Tôn quản lý giống như có lửa ở dưới mông, đứng lên, cách An Mộc xa một chút.
Nói thật, nhiều năm như vậy, Tôn quản lý cũng ngủ qua với không ít nữ minh tinh, nhưng lần đầu tiên thấy người trước mắt đẹp đến khó tả!
Thời điểm lúc trước nhìn kĩ, hắn liền đối với An Mộc cảm thấy hứng thú vô cùng.
An Mộc không đến tìm hắn, hắn cũng dự định đi tìm cô, nhưng giờ phút này--
Ánh mắt hắn nhìn về hướng phòng vệ sinh.
Chết tiệt!
Tổng tài đại nhân đang ở đây làm sao có thể bạo dạn thực hiện quy tắc ngầm?
Tổng tài đại nhân vạn năm cũng không đến thành phố C nhỏ nhoi này một lần, lúc này đây một người tới "Tuần tra" đã khiến hắn muốn cấm dục một tháng!
Bất quá, là ham muốn nhất thời, hay quan trọng là cơm áo gạo tiền?
Vẻ mặt Tôn quản lý lạnh lùng nói: "Cô Đường, xin hãy tự trọng, nếu không có việc gì nói cô đi trước đi".
Cái gì?
Người này rõ ràng là đối với mình có hứng thú rất lớn, nhưng đã vậy còn quá lạnh lùng?
Chẳng lẽ nói -- hắn đã biết kế hoạch của chính mình?
An Mộc dứt khoát trực tiếp đứng thẳng lên, giọng điệu càng thêm ngọt ngào, ngón tay ở bên trong túi, đem tin nhắn gửi đi, người liền dựa vào người Tôn quản lý: "Tôn quản lý, tôi..".
Không quản hắn có thích chính mình hay không, tiến lại gần hắn rồi chụp một vài kiểu ảnh rồi mới nói chuyện.
Dù sao chính mình cũng là nhị đẳng, không sợ Tôn quản lý!
Nhưng, đúng lúc này--
"Kẹp".
Cánh cửa trong phòng vệ sinh, đột nhiên mở ra.
Thân thể An Mộc dừng lại một chút, kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn và cường tráng, đứng ở chỗ đó.
Anh một thân tây trang màu bạc, hai tay cắm vào trong túi quần, dựa lưng trên vách tường, cặp mắt hoa đào, mang theo âm khí dày đặc, nhìn chằm chằm vào An Mộc.
Rõ ràng ánh sáng khắp gian phòng, nhưng khi người đàn ông này vừa xuất hiện, toàn bộ gian phòng, trong nháy mắt ảm đạm đi vài phần.
Anh giống như thần mặt trời, bất cứ nơi nào anh xuất hiện, mọi thứ xung quanh đều bị anh làm cho lu mờ.
Nhưng bên ngoài là đồng đội của cô, lúc này đây không vì mĩ nam xuất hiện mà sợ hãi, đồng tử trong mắt cô co rút lại, đồng thời trong lòng cũng kêo gào lên, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Người đàn ông này dĩ nhiên là Phong Kiêu!
Anh, anh như thế nào lại ở chỗ này?
An Mộc nhìn thấy anh, An Mộc hành động liền muốn trốn tránh, sau đó chợt nghe thấy âm thanh tà khí của Phong Kiêu.
"Cô muốn tham gia nữ số hai của <>?"
Thanh âm khàn khàn trầm thấp, mỗi một chữ tuôn ra, mỗi chữ như một nốt nhạc, nhảy nhót trong tim.
Ngữ khí nói chuyện kia đúng là người xa lạ, làm cho An Mộc ở đối diện nhất thời phản ứng lại.
Đúng vậy, cô sợ cái gì?
Hôm trước thời điểm nhìn thấy đối phương, cô trang điểm rất đậm!
Chắc chắn người đàn ông này sẽ không nhận ra chính mình!
An Mộc xấu hổ cười, đánh về phía Tôn quản lý, duỗi thẳng người, cắn chặt răng.
Quên đi!
Người đàn ông này, âm tình bất định, vĩnh viễn làm cho người ta đoán không ra, có anh xuất hiện, chính mình vẫn là nên rút lui đi.
Vì thế, An Mộc ngại ngùng cười, "Tôn quản lý, nguyên lai ban đầu là ngài có khách sao, ngài làm việc đi, tôi đi trước".
Nói xong liền chuồn mất.
Nhưng trước khi quay lại, chợt nghe thấy âm thanh vừa dày lại từ tính truyền đến: "Như thế nào? Không phải muốn vai diễn này?".
Thân hình An Mộc cứng đờ.
Ngày nay, những vai diễn tốt trong giới showbiz về cơ bản đều do các công ty giải trí đảm nhận, và rất ít diễn viên quốc dân được ra mắt.
Mất lần này, có trời mới biết thời điểm lần sau là bao giờ.
Cô thật sự rất cần một cơ hội.
Và lắng nghe ý tứ của Phong Kiêu, anh ấy bây giờ - sẵn sàng cho chính mình cơ hội này?
An Mộc quay đầu, cố định nhìn anh.
Phong Kiêu bước đến với một bước đi mạnh mẽ và tao nhã.
Đôi mắt dài và hẹp quét qua An Mộc từ đầu đến chân, sau đó cúi xuống ngồi trên chiếc ghế sofa da màu đen.
Vừa ngồi xuống, Tôn quản lý lập tức đứng dậy, đứng bên cạnh cúi đầu cung kính.
Khóe môi Phong Kiêu nhếch lên một đường vòng cung tà ác, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào chai rượu vodka nồng độ cao trên bàn cà phê, giọng nói đầy tà ác dụ dỗ: "Muốn nhân vật này sao? Uống đi!"
Nói thật, nhiều năm như vậy, Tôn quản lý cũng ngủ qua với không ít nữ minh tinh, nhưng lần đầu tiên thấy người trước mắt đẹp đến khó tả!
Thời điểm lúc trước nhìn kĩ, hắn liền đối với An Mộc cảm thấy hứng thú vô cùng.
An Mộc không đến tìm hắn, hắn cũng dự định đi tìm cô, nhưng giờ phút này--
Ánh mắt hắn nhìn về hướng phòng vệ sinh.
Chết tiệt!
Tổng tài đại nhân đang ở đây làm sao có thể bạo dạn thực hiện quy tắc ngầm?
Tổng tài đại nhân vạn năm cũng không đến thành phố C nhỏ nhoi này một lần, lúc này đây một người tới "Tuần tra" đã khiến hắn muốn cấm dục một tháng!
Bất quá, là ham muốn nhất thời, hay quan trọng là cơm áo gạo tiền?
Vẻ mặt Tôn quản lý lạnh lùng nói: "Cô Đường, xin hãy tự trọng, nếu không có việc gì nói cô đi trước đi".
Cái gì?
Người này rõ ràng là đối với mình có hứng thú rất lớn, nhưng đã vậy còn quá lạnh lùng?
Chẳng lẽ nói -- hắn đã biết kế hoạch của chính mình?
An Mộc dứt khoát trực tiếp đứng thẳng lên, giọng điệu càng thêm ngọt ngào, ngón tay ở bên trong túi, đem tin nhắn gửi đi, người liền dựa vào người Tôn quản lý: "Tôn quản lý, tôi..".
Không quản hắn có thích chính mình hay không, tiến lại gần hắn rồi chụp một vài kiểu ảnh rồi mới nói chuyện.
Dù sao chính mình cũng là nhị đẳng, không sợ Tôn quản lý!
Nhưng, đúng lúc này--
"Kẹp".
Cánh cửa trong phòng vệ sinh, đột nhiên mở ra.
Thân thể An Mộc dừng lại một chút, kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn và cường tráng, đứng ở chỗ đó.
Anh một thân tây trang màu bạc, hai tay cắm vào trong túi quần, dựa lưng trên vách tường, cặp mắt hoa đào, mang theo âm khí dày đặc, nhìn chằm chằm vào An Mộc.
Rõ ràng ánh sáng khắp gian phòng, nhưng khi người đàn ông này vừa xuất hiện, toàn bộ gian phòng, trong nháy mắt ảm đạm đi vài phần.
Anh giống như thần mặt trời, bất cứ nơi nào anh xuất hiện, mọi thứ xung quanh đều bị anh làm cho lu mờ.
Nhưng bên ngoài là đồng đội của cô, lúc này đây không vì mĩ nam xuất hiện mà sợ hãi, đồng tử trong mắt cô co rút lại, đồng thời trong lòng cũng kêo gào lên, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Người đàn ông này dĩ nhiên là Phong Kiêu!
Anh, anh như thế nào lại ở chỗ này?
An Mộc nhìn thấy anh, An Mộc hành động liền muốn trốn tránh, sau đó chợt nghe thấy âm thanh tà khí của Phong Kiêu.
"Cô muốn tham gia nữ số hai của <
Thanh âm khàn khàn trầm thấp, mỗi một chữ tuôn ra, mỗi chữ như một nốt nhạc, nhảy nhót trong tim.
Ngữ khí nói chuyện kia đúng là người xa lạ, làm cho An Mộc ở đối diện nhất thời phản ứng lại.
Đúng vậy, cô sợ cái gì?
Hôm trước thời điểm nhìn thấy đối phương, cô trang điểm rất đậm!
Chắc chắn người đàn ông này sẽ không nhận ra chính mình!
An Mộc xấu hổ cười, đánh về phía Tôn quản lý, duỗi thẳng người, cắn chặt răng.
Quên đi!
Người đàn ông này, âm tình bất định, vĩnh viễn làm cho người ta đoán không ra, có anh xuất hiện, chính mình vẫn là nên rút lui đi.
Vì thế, An Mộc ngại ngùng cười, "Tôn quản lý, nguyên lai ban đầu là ngài có khách sao, ngài làm việc đi, tôi đi trước".
Nói xong liền chuồn mất.
Nhưng trước khi quay lại, chợt nghe thấy âm thanh vừa dày lại từ tính truyền đến: "Như thế nào? Không phải muốn vai diễn này?".
Thân hình An Mộc cứng đờ.
Ngày nay, những vai diễn tốt trong giới showbiz về cơ bản đều do các công ty giải trí đảm nhận, và rất ít diễn viên quốc dân được ra mắt.
Mất lần này, có trời mới biết thời điểm lần sau là bao giờ.
Cô thật sự rất cần một cơ hội.
Và lắng nghe ý tứ của Phong Kiêu, anh ấy bây giờ - sẵn sàng cho chính mình cơ hội này?
An Mộc quay đầu, cố định nhìn anh.
Phong Kiêu bước đến với một bước đi mạnh mẽ và tao nhã.
Đôi mắt dài và hẹp quét qua An Mộc từ đầu đến chân, sau đó cúi xuống ngồi trên chiếc ghế sofa da màu đen.
Vừa ngồi xuống, Tôn quản lý lập tức đứng dậy, đứng bên cạnh cúi đầu cung kính.
Khóe môi Phong Kiêu nhếch lên một đường vòng cung tà ác, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào chai rượu vodka nồng độ cao trên bàn cà phê, giọng nói đầy tà ác dụ dỗ: "Muốn nhân vật này sao? Uống đi!"
/23
|