Ánh đèn sáng tỏ trong phòng ngủ làm chói mắt người, chiếu rọi đến nhân tâm. Qua một thời gian rất lâu Thương Vũ không nói được ra thành lời. Hai vợ chồng già rồi, liền cứ ngồi an tĩnh đối diện với nhau như vậy. Nếu như hai người thực sự ly hôn, hoàn toàn có thể đàm phán trên hai chữ "Hòa bình".
"Để cho anh suy xét một chút đã nhé, có được không?" Thương Vũ nói lời thỉnh cầu.
Tạ Tĩnh Di hiểu rõ, lắc đầu: "Thương Vũ, chuyện này anh không cần thiết phải suy xét đâu."
Thương Vũ hạ thấp đầu: "Tĩnh Di, em có phẩn quá để mắt đến anh rồi đó."
"Không phải!” ánh mắt thuần túy của Tạ Tĩnh Di, so với ánh sáng ngọn đèn trong phòng ngủ còn sáng hơn vài phần: "Chúng ta bây giờ ly hôn, là bởi vì em chủ động đề xuất. Em nguyện ý bỏ qua việc chia cắt cổ phần công ty AC của anh. Anh sẽ vẫn là đại cổ đông, sẽ vẫn ở vị trí Tổng giám đốc của tập đoàn AC. Nếu bây giờ anh không đồng ý, chờ đến khi mẹ của em tham gia vào chuyện chúng ta ly hôn. . . thì Thương Vũ à, anh sẽ bị mất đi rất nhiều đó."
Hãy tin tưởng bà, nhất định là càng nhanh càng tốt.
Thật chết người, thẳng đến khi đưa ra ý kiến ly hôn, người vợ của ông lại cũng vẫn thay ông lo lắng việc được mất, thật lợi hại. Người vợ dịu dàng thiện lương của ông, vẫn là hiểu rõ ông như vậy. . . Thương Vũ chớp chớp mắt, không còn cự tuyệt phần hảo ý này của người vợ của mình nữa, gật đầu đồng ý: ". . . Được."
Con trai Thương Ngôn thì sao đây? Con trai trưởng thành chính là rất tốt, không cần phải lo lắng đến quyền nuôi dưỡng.
Thương Ngôn hận không thể làm cho bản thân mình không lớn lên. Như vậy ba mẹ anh còn có thể vì quyền nuôi dưỡng tranh chấp anh thêm một thời gian ngắn nữa. Ngày hôm sau, người một nhà ngồi ăn điểm tâm ở phòng ăn sáng, phảng phất là bữa sáng cuối cùng của mọi người trong nhà với nhau. Thương Ngôn ăn uống cực kỳ chậm. Ngày trước anh đều là ăn uống cực kỳ nhanh, dẫn đến mẹ anh phải có ý kiến rất lớn, để làm thế nào khiến cho anh học được cách ăn cơm chậm rãi. Mẹ anh muốn anh giống như cậu nhỏ vậy, cách ăn uống phải đoan chính thì mới có các cô gái yêu thích.
"Ba mẹ đã suy nghĩ kỹ chưa?" Thương Ngôn mở miệng hỏi, giọng điệu giống như một người đàn ông đã chín chắn vậy.
Cha anh, Thương Vũ mở miệng nói: "Ba tôn trọng suy nghĩ của mẹ con."
Thương Ngôn buông đũa xuống, thẳng tắp nhìn cha mình nói: "Con cũng vậy, con ủng hộ quyết định của mẹ."
Tạ Tĩnh Di cầm lấy bàn tay đã phát run của Thương Ngôn, phảng phất nói với con trai: Mẹ không phải chịu sự uất ức nào.
Sự thật, tối hôm qua sau khi trở lại phòng ngủ, Tạ Tĩnh Di đã không nhịn được mà rơi lệ đến hừng đông. Buổi sáng hôm nay, ánh mắt của bà có chút sưng mọng, cho dù lúc trước bà đã đi xuống lầu chườm nóng tới hơn nửa ngày. Tạ Tĩnh Di quay đầu lại nói với Thương Ngôn: "Thương Ngôn, việc
"Để cho anh suy xét một chút đã nhé, có được không?" Thương Vũ nói lời thỉnh cầu.
Tạ Tĩnh Di hiểu rõ, lắc đầu: "Thương Vũ, chuyện này anh không cần thiết phải suy xét đâu."
Thương Vũ hạ thấp đầu: "Tĩnh Di, em có phẩn quá để mắt đến anh rồi đó."
"Không phải!” ánh mắt thuần túy của Tạ Tĩnh Di, so với ánh sáng ngọn đèn trong phòng ngủ còn sáng hơn vài phần: "Chúng ta bây giờ ly hôn, là bởi vì em chủ động đề xuất. Em nguyện ý bỏ qua việc chia cắt cổ phần công ty AC của anh. Anh sẽ vẫn là đại cổ đông, sẽ vẫn ở vị trí Tổng giám đốc của tập đoàn AC. Nếu bây giờ anh không đồng ý, chờ đến khi mẹ của em tham gia vào chuyện chúng ta ly hôn. . . thì Thương Vũ à, anh sẽ bị mất đi rất nhiều đó."
Hãy tin tưởng bà, nhất định là càng nhanh càng tốt.
Thật chết người, thẳng đến khi đưa ra ý kiến ly hôn, người vợ của ông lại cũng vẫn thay ông lo lắng việc được mất, thật lợi hại. Người vợ dịu dàng thiện lương của ông, vẫn là hiểu rõ ông như vậy. . . Thương Vũ chớp chớp mắt, không còn cự tuyệt phần hảo ý này của người vợ của mình nữa, gật đầu đồng ý: ". . . Được."
Con trai Thương Ngôn thì sao đây? Con trai trưởng thành chính là rất tốt, không cần phải lo lắng đến quyền nuôi dưỡng.
Thương Ngôn hận không thể làm cho bản thân mình không lớn lên. Như vậy ba mẹ anh còn có thể vì quyền nuôi dưỡng tranh chấp anh thêm một thời gian ngắn nữa. Ngày hôm sau, người một nhà ngồi ăn điểm tâm ở phòng ăn sáng, phảng phất là bữa sáng cuối cùng của mọi người trong nhà với nhau. Thương Ngôn ăn uống cực kỳ chậm. Ngày trước anh đều là ăn uống cực kỳ nhanh, dẫn đến mẹ anh phải có ý kiến rất lớn, để làm thế nào khiến cho anh học được cách ăn cơm chậm rãi. Mẹ anh muốn anh giống như cậu nhỏ vậy, cách ăn uống phải đoan chính thì mới có các cô gái yêu thích.
"Ba mẹ đã suy nghĩ kỹ chưa?" Thương Ngôn mở miệng hỏi, giọng điệu giống như một người đàn ông đã chín chắn vậy.
Cha anh, Thương Vũ mở miệng nói: "Ba tôn trọng suy nghĩ của mẹ con."
Thương Ngôn buông đũa xuống, thẳng tắp nhìn cha mình nói: "Con cũng vậy, con ủng hộ quyết định của mẹ."
Tạ Tĩnh Di cầm lấy bàn tay đã phát run của Thương Ngôn, phảng phất nói với con trai: Mẹ không phải chịu sự uất ức nào.
Sự thật, tối hôm qua sau khi trở lại phòng ngủ, Tạ Tĩnh Di đã không nhịn được mà rơi lệ đến hừng đông. Buổi sáng hôm nay, ánh mắt của bà có chút sưng mọng, cho dù lúc trước bà đã đi xuống lầu chườm nóng tới hơn nửa ngày. Tạ Tĩnh Di quay đầu lại nói với Thương Ngôn: "Thương Ngôn, việc
/156
|