CHAP 51: TỎ TÌNH
Ray đứng khoanh tay, nhàn nhã tựa lưng vào một thân cây to lớn, đôi mắt nhìn Green rồi lên tiếng:
- Có chuyện gì, cậu nói đi.
Green ái ngại lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ. Có chút rụt rè nhưng cuối cùng Green vẫn tiến lại, đứng trước mặt Ray, đưa chiếc hộp nhỏ về phía Ray:
- Mình... muốn đưa Ray cái này.
Ray nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ trên tay Green:
- Gì vậy?
Green nở nụ cười nhẹ rồi đáp lời câu hỏi của Ray:
- Đây là thuốc trị thương đặc biệt của gia tộc tớ, rất công hiệu. Những trận đấu sẽ càng lúc càng khó khăn, có thể... nó sẽ giúp ích được cho cậu và... cả Hinata nữa. Mong cậu hãy nhận tấm lòng của tớ nhé!
Ray có chút do dự. Về cơ bản thì Ray không nghĩ mình sẽ để bản thân bị thương, cũng chẳng lo bị thương nặng không thể chiến đấu tiếp được bởi lẽ dù gì cũng có nó và Hinata có khả năng trị thương vô cùng tốt. Còn Hinata thì khỏi phải lo rồi, với năng lực trị thương đó của Hinata, thuốc này của Green chắc chắn sẽ... không có cơ hội được đem ra sử dụng.
Thế nhưng...
Nhìn nụ cười của Green cùng ánh mắt sáng lấp lánh đầy mong đợi, Ray lại không nhẫn tâm từ chối. Lạnh lùng cầm lấy chiếc hộp nhỏ, Ray nói qua loa vài câu lấy lệ:
- Cảm ơn, tôi sẽ nhận nó vậy.
Nụ cười của Green lại càng thêm rạng rỡ hơn. Thật sự Green rất vui khi Ray không từ chối mà chấp nhận tấm lòng của mình.
Rồi, Ray lại nhìn Green lên tiếng:
- Còn chuyện gì nữa nói luôn đi??? Nếu chỉ là đưa cái này thì cậu đâu cần phải cùng tôi ra đây, đúng chứ?
Green hơi sững sờ nhưng cuối cùng cũng nhanh chóng gật đầu, không hề phủ nhận điều Ray nói.
Hít thở thật sâu, Green cúi gầm mặt nhìn xuống đất. Đã đến nhà hẹn gặp Ray bên ngoài, đã quyết định rất rõ ràng, thu hết can đảm từ trước. Hôm nay, Green nhất định phải nói tất cả những điều mình muốn nói, không thể giấu mãi trong lòng như trước được nữa.
Hít một hơi thật sâu, Green cuối cùng cũng mở lời:
- Ray, mong rằng sau khi tớ nói... cậu có thể xếp tất cả những lời đó vào quá khứ và... chúng ta vẫn có thể duy trì quan hệ như hiện nay.
Ray nhàn nhã ngã đầu tựa vào thân cây, đáp:
- Được.
Lúc này, Green hoàn toàn yên tâm nói ra tất cả:
- Tớ... thích cậu. Không... là tớ yêu cậu, ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ray sững người nhìn Green. Hiện tại, Ray chẳng biết phải nói gì với Green cả.
Green lúc này cũng đã ngẩng đầu lên nhìn thằng vào Ray và... nở một nụ cười buồn:
- Nhưng... tớ biết mình không có cơ hội nào rồi.
Ngừng một lúc, đôi mắt của Green chợt rướm lệ, khóe mắt có cảm giác cay cay. Green nghẹn ngào nói tiếp:
- Tớ biết, cậu và Hinata... hai người là một đôi. Từ ánh mắt, hành động, lời nói,... tất cả mọi thứ cả hai cậu đều vô cùng thân thiết, gần gũi, lại còn rất tình cảm. Giữa hai cậu dường như không có bất kì khoảng cách nào và... cũng chẳng có khoảng trống nào để kẻ thứ ba có thể chen chân vào.
Một giọt lệ khẽ rơi xuống khuôn mặt của Green. Nhanh chóng gạt đi giọt nước mắt còn nóng hổi, Green nở nụ cười thật tươi với Ray:
- Tớ ước gì... mình có đủ dũng khí để làm người thứ ba. Trước tình cảm của cậu và Hinata, lại... với bản tính lương thiện của Hinata, tớ không thể ghét bỏ Hinata, không thể phá hoại tình cảm của hai người được.
Green lại tiếp lời:
- Tớ yêu cậu, trước đây và... bây giờ vẫn vậy. Tớ... chỉ muốn cho cậu biết tình cảm của tớ thôi, vậy là đủ lắm rồi. Cảm ơn cậu đã nghe những lời tớ nói. Cậu cứ yên tâm là tớ vẫn sẽ luôn là bạn tốt của Hinata và không phá hoại hai người. Tớ... sẽ cố quên đi tình cảm dành cho cậu. Rất xin lỗi cậu và Hinata, chúc hai người... hạnh phúc.
Nói rồi, Green quay lưng bước đi. Thế nhưng, chỉ mới đi được vài bước, Green đã phải dừng lại vì lời nói của Ray:
- Dễ dàng từ bỏ tình yêu của mình vậy sao?
Green cúi gầm mặt, nở nụ cười buồn:
- Vì bạn thân của mình, từ bỏ... cũng chẳng sao.
Ray rời khỏi thân cây mình đang tựa vào, tiến đến đứng cạnh Green, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng:
- Tôi và Hinata... không phải người yêu. Mãi mãi... cũng không thể là người yêu. Tôi và em ấy, là có lí do đặc biệt không thể nói.
Green sững sờ. Nói rồi, Ray lạnh lùng bước đi tiếp, không quên vẫy tay tỏ ý tạm biệt Green.
Dõi theo bóng lưng Ray, lời nói của Ray... cứ không ngừng dội vào tâm trí Green. "Ray và Hinata không phải người yêu", suy nghĩ ấy cứ mãi lẩn quẩn trong đầu Green. Green khẽ nở nụ cười thật tươi, Ray vẫn chưa đi khuất. Green vui vẻ hét lên:
- Em có thể theo đuổi anh chứ, Ray?
Ray vẫn lạnh lùng bỏ tay vào túi quần rồi bước đi, khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm nào. Còn lại phía sau, Green vẫn ở tại vị trí đó, vui vẻ nhìn theo bóng lưng Ray đã đi khuất.
Trên đường trở về phòng kí túc xá, Ray không ngừng suy nghĩ về hành động và lời nói của bản thân. Tại sao cậu lại phải thanh minh với Green về việc cậu và Hinata không phải người yêu? Tại sao lại thấy khó chịu khi Green nói sẽ từ bỏ tình yêu của mình vì người bạn thân là Hinata kia chứ??? Ray nhíu mày khó chịu, thật là... cậu chẳng hiểu nỗi bản thân mình nữa rồi.
Vừa đến trước dãy phòng kí túc xá, Ray đã nhìn thấy một bóng dáng khá quen thuộc.
Thấy Ray, Nyoko nhanh chóng chạy đến, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng. Đối diện với Ray, Nyoko cúi đầu:
- Xi... Xin lỗi vì... vì lúc nãy... đã dùng thái độ không tốt nói chuyện với anh.
Ray hơi bất ngờ trước lời nói của Nyoko:
- Cô bị sốt? Hay trời lạnh quá?
- Này.
Nyoko hét lên nhưng rất nhanh, nhận thấy thái độ của mình, Nyoko dịu giọng lại, lí nhí:
- Tôi... tôi chỉ muốn... được thân thiết với anh hơn thôi. Sao anh... cứ phải dùng thái độ đó với tôi chứ?
Ray nhún vai:
- Với ai chẳng vậy.
Nyoko lập tức lắc đầu phản bác:
- Không đúng, với Hinata thì khác. Với chị ấy, anh luôn dịu dàng, luôn không còn lạnh lùng nữa.
Ray có chút bối rối:
- Ờ thì... Hinata... là trường hợp đặc biệt.
Nyoko buồn buồn đáp lời:
- Vậy sao. Vậy... anh yêu chị ấy sao?
Ray thản nhiên đáp lời:
- Rất yêu, sao tôi có thể không yêu Hinata được kia chứ.
Nếu biết Hinata là em gái của Ray thì lời nói này của Ray sẽ hết sức bình thường nhưng... Nyoko hoàn toàn không biết. Trái tim Nyoko chợt quặn thắt lại đầy đau nhói. Nyoko buồn bã nói tiếp:
- Anh... không cho tôi bất kì cơ hội nào sao?
Nyoko ngước nhìn Ray bằng đôi mắt rơm rớm nước mắt rồi Nyoko tiếp:
- Tôi... cũng yêu anh mất rồi, anh có biết hay không??? Tôi... không bằng Hinata, không thể thay thế vị trí của chị ấy trong trái tim anh được sao? Anh... có thể cho tôi một cơ hội để chứng tỏ tình cảm tôi dành cho anh hay không? Được chứ?
Ray chưa biết phải xử lí thế nào thì từ xa, một giọng nói đã vọng lại:
- Anh Ray.
Giọng nói này... là của Hinata. Ray giật mình nhận ra điều này thì từ xa, Hinata đã nhanh chóng tiến lại, nhìn Ray bằng ánh mắt trách móc:
- Anh Ray đào hoa thật nhỉ. Vừa mới đuổi Hinata ra khỏi nhà thì đã nhanh chóng đi hẹn hò với người con gái khác. Rõ ràng anh muốn bỏ rơi Hinata mà.
- Không, không phải vậy.
Ray bối rối, xua tay phân trần nhưng vô ích, Hinata... đã khóc mất rồi.
- Anh Ray xấu xa, anh Ray bỏ rơi Hinata.
Vừa khóc, Hinaa vừa dùng tay đánh vào người Ray. Yuu phía xa thấy cảnh này cũng lắc đầu ngán ngẩm. Yuu tự hỏi, hai anh em nhà này... sao lại giống tình nhân quá mức như vậy, chẳng lẽ... tính loạn luân thật sao???
Suy nghĩ này vừa xẹt qua đầu, Yuu đã cảm thấy vô cùng khó chịu, nhanh chóng tiến lại cạnh Ray và Hinata, lên tiếng:
- Hinata à... em... đâu cần phải phản ứng như thế.
Hinata ngừng đánh Ray, quay ngoắt sang nhìn Yuu giận dữ:
- Anh thì biết gì chứ? Anh Ray đẩy em cho anh để có thể tự do đi chơi với người con gái khác. Anh Ray... muốn bỏ rơi Hinata, anh đâu phải Hinata, anh làm sao hiểu được cảm giác này chứ.
Nói rồi, Hinata lại nhìn Ray, òa khóc như một đứa con nít. Đánh Ray một cái thật mình, Hinata vừa khóc vừa chạy lên phòng. Hinata... nhất định phải méc với cha và mẹ chuyện này.
Ray bối rối nhưng rất nhanh chóng chạy theo Hinata, không quên gọi với theo:
- Hinata... không như em nghĩ đâu. Nghe anh, để anh giải thích đi mà, Hinata. Hinata!!!
Yuu lắc đầu ngán ngẩm, Nyoko sững sờ nhìn theo bóng dáng Ray và Hinata rồi quay sang hỏi anh trai:
- Hai người họ... sống chung rồi sao.
Yu gật đầu:
- Trước giờ họ đều sống chung mà.
Không có thời gian nói chuyện với Nyoko, Yuu lập tức rời đi. Việc quan trọng bây giờ là xem Hinata thế nào rồi. Thật là... tự dưng đang đi chơi cùng nhau thì Hinata lại nói để quên một món đồ muốn quay về lấy và cuối cùng thì... sự việc thành ra thế này.
Vừa bước đi, Yuu không quên bỏ lại cho Nyoko một câu:
- Em gây nên rắc rối lớn rồi.
Tuy nhiên, Nyoko... đâu có nghe được lời nói này của anh trai mình. Trong đầu Nyoko lúc này chỉ quanh quẩn một câu nói duy nhất: "Ray và Hinata sống chung".
- Sao có thể như thế???
Nyoko lẩm bẩm trong miệng rồi quỳ thụp xuống đất, cảm giác của Nyoko lúc này có thể diễn đạt ngắn gọn trong 2 từ: "Suy sụp".
Từ trên phòng, thông qua cửa sổ, nó và hắn đã chứng kiến toàn bộ chuyện xảy ra. Nó nhìn sang hắn, khẽ cười:
- Hinata và Ray nhà mình giống một couple quá nhỉ!!! Ghen tuông nữa chứ!
Hắn nhún vai:
- Lỗi tại em đấy, ai bảo sinh chúng nó làm gì??? Để chúng trở thành anh em, thật là đáng tiếc mà.
Nó quay sang đánh hắn một cái rồi trưng ra bộ mặt giận dữ:
- Này, được làm cha mẹ hai nhóc, anh còn trách gì nữa hả?
Hắn khẽ xoa xoa đầu nó cười nhẹ rồi nói:
- Được rồi, giờ thì chuẩn bị xem màn kịch hay nào vợ yêu. Để xem Ray lạnh lùng nhà ta sẽ trở nên đáng yêu như thế nào khi dỗ dành em gái Hinata nào.
Nó khẽ lườm chồng mình nhưng rồi trên môi cũng nở nụ cười:
- Sẽ rất thú vị a. Em... rất thích chứng kiến cảnh này. Tụi nó từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là lúc này thì đều vô cùng đáng yêu.
Nói rồi, cả hai cùng bước ra, chuẩn bị chờ xem mànkịch hay từ hai thiên thần đáng yêu của mình.
=============================ENDCHAP51======================
p/s: hình trên là Kiyoshi nhak!
Ray đứng khoanh tay, nhàn nhã tựa lưng vào một thân cây to lớn, đôi mắt nhìn Green rồi lên tiếng:
- Có chuyện gì, cậu nói đi.
Green ái ngại lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ. Có chút rụt rè nhưng cuối cùng Green vẫn tiến lại, đứng trước mặt Ray, đưa chiếc hộp nhỏ về phía Ray:
- Mình... muốn đưa Ray cái này.
Ray nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ trên tay Green:
- Gì vậy?
Green nở nụ cười nhẹ rồi đáp lời câu hỏi của Ray:
- Đây là thuốc trị thương đặc biệt của gia tộc tớ, rất công hiệu. Những trận đấu sẽ càng lúc càng khó khăn, có thể... nó sẽ giúp ích được cho cậu và... cả Hinata nữa. Mong cậu hãy nhận tấm lòng của tớ nhé!
Ray có chút do dự. Về cơ bản thì Ray không nghĩ mình sẽ để bản thân bị thương, cũng chẳng lo bị thương nặng không thể chiến đấu tiếp được bởi lẽ dù gì cũng có nó và Hinata có khả năng trị thương vô cùng tốt. Còn Hinata thì khỏi phải lo rồi, với năng lực trị thương đó của Hinata, thuốc này của Green chắc chắn sẽ... không có cơ hội được đem ra sử dụng.
Thế nhưng...
Nhìn nụ cười của Green cùng ánh mắt sáng lấp lánh đầy mong đợi, Ray lại không nhẫn tâm từ chối. Lạnh lùng cầm lấy chiếc hộp nhỏ, Ray nói qua loa vài câu lấy lệ:
- Cảm ơn, tôi sẽ nhận nó vậy.
Nụ cười của Green lại càng thêm rạng rỡ hơn. Thật sự Green rất vui khi Ray không từ chối mà chấp nhận tấm lòng của mình.
Rồi, Ray lại nhìn Green lên tiếng:
- Còn chuyện gì nữa nói luôn đi??? Nếu chỉ là đưa cái này thì cậu đâu cần phải cùng tôi ra đây, đúng chứ?
Green hơi sững sờ nhưng cuối cùng cũng nhanh chóng gật đầu, không hề phủ nhận điều Ray nói.
Hít thở thật sâu, Green cúi gầm mặt nhìn xuống đất. Đã đến nhà hẹn gặp Ray bên ngoài, đã quyết định rất rõ ràng, thu hết can đảm từ trước. Hôm nay, Green nhất định phải nói tất cả những điều mình muốn nói, không thể giấu mãi trong lòng như trước được nữa.
Hít một hơi thật sâu, Green cuối cùng cũng mở lời:
- Ray, mong rằng sau khi tớ nói... cậu có thể xếp tất cả những lời đó vào quá khứ và... chúng ta vẫn có thể duy trì quan hệ như hiện nay.
Ray nhàn nhã ngã đầu tựa vào thân cây, đáp:
- Được.
Lúc này, Green hoàn toàn yên tâm nói ra tất cả:
- Tớ... thích cậu. Không... là tớ yêu cậu, ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ray sững người nhìn Green. Hiện tại, Ray chẳng biết phải nói gì với Green cả.
Green lúc này cũng đã ngẩng đầu lên nhìn thằng vào Ray và... nở một nụ cười buồn:
- Nhưng... tớ biết mình không có cơ hội nào rồi.
Ngừng một lúc, đôi mắt của Green chợt rướm lệ, khóe mắt có cảm giác cay cay. Green nghẹn ngào nói tiếp:
- Tớ biết, cậu và Hinata... hai người là một đôi. Từ ánh mắt, hành động, lời nói,... tất cả mọi thứ cả hai cậu đều vô cùng thân thiết, gần gũi, lại còn rất tình cảm. Giữa hai cậu dường như không có bất kì khoảng cách nào và... cũng chẳng có khoảng trống nào để kẻ thứ ba có thể chen chân vào.
Một giọt lệ khẽ rơi xuống khuôn mặt của Green. Nhanh chóng gạt đi giọt nước mắt còn nóng hổi, Green nở nụ cười thật tươi với Ray:
- Tớ ước gì... mình có đủ dũng khí để làm người thứ ba. Trước tình cảm của cậu và Hinata, lại... với bản tính lương thiện của Hinata, tớ không thể ghét bỏ Hinata, không thể phá hoại tình cảm của hai người được.
Green lại tiếp lời:
- Tớ yêu cậu, trước đây và... bây giờ vẫn vậy. Tớ... chỉ muốn cho cậu biết tình cảm của tớ thôi, vậy là đủ lắm rồi. Cảm ơn cậu đã nghe những lời tớ nói. Cậu cứ yên tâm là tớ vẫn sẽ luôn là bạn tốt của Hinata và không phá hoại hai người. Tớ... sẽ cố quên đi tình cảm dành cho cậu. Rất xin lỗi cậu và Hinata, chúc hai người... hạnh phúc.
Nói rồi, Green quay lưng bước đi. Thế nhưng, chỉ mới đi được vài bước, Green đã phải dừng lại vì lời nói của Ray:
- Dễ dàng từ bỏ tình yêu của mình vậy sao?
Green cúi gầm mặt, nở nụ cười buồn:
- Vì bạn thân của mình, từ bỏ... cũng chẳng sao.
Ray rời khỏi thân cây mình đang tựa vào, tiến đến đứng cạnh Green, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng:
- Tôi và Hinata... không phải người yêu. Mãi mãi... cũng không thể là người yêu. Tôi và em ấy, là có lí do đặc biệt không thể nói.
Green sững sờ. Nói rồi, Ray lạnh lùng bước đi tiếp, không quên vẫy tay tỏ ý tạm biệt Green.
Dõi theo bóng lưng Ray, lời nói của Ray... cứ không ngừng dội vào tâm trí Green. "Ray và Hinata không phải người yêu", suy nghĩ ấy cứ mãi lẩn quẩn trong đầu Green. Green khẽ nở nụ cười thật tươi, Ray vẫn chưa đi khuất. Green vui vẻ hét lên:
- Em có thể theo đuổi anh chứ, Ray?
Ray vẫn lạnh lùng bỏ tay vào túi quần rồi bước đi, khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm nào. Còn lại phía sau, Green vẫn ở tại vị trí đó, vui vẻ nhìn theo bóng lưng Ray đã đi khuất.
Trên đường trở về phòng kí túc xá, Ray không ngừng suy nghĩ về hành động và lời nói của bản thân. Tại sao cậu lại phải thanh minh với Green về việc cậu và Hinata không phải người yêu? Tại sao lại thấy khó chịu khi Green nói sẽ từ bỏ tình yêu của mình vì người bạn thân là Hinata kia chứ??? Ray nhíu mày khó chịu, thật là... cậu chẳng hiểu nỗi bản thân mình nữa rồi.
Vừa đến trước dãy phòng kí túc xá, Ray đã nhìn thấy một bóng dáng khá quen thuộc.
Thấy Ray, Nyoko nhanh chóng chạy đến, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng. Đối diện với Ray, Nyoko cúi đầu:
- Xi... Xin lỗi vì... vì lúc nãy... đã dùng thái độ không tốt nói chuyện với anh.
Ray hơi bất ngờ trước lời nói của Nyoko:
- Cô bị sốt? Hay trời lạnh quá?
- Này.
Nyoko hét lên nhưng rất nhanh, nhận thấy thái độ của mình, Nyoko dịu giọng lại, lí nhí:
- Tôi... tôi chỉ muốn... được thân thiết với anh hơn thôi. Sao anh... cứ phải dùng thái độ đó với tôi chứ?
Ray nhún vai:
- Với ai chẳng vậy.
Nyoko lập tức lắc đầu phản bác:
- Không đúng, với Hinata thì khác. Với chị ấy, anh luôn dịu dàng, luôn không còn lạnh lùng nữa.
Ray có chút bối rối:
- Ờ thì... Hinata... là trường hợp đặc biệt.
Nyoko buồn buồn đáp lời:
- Vậy sao. Vậy... anh yêu chị ấy sao?
Ray thản nhiên đáp lời:
- Rất yêu, sao tôi có thể không yêu Hinata được kia chứ.
Nếu biết Hinata là em gái của Ray thì lời nói này của Ray sẽ hết sức bình thường nhưng... Nyoko hoàn toàn không biết. Trái tim Nyoko chợt quặn thắt lại đầy đau nhói. Nyoko buồn bã nói tiếp:
- Anh... không cho tôi bất kì cơ hội nào sao?
Nyoko ngước nhìn Ray bằng đôi mắt rơm rớm nước mắt rồi Nyoko tiếp:
- Tôi... cũng yêu anh mất rồi, anh có biết hay không??? Tôi... không bằng Hinata, không thể thay thế vị trí của chị ấy trong trái tim anh được sao? Anh... có thể cho tôi một cơ hội để chứng tỏ tình cảm tôi dành cho anh hay không? Được chứ?
Ray chưa biết phải xử lí thế nào thì từ xa, một giọng nói đã vọng lại:
- Anh Ray.
Giọng nói này... là của Hinata. Ray giật mình nhận ra điều này thì từ xa, Hinata đã nhanh chóng tiến lại, nhìn Ray bằng ánh mắt trách móc:
- Anh Ray đào hoa thật nhỉ. Vừa mới đuổi Hinata ra khỏi nhà thì đã nhanh chóng đi hẹn hò với người con gái khác. Rõ ràng anh muốn bỏ rơi Hinata mà.
- Không, không phải vậy.
Ray bối rối, xua tay phân trần nhưng vô ích, Hinata... đã khóc mất rồi.
- Anh Ray xấu xa, anh Ray bỏ rơi Hinata.
Vừa khóc, Hinaa vừa dùng tay đánh vào người Ray. Yuu phía xa thấy cảnh này cũng lắc đầu ngán ngẩm. Yuu tự hỏi, hai anh em nhà này... sao lại giống tình nhân quá mức như vậy, chẳng lẽ... tính loạn luân thật sao???
Suy nghĩ này vừa xẹt qua đầu, Yuu đã cảm thấy vô cùng khó chịu, nhanh chóng tiến lại cạnh Ray và Hinata, lên tiếng:
- Hinata à... em... đâu cần phải phản ứng như thế.
Hinata ngừng đánh Ray, quay ngoắt sang nhìn Yuu giận dữ:
- Anh thì biết gì chứ? Anh Ray đẩy em cho anh để có thể tự do đi chơi với người con gái khác. Anh Ray... muốn bỏ rơi Hinata, anh đâu phải Hinata, anh làm sao hiểu được cảm giác này chứ.
Nói rồi, Hinata lại nhìn Ray, òa khóc như một đứa con nít. Đánh Ray một cái thật mình, Hinata vừa khóc vừa chạy lên phòng. Hinata... nhất định phải méc với cha và mẹ chuyện này.
Ray bối rối nhưng rất nhanh chóng chạy theo Hinata, không quên gọi với theo:
- Hinata... không như em nghĩ đâu. Nghe anh, để anh giải thích đi mà, Hinata. Hinata!!!
Yuu lắc đầu ngán ngẩm, Nyoko sững sờ nhìn theo bóng dáng Ray và Hinata rồi quay sang hỏi anh trai:
- Hai người họ... sống chung rồi sao.
Yu gật đầu:
- Trước giờ họ đều sống chung mà.
Không có thời gian nói chuyện với Nyoko, Yuu lập tức rời đi. Việc quan trọng bây giờ là xem Hinata thế nào rồi. Thật là... tự dưng đang đi chơi cùng nhau thì Hinata lại nói để quên một món đồ muốn quay về lấy và cuối cùng thì... sự việc thành ra thế này.
Vừa bước đi, Yuu không quên bỏ lại cho Nyoko một câu:
- Em gây nên rắc rối lớn rồi.
Tuy nhiên, Nyoko... đâu có nghe được lời nói này của anh trai mình. Trong đầu Nyoko lúc này chỉ quanh quẩn một câu nói duy nhất: "Ray và Hinata sống chung".
- Sao có thể như thế???
Nyoko lẩm bẩm trong miệng rồi quỳ thụp xuống đất, cảm giác của Nyoko lúc này có thể diễn đạt ngắn gọn trong 2 từ: "Suy sụp".
Từ trên phòng, thông qua cửa sổ, nó và hắn đã chứng kiến toàn bộ chuyện xảy ra. Nó nhìn sang hắn, khẽ cười:
- Hinata và Ray nhà mình giống một couple quá nhỉ!!! Ghen tuông nữa chứ!
Hắn nhún vai:
- Lỗi tại em đấy, ai bảo sinh chúng nó làm gì??? Để chúng trở thành anh em, thật là đáng tiếc mà.
Nó quay sang đánh hắn một cái rồi trưng ra bộ mặt giận dữ:
- Này, được làm cha mẹ hai nhóc, anh còn trách gì nữa hả?
Hắn khẽ xoa xoa đầu nó cười nhẹ rồi nói:
- Được rồi, giờ thì chuẩn bị xem màn kịch hay nào vợ yêu. Để xem Ray lạnh lùng nhà ta sẽ trở nên đáng yêu như thế nào khi dỗ dành em gái Hinata nào.
Nó khẽ lườm chồng mình nhưng rồi trên môi cũng nở nụ cười:
- Sẽ rất thú vị a. Em... rất thích chứng kiến cảnh này. Tụi nó từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là lúc này thì đều vô cùng đáng yêu.
Nói rồi, cả hai cùng bước ra, chuẩn bị chờ xem mànkịch hay từ hai thiên thần đáng yêu của mình.
=============================ENDCHAP51======================
p/s: hình trên là Kiyoshi nhak!
/137
|