Trời ơi! Đúng là cổ rồi. Cái con nhỏ bị tẩy chay nhất lớp hồi cấp ba đây mà. Cũng vài năm không gặp, sao trông cô ta lại khác tới vậy? Tới đây tranh đồ giảm giá thay vì mua áo phông, quần jeans ư?
Cầu trời là không nhìn lầm!
Diệp buông chiếc áo trong tay xuống. Nhìn theo bóng dáng kia không chớp mắt.
***
“Qúa hoàn hảo!” Phương Anh cầm giỏ quần áo, phấn khởi nói. Hôm nay giảm giá đầm, đồ cô tranh được rất nhiều cái đẹp và size khá là vừa. Giờ thì dạo một vòng thong thả mà chọn đồ vậy.
Cô xách giỏ đi tung tăng, cười không nhặt được miệng. Ai bảo tiêu tiền nó cứ bị đã như vậy chứ!
“Thùy Anh! Đợi đã!” Vừa thấy cô gái đó, Diệp vội đuổi theo gọi lại. Cứ ngỡ là đã mất dấu rồi cơ.
Phương Anh dừng chân, quay người, nhìn chằm chằm vào cô gái đang tiến về phía mình. Một cô gái rất ưa nhìn với làn da trắng và mái tóc xoăn bồng bềnh, và nụ cười thì vô cùng rạng rỡ. Hẳn là có quen biết với Thùy Anh rồi, trông cũng dễ mến.
“Đúng là cậu rồi!” Diệp phấn khởi nắm tay cô, mừng rỡ. Ngoài mặt thì vậy, trong lòng thâm sâu khó lường. Một cái lướt nhìn đánh giá thoáng qua, quét từ đầu tới chân cô một cách nhanh chóng, không ai biết.
“Cậu là…?” Phương Anh nghi hoặc hỏi.
“Mình là Diệp đây.” Diệp trả lời.
“Chào cậu!” Phương Anh cũng cười đáp trả. Để cô đoán nhé! Cô nàng này hẳn là ít thân với Thùy Anh, cái cách chào hỏi mang vẻ gì đó rất xa lạ. Có lẽ là bạn cũ.
“Cũng lâu quá rồi còn gì! Không thể ngờ được bọn mình lại gặp nhau ở đây.” Diệp buông tay, hào hứng nói.
“Tớ cũng rất bất ngờ đấy.” Phương Anh cũng vui vẻ đáp trả, ngoác miệng cười rộng tới mang tai.
Nhìn nụ cười đó, Diệp hơi sững lại. Điệu cười này chưa bao giờ có trên khuôn mặt của Thùy Anh suốt ba năm cấp ba chung lớp. Cũng như cách ăn mặc, kiểu tóc này cũng chẳng giống cô ta chút nào.
“Ừ! Lần cuối chúng ta gặp mặt cũng là ba năm trước rồi…” Diệp nói.
“À…!!!” Cô kéo dài giọng.
“Bọn lớp cấp ba nhớ cậu lắm đấy. Họp lớp mấy năm nay cũng không thấy cậu đến.” Hóa ra là bạn cùng lớp cũ à.
“…Tớ quên mất…” Cô bịa ra một cái lý do nghe… Chẳng có sức thuyết phục nào.
“Ba năm qua hẳn là cậu đã thay đổi rất nhiều. Cứ như thể cậu và Thùy Anh ảm đạm trước đây là hai người khác nhau vậy.” Diệp thẳng thắn.
“Ai rồi cũng sẽ thay đổi cả mà cậu.” Phương Anh đáp: “Mình đã suy nghĩ kĩ về tất cả, mình thấy bấy lâu nay mình sống quá tẻ nhạt… Nên mình quyết định thay đổi. Mình muốn trở thành một Phương… à! Thùy Anh vui vẻ, một con người hoàn toàn mới trong mắt người khác…” Mắt cô ánh lên những tia sáng lấp lánh đầy hy vọng, vừa nói vừa làm mặt như đang hồi tưởng lại những ngày tháng năm xưa. Làm Diệp đứng đối diện cũng phải xiêu lòng, tin răm rắp.
“Thế thì tốt quá…!” Diệp nói, mỉm cười hòa nhã. Còn vỗ vỗ vai cô. Chắc là Diệp cô ấy nghĩ nhiều, chứ Thùy Anh thì vẫn là Thùy Anh thôi mà!
Phương Anh cười đáp, nắm tay Diệp thân mật: “Có phải cậu cũng tới đây mua đồ phải không? Tuyệt quá! Chúng ta cùng đi nhé!” Cô chán cái chủ đề đó rồi, nên lái qua việc khác thì hơn.
Diệp gật đầu, giơ ngón trỏ lên: “Ok!”
Hai người khoác vai, vừa đi vừa nói chuyện thật vui vẻ.
“Diệp! Cậu nói xem mặt tớ có phải rất nhợt nhạt không? Tớ nên mua loại phấn nào giúp da hồng hào hơn nhỉ?”
“Cậu dùng thử sản phẩm mới của hãng Maybeline xem. Tớ nghĩ nó tốt và phù hợp với tất cả các loại da.”
“Ồ! Vậy sao? Có lẽ tớ sẽ mua dung thử…”
“ Mà này, hãng LV vừa cho ra mắt vài bộ đầm đẹp lắm, hàng nhập khẩu cả đấy…”
“LV ư? Liệu có bộ nào màu sáng mà họa tiết đơn giản phù hợp với tất chân màu da không nhỉ? “
“Đến xem xem, tớ cũng muốn mua vài bộ,…”
“Ý kiến hay đấy!”
***
Phương Anh cất đồ trên phòng, rồi xuống nhà. Lúc này, cả hai mẹ con nhà dì ghẻ đều chưa về, nên tranh thủ dọn dẹp một chút.
Cô cầm chổi, quét qua loa rồi lau sàn. Thực sự là quá sạch, thực sự rất sạch! Có lẽ không quét dọn vài ngày cũng chả ai nhận ra. Chắc Thùy Anh kia ngày nào cũng phải lau căn nhà này cả chục lần mất. Sao có thể sạch tới từng cm như vậy? Bỏ đi, càng rảnh việc.
Kế đó, Phương Anh giặt quần áo, có máy giặt rồi, nên chẳng lo lắm! Chứ không thì với núi quần áo mà hai mẹ con kia thay ra mà giặt tay thì ốm mất. Xong xuôi liền phơi ra ngoài ban công rồi xuống tầng một nấu nướng.
Mở tủ lạnh, nhìn từ trên xuống một hồi rồi cũng quyết định làm một vài món đơn giản, dễ làm mà lại không quá cầu kì. Cô nghĩ khả năng nấu nướng của cô cũng có hạn, ăn đủ no thôi chứ bày vẽ nhiều mệt lắm!
Với cả, sao mà biết được hai mẹ con nhà kia muốn ăn gì!
Phương Anh nhún vai rồi bắt đầu lao vào nấu nướng.
Chỉ một lát đã xong mâm cơm. Cô đậy lồng bàn lên rồi ra ngoài phòng khách xem TV nhân lúc chờ hai mẹ con nhà kia về.
Cô bật con TV màn hình cong to lớn kia lên, thoải mái nằm dài trên sofa mà tận hưởng.
“Xem phim như này khác gì xem ngoài rạp chứ?” Phương Anh cảm thán, nhìn mặt soái ca Hàn Quốc trên TV mà cứ thấy đã đời. Nét quá, đẹp trai quá, thật sinh động và chân thực. Hô hô! Có tiền phải sắm em TV như này chứ!
Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa chính cuối cùng cũng mở ra, kêu ”Két” một tiếng.
Huyền Nhung cùng mẹ bước vào. Liền thấy Phương Anh nằm ngủ gà ngủ gật trên sofa. TV thì bật volume tiếng vô cùng to. Không thể tin nổi có người nghe nhạc rock cũng có thể lăn ra ngủ.
“Cái con ranh này…” Mắt bà ta sáng lên! Thân hình siêu mẫu bước về phía trước, cầm lấy điều khiển tắt TV đi. Còn Huyền Nhung thì cũng vào ngay sau mẹ mình, túm tóc cô mà ra sức giật:
“Dậy ngay! Dậy! Đồ lợn nhà mày!” Từ lúc nào lại trở nên ham ngủ thế không biết.
Phương Anh nhíu mày, mở mắt ra. Hậm hực đẩy Nhung ngã từ trên sofa xuống đất, mặt mày cau lại: “Gì nữa đây??” Có thấy người ta đang ngủ không? Bất lịch sự thế không biết.
Huyền Nhung ngã chúi xuống đất, mông bị dập mạnh, kêu lên: “Á!”
Bà Mỹ thấy con cưng của mình đau, liền chạy tới xót xa: “Trời ơi cục vàng của mẹ có làm sao không? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”
Huyền Nhung chẳng nói chẳng rằng, chỉ biết chỉ tay về phía cô, mắt long xòng xọc: “Mày…Mày dám…!”
“Sao mày dám đẩy con tao? Ranh con to gan!” Bà Mỹ bật dậy, nhìn cô hằm hè.
“Ặc” Phương Anh bụm miệng, đã tỉnh táo hơn phần nào. Chết tiệt! Lại gây chuyện! Cô cắn môi, dù biết là không nên nhưng vẫn mạnh miệng:
“Gì chứ? Có biết lúc người khác đang ngủ không nên giật tóc gọi dậy cái kiểu đấy không? Sao mà thô lỗ thế không biết!” Cô ghét nhất bị làm phiền lúc đang ngủ. Huống hồ gì lại còn giật tóc.
“CON ĐĨ NÀY!” Huyền Nhung bật dậy, tức tối hét lên. Nếu như không có bà Mỹ ngăn lại, không khéo cô ta lại làm loạn cái phòng khách này nên mất.
“Bỏ đi con!” Bà ta khẽ kéo tay con gái mình lại, nhìn về phía cô một cách hờ hững.
“Mẹ xem con điếm này nó nói con vậy có được không? Đ*t mẹ nó nữa chứ cái thể loại rẻ rách mà cũng đòi lên tiếng à…” Nhung hoàn toàn mất bình tĩnh, chửi loạn cả lên, chân tay khua tứ tung.
Nhịn! Nhịn!
Cả người Phương Anh run lên bần bật. Nếu còn ở xác cũ, nhất định bạn Huyền Nhung đây đã ăn trọn vài cái tát.
“Chát” Bà Mỹ vung tay, thẳng thừng tát con mình một cái. Cô giật mình.
Cô ta nói không nên lời, chỉ ôm một bên má, run run. Hoàn toàn không có chút phản kháng hay bất ngờ nào. Cứ như thể đã quen lắm rồi.
Bà Mỹ nhìn Nhung bằng con mắt sắc lạnh, lạnh lùng phun ra từng chữ: “Tao dạy mày thế nào? Có phải đã quên rồi không?”
Cô ta im lặng, đầu hơi cúi xuống.
“Còn mày…” Bà ta chỉ tay về phía cô, nheo mắt nguy hiểm: “Ăn cơm xong lên phòng tao.”
“Vâng…!” Phương Anh cúi đầu, thấp giọng nói.
Sau đó, cả ba vào bếp ngồi ăn cơm. Lúc cô vừa mở cái lồng bàn ra, thì Huyền Nhung liền hét lên khiếp đảm: “Cái gì thế này???” còn bà Mỹ thì mặt vốn cau có nay lại thêm sầm sì.
Phương Anh chớp chớp mắt: “Ơ thì… rau muống xào tỏi, thịt bò hầm và lạc rang.”
“Trời! Sao mày có thể nấu cho tao thứ tầm thường đó được?” Cô ta đập tay xuống bàn, mắt bắn ra ngàn viên đạn nhìn Phương Anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Cái con nhỏ này hôm nay làm sao vậy? Ngày càng lạ! Từ bao giờ lại có thể học nấu ra những thứ như thế này chứ?
Bà Mỹ tiến tới, đôi mắt sắc lạnh trừng trừng, hét lên đầy bất ngờ rồi đưa tay gạt phăng bát thịt bò hầm xuống đất: “Như thế này là như thế nào? Không phải chúng ta đã quy định trước rằng TỐI THỨ HAI HẰNG TUẦN ĂN MÓN PHÁP KÈM RƯỢU VANG CƠ MÀ.”
“Choang” Đĩa vỡ tan tành, cú va chạm mạnh gây ra một tiếng rất to, thịt văng tứ tung, nhoe nhoét hết cả.
Phương Anh nhìn theo mà thấy căng thẳng, dây thần kinh không ngừng rung lên những hồi báo động, tâm không ổn, rất không ổn.
Bà Mỹ nheo mắt lại “Huyền Nhung! Đi! Chúng ta ra ngoài ăn!” Bà ta xoay người, than hình chữ S kiêu sa đi từng bước đầy uy quyền về phía cửa.
“Dạ!” Huyền Nhung không quên cười mỉa cô một cái đầy hách dịch rồi mới vội vã chạy theo mẹ ra ngoài.
“À!” Bà Mỹ dừng bước, không cả thèm quay đầu về phía sau. Chỉ khẽ cất giọng lạnh lùng: “Dọn dẹp hết đi! Lát tao về, mày phải lập tức lên phòng tao! Chúng ta có nhiều chuyện để nói đấy!”
Phương Anh cúi đầu: “Dạ!”
Cánh cửa gỗ cuối cùng cũng hoàn toàn khép lại, bóng dáng hai mẹ con nhà kia cũng đã đi xa
“Cốc, cốc”
“Thưa dì!...” Cô đưa tay lên gõ cửa, cất giọng ngập ngừng.
“Vào đi!” Chỉ khi nghe thấy từ trong truyền ra một tiếng nói cao vút thể hiện sự chấp thuận thì Phương Anh mới từ từ đẩy cửa bước vào.
Cả căn phòng tối om. Ánh sáng đèn điện từ hành lang hắt vào, giúp cô có thể lờ mờ nhìn rõ hình ảnh người đàn bà kia đang ngồi ở trên giường, hai mắt sáng lên trong bóng tối.
Phương Anh tiến lại gần chiếc giường to lớn đặt ngay giữa phòng, nói có vẻ ái ngại: “Thưa dì, có chuyện gì thế ạ?” Một người ở đầu giường, một người ở cuối giường, hai hình ảnh hoàn toàn đối lập. Tưởng gần mà xa tựa ngàn cây.
“Thùy Anh! Hôm nay có phải con bị ốm, hay thấy trong người có chỗ nào không khỏe?” Bà ta nở nụ cười hêt sức trìu mến. Giọng ngọt như mía lùi, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
Cô lắc đầu.
Thấy cô lắc đầu, bà ta lại cười nữa rồi nói tiếp : “Mấy năm nay, nhà ta không thuê giúp việc, mọi việc nội trợ trong nhà một mình con gánh vác. Ta rất hiểu và thông cảm cho con. Là một người mẹ, đáng lí ta không nên để con phải vất vả như vậy…” Chiếc áo ngủ tím kiêu sa không che hết nổi bộ ngực căng đầy đang phập phồng lên xuống vô cùng quyến rũ kia.
Cô im lặng. Cái bản mặt bà ta cười rất kịch! Thấy mà khó chịu.
“Nhưng con biết đấy! Xã hội ngày nay tha hóa lắm rồi. Người tốt thì hiếm mà kẻ xấu thì chỗ nào cũng có. Ta thực không an tâm khi phải giao căn nhà này - một phần tài sản của người cha yêu quý của con vào tay kẻ khác. Có biết bao vụ mất cắp tài sản là do người giúp việc làm ra… Ta thấy rất không tốt!” Bà vừa nói vừa híp mắt cừoi tỏ vẻ vô cùng thiện cảm. Nhưng trong bóng tối, cái vẻ mặt đó thực đáng sợ. Giống khuôn mặt của một loài dã thú đang rình rập chỉ chờ vọt tới ăn tươi nuốt sống con mồi.
“Mà con - đứa con gái mà cả ta và cha con đều vô cùng tin tưởng. Ta giao cho con công việc này là vì cha con, vì cả gia đình này… Kìa con yêu! Đừng căng thẳng như vậy, thoải mái ra xem nào!” Nghe có vẻ giống câu quan tâm, nhưng giọng điệu hoàn toàn là ra lệnh cho người khác.
Phương Anh hạ mi mắt, nở nụ cười khó khăn mà cô cho là “thoải mái” đúng nghĩa trong câu vừa rồi của bà Mỹ.
“Con à! Chính con là người đã tự nhận làm, không phải ta ép con! Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đấy, ta không thích thái độ của con lúc nãy. Cái vẻ ngoan ngoãn thường ngày của con đâu rồi?” Bà ta đột ngột cao giọng, lạnh đến từng đốt sống lưng.
Phương Anh ngẩng đầu, định mở miệng lại bị bà ta chặn họng, ngón tay chỉ về phía cô, mang theo bao hàn ý nguy hiểm: “Đã nhận làm thì làm cho đàng hoàng, con hiểu chứ? Cái vẻ hời hợt của con ngày hôm nay làm ta rất không vừa ý! Cũng như bữa tối, ta đã tự hỏi là có phải con muốn chống đối ta?”
“Không!... Con…” Cô vội xua tay, muốn nói mà không nói nổi. Biết nói gì bây giờ? Nói con quên, hay là con không biết?
“Không? Vậy mà con nấu cho ta ăn như nấu cám cho lợn vậy! Một phu nhân quyền quý lại ăn rau xào tỏi và lạc rang? Con muốn ta xấu mặt lắm hả?” Bà ta quát lên.
“Con không có ý đó. Thưa dì!”Phương Anh lại cúi đầu, môi run run phun ra từng chữ: “Con sai rồi!"
Cầu trời là không nhìn lầm!
Diệp buông chiếc áo trong tay xuống. Nhìn theo bóng dáng kia không chớp mắt.
***
“Qúa hoàn hảo!” Phương Anh cầm giỏ quần áo, phấn khởi nói. Hôm nay giảm giá đầm, đồ cô tranh được rất nhiều cái đẹp và size khá là vừa. Giờ thì dạo một vòng thong thả mà chọn đồ vậy.
Cô xách giỏ đi tung tăng, cười không nhặt được miệng. Ai bảo tiêu tiền nó cứ bị đã như vậy chứ!
“Thùy Anh! Đợi đã!” Vừa thấy cô gái đó, Diệp vội đuổi theo gọi lại. Cứ ngỡ là đã mất dấu rồi cơ.
Phương Anh dừng chân, quay người, nhìn chằm chằm vào cô gái đang tiến về phía mình. Một cô gái rất ưa nhìn với làn da trắng và mái tóc xoăn bồng bềnh, và nụ cười thì vô cùng rạng rỡ. Hẳn là có quen biết với Thùy Anh rồi, trông cũng dễ mến.
“Đúng là cậu rồi!” Diệp phấn khởi nắm tay cô, mừng rỡ. Ngoài mặt thì vậy, trong lòng thâm sâu khó lường. Một cái lướt nhìn đánh giá thoáng qua, quét từ đầu tới chân cô một cách nhanh chóng, không ai biết.
“Cậu là…?” Phương Anh nghi hoặc hỏi.
“Mình là Diệp đây.” Diệp trả lời.
“Chào cậu!” Phương Anh cũng cười đáp trả. Để cô đoán nhé! Cô nàng này hẳn là ít thân với Thùy Anh, cái cách chào hỏi mang vẻ gì đó rất xa lạ. Có lẽ là bạn cũ.
“Cũng lâu quá rồi còn gì! Không thể ngờ được bọn mình lại gặp nhau ở đây.” Diệp buông tay, hào hứng nói.
“Tớ cũng rất bất ngờ đấy.” Phương Anh cũng vui vẻ đáp trả, ngoác miệng cười rộng tới mang tai.
Nhìn nụ cười đó, Diệp hơi sững lại. Điệu cười này chưa bao giờ có trên khuôn mặt của Thùy Anh suốt ba năm cấp ba chung lớp. Cũng như cách ăn mặc, kiểu tóc này cũng chẳng giống cô ta chút nào.
“Ừ! Lần cuối chúng ta gặp mặt cũng là ba năm trước rồi…” Diệp nói.
“À…!!!” Cô kéo dài giọng.
“Bọn lớp cấp ba nhớ cậu lắm đấy. Họp lớp mấy năm nay cũng không thấy cậu đến.” Hóa ra là bạn cùng lớp cũ à.
“…Tớ quên mất…” Cô bịa ra một cái lý do nghe… Chẳng có sức thuyết phục nào.
“Ba năm qua hẳn là cậu đã thay đổi rất nhiều. Cứ như thể cậu và Thùy Anh ảm đạm trước đây là hai người khác nhau vậy.” Diệp thẳng thắn.
“Ai rồi cũng sẽ thay đổi cả mà cậu.” Phương Anh đáp: “Mình đã suy nghĩ kĩ về tất cả, mình thấy bấy lâu nay mình sống quá tẻ nhạt… Nên mình quyết định thay đổi. Mình muốn trở thành một Phương… à! Thùy Anh vui vẻ, một con người hoàn toàn mới trong mắt người khác…” Mắt cô ánh lên những tia sáng lấp lánh đầy hy vọng, vừa nói vừa làm mặt như đang hồi tưởng lại những ngày tháng năm xưa. Làm Diệp đứng đối diện cũng phải xiêu lòng, tin răm rắp.
“Thế thì tốt quá…!” Diệp nói, mỉm cười hòa nhã. Còn vỗ vỗ vai cô. Chắc là Diệp cô ấy nghĩ nhiều, chứ Thùy Anh thì vẫn là Thùy Anh thôi mà!
Phương Anh cười đáp, nắm tay Diệp thân mật: “Có phải cậu cũng tới đây mua đồ phải không? Tuyệt quá! Chúng ta cùng đi nhé!” Cô chán cái chủ đề đó rồi, nên lái qua việc khác thì hơn.
Diệp gật đầu, giơ ngón trỏ lên: “Ok!”
Hai người khoác vai, vừa đi vừa nói chuyện thật vui vẻ.
“Diệp! Cậu nói xem mặt tớ có phải rất nhợt nhạt không? Tớ nên mua loại phấn nào giúp da hồng hào hơn nhỉ?”
“Cậu dùng thử sản phẩm mới của hãng Maybeline xem. Tớ nghĩ nó tốt và phù hợp với tất cả các loại da.”
“Ồ! Vậy sao? Có lẽ tớ sẽ mua dung thử…”
“ Mà này, hãng LV vừa cho ra mắt vài bộ đầm đẹp lắm, hàng nhập khẩu cả đấy…”
“LV ư? Liệu có bộ nào màu sáng mà họa tiết đơn giản phù hợp với tất chân màu da không nhỉ? “
“Đến xem xem, tớ cũng muốn mua vài bộ,…”
“Ý kiến hay đấy!”
***
Phương Anh cất đồ trên phòng, rồi xuống nhà. Lúc này, cả hai mẹ con nhà dì ghẻ đều chưa về, nên tranh thủ dọn dẹp một chút.
Cô cầm chổi, quét qua loa rồi lau sàn. Thực sự là quá sạch, thực sự rất sạch! Có lẽ không quét dọn vài ngày cũng chả ai nhận ra. Chắc Thùy Anh kia ngày nào cũng phải lau căn nhà này cả chục lần mất. Sao có thể sạch tới từng cm như vậy? Bỏ đi, càng rảnh việc.
Kế đó, Phương Anh giặt quần áo, có máy giặt rồi, nên chẳng lo lắm! Chứ không thì với núi quần áo mà hai mẹ con kia thay ra mà giặt tay thì ốm mất. Xong xuôi liền phơi ra ngoài ban công rồi xuống tầng một nấu nướng.
Mở tủ lạnh, nhìn từ trên xuống một hồi rồi cũng quyết định làm một vài món đơn giản, dễ làm mà lại không quá cầu kì. Cô nghĩ khả năng nấu nướng của cô cũng có hạn, ăn đủ no thôi chứ bày vẽ nhiều mệt lắm!
Với cả, sao mà biết được hai mẹ con nhà kia muốn ăn gì!
Phương Anh nhún vai rồi bắt đầu lao vào nấu nướng.
Chỉ một lát đã xong mâm cơm. Cô đậy lồng bàn lên rồi ra ngoài phòng khách xem TV nhân lúc chờ hai mẹ con nhà kia về.
Cô bật con TV màn hình cong to lớn kia lên, thoải mái nằm dài trên sofa mà tận hưởng.
“Xem phim như này khác gì xem ngoài rạp chứ?” Phương Anh cảm thán, nhìn mặt soái ca Hàn Quốc trên TV mà cứ thấy đã đời. Nét quá, đẹp trai quá, thật sinh động và chân thực. Hô hô! Có tiền phải sắm em TV như này chứ!
Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa chính cuối cùng cũng mở ra, kêu ”Két” một tiếng.
Huyền Nhung cùng mẹ bước vào. Liền thấy Phương Anh nằm ngủ gà ngủ gật trên sofa. TV thì bật volume tiếng vô cùng to. Không thể tin nổi có người nghe nhạc rock cũng có thể lăn ra ngủ.
“Cái con ranh này…” Mắt bà ta sáng lên! Thân hình siêu mẫu bước về phía trước, cầm lấy điều khiển tắt TV đi. Còn Huyền Nhung thì cũng vào ngay sau mẹ mình, túm tóc cô mà ra sức giật:
“Dậy ngay! Dậy! Đồ lợn nhà mày!” Từ lúc nào lại trở nên ham ngủ thế không biết.
Phương Anh nhíu mày, mở mắt ra. Hậm hực đẩy Nhung ngã từ trên sofa xuống đất, mặt mày cau lại: “Gì nữa đây??” Có thấy người ta đang ngủ không? Bất lịch sự thế không biết.
Huyền Nhung ngã chúi xuống đất, mông bị dập mạnh, kêu lên: “Á!”
Bà Mỹ thấy con cưng của mình đau, liền chạy tới xót xa: “Trời ơi cục vàng của mẹ có làm sao không? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”
Huyền Nhung chẳng nói chẳng rằng, chỉ biết chỉ tay về phía cô, mắt long xòng xọc: “Mày…Mày dám…!”
“Sao mày dám đẩy con tao? Ranh con to gan!” Bà Mỹ bật dậy, nhìn cô hằm hè.
“Ặc” Phương Anh bụm miệng, đã tỉnh táo hơn phần nào. Chết tiệt! Lại gây chuyện! Cô cắn môi, dù biết là không nên nhưng vẫn mạnh miệng:
“Gì chứ? Có biết lúc người khác đang ngủ không nên giật tóc gọi dậy cái kiểu đấy không? Sao mà thô lỗ thế không biết!” Cô ghét nhất bị làm phiền lúc đang ngủ. Huống hồ gì lại còn giật tóc.
“CON ĐĨ NÀY!” Huyền Nhung bật dậy, tức tối hét lên. Nếu như không có bà Mỹ ngăn lại, không khéo cô ta lại làm loạn cái phòng khách này nên mất.
“Bỏ đi con!” Bà ta khẽ kéo tay con gái mình lại, nhìn về phía cô một cách hờ hững.
“Mẹ xem con điếm này nó nói con vậy có được không? Đ*t mẹ nó nữa chứ cái thể loại rẻ rách mà cũng đòi lên tiếng à…” Nhung hoàn toàn mất bình tĩnh, chửi loạn cả lên, chân tay khua tứ tung.
Nhịn! Nhịn!
Cả người Phương Anh run lên bần bật. Nếu còn ở xác cũ, nhất định bạn Huyền Nhung đây đã ăn trọn vài cái tát.
“Chát” Bà Mỹ vung tay, thẳng thừng tát con mình một cái. Cô giật mình.
Cô ta nói không nên lời, chỉ ôm một bên má, run run. Hoàn toàn không có chút phản kháng hay bất ngờ nào. Cứ như thể đã quen lắm rồi.
Bà Mỹ nhìn Nhung bằng con mắt sắc lạnh, lạnh lùng phun ra từng chữ: “Tao dạy mày thế nào? Có phải đã quên rồi không?”
Cô ta im lặng, đầu hơi cúi xuống.
“Còn mày…” Bà ta chỉ tay về phía cô, nheo mắt nguy hiểm: “Ăn cơm xong lên phòng tao.”
“Vâng…!” Phương Anh cúi đầu, thấp giọng nói.
Sau đó, cả ba vào bếp ngồi ăn cơm. Lúc cô vừa mở cái lồng bàn ra, thì Huyền Nhung liền hét lên khiếp đảm: “Cái gì thế này???” còn bà Mỹ thì mặt vốn cau có nay lại thêm sầm sì.
Phương Anh chớp chớp mắt: “Ơ thì… rau muống xào tỏi, thịt bò hầm và lạc rang.”
“Trời! Sao mày có thể nấu cho tao thứ tầm thường đó được?” Cô ta đập tay xuống bàn, mắt bắn ra ngàn viên đạn nhìn Phương Anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Cái con nhỏ này hôm nay làm sao vậy? Ngày càng lạ! Từ bao giờ lại có thể học nấu ra những thứ như thế này chứ?
Bà Mỹ tiến tới, đôi mắt sắc lạnh trừng trừng, hét lên đầy bất ngờ rồi đưa tay gạt phăng bát thịt bò hầm xuống đất: “Như thế này là như thế nào? Không phải chúng ta đã quy định trước rằng TỐI THỨ HAI HẰNG TUẦN ĂN MÓN PHÁP KÈM RƯỢU VANG CƠ MÀ.”
“Choang” Đĩa vỡ tan tành, cú va chạm mạnh gây ra một tiếng rất to, thịt văng tứ tung, nhoe nhoét hết cả.
Phương Anh nhìn theo mà thấy căng thẳng, dây thần kinh không ngừng rung lên những hồi báo động, tâm không ổn, rất không ổn.
Bà Mỹ nheo mắt lại “Huyền Nhung! Đi! Chúng ta ra ngoài ăn!” Bà ta xoay người, than hình chữ S kiêu sa đi từng bước đầy uy quyền về phía cửa.
“Dạ!” Huyền Nhung không quên cười mỉa cô một cái đầy hách dịch rồi mới vội vã chạy theo mẹ ra ngoài.
“À!” Bà Mỹ dừng bước, không cả thèm quay đầu về phía sau. Chỉ khẽ cất giọng lạnh lùng: “Dọn dẹp hết đi! Lát tao về, mày phải lập tức lên phòng tao! Chúng ta có nhiều chuyện để nói đấy!”
Phương Anh cúi đầu: “Dạ!”
Cánh cửa gỗ cuối cùng cũng hoàn toàn khép lại, bóng dáng hai mẹ con nhà kia cũng đã đi xa
“Cốc, cốc”
“Thưa dì!...” Cô đưa tay lên gõ cửa, cất giọng ngập ngừng.
“Vào đi!” Chỉ khi nghe thấy từ trong truyền ra một tiếng nói cao vút thể hiện sự chấp thuận thì Phương Anh mới từ từ đẩy cửa bước vào.
Cả căn phòng tối om. Ánh sáng đèn điện từ hành lang hắt vào, giúp cô có thể lờ mờ nhìn rõ hình ảnh người đàn bà kia đang ngồi ở trên giường, hai mắt sáng lên trong bóng tối.
Phương Anh tiến lại gần chiếc giường to lớn đặt ngay giữa phòng, nói có vẻ ái ngại: “Thưa dì, có chuyện gì thế ạ?” Một người ở đầu giường, một người ở cuối giường, hai hình ảnh hoàn toàn đối lập. Tưởng gần mà xa tựa ngàn cây.
“Thùy Anh! Hôm nay có phải con bị ốm, hay thấy trong người có chỗ nào không khỏe?” Bà ta nở nụ cười hêt sức trìu mến. Giọng ngọt như mía lùi, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
Cô lắc đầu.
Thấy cô lắc đầu, bà ta lại cười nữa rồi nói tiếp : “Mấy năm nay, nhà ta không thuê giúp việc, mọi việc nội trợ trong nhà một mình con gánh vác. Ta rất hiểu và thông cảm cho con. Là một người mẹ, đáng lí ta không nên để con phải vất vả như vậy…” Chiếc áo ngủ tím kiêu sa không che hết nổi bộ ngực căng đầy đang phập phồng lên xuống vô cùng quyến rũ kia.
Cô im lặng. Cái bản mặt bà ta cười rất kịch! Thấy mà khó chịu.
“Nhưng con biết đấy! Xã hội ngày nay tha hóa lắm rồi. Người tốt thì hiếm mà kẻ xấu thì chỗ nào cũng có. Ta thực không an tâm khi phải giao căn nhà này - một phần tài sản của người cha yêu quý của con vào tay kẻ khác. Có biết bao vụ mất cắp tài sản là do người giúp việc làm ra… Ta thấy rất không tốt!” Bà vừa nói vừa híp mắt cừoi tỏ vẻ vô cùng thiện cảm. Nhưng trong bóng tối, cái vẻ mặt đó thực đáng sợ. Giống khuôn mặt của một loài dã thú đang rình rập chỉ chờ vọt tới ăn tươi nuốt sống con mồi.
“Mà con - đứa con gái mà cả ta và cha con đều vô cùng tin tưởng. Ta giao cho con công việc này là vì cha con, vì cả gia đình này… Kìa con yêu! Đừng căng thẳng như vậy, thoải mái ra xem nào!” Nghe có vẻ giống câu quan tâm, nhưng giọng điệu hoàn toàn là ra lệnh cho người khác.
Phương Anh hạ mi mắt, nở nụ cười khó khăn mà cô cho là “thoải mái” đúng nghĩa trong câu vừa rồi của bà Mỹ.
“Con à! Chính con là người đã tự nhận làm, không phải ta ép con! Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đấy, ta không thích thái độ của con lúc nãy. Cái vẻ ngoan ngoãn thường ngày của con đâu rồi?” Bà ta đột ngột cao giọng, lạnh đến từng đốt sống lưng.
Phương Anh ngẩng đầu, định mở miệng lại bị bà ta chặn họng, ngón tay chỉ về phía cô, mang theo bao hàn ý nguy hiểm: “Đã nhận làm thì làm cho đàng hoàng, con hiểu chứ? Cái vẻ hời hợt của con ngày hôm nay làm ta rất không vừa ý! Cũng như bữa tối, ta đã tự hỏi là có phải con muốn chống đối ta?”
“Không!... Con…” Cô vội xua tay, muốn nói mà không nói nổi. Biết nói gì bây giờ? Nói con quên, hay là con không biết?
“Không? Vậy mà con nấu cho ta ăn như nấu cám cho lợn vậy! Một phu nhân quyền quý lại ăn rau xào tỏi và lạc rang? Con muốn ta xấu mặt lắm hả?” Bà ta quát lên.
“Con không có ý đó. Thưa dì!”Phương Anh lại cúi đầu, môi run run phun ra từng chữ: “Con sai rồi!"
/59
|