Đã từng thuộc về di sản của nhà họ Lâm, đã từng in trong trí nhớ của cô, bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, đối với ký ức hãy còn mới mẻ. Mỗi một chỗ đều đã không còn giống với ngày trước, mỗi một chỗ đều có cả quá khứ và hiện thực chồng lên nhau.
Trong khu biệt thự, thứ duy nhất không hề thay đổi, là một gốc cây quế cổ thụ ở vườn hoa đằng sau, luôn luôn được bảo vệ giữ lại. Cây quế năm đó bị nhổ đi trồng lại, giờ đã là một cái cây già năm mươi năm. Trải qua hai mươi mấy năm, biến hóa không lớn, nhánh cây được tu sửa ngay ngắn chỉnh tề. Trong trí nhớ của Lê Lạc, trong vườn cây này, thời điểm ngày ấy cây quế thực xanh tốt, cành lá rậm rạp, chạc cây thật dài, có thể kéo dài vươn đến tận cửa sổ. Cô chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào được lá cây.
Rồi sau đó, mùi quế thơm liền tràn ngập đầy tay.
Vừa khéo, hôm nay cuộc hội đàm lại thực hiện ở căn phòng, mà phía bên ngoài chính là cây quế cổ thụ này. Buổi trưa ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi vào tán lá, rắc xuống trên mặt đất những hạt nắng nho nhỏ rải rác. Làn gió nhẹ chợt thổi qua, những đốm sáng lại lao xao nhảy múa.
Lê Lạc ngồi ở bên phải chiếc bàn hội nghị dài làm bằng gỗ đào. Ngồi bên cạnh cô là chú Đinh cùng Luật sư Trịnh, cùng với vài vị nhân viên pháp vụ khác của Lâm thị. Trước mặt bọn họ là các loại văn bản tài liệu được sao chép. Mọi chuyện thực sự đều đã sẵn sàng rồi, chỉ còn thiếu làn gió đông nữa mà thôi. Lê Lạc xoay xoay đầu, thu hồi điện thoại di động, tâm tình chợt thấy bình tĩnh ngoài ý muốn.
Đại khái là cô biết Tạ Uẩn Ninh sẽ tới. . .
Đang đi tới biệt thự cũ của nhà họ Lâm, trước có Lâm Hi Âm và Phương Tử Văn, Tạ Tĩnh Di và Thương Vũ, cùng với ba Tạ mẹ Tạ và Tạ Uẩn Ninh. Người nên tới, gần như đều đã sắp sửa đi đến đây.
Ở trong chiếc xe đầu tiên, Lâm Hi Âm không nghĩ muốn đến trình diện, nhưng lại không thể không trình diện. Bà ta không thể để cho Lê Lạc tùy ý muốn làm gì thì làm được. Nếu như hai mươi lăm năm trước, không thể nghi ngờ, Lâm Hi Âm sợ hãi nhất là mọi chuyện sẽ bị bại lộ. Hiện tại mọi người đều đã đến tuổi trung niên rồi, điều Lâm Hi Âm sợ hơn chính là thân phận và cổ phần công ty sẽ bị Lâm Thanh Gia lấy lại, bà ta trở nên hai bàn tay trắng.
Trong chiếc xe thứ hai, là Tạ Tĩnh Di và Thương Vũ. Một người nghĩ muốn sự minh bạch, còn một người kia lại càng muốn sự minh bạch hơn. Con trai Thương Ngôn của bọn không cùng đến nơi này, bởi vì anh không biết chuyện. Bạn học của anh đã hẹn chơi bóng, cho nên
Trong khu biệt thự, thứ duy nhất không hề thay đổi, là một gốc cây quế cổ thụ ở vườn hoa đằng sau, luôn luôn được bảo vệ giữ lại. Cây quế năm đó bị nhổ đi trồng lại, giờ đã là một cái cây già năm mươi năm. Trải qua hai mươi mấy năm, biến hóa không lớn, nhánh cây được tu sửa ngay ngắn chỉnh tề. Trong trí nhớ của Lê Lạc, trong vườn cây này, thời điểm ngày ấy cây quế thực xanh tốt, cành lá rậm rạp, chạc cây thật dài, có thể kéo dài vươn đến tận cửa sổ. Cô chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào được lá cây.
Rồi sau đó, mùi quế thơm liền tràn ngập đầy tay.
Vừa khéo, hôm nay cuộc hội đàm lại thực hiện ở căn phòng, mà phía bên ngoài chính là cây quế cổ thụ này. Buổi trưa ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi vào tán lá, rắc xuống trên mặt đất những hạt nắng nho nhỏ rải rác. Làn gió nhẹ chợt thổi qua, những đốm sáng lại lao xao nhảy múa.
Lê Lạc ngồi ở bên phải chiếc bàn hội nghị dài làm bằng gỗ đào. Ngồi bên cạnh cô là chú Đinh cùng Luật sư Trịnh, cùng với vài vị nhân viên pháp vụ khác của Lâm thị. Trước mặt bọn họ là các loại văn bản tài liệu được sao chép. Mọi chuyện thực sự đều đã sẵn sàng rồi, chỉ còn thiếu làn gió đông nữa mà thôi. Lê Lạc xoay xoay đầu, thu hồi điện thoại di động, tâm tình chợt thấy bình tĩnh ngoài ý muốn.
Đại khái là cô biết Tạ Uẩn Ninh sẽ tới. . .
Đang đi tới biệt thự cũ của nhà họ Lâm, trước có Lâm Hi Âm và Phương Tử Văn, Tạ Tĩnh Di và Thương Vũ, cùng với ba Tạ mẹ Tạ và Tạ Uẩn Ninh. Người nên tới, gần như đều đã sắp sửa đi đến đây.
Ở trong chiếc xe đầu tiên, Lâm Hi Âm không nghĩ muốn đến trình diện, nhưng lại không thể không trình diện. Bà ta không thể để cho Lê Lạc tùy ý muốn làm gì thì làm được. Nếu như hai mươi lăm năm trước, không thể nghi ngờ, Lâm Hi Âm sợ hãi nhất là mọi chuyện sẽ bị bại lộ. Hiện tại mọi người đều đã đến tuổi trung niên rồi, điều Lâm Hi Âm sợ hơn chính là thân phận và cổ phần công ty sẽ bị Lâm Thanh Gia lấy lại, bà ta trở nên hai bàn tay trắng.
Trong chiếc xe thứ hai, là Tạ Tĩnh Di và Thương Vũ. Một người nghĩ muốn sự minh bạch, còn một người kia lại càng muốn sự minh bạch hơn. Con trai Thương Ngôn của bọn không cùng đến nơi này, bởi vì anh không biết chuyện. Bạn học của anh đã hẹn chơi bóng, cho nên
/156
|