CHAP 4: NHỮNG THIÊN THẦN NHỎ
Hạnh phúc ngập tràn trong căn nhà gỗ nhỏ cách li hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Kể từ lúc biết tin về sự xuất hiện của những thiên thần nhỏ, nó và hắn vô cùng vui mừng, không thể chờ đợi thêm mà nhanh chóng viết thư báo cho anh, Saphia, Gin và Kai cùng biết. Nhờ đó, nó và hắn niềm vui lại nhân lên gấp nhiều lần khi biết rằng không chỉ mình mà cả những người bạn thân thiết cũng sắp đón chào sự hiện hữu của những thiên thần bé nhỏ đáng yêu.
Khỏi phải nói, những ông chồng từ lúc biết được mình sắp được lên chức thì không ngừng yêu thương, bồi bổ cho những bà vợ xinh đẹp. Hắn chăm chút nó từng chút một, lúc nào cũng ở cạnh nó, đảm bảo nó không làm việc gì quá sức cũng như không phải mệt mỏi. Cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, tràn ngập trong tiếng cười cứ thế mà bình lặng trôi qua.
Vào một ngày, tuyết rơi trắng xóa, vùi lấp cả lối mòn nhỏ vào nhà nó. Những đóa hoa tuyết rơi rơi, tuyết trắng xóa phủ lên vạn vật, lên cả những đóa hoa, cả ngôi nhà gỗ xinh xắn.
Hắn cùng Haku và bé Pi đứng ngoài. Bé Pi lo lắng, mắt không ngừng hướng về cánh cửa đang đóng kín, Haku cũng trong trạng thái y hệt. Còn hắn, hắn lo lắng mãi không thôi, cứ đi đi lại lại, hết nhìn vào cánh cửa đóng kín lại nhìn những đóa hoa tuyết xinh đẹp đang rơi. Trạng thái của hắn đang vô cùng lo lắng, trái tim cứ đập nhanh liên hồi, cầu mong mọi chuyện sẽ ổn.
Phải. Nó... đã sắp sinh rồi.
Thực chất thì phủ thủy cũng không khác con người là mấy nhưng với nó thì việc này... lại khác. Nguyên nhân là do nó là một thành viên của hoàng tộc huyền bí, tuy đã bị diệt vong nhưng nó không được phép quên đi những truyền thống của hoàng tộc mình.
Những nữ phù thủy của hoàng tộc huyền bí khi sinh con, nhất định phải dùng vào chính sức mạnh và phép thuật của mình. Mọi việc phải được tiến hành theo đúng nghi thức, nếu không, những đứa bé sẽ gặp chuyện không may mà ngay cả người mẹ... cũng nguy hiểm đến tính mạng.
Theo đúng nghi lễ của hoàng tộc huyền bí, nó dùng phép thuật của mình, vẽ một vòng tròn thật lớn trên sàn nhà. Rồi, nó lại vẽ vào bên trong vòng tròn đó một mặt trăng và một mặt trời, bởi lẽ, phù thủy huyền bí là sự dung hòa giữa ánh sáng và bóng tối, giữa mặt trăng và mặt trời.
Tuy mệt nhọc vì sắp sinh, nó thở dốc ra, di chuyển khó khăn nhưng cuối cùng, nó đã vẽ xong. Nó bước vào, đứng giữa vòng tròn phép thuật vừa được vẽ. Vòng tròn sáng lên, ánh sáng và bóng tối dung hòa, chiếu rọi xung quanh nó.
Nó hét lên trong đau đớn.
Khỏi phải nói, nghe thấy tiếng hét của nó, tim hắn như ngừng đập, hắn rất lo lắng, rất sợ, không biết nó có sao không? Liệu nó có cầm cự nổi không? Bé Pi và Haku cũng lo sợ hệt như vậy.
Cơn đau mỗi lúc một tăng lên, nó cố gắng không hét lên nữa vì biết sẽ làm những người đang ở bên ngoài lo lắng nhưng... thực sự nó không thể chịu đựng nổi.
Nó cảm thấy vô cùng đau nhói, hơi thở khó khăn, mồ hôi nhễ nhãi, ướt đẫm cả khuôn mặt. Nhưng... vì thiên thần bé nhỏ... vì sự an toàn của con mình, nó nhất định sẽ vượt qua được tất cả.
Nó cố cắn răng, tiếp tục chịu đau.
Thời gian cứ thế trôi qua, mỗi giây khắc trôi qua với hắn như hàng thế kỉ. Liệu Ryu của hắn... có ổn hay không???
Và... nửa tiếng trôi qua.
Oe... oe... oe...
Tiếng trẻ con khóc vang lên làm hắn ngỡ ngàng đến nỗi rơi nước mắt, Haku cùng bé Pi mỉm cười hạnh phúc, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn hạnh phúc, nở nụ cười rồi vội vã xông vào bên trong.
Ánh sáng từ bên ngoài lọt vào, thấy hắn đang vội vã tiến lại phía mình, nó mỉm cười đầy dịu dàng rồi quay xuống nhìn thiên thần bé nhỏ của mình. Nụ cười của nó càng thêm rạng rỡ, nó... từ từ nhắm nghiền mắt lại, ngất lịm.
Hắn hoàng hốt, vội chạy đến cạnh đỡ nó dậy. Hắn lay lay, gọi tên nó không thôi nhưng nó vẫn không có chút phản ứng gì, toàn thân lạnh ngắt. Tiếng trẻ em khóc mỗi lúc một to hơn.
Hắn dùng phép thuật, kiểm tra tình hình hiện tại của nó. Hắn sửng sốt, mặt cắt không còn một giọt máu. Nhịp tim của nó... hơi thở của nó... đang yếu dần đi.
Thế nhưng, bây giờ không phải lúc để hoảng loạn. Hắn lấy lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, vội vã tập trung sức mạnh phép thuật, thức tỉnh phép thuật trị thương ẩn sâu bên trong nó, giúp nó duy trì sự sống.
Mồ hôi hắn tuông rơi mỗi lúc một nhiều, hắn cố giữ cho mình bình tĩnh hết sức có thể. Rồi, hắn nhẹ nhàng thở phào ra, nở nụ cười trên môi. Hắn hôn nhẹ lên trán nó, trách móc:
- Ryu ngốc. Em có biết em làm anh lo lắng muốn nghẹt thở rồi không hả??? Giờ thì ổn rồi!!!
Rồi, hắn bế nó đến bên giường, đặt nó nằm xuống.
Lúc này, hắn tiến lại chỗ thiên thần nhỏ của nó và hắn, ôm trên tay. Hắn dịu dàng hôn thiên thần nhỏ rồi đặt bên cạnh nó. Hắn hạnh phúc vô cùng:
- Em rất giỏi, Ryu à. Một lúc tặng cho anh đến hai thiên thần nhỏ, có đủ trai và gái nữa này.
Hắn không kiềm được niềm vui trong lòng, cứ mỉm cười suốt. Hắn nắm lấy bàn tay nó, lau đi những giọt mồ hôi trên mặt nó rồi cúi xuống ôm nó thật chặt:
- Em vất vả rồi.
Sau một hồi mê man vì kiệt sức, nó cuối cùng cũng tỉnh lại.
Hắn vẫn ở cạnh bên giường nó, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay nó. Nó vội vã lên tiếng:
- Con chúng ta...
Nó chưa nói hết câu thì đã phát hiện ra sự hiện hữu của hai thiên thần đáng yêu, nó không kiềm được mà bật khóc, vậy mà trên môi vẫn cười rất tươi.
Con của nó... đã được sinh ra an toàn, lại còn rất khỏe mạnh và đáng yêu. Và nó... có đến hai thiên thần, một trai, một gái.
Hai đứa bé sau một giấc ngủ ngon lành, lười biếng mở to đôi mắt ra nhìn ngắm xung quanh, bàn tay nhỏ xíu, xinh xinh cọ cọ vào mặt trông đáng yêu vô cùng. Nó xúc động, không nói nên lời. Hắn mỉm cười với nó:
- Em xem, chúng đáng yêu chưa kìa.
Nó lau nước mắt, mỉm cười hạnh phúc gật đầu:
- Rất đáng yêu.
Nó ngắm nhìn hai đứa con bé bỏng của mình, hôn lên trán chúng rồi nhìn hắn:
- Anh à, anh đặt tên con là gì đây?
Hắn tỏ ra trầm ngâm suy nghĩ rồi xoa xoa đầu nó lên tiếng:
- Em xem, cả hai đều có đôi mắt màu tím giống hệt như em, rất xinh đẹp, cũng rất long lanh. Đã vậy, con trai của chúng ta lại có mái tóc tím hệt như em còn con gái chúng ta lại có mái tóc bạch kim hệt như anh.
Nó nhìn hai thiên thần đang yêu, mỉm cười gật đầu. Phải, con trai nó cũng có đôi mắt và mái tóc cùng một màu tím như nó, duy chỉ có điều rằng màu tím ấy không phải màu tím hoàn hảo, đúng gốc phù thủy của hoàng tộc huyền bí.
Hắn nói tiếp:
- Vậy thì... anh sẽ đặt tên cho con gái chúng ta, còn em sẽ đặt tên cho con trai chúng ta, được chứ?
Nó gật đầu:
- Con trai chúng ta... được sinh ra trước nên em sẽ đặt tên cho con trước.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, nó trầm ngâm suy nghĩ rồi cuối cùng cũng lên tiếng:
- Ray. Em sẽ đặt tên cho con trai mình là Ray.
- Ray sao?
Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi vẻ mặt lộ rõ rự hài lòng:
- Tên rất hay. Vậy... Hinata sẽ là tên con gái cưng của chúng ta.
Nó tươi cười:
- Ray, Hinata. Vâng, hai cái tên đều rất đẹp.
Nói rồi, nó bế hai đứa bé lên, ôm hôn cả hai. Hắn cũng ôm chầm lấy nó, hôn lên trán con mình.
Lúc này, hắn mới nhớ đến bát cháo còn đang nóng hổi trên bàn. Hắn buông nó ra, với tay cầm lấy bát cháo. Hắn nhẹ nhàng:
- Em mệt nhiều rồi, giờ ăn đi cho mau khỏe. Cháo này do Haku chuẩn bị cho em đấy, vẫn còn nóng.
Nó gật đầu, ngoan ngoãn ăn. Nó phải thật khỏe mạnh, như vậy mới có thể chăm sóc tốt cho các con được chứ.
Trong căn nhà nhỏ có thêm sự xuất hiện của hai thành viên nhí càng thêm ngọt ngào và đầm ấm, tiếng cười nói luôn vang vọng. Nó và hắn, đã có một gia đình bốn người vô cùng hạnh phúc.
Trong cung điện ở thế giới phép thuật, tiếng cười nói cũng không ngừ vang vọng.
Phải.
Saphia và anh đã chính thức trở thành cha mẹ. Saphia đã hạ sinh cho anh một thái tử vô cùng kháu khỉnh và đáng yêu, giống hệt như anh. Đứa bé có mái tóc màu xanh dương, đôi mắt to tròn, sáng vô cùng cũng mang màu xanh dương nốt. Tiểu thái tử chào đời là một niềm vui lớn cho toàn thế giới phép thuật cũng như cho cả anh và Saphia. Anh đã đặt tên cho con trai của mình là Yuu. Vào ngày nó sinh ra hai tiểu thiên thần thì tiểu hoàng tử của vương quốc phép thuật hai tháng tuổi.
Gin và Kai cũng đã đón chào thêm một thành viên mới, một tiểu thư vô cùng đáng yêu. Thiên thần của Gin và Kai chào đời trước thiên thần của anh và Saphia hai tuần. Thiên thần của Gin và Kai có đôi mắt xanh long lanh và có một cái tên vô cùng xinh đẹp - Shizuna.
Cuộc sống hạnh phúc, êm đềm cứ vậy trôi qua.
Một năm sau đó, vương quốc phép thuật lại nhận được một tin vui mới nữa. Vương quốc phép thuật, đã chính thức, có thêm một tiêu công chúa. Cô công chúa nhỏ này giống hệt anh trai mình, cũng có mái tóc xanh dương cùng đôi mắt xanh cùng màu to tròn, long lah và rất sáng. Khỏi phải nói, anh và Saphia cũng vô cùng vui mừng. Saphia đặt tên cho con gái mình là Nyoko.
Thời gian cứ thế tiếp tục trôi đi, những đứa trẻ từ từ lớn dần.
Trong khu vườn trông đủ các loại hoa, hai đứa bé tung tăng vui đùa cùng nhau và một chú dơi tím cứ bay lượn xung quanh, trông chừng hai đứa bé. Đứa bé gái chạy đuổi theo anh trai mình, mái tóc bạch kim tung bay, cả hai vô cùng vui vẻ. Thấm mệt, hai đưa trẻ tiến lại chiếc xích đu dưới cây cổ thụ trong vườn, nói cười cùng nhau.
Cánh cửa gỗ mở ra, nó trong bộ váy tím dịu dang bước ra, mỉm cười lên tiếng gọi:
- Ray, Hinata. Vào ăn bánh nào.
Hai đứa bé tầm 3, 4 tuổi nghe tiếng mẹ gọi, vội vã chạy vào. Đứa bé gái lém lỉnh trêu đùa:
- Anh Ray, mình chạy đua xem ai vào nhà nhanh hơn nào.
Không để cậu bé kia lên tiếng, đứa bé gái đã nhanh chân phóng trước. Cậu bé mỉm cười nhìn theo bóng dang nhỏ bé, nhanh nhẹn rồi cũng nhanh chóng chạy đuổi theo, nói khẽ chỉ đủ mình đứa bé trai nghe:
- Hinata ngốc này, thật là... Em có lẽ chẳng bao giờ biết mệt.
Trong khu vườn của hoàng gia, cũng có ba đứa trẻ cùng nhau chơi đùa, chạy khắp xung quanh đuổi theo những chú bướm. Hai cô nhóc cứ chạy tung tăng, để mặt một cậu nhóc ngồi ở gốc cây, mắt chỉ dán vào quyển sách trên tay, lâu lâu ngước nhìn hai cô bé trước mặt.
Phía xa, anh và Saphia dõi theo những đứa trẻ, bên cạnh có cả Gin và Kai. Anh lắc đầu, chán nản:
- Shizuna và Nyoko tuy cách nhau một tuổi nhưng lại chơi với nhau rất vui vẻ, lúc nào cũng cười nói. Vậy mà...
Saphia hiểu ý, thở dài, nhanh chóng nói tiếp:
- Vậy mà... thằng nhóc Yuu nhà tớ lại giống ai không giống, đi giống hệt tên Ren lúc trước, lạnh như tảng băng ấy. Thật là... không thể tin được mà.
Gin và Kai bật cười thành tiếng. Gin lên tiếng:
- Thú vị thật đấy. Phải công nhận, tính cách nó lạnh lùng hệt như Ren, nhưng... vẫn chưa bằng được Ren ngày xưa.
Kai gật đầu:
- Ren ngày xưa còn lạnh hơn vậy nhiều, không có Ryu thì chắc cậu ta đích thị là một tăng băng.
Anh và Saphia cũng gật đầu đồng tính. Cả bốn tiếp tục dõi mắt nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa, anh chợt lên tiếng:
- Không biết... con của Ren và Ryu thế nào nhỉ? Nếu mà lạnh như Ren thì...
Nghĩ đến đây, cả bốn người đồng loạt lắc đầu ngao ngán.
=========================ENDCHAP4=========================
Hạnh phúc ngập tràn trong căn nhà gỗ nhỏ cách li hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Kể từ lúc biết tin về sự xuất hiện của những thiên thần nhỏ, nó và hắn vô cùng vui mừng, không thể chờ đợi thêm mà nhanh chóng viết thư báo cho anh, Saphia, Gin và Kai cùng biết. Nhờ đó, nó và hắn niềm vui lại nhân lên gấp nhiều lần khi biết rằng không chỉ mình mà cả những người bạn thân thiết cũng sắp đón chào sự hiện hữu của những thiên thần bé nhỏ đáng yêu.
Khỏi phải nói, những ông chồng từ lúc biết được mình sắp được lên chức thì không ngừng yêu thương, bồi bổ cho những bà vợ xinh đẹp. Hắn chăm chút nó từng chút một, lúc nào cũng ở cạnh nó, đảm bảo nó không làm việc gì quá sức cũng như không phải mệt mỏi. Cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, tràn ngập trong tiếng cười cứ thế mà bình lặng trôi qua.
Vào một ngày, tuyết rơi trắng xóa, vùi lấp cả lối mòn nhỏ vào nhà nó. Những đóa hoa tuyết rơi rơi, tuyết trắng xóa phủ lên vạn vật, lên cả những đóa hoa, cả ngôi nhà gỗ xinh xắn.
Hắn cùng Haku và bé Pi đứng ngoài. Bé Pi lo lắng, mắt không ngừng hướng về cánh cửa đang đóng kín, Haku cũng trong trạng thái y hệt. Còn hắn, hắn lo lắng mãi không thôi, cứ đi đi lại lại, hết nhìn vào cánh cửa đóng kín lại nhìn những đóa hoa tuyết xinh đẹp đang rơi. Trạng thái của hắn đang vô cùng lo lắng, trái tim cứ đập nhanh liên hồi, cầu mong mọi chuyện sẽ ổn.
Phải. Nó... đã sắp sinh rồi.
Thực chất thì phủ thủy cũng không khác con người là mấy nhưng với nó thì việc này... lại khác. Nguyên nhân là do nó là một thành viên của hoàng tộc huyền bí, tuy đã bị diệt vong nhưng nó không được phép quên đi những truyền thống của hoàng tộc mình.
Những nữ phù thủy của hoàng tộc huyền bí khi sinh con, nhất định phải dùng vào chính sức mạnh và phép thuật của mình. Mọi việc phải được tiến hành theo đúng nghi thức, nếu không, những đứa bé sẽ gặp chuyện không may mà ngay cả người mẹ... cũng nguy hiểm đến tính mạng.
Theo đúng nghi lễ của hoàng tộc huyền bí, nó dùng phép thuật của mình, vẽ một vòng tròn thật lớn trên sàn nhà. Rồi, nó lại vẽ vào bên trong vòng tròn đó một mặt trăng và một mặt trời, bởi lẽ, phù thủy huyền bí là sự dung hòa giữa ánh sáng và bóng tối, giữa mặt trăng và mặt trời.
Tuy mệt nhọc vì sắp sinh, nó thở dốc ra, di chuyển khó khăn nhưng cuối cùng, nó đã vẽ xong. Nó bước vào, đứng giữa vòng tròn phép thuật vừa được vẽ. Vòng tròn sáng lên, ánh sáng và bóng tối dung hòa, chiếu rọi xung quanh nó.
Nó hét lên trong đau đớn.
Khỏi phải nói, nghe thấy tiếng hét của nó, tim hắn như ngừng đập, hắn rất lo lắng, rất sợ, không biết nó có sao không? Liệu nó có cầm cự nổi không? Bé Pi và Haku cũng lo sợ hệt như vậy.
Cơn đau mỗi lúc một tăng lên, nó cố gắng không hét lên nữa vì biết sẽ làm những người đang ở bên ngoài lo lắng nhưng... thực sự nó không thể chịu đựng nổi.
Nó cảm thấy vô cùng đau nhói, hơi thở khó khăn, mồ hôi nhễ nhãi, ướt đẫm cả khuôn mặt. Nhưng... vì thiên thần bé nhỏ... vì sự an toàn của con mình, nó nhất định sẽ vượt qua được tất cả.
Nó cố cắn răng, tiếp tục chịu đau.
Thời gian cứ thế trôi qua, mỗi giây khắc trôi qua với hắn như hàng thế kỉ. Liệu Ryu của hắn... có ổn hay không???
Và... nửa tiếng trôi qua.
Oe... oe... oe...
Tiếng trẻ con khóc vang lên làm hắn ngỡ ngàng đến nỗi rơi nước mắt, Haku cùng bé Pi mỉm cười hạnh phúc, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn hạnh phúc, nở nụ cười rồi vội vã xông vào bên trong.
Ánh sáng từ bên ngoài lọt vào, thấy hắn đang vội vã tiến lại phía mình, nó mỉm cười đầy dịu dàng rồi quay xuống nhìn thiên thần bé nhỏ của mình. Nụ cười của nó càng thêm rạng rỡ, nó... từ từ nhắm nghiền mắt lại, ngất lịm.
Hắn hoàng hốt, vội chạy đến cạnh đỡ nó dậy. Hắn lay lay, gọi tên nó không thôi nhưng nó vẫn không có chút phản ứng gì, toàn thân lạnh ngắt. Tiếng trẻ em khóc mỗi lúc một to hơn.
Hắn dùng phép thuật, kiểm tra tình hình hiện tại của nó. Hắn sửng sốt, mặt cắt không còn một giọt máu. Nhịp tim của nó... hơi thở của nó... đang yếu dần đi.
Thế nhưng, bây giờ không phải lúc để hoảng loạn. Hắn lấy lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, vội vã tập trung sức mạnh phép thuật, thức tỉnh phép thuật trị thương ẩn sâu bên trong nó, giúp nó duy trì sự sống.
Mồ hôi hắn tuông rơi mỗi lúc một nhiều, hắn cố giữ cho mình bình tĩnh hết sức có thể. Rồi, hắn nhẹ nhàng thở phào ra, nở nụ cười trên môi. Hắn hôn nhẹ lên trán nó, trách móc:
- Ryu ngốc. Em có biết em làm anh lo lắng muốn nghẹt thở rồi không hả??? Giờ thì ổn rồi!!!
Rồi, hắn bế nó đến bên giường, đặt nó nằm xuống.
Lúc này, hắn tiến lại chỗ thiên thần nhỏ của nó và hắn, ôm trên tay. Hắn dịu dàng hôn thiên thần nhỏ rồi đặt bên cạnh nó. Hắn hạnh phúc vô cùng:
- Em rất giỏi, Ryu à. Một lúc tặng cho anh đến hai thiên thần nhỏ, có đủ trai và gái nữa này.
Hắn không kiềm được niềm vui trong lòng, cứ mỉm cười suốt. Hắn nắm lấy bàn tay nó, lau đi những giọt mồ hôi trên mặt nó rồi cúi xuống ôm nó thật chặt:
- Em vất vả rồi.
Sau một hồi mê man vì kiệt sức, nó cuối cùng cũng tỉnh lại.
Hắn vẫn ở cạnh bên giường nó, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay nó. Nó vội vã lên tiếng:
- Con chúng ta...
Nó chưa nói hết câu thì đã phát hiện ra sự hiện hữu của hai thiên thần đáng yêu, nó không kiềm được mà bật khóc, vậy mà trên môi vẫn cười rất tươi.
Con của nó... đã được sinh ra an toàn, lại còn rất khỏe mạnh và đáng yêu. Và nó... có đến hai thiên thần, một trai, một gái.
Hai đứa bé sau một giấc ngủ ngon lành, lười biếng mở to đôi mắt ra nhìn ngắm xung quanh, bàn tay nhỏ xíu, xinh xinh cọ cọ vào mặt trông đáng yêu vô cùng. Nó xúc động, không nói nên lời. Hắn mỉm cười với nó:
- Em xem, chúng đáng yêu chưa kìa.
Nó lau nước mắt, mỉm cười hạnh phúc gật đầu:
- Rất đáng yêu.
Nó ngắm nhìn hai đứa con bé bỏng của mình, hôn lên trán chúng rồi nhìn hắn:
- Anh à, anh đặt tên con là gì đây?
Hắn tỏ ra trầm ngâm suy nghĩ rồi xoa xoa đầu nó lên tiếng:
- Em xem, cả hai đều có đôi mắt màu tím giống hệt như em, rất xinh đẹp, cũng rất long lanh. Đã vậy, con trai của chúng ta lại có mái tóc tím hệt như em còn con gái chúng ta lại có mái tóc bạch kim hệt như anh.
Nó nhìn hai thiên thần đang yêu, mỉm cười gật đầu. Phải, con trai nó cũng có đôi mắt và mái tóc cùng một màu tím như nó, duy chỉ có điều rằng màu tím ấy không phải màu tím hoàn hảo, đúng gốc phù thủy của hoàng tộc huyền bí.
Hắn nói tiếp:
- Vậy thì... anh sẽ đặt tên cho con gái chúng ta, còn em sẽ đặt tên cho con trai chúng ta, được chứ?
Nó gật đầu:
- Con trai chúng ta... được sinh ra trước nên em sẽ đặt tên cho con trước.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, nó trầm ngâm suy nghĩ rồi cuối cùng cũng lên tiếng:
- Ray. Em sẽ đặt tên cho con trai mình là Ray.
- Ray sao?
Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi vẻ mặt lộ rõ rự hài lòng:
- Tên rất hay. Vậy... Hinata sẽ là tên con gái cưng của chúng ta.
Nó tươi cười:
- Ray, Hinata. Vâng, hai cái tên đều rất đẹp.
Nói rồi, nó bế hai đứa bé lên, ôm hôn cả hai. Hắn cũng ôm chầm lấy nó, hôn lên trán con mình.
Lúc này, hắn mới nhớ đến bát cháo còn đang nóng hổi trên bàn. Hắn buông nó ra, với tay cầm lấy bát cháo. Hắn nhẹ nhàng:
- Em mệt nhiều rồi, giờ ăn đi cho mau khỏe. Cháo này do Haku chuẩn bị cho em đấy, vẫn còn nóng.
Nó gật đầu, ngoan ngoãn ăn. Nó phải thật khỏe mạnh, như vậy mới có thể chăm sóc tốt cho các con được chứ.
Trong căn nhà nhỏ có thêm sự xuất hiện của hai thành viên nhí càng thêm ngọt ngào và đầm ấm, tiếng cười nói luôn vang vọng. Nó và hắn, đã có một gia đình bốn người vô cùng hạnh phúc.
Trong cung điện ở thế giới phép thuật, tiếng cười nói cũng không ngừ vang vọng.
Phải.
Saphia và anh đã chính thức trở thành cha mẹ. Saphia đã hạ sinh cho anh một thái tử vô cùng kháu khỉnh và đáng yêu, giống hệt như anh. Đứa bé có mái tóc màu xanh dương, đôi mắt to tròn, sáng vô cùng cũng mang màu xanh dương nốt. Tiểu thái tử chào đời là một niềm vui lớn cho toàn thế giới phép thuật cũng như cho cả anh và Saphia. Anh đã đặt tên cho con trai của mình là Yuu. Vào ngày nó sinh ra hai tiểu thiên thần thì tiểu hoàng tử của vương quốc phép thuật hai tháng tuổi.
Gin và Kai cũng đã đón chào thêm một thành viên mới, một tiểu thư vô cùng đáng yêu. Thiên thần của Gin và Kai chào đời trước thiên thần của anh và Saphia hai tuần. Thiên thần của Gin và Kai có đôi mắt xanh long lanh và có một cái tên vô cùng xinh đẹp - Shizuna.
Cuộc sống hạnh phúc, êm đềm cứ vậy trôi qua.
Một năm sau đó, vương quốc phép thuật lại nhận được một tin vui mới nữa. Vương quốc phép thuật, đã chính thức, có thêm một tiêu công chúa. Cô công chúa nhỏ này giống hệt anh trai mình, cũng có mái tóc xanh dương cùng đôi mắt xanh cùng màu to tròn, long lah và rất sáng. Khỏi phải nói, anh và Saphia cũng vô cùng vui mừng. Saphia đặt tên cho con gái mình là Nyoko.
Thời gian cứ thế tiếp tục trôi đi, những đứa trẻ từ từ lớn dần.
Trong khu vườn trông đủ các loại hoa, hai đứa bé tung tăng vui đùa cùng nhau và một chú dơi tím cứ bay lượn xung quanh, trông chừng hai đứa bé. Đứa bé gái chạy đuổi theo anh trai mình, mái tóc bạch kim tung bay, cả hai vô cùng vui vẻ. Thấm mệt, hai đưa trẻ tiến lại chiếc xích đu dưới cây cổ thụ trong vườn, nói cười cùng nhau.
Cánh cửa gỗ mở ra, nó trong bộ váy tím dịu dang bước ra, mỉm cười lên tiếng gọi:
- Ray, Hinata. Vào ăn bánh nào.
Hai đứa bé tầm 3, 4 tuổi nghe tiếng mẹ gọi, vội vã chạy vào. Đứa bé gái lém lỉnh trêu đùa:
- Anh Ray, mình chạy đua xem ai vào nhà nhanh hơn nào.
Không để cậu bé kia lên tiếng, đứa bé gái đã nhanh chân phóng trước. Cậu bé mỉm cười nhìn theo bóng dang nhỏ bé, nhanh nhẹn rồi cũng nhanh chóng chạy đuổi theo, nói khẽ chỉ đủ mình đứa bé trai nghe:
- Hinata ngốc này, thật là... Em có lẽ chẳng bao giờ biết mệt.
Trong khu vườn của hoàng gia, cũng có ba đứa trẻ cùng nhau chơi đùa, chạy khắp xung quanh đuổi theo những chú bướm. Hai cô nhóc cứ chạy tung tăng, để mặt một cậu nhóc ngồi ở gốc cây, mắt chỉ dán vào quyển sách trên tay, lâu lâu ngước nhìn hai cô bé trước mặt.
Phía xa, anh và Saphia dõi theo những đứa trẻ, bên cạnh có cả Gin và Kai. Anh lắc đầu, chán nản:
- Shizuna và Nyoko tuy cách nhau một tuổi nhưng lại chơi với nhau rất vui vẻ, lúc nào cũng cười nói. Vậy mà...
Saphia hiểu ý, thở dài, nhanh chóng nói tiếp:
- Vậy mà... thằng nhóc Yuu nhà tớ lại giống ai không giống, đi giống hệt tên Ren lúc trước, lạnh như tảng băng ấy. Thật là... không thể tin được mà.
Gin và Kai bật cười thành tiếng. Gin lên tiếng:
- Thú vị thật đấy. Phải công nhận, tính cách nó lạnh lùng hệt như Ren, nhưng... vẫn chưa bằng được Ren ngày xưa.
Kai gật đầu:
- Ren ngày xưa còn lạnh hơn vậy nhiều, không có Ryu thì chắc cậu ta đích thị là một tăng băng.
Anh và Saphia cũng gật đầu đồng tính. Cả bốn tiếp tục dõi mắt nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa, anh chợt lên tiếng:
- Không biết... con của Ren và Ryu thế nào nhỉ? Nếu mà lạnh như Ren thì...
Nghĩ đến đây, cả bốn người đồng loạt lắc đầu ngao ngán.
=========================ENDCHAP4=========================
/137
|