăng và vô cùng trăng hoa. Quen biết với cậu ta... nhất định sẽ rất rắc rối. Cậu mà thấy hắn ta ở đâu thì phải tránh càng xa càng tốt, nhất định không được để loạt vào tầm ngắm của cậu ta, hiểu chưa?
Trước ánh mắt và nét mặt nghiêm nghị của Green, Hinata không tự chủ được mà gật đầu liên túc.
Green nhẹ thở ra, bỏ tay khỏi vai Hinata rồi quay lại ăn tiếp bữa trưa đang dang dở. Hinata cũng tiếp tục ăn.
Phía sau Hinata và Green, cặp đôi vừa rồi cũng đã nắm tay nhau đi mất. Cả hai không hề để ý thấy Hinata và Green.
Được một lúc, trước mặt Hinata xuất hiện một bóng người cao lớn. Hinata ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lấp lánh niềm vui, hét lên:
- Anh Ray.
Green đang ăn cũng vội ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt không tự chủ được mà cư nhiên đỏ lên, nóng bừng.
Ray mỉm cười, xoa đầu Hinata rồi ngồi bên cạnh Hinata. Green càng thêm đỏ mặt, vừa rồi... là Ray... cười sao???
Trong khi đó, cả Ray lẫn Hinata đều không chú ý gì đến Green. Hinata vui vẻ tươi cười nhìn anh trai mình:
- Anh Ray, mau ăn trưa đi.
Ray gật đầu rồi lấy trong túi ra một hộp thức ăn giống hệt hộp được chuẩn bị cho Hinata, bình thản ngồi ăn.
Trong khi cả ba người Green, Ray và Hinata đang ăn trưa cùng nhau thì ở nhà ăn, có ba người con gái đang ngồi cùng nhau, thức ăn đã ở trước mặt nhưng chưa ai đụng vào cả. Ba người đó chính là Nyoko, Shizuna và Haruko.
Đợi chờ mệt mỏi, Nyoko tức giận đập bàn, đứng dậy:
- Rõ ràng đã nói sẽ ăn trưa cùng, sao anh ấy lại không đến đây kia chứ???
Tất cả ánh mắt lúc này đều đổ dồn về phía Nyoko. Shizuna nhận thấy điều này, nhẹ kéo Nyoko ngồi xuống:
- Nyoko, bình tĩnh nào. Anh Yuu... chưa bao giờ nói mà không làm. Có lẽ anh ấy đang bận gì đó thôi.
Nyoko cố kiềm cơn bình tĩnh rồi quay sang nhìn Haruko, ánh mắt buồn bã:
- Haruko, xin lỗi cậu, anh trai mình...
Haruko cười nhẹ:
- Không sao mà. Chúng ta lớn lên cùng nhau, anh Yuu thế nào, sao tớ không hiểu được. Chắc anh ấy bận rồi, chúng ta cũng nên ăn thôi. Bỏ bữa không tốt đâu.
Shizuna và Nyoko ái ngại nhìn nhau nhưng rồi cũng nhanh chóng cầm đũa lên, giải quyết bữa trưa.
Mới ăn được một lúc thì Nyoko đã nghe thấy ở bàn bên cạnh có tiếng xì xào bàn tán. Những lời nói từ những người bàn bên cạnh khiến mặt Nyoko đen hết cả lại, Shizuna và Haruko thì hoàn toàn bất ngờ.
Ngay lập tức, Nyoko đứng bật dây, chạy lao ra ngoài. Shizuna và Haruko không đuổi theo kịp Nyoko, chỉ có thể sững sờ nhìn theo Nyoko, cầu mong Nyoko sẽ không kích động quá mà làm gì đó bất lợi cho bản thân mình.
Nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi là thế này:
- Này, tiết học vừa rồi cậu thấy thế nào???
- Còn thế nào nữa. Thật sự là... không thể tin được.
Người kia gật gù:
- Phải, ai mà ngờ được cậu học viên mới chuyển đến, cái cậu tóc tím... tên gì nhỉ??? À... Ray, cậu ta lại mạnh đến vậy kia chứ?
- Đúng vậy, đánh bại cả hoàng tử Yuu, lại còn khiến hoàng tử không thể phản kháng nữa kia chứ.
- Quả là ghê gớm thật. Nhưng... phép thuật của cậu ta... lạ lắm.
- Cậu... cũng thấy vậy sao?
- Chứ sao nữa. Di chuyển nhanh như chớp vậy, tớ ngồi ngoài nhìn mà còn chẳng thấy gì. Mà... cậu có để ý thanh kiếm Ray dùng không?
- Trộn lẫn hai loại phép thuật. Không tin được là cậu ta làm được như vậy. Hoàng tử Yuu... lần này gặp phải đối thủ ghê gớm rồi.
Trước những lời nói này, Nyoko không thể bình tĩnh được mà quyết tâm đi tìm Ray tính sổ. Nyoko thật không thể tin được tên tóc tím mà cô căm ghét đó lại có thể đánh bại được anh trai tài giỏi của cô.
Nyoko cứ chạy, chạy mãi, mồ hôi nhễ nhại. Nyoko chạy khắp Witchard, tìm kiếm khắp nơi mà cô nghĩ Ray có thể đang ở đó.
Kia rồi.
Nyoko cười nhếch mép, bước đi bình thường trở lại, không còn vội vã nữa. Nyoko lấy lại phong thái của một nàng công chúa, từng bước đi vô cùng quý phái, không kém phần ngạo nghễ.
Đứng trước mặt Ray, Nyoko lớn tiếng:
- Tên kia.
Ray, Hinata và Green lúc này đã ăn trưa xong, cùng nhau bước về phía lớp học. Thấy Nyoko, cả Green lẫn Hinata đều vô cùng ngạc nhiên, trong khi Ray vẫn lạnh lùng, thản nhiên như thường. Thái độ này của Ray làm sự tức giận trong lòng Nyoko càng lúc càng tăng lên.
Cố kiềm chế, Nyoko nhìn sang Hinata và Green, nói:
- Tôi muốn nói chuyện với anh ta một lúc.
Hinata ái ngại nhìn sang Ray, nhận được cái gật đầu từ anh trai, Hinata mới yên tâm cùng Green đi trước.
Cả hai người đã đi khuất bóng, sự tức giận trong lòng Nyoko lúc này mới bộc phát. Nyoko đưa tay lên, giáng cho Ray một cái tát thật mạnh. Thế nhưng, tay Nyoko đã bị Ray giữ chặt, Ray lạnh lùng:
- Tôi đứng đây để nghe cô nói chuyện, không phải để bị cô cho ăn tát.
Nyoko cố vùng cánh tay ra khỏi tay Ray nhưng không sao thoát khỏi được. Tức giận, Nyoko hét lên:
- Tên khốn nhà anh, buông tay tôi ra.
Ray vẫn lạnh như thường, bỏ tay Nyoko ra, cho hai tay mình vào túi quần. Cậu lạnh giọng:
- Nói mau đi.
Nyoko xoa xoa cánh tay bị Ray nắm cho đỏ lên của mình, siết chặt bàn tay, Nyoko hét thẳng vào mặt Ray:
- Tại sao anh có thể đánh bại anh trai của tôi chứ??? Anh... rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì mới thắng được anh ấy hả?
Ray vẫn bình thản như không:
- Chỉ muốn hỏi chuyện đó thôi à?
Nyoko gật mạnh đầu. Ray lạnh lùng:
- Đơn giản là cậu ta đã thua tôi. Còn... tôi có dùng thủ đoạn hay không, cô cứ hỏi cậu ta là biết. Mà... cả lớp cùng giáo sư đều chứng kiến trận đấu, tôi nghĩ, tôi không cần phải thanh minh với cô. Thắng là thắng... thua là thua.
Nói rồi, Ray lạnh lùng đi qua mặt Nyoko, xem Nyoko như không khí. Mặt Nyoko đen lại, lửa giận phừng phừng. Nyoko quay người hét lên:
- Ai cho anh đi.
Ray vẫn bước tiếp, không thèm quay người lại mà đáp lời:
- Cô nghĩ... cô cản được tôi sao?
Nyoko càng thêm tức giận, đuổi theo Ray. Thế nhưng, trong lúc vội vã, Nyoko vô tình vấp phải một hòn đá chắn đường, mất thăng bằng, lao đảo ngã xuống. Trong lúc ngã, Nyoko vô tình hét lên:
- Ray...
"Thật phiền phức" - Ray nghĩ thầm. Nhưng rồi rất nhanh chóng, Ray xoay người, đỡ lấy Nyoko đang sắp ngã xuống. Một tay Ray giữ lấy eo của Nyoko, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ đang chới với trong không khí. Cảnh tượng này... khiến Nyoko phải đỏ mặt, tim... đập loạn xạ.
"Cảm giác gì thế này???" - Nyoko tự hỏi bản thân mình, trước giờ... Nyoko chưa từng có cảm giác này.
Ray không để tình trạng này kéo dài lâu, cậu lập tức buông tay ra, bình thản cho vào túi quần như cũ rồi lạnh lùng bước đi. Nyoko ngơ ngác nhìn theo Ray hồi lâu. Cái dáng vẻ bất cần, lạnh lùng này... sao lại khiến tim Nyoko... đập nhanh đến vậy???
========================ENDCHAP13===================
/137
|