Thanh âm trong trẻo của Diệp Đồng Đồng, vang vọng ở trong phòng, "Vai diễn nữ thứ phải để cho Đường Hạ, nếu không ngươi hẳn biết rõ hậu quả rồi chứ".
Uy hiếp xong xuôi, Diệp Đồng Đồng chạy vội về hướng An Mộc, "An Mộc, mày không sao chứ? Hắn ta không làm chi mày chứ?"
Sắc mặt An Mộc cứng đờ, rốt cuộc Diệp Đồng Đồng vẫn đem tên thật của cô nói ra.
Khóe mắt cô lộ ra vẻ nhìn về phía Phong Kiêu.
Đã nhìn thấy anh bước chân hơi ngừng lại một chút, sau đó liền hướng cửa đi tới.
Hình như.. Không để ý?
Trong lòng An Mộc vui vẻ.
Kế tiếp, Diệp Đồng Đồng lại phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của cô.
"Ai da, không nghĩ tới quản lý Tôn này có bộ dạng thật là soái như vậy! An Mộc, kỳ thực nếu như mày được hắn ta lẻn sử dụng chút quy tắc ngầm, cũng không có thiệt thòi lắm nha! Thời điểm tao vừa mới chạy vào, thấy các người đối mặt tình tứ, tư thế muốn hôn ngay lập tức, còn tưởng rằng chính mình đang phá hỏng chuyện tốt của hai người nữa chứ".
An Mộc: .
Con mắt nào của mày nhìn thấy tình tứ chứ?
Con mắt nào của mày nhìn thấy muốn hôn ngay lập tức vậy?
Hơn nữa, Đồng Đồng, mày không thể chờ được cho đến khi người đàn ông kia rời đi, rồi mới mở miệng không?
An Mộc không dám nhìn thẳng vẻ mặt của người đàn ông.
Cúi đầu, cuối cùng cũng nghe được tiếng đóng cửa phòng, cô lúc này mới ngẩng đầu lên: "Diệp Đồng Đồng"
Diệp Đồng Đồng xông lên: "An Mộc, có phải vừa rồi tao rất ngầu không? Ách, cái này, quản lý Tôn này, khẳng định không dám không giao vai nữ thứ này cho mày"
Mắt xem xét bộ dạng mừng như điên của đối phương, An Mộc đem lời nói trong miệng, nuốt xuống phía dưới.
Có đôi khi.. Không biết gì cũng là một loại hạnh phúc.
An Mộc biết rõ, vai diễn nữ thứ này, sợ rằng vai diễn này đối với chính mình không có duyên, suy sụp tinh thần đi về nhà, ngủ không được ngon giấc.
Ly Vodka nồng độ cao, cuối cùng vẫn là có đôi chút tác dụng.
Thời điểm buổi sáng thức dậy, liền phát hiện, đã quá giờ lên lớp học!
An Mộc cầu nguyện ngày hôm nay thầy cô không điểm danh, đáng tiếc là--
Có câu họa vô đơn chí.
Lúc An Mộc đang rửa mặt, liền nhận được điện thoại của giáo viên phụ trách.
"An Mộc, ngươi lúc này chỉ mới là sinh viên năm một, học kỳ năm một thế nhưng lại nghỉ nhiều như vậy?"
An Mộc cố gắng hết mức dùng thanh âm đáng thương, hỗn loạn pha vài tia khàn khàn cùng với suy yếu: "Giáo sư Ngô, em khụ khụ, em bị ốm.."
"Bị ốm? Để cho tôi tới xem, học kỳ này của ngươi, bị ốm mười tám lần, người thân qua đời năm lần! Mà tất cả chương trình dạy học của chúng tôi đều thêm cùng một chỗ, cũng mới vừa điểm danh được hai mươi ba lần"
Lời nói của An Mộc dừng lại một chút, đối với học sinh mà nói, lão sư trên thế này chính là, quái vật hỏa nhãn kim tinh.
Cô vội vàng chuyển đổi giọng nói, khẩn cầu nói: "Giáo sư Ngô, em cam đoan sẽ không bao giờ nghỉ nữa!"
"Giấy cam đoan của ngươi, trên bàn làm việc của tôi, đã chất thành một đống"
"Giáo sư Ngô, khẳng định lần này là lần cuối cùng.."
"Ngươi là người ở thành phố C đúng không?" Giáo sư Ngô đánh gãy lời nói của cô.
Tâm An Mộc nảy lên một chút: "Giáo sư Ngô, vâng, em.."
"Vậy là tốt rồi, ngày mốt, báo cho người giám hộ của ngươi đến trường một chuyến"
"Giáo sư Ngô, em khẳng định sau này sẽ không bao giờ nghĩ học nữa, em.."
"An Mộc, tôi đã hỏi thăm qua thân thế của ngươi, người giám hộ của ngươi, là Phong gia đúng không? Là ngươi chính mình mời họ tới, hay ta tự mình gọi một cuộc không?
"..."
Treo điện thoại.
Vẻ mặt An Mộc đau khổ như vậy, quay về nằm lại trên giường.
Nhìn trần nhà màu trắng, tâm tình của cô, kém đến ức tận cùng.
Trở về mời đám người Phong gia kia đến trường?
A!
Xác định bọn họ sẽ tiếp tục chế nhạo chính mình nữa không?
Những lời chế nhạo ấy, cô đã sớm thành thói quen, chỉ là việc không lên lớp, cần có một lý do giải thích, nếu như bọn họ không tin, có thể hay không bọn họ sẽ đẩy nhanh việc phân chia An thị?
Uy hiếp xong xuôi, Diệp Đồng Đồng chạy vội về hướng An Mộc, "An Mộc, mày không sao chứ? Hắn ta không làm chi mày chứ?"
Sắc mặt An Mộc cứng đờ, rốt cuộc Diệp Đồng Đồng vẫn đem tên thật của cô nói ra.
Khóe mắt cô lộ ra vẻ nhìn về phía Phong Kiêu.
Đã nhìn thấy anh bước chân hơi ngừng lại một chút, sau đó liền hướng cửa đi tới.
Hình như.. Không để ý?
Trong lòng An Mộc vui vẻ.
Kế tiếp, Diệp Đồng Đồng lại phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của cô.
"Ai da, không nghĩ tới quản lý Tôn này có bộ dạng thật là soái như vậy! An Mộc, kỳ thực nếu như mày được hắn ta lẻn sử dụng chút quy tắc ngầm, cũng không có thiệt thòi lắm nha! Thời điểm tao vừa mới chạy vào, thấy các người đối mặt tình tứ, tư thế muốn hôn ngay lập tức, còn tưởng rằng chính mình đang phá hỏng chuyện tốt của hai người nữa chứ".
An Mộc: .
Con mắt nào của mày nhìn thấy tình tứ chứ?
Con mắt nào của mày nhìn thấy muốn hôn ngay lập tức vậy?
Hơn nữa, Đồng Đồng, mày không thể chờ được cho đến khi người đàn ông kia rời đi, rồi mới mở miệng không?
An Mộc không dám nhìn thẳng vẻ mặt của người đàn ông.
Cúi đầu, cuối cùng cũng nghe được tiếng đóng cửa phòng, cô lúc này mới ngẩng đầu lên: "Diệp Đồng Đồng"
Diệp Đồng Đồng xông lên: "An Mộc, có phải vừa rồi tao rất ngầu không? Ách, cái này, quản lý Tôn này, khẳng định không dám không giao vai nữ thứ này cho mày"
Mắt xem xét bộ dạng mừng như điên của đối phương, An Mộc đem lời nói trong miệng, nuốt xuống phía dưới.
Có đôi khi.. Không biết gì cũng là một loại hạnh phúc.
An Mộc biết rõ, vai diễn nữ thứ này, sợ rằng vai diễn này đối với chính mình không có duyên, suy sụp tinh thần đi về nhà, ngủ không được ngon giấc.
Ly Vodka nồng độ cao, cuối cùng vẫn là có đôi chút tác dụng.
Thời điểm buổi sáng thức dậy, liền phát hiện, đã quá giờ lên lớp học!
An Mộc cầu nguyện ngày hôm nay thầy cô không điểm danh, đáng tiếc là--
Có câu họa vô đơn chí.
Lúc An Mộc đang rửa mặt, liền nhận được điện thoại của giáo viên phụ trách.
"An Mộc, ngươi lúc này chỉ mới là sinh viên năm một, học kỳ năm một thế nhưng lại nghỉ nhiều như vậy?"
An Mộc cố gắng hết mức dùng thanh âm đáng thương, hỗn loạn pha vài tia khàn khàn cùng với suy yếu: "Giáo sư Ngô, em khụ khụ, em bị ốm.."
"Bị ốm? Để cho tôi tới xem, học kỳ này của ngươi, bị ốm mười tám lần, người thân qua đời năm lần! Mà tất cả chương trình dạy học của chúng tôi đều thêm cùng một chỗ, cũng mới vừa điểm danh được hai mươi ba lần"
Lời nói của An Mộc dừng lại một chút, đối với học sinh mà nói, lão sư trên thế này chính là, quái vật hỏa nhãn kim tinh.
Cô vội vàng chuyển đổi giọng nói, khẩn cầu nói: "Giáo sư Ngô, em cam đoan sẽ không bao giờ nghỉ nữa!"
"Giấy cam đoan của ngươi, trên bàn làm việc của tôi, đã chất thành một đống"
"Giáo sư Ngô, khẳng định lần này là lần cuối cùng.."
"Ngươi là người ở thành phố C đúng không?" Giáo sư Ngô đánh gãy lời nói của cô.
Tâm An Mộc nảy lên một chút: "Giáo sư Ngô, vâng, em.."
"Vậy là tốt rồi, ngày mốt, báo cho người giám hộ của ngươi đến trường một chuyến"
"Giáo sư Ngô, em khẳng định sau này sẽ không bao giờ nghĩ học nữa, em.."
"An Mộc, tôi đã hỏi thăm qua thân thế của ngươi, người giám hộ của ngươi, là Phong gia đúng không? Là ngươi chính mình mời họ tới, hay ta tự mình gọi một cuộc không?
"..."
Treo điện thoại.
Vẻ mặt An Mộc đau khổ như vậy, quay về nằm lại trên giường.
Nhìn trần nhà màu trắng, tâm tình của cô, kém đến ức tận cùng.
Trở về mời đám người Phong gia kia đến trường?
A!
Xác định bọn họ sẽ tiếp tục chế nhạo chính mình nữa không?
Những lời chế nhạo ấy, cô đã sớm thành thói quen, chỉ là việc không lên lớp, cần có một lý do giải thích, nếu như bọn họ không tin, có thể hay không bọn họ sẽ đẩy nhanh việc phân chia An thị?
/23
|