CHAP 77: THANH TẨY
Nó gục ngã, máu chảy lênh láng trên sàn nhà.
Gurena đâm thanh kiếm hắc ám của mình vào sâu hơn nữa rồi rút mạnh ra khiến một lần nữa, máu được thể tuông rơi không ngừng. Gurena lùi về phía sau, đứng nhìn khung cảnh trước mắt với vẻ đầy thỏa mãn. Bà ta cười lớn khiến cả không gian hoàn toàn chìm trong tiếng cười đầy độc ác và ghê rợn.
– Anh… xin lỗi.
Hắn một tay giữ chặt lấy vết thương ở tim, một tay chống xuống đất, cố gắng cầm cự. Hắn đưa mắt nhìn nó, ánh mắt buồn, rất buồn cũng chứa đầy cảm giác có lỗi. Hắn nghĩ, mình có lỗi với nó bởi lẽ hắn đã không thể bảo vệ được nó.
Nó lúc này mặt mày trắng bệt, mồ hôi nhễ nhại. Nó nhìn hắn, lắc mạnh đầu, nước mắt tuông rơi:
– Anh không có lỗi gì hết. Là em… là em có lỗi… Tất cả… là lỗi của em… của một mình em.
Nó lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ với nó. Hắn cố gắng dùng hết sức lực còn lại, nâng cánh tay nặng trĩu không còn chút sức nào nữa của mình lên. Hắn xoa đầu nó, hệt như những ngày còn bé, hệt như những lúc ban đầu nó và hắn còn vui vẻ với nhau. Rồi… cánh tay đó buông thỏng.
Nụ cười nhẹ đầy dịu dàng đó vẫn còn trên môi hắn, nhưng… mắt hắn đã nhắm nghiền. Nhịp tim của hắn… cũng đã dừng hẳn. Hắn… đã đi chung với mọi người rồi.
Nước mắt nó rơi mỗi lúc một nhiều hơn. Nó nắm chặt lấy tay hắn, cảm giác vô cùng đau nhói.
Tình hình lúc nãy, khi lưỡi kiếm của Gurena nhắm thẳng về phía nó mà lao đến thì hắn đã không chút suy nghĩ, đắn đo mà lập tức dịch chuyển đến ngay trước mặt nó. Tuy nhiên, tốc độ của Gurena quá nhanh, hắn chỉ kịp chắn trước mặt nó mà không có thời gian để đẩy nó ra.
Kết quả là, lưỡi kiếm của Gurena đã thẳng hướng đâm ngay vào tim hắn. Nhưng lưỡi kiếm của Gurena cũng không phải tầm thường. Gurena không chỉ đâm vào tim hắn mà còn đẩy lưỡi kiếm vào sâu hơn, xuyên qua trái tim hắn và đâm thẳng vào tim nó. Cả hai người, nó và hắn đến cuối cùng vẫn không ai né tránh được đòn tấn công vừa rồi của Gurena.
Hắn lúc này đã hoàn toàn ngã gục rồi. Còn nó, vết thương ở tim nó tiếp tục chảy máu, mặt mày nó lúc này đã trắng bệt vì mất máu quá nhiều. Nó vẫn khóc, nắm chặt tay hắn trong đau khổ và dằn vặt. Ánh mắt nó thất thần, nó đã hoàn toàn không còn chút cảm giác gì nữa.
Đến cuối cùng thì… giấc mơ kinh hoàn đó của nó ngày trước… đã trở thành sự thật. Điều khác biệt duy nhất là trong giấc mơ, nó rất khỏe mạnh, không thương tích gì còn lúc này đây, nó toàn than đầy thương tích mà vết thương nghiêm trọng nhất là nhác kiếm đâm vào ngay tim không được cầm máu và chữa trị.
Thì ra, có cố gắng bao nhiêu, luyện tập phép thuật chăm chỉ bao nhiêu thì đến cuối cùng mọi chuyển cũng đâu lại vào đó, số mệnh đã sắp đặt rồi thì không thể nào thay đổi được.
Giá như… nó đừng ngu ngốc muốn thay đổi định mệnh. Giá như… nó đừng ngu ngốc đến đây nạp mạng để rồi lien lụy đến những người mà nó thương yêu, những người quan trọng của nó. Giá như…
Nó chợt bật cười, một nụ cười chua chat, một nụ cười xót xa. Nó cười trong khi nước mắt không ngừng rơi.
Đúng rồi nhỉ. Nếu nó không tồn tại trên cõi đời này, nếu nó không được sinh ra thì hay biết mấy. Lúc đó… những chuyện này sao có thể xảy ra???
Tất cả là tại nó, chỉ tại nó, nó đã đem đến không biết bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu nỗi mất mát cho những người xung quanh nó. Nó đúng là sao chổi mà. Nó đúng là khắc tinh của tất cả mọi người mà.
Nỗi đau cứ giằng xé lấy nó. Phải. Nó nghĩ, bản than không có tư cách để tồn tại. Chỉ có cái chết mới là thứ xứng đáng dành cho nó, là thứ mà thực sự thuộc về nó.
Máu chảy ra mỗi lúc một nhiều. Nó đã hết chịu đựng nổi rồi.
Mà thực ra thì… nó cũng chẳng muốn chịu đựng, cầm cự thêm nữa. Làm vậy… để được gì kia chứ??? Nó… có còn gì nữa đâu, nó đâu còn lí do gì để tồn tại nữa? Chẳng phải… nó… lại một lần nữa… mất hết tất cả rồi sao? Nó đã mất hết tất cả… vào cũng một ngày rồi còn gì.
Sự tuyệt vọng đã xâm chiếm lấy toàn bộ tâm trí nó, lấp đầy cả trái tim nó. Nó nhắm nghiền mắt lại, chấp nhận đến với cánh cửa tử thần đang rộng mở phía trước.
Gurena càng cười lớn hơn, càng thỏa mãn hơn. Cuối cùng thì… bà ta đã hoàn thành việc bà ta muốn làm rồi. Cuối cùng thì… bà ta đã giết chết được nó, tiêu diệt được kẻ thù của mình rồi.
Tai nó ù cả lên, nó, không còn nghe thấy gì nữa.
Nó nhìn thấy, lúc này đây, mình đang đứng trong một nơi tối, rất tối. Thế nhưng… nó không còn thấy sợ hãi và lạc lõng nữa rồi. Nó bước đi trong không gian kì lạ, từng bước vô hồn, thất thần.
Đột nhiên, nó nhìn thấy phía xa xa, trước mặt nó có một tia sang loe lói chíu sáng. Nó không tự chỉ được mà từng bước, từng bước đến nơi có ánh sáng.
Nó bật khóc.
Lúc này đây, tất cả mọi người đều đang ở trước mặt nó.
Có Saphia, Gin, Kai. Có cả anh. Còn có… cả hắn nữa.
Mọi người đều đứng đó, nhìn nó mỉm cười đầy vui vẻ. Saphia dang rộng vòng tay ra trước nó như đang gọi nó đến với mọi người.
Nó không chút ngần ngại, vội vã tiến đến bên Saphia cùng những người mà nó yêu thương. Gần… rất gần. Nó đang ở gần họ lắm rồi. Thế nhưng, nó chợt dừng bước.
Một giọng nói rất hiền từ, rất ngọt ngào truyền đến tai nó khiến nó sững người. Mẹ… chẳng phải… là giọng nói của mẹ sao???
Nó quay đầu, mẹ nó đang đứng ở phía sau nó, căn phòng đầy bóng tối giờ đã được mẹ soi sáng bởi ánh sáng của chính mình. Mẹ nó nhìn nó, ánh mắt đượm buồn, giọng nói cũng rất buồn:
– Ryu… con… muốn từ bỏ thế sao???
Nó sững sờ. Nó… có còn gì để mà từ bỏ nữa đâu.
Mẹ nó nhìn nó đầy xót xa, ánh mắt bà như xuyên thẳng vào tim nó, nhìn thấu tâm can của nó:
– Con còn có mẹ kia mà. Chẳng lẽ… con muốn sự hy sinh của mọi người tất cả hóa thành vô ích hết hay sao???
Nó im lặng, không nói gì. Mẹ nó lại nói tiếp:
– Con đau. Mẹ hiểu hơn ai hết. Nhưng… mẹ rất buồn… rất thất vọng khi con gái mẹ… lại là người dễ dàng bỏ cuộc đến vậy. Cha con… chắc chắn ông ấy cũng rất thất vọng về con đấy. Ryu à.
– Cha… mẹ… rất… thất vọng sao?
Nó tự lẩm bẩm trong miệng. Và rồi… mẹ nó đã hoàn toàn biến mất, không gian lại ngập tràn trong bóng tối.
Nó quay người, nhìn về phía những người bạn của mình. Mọi người vẫn mỉm cười rất vui vẻ với nó. Saphia nhìn nó, nháy mắt tinh nghịch:
– Tớ… rất muốn ôm Ryu. Nhưng mà… không phải là bây giờ.
Gin và Kai cũng gật đầu. Anh nhìn nó, mỉm cười:
– Ryu à. Giờ chưa phải lúc để em đến với bọn anh đâu. Em phải mạnh mẽ lên, hãy bước qua khỏi bóng tối trong trái tim và trong tâm trí mình. Em… hãy tìm lại ánh sáng của mình đi.
Hắn nhìn nó, nụ cười đã tắt hẳn. Hắn nghiêm giọng:
– Em không thích hợp làm một kẻ bỏ cuộc đâu. Nhất định pahir hoàn thành cho xong việc nên làm.
Không để nó nói gì thêm, ánh sáng dần dần yếu đi. Năm người thân yêu của nó lần lượt biến mất, chìm vào bóng tối.
Nó hoảng loạn, nó sợ hãi. Nó gọi tên từng người, hét gọi mọi người trong vô vọng. Nó cố gắng chạy đến chỗ họ nhưng vô ích, nó dường như đang dậm chân tại chỗ, không thể di chuyển được.
Nó ngồi phệt xuống đất, úp mặt khóc.
Từng lời, từng lời của mọi người lại lần lượt vang vọng trong đầu nó.
Phải…
Nó không thể từ bỏ như vậy được. Nó không thể để sự hy sinh của mọi người là vô ích. Nó không thể để cho mẹ mình phải thất vọng về mình. Nó phải cố gắng hơn nữa, nó phải chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng. Lúc đó, nó mới có tư cách gặp mọi người, lúc nó, nó mới có tự cách gặp lại người cha của mình và khiến ông tự hào về nó.
Nó đã thoát ra khỏi bóng tối của chính mình.
Nó mở choàng mắt ra. Chưa bao giờ nó thấy mình có nhiều sức mạnh đến vậy.
Cả cơ thể nó được nâng lên không trung, ánh sáng bao lấy cả người nó. Và… ngay lúc này đây… phong ấn sức mạnh của nó… đang được phá giải hoàn toàn.
Cả căn phòng ngập tràn ánh sáng huyền ảo đến chói mắt. Gurena ngừng cười, trong lòng bà ta dâng lên một cảm giác kì lạ, dường như… đó là… một nỗi sợ hãi vô hình.
Ánh sáng bao phủ lấy nó. Hệt như lần trước, sức mạnh tràn ngập mọi tế bào của nó, các vết thương cũng được hồi phục nhanh chóng.
Nó nhắm mắt, mặc cho sức mạnh bao trùm lấy thân thể nhỏ bé của nó. Nó đã không còn quan tâm việc sống hay chết, chính vì vậy, nó có thể thoải mái dùng hết sức mạnh của mình. Dù cho đến cuối cùng, nó bị sức mạnh ấy nuốt chửng đi chăng nửa thì cũng đã không còn là vấn đề khiến nó lo lắng nữa rồi.
Phong ấn đã được giải xong. Chân nó từ từ chạm đất.
Nó mở mắt ra. Phía sau nó, một đôi cánh xuất hiện. Đôi cánh trắng tinh khiết, không chút tạp chất. Đôi cánh to, rộng và ẩn chứa một nguồn sức mạnh vô cùng lớn, vô cùng rõ rệt.
Gurena thoáng hoảng loạn. Bà ta… chưa từng thấy đôi cánh nào giống như vậy từ trước đến nay. Cầm chắt quyền trượng trên tay, Gurena giữ lại nét bình tĩnh. Bà ta tin chắc, phần thắng sẽ thuộc về mình.
Quyền trượng của nó đã biến mất, không còn nữa. Nó lúc này chỉ có thêm mỗi một đôi cánh trắng thiên thần, trên tay không có bất kì thứ vũ khí gì cả.
Gurena tấn công về phía nó bằng những quả cầu hắc ám. Nó không chút hoản loạn, đưa bàn tay về phía trước. Tất cả những quả cầu phép thuật hắc ám đột ngột dừng lại, hóa thành những đóa hoa màu tim đẹp mắt, bay bay trước mắt nó cùng với Gurena.
Gurena rất bất ngờ.
Không thể để một con nhãi ranh như nó qua mặt được. Gurena tiếp tục dùng phép thuật tấn công nó.
Mặt đất dưới chân nó rung chuyển, rồi nứt toác ra. Dung nham phun trào ngay dưới chân của nó. Thế nhưng, nó vẫn hoàn toàn bình tĩnh. Đôi cánh vừa mới xuất hiện từ từ nâng nó bay lên cao. Nó lẩm nhẩm thần chú, lòng bàn tay hướng về phía dung nham đang tấn công nó.
Dung nham cuộn cuộn, nóng hừng hực. Nó chỉ bình thản phất tay, chỗ mặt đất bị nứt ra làm đôi từ từ trở lại tình trạng ban đầu, một lỗ đen mở ra, dung nham bị cuốn hết vào bên trong, không để lại chút dấu vết.
Gurena tiếp tục tấn công, dồn hết toàn lực không chút nhân nhượng nhưng nó giờ đay đã hoàn toàn khác trước. Nó rất nhẹ nhàng phản lại tất cả đòn tấn công của Gurena mà không chút hề hấn gì. Gurena… lúc này… đã bắt đầu biết đến sự lo sợ.
Nó giữ nguyên nét mặt lạnh lung, không chút cảm xúc. Lúc này, nó chỉ lãnh đạm cất lên tiếng nói:
– Phép thuật thanh tẩy.
====ENDCHAP77====
(Còn tiếp)
Nó gục ngã, máu chảy lênh láng trên sàn nhà.
Gurena đâm thanh kiếm hắc ám của mình vào sâu hơn nữa rồi rút mạnh ra khiến một lần nữa, máu được thể tuông rơi không ngừng. Gurena lùi về phía sau, đứng nhìn khung cảnh trước mắt với vẻ đầy thỏa mãn. Bà ta cười lớn khiến cả không gian hoàn toàn chìm trong tiếng cười đầy độc ác và ghê rợn.
– Anh… xin lỗi.
Hắn một tay giữ chặt lấy vết thương ở tim, một tay chống xuống đất, cố gắng cầm cự. Hắn đưa mắt nhìn nó, ánh mắt buồn, rất buồn cũng chứa đầy cảm giác có lỗi. Hắn nghĩ, mình có lỗi với nó bởi lẽ hắn đã không thể bảo vệ được nó.
Nó lúc này mặt mày trắng bệt, mồ hôi nhễ nhại. Nó nhìn hắn, lắc mạnh đầu, nước mắt tuông rơi:
– Anh không có lỗi gì hết. Là em… là em có lỗi… Tất cả… là lỗi của em… của một mình em.
Nó lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ với nó. Hắn cố gắng dùng hết sức lực còn lại, nâng cánh tay nặng trĩu không còn chút sức nào nữa của mình lên. Hắn xoa đầu nó, hệt như những ngày còn bé, hệt như những lúc ban đầu nó và hắn còn vui vẻ với nhau. Rồi… cánh tay đó buông thỏng.
Nụ cười nhẹ đầy dịu dàng đó vẫn còn trên môi hắn, nhưng… mắt hắn đã nhắm nghiền. Nhịp tim của hắn… cũng đã dừng hẳn. Hắn… đã đi chung với mọi người rồi.
Nước mắt nó rơi mỗi lúc một nhiều hơn. Nó nắm chặt lấy tay hắn, cảm giác vô cùng đau nhói.
Tình hình lúc nãy, khi lưỡi kiếm của Gurena nhắm thẳng về phía nó mà lao đến thì hắn đã không chút suy nghĩ, đắn đo mà lập tức dịch chuyển đến ngay trước mặt nó. Tuy nhiên, tốc độ của Gurena quá nhanh, hắn chỉ kịp chắn trước mặt nó mà không có thời gian để đẩy nó ra.
Kết quả là, lưỡi kiếm của Gurena đã thẳng hướng đâm ngay vào tim hắn. Nhưng lưỡi kiếm của Gurena cũng không phải tầm thường. Gurena không chỉ đâm vào tim hắn mà còn đẩy lưỡi kiếm vào sâu hơn, xuyên qua trái tim hắn và đâm thẳng vào tim nó. Cả hai người, nó và hắn đến cuối cùng vẫn không ai né tránh được đòn tấn công vừa rồi của Gurena.
Hắn lúc này đã hoàn toàn ngã gục rồi. Còn nó, vết thương ở tim nó tiếp tục chảy máu, mặt mày nó lúc này đã trắng bệt vì mất máu quá nhiều. Nó vẫn khóc, nắm chặt tay hắn trong đau khổ và dằn vặt. Ánh mắt nó thất thần, nó đã hoàn toàn không còn chút cảm giác gì nữa.
Đến cuối cùng thì… giấc mơ kinh hoàn đó của nó ngày trước… đã trở thành sự thật. Điều khác biệt duy nhất là trong giấc mơ, nó rất khỏe mạnh, không thương tích gì còn lúc này đây, nó toàn than đầy thương tích mà vết thương nghiêm trọng nhất là nhác kiếm đâm vào ngay tim không được cầm máu và chữa trị.
Thì ra, có cố gắng bao nhiêu, luyện tập phép thuật chăm chỉ bao nhiêu thì đến cuối cùng mọi chuyển cũng đâu lại vào đó, số mệnh đã sắp đặt rồi thì không thể nào thay đổi được.
Giá như… nó đừng ngu ngốc muốn thay đổi định mệnh. Giá như… nó đừng ngu ngốc đến đây nạp mạng để rồi lien lụy đến những người mà nó thương yêu, những người quan trọng của nó. Giá như…
Nó chợt bật cười, một nụ cười chua chat, một nụ cười xót xa. Nó cười trong khi nước mắt không ngừng rơi.
Đúng rồi nhỉ. Nếu nó không tồn tại trên cõi đời này, nếu nó không được sinh ra thì hay biết mấy. Lúc đó… những chuyện này sao có thể xảy ra???
Tất cả là tại nó, chỉ tại nó, nó đã đem đến không biết bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu nỗi mất mát cho những người xung quanh nó. Nó đúng là sao chổi mà. Nó đúng là khắc tinh của tất cả mọi người mà.
Nỗi đau cứ giằng xé lấy nó. Phải. Nó nghĩ, bản than không có tư cách để tồn tại. Chỉ có cái chết mới là thứ xứng đáng dành cho nó, là thứ mà thực sự thuộc về nó.
Máu chảy ra mỗi lúc một nhiều. Nó đã hết chịu đựng nổi rồi.
Mà thực ra thì… nó cũng chẳng muốn chịu đựng, cầm cự thêm nữa. Làm vậy… để được gì kia chứ??? Nó… có còn gì nữa đâu, nó đâu còn lí do gì để tồn tại nữa? Chẳng phải… nó… lại một lần nữa… mất hết tất cả rồi sao? Nó đã mất hết tất cả… vào cũng một ngày rồi còn gì.
Sự tuyệt vọng đã xâm chiếm lấy toàn bộ tâm trí nó, lấp đầy cả trái tim nó. Nó nhắm nghiền mắt lại, chấp nhận đến với cánh cửa tử thần đang rộng mở phía trước.
Gurena càng cười lớn hơn, càng thỏa mãn hơn. Cuối cùng thì… bà ta đã hoàn thành việc bà ta muốn làm rồi. Cuối cùng thì… bà ta đã giết chết được nó, tiêu diệt được kẻ thù của mình rồi.
Tai nó ù cả lên, nó, không còn nghe thấy gì nữa.
Nó nhìn thấy, lúc này đây, mình đang đứng trong một nơi tối, rất tối. Thế nhưng… nó không còn thấy sợ hãi và lạc lõng nữa rồi. Nó bước đi trong không gian kì lạ, từng bước vô hồn, thất thần.
Đột nhiên, nó nhìn thấy phía xa xa, trước mặt nó có một tia sang loe lói chíu sáng. Nó không tự chỉ được mà từng bước, từng bước đến nơi có ánh sáng.
Nó bật khóc.
Lúc này đây, tất cả mọi người đều đang ở trước mặt nó.
Có Saphia, Gin, Kai. Có cả anh. Còn có… cả hắn nữa.
Mọi người đều đứng đó, nhìn nó mỉm cười đầy vui vẻ. Saphia dang rộng vòng tay ra trước nó như đang gọi nó đến với mọi người.
Nó không chút ngần ngại, vội vã tiến đến bên Saphia cùng những người mà nó yêu thương. Gần… rất gần. Nó đang ở gần họ lắm rồi. Thế nhưng, nó chợt dừng bước.
Một giọng nói rất hiền từ, rất ngọt ngào truyền đến tai nó khiến nó sững người. Mẹ… chẳng phải… là giọng nói của mẹ sao???
Nó quay đầu, mẹ nó đang đứng ở phía sau nó, căn phòng đầy bóng tối giờ đã được mẹ soi sáng bởi ánh sáng của chính mình. Mẹ nó nhìn nó, ánh mắt đượm buồn, giọng nói cũng rất buồn:
– Ryu… con… muốn từ bỏ thế sao???
Nó sững sờ. Nó… có còn gì để mà từ bỏ nữa đâu.
Mẹ nó nhìn nó đầy xót xa, ánh mắt bà như xuyên thẳng vào tim nó, nhìn thấu tâm can của nó:
– Con còn có mẹ kia mà. Chẳng lẽ… con muốn sự hy sinh của mọi người tất cả hóa thành vô ích hết hay sao???
Nó im lặng, không nói gì. Mẹ nó lại nói tiếp:
– Con đau. Mẹ hiểu hơn ai hết. Nhưng… mẹ rất buồn… rất thất vọng khi con gái mẹ… lại là người dễ dàng bỏ cuộc đến vậy. Cha con… chắc chắn ông ấy cũng rất thất vọng về con đấy. Ryu à.
– Cha… mẹ… rất… thất vọng sao?
Nó tự lẩm bẩm trong miệng. Và rồi… mẹ nó đã hoàn toàn biến mất, không gian lại ngập tràn trong bóng tối.
Nó quay người, nhìn về phía những người bạn của mình. Mọi người vẫn mỉm cười rất vui vẻ với nó. Saphia nhìn nó, nháy mắt tinh nghịch:
– Tớ… rất muốn ôm Ryu. Nhưng mà… không phải là bây giờ.
Gin và Kai cũng gật đầu. Anh nhìn nó, mỉm cười:
– Ryu à. Giờ chưa phải lúc để em đến với bọn anh đâu. Em phải mạnh mẽ lên, hãy bước qua khỏi bóng tối trong trái tim và trong tâm trí mình. Em… hãy tìm lại ánh sáng của mình đi.
Hắn nhìn nó, nụ cười đã tắt hẳn. Hắn nghiêm giọng:
– Em không thích hợp làm một kẻ bỏ cuộc đâu. Nhất định pahir hoàn thành cho xong việc nên làm.
Không để nó nói gì thêm, ánh sáng dần dần yếu đi. Năm người thân yêu của nó lần lượt biến mất, chìm vào bóng tối.
Nó hoảng loạn, nó sợ hãi. Nó gọi tên từng người, hét gọi mọi người trong vô vọng. Nó cố gắng chạy đến chỗ họ nhưng vô ích, nó dường như đang dậm chân tại chỗ, không thể di chuyển được.
Nó ngồi phệt xuống đất, úp mặt khóc.
Từng lời, từng lời của mọi người lại lần lượt vang vọng trong đầu nó.
Phải…
Nó không thể từ bỏ như vậy được. Nó không thể để sự hy sinh của mọi người là vô ích. Nó không thể để cho mẹ mình phải thất vọng về mình. Nó phải cố gắng hơn nữa, nó phải chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng. Lúc đó, nó mới có tư cách gặp mọi người, lúc nó, nó mới có tự cách gặp lại người cha của mình và khiến ông tự hào về nó.
Nó đã thoát ra khỏi bóng tối của chính mình.
Nó mở choàng mắt ra. Chưa bao giờ nó thấy mình có nhiều sức mạnh đến vậy.
Cả cơ thể nó được nâng lên không trung, ánh sáng bao lấy cả người nó. Và… ngay lúc này đây… phong ấn sức mạnh của nó… đang được phá giải hoàn toàn.
Cả căn phòng ngập tràn ánh sáng huyền ảo đến chói mắt. Gurena ngừng cười, trong lòng bà ta dâng lên một cảm giác kì lạ, dường như… đó là… một nỗi sợ hãi vô hình.
Ánh sáng bao phủ lấy nó. Hệt như lần trước, sức mạnh tràn ngập mọi tế bào của nó, các vết thương cũng được hồi phục nhanh chóng.
Nó nhắm mắt, mặc cho sức mạnh bao trùm lấy thân thể nhỏ bé của nó. Nó đã không còn quan tâm việc sống hay chết, chính vì vậy, nó có thể thoải mái dùng hết sức mạnh của mình. Dù cho đến cuối cùng, nó bị sức mạnh ấy nuốt chửng đi chăng nửa thì cũng đã không còn là vấn đề khiến nó lo lắng nữa rồi.
Phong ấn đã được giải xong. Chân nó từ từ chạm đất.
Nó mở mắt ra. Phía sau nó, một đôi cánh xuất hiện. Đôi cánh trắng tinh khiết, không chút tạp chất. Đôi cánh to, rộng và ẩn chứa một nguồn sức mạnh vô cùng lớn, vô cùng rõ rệt.
Gurena thoáng hoảng loạn. Bà ta… chưa từng thấy đôi cánh nào giống như vậy từ trước đến nay. Cầm chắt quyền trượng trên tay, Gurena giữ lại nét bình tĩnh. Bà ta tin chắc, phần thắng sẽ thuộc về mình.
Quyền trượng của nó đã biến mất, không còn nữa. Nó lúc này chỉ có thêm mỗi một đôi cánh trắng thiên thần, trên tay không có bất kì thứ vũ khí gì cả.
Gurena tấn công về phía nó bằng những quả cầu hắc ám. Nó không chút hoản loạn, đưa bàn tay về phía trước. Tất cả những quả cầu phép thuật hắc ám đột ngột dừng lại, hóa thành những đóa hoa màu tim đẹp mắt, bay bay trước mắt nó cùng với Gurena.
Gurena rất bất ngờ.
Không thể để một con nhãi ranh như nó qua mặt được. Gurena tiếp tục dùng phép thuật tấn công nó.
Mặt đất dưới chân nó rung chuyển, rồi nứt toác ra. Dung nham phun trào ngay dưới chân của nó. Thế nhưng, nó vẫn hoàn toàn bình tĩnh. Đôi cánh vừa mới xuất hiện từ từ nâng nó bay lên cao. Nó lẩm nhẩm thần chú, lòng bàn tay hướng về phía dung nham đang tấn công nó.
Dung nham cuộn cuộn, nóng hừng hực. Nó chỉ bình thản phất tay, chỗ mặt đất bị nứt ra làm đôi từ từ trở lại tình trạng ban đầu, một lỗ đen mở ra, dung nham bị cuốn hết vào bên trong, không để lại chút dấu vết.
Gurena tiếp tục tấn công, dồn hết toàn lực không chút nhân nhượng nhưng nó giờ đay đã hoàn toàn khác trước. Nó rất nhẹ nhàng phản lại tất cả đòn tấn công của Gurena mà không chút hề hấn gì. Gurena… lúc này… đã bắt đầu biết đến sự lo sợ.
Nó giữ nguyên nét mặt lạnh lung, không chút cảm xúc. Lúc này, nó chỉ lãnh đạm cất lên tiếng nói:
– Phép thuật thanh tẩy.
====ENDCHAP77====
(Còn tiếp)
/80
|