An Mộc nghiến chặt răng, cuộn tròn trên mặt đất ở trong góc phòng, toàn bộ cơ thể run rẩy thống khổ.
Dựa vào!
Bất cứ giá nào!
An Mộc cô lần đầu tiên, cho dù chính mình không phải yêu thích, cô vẫn phải để mắt.
An Môc mở mạnh cửa phòng ra, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông nào đó đi qua, không chút nghĩ ngợi, cô trực tiếp đưa tay chụp lấy bờ vai của đối phương.
Nhưng người đàn ông đó hình như có mắt sau lưng, lúc loạng choạng, An Mộc mò vào khoảng không, theo quán tính tiến tới phía trước đi từng bước, loạng choạng thiếu chút nữa té ngã xuống mặt đất.
Quay đầu lại, nhưng đúng lúc nhìn thấy, dĩ nhiên là người đàn ông kia.
Thật đúng là duyên phận.
Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, An Mộc không chút nghĩ ngợi, xoay người một cái, dùng sức bổ nhào về phía trước!
Hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, hai chân trực tiếp quấn quanh eo của anh, trói thật chặt, dường như rất sợ người đàn ông này rời đi.
Chốc lát An Mộc tiến tới chỗ Phong Tử Khiêm, ngón tay khẽ nhúc nhích, trong ánh mắt lộ sát khí, thời điểm nhìn thấy cô, có chút kinh ngạc.
Anh một bước ở phía sau ổn định thân thể, cho dù An Mộc bổ nhào về trước, thân hình cũng sững sờ bất động.
Nhưng sau khi cảm giác được An Mộc muốn xông vào phòng, liền nhấc lên đôi mắt đào hoa, muốn xem vật nhỏ này làm cái gì, liền lùi một bước đi vào phòng.
Tiếp theo liền nhìn thấy An Mộc quay đầu lại, duỗi chân.
Phịch!
Đóng cửa phòng.
Ánh mắt Phong Kiêu lộ ra vài phần hài hước, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy hứng thú, vật nhỏ vừa mới nói sẽ không bỏ qua cho mình, lúc này.. bắt đầu sao?
Xuân dược rất mạnh, An Mộc dần dần mất ý thức, cái gì là lý trí, toàn bộ nhục nhã đều đã bị vứt hết ra phía sau.
Cô cảm giác được trời đất quay cuồng từng đợt, nhắm hai mắt lại.
Toàn thân người đàn ông tản ra hơi thở nồng đậm, khiến cho An Mộc gần như điên cuồng, hơi thở của cô càng thêm dồn dập.
Phong Kiêu mạnh bạo chế trụ hai tay quấy phá của An Mộc, tiến về phía trước hai bước, đặt ở trên vách tường, An Mộc bị giam giữa hai tay.
Thân hình anh thon dài, lộ ra một cỗ phong thái cao cao tại thượng, hoa đào trong mắt, con ngươi tối đen như mực, lộ ra vệt sáng khiếp người: "Cô làm gì?".
An Mộc lộ ra hai gò má đỏ bừng, cả người cô không ngừng run rẩy, cắn chặt răng, ngập ngừng nói: "Tôi.. tôi muốn anh..".
Thân hình người đàn ông chấn động, cong môi tà ác, khóe miệng xé ra nụ cười ma quỷ, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo chút hài hước cùng châm biếm: "An tiểu thư! Cô thật là thẳng thắn! Bất quá.. tiết mục giống vậy, dùng hai lần cô không biết chán sao?".
Nói xong, anh thoải mái đem cả người cô lên, rồi sau đó thô bạo đẩy ra.
An Mộc té ngã trên mặt đất, cô rất khó chịu, giương tay tát vào mặt, thở dốc từng ngụm từng ngụm, tựa như một nàng tiên cá sắp chết khát.
"Đừng! Đừng đi..". An Mộc đứng lên, rồi nằm sấp dưới chân của Phong Kiêu, đưa tay ôm chặt lấy chân của anh.
Thân hình người đàn ông cao lớn, lạnh lùng và kiêu ngạo.
Mà An Mộc, giờ phút này hèn mọn như một nữ nô tì.
Phong Kiêu cúi đầu, nhận thấy được An Mộc lần này không phải là diễn trò, chán ghét nhíu mày, trong đôi mắt đen lộ ra sát khí.
Anh thừa nhận, lúc trước đối với nữ nhân kỳ quái này, có vài phần hứng thú.
Nhưng không nghĩ tới cô là người như thế.
A!
Có thể nghĩ ra phương thức này để câu dẫn anh, thật đúng là không đơn giản.
Khinh thường hừ lạnh, Phong Kiêu rút chân thon dài ra, An Mộc lại một lần nữa ngã xuống.
Nếu như thanh tỉnh thì cô, cho dù có chết, cô cũng không dám làm ra loại chuyện tình mất mặt này.
Nhưng bất đắc dĩ, hiệu lực của thuốc quá mạnh mẽ, cô đã sớm mất đi lý trí, không khác gì một người điên.
Dựa vào!
Bất cứ giá nào!
An Mộc cô lần đầu tiên, cho dù chính mình không phải yêu thích, cô vẫn phải để mắt.
An Môc mở mạnh cửa phòng ra, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông nào đó đi qua, không chút nghĩ ngợi, cô trực tiếp đưa tay chụp lấy bờ vai của đối phương.
Nhưng người đàn ông đó hình như có mắt sau lưng, lúc loạng choạng, An Mộc mò vào khoảng không, theo quán tính tiến tới phía trước đi từng bước, loạng choạng thiếu chút nữa té ngã xuống mặt đất.
Quay đầu lại, nhưng đúng lúc nhìn thấy, dĩ nhiên là người đàn ông kia.
Thật đúng là duyên phận.
Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, An Mộc không chút nghĩ ngợi, xoay người một cái, dùng sức bổ nhào về phía trước!
Hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, hai chân trực tiếp quấn quanh eo của anh, trói thật chặt, dường như rất sợ người đàn ông này rời đi.
Chốc lát An Mộc tiến tới chỗ Phong Tử Khiêm, ngón tay khẽ nhúc nhích, trong ánh mắt lộ sát khí, thời điểm nhìn thấy cô, có chút kinh ngạc.
Anh một bước ở phía sau ổn định thân thể, cho dù An Mộc bổ nhào về trước, thân hình cũng sững sờ bất động.
Nhưng sau khi cảm giác được An Mộc muốn xông vào phòng, liền nhấc lên đôi mắt đào hoa, muốn xem vật nhỏ này làm cái gì, liền lùi một bước đi vào phòng.
Tiếp theo liền nhìn thấy An Mộc quay đầu lại, duỗi chân.
Phịch!
Đóng cửa phòng.
Ánh mắt Phong Kiêu lộ ra vài phần hài hước, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy hứng thú, vật nhỏ vừa mới nói sẽ không bỏ qua cho mình, lúc này.. bắt đầu sao?
Xuân dược rất mạnh, An Mộc dần dần mất ý thức, cái gì là lý trí, toàn bộ nhục nhã đều đã bị vứt hết ra phía sau.
Cô cảm giác được trời đất quay cuồng từng đợt, nhắm hai mắt lại.
Toàn thân người đàn ông tản ra hơi thở nồng đậm, khiến cho An Mộc gần như điên cuồng, hơi thở của cô càng thêm dồn dập.
Phong Kiêu mạnh bạo chế trụ hai tay quấy phá của An Mộc, tiến về phía trước hai bước, đặt ở trên vách tường, An Mộc bị giam giữa hai tay.
Thân hình anh thon dài, lộ ra một cỗ phong thái cao cao tại thượng, hoa đào trong mắt, con ngươi tối đen như mực, lộ ra vệt sáng khiếp người: "Cô làm gì?".
An Mộc lộ ra hai gò má đỏ bừng, cả người cô không ngừng run rẩy, cắn chặt răng, ngập ngừng nói: "Tôi.. tôi muốn anh..".
Thân hình người đàn ông chấn động, cong môi tà ác, khóe miệng xé ra nụ cười ma quỷ, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo chút hài hước cùng châm biếm: "An tiểu thư! Cô thật là thẳng thắn! Bất quá.. tiết mục giống vậy, dùng hai lần cô không biết chán sao?".
Nói xong, anh thoải mái đem cả người cô lên, rồi sau đó thô bạo đẩy ra.
An Mộc té ngã trên mặt đất, cô rất khó chịu, giương tay tát vào mặt, thở dốc từng ngụm từng ngụm, tựa như một nàng tiên cá sắp chết khát.
"Đừng! Đừng đi..". An Mộc đứng lên, rồi nằm sấp dưới chân của Phong Kiêu, đưa tay ôm chặt lấy chân của anh.
Thân hình người đàn ông cao lớn, lạnh lùng và kiêu ngạo.
Mà An Mộc, giờ phút này hèn mọn như một nữ nô tì.
Phong Kiêu cúi đầu, nhận thấy được An Mộc lần này không phải là diễn trò, chán ghét nhíu mày, trong đôi mắt đen lộ ra sát khí.
Anh thừa nhận, lúc trước đối với nữ nhân kỳ quái này, có vài phần hứng thú.
Nhưng không nghĩ tới cô là người như thế.
A!
Có thể nghĩ ra phương thức này để câu dẫn anh, thật đúng là không đơn giản.
Khinh thường hừ lạnh, Phong Kiêu rút chân thon dài ra, An Mộc lại một lần nữa ngã xuống.
Nếu như thanh tỉnh thì cô, cho dù có chết, cô cũng không dám làm ra loại chuyện tình mất mặt này.
Nhưng bất đắc dĩ, hiệu lực của thuốc quá mạnh mẽ, cô đã sớm mất đi lý trí, không khác gì một người điên.
/23
|