Tạ Uẩn Ninh ngồi dậy, đi xuống phòng khách uống nước, anh dựa người vào quầy bar, bên ngoài cửa sổ là màn đêm yên tĩnh.
Anh đặt chiếc cốc lên quầy bar, ánh trăng chiếu lên mặt quầy bar đen bóng thành những vệt sáng. Trong nhà anh, bất kỳ đồ vật, thiết bị nào cũng đều có màu tối, vì vậy nhìn nội thất có vẻ rất đơn giản. Anh cảm thấy như vậy rất thoải mái, nhưng chị anh lại cho rằng nơi này luôn vắng lặng, không có một chút mùi vị nào của “Nhà”.
Nếu như nói tình cảm là một loại ngôn ngữ không lời, vậy còn giấc mơ của anh thì sao?
Là một người đàn ông lý trí, Tạ Uẩn Ninh có thể hiểu được nhu cầu sinh lý của mình. Tuy anh chưa từng mơ những giấc mơ như thế này, nhưng một người đàn ông trưởng thành có nhu cầu sinh lý là một chuyện rất bình thường, anh không cần phải suy nghĩ nhiều. Những nhu cầu sinh lý sẽ phản ánh vào giấc mơ, chuyện này anh có thể hiểu, có thể chấp nhận. Nhưng anh không có cách nào thuyết phục bản thân mình tiếp nhận việc người con gái trong giấc mơ của anh chính là Lê Lạc.
Tạ Uẩn Ninh lại uống một ngụm nước, bên tai vang lên lời Lê Lạc nói với anh tối nay, cô nói anh là người mà cô tôn trọng nhất, cô kính trọng anh như một người thầy, cô thích cách anh đối xử với cô như đối xử với một đứa trẻ...
Vậy mà anh lại mơ như vậy với một đứa trẻ? Tạ Uẩn Ninh lại uống thêm một ngụm nước lạnh, nhớ lại về giấc mơ bẩn thỉu của mình, rút ra được một kết luận chính là —— xong rồi!
Ngày hôm sau là thứ năm, Tạ Uẩn Ninh vẫn giữ sắc mặt bình thường, lái ôtô đến sở sinh hóa tế bào Thanh Hoài.
Thời gian Lê Lạc tới sở sinh hóa tế bào thường không khác với Tạ Uẩn Ninh là mấy, lúc cô đi từ trạm xe buýt tới cửa chính sở sinh hóa liền bắt gặp Tạ Uẩn Ninh đang lái xe vào. Nhìn thấy xe của Tạ Uẩn Ninh, cô lập tức vui vẻ vẫy vẫy tay chào Tạ Uẩn Ninh, trải qua những lời tâm sự tối hôm qua, cô cảm thấy quan hệ giữa cô và Tạ Uẩn Ninh càng thêm thân thiết hơn, cô vốn tưởng rằng Tạ Uẩn Ninh sẽ như đi chậm lại coi như đáp lại lời chào của cô, ai ngờ, vèo một cái—— anh lái xe thẳng vào bên trong, để lại cho cô một làn khói xe.
Lê Lạc mím môi, anh mù sao!
Từ cửa chính sở sinh hóa tế bào vào đến phòng thí nghiệm còn một đoạn đường khá dài, Lê Lạc chậm rãi bước đi. Phía sau truyền đến tiếng chuông leng keng, Lê Lạc nghiêng đầu quay lại, Thương Ngôn đang đạp xe, cất tiếng chào cô: Hi, chào buổi sáng!
Chào buổi sáng. Lê Lạc trả lời Thương Ngôn.
Thương Ngôn mặc áo khoác mỏng, trong tay cầm hai túi đồ ăn, vui vẻ hỏi cô: “Sáng nay tôi mua thừa một phần đồ ăn sáng, cho cô này.
Đồ ăn sáng? Lê Lạc chưa kịp phản ứng, Thương Ngôn đã nhét một túi đồ ăn vào trong tay Lê Lạc.
Về lý do tại sao anh lại mua thêm một phần đồ ăn sáng, có lẽ là vì hôm nay anh không thấy Lê Lạc đăng ảnh bữa sáng, ma xui quỷ khiến lại mua thêm một phần.
Đúng là hôm nay Lê Lạc không có thời gian làm bữa sáng, cũng không có thời gian ăn sáng. Tối hôm qua cô ngủ rất ngon, cô ngủ từ tối đến bảy giờ sáng. Cho nên cô trực tiếp đi tới sở sinh hóa, cô định sẽ tới nhà ăn ở sở sinh hóa tùy tiện ăn gì đó.
Nhìn bữa ăn sáng trong tay, Lê Lạc trêu anh: Phần đồ ăn này vốn là cho Giai Khởi đúng không?
Ah... Thương Ngôn không nói gì, coi như là thừa nhận.
Lê Lạc không khách khí, cũng không vì phần đồ ăn sáng này là Giai Khởi do không cần, vui vẻ đón nhận ý tốt của Thương Ngôn. Thương Ngôn dắt xe đi bên cạnh cô, hai người chạm mặt Tạ Uẩn Ninh vừa đỗ xe xong.
Giáo sư Tạ, buổi sáng tốt lành. Lê Lạc cầm túi đồ ăn sáng, chào Tạ Uẩn Ninh, cô nghĩ giờ thì anh đã nhìn thấy cô rồi chứ.
Đương nhiên là anh nhìn thấy, anh đâu có mù. Tạ Uẩn Ninh đi về phía Lê Lạc và Thương Ngôn, nhìn túi đồ ăn giống nhau trong tay hai người – sữa đậu Lan Lan. Đúng là đồ ăn cho trẻ con.
Chào buổi sáng, cậu. Thương Ngôn cũng chào Tạ Uẩn Ninh.
Chào buổi sáng. Tạ Uẩn Ninh trả lời một câu, tầm mắt nhàn nhạt liếc qua Lê Lạc, cảm thấy mình không nên suy nghĩ quá nhiều về giấc mơ tối qua. Quả thực Lê Lạc rất xinh đẹp, da trắng, lại rất khỏe mạnh, nhìn cô vừa khỏe vừa đẹp, rất phù hợp với gu của anh. Cộng thêm trong khoảng thời gian này, cô là người phụ nữ tiếp xúc với anh nhiều nhất, vì thế nên mới dẫn đến giấc mơ ngoài ý muốn kia.
Kết quả mới vừa thiết lập phòng tuyến trong lòng, bởi vì một câu nói của Lê Lạc mà một lần nữa lại sụp đổ. Lúc bọn họ cùng đi tới phòng thí nghiệm, đột nhiên Lê Lạc hỏi anh: Giáo sư, hôm nay chúng ta làm thí nghiệm à?
Buổi thí nghiệm sáng nay, Tạ Uẩn Ninh bình tĩnh quan sát Lê Lạc và Thương Ngôn phân tích mẫu vi sinh vật, hai người đều đã hoàn thành, miễn cưỡng tựa người vào bàn thí nghiệm, Tạ Uẩn Ninh dự định sẽ để Thương Ngôn và Lê Lạc cùng tham gia một hạng mục. Cách đó không xa, Lê Lạc và Thương Ngôn tiếp tục trao đổi về mẫu vật vừa phân tích dưới kính hiển vi.
Tạ Uẩn Ninh đi tới, đẩy hai người ra nói: Để tôi xem qua một chút.
...
Thí nghiệm kết thúc, Thương Ngôn nhận được tin nhắn hẹn ăn cơm trưa của Lâm Giai Khởi nên lái xe đi luôn. Trong tin nhắn Lâm Giai Khởi gửi một icon mặt khóc, sau đó nói: Thương Ngôn, lâu lắm rồi chúng ta chưa ăn trưa cùng nhau!
Đã lâu lắm rồi ư? Rõ ràng là ngày hôm qua hai người vừa cùng ăn tối.
Bên trong một nhà hàng ở Lan Đại, Lâm Giai Khởi viện cớ nói: Cơm trưa và cơm tối giống nhau sao? Từ khi anh tới thực tập ở sở sinh hóa, em chỉ có thể đi ăn cùng bạn cùng phòng.
Nếu như trước kia Thương Ngôn nghe được những lời oán trách này chắc chắn sẽ cảm thấy có lỗi, nhưng hiện tại anh chỉ cảm thấy bất lực, anh giải thích với Giai Khởi: Lái xe từ viện sinh hóa tế bào Thanh Hoài tới đây phải mất 20 phút .
Lâm Giai Khởi không nhịn được, lại nhắc tới Lê Lạc: Vậy có phải ngày nào anh cũng ăn trưa cùng Lê Lạc hay không?
Đúng vậy. Thương Ngôn ngẩng đầu trả lời Lâm Giai Khởi: “Nếu không thì sao?
Lâm Giai Khởi: Anh...
Buổi trưa cả anh và Lê Lạc đều ăn ở căn tin, chỉ là tranh thủ giờ nghỉ trưa để ăn chút gì đó, chẳng lẽ còn phải cố tình ăn riêng? Thương Ngôn hỏi ngược lại Lâm Giai Khởi, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Lâm Giai Khởi rất tức giận, nhưng nhớ tới lời dặn dò của mẹ, cô lại cầm đũa lên gắp cho Thương Ngôn một miếng thịt nướng. Được rồi, anh ăn nhiều một chút.
Thương Ngôn không nói thêm câu nào, nhìn miếng thịt nướng trong sống ngoài cháy trong bát, vẫn gắp lên ăn.
Thương Ngôn nói sẽ tới Lan Đại nên giờ nghỉ trưa Lê Lạc đứng ở hành lang chờ Tạ Uẩn Ninh đi xuống, cô đã quen với việc ở bên cạnh anh, cô định rủ Tạ Uẩn Ninh cùng tới căn tin ăn trưa.
Lê Lạc, cô không cần chờ tôi... Tạ Uẩn Ninh mở miệng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
Vâng. Lê Lạc cúi đầu, cô hiểu. Cô cảm thấy gần đây cô hơi ỷ lại vào Tạ Uẩn Ninh, có thể là do cô đã coi anh là bạn,cũng có thể là do cô đã quen với việc có người cùng ăn cơm trưa.
Câu nói hời hợt vừa rồi của Tạ Uẩn Ninh đã nhắc nhở cô rằng thật ra cô và anh không thân cận đến như vậy, Lê Lạc rất dễ dàng chấp nhận, chỉ là đáy lòng chung quy vẫn có chút mất mát.
Tạ Uẩn Ninh nhìn Lê Lạc cúi đầu, giải thích: Không phải hôm nào tôi cũng tới căn tin.
Oh... Hoá ra là như vậy. Lê Lạc mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Tạ Uẩn Ninh nói: “Giáo sư Tạ muốn ra ngoài ăn sao, em thì sao cũng được, chúng ta có thể cùng ra ngoài ăn... Em cũng không thiếu tiền.
Aizz! Cuối cùng Tạ Uẩn Ninh vẫn dẫn Lê Lạc cùng đi ăn lẩu.
Sau đó Lê Lạc nhận ra đi ăn cùng Tạ Uẩn Ninh cũng rất tốt, yêu cầu của Tạ Uẩn Ninh đối với thức ăn rât cao, vì thế những nhà hàng anh dẫn cô tới đều rất tốt, ví dụ như món canh tẩm bổ cô đang ăn chẳng hạn, mùi vị rất ngon.
Tạ Uẩn Ninh cũng rất thích ra ngoài ăn cùng Lê Lạc, không phải ở phòng thí nghiệm hay là nơi nào khác. Cùng ăn một bữa lẩu, Lê Lạc rất vui vẻ, Tạ Uẩn Ninh tựa vào lưng ghế, nói với Lê Lạc về chuyện chính thức tham gia vào các hạng mục của sở.
Ánh mắt Lê Lạc sáng lên: Em có thể sao?
Có thể. Tạ Uẩn Ninh trả lời, đồng thời nói thêm một câu: “Hoan nghênh cô cùng tham gia.
Lê Lạc vui mừng, không quên nhắc đến Thương Ngôn: Thương Ngôn thì sao?
Đương nhiên là... cũng thế. Cả hai người đều đã thông qua bài khảo sát. Tạ Uẩn Ninh nói tiếp: “Đợi hai người chính thức tham gia vào các hạng mục thì sẽ được nhận trợ cấp.
Quá tuyệt vời. Lê Lạc cảm khái, trong lúc nhất thời không biết làm sao có thể diễn tả được tâm trạng của mình khi nghe được tin này, sau đó dùng phương thức trực tiếp nhất nói với Tạ Uẩn Ninh: “Giáo sư Tạ, em thật sự ... yêu thầy chết mất!
Tạ Uẩn Ninh: ...
Còn có một việc. Tạ Uẩn Ninh mở miệng lần nữa, đặt đũa xuống, đồng thời nghiêm túc nhìn về phía Lê Lạc.
Thấy Tạ Uẩn Ninh nghiêm túc như vậy, Lê Lạc hơi bối rối, không biết Tạ Uẩn Ninh định nói với mình chuyện gì, nháy mắt một cái, cô cũng nghiêm túc hỏi: Chuyện gì ạ?
Không cần gọi tôi là giáo sư nữa. Tạ Uẩn Ninh nói. Bản thân anh cũng không phải là giáo sư, mặc dù nghiên cứu viên cao cấp và giáo sư là cùng một cấp bậc. Trước kia Lê Lạc đi theo anh học tập, cô gọi anh một tiếng giáo sư cũng không có vấn đề gì. Chỉ là trải qua giấc mơ tối hôm qua, anh thật sự không muốn mang cái danh hiệu này nữa. Mang danh giáo sư thì cũng phải có dáng vẻ của giáo sư.
Ah! Vậy mà cô còn tưởng rằng có chuyện gì. Lê Lạc mím môi, không gọi là giáo sư nữa ư, suy nghĩ một chút cô nói: Vậy em gọi là lão sư nhé, Tạ lão sư?
Lão sư... Cái này cũng không thể! Tạ Uẩn Ninh lắc đầu một cái.
Tại sao lại có người phiền phức như vậy chứ! Tạ Uẩn Ninh muốn trêu cô sao? Lê Lạc không thể hiểu nổi, buồn bực hỏi anh: Vậy em phải gọi như thế nào? Trực tiếp gọi là Tạ Uẩn Ninh sao? Không phải là thầy nói chúng ta không bằng vai phải lứa sao...
Đương nhiên là hai người không bằng vai phải lứa rồi. Tạ Uẩn Ninh cũng suy nghĩ một chút, Lê Lạc và Thương Ngôn cùng tuổi, hay là để cô gọi theo Thương Ngôn? Thôi, ngàn vạn lần không được. Tạ Uẩn Ninh lạnh nhạt nói: Cô cứ xưng hô với tôi như Chu Bắc ấy.
Được. Lê Lạc đồng ý, lập tức sảng khoái kêu một tiếng: “Lão Tạ.
Tạ Uẩn Ninh: ...
Lê Lạc cười hì hì, vừa rồi là cô cố ý, liền vội vàng sửa lại lời nói, kính cẩn lễ phép kêu anh một tiếng: Được rồi, tổ trưởng, Phó sở trưởng!
Tạ Uẩn Ninh đứng dậy trả tiền, cầm lấy hóa đơn. Dù vậy, lúc Lê Lạc chọn món cũng đã nhẩm tính tiền. Cô chuyển một nửa số tiền vào tài khoản của Tạ Uẩn Ninh.
Tạ Uẩn Ninh nhìn thông báo Lê Lạc chuyển tiền, tùy cô.
Buổi trưa hôm nay Tạ Tịnh Di cũng hẹn Lâm Hi Âm cùng đi ăn, hai người ăn ở một nhà hàng quen. Trưa thứ năm hàng tuần cô và Lâm Hi Âm đều cùng nhau đi spa, sau đó cùng đi ăn cơm trưa, hàn huyên về những chuyện vụn vặt.
Tạ Tịnh Di không phải là người thích giao du, ngoại trừ người nhà ra, cô đối xử với những người khác rất lạnh nhạt, cho nên cũng không có nhiều bạn. Sau khi gả cho Thương Vũ cô mới quen Lâm Hi Âm. Lúc đó chồng của Lâm Hi Âm là Phương Tử Văn vẫn làm việc cho Thương Vũ, cho nên chỉ cần công ty tổ chức sự kiện gì, Lâm Hi Âm cũng sẽ chủ động đi cùng cô, hai người quen biết cũng đã gần hai mươi năm, quan hệ vẫn rất tốt.
Tạ Tịnh Di muốn tìm người giúp cô xử lí chuyện những bức ảnh. Chuyện này cô không thể nói với người nhà, không thể nói với Thương Vũ, càng không thể nói với Thương Ngôn, cho nên cô chỉ có thể nói với Lâm Hi Âm, hy vọng Lâm Hi Âm có thể cho cô một lời khuyên.
Tạm thời cô không muốn đánh rắn động cỏ, Thương Vũ đã đồng ý cùng đi du lịch với cô, cô có rất nhiều thời gian và cách thức để xử lý thật tốt chuyện hôn nhân của mình. Cô không muốn làm to chuyện, vì thế cô mới quyết định nói với Lâm Hi Âm. Từ trước tới nay tới nay, Lâm Hi Âm vẫn luôn biết nhiều cách xử lý hơn cô. Lấy ra một tấm hình, Tạ Tịnh Di đặt xuống trước mặt Lâm Hi Âm, đó là bức ảnh tài xế Phùng mở của xe giúp một người phụ nữ trẻ tuổi.
Phụ nữ đều rất nhạy cảm. Lâm Hi Âm chỉ cần nhìn bức ảnh một chút liền hiểu ra.
Biết được sự tình, Lâm Hi Âm tức giận mắng: “Những cô gái trẻ bây giờ đúng là không biết xấu hổ là gì.
Ngừng lại một chút, Lâm Hi Âm lại hỏi: Muốn điều tra một chút sao?
Chờ tôi trở về rồi tính tiếp. Tạ Tịnh Di nói với Lâm Hi Âm: “Mấy ngày nữa tôi và Thương Vũ sẽ ra ngoài chơi một chuyến, sau khi trở về tôi sẽ quyết định chuyện này.
Ah... Lâm Hi Âm an ủi Tạ Tịnh Di vài câu, sau đó cúi đầu uống một ngụm canh, cô thật sự không thể không bội phục Tạ Tịnh Di, tới lúc này mà vẫn còn có thể đối diện với chồng mình, thậm chí còn có thể cùng đi du lịch với chồng.
Thật ra thì về chuyện Thương Vũ ngoại tình Lâm Hi Âm cũng rất bất ngờ, đồng thời không hiểu sao trong lòng cô lại có chút vui vẻ. Cô yêu Thương Vũ nhiều năm như vậy, ghen tỵ với Lâm Thanh Gia nhiều năm như vậy, cuối cùng Thương Vũ lại cưới Tạ Tịnh Di. Bây giờ thì sao, còn không phải là Tạ Tịnh Di đã thua cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia sao. Lâm Hi Âm nghĩ tới Phương Tử Văn, mặc dù anh ta không bằng Thương Vũ, nhưng anh ta lại hết lòng yêu mình, đối xử với mình như đối với hoàng hậu.
Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, Lâm Hi Âm cũng cảm thấy đồng tình với Tạ Tịnh Di, cô kéo tay Tạ Tịnh Di, khẳng định lại bằng một giọng điệu khinh miệt: Tịnh Di, những bức ảnh này chắc chắn là do tiểu tam kia cố tình gửi tới để khiêu khích cô... Tóm lại loại chuyện như vậy nhất định phải điều tra rõ, chúng ta sẽ cùng nhau bắt con tiện nhân kia!
...
Thật ra, kể từ sau sinh nhật của Tạ Tịnh Di, Thương Vũ vẫn không hề liên lạc với Chương Tử Nguyệt.
Một mặt Thương Vũ cố ý lạnh nhạt, mặt khác, Thương Vũ thừa nhận hứng thú của mình đối với Chương Tử Nguyệt đã giảm đi rất nhiều. Hiện tại Chương Tử Nguyệt sắp phát điên rồi, không liên lạc được với Thương Vũ khiến cô không khỏi có chút sợ, vì thế cô trực tiếp gọi điện thoại cho lão Phùng.
Ở đầu dây bên kia, lão Phùng cung kính nói đỡ cho Thương Vũ, sau đó lại hết lòng quan tâm nhắc nhở một câu: Chương tiểu thư, cứng quá sẽ gãy.
Cứng quá sẽ gãy, mọi chuyện đều như thế, tình cảm cũng như thế —— yêu quá, tham quá, cố chấp quá đều không phải là chuyện tốt.
Trong văn phòng ở AC, Thương Vũ dựa lưng vào ghế, nhấc điện thoại lên, nói với thư ký Ngô: Về chuyện hợp tác với Uy Nhĩ Tư, cậu hãy sắp xếp một chút. Cũng không thể kéo dài như vậy...
Lúc Lê Lạc nhận được điện thoại của thư ký Ngô, cô đang ngồi một mình ở công viên Lan Thương nhìn mấy ông chú, bà dì khiêu vũ, nhàm chán suy nghĩ một chút, nếu như lúc ấy cô không lựa chọn “Ngủ đông”, liệu có phải là bây giờ cô cũng đang đứng đây khiêu vũ cùng bọn họ hay không?
Đương nhiên là không, nếu như không “Ngủ đông”, hiện tại cô đã là một đống xương khô.
Thư ký Ngô hẹn cô chơi golf, Lê Lạc nói: ... Tôi không biết đánh golf.
Tennis thì sao? thư ký Ngô nói: “Thương tổng của chúng tôi đánh tennis rất tốt, nếu như Lê tiểu thư cảm thấy hứng thú thì có thể cùng nhau so tài một chút.
Oh, Thương tổng còn có thể đánh tennis sao? Lê Lạc cầm điện thoại di động, giơ chân đá một viên đá cuội, nhẹ nhàng hít thở không khí trong lành buổi đêm, nói: “Được, tôi cũng rất hy vọng có thể so tài cùng Thương tổng.
Được, vậy tôi sẽ sắp xếp thời gian và địa điểm, sau đó sẽ nói lại với cô. Thư ký Ngô nói.
Lê Lạc cúp điện thoại di động, cô đạp xe từ công viên Lan Thương ra, nhìn thấy trước mặt chính là chung cư cao cấp của Tạ Uẩn Ninh. Cô liền dừng lại, gọi cho Tạ Uẩn Ninh một cuộc điện thoại.
Tạ Uẩn Ninh đang chạy trên máy chạy bộ, anh dừng lại nghe điện thoại của Lê Lạc: Chuyện gì?
Không có việc gì! Lê Lạc ngồi trên xe đạp, ngước đầu nói: “Giáo sư Tạ... Không phải, tổ trưởng, thầy ở tầng mấy vậy, em đang ở trước chung cư của thầy, cho nên muốn tới chào hỏi một chút.
Tạ Uẩn Ninh: ...
Anh bước xuống khỏi máy chạy bộ, đi tới trước cửa sổ sát đất, đúng là nhìn thấy Lê Lạc đang ngồi trên chiếc xe đạp, từ tầng 26 nhìn xuống, cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng đang ngẩng đầu nhìn tòa chung cư.
Tạ Uẩn Ninh bình tĩnh nói: Tôi ở tầng hai mươi sáu, cô nhìn về bên trái đi, tôi đang đứng trước cửa sổ.
Một, hai, ba, bốn... Lê Lạc nhìn lên, sau đó vui vẻ nói: “Giáo sư, em thấy thầy rồi! Theo hướng Tạ Uẩn Ninh chỉ, Lê Lạc nhìn thấy Tạ Uẩn Ninh đang đứng bên cửa sổ, cô giơ tay lên vẫy vẫy, cất tiếng chào anh.
Không biết vì sao mỗi khi tâm tình rối loạn cô lại muốn trò chuyện cùng Tạ Uẩn Ninh. Nhớ tới lời nhắc nhở của Tạ Uẩn Ninh ngày hôm qua, Lê Lạc sửa lại cách xưng hô: Em đi đây, Tạ... Tổ trưởng.
Tạ Uẩn Ninh thở dài một cái, cầm điện thoại di động nói: Cô muốn xưng hô thế nào thì cứ xưng hô như vậy đi, không cần cố sửa nữa.
Được. Lê Lạc đồng ý, sau đó lại nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh mỉm cười một cái, cuối cùng cô nói hẹn gặp lại, cúp điện thoại di động, tâm tình thoải mái mà đạp xe rời đi. Cô đạp rất nhanh, làm gió đêm thổi lên mặt, lên áo khoác của cô.
Về chuyện Lê Lạc thay đổi cách xưng hô với Tạ Uẩn Ninh, ngày hôm sau, Thương Ngôn tò mò hỏi cô: Lê Lạc, sao cô lại thay đổi cách xưng hô với cậu?
Lê Lạc cũng rất bất đắc dĩ: Không biết, giáo sư Tạ không thích tôi gọi là giáo sư.
Tuy vậy Lê Lạc cảm thấy nguyên nhân dường như không phải là như vậy, Tạ Uẩn Ninh cảm thấy “giáo sư” không dễ nghe? Thương Ngôn cũng cảm thấy thắc mắc, dạo gần đây cậu rất quan tâm đến Lê Lạc, thậm chí còn quan tâm hơn cả quan tâm đến mình.
Lê Lạc ngẩng đầu lên, hỏi Thương Ngôn một chuyện: Thương Ngôn, anh biết tập đoàn AC chứ?
Tập đoàn AC? Thương Ngôn sờ mũi, tò mò hỏi: “Lê Lạc, sao tự dưng cô lại hỏi về AC?
AC không phải là công ty mỹ phẩm tốt nhất trong nước sao? Trước đây tôi từng bán bản quyền sản phẩm cho công ty mỹ phẩm Uy Nhĩ Tư, hiện tại họ muốn hợp tác phát triển sản phẩm cùng AC, bởi vì tôi đang ở trong nước nên Uy Nhĩ Tư muốn tôi gặp người của AC trước. Lê Lạc giải thích với Thương Ngôn, sau đó mỉm cười, ánh mắt giảo hoạt nói: “Bởi vì tổng giám đốc AC họ Thương, cho nên tôi mới hỏi anh một chút .
Hoá ra là như vậy . Thương Ngôn cười cười, nói với cô: “Thương Vũ là cha tôi, AC là công ty nhà chúng tôi.
Trời ạ. Lê Lạc tỏ vẻ kinh ngạc, cảm khái nói: “Hóa ra tôi đang ngồi đối diện với thiếu gia nhà họ Thương sao, thất kính, thất kính rồi.
Lê Lạc, cô đừng trêu chọc tôi. Thương Ngôn khiêm tốn hỏi Lê Lạc: “Vậy cô đã gặp chưa? Đàm phán như thế nào rồi?
Cũng không tệ lắm. Lê Lạc trả lời, giọng điệu có chút tùy ý: “Tôi đã gặp Thương tổng, oh, cũng chính là cha anh, chúng tôi cùng ăn một bữa cơm. Hôm nay cha anh lại hẹn tôi buổi chiều cùng đi đánh bóng, nhân tiện bàn thêm về hợp đồng.
Đánh bóng? Buổi chiều? Thương Ngôn giật mình, nhất thời không nói gì, đáy lòng trở nên rối rắm. Anh cảm thấy mình không nên nghĩ như vậy về cha của mình, chỉ là từ ngày anh nhìn thấy người phụ nữ trẻ tuổi đó bước lên xe của cha mình, anh không sao xóa đi những suy nghĩ như thế này được. Bàn bạc về hợp đồng mà sao còn hẹn cùng đi đánh bóng? Mặt Thương Ngôn đỏ lên.
Lê Lạc, chúng ta cùng đi nhé. Thương Ngôn mở miệng nói.
Ánh mắt Lê Lạc sáng lên: Thật tốt quá, tôi cũng muốn rủ anh đi cùng.
Anh đặt chiếc cốc lên quầy bar, ánh trăng chiếu lên mặt quầy bar đen bóng thành những vệt sáng. Trong nhà anh, bất kỳ đồ vật, thiết bị nào cũng đều có màu tối, vì vậy nhìn nội thất có vẻ rất đơn giản. Anh cảm thấy như vậy rất thoải mái, nhưng chị anh lại cho rằng nơi này luôn vắng lặng, không có một chút mùi vị nào của “Nhà”.
Nếu như nói tình cảm là một loại ngôn ngữ không lời, vậy còn giấc mơ của anh thì sao?
Là một người đàn ông lý trí, Tạ Uẩn Ninh có thể hiểu được nhu cầu sinh lý của mình. Tuy anh chưa từng mơ những giấc mơ như thế này, nhưng một người đàn ông trưởng thành có nhu cầu sinh lý là một chuyện rất bình thường, anh không cần phải suy nghĩ nhiều. Những nhu cầu sinh lý sẽ phản ánh vào giấc mơ, chuyện này anh có thể hiểu, có thể chấp nhận. Nhưng anh không có cách nào thuyết phục bản thân mình tiếp nhận việc người con gái trong giấc mơ của anh chính là Lê Lạc.
Tạ Uẩn Ninh lại uống một ngụm nước, bên tai vang lên lời Lê Lạc nói với anh tối nay, cô nói anh là người mà cô tôn trọng nhất, cô kính trọng anh như một người thầy, cô thích cách anh đối xử với cô như đối xử với một đứa trẻ...
Vậy mà anh lại mơ như vậy với một đứa trẻ? Tạ Uẩn Ninh lại uống thêm một ngụm nước lạnh, nhớ lại về giấc mơ bẩn thỉu của mình, rút ra được một kết luận chính là —— xong rồi!
Ngày hôm sau là thứ năm, Tạ Uẩn Ninh vẫn giữ sắc mặt bình thường, lái ôtô đến sở sinh hóa tế bào Thanh Hoài.
Thời gian Lê Lạc tới sở sinh hóa tế bào thường không khác với Tạ Uẩn Ninh là mấy, lúc cô đi từ trạm xe buýt tới cửa chính sở sinh hóa liền bắt gặp Tạ Uẩn Ninh đang lái xe vào. Nhìn thấy xe của Tạ Uẩn Ninh, cô lập tức vui vẻ vẫy vẫy tay chào Tạ Uẩn Ninh, trải qua những lời tâm sự tối hôm qua, cô cảm thấy quan hệ giữa cô và Tạ Uẩn Ninh càng thêm thân thiết hơn, cô vốn tưởng rằng Tạ Uẩn Ninh sẽ như đi chậm lại coi như đáp lại lời chào của cô, ai ngờ, vèo một cái—— anh lái xe thẳng vào bên trong, để lại cho cô một làn khói xe.
Lê Lạc mím môi, anh mù sao!
Từ cửa chính sở sinh hóa tế bào vào đến phòng thí nghiệm còn một đoạn đường khá dài, Lê Lạc chậm rãi bước đi. Phía sau truyền đến tiếng chuông leng keng, Lê Lạc nghiêng đầu quay lại, Thương Ngôn đang đạp xe, cất tiếng chào cô: Hi, chào buổi sáng!
Chào buổi sáng. Lê Lạc trả lời Thương Ngôn.
Thương Ngôn mặc áo khoác mỏng, trong tay cầm hai túi đồ ăn, vui vẻ hỏi cô: “Sáng nay tôi mua thừa một phần đồ ăn sáng, cho cô này.
Đồ ăn sáng? Lê Lạc chưa kịp phản ứng, Thương Ngôn đã nhét một túi đồ ăn vào trong tay Lê Lạc.
Về lý do tại sao anh lại mua thêm một phần đồ ăn sáng, có lẽ là vì hôm nay anh không thấy Lê Lạc đăng ảnh bữa sáng, ma xui quỷ khiến lại mua thêm một phần.
Đúng là hôm nay Lê Lạc không có thời gian làm bữa sáng, cũng không có thời gian ăn sáng. Tối hôm qua cô ngủ rất ngon, cô ngủ từ tối đến bảy giờ sáng. Cho nên cô trực tiếp đi tới sở sinh hóa, cô định sẽ tới nhà ăn ở sở sinh hóa tùy tiện ăn gì đó.
Nhìn bữa ăn sáng trong tay, Lê Lạc trêu anh: Phần đồ ăn này vốn là cho Giai Khởi đúng không?
Ah... Thương Ngôn không nói gì, coi như là thừa nhận.
Lê Lạc không khách khí, cũng không vì phần đồ ăn sáng này là Giai Khởi do không cần, vui vẻ đón nhận ý tốt của Thương Ngôn. Thương Ngôn dắt xe đi bên cạnh cô, hai người chạm mặt Tạ Uẩn Ninh vừa đỗ xe xong.
Giáo sư Tạ, buổi sáng tốt lành. Lê Lạc cầm túi đồ ăn sáng, chào Tạ Uẩn Ninh, cô nghĩ giờ thì anh đã nhìn thấy cô rồi chứ.
Đương nhiên là anh nhìn thấy, anh đâu có mù. Tạ Uẩn Ninh đi về phía Lê Lạc và Thương Ngôn, nhìn túi đồ ăn giống nhau trong tay hai người – sữa đậu Lan Lan. Đúng là đồ ăn cho trẻ con.
Chào buổi sáng, cậu. Thương Ngôn cũng chào Tạ Uẩn Ninh.
Chào buổi sáng. Tạ Uẩn Ninh trả lời một câu, tầm mắt nhàn nhạt liếc qua Lê Lạc, cảm thấy mình không nên suy nghĩ quá nhiều về giấc mơ tối qua. Quả thực Lê Lạc rất xinh đẹp, da trắng, lại rất khỏe mạnh, nhìn cô vừa khỏe vừa đẹp, rất phù hợp với gu của anh. Cộng thêm trong khoảng thời gian này, cô là người phụ nữ tiếp xúc với anh nhiều nhất, vì thế nên mới dẫn đến giấc mơ ngoài ý muốn kia.
Kết quả mới vừa thiết lập phòng tuyến trong lòng, bởi vì một câu nói của Lê Lạc mà một lần nữa lại sụp đổ. Lúc bọn họ cùng đi tới phòng thí nghiệm, đột nhiên Lê Lạc hỏi anh: Giáo sư, hôm nay chúng ta làm thí nghiệm à?
Buổi thí nghiệm sáng nay, Tạ Uẩn Ninh bình tĩnh quan sát Lê Lạc và Thương Ngôn phân tích mẫu vi sinh vật, hai người đều đã hoàn thành, miễn cưỡng tựa người vào bàn thí nghiệm, Tạ Uẩn Ninh dự định sẽ để Thương Ngôn và Lê Lạc cùng tham gia một hạng mục. Cách đó không xa, Lê Lạc và Thương Ngôn tiếp tục trao đổi về mẫu vật vừa phân tích dưới kính hiển vi.
Tạ Uẩn Ninh đi tới, đẩy hai người ra nói: Để tôi xem qua một chút.
...
Thí nghiệm kết thúc, Thương Ngôn nhận được tin nhắn hẹn ăn cơm trưa của Lâm Giai Khởi nên lái xe đi luôn. Trong tin nhắn Lâm Giai Khởi gửi một icon mặt khóc, sau đó nói: Thương Ngôn, lâu lắm rồi chúng ta chưa ăn trưa cùng nhau!
Đã lâu lắm rồi ư? Rõ ràng là ngày hôm qua hai người vừa cùng ăn tối.
Bên trong một nhà hàng ở Lan Đại, Lâm Giai Khởi viện cớ nói: Cơm trưa và cơm tối giống nhau sao? Từ khi anh tới thực tập ở sở sinh hóa, em chỉ có thể đi ăn cùng bạn cùng phòng.
Nếu như trước kia Thương Ngôn nghe được những lời oán trách này chắc chắn sẽ cảm thấy có lỗi, nhưng hiện tại anh chỉ cảm thấy bất lực, anh giải thích với Giai Khởi: Lái xe từ viện sinh hóa tế bào Thanh Hoài tới đây phải mất 20 phút .
Lâm Giai Khởi không nhịn được, lại nhắc tới Lê Lạc: Vậy có phải ngày nào anh cũng ăn trưa cùng Lê Lạc hay không?
Đúng vậy. Thương Ngôn ngẩng đầu trả lời Lâm Giai Khởi: “Nếu không thì sao?
Lâm Giai Khởi: Anh...
Buổi trưa cả anh và Lê Lạc đều ăn ở căn tin, chỉ là tranh thủ giờ nghỉ trưa để ăn chút gì đó, chẳng lẽ còn phải cố tình ăn riêng? Thương Ngôn hỏi ngược lại Lâm Giai Khởi, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Lâm Giai Khởi rất tức giận, nhưng nhớ tới lời dặn dò của mẹ, cô lại cầm đũa lên gắp cho Thương Ngôn một miếng thịt nướng. Được rồi, anh ăn nhiều một chút.
Thương Ngôn không nói thêm câu nào, nhìn miếng thịt nướng trong sống ngoài cháy trong bát, vẫn gắp lên ăn.
Thương Ngôn nói sẽ tới Lan Đại nên giờ nghỉ trưa Lê Lạc đứng ở hành lang chờ Tạ Uẩn Ninh đi xuống, cô đã quen với việc ở bên cạnh anh, cô định rủ Tạ Uẩn Ninh cùng tới căn tin ăn trưa.
Lê Lạc, cô không cần chờ tôi... Tạ Uẩn Ninh mở miệng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
Vâng. Lê Lạc cúi đầu, cô hiểu. Cô cảm thấy gần đây cô hơi ỷ lại vào Tạ Uẩn Ninh, có thể là do cô đã coi anh là bạn,cũng có thể là do cô đã quen với việc có người cùng ăn cơm trưa.
Câu nói hời hợt vừa rồi của Tạ Uẩn Ninh đã nhắc nhở cô rằng thật ra cô và anh không thân cận đến như vậy, Lê Lạc rất dễ dàng chấp nhận, chỉ là đáy lòng chung quy vẫn có chút mất mát.
Tạ Uẩn Ninh nhìn Lê Lạc cúi đầu, giải thích: Không phải hôm nào tôi cũng tới căn tin.
Oh... Hoá ra là như vậy. Lê Lạc mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Tạ Uẩn Ninh nói: “Giáo sư Tạ muốn ra ngoài ăn sao, em thì sao cũng được, chúng ta có thể cùng ra ngoài ăn... Em cũng không thiếu tiền.
Aizz! Cuối cùng Tạ Uẩn Ninh vẫn dẫn Lê Lạc cùng đi ăn lẩu.
Sau đó Lê Lạc nhận ra đi ăn cùng Tạ Uẩn Ninh cũng rất tốt, yêu cầu của Tạ Uẩn Ninh đối với thức ăn rât cao, vì thế những nhà hàng anh dẫn cô tới đều rất tốt, ví dụ như món canh tẩm bổ cô đang ăn chẳng hạn, mùi vị rất ngon.
Tạ Uẩn Ninh cũng rất thích ra ngoài ăn cùng Lê Lạc, không phải ở phòng thí nghiệm hay là nơi nào khác. Cùng ăn một bữa lẩu, Lê Lạc rất vui vẻ, Tạ Uẩn Ninh tựa vào lưng ghế, nói với Lê Lạc về chuyện chính thức tham gia vào các hạng mục của sở.
Ánh mắt Lê Lạc sáng lên: Em có thể sao?
Có thể. Tạ Uẩn Ninh trả lời, đồng thời nói thêm một câu: “Hoan nghênh cô cùng tham gia.
Lê Lạc vui mừng, không quên nhắc đến Thương Ngôn: Thương Ngôn thì sao?
Đương nhiên là... cũng thế. Cả hai người đều đã thông qua bài khảo sát. Tạ Uẩn Ninh nói tiếp: “Đợi hai người chính thức tham gia vào các hạng mục thì sẽ được nhận trợ cấp.
Quá tuyệt vời. Lê Lạc cảm khái, trong lúc nhất thời không biết làm sao có thể diễn tả được tâm trạng của mình khi nghe được tin này, sau đó dùng phương thức trực tiếp nhất nói với Tạ Uẩn Ninh: “Giáo sư Tạ, em thật sự ... yêu thầy chết mất!
Tạ Uẩn Ninh: ...
Còn có một việc. Tạ Uẩn Ninh mở miệng lần nữa, đặt đũa xuống, đồng thời nghiêm túc nhìn về phía Lê Lạc.
Thấy Tạ Uẩn Ninh nghiêm túc như vậy, Lê Lạc hơi bối rối, không biết Tạ Uẩn Ninh định nói với mình chuyện gì, nháy mắt một cái, cô cũng nghiêm túc hỏi: Chuyện gì ạ?
Không cần gọi tôi là giáo sư nữa. Tạ Uẩn Ninh nói. Bản thân anh cũng không phải là giáo sư, mặc dù nghiên cứu viên cao cấp và giáo sư là cùng một cấp bậc. Trước kia Lê Lạc đi theo anh học tập, cô gọi anh một tiếng giáo sư cũng không có vấn đề gì. Chỉ là trải qua giấc mơ tối hôm qua, anh thật sự không muốn mang cái danh hiệu này nữa. Mang danh giáo sư thì cũng phải có dáng vẻ của giáo sư.
Ah! Vậy mà cô còn tưởng rằng có chuyện gì. Lê Lạc mím môi, không gọi là giáo sư nữa ư, suy nghĩ một chút cô nói: Vậy em gọi là lão sư nhé, Tạ lão sư?
Lão sư... Cái này cũng không thể! Tạ Uẩn Ninh lắc đầu một cái.
Tại sao lại có người phiền phức như vậy chứ! Tạ Uẩn Ninh muốn trêu cô sao? Lê Lạc không thể hiểu nổi, buồn bực hỏi anh: Vậy em phải gọi như thế nào? Trực tiếp gọi là Tạ Uẩn Ninh sao? Không phải là thầy nói chúng ta không bằng vai phải lứa sao...
Đương nhiên là hai người không bằng vai phải lứa rồi. Tạ Uẩn Ninh cũng suy nghĩ một chút, Lê Lạc và Thương Ngôn cùng tuổi, hay là để cô gọi theo Thương Ngôn? Thôi, ngàn vạn lần không được. Tạ Uẩn Ninh lạnh nhạt nói: Cô cứ xưng hô với tôi như Chu Bắc ấy.
Được. Lê Lạc đồng ý, lập tức sảng khoái kêu một tiếng: “Lão Tạ.
Tạ Uẩn Ninh: ...
Lê Lạc cười hì hì, vừa rồi là cô cố ý, liền vội vàng sửa lại lời nói, kính cẩn lễ phép kêu anh một tiếng: Được rồi, tổ trưởng, Phó sở trưởng!
Tạ Uẩn Ninh đứng dậy trả tiền, cầm lấy hóa đơn. Dù vậy, lúc Lê Lạc chọn món cũng đã nhẩm tính tiền. Cô chuyển một nửa số tiền vào tài khoản của Tạ Uẩn Ninh.
Tạ Uẩn Ninh nhìn thông báo Lê Lạc chuyển tiền, tùy cô.
Buổi trưa hôm nay Tạ Tịnh Di cũng hẹn Lâm Hi Âm cùng đi ăn, hai người ăn ở một nhà hàng quen. Trưa thứ năm hàng tuần cô và Lâm Hi Âm đều cùng nhau đi spa, sau đó cùng đi ăn cơm trưa, hàn huyên về những chuyện vụn vặt.
Tạ Tịnh Di không phải là người thích giao du, ngoại trừ người nhà ra, cô đối xử với những người khác rất lạnh nhạt, cho nên cũng không có nhiều bạn. Sau khi gả cho Thương Vũ cô mới quen Lâm Hi Âm. Lúc đó chồng của Lâm Hi Âm là Phương Tử Văn vẫn làm việc cho Thương Vũ, cho nên chỉ cần công ty tổ chức sự kiện gì, Lâm Hi Âm cũng sẽ chủ động đi cùng cô, hai người quen biết cũng đã gần hai mươi năm, quan hệ vẫn rất tốt.
Tạ Tịnh Di muốn tìm người giúp cô xử lí chuyện những bức ảnh. Chuyện này cô không thể nói với người nhà, không thể nói với Thương Vũ, càng không thể nói với Thương Ngôn, cho nên cô chỉ có thể nói với Lâm Hi Âm, hy vọng Lâm Hi Âm có thể cho cô một lời khuyên.
Tạm thời cô không muốn đánh rắn động cỏ, Thương Vũ đã đồng ý cùng đi du lịch với cô, cô có rất nhiều thời gian và cách thức để xử lý thật tốt chuyện hôn nhân của mình. Cô không muốn làm to chuyện, vì thế cô mới quyết định nói với Lâm Hi Âm. Từ trước tới nay tới nay, Lâm Hi Âm vẫn luôn biết nhiều cách xử lý hơn cô. Lấy ra một tấm hình, Tạ Tịnh Di đặt xuống trước mặt Lâm Hi Âm, đó là bức ảnh tài xế Phùng mở của xe giúp một người phụ nữ trẻ tuổi.
Phụ nữ đều rất nhạy cảm. Lâm Hi Âm chỉ cần nhìn bức ảnh một chút liền hiểu ra.
Biết được sự tình, Lâm Hi Âm tức giận mắng: “Những cô gái trẻ bây giờ đúng là không biết xấu hổ là gì.
Ngừng lại một chút, Lâm Hi Âm lại hỏi: Muốn điều tra một chút sao?
Chờ tôi trở về rồi tính tiếp. Tạ Tịnh Di nói với Lâm Hi Âm: “Mấy ngày nữa tôi và Thương Vũ sẽ ra ngoài chơi một chuyến, sau khi trở về tôi sẽ quyết định chuyện này.
Ah... Lâm Hi Âm an ủi Tạ Tịnh Di vài câu, sau đó cúi đầu uống một ngụm canh, cô thật sự không thể không bội phục Tạ Tịnh Di, tới lúc này mà vẫn còn có thể đối diện với chồng mình, thậm chí còn có thể cùng đi du lịch với chồng.
Thật ra thì về chuyện Thương Vũ ngoại tình Lâm Hi Âm cũng rất bất ngờ, đồng thời không hiểu sao trong lòng cô lại có chút vui vẻ. Cô yêu Thương Vũ nhiều năm như vậy, ghen tỵ với Lâm Thanh Gia nhiều năm như vậy, cuối cùng Thương Vũ lại cưới Tạ Tịnh Di. Bây giờ thì sao, còn không phải là Tạ Tịnh Di đã thua cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia sao. Lâm Hi Âm nghĩ tới Phương Tử Văn, mặc dù anh ta không bằng Thương Vũ, nhưng anh ta lại hết lòng yêu mình, đối xử với mình như đối với hoàng hậu.
Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, Lâm Hi Âm cũng cảm thấy đồng tình với Tạ Tịnh Di, cô kéo tay Tạ Tịnh Di, khẳng định lại bằng một giọng điệu khinh miệt: Tịnh Di, những bức ảnh này chắc chắn là do tiểu tam kia cố tình gửi tới để khiêu khích cô... Tóm lại loại chuyện như vậy nhất định phải điều tra rõ, chúng ta sẽ cùng nhau bắt con tiện nhân kia!
...
Thật ra, kể từ sau sinh nhật của Tạ Tịnh Di, Thương Vũ vẫn không hề liên lạc với Chương Tử Nguyệt.
Một mặt Thương Vũ cố ý lạnh nhạt, mặt khác, Thương Vũ thừa nhận hứng thú của mình đối với Chương Tử Nguyệt đã giảm đi rất nhiều. Hiện tại Chương Tử Nguyệt sắp phát điên rồi, không liên lạc được với Thương Vũ khiến cô không khỏi có chút sợ, vì thế cô trực tiếp gọi điện thoại cho lão Phùng.
Ở đầu dây bên kia, lão Phùng cung kính nói đỡ cho Thương Vũ, sau đó lại hết lòng quan tâm nhắc nhở một câu: Chương tiểu thư, cứng quá sẽ gãy.
Cứng quá sẽ gãy, mọi chuyện đều như thế, tình cảm cũng như thế —— yêu quá, tham quá, cố chấp quá đều không phải là chuyện tốt.
Trong văn phòng ở AC, Thương Vũ dựa lưng vào ghế, nhấc điện thoại lên, nói với thư ký Ngô: Về chuyện hợp tác với Uy Nhĩ Tư, cậu hãy sắp xếp một chút. Cũng không thể kéo dài như vậy...
Lúc Lê Lạc nhận được điện thoại của thư ký Ngô, cô đang ngồi một mình ở công viên Lan Thương nhìn mấy ông chú, bà dì khiêu vũ, nhàm chán suy nghĩ một chút, nếu như lúc ấy cô không lựa chọn “Ngủ đông”, liệu có phải là bây giờ cô cũng đang đứng đây khiêu vũ cùng bọn họ hay không?
Đương nhiên là không, nếu như không “Ngủ đông”, hiện tại cô đã là một đống xương khô.
Thư ký Ngô hẹn cô chơi golf, Lê Lạc nói: ... Tôi không biết đánh golf.
Tennis thì sao? thư ký Ngô nói: “Thương tổng của chúng tôi đánh tennis rất tốt, nếu như Lê tiểu thư cảm thấy hứng thú thì có thể cùng nhau so tài một chút.
Oh, Thương tổng còn có thể đánh tennis sao? Lê Lạc cầm điện thoại di động, giơ chân đá một viên đá cuội, nhẹ nhàng hít thở không khí trong lành buổi đêm, nói: “Được, tôi cũng rất hy vọng có thể so tài cùng Thương tổng.
Được, vậy tôi sẽ sắp xếp thời gian và địa điểm, sau đó sẽ nói lại với cô. Thư ký Ngô nói.
Lê Lạc cúp điện thoại di động, cô đạp xe từ công viên Lan Thương ra, nhìn thấy trước mặt chính là chung cư cao cấp của Tạ Uẩn Ninh. Cô liền dừng lại, gọi cho Tạ Uẩn Ninh một cuộc điện thoại.
Tạ Uẩn Ninh đang chạy trên máy chạy bộ, anh dừng lại nghe điện thoại của Lê Lạc: Chuyện gì?
Không có việc gì! Lê Lạc ngồi trên xe đạp, ngước đầu nói: “Giáo sư Tạ... Không phải, tổ trưởng, thầy ở tầng mấy vậy, em đang ở trước chung cư của thầy, cho nên muốn tới chào hỏi một chút.
Tạ Uẩn Ninh: ...
Anh bước xuống khỏi máy chạy bộ, đi tới trước cửa sổ sát đất, đúng là nhìn thấy Lê Lạc đang ngồi trên chiếc xe đạp, từ tầng 26 nhìn xuống, cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng đang ngẩng đầu nhìn tòa chung cư.
Tạ Uẩn Ninh bình tĩnh nói: Tôi ở tầng hai mươi sáu, cô nhìn về bên trái đi, tôi đang đứng trước cửa sổ.
Một, hai, ba, bốn... Lê Lạc nhìn lên, sau đó vui vẻ nói: “Giáo sư, em thấy thầy rồi! Theo hướng Tạ Uẩn Ninh chỉ, Lê Lạc nhìn thấy Tạ Uẩn Ninh đang đứng bên cửa sổ, cô giơ tay lên vẫy vẫy, cất tiếng chào anh.
Không biết vì sao mỗi khi tâm tình rối loạn cô lại muốn trò chuyện cùng Tạ Uẩn Ninh. Nhớ tới lời nhắc nhở của Tạ Uẩn Ninh ngày hôm qua, Lê Lạc sửa lại cách xưng hô: Em đi đây, Tạ... Tổ trưởng.
Tạ Uẩn Ninh thở dài một cái, cầm điện thoại di động nói: Cô muốn xưng hô thế nào thì cứ xưng hô như vậy đi, không cần cố sửa nữa.
Được. Lê Lạc đồng ý, sau đó lại nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh mỉm cười một cái, cuối cùng cô nói hẹn gặp lại, cúp điện thoại di động, tâm tình thoải mái mà đạp xe rời đi. Cô đạp rất nhanh, làm gió đêm thổi lên mặt, lên áo khoác của cô.
Về chuyện Lê Lạc thay đổi cách xưng hô với Tạ Uẩn Ninh, ngày hôm sau, Thương Ngôn tò mò hỏi cô: Lê Lạc, sao cô lại thay đổi cách xưng hô với cậu?
Lê Lạc cũng rất bất đắc dĩ: Không biết, giáo sư Tạ không thích tôi gọi là giáo sư.
Tuy vậy Lê Lạc cảm thấy nguyên nhân dường như không phải là như vậy, Tạ Uẩn Ninh cảm thấy “giáo sư” không dễ nghe? Thương Ngôn cũng cảm thấy thắc mắc, dạo gần đây cậu rất quan tâm đến Lê Lạc, thậm chí còn quan tâm hơn cả quan tâm đến mình.
Lê Lạc ngẩng đầu lên, hỏi Thương Ngôn một chuyện: Thương Ngôn, anh biết tập đoàn AC chứ?
Tập đoàn AC? Thương Ngôn sờ mũi, tò mò hỏi: “Lê Lạc, sao tự dưng cô lại hỏi về AC?
AC không phải là công ty mỹ phẩm tốt nhất trong nước sao? Trước đây tôi từng bán bản quyền sản phẩm cho công ty mỹ phẩm Uy Nhĩ Tư, hiện tại họ muốn hợp tác phát triển sản phẩm cùng AC, bởi vì tôi đang ở trong nước nên Uy Nhĩ Tư muốn tôi gặp người của AC trước. Lê Lạc giải thích với Thương Ngôn, sau đó mỉm cười, ánh mắt giảo hoạt nói: “Bởi vì tổng giám đốc AC họ Thương, cho nên tôi mới hỏi anh một chút .
Hoá ra là như vậy . Thương Ngôn cười cười, nói với cô: “Thương Vũ là cha tôi, AC là công ty nhà chúng tôi.
Trời ạ. Lê Lạc tỏ vẻ kinh ngạc, cảm khái nói: “Hóa ra tôi đang ngồi đối diện với thiếu gia nhà họ Thương sao, thất kính, thất kính rồi.
Lê Lạc, cô đừng trêu chọc tôi. Thương Ngôn khiêm tốn hỏi Lê Lạc: “Vậy cô đã gặp chưa? Đàm phán như thế nào rồi?
Cũng không tệ lắm. Lê Lạc trả lời, giọng điệu có chút tùy ý: “Tôi đã gặp Thương tổng, oh, cũng chính là cha anh, chúng tôi cùng ăn một bữa cơm. Hôm nay cha anh lại hẹn tôi buổi chiều cùng đi đánh bóng, nhân tiện bàn thêm về hợp đồng.
Đánh bóng? Buổi chiều? Thương Ngôn giật mình, nhất thời không nói gì, đáy lòng trở nên rối rắm. Anh cảm thấy mình không nên nghĩ như vậy về cha của mình, chỉ là từ ngày anh nhìn thấy người phụ nữ trẻ tuổi đó bước lên xe của cha mình, anh không sao xóa đi những suy nghĩ như thế này được. Bàn bạc về hợp đồng mà sao còn hẹn cùng đi đánh bóng? Mặt Thương Ngôn đỏ lên.
Lê Lạc, chúng ta cùng đi nhé. Thương Ngôn mở miệng nói.
Ánh mắt Lê Lạc sáng lên: Thật tốt quá, tôi cũng muốn rủ anh đi cùng.
/156
|