CHAP 93: ĐI
Mọi chuyện ngày càng trở nên phức tạp, không chút manh mối cũng chẳng chút cách giải quyết. Nó và hắn quyết định sẽ đưa Hinata đến cung điện để nhờ sự trợ giúp của anh và Hinata cũng như tìm một nơi thích hợp để giúp Hinata nâng cao khả năng của bản thân mình. Chắc... sẽ mất nhiều thời gian đây.
Hôm nay, Hinata có hẹn cùng với Toshiro. Điểm hẹn của hai người vẫn là chỗ cũ, bên dòng suối nhỏ.
Hinata hôm nay trông vô cùng dịu dàng, nữ tính với bộ váy màu xanh dương chiếc eo dài ngang gối. Hinata đi một đôi giày búp bê xinh xắn, mái tóc bạch kim chỉ buộc hờ, trông vô cùng đáng yêu và xinh đẹp.
Hinata đến nơi thì Toshiro đã chờ sẵn ở đấy rồi.
- Chào anh.
Hinata tươi cười với Toshiro rồi tiến đến ngồi cạnh Toshiro, tháo giày ra, thả chân mình đùa nghịch với dòng nước tươi mát. Toshiro mỉm cười nhìn Hinata, không nói gì.
Cả hai chỉ ngồi như vậy, im lặng không nói gì nhưng tâm hồn của họ không hề có khoảng cách nào cả. Vậy là đủ rồi.
Cuối cùng thì Toshiro cũng lên tiếng trước:
- Hinata.
Hinata quay sang nhìn Toshiro, ánh mắt chờ đợi. Toshiro lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa về phía Hinata rồi nói:
- Chắc sẽ rất lâu mới được gặp lại. Tặng em đấy, xem như chút gì đó để em nhớ đến anh, được chứ?
Hinata nhìn Toshiro rồi nhẹ cười gật đầu đưa tay nhận lấy hộp quà. Từ từ mở chiếc hộp ra, Hinata nhìn thứ ở bên trong:
- Đẹp quá!
- Để anh giúp em đeo.
Toshiro cười nhẹ xoa đầu Hinata rồi lấy thứ trong chiếc hộp ra. Đó là một chiếc lắc tay bằng bạc trông vô cùng đẹp mắt lại rất phù hợp với Hinata. Đã đeo xong, Hinata đưa bàn tay ra phía trước thích thú ngắm nghía. Toshiro cảm thấy rất vui khi Hinata thích món quà này:
- Hãy luôn đeo nó nhé!
Hinata nhìn Toshiro gật đầu:
- Em hứa. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra em sẽ mãi luôn đeo nó.
Cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười. Vậy là... ngày mai thôi Hinata sẽ đi rồi.
Đêm đến, khi nó đang loay hoay kiểm tra lại xem đã chuẩn bị đủ hết đồ cho hành trình ngày mai chưa thì Ray bước vào phòng. Ray ngồi trên giường nó lên tiếng:
- Mẹ à, con không thể đi sao?
Nó ngừng hành động tiến đến ngồi cạnh khoác vai con trai mình:
- Con biết là không thể mà.
Ray thở dài:
- Con không muốn để em một mình.
Nó xoa xoa đầu Ray khiến Ray khẽ nhíu mày:
- Mẹ biết. Nhưng Hinata không hề một mình, có ba mẹ ở cạnh, có cả gia đình anh Yun và Saphia, lại thêm Yuu nữa.
Ray càng tỏ ra khó chịu hơn:
- Tại sao Yuu lại có thể đi cùng còn con nhất định phải ở lại đây kia chứ?
Nó khẽ cười:
- Con biết nhiệm vụ của mình mà. Chuyện này là chuyện của gia đình ta, nếu mẹ nhờ Yuu việc này thật không đúng nhưng... mẹ tin con có thừa khả năng để làm tốt nhiệm vụ lần này.
Ray thở dài:
- Mẹ thật là...
Ngừng một lúc Ray cũng chịu xuống nước:
- Được rồi nhưng... nhớ phải chăm sóc tốt cho Hinata. Còn nữa, ba mẹ... hai người cũng phải cẩn thận.
- Quan tâm ta nữa sao?
Hắn đứng ngoài tựa lưng vào cửa, trên môi nở nụ cười như có như không. Chọc phá và gây sự với đứa con trai này, thật khiến hắn vô cùng thích thú. Hắn tiếp lời:
- Tạo cho con cơ hội ở đây, chẳng phải quá tốt để tiến triển với cô bé Green đó sao con trai của ta?
Hắn cười nhếch mép đầy trêu chọc nhìn về phía Ray. Ray khẽ nhíu mày nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái lạnh lùng không cảm xúc như thường ngày. Ôm chầm lấy nó, Ray lên tiếng:
- Mẹ và Hinata nhất định phải giữ sức khỏe thật tốt và không để xảy ra chuyện gì nhé!!!
Nói rồi, Ray buông nó ra đi lướt qua cha mình, khẽ liếc mắt nhìn hắn:
- Cha thì sao cũng được. Chắc chắn cha chẳng có vấn đề gì được.
Nói rồi Ray lạnh lùng đi thẳng.
Hai cha con nhà này thật sự rất yêu thương nhau ấy vậy mà cứ gặp mặt lại chẳng nói được mấy câu cho đàng hoàng, toàn là cố tình gây sự, trêu chọc hay công kích đối phương mà thôi. Thật là chẳng hiểu nổi.
Nó cũng lắc đầu ngán ngẩm. Nhưng dù sao, nó cũng hiểu rõ được tình cảm của những thành viên trong gia đình mình và cũng đủ biết gia đình mình thật sự rất hạnh phúc. Như vậy với nó là đủ rồi.
Hắn tiến đến cạnh bên nó, lên tiếng:
- Em chuẩn bị đủ mọi thứ rồi chứ?
Nó gật đầu:
- Vâng, đủ rồi anh.
Rồi, hắn ngồi xuống, ánh mắt nhìn thâm trầm:
- Chúng ta đã nói chuyện với người đó và người đó cũng đã đồng ý giúp đỡ cho chúng ta. Em nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ra sao?
Nó buông tiếng thở dài:
- Người đó đồng ý, chắc chắn chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hơn. Nhưng mà... sức mạnh hắc ám ngày một tăng, em... thật không thể không lo sợ.
Hắn gật đầu tán thành:
- Phải. Thế giới phép thuật lần nữa rơi vào đại chiến rồi đây. Trận chiến sắp tới nếu ta không thể thắng thì... thế giới phép thuật xem như chìm vào thời kì đen tối, nhất định sẽ liên lụy đến nhiều thế giới khác.
Nó cảm thấy trong lòng bộn bề rất nhiều lo lắng, tiếp lời hắn:
- Em chỉ biết bản thân chắc chắn sẽ dốc hết sức lực để chiến đấu. Em... nhất định sẽ không để thế giới này bị diệt vong đâu. Mong rằng... Hinata sẽ gặp lại người phụ nữ kia, như vậy chúng ta sẽ có nhiều manh mối hơn.
Hắn đưa tay xoa đầu nó, ánh mắt nhìn nó đầy dịu dàng:
- Ryu à, anh đang nghĩ người phụ nữ đó là người đã bị dì Gurena của em giết chết trước kia. Chỉ là suy đoán của anh nhưng... anh nghĩ lịch sử của vương quốc huyền bí ắt hẳn có ghi chép gì đó về bà ấy.
Nó ngẩng người nhìn hắn:
- Sao... anh lại nghĩ vậy?
Hắn khẽ cười:
- Chỉ là suy đoán thôi, nhưng... anh tin mình không đoán lầm.
Rồi, hắn giả vờ ngắp ngắn ngáp dài, choàng tay ôm lấy nó:
- Anh mệt rồi, chúng ta ngủ thôi. Mai còn phải lên đường.
Nó khẽ mỉm cười.
Vậy là... đã đến giờ khởi hành.
Hinata đôi mắt hoe hoe đỏ khi nghĩ đến việc phải rời xa anh trai của mình. Ray cũng cảm thấy rất buồn, ôm chầm lấy cô em gái bé nhỏ của mình, Ray dịu dàng vỗ về:
- Hinata ngoan, nhớ phải thường xuyên gửi tin tức của em về cho anh, không được quên đâu đấy.
Hinata cố ngăn không cho bản thân mình khóc, vòng tay ôm chặt lấy anh trai gật đầu:
- Hinata nhớ mà, làm sao quên được chứ. Anh Ray... anh cũng đừng bao giờ quên em nhé!!! Anh phải chăm sóc tốt cho Green nhưng... cũng không được vì vậy mà bỏ rơi em. Còn nữa... anh cũng để ý quan tâm Nyoko nữa, em ấy... rất tốt bụng cũng... rất đáng thương.
Ray siết chặt vòng tay hơn, càng lúc càng cảm thấy buồn. Ray chỉ ước mình có thể cùng đi với Hinata. Ray đáp lời:
- Được rồi, anh sẽ chăm sóc tốt cho Green, cũng sẽ quan tâm Nyoko thay em nữa, dù sao em ấy cũng từng cứu em mà.
Ngừng một lúc, Ray tiếp tục:
- Em cũng phải biết tự chăm sóc bản thân đấy. Không có anh bên cạnh, nhất định không được tự ti về bản thân mình, phải tin tưởng bản thân vì anh, vì cả nhà mình. Nhớ kĩ chưa, Hinata ngốc?
Lúc này thì, Hinata đã không kiềm lòng được nữa rồi mà khẽ buông ra những tiếng thút thít. Hinata cứ thế gật đầu:
- Em hứa!
Nó từ xa đứng nhìn hai đứa con của mình mà trong lòng cảm thấy cũng buồn theo. Nó cũng không muốn chia cắt hai anh em Ray và Hinata đâu nhưng... không thể không làm vậy. Việc ở Witchard, nó không nghĩ ai ngoài con trai mình có khả năng giải quyết được.
Hắn tiến đến, đặt tay lên vai cặp song sinh của nhà mình rồi lên tiếng:
- Sẽ nhanh thôi, rất nhanh Hinata sẽ trở về đây.
Yuu cũng tiến đến đứng bên cạnh hắn:
- Ray, cậu yên tâm. Tôi sẽ dùng hết sức để giúp đỡ Hinata, tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho em ấy thay cậu.
Hắn gật đầu:
- Đúng vậy. Bây giờ... phải đi rồi.
Ray nuối tiếc buông cô em gái của mình ra. Cúi người lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Hinata, Ray nở nụ cười:
- Về sớm nhé, em gái.
Hinata gật đầu, cũng nuối tiếc không muốn rời anh trai. Cũng phải thôi, từ nhỏ đến lớn hai anh em Ray và Hinata luôn luôn ở cạnh nhau vậy mà giờ người ở Witchard, người đến cung điện thế giới phép thuật, thử hỏi sao có thể không buồn, không lưu luyến cho được kia chứ?
Ray quay sang nhìn hắn và Yuu:
- Cha phải chăm sóc tốt cho mẹ và em đấy. Yuu, Hinata nhờ cậu vậy. Tôi biết cậu sẽ không khiến tôi thất vọng.
Yuu và hắn gật đầu. Hinata lưu luyến chạy đến ôm anh trai mình một cái nữa rồi mới chịu cùng nó, hắn và Yuu rời đi. Hinata và Ray vẫn không ngừng vẫy tay tạm biệt nhau mãi cho đến khi Hinata đã đi khuất bóng, Ray không thể nhìn thấy nữa.
Ở phía xa, một nơi khuất không ai thấy, Toshiro cũng đứng đó dõi mắt nhìn theo Hinata. Cậu cũng muốn tiễn Hinata đi, nói lời tạm biệt với Hinata nhưng... lại không thể. Toshiro chỉ có thể đứng ở đó, lặng lẽ nhìn theo Hinata, lặng lẽ nói lời tạm biệt Hinata mà thôi. Khi Hinata đã đi, Toshiro mới rời đi, bóng dáng cô đơn đến kì lạ.
Vậy là... Hinata đã đi rồi.
Ray trở về phòng kí túc xá của mình. Nơi đây sao cô đơn đến vậy. Hinata cũng không có, cả nó và hắn cũng chẳng còn, vậy là... chỉ còn mỗi Ray cô đơn tại nơi này. Ray chẳng muốn làm gì, cảm thấy lòng mình buồn da diết. Ray đi thẳng vào phòng ngủ của mình, ngã người xuống giường, nhắm mắt lại. Hôm nay, Ray quyết định sẽ cúp một buổi học.
Buồn bã, Ray mở mắt ra nhìn lên trần nhà, khóe môi bất chợt kéo lên tạo thành một nụ cười.
"Yêu anh Ray nhất"
Trên trần nhà ngay chỗ Ray nằm là một dòng chữ đầy tinh nghịch với nội dung "Yêu anh Ray nhất". Chắc chắn đây chính là trò của Hinata rồi. Ray cảm thấy lòng mình thật ấm áp, cô em gái này, nhất định là đoán được anh trai mình sẽ buồn bực mà nằm lì trong phòng nên mới cố tình viết dòng chữ này lên trần nhà để anh trai nhìn thấy, khiến cho tâm trạng tốt hơn.
Ray thở dài ngồi dậy. Cô em gái này của cậu thật khiến cho người khác không thể không yêu mến mà!!!
=============================ENDCHAP93=====================
Mọi chuyện ngày càng trở nên phức tạp, không chút manh mối cũng chẳng chút cách giải quyết. Nó và hắn quyết định sẽ đưa Hinata đến cung điện để nhờ sự trợ giúp của anh và Hinata cũng như tìm một nơi thích hợp để giúp Hinata nâng cao khả năng của bản thân mình. Chắc... sẽ mất nhiều thời gian đây.
Hôm nay, Hinata có hẹn cùng với Toshiro. Điểm hẹn của hai người vẫn là chỗ cũ, bên dòng suối nhỏ.
Hinata hôm nay trông vô cùng dịu dàng, nữ tính với bộ váy màu xanh dương chiếc eo dài ngang gối. Hinata đi một đôi giày búp bê xinh xắn, mái tóc bạch kim chỉ buộc hờ, trông vô cùng đáng yêu và xinh đẹp.
Hinata đến nơi thì Toshiro đã chờ sẵn ở đấy rồi.
- Chào anh.
Hinata tươi cười với Toshiro rồi tiến đến ngồi cạnh Toshiro, tháo giày ra, thả chân mình đùa nghịch với dòng nước tươi mát. Toshiro mỉm cười nhìn Hinata, không nói gì.
Cả hai chỉ ngồi như vậy, im lặng không nói gì nhưng tâm hồn của họ không hề có khoảng cách nào cả. Vậy là đủ rồi.
Cuối cùng thì Toshiro cũng lên tiếng trước:
- Hinata.
Hinata quay sang nhìn Toshiro, ánh mắt chờ đợi. Toshiro lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa về phía Hinata rồi nói:
- Chắc sẽ rất lâu mới được gặp lại. Tặng em đấy, xem như chút gì đó để em nhớ đến anh, được chứ?
Hinata nhìn Toshiro rồi nhẹ cười gật đầu đưa tay nhận lấy hộp quà. Từ từ mở chiếc hộp ra, Hinata nhìn thứ ở bên trong:
- Đẹp quá!
- Để anh giúp em đeo.
Toshiro cười nhẹ xoa đầu Hinata rồi lấy thứ trong chiếc hộp ra. Đó là một chiếc lắc tay bằng bạc trông vô cùng đẹp mắt lại rất phù hợp với Hinata. Đã đeo xong, Hinata đưa bàn tay ra phía trước thích thú ngắm nghía. Toshiro cảm thấy rất vui khi Hinata thích món quà này:
- Hãy luôn đeo nó nhé!
Hinata nhìn Toshiro gật đầu:
- Em hứa. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra em sẽ mãi luôn đeo nó.
Cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười. Vậy là... ngày mai thôi Hinata sẽ đi rồi.
Đêm đến, khi nó đang loay hoay kiểm tra lại xem đã chuẩn bị đủ hết đồ cho hành trình ngày mai chưa thì Ray bước vào phòng. Ray ngồi trên giường nó lên tiếng:
- Mẹ à, con không thể đi sao?
Nó ngừng hành động tiến đến ngồi cạnh khoác vai con trai mình:
- Con biết là không thể mà.
Ray thở dài:
- Con không muốn để em một mình.
Nó xoa xoa đầu Ray khiến Ray khẽ nhíu mày:
- Mẹ biết. Nhưng Hinata không hề một mình, có ba mẹ ở cạnh, có cả gia đình anh Yun và Saphia, lại thêm Yuu nữa.
Ray càng tỏ ra khó chịu hơn:
- Tại sao Yuu lại có thể đi cùng còn con nhất định phải ở lại đây kia chứ?
Nó khẽ cười:
- Con biết nhiệm vụ của mình mà. Chuyện này là chuyện của gia đình ta, nếu mẹ nhờ Yuu việc này thật không đúng nhưng... mẹ tin con có thừa khả năng để làm tốt nhiệm vụ lần này.
Ray thở dài:
- Mẹ thật là...
Ngừng một lúc Ray cũng chịu xuống nước:
- Được rồi nhưng... nhớ phải chăm sóc tốt cho Hinata. Còn nữa, ba mẹ... hai người cũng phải cẩn thận.
- Quan tâm ta nữa sao?
Hắn đứng ngoài tựa lưng vào cửa, trên môi nở nụ cười như có như không. Chọc phá và gây sự với đứa con trai này, thật khiến hắn vô cùng thích thú. Hắn tiếp lời:
- Tạo cho con cơ hội ở đây, chẳng phải quá tốt để tiến triển với cô bé Green đó sao con trai của ta?
Hắn cười nhếch mép đầy trêu chọc nhìn về phía Ray. Ray khẽ nhíu mày nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái lạnh lùng không cảm xúc như thường ngày. Ôm chầm lấy nó, Ray lên tiếng:
- Mẹ và Hinata nhất định phải giữ sức khỏe thật tốt và không để xảy ra chuyện gì nhé!!!
Nói rồi, Ray buông nó ra đi lướt qua cha mình, khẽ liếc mắt nhìn hắn:
- Cha thì sao cũng được. Chắc chắn cha chẳng có vấn đề gì được.
Nói rồi Ray lạnh lùng đi thẳng.
Hai cha con nhà này thật sự rất yêu thương nhau ấy vậy mà cứ gặp mặt lại chẳng nói được mấy câu cho đàng hoàng, toàn là cố tình gây sự, trêu chọc hay công kích đối phương mà thôi. Thật là chẳng hiểu nổi.
Nó cũng lắc đầu ngán ngẩm. Nhưng dù sao, nó cũng hiểu rõ được tình cảm của những thành viên trong gia đình mình và cũng đủ biết gia đình mình thật sự rất hạnh phúc. Như vậy với nó là đủ rồi.
Hắn tiến đến cạnh bên nó, lên tiếng:
- Em chuẩn bị đủ mọi thứ rồi chứ?
Nó gật đầu:
- Vâng, đủ rồi anh.
Rồi, hắn ngồi xuống, ánh mắt nhìn thâm trầm:
- Chúng ta đã nói chuyện với người đó và người đó cũng đã đồng ý giúp đỡ cho chúng ta. Em nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ra sao?
Nó buông tiếng thở dài:
- Người đó đồng ý, chắc chắn chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hơn. Nhưng mà... sức mạnh hắc ám ngày một tăng, em... thật không thể không lo sợ.
Hắn gật đầu tán thành:
- Phải. Thế giới phép thuật lần nữa rơi vào đại chiến rồi đây. Trận chiến sắp tới nếu ta không thể thắng thì... thế giới phép thuật xem như chìm vào thời kì đen tối, nhất định sẽ liên lụy đến nhiều thế giới khác.
Nó cảm thấy trong lòng bộn bề rất nhiều lo lắng, tiếp lời hắn:
- Em chỉ biết bản thân chắc chắn sẽ dốc hết sức lực để chiến đấu. Em... nhất định sẽ không để thế giới này bị diệt vong đâu. Mong rằng... Hinata sẽ gặp lại người phụ nữ kia, như vậy chúng ta sẽ có nhiều manh mối hơn.
Hắn đưa tay xoa đầu nó, ánh mắt nhìn nó đầy dịu dàng:
- Ryu à, anh đang nghĩ người phụ nữ đó là người đã bị dì Gurena của em giết chết trước kia. Chỉ là suy đoán của anh nhưng... anh nghĩ lịch sử của vương quốc huyền bí ắt hẳn có ghi chép gì đó về bà ấy.
Nó ngẩng người nhìn hắn:
- Sao... anh lại nghĩ vậy?
Hắn khẽ cười:
- Chỉ là suy đoán thôi, nhưng... anh tin mình không đoán lầm.
Rồi, hắn giả vờ ngắp ngắn ngáp dài, choàng tay ôm lấy nó:
- Anh mệt rồi, chúng ta ngủ thôi. Mai còn phải lên đường.
Nó khẽ mỉm cười.
Vậy là... đã đến giờ khởi hành.
Hinata đôi mắt hoe hoe đỏ khi nghĩ đến việc phải rời xa anh trai của mình. Ray cũng cảm thấy rất buồn, ôm chầm lấy cô em gái bé nhỏ của mình, Ray dịu dàng vỗ về:
- Hinata ngoan, nhớ phải thường xuyên gửi tin tức của em về cho anh, không được quên đâu đấy.
Hinata cố ngăn không cho bản thân mình khóc, vòng tay ôm chặt lấy anh trai gật đầu:
- Hinata nhớ mà, làm sao quên được chứ. Anh Ray... anh cũng đừng bao giờ quên em nhé!!! Anh phải chăm sóc tốt cho Green nhưng... cũng không được vì vậy mà bỏ rơi em. Còn nữa... anh cũng để ý quan tâm Nyoko nữa, em ấy... rất tốt bụng cũng... rất đáng thương.
Ray siết chặt vòng tay hơn, càng lúc càng cảm thấy buồn. Ray chỉ ước mình có thể cùng đi với Hinata. Ray đáp lời:
- Được rồi, anh sẽ chăm sóc tốt cho Green, cũng sẽ quan tâm Nyoko thay em nữa, dù sao em ấy cũng từng cứu em mà.
Ngừng một lúc, Ray tiếp tục:
- Em cũng phải biết tự chăm sóc bản thân đấy. Không có anh bên cạnh, nhất định không được tự ti về bản thân mình, phải tin tưởng bản thân vì anh, vì cả nhà mình. Nhớ kĩ chưa, Hinata ngốc?
Lúc này thì, Hinata đã không kiềm lòng được nữa rồi mà khẽ buông ra những tiếng thút thít. Hinata cứ thế gật đầu:
- Em hứa!
Nó từ xa đứng nhìn hai đứa con của mình mà trong lòng cảm thấy cũng buồn theo. Nó cũng không muốn chia cắt hai anh em Ray và Hinata đâu nhưng... không thể không làm vậy. Việc ở Witchard, nó không nghĩ ai ngoài con trai mình có khả năng giải quyết được.
Hắn tiến đến, đặt tay lên vai cặp song sinh của nhà mình rồi lên tiếng:
- Sẽ nhanh thôi, rất nhanh Hinata sẽ trở về đây.
Yuu cũng tiến đến đứng bên cạnh hắn:
- Ray, cậu yên tâm. Tôi sẽ dùng hết sức để giúp đỡ Hinata, tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho em ấy thay cậu.
Hắn gật đầu:
- Đúng vậy. Bây giờ... phải đi rồi.
Ray nuối tiếc buông cô em gái của mình ra. Cúi người lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Hinata, Ray nở nụ cười:
- Về sớm nhé, em gái.
Hinata gật đầu, cũng nuối tiếc không muốn rời anh trai. Cũng phải thôi, từ nhỏ đến lớn hai anh em Ray và Hinata luôn luôn ở cạnh nhau vậy mà giờ người ở Witchard, người đến cung điện thế giới phép thuật, thử hỏi sao có thể không buồn, không lưu luyến cho được kia chứ?
Ray quay sang nhìn hắn và Yuu:
- Cha phải chăm sóc tốt cho mẹ và em đấy. Yuu, Hinata nhờ cậu vậy. Tôi biết cậu sẽ không khiến tôi thất vọng.
Yuu và hắn gật đầu. Hinata lưu luyến chạy đến ôm anh trai mình một cái nữa rồi mới chịu cùng nó, hắn và Yuu rời đi. Hinata và Ray vẫn không ngừng vẫy tay tạm biệt nhau mãi cho đến khi Hinata đã đi khuất bóng, Ray không thể nhìn thấy nữa.
Ở phía xa, một nơi khuất không ai thấy, Toshiro cũng đứng đó dõi mắt nhìn theo Hinata. Cậu cũng muốn tiễn Hinata đi, nói lời tạm biệt với Hinata nhưng... lại không thể. Toshiro chỉ có thể đứng ở đó, lặng lẽ nhìn theo Hinata, lặng lẽ nói lời tạm biệt Hinata mà thôi. Khi Hinata đã đi, Toshiro mới rời đi, bóng dáng cô đơn đến kì lạ.
Vậy là... Hinata đã đi rồi.
Ray trở về phòng kí túc xá của mình. Nơi đây sao cô đơn đến vậy. Hinata cũng không có, cả nó và hắn cũng chẳng còn, vậy là... chỉ còn mỗi Ray cô đơn tại nơi này. Ray chẳng muốn làm gì, cảm thấy lòng mình buồn da diết. Ray đi thẳng vào phòng ngủ của mình, ngã người xuống giường, nhắm mắt lại. Hôm nay, Ray quyết định sẽ cúp một buổi học.
Buồn bã, Ray mở mắt ra nhìn lên trần nhà, khóe môi bất chợt kéo lên tạo thành một nụ cười.
"Yêu anh Ray nhất"
Trên trần nhà ngay chỗ Ray nằm là một dòng chữ đầy tinh nghịch với nội dung "Yêu anh Ray nhất". Chắc chắn đây chính là trò của Hinata rồi. Ray cảm thấy lòng mình thật ấm áp, cô em gái này, nhất định là đoán được anh trai mình sẽ buồn bực mà nằm lì trong phòng nên mới cố tình viết dòng chữ này lên trần nhà để anh trai nhìn thấy, khiến cho tâm trạng tốt hơn.
Ray thở dài ngồi dậy. Cô em gái này của cậu thật khiến cho người khác không thể không yêu mến mà!!!
=============================ENDCHAP93=====================
/137
|