Thấy cô không trả lời, lại còn làm bộ ngủ rất say, Hoàng Đức Kiệt đánh bạo vươn tay ra, định xoa mái tóc cô thì không ngờ Thùy Anh đã hất tay ra ngay lúc sắp tay anh chạm được vào, cô mở to mắt, trừng lên: “Anh không thấy bản thân rất bất lịch sự à?”
Hoàng Đức Kiệt giật mình, vội vàng rụt tay lại: “Anh xin lỗi…”
Thùy Anh thấy thế, có vẻ dịu giọng hơn, nhưng vẫn vô cùng cương quyết: “Anh về đi.” Nói rồi, cô nhắm mắt lại, chui vào trong chăn. Hoàng Đức Kiệt thở dài ngán ngẩm, anh ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào đầu cô qua một lớp chăn:
“Anh xin lỗi… Vì đã để em bị leo cây những hai lần trong cùng một ngày. Anh biết tâm trạng của em khi phải chờ đợi mấy tiếng đồng hồ… Nhưng anh mong em sẽ thông cảm cho anh, em biết đấy, anh không thể tùy tiện bỏ đi được, chẳng hiểu sao hôm nay lại gặp lắm chuyện quan trọng mà đột xuất quá, mà tất cả lại đều liên quan tới…”
“Tôi bảo anh về cơ mà.” Thùy Anh giật phắt chăn ra, gào tướng lên.
Hoàng Đức Kiệt đưa tay lên vuốt mặt, hai hàng lông mày nhăn lại: “Anh nói rồi, anh quả thực rất bận…”
“Vâng, em biết anh bận rồi…” Thùy Anh nức nở: “Nhưng chẳng lẽ anh bận tới độ đến ngay cả nhắn tin cũng không nhắn được… Kiệt, chúng ta yêu nhau bao lâu? Chẳng lẽ em lại còn không hiểu anh là người như thế nào? Dù có đang họp hội đồng công ty, còn có cả bố anh và các cổ đông ở đấy, anh còn dám lén lút nhắn tin cho em suốt nửa tiếng lận… Từ lúc nào anh đã trở thành con người sống vì công việc thế? Mà chẳng lẽ lại bận đến mức nhắn 1 cái tin ‘anh bận, em ăn trước đi’ cũng không được???”
“Anh đang tiếp khách hàng….”
“Ủa thế anh bảo ra ngoài gọi 1 cuộc điện thoại mất được đến 1 phút không??? Mà thư kí của anh đi đâu hết rồi?” Thùy Anh càng nói càng hăng, tưởng chừng như sắp phát điên đến nơi.
Hoàng Đức Kiệt cũng bức bối theo: “Em đừng như vậy, anh đã xin lỗi em rồi, còn nữa, sao em cứ liên tục ngắt lời anh như thế??? Em chẳng lẽ không tin anh?”
“Có, em tin anh chứ…” Thùy Anh nấc một tiếng: “Thế nên đừng làm em thất vọng…” Cô nói, hoàn toàn là một lời cảnh báo.
“Được rồi, vậy anh về là được chứ gì?” Hoàng Đức Kiệt giơ tay đầu hàng, anh nói vậy rồi đứng lên đi luôn.
Thùy Anh thở hắt ra, cô vùi đầu vào gối, im thin thít. Tưởng chừng đã được yên ổn, thì chưa đầy 5p sau lại tới lượt Huyền Nhung tới làm phiền cô. Cô ta mặc một bộ đồ ngủ, thảnh thời đứng dựa vào cửa vừa cười vừa nhìn chăm chăm vào bóng lưng cô.
“Nhìn vậy đã đủ chưa?” Sau một lúc lâu, Thùy Anh mới chậm rãi xoay người lại.
Huyền Nhung nhếch mép cười rồi tiến đến, ngồi xuống giường, mặt đối mặt với Thùy Anh. Cô ta khoanh hai chân lại, nói tựa như gió thoảng, lúc lên lúc xuống: “Vừa cãi nhau với Kiệt à? To tiếng thế?”
“Can gì tới cô?” Thùy Anh khó chịu ra mặt.
Huyền Nhung nhún vai: “Dù thế nào thì tôi cũng đã nghe hết rồi, và tôi chỉ muốn nói thế này với cô thôi…!”
“Chuyện gì?”
“À đừng cáu kỉnh như vậy… Chỉ là, tôi có thể làm chứng cho anh ấy, mong cô hãy tin anh ấy, được chứ?” Huyền Nhung trưng ra bộ mặt dịu dàng như nước, giọng thủ thỉ như thể đang tâm sự với bạn thân lắm vậy.
Lập tức, Thùy Anh quay ngoắt sang: “Cô đã ở bên cạnh anh ấy cả buổi tối?”
“Ái chà, cô cũng nhạy cảm phết đấy chứ… Tôi đã ở bên cạnh anh ấy cả buổi sáng lẫn buổi tối…” Huyền Nhung cười thầm: “Chỉ để bàn chuyện công việc thôi !”
Thùy Anh cảm thấy tim mình đánh “thịch” một cái vô cùng nặng nề. nhưng rồi, cô cũng hạ mi mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Ừm.”
Huyền Nhung cười, ánh mắt lóe lên tia hiểm độc: “Thật xin lỗi nhé ! Tôi biết hôm nay hai người hẹn ăn trưa nhưng vì công việc khá đột ngột, tôi tưởng Kiệt phải thông báo cho cô nhưng hóa ra anh ta lại chẳng nói gì cả… Nếu biết thế, có lẽ tôi đã sớm gọi điện cho cô bảo cô ăn trước rồi… Chúng tôi đã làm việc và đàm phán mất khá nhiều thời gian, cô biết mà, đó là một dự án khá quan trọng, anh ấy mà không trực tiếp làm thì bố anh ta nhất định không để yên đâu… Hì hì, đừng giận nữa, đều tại tôi không đúng…”
Thùy Anh nghe vậy, không những không giải tỏa được tâm trạng, lại thêm bức bối hơn nữa: “Tôi và Kiệt không sao hết.” Chỉ nghĩ tới việc Kiệt dành thời gian ở bên cạnh Huyền Nhung mấy tiếng đồng hồ và hoàn toàn quên sạch cô đi là cô đã thấy ức chế lắm rồi.
“Thôi nào, tôi đã thấy Kiệt rất tức giận mà bỏ đi đấy… Ấy nhầm, ý của tôi là, anh ấy buồn bã ấy…” Huyền Nhung lấy tay che miệng, ồ lên một tiếng rồi cười hì hì như thể bản thân vô tội lắm !
Thùy Anh bất giác thở dài: “Tôi biết là anh ấy tức giận… Tôi biết anh ấy đang giận tôi…” Chỉ có khi tức giận, anh ấy mới bỏ đi một cách bất lực như vậy.
“Cũng phải.” Huyền Nhung gật gật đầu: “Trưa nay tôi và anh ấy có nói chuyện với nhau. Cũng chỉ vô tình nhắc tới cô… Ừm, có lẽ là anh ấy rất khó chịu với tiếng chuông tin nhắn cô gửi tới, anh ấy còn nói ‘cô ấy suốt ngày ở nhà, thực sự không hiểu được tầm quan trọng của việc này…’ Chà, Thùy Anh à, tôi thiết nghĩ, sao cô không mau mau kiếm một công việc tử tế, để thấu hiểu bạn trai hơn nhỉ?”
Cô ta cố tình dùng giọng điệu tựa như khuyên bảo để kháy cô. Thùy Anh mặt mày xây xẩm, choáng tới độ không biết nói gì hơn ngoài ậm ừ cho qua. Huyền Nhung vẫn chưa dừng lại, cô ta tiếp tục nói, mà cô thì lại chẳng thể không lọt vào tai:
“Trời ơi, lâu lâu mới tiếp xúc gần, bạn trai cô được lắm! Tôi quả thực rất ấn tượng với sự ga lăng của anh ấy. Cô biết không, lúc đi ăn, anh ấy còn kéo ghế cho tôi, cắt thức ăn, rót nước cho tôi, cử chỉ dịu dàng, ân cần lắm! Tôi có hỏi anh ấy có hay làm thế với cô không thì Kiệt đáp, cô biết làm mọi thứ rồi nên chưa bao giờ phải để anh ấy động tay vào. Haha, quả thực là VINH HẠNH cho tôi quá !”
“Hôm nay nhà hàng chiếu một bản nhạc nhẹ hay lắm, tình cờ thế nào cả tôi và Kiệt đều thích, tình cờ hơn nữa là cả hai chúng tôi đều được mời lên sân khấu để nhảy. Kiệt nhảy rất đẹp và tốt, lúc làm các động tác khó, tôi thấy được ánh mắt say mê của anh ấy, có vẻ Kiệt rất thích nhảy…”
“Hợp đồng được kí kết khá thuận lợi. Lúc gặp mặt, ngoài nói chuyện công việc, Kiệt với tôi còn ăn ý về cả gu thẩm mĩ nữa, anh ấy thích một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng của Pháp mà chắc là cô không biết đâu. Tôi có một bộ váy do ông ấy thiết kế, đẹp lắm! Kiệt còn nói, nếu tôi mà mặc bộ váy đấy vào, hẳn là sẽ muôn phần xinh đẹp.”
“Chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện. À, còn nói về cả Lady Gaga nữa, haha, Kiệt nói cô ấy rất nóng bỏng và quyến rũ. Còn cả Hyuna của 4minute nữa, tôi không ngờ Kiệt lại quan tâm tới những chuyện như vậy. Mà toàn mấy cô xinh đẹp gợi cảm… Anh ấy còn khen tôi cũng có nét rất sexy nữa. Chà chà, có lẽ cô cần phải thay đổi phong cách đi thôi, nếu không Kiệt không sớm thì muộn cũng chán cô…”
“Chúng tôi có rất nhiều điểm chung ăn ý…”
Không chịu nổi đả kích, Thùy Anh bật dậy, hét toáng lên: “Hai người hợp nhau thế thì yêu nhau luôn đi.” Cô thở hồng hộc. Tra tấn thế chưa đã hay sao mà còn muốn bồi thêm cái gì nữa?
“Ôi, cô giận à? Tôi xin lỗi, tôi vốn chỉ định tâm sự một chút thôi mà.” Huyền Nhung ra vẻ áy náy.
“CÔ CÚT ĐI VỚI ANH TA ĐI, ĐỪNG CÓ Ở LẠI ĐÂY CHỌC TỨC TÔI NỮA.” Thùy ANH khản cả giọng, hốc mắt cô đã hoe đỏ.
“Được thôi, tùy cô… Tôi vốn định ở lại tâm sự với cô thêm chút nữa cơ.” Huyền Nhung nhún vai, làm như thể tiếc nuối lắm!
“Tâm sự? Như thế gọi là tâm sự sao? Cô đang cố tình chọc tức tôi thì có… Tôi sẽ không tin đâu.” Thùy Anh vuốt vuốt ngực, mắt đỏ lừ.
“Ủa, chứ không phải cô đang sợ tôi cướp mất Hoàng Đức Kiệt đó sao, THùy Anh?” Huyền Nhung lạnh lùng đáp lại. Kết thúc câu nói, cô ta còn cố tình cười dài một tiếng.
“CÚT! CÚT NGAY CHO TÔI!” Thùy Anh đã hoàn toàn điên tiết, cô ném hết mọi thứ từ gối, đến chăn màn vào người Huyền Nhung. Mà Huyền Nhung cũng chẳng dại đứng lại chịu trận sau khi đã đạt được mục đích, cô ta rời đi ngay sau đó, để lại Thùy Anh giận dữ một hồi xong lại quay ra khóc hết nước mắt.
Cô nghĩ rất nhiều về những gì Huyền Nhung nói, có thể nó không đúng hoàn toàn, nhưng… những điều đó chẳng phải đều dựa trên sự thật sao? Giwof nghĩ lại, cô mới kịp để ý, hóa ra, tình yêu của cô và anh lại nhạt nhòa đến thế! Không mới lạ, không ngọt ngào, tình tứ như mọi cặp đôi khác.
Đơn giản chỉ là đi ăn với nhau vài ngày, thỉnh thoảng nhắn tin, trò chuyện. Cô đã rất vui vẻ và bằng lòng với tình yêu này, và cô đã tưởng anh cũng thế, nhưng…
Nếu đã không hài lòng về đối phương như vậy, sao còn tỏ tình, còn hứa hẹn thề thốt làm gì?? Còn cố tỏ ra bản thân quan tâm nhau làm gì chứ? Thương hại nhau tới thế là cùng.
Cô không bận tâm tới việc Huyền Nhung và Hoàng Đức Kiệt ở bên cạnh nhau bao lâu nữa, cô chỉ bận tâm tới những gì mà Kiệt thật sự nghĩ về cô. Những điều gây đau đớn không thể tả nổi trong tâm hồn vốn đã mong manh của cô.
Thùy Anh khóc một thôi một hồi, rồi cô ra khỏi nhà, đi mua thuốc ngủ. Cô đi rất nhiều cửa hàng thuốc để mua được đủ số thuốc cần để có thể kết liễu cuộc đời tại đây.
Hoàng Đức Kiệt là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối và cơ đơn của cô.
Mất đi rồi, sẽ chỉ còn bóng tối mà thôi!
Vậy thì… cô muốn ở trong bóng tối ấy vĩnh viễn.
***
“Cô dám tát tôi???” Huyền Nhung sững lại mấy giây, rồi nổi giận đùng đùng. Hai mắt ả trợn ngược lên đầy phách lối.
Phương Anh không nể nang vung tay tát nốt một bên má còn lại. Lần này, cô ra tay khá mạnh, tiếng “chát” vang lên giòn tan.
“Ôi, ôi ~~~” Harry xuýt xoa. Không thể ngờ được cô gái bé nhỏ như kia mà lại có thể ra tay độc như vậy. Chỉ nghe cái tiếng thôi cũng đủ biết đau cỡ nào rồi.
“QUả nhiên bọn con gái mà đánh ghen thì thật quá đáng sợ.” Khoa Trình ngồi một bên, vừa xem kịch vừa bình luận.
Duy chỉ có Đức Kiệt và Trần Minh Quân là thực sự chú tâm vào câu chuyện mà hai cô gái đó nói vừa nãy.
“Cô có biết vì chuyện đó mà đã có chuyện kinh khủng gì xảy ra không? Thùy Anh tôi đã làm gì cô mà để cô nửa đêm nửa hôm sang bày trò đổ thêm dầu vào núi lửa thế? Mà da mặt cô sao dày thế, chuyện đáng xấu hổ và ti tiện như vậy mà cũng dám đem ra ngoài công khai nói, cô nghĩ thế là hay?” Phương Anh nhớ lại giọng thút thít cảu Thùy Anh khi kể chuyện đó cho mình là lại thấy máu nóng dồn lên não, hận không thể đem con ả trước mặt ra băm cho nát nhừ xương thì thôi!
“Ai bảo cô yếu đuối, cả tin? Còn nữa, thử hỏi anh ta xem xem có phải tôi bịa đặt không? Cô nghĩ trong chuyện này một mình tôi có lỗi chắc? Cô nhìn đi, nếu như không phải anh ta cảm thấy có lỗi nhiều nhất, liệu anh ta có ngày nào cũng bám theo ỉ ôi xin tha thứ, nâng cô như nâng trứng một tháng nay không? Nhìn đi, anh ta đang cảm thấy có lỗi với cô đấy…”Huyền Nhung vừa ôm má vừa kêu to lên.
“Đủ rồi!!!” Hoàng Đức Kiệt chịu không nổi nữa, bật dậy gầm lên một tiếng.
Cả gian phòng lập tức im phăng phắc, tất cả đều đổ dồn về phía anh ta. Hoàng Đức Kiệt mệt mỏi xoa xoa đầu: “Làm ơn dừng lại đi ! Tối nay tôi thực sự quá đủ mệt mỏi rồi, bữa tối tôi cũng chưa có được ăn đầy đủ gì đâu, nên hãy thôi đi.”
Nói xong, anh ta liền gục ngay xuống giường, nhắm tịt hai mắt lại.
Tất cả đều biết ý mà im lặng hết. Kể cả Huyền Nhung, cô ta lặng lẽ lấy đá chườm lên mặt, ngồi thẫn thờ trên bàn suy nghĩ.
Phương Anh thì tỏ ra lo lắng nhiều hơn, cứ đi đi lại lại trong phòng miết.
Khoa Trình và Harry thì ngồi chơi điện tử trong im lặng.
Và nhân vật cuối cùng, Trần Minh Quân dường như lờ mờ phát hiện ra điều gì đó, về Thùy Anh, à không, chưa chắc cô ta đã là Thùy Anh thật sự.
Hoàng Đức Kiệt giật mình, vội vàng rụt tay lại: “Anh xin lỗi…”
Thùy Anh thấy thế, có vẻ dịu giọng hơn, nhưng vẫn vô cùng cương quyết: “Anh về đi.” Nói rồi, cô nhắm mắt lại, chui vào trong chăn. Hoàng Đức Kiệt thở dài ngán ngẩm, anh ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào đầu cô qua một lớp chăn:
“Anh xin lỗi… Vì đã để em bị leo cây những hai lần trong cùng một ngày. Anh biết tâm trạng của em khi phải chờ đợi mấy tiếng đồng hồ… Nhưng anh mong em sẽ thông cảm cho anh, em biết đấy, anh không thể tùy tiện bỏ đi được, chẳng hiểu sao hôm nay lại gặp lắm chuyện quan trọng mà đột xuất quá, mà tất cả lại đều liên quan tới…”
“Tôi bảo anh về cơ mà.” Thùy Anh giật phắt chăn ra, gào tướng lên.
Hoàng Đức Kiệt đưa tay lên vuốt mặt, hai hàng lông mày nhăn lại: “Anh nói rồi, anh quả thực rất bận…”
“Vâng, em biết anh bận rồi…” Thùy Anh nức nở: “Nhưng chẳng lẽ anh bận tới độ đến ngay cả nhắn tin cũng không nhắn được… Kiệt, chúng ta yêu nhau bao lâu? Chẳng lẽ em lại còn không hiểu anh là người như thế nào? Dù có đang họp hội đồng công ty, còn có cả bố anh và các cổ đông ở đấy, anh còn dám lén lút nhắn tin cho em suốt nửa tiếng lận… Từ lúc nào anh đã trở thành con người sống vì công việc thế? Mà chẳng lẽ lại bận đến mức nhắn 1 cái tin ‘anh bận, em ăn trước đi’ cũng không được???”
“Anh đang tiếp khách hàng….”
“Ủa thế anh bảo ra ngoài gọi 1 cuộc điện thoại mất được đến 1 phút không??? Mà thư kí của anh đi đâu hết rồi?” Thùy Anh càng nói càng hăng, tưởng chừng như sắp phát điên đến nơi.
Hoàng Đức Kiệt cũng bức bối theo: “Em đừng như vậy, anh đã xin lỗi em rồi, còn nữa, sao em cứ liên tục ngắt lời anh như thế??? Em chẳng lẽ không tin anh?”
“Có, em tin anh chứ…” Thùy Anh nấc một tiếng: “Thế nên đừng làm em thất vọng…” Cô nói, hoàn toàn là một lời cảnh báo.
“Được rồi, vậy anh về là được chứ gì?” Hoàng Đức Kiệt giơ tay đầu hàng, anh nói vậy rồi đứng lên đi luôn.
Thùy Anh thở hắt ra, cô vùi đầu vào gối, im thin thít. Tưởng chừng đã được yên ổn, thì chưa đầy 5p sau lại tới lượt Huyền Nhung tới làm phiền cô. Cô ta mặc một bộ đồ ngủ, thảnh thời đứng dựa vào cửa vừa cười vừa nhìn chăm chăm vào bóng lưng cô.
“Nhìn vậy đã đủ chưa?” Sau một lúc lâu, Thùy Anh mới chậm rãi xoay người lại.
Huyền Nhung nhếch mép cười rồi tiến đến, ngồi xuống giường, mặt đối mặt với Thùy Anh. Cô ta khoanh hai chân lại, nói tựa như gió thoảng, lúc lên lúc xuống: “Vừa cãi nhau với Kiệt à? To tiếng thế?”
“Can gì tới cô?” Thùy Anh khó chịu ra mặt.
Huyền Nhung nhún vai: “Dù thế nào thì tôi cũng đã nghe hết rồi, và tôi chỉ muốn nói thế này với cô thôi…!”
“Chuyện gì?”
“À đừng cáu kỉnh như vậy… Chỉ là, tôi có thể làm chứng cho anh ấy, mong cô hãy tin anh ấy, được chứ?” Huyền Nhung trưng ra bộ mặt dịu dàng như nước, giọng thủ thỉ như thể đang tâm sự với bạn thân lắm vậy.
Lập tức, Thùy Anh quay ngoắt sang: “Cô đã ở bên cạnh anh ấy cả buổi tối?”
“Ái chà, cô cũng nhạy cảm phết đấy chứ… Tôi đã ở bên cạnh anh ấy cả buổi sáng lẫn buổi tối…” Huyền Nhung cười thầm: “Chỉ để bàn chuyện công việc thôi !”
Thùy Anh cảm thấy tim mình đánh “thịch” một cái vô cùng nặng nề. nhưng rồi, cô cũng hạ mi mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Ừm.”
Huyền Nhung cười, ánh mắt lóe lên tia hiểm độc: “Thật xin lỗi nhé ! Tôi biết hôm nay hai người hẹn ăn trưa nhưng vì công việc khá đột ngột, tôi tưởng Kiệt phải thông báo cho cô nhưng hóa ra anh ta lại chẳng nói gì cả… Nếu biết thế, có lẽ tôi đã sớm gọi điện cho cô bảo cô ăn trước rồi… Chúng tôi đã làm việc và đàm phán mất khá nhiều thời gian, cô biết mà, đó là một dự án khá quan trọng, anh ấy mà không trực tiếp làm thì bố anh ta nhất định không để yên đâu… Hì hì, đừng giận nữa, đều tại tôi không đúng…”
Thùy Anh nghe vậy, không những không giải tỏa được tâm trạng, lại thêm bức bối hơn nữa: “Tôi và Kiệt không sao hết.” Chỉ nghĩ tới việc Kiệt dành thời gian ở bên cạnh Huyền Nhung mấy tiếng đồng hồ và hoàn toàn quên sạch cô đi là cô đã thấy ức chế lắm rồi.
“Thôi nào, tôi đã thấy Kiệt rất tức giận mà bỏ đi đấy… Ấy nhầm, ý của tôi là, anh ấy buồn bã ấy…” Huyền Nhung lấy tay che miệng, ồ lên một tiếng rồi cười hì hì như thể bản thân vô tội lắm !
Thùy Anh bất giác thở dài: “Tôi biết là anh ấy tức giận… Tôi biết anh ấy đang giận tôi…” Chỉ có khi tức giận, anh ấy mới bỏ đi một cách bất lực như vậy.
“Cũng phải.” Huyền Nhung gật gật đầu: “Trưa nay tôi và anh ấy có nói chuyện với nhau. Cũng chỉ vô tình nhắc tới cô… Ừm, có lẽ là anh ấy rất khó chịu với tiếng chuông tin nhắn cô gửi tới, anh ấy còn nói ‘cô ấy suốt ngày ở nhà, thực sự không hiểu được tầm quan trọng của việc này…’ Chà, Thùy Anh à, tôi thiết nghĩ, sao cô không mau mau kiếm một công việc tử tế, để thấu hiểu bạn trai hơn nhỉ?”
Cô ta cố tình dùng giọng điệu tựa như khuyên bảo để kháy cô. Thùy Anh mặt mày xây xẩm, choáng tới độ không biết nói gì hơn ngoài ậm ừ cho qua. Huyền Nhung vẫn chưa dừng lại, cô ta tiếp tục nói, mà cô thì lại chẳng thể không lọt vào tai:
“Trời ơi, lâu lâu mới tiếp xúc gần, bạn trai cô được lắm! Tôi quả thực rất ấn tượng với sự ga lăng của anh ấy. Cô biết không, lúc đi ăn, anh ấy còn kéo ghế cho tôi, cắt thức ăn, rót nước cho tôi, cử chỉ dịu dàng, ân cần lắm! Tôi có hỏi anh ấy có hay làm thế với cô không thì Kiệt đáp, cô biết làm mọi thứ rồi nên chưa bao giờ phải để anh ấy động tay vào. Haha, quả thực là VINH HẠNH cho tôi quá !”
“Hôm nay nhà hàng chiếu một bản nhạc nhẹ hay lắm, tình cờ thế nào cả tôi và Kiệt đều thích, tình cờ hơn nữa là cả hai chúng tôi đều được mời lên sân khấu để nhảy. Kiệt nhảy rất đẹp và tốt, lúc làm các động tác khó, tôi thấy được ánh mắt say mê của anh ấy, có vẻ Kiệt rất thích nhảy…”
“Hợp đồng được kí kết khá thuận lợi. Lúc gặp mặt, ngoài nói chuyện công việc, Kiệt với tôi còn ăn ý về cả gu thẩm mĩ nữa, anh ấy thích một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng của Pháp mà chắc là cô không biết đâu. Tôi có một bộ váy do ông ấy thiết kế, đẹp lắm! Kiệt còn nói, nếu tôi mà mặc bộ váy đấy vào, hẳn là sẽ muôn phần xinh đẹp.”
“Chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện. À, còn nói về cả Lady Gaga nữa, haha, Kiệt nói cô ấy rất nóng bỏng và quyến rũ. Còn cả Hyuna của 4minute nữa, tôi không ngờ Kiệt lại quan tâm tới những chuyện như vậy. Mà toàn mấy cô xinh đẹp gợi cảm… Anh ấy còn khen tôi cũng có nét rất sexy nữa. Chà chà, có lẽ cô cần phải thay đổi phong cách đi thôi, nếu không Kiệt không sớm thì muộn cũng chán cô…”
“Chúng tôi có rất nhiều điểm chung ăn ý…”
Không chịu nổi đả kích, Thùy Anh bật dậy, hét toáng lên: “Hai người hợp nhau thế thì yêu nhau luôn đi.” Cô thở hồng hộc. Tra tấn thế chưa đã hay sao mà còn muốn bồi thêm cái gì nữa?
“Ôi, cô giận à? Tôi xin lỗi, tôi vốn chỉ định tâm sự một chút thôi mà.” Huyền Nhung ra vẻ áy náy.
“CÔ CÚT ĐI VỚI ANH TA ĐI, ĐỪNG CÓ Ở LẠI ĐÂY CHỌC TỨC TÔI NỮA.” Thùy ANH khản cả giọng, hốc mắt cô đã hoe đỏ.
“Được thôi, tùy cô… Tôi vốn định ở lại tâm sự với cô thêm chút nữa cơ.” Huyền Nhung nhún vai, làm như thể tiếc nuối lắm!
“Tâm sự? Như thế gọi là tâm sự sao? Cô đang cố tình chọc tức tôi thì có… Tôi sẽ không tin đâu.” Thùy Anh vuốt vuốt ngực, mắt đỏ lừ.
“Ủa, chứ không phải cô đang sợ tôi cướp mất Hoàng Đức Kiệt đó sao, THùy Anh?” Huyền Nhung lạnh lùng đáp lại. Kết thúc câu nói, cô ta còn cố tình cười dài một tiếng.
“CÚT! CÚT NGAY CHO TÔI!” Thùy Anh đã hoàn toàn điên tiết, cô ném hết mọi thứ từ gối, đến chăn màn vào người Huyền Nhung. Mà Huyền Nhung cũng chẳng dại đứng lại chịu trận sau khi đã đạt được mục đích, cô ta rời đi ngay sau đó, để lại Thùy Anh giận dữ một hồi xong lại quay ra khóc hết nước mắt.
Cô nghĩ rất nhiều về những gì Huyền Nhung nói, có thể nó không đúng hoàn toàn, nhưng… những điều đó chẳng phải đều dựa trên sự thật sao? Giwof nghĩ lại, cô mới kịp để ý, hóa ra, tình yêu của cô và anh lại nhạt nhòa đến thế! Không mới lạ, không ngọt ngào, tình tứ như mọi cặp đôi khác.
Đơn giản chỉ là đi ăn với nhau vài ngày, thỉnh thoảng nhắn tin, trò chuyện. Cô đã rất vui vẻ và bằng lòng với tình yêu này, và cô đã tưởng anh cũng thế, nhưng…
Nếu đã không hài lòng về đối phương như vậy, sao còn tỏ tình, còn hứa hẹn thề thốt làm gì?? Còn cố tỏ ra bản thân quan tâm nhau làm gì chứ? Thương hại nhau tới thế là cùng.
Cô không bận tâm tới việc Huyền Nhung và Hoàng Đức Kiệt ở bên cạnh nhau bao lâu nữa, cô chỉ bận tâm tới những gì mà Kiệt thật sự nghĩ về cô. Những điều gây đau đớn không thể tả nổi trong tâm hồn vốn đã mong manh của cô.
Thùy Anh khóc một thôi một hồi, rồi cô ra khỏi nhà, đi mua thuốc ngủ. Cô đi rất nhiều cửa hàng thuốc để mua được đủ số thuốc cần để có thể kết liễu cuộc đời tại đây.
Hoàng Đức Kiệt là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối và cơ đơn của cô.
Mất đi rồi, sẽ chỉ còn bóng tối mà thôi!
Vậy thì… cô muốn ở trong bóng tối ấy vĩnh viễn.
***
“Cô dám tát tôi???” Huyền Nhung sững lại mấy giây, rồi nổi giận đùng đùng. Hai mắt ả trợn ngược lên đầy phách lối.
Phương Anh không nể nang vung tay tát nốt một bên má còn lại. Lần này, cô ra tay khá mạnh, tiếng “chát” vang lên giòn tan.
“Ôi, ôi ~~~” Harry xuýt xoa. Không thể ngờ được cô gái bé nhỏ như kia mà lại có thể ra tay độc như vậy. Chỉ nghe cái tiếng thôi cũng đủ biết đau cỡ nào rồi.
“QUả nhiên bọn con gái mà đánh ghen thì thật quá đáng sợ.” Khoa Trình ngồi một bên, vừa xem kịch vừa bình luận.
Duy chỉ có Đức Kiệt và Trần Minh Quân là thực sự chú tâm vào câu chuyện mà hai cô gái đó nói vừa nãy.
“Cô có biết vì chuyện đó mà đã có chuyện kinh khủng gì xảy ra không? Thùy Anh tôi đã làm gì cô mà để cô nửa đêm nửa hôm sang bày trò đổ thêm dầu vào núi lửa thế? Mà da mặt cô sao dày thế, chuyện đáng xấu hổ và ti tiện như vậy mà cũng dám đem ra ngoài công khai nói, cô nghĩ thế là hay?” Phương Anh nhớ lại giọng thút thít cảu Thùy Anh khi kể chuyện đó cho mình là lại thấy máu nóng dồn lên não, hận không thể đem con ả trước mặt ra băm cho nát nhừ xương thì thôi!
“Ai bảo cô yếu đuối, cả tin? Còn nữa, thử hỏi anh ta xem xem có phải tôi bịa đặt không? Cô nghĩ trong chuyện này một mình tôi có lỗi chắc? Cô nhìn đi, nếu như không phải anh ta cảm thấy có lỗi nhiều nhất, liệu anh ta có ngày nào cũng bám theo ỉ ôi xin tha thứ, nâng cô như nâng trứng một tháng nay không? Nhìn đi, anh ta đang cảm thấy có lỗi với cô đấy…”Huyền Nhung vừa ôm má vừa kêu to lên.
“Đủ rồi!!!” Hoàng Đức Kiệt chịu không nổi nữa, bật dậy gầm lên một tiếng.
Cả gian phòng lập tức im phăng phắc, tất cả đều đổ dồn về phía anh ta. Hoàng Đức Kiệt mệt mỏi xoa xoa đầu: “Làm ơn dừng lại đi ! Tối nay tôi thực sự quá đủ mệt mỏi rồi, bữa tối tôi cũng chưa có được ăn đầy đủ gì đâu, nên hãy thôi đi.”
Nói xong, anh ta liền gục ngay xuống giường, nhắm tịt hai mắt lại.
Tất cả đều biết ý mà im lặng hết. Kể cả Huyền Nhung, cô ta lặng lẽ lấy đá chườm lên mặt, ngồi thẫn thờ trên bàn suy nghĩ.
Phương Anh thì tỏ ra lo lắng nhiều hơn, cứ đi đi lại lại trong phòng miết.
Khoa Trình và Harry thì ngồi chơi điện tử trong im lặng.
Và nhân vật cuối cùng, Trần Minh Quân dường như lờ mờ phát hiện ra điều gì đó, về Thùy Anh, à không, chưa chắc cô ta đã là Thùy Anh thật sự.
/59
|