Editor: Mẹ Bầu
Đêm nay Chương Tử Nguyệt thật sự là hùng hổ, sự ác độc tỏa ra đầy người. Lê Lạc nhìn về phía Chương Tử Nguyệt, đứng lên. Chương Tử Nguyệt đồng dạng nhìn lại cô. Ánh mắt như bị dính chặt quẩn quanh bên cô, nhưng lại mang theo một phần hận ý.
Trong lòng Lê Lạc đã phần đã có thể đoán ra được vì sao Chương Tử Nguyệt tức giận như vậy. Thời điểm giằng co tại khu biệt thự cũ của nhà họ Lâm, Lâm Hi Âm đã đặc biệt nhắc nhở Tạ Tĩnh Di. Lỗ tai của Lê Lạc không bị điếc. Cô có thể nghe ra được ý tứ mà Lâm Hi Âm đã biểu đạt. Bất quá, Lê Lạc luôn luôn không cho là đúng, giống như một chuyện khôi hài đối mặt với đầm rồng hang hổ vậy.
Không nghĩ tới, đương sự Chương tiểu thư lại có thể so đo như thế. Cơ bản cô cũng đã hiểu, những bàn luận trên diễn đàn, cùng với ảnh chụp và tin nhắn, hết thảy đều là do Chương Tử Nguyệt gây nên. Chương Tử Nguyệt hận cô, Lê Lạc cũng là có thể hiểu được. Bởi vì cô đối với Chương Tử Nguyệt đồng dạng chưa từng có chút khách khí.
Hiện tại, cô cũng vẫn cứ không chút khách khí, đứng dậy.
Lê Lạc trực tiếp đi ra ngoài, Chương Tử Nguyệt nắm lấy tay của Lê Lạc. Tay kia của cô ta thì không ngừng phát run, siết thật chặt lấy bình rượu đã được mở ra. Ngọn đèn trong ghế lô mờ ảo, Lê Lạc không biết chất lỏng bên trong bình rượu kia có màu sắc như thế nào. Thế nhưng mà cô có thể ngửi thấy được hương vị của nó.
"Không cho đi!" Chương Tử Nguyệt nhắc đối với cô. Hốc mắt cô ta đỏ rực lên, giọng nói khàn khàn hỏi Thương Vũ: "Saint, anh hãy nói với em, đến cùng có phải bởi vì cô, nên anh mới yêu thích em hay không. . ."
Ánh mắt của Thương Vũ nặng nề.
"Có phải bởi vì em và cô ta khi trưởng thành nhìn giống nhau hay không?" Chương Tử Nguyệt hỏi lại, rồi chính mình lại tự nói ra đáp án. Đối với Thương Vũ như vậy, tâm tình của Chương Tử Nguyệt cảm thấy bi phẫn vô tận. Người đàn ông này chưa từng bao giờ tin tưởng cô ta đã yêu thật tâm. Như vậy, cô ta sẽ phải chứng minh như thế nào thì mới được đây? Người đàn ông đó đang lúc tam thu quế tử (ý nói tình yêu đang lúc nồng nàn) đã nhẫn tâm rời đi, mang đi tất cả tình yêu của mình (ý nói tình yêu của Chương Tử Nguyệt). Nhưng Chương Tử Nguyệt lại vẫn vì người đàn ông đó mà đi tới thành phố Lan, vì người đàn ông đó mà vào làm tại hội sở này, chờ mong có một ngày có thể gặp người một lần nữa.
Kết quả, cô không được gặp lại người đàn ông đó, mà chuyện cô ta biết được lại càng làm
Đêm nay Chương Tử Nguyệt thật sự là hùng hổ, sự ác độc tỏa ra đầy người. Lê Lạc nhìn về phía Chương Tử Nguyệt, đứng lên. Chương Tử Nguyệt đồng dạng nhìn lại cô. Ánh mắt như bị dính chặt quẩn quanh bên cô, nhưng lại mang theo một phần hận ý.
Trong lòng Lê Lạc đã phần đã có thể đoán ra được vì sao Chương Tử Nguyệt tức giận như vậy. Thời điểm giằng co tại khu biệt thự cũ của nhà họ Lâm, Lâm Hi Âm đã đặc biệt nhắc nhở Tạ Tĩnh Di. Lỗ tai của Lê Lạc không bị điếc. Cô có thể nghe ra được ý tứ mà Lâm Hi Âm đã biểu đạt. Bất quá, Lê Lạc luôn luôn không cho là đúng, giống như một chuyện khôi hài đối mặt với đầm rồng hang hổ vậy.
Không nghĩ tới, đương sự Chương tiểu thư lại có thể so đo như thế. Cơ bản cô cũng đã hiểu, những bàn luận trên diễn đàn, cùng với ảnh chụp và tin nhắn, hết thảy đều là do Chương Tử Nguyệt gây nên. Chương Tử Nguyệt hận cô, Lê Lạc cũng là có thể hiểu được. Bởi vì cô đối với Chương Tử Nguyệt đồng dạng chưa từng có chút khách khí.
Hiện tại, cô cũng vẫn cứ không chút khách khí, đứng dậy.
Lê Lạc trực tiếp đi ra ngoài, Chương Tử Nguyệt nắm lấy tay của Lê Lạc. Tay kia của cô ta thì không ngừng phát run, siết thật chặt lấy bình rượu đã được mở ra. Ngọn đèn trong ghế lô mờ ảo, Lê Lạc không biết chất lỏng bên trong bình rượu kia có màu sắc như thế nào. Thế nhưng mà cô có thể ngửi thấy được hương vị của nó.
"Không cho đi!" Chương Tử Nguyệt nhắc đối với cô. Hốc mắt cô ta đỏ rực lên, giọng nói khàn khàn hỏi Thương Vũ: "Saint, anh hãy nói với em, đến cùng có phải bởi vì cô, nên anh mới yêu thích em hay không. . ."
Ánh mắt của Thương Vũ nặng nề.
"Có phải bởi vì em và cô ta khi trưởng thành nhìn giống nhau hay không?" Chương Tử Nguyệt hỏi lại, rồi chính mình lại tự nói ra đáp án. Đối với Thương Vũ như vậy, tâm tình của Chương Tử Nguyệt cảm thấy bi phẫn vô tận. Người đàn ông này chưa từng bao giờ tin tưởng cô ta đã yêu thật tâm. Như vậy, cô ta sẽ phải chứng minh như thế nào thì mới được đây? Người đàn ông đó đang lúc tam thu quế tử (ý nói tình yêu đang lúc nồng nàn) đã nhẫn tâm rời đi, mang đi tất cả tình yêu của mình (ý nói tình yêu của Chương Tử Nguyệt). Nhưng Chương Tử Nguyệt lại vẫn vì người đàn ông đó mà đi tới thành phố Lan, vì người đàn ông đó mà vào làm tại hội sở này, chờ mong có một ngày có thể gặp người một lần nữa.
Kết quả, cô không được gặp lại người đàn ông đó, mà chuyện cô ta biết được lại càng làm
/156
|