Bí Mật Thức Tỉnh
Chương 146 - Chương 90-2: Ngoại truyện 1: Cuộc sống phát triển của một cái cây
/156
|
Editor: Mẹ Bầu
Cha của anh cũng đã đi lên từ con đường này. Mẹ của anh vốn là phản đối, nhưng mà tâm ý của Thương Ngôn đã quyết. Về phần tại sao tiến vào tập đoàn AC để làm việc, Thương Ngôn nói với người nhà là anh muốn rèn luyện bản thân, còn về những điều khác, phần lớn Thương Ngôn không thể nói lên được về bản thân mình.
Thừa gánh trách nhiệm, hay là tiếp nhận trọng trách mà cha của mình lưu lại? Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Thương Ngôn cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi. Hai mươi lăm tuổi, đối một người đàn ông mà nói, chính là đã hoàn toàn trở nên trưởng thành. Bất kể là tư tưởng hay là giấc mộng, cũng phải có một sự suy nghĩ rất lý tính và rõ ràng.
Biết cái gì cần phải làm, dứt khoát là cần phải làm, hai người trong lúc đó đều cần phải nghiêm cẩn cân nhắc cùng suy nghĩ. Tiến vào tập đoàn AC để làm việc, chính là chuyện mà Thương Ngôn nghiêm cẩn cân nhắc cùng suy nghĩ và quyết định.
Phòng thị trường vĩnh viễn là bộ phận mệt nhất cực khổ nhất trong tập đoàn. Một năm mài luyện, Thương Ngôn giống như là một cái cây giống được nhổ lên từ trong nhà kính, mang đến trồng ở trong sa mạc, hấp thu tầng thấp nhất hơi nước cùng chất dinh dưỡng. Ở trong hoàn cảnh kém cỏi nhất, sẽ cứng rắn sinh trưởng trở thành một gốc cây Bạch Dương nhỏ cực kỳ mạnh mẽ.
Mặt mày tuấn tú trở nên tuấn lãng, làn da trắng nõn đã trở thành rám đen vài phần. Gương mặt ngây ngô ban đầu của một chàng trai mới lớn, dần dần trở nên tuấn tú cương nghị, nghiêm túc hẳn lên. Hơn nữa còn có mấy phần cao thâm không thể không lường được. Đương nhiên đây chỉ là khi Thương Ngôn không cười.
Khi anh nhe răng cười ha hả, thì vẫn là một thanh niên mới lớn tuổi còn trẻ, lại mang chút bướng bỉnh đáng yêu. Nhất là khi đối mặt với người nhà của mình, Lê Lạc cùng cậu nhỏ, tâm tính của Thương Ngôn không biến hóa lớn lắm. Duy nhất tương đối không hòa nhã, chính là, khi vừa kết thúc cuộc cãi nhau ầm ĩ Lê Lạc, trong trò chơi điện tử thi đấu thể thao, thì có điện thoại công ty gọi tới, anh chàng lập tức thay đổi khẩu khí đón nghe điện thoại.
Cái gương mặt kia trở nên có nề nếp, mang đầy đủ vẻ ân uy tịnh thi (*). Lê Lạc cười gọi anh là Tổng giám đốc tiểu Thương, Thương Ngôn liền hồi đáp lại Lê Lạc một tiếng Tổng giám đốc Lâm.
(*) Ân uy tịnh thi: Ân = ân tình; Uy = uy phong; Tịnh = không khoan nhượng; Thi = nói là làm.
Tóm lại hai người đều là tổng giám đốc. Người duy nhất là cậu nhỏ không phải là tổng giám đốc nhìn anh và Lê Lạc, giống như là đang xem hai người bạn nhỏ đang chơi đùa quá mức. Rồi sau đó liền phát ra một tiếng hừ nhẹ tỏ vẻ không đồng tình, giống như là anh và Lê Lạc là hai nhân vật ngây thơ đang sắm vai cùng chơi trò chơi đùa vui .
Chính là, cuộc đời không phải là nhân vật sắm vai từng hồi sao? Là nhân vật khác nhau, sẽ có những suy diễn khác nhau. Thương Ngôn thầm nghĩ bản thân càng nỗ lực, mau chóng nhanh hơn trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, vững chãi, để có thể chống đỡ được một gia đình .
Sau khi tốt nghiệp, Thương Ngôn mua một chiếc xe, là nhãn hiệu của một thương hiệu liên doanh trẻ. Là một người luôn luôn nhất quán có yêu cầu cao đối xe ô tô như Lê Lạc, thì cảm thấy đau lòng thay anh, thực sự
Cha của anh cũng đã đi lên từ con đường này. Mẹ của anh vốn là phản đối, nhưng mà tâm ý của Thương Ngôn đã quyết. Về phần tại sao tiến vào tập đoàn AC để làm việc, Thương Ngôn nói với người nhà là anh muốn rèn luyện bản thân, còn về những điều khác, phần lớn Thương Ngôn không thể nói lên được về bản thân mình.
Thừa gánh trách nhiệm, hay là tiếp nhận trọng trách mà cha của mình lưu lại? Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Thương Ngôn cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi. Hai mươi lăm tuổi, đối một người đàn ông mà nói, chính là đã hoàn toàn trở nên trưởng thành. Bất kể là tư tưởng hay là giấc mộng, cũng phải có một sự suy nghĩ rất lý tính và rõ ràng.
Biết cái gì cần phải làm, dứt khoát là cần phải làm, hai người trong lúc đó đều cần phải nghiêm cẩn cân nhắc cùng suy nghĩ. Tiến vào tập đoàn AC để làm việc, chính là chuyện mà Thương Ngôn nghiêm cẩn cân nhắc cùng suy nghĩ và quyết định.
Phòng thị trường vĩnh viễn là bộ phận mệt nhất cực khổ nhất trong tập đoàn. Một năm mài luyện, Thương Ngôn giống như là một cái cây giống được nhổ lên từ trong nhà kính, mang đến trồng ở trong sa mạc, hấp thu tầng thấp nhất hơi nước cùng chất dinh dưỡng. Ở trong hoàn cảnh kém cỏi nhất, sẽ cứng rắn sinh trưởng trở thành một gốc cây Bạch Dương nhỏ cực kỳ mạnh mẽ.
Mặt mày tuấn tú trở nên tuấn lãng, làn da trắng nõn đã trở thành rám đen vài phần. Gương mặt ngây ngô ban đầu của một chàng trai mới lớn, dần dần trở nên tuấn tú cương nghị, nghiêm túc hẳn lên. Hơn nữa còn có mấy phần cao thâm không thể không lường được. Đương nhiên đây chỉ là khi Thương Ngôn không cười.
Khi anh nhe răng cười ha hả, thì vẫn là một thanh niên mới lớn tuổi còn trẻ, lại mang chút bướng bỉnh đáng yêu. Nhất là khi đối mặt với người nhà của mình, Lê Lạc cùng cậu nhỏ, tâm tính của Thương Ngôn không biến hóa lớn lắm. Duy nhất tương đối không hòa nhã, chính là, khi vừa kết thúc cuộc cãi nhau ầm ĩ Lê Lạc, trong trò chơi điện tử thi đấu thể thao, thì có điện thoại công ty gọi tới, anh chàng lập tức thay đổi khẩu khí đón nghe điện thoại.
Cái gương mặt kia trở nên có nề nếp, mang đầy đủ vẻ ân uy tịnh thi (*). Lê Lạc cười gọi anh là Tổng giám đốc tiểu Thương, Thương Ngôn liền hồi đáp lại Lê Lạc một tiếng Tổng giám đốc Lâm.
(*) Ân uy tịnh thi: Ân = ân tình; Uy = uy phong; Tịnh = không khoan nhượng; Thi = nói là làm.
Tóm lại hai người đều là tổng giám đốc. Người duy nhất là cậu nhỏ không phải là tổng giám đốc nhìn anh và Lê Lạc, giống như là đang xem hai người bạn nhỏ đang chơi đùa quá mức. Rồi sau đó liền phát ra một tiếng hừ nhẹ tỏ vẻ không đồng tình, giống như là anh và Lê Lạc là hai nhân vật ngây thơ đang sắm vai cùng chơi trò chơi đùa vui .
Chính là, cuộc đời không phải là nhân vật sắm vai từng hồi sao? Là nhân vật khác nhau, sẽ có những suy diễn khác nhau. Thương Ngôn thầm nghĩ bản thân càng nỗ lực, mau chóng nhanh hơn trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, vững chãi, để có thể chống đỡ được một gia đình .
Sau khi tốt nghiệp, Thương Ngôn mua một chiếc xe, là nhãn hiệu của một thương hiệu liên doanh trẻ. Là một người luôn luôn nhất quán có yêu cầu cao đối xe ô tô như Lê Lạc, thì cảm thấy đau lòng thay anh, thực sự
/156
|