Editor: Mẹ Bầu
Tạ Tĩnh Di dừng bước lại, Thương Vũ cũng đồng dạng dừng bước, nhìn sang vợ của mình.
"Hừ..." Tạ Uẩn Ninh hừ lạnh ra tiếng. Lê Lạc vuốt ve cái trán, cũng đồng dạng cười lạnh một tiếng. Không nghĩ tới Lâm Hi Âm còn có thể nghĩ ra được chiêu số như vậy, muốn một cái kéo cô xuống nước. Nhưng mà Tử Nguyệt kia chính là bồn nước bẩn, đến một giọt cô cũng không muốn bị hắt lên ở trên người bản thân.
"Tôi không biết." Tạ Tĩnh Di trả lời Lâm Hi Âm, giọng nói bình thản mà có lực, "Tôi chỉ biết là tướng người là từ tâm sinh ra!
Nhiều năm qua là do tôi đã nhìn người không rõ, lại đi giao thiệp với một người bạn giống như chị."
"..." Đến ngay cả Tạ Tĩnh Di cũng đều đứng về phía bên kia cùng với Lê Lạc! Lâm Hi Âm hít một hơi thật sâu, tâm lặng như tờ ngồi ở phía đối diện với Lê Lạc, đặt câu hỏi: "Lê tiểu thư, xin hỏi cô còn có thủ đoạn nào khác muốn đối phó với tôi nữa nay không?"
"Cần nói đều đã nói ra cả rồi, chị gái, chị cũng đừng có đề phòng nữa." Lê Lạc nói, dừng một chút, thay đổi giọng điệu: "Tôi ngược lại, thực sự rất rất muốn cùng chị gái ăn bữa cơm chiều, tự ôn chuyện cũ."
"Chị gái..."
Lâm Hi Âm cười khẩy một tiếng, "Lâm Thanh Gia, Lâm Hi Âm tôi đây chán ghét nhất là cái bộ dạng này của cô! Cứ mở miệng là một tiếng chị gái, trong lòng cô thực có xem tôi là chị gái hay sao?"
"A, không sai!" Lê Lạc hai tay nắm lại với nhau, nói vẻ chân thành tha thiết: "Giằng co với nhau lâu như vậy, rốt cục chị gái cũng đã nguyện ý chấp nhận người em gái này rồi nhỉ!"
Lâm Hi Âm: "..."
Lê Lạc hắng giọng một tiếng, lại nói: "Chị gái, chị đã đã cảm thấy không thẹn với lương tâm, có dám theo tôi, theo con em gái quái vật này cùng ăn bữa cơm chiều hay không?"
Lâm Hi Âm căm thù đến tận xương tuỷ:
"Tôi đương nhiên là không thẹn với lương tâm, ngược lại tôi cũng muốn nhìn xem cô là người hay là quỷ."
Biệt thự cũ của nhà họ Lâm, Lê Lạc chỉ để lại mình Lâm Hi Âm. Với Tạ Uẩn Ninh, cô cũng cho anh một ánh mắt. Tạ Uẩn Ninh hiểu ý rời đi trước. Phương Tử Văn cũng quay về nhà trước rồi. Con gái Lâm Giai Khởi tiến lên hỏi kết quả, Phương Tử Văn lần lữa mãi, bất quá vẻ mặt vẫn còn lúng ta lúng túng, mãi mới nói ra tiếng: "Giai Khởi, mẹ của con quả thật là rất đáng sợ..."
Lâm Gia Khởi không tin, rống lên một câu với Phương Tử Văn: "Ba ba, chẳng lẽ ba cũng tin tưởng Lê Lạc, mà không chịu tin mẹ hay sao?"
Lâm Giai Khởi thất vọng rời nhà đi ra ngoài, mở cửa chiếc xe Porsche mà ba ba Phương Tử Văn đã mua cho cô ra, ngồi ở trong xe khóc lớn thành tiếng. Mặc kệ Lê Lạc rốt cuộc là ai, Lê Lạc cũng đã phá hủy mất cuộc sống của cô rồi, đã phá hủy hết thảy mọi thứ của cô rồi!
Thế nhưng, năm đó cuộc
Tạ Tĩnh Di dừng bước lại, Thương Vũ cũng đồng dạng dừng bước, nhìn sang vợ của mình.
"Hừ..." Tạ Uẩn Ninh hừ lạnh ra tiếng. Lê Lạc vuốt ve cái trán, cũng đồng dạng cười lạnh một tiếng. Không nghĩ tới Lâm Hi Âm còn có thể nghĩ ra được chiêu số như vậy, muốn một cái kéo cô xuống nước. Nhưng mà Tử Nguyệt kia chính là bồn nước bẩn, đến một giọt cô cũng không muốn bị hắt lên ở trên người bản thân.
"Tôi không biết." Tạ Tĩnh Di trả lời Lâm Hi Âm, giọng nói bình thản mà có lực, "Tôi chỉ biết là tướng người là từ tâm sinh ra!
Nhiều năm qua là do tôi đã nhìn người không rõ, lại đi giao thiệp với một người bạn giống như chị."
"..." Đến ngay cả Tạ Tĩnh Di cũng đều đứng về phía bên kia cùng với Lê Lạc! Lâm Hi Âm hít một hơi thật sâu, tâm lặng như tờ ngồi ở phía đối diện với Lê Lạc, đặt câu hỏi: "Lê tiểu thư, xin hỏi cô còn có thủ đoạn nào khác muốn đối phó với tôi nữa nay không?"
"Cần nói đều đã nói ra cả rồi, chị gái, chị cũng đừng có đề phòng nữa." Lê Lạc nói, dừng một chút, thay đổi giọng điệu: "Tôi ngược lại, thực sự rất rất muốn cùng chị gái ăn bữa cơm chiều, tự ôn chuyện cũ."
"Chị gái..."
Lâm Hi Âm cười khẩy một tiếng, "Lâm Thanh Gia, Lâm Hi Âm tôi đây chán ghét nhất là cái bộ dạng này của cô! Cứ mở miệng là một tiếng chị gái, trong lòng cô thực có xem tôi là chị gái hay sao?"
"A, không sai!" Lê Lạc hai tay nắm lại với nhau, nói vẻ chân thành tha thiết: "Giằng co với nhau lâu như vậy, rốt cục chị gái cũng đã nguyện ý chấp nhận người em gái này rồi nhỉ!"
Lâm Hi Âm: "..."
Lê Lạc hắng giọng một tiếng, lại nói: "Chị gái, chị đã đã cảm thấy không thẹn với lương tâm, có dám theo tôi, theo con em gái quái vật này cùng ăn bữa cơm chiều hay không?"
Lâm Hi Âm căm thù đến tận xương tuỷ:
"Tôi đương nhiên là không thẹn với lương tâm, ngược lại tôi cũng muốn nhìn xem cô là người hay là quỷ."
Biệt thự cũ của nhà họ Lâm, Lê Lạc chỉ để lại mình Lâm Hi Âm. Với Tạ Uẩn Ninh, cô cũng cho anh một ánh mắt. Tạ Uẩn Ninh hiểu ý rời đi trước. Phương Tử Văn cũng quay về nhà trước rồi. Con gái Lâm Giai Khởi tiến lên hỏi kết quả, Phương Tử Văn lần lữa mãi, bất quá vẻ mặt vẫn còn lúng ta lúng túng, mãi mới nói ra tiếng: "Giai Khởi, mẹ của con quả thật là rất đáng sợ..."
Lâm Gia Khởi không tin, rống lên một câu với Phương Tử Văn: "Ba ba, chẳng lẽ ba cũng tin tưởng Lê Lạc, mà không chịu tin mẹ hay sao?"
Lâm Giai Khởi thất vọng rời nhà đi ra ngoài, mở cửa chiếc xe Porsche mà ba ba Phương Tử Văn đã mua cho cô ra, ngồi ở trong xe khóc lớn thành tiếng. Mặc kệ Lê Lạc rốt cuộc là ai, Lê Lạc cũng đã phá hủy mất cuộc sống của cô rồi, đã phá hủy hết thảy mọi thứ của cô rồi!
Thế nhưng, năm đó cuộc
/156
|