Tạ Uẩn Ninh, chúng ta chia tay đi. Em cảm thấy chúng ta không hợp nhau. Em nghiêm túc...
Anh nắm chặt tờ giấy trong tay, từng chữ, từng chữ mạnh mẽ rơi vào trong mắt. Anh có thể tưởng tượng ra giọng điệu và dáng vẻ của Lê Lạc nếu cô tự mình nói với anh ba câu này.
Nhất định cô sẽ chột dạ tới mức nói không nên lời.
Cho nên cô mới phải dùng cách này để đưa ra đề nghị chia tay.
Tạ Uẩn Ninh tiếp tục chớp mắt, hít thở, sau đó lại chớp mắt, cuối cùng bình tĩnh, yên lặng dựa vào ghế ngồi. Anh không hiểu, anh và cô không hợp nhau chỗ nào? Anh có thể thích hợp với cô, cô lại không thích hợp với anh rồi sao?
Trước khi Lê Lạc đưa cho anh bản báo cáo này, sau khi Tạ Uẩn Ninh và bọn Chu Bắc kết thúc buổi họp, Chu Bắc thong thả nói: Tổ trưởng, hôm qua Thương Ngôn vừa chia tay, mấy ngày này nếu cậu có muốn thể hiện tình cảm với Lê Lạc thì cũng chú ý một chút, tránh để Thương Ngôn nhìn thấy lại khổ sở. Thật đúng là tình yêu đẹp thì chóng tàn...
Tình yêu đẹp thì chóng tàn. Tạ Uẩn Ninh không yêu qua mạng, nhưng anh cũng biết câu danh ngôn này.
Nhưng anh đã được hưởng chút đẹp đẽ của tình yêu nào đâu... Không phải là hai người vừa mới bắt đầu sao?
Tạ Uẩn Ninh lại nhìn tờ giấy Lê Lạc để lại cho anh một lần nữa, vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi, không nhịn được khịt mũi cười lạnh.
Quay đầu, nhìn ra màn tuyết bên ngoài cửa sổ, trong lòng cũng hiểu ra một chút. Phòng làm việc của anh đối diện với đoạn đường trồng cây bạch quả. Tuyết rơi suốt cả đêm hôm qua,vì thế nên hôm nay tuyết đọng lại rất nhiều. Chỉ tiếc là cành cây bạch quả không chịu được nặng, tuyết trắng trĩu nặng trên cành rồi rơi xuống đất.
Tại sao Lê Lạc lại muốn chia tay, anh suy nghĩ một chút, nhiều ít cũng hiểu được một chút. Chính là bởi vì như vậy, anh mới cảm thấy khó có thể tin, thậm chí lòng cũng nguội lạnh. Ngày đó anh nên nói rõ ràng mọi chuyện với cô, nam nữ đã nói chuyện yêu đương thì không nên tùy tiện nói chia tay. Anh vẫn cho rằng những chuyện đơn giản như vậy, một cô gái thông minh như Lê Lạc phải hiểu rất rõ mới đúng.
Cô không hiểu sao? Không, chắc chắn là cô rất hiểu.
Ngàn vạn lần đừng nói chia tay. Nếu như em nói ra, tôi nhất định sẽ đáp ứng em, tuyệt đối không ép em. Những lời anh nói ngày đó nay lại vang lên bên tai anh.
Anh nghĩ, Lê Lạc không chỉ hiểu anh, mà lúc cô viết bức thư này, cô còn biết anh sẽ trả liowf nhưu thế nào.
Cho nên, phải làm thế nào đây?
Xoạt một tiếng, Tạ Uẩn Ninh xé lá thư thành hai mảnh, vò thành một cục. Nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó dùng sức ném mạnh vào thùng rác.
...
Lê Lạc trở lại Cửa Bắc Lan Đại, trời đã bắt đấu tối. Đèn đường chiếu lên những đống tuyết bị chất lại ven đường. Có lẽ là do tâm trạng không tốt, không hiểu sao cô lại có chút thương xót. Cơn gió lạnh thổi qua, Lê Lạc rùng mình một cái, vội vàng tìm một quán ăn ấm áp để ăn tối.
Phải ăn no thì tâm trạng mới có thể tốt lên. Cô không thể để bản thân cứ mất tinh thần thế này được, tâm trạng không tốt sẽ làm hao mòn ý chí. So với thù hận, nhiều lúc tâm trạng không tốt mới là thứ gây chết người, bởi vì nó có thể từ chậm rãi ăn mòn niềm tin và sự kiên trì của một người.
Trong lòng có thù hận, ngược lại lại có thể giữ được sức lực và tinh thần.
Lê Lạc đạp lên tuyết, thật sự không nghĩ ra nên ăn cái gì, cô gọi điện thoại cho Tiểu Thụ, hỏi Tiểu Thụ đã ăn tối chưa, nếu như cô chưa ăn thì có muốn ra ngoài ăn chung không.
Tiểu Thụ vẫn đang đi dạy thêm, phải hơn 8 giờ mới về.
Không biết vì sao, nhưng cô rất muốn có ai đó cùng đi ăn tối với mình, Lê Lạc nói với Tiểu Thụ: Vậy chị tới đón em, sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm.
Tiểu Thụ đồng ý.
Lê Lạc trở về nhà trọ lấy xe, sau đó mở google map, nhập địa chỉ Tiểu Thụ gửi cho cô, lái xe thể thao ra khỏi bãi đỗ xe.
Thời gian trước cô vẫn luôn đi cùng với Tạ Uẩn Ninh, đã lâu rồi cô chưa lái chiếc xe thể thao này.
Khoảng 8 giờ tối, Lê Lạc đến một khu chung cư gần đó đón Tiểu Thụ, sau đó dẫn Tiểu Thụ cùng nhau đi ăn lẩu. Chính là quán lẩu cao cấp nhất ở Thành phố Lan mà cô đã từng tới lần trước. Tiểu Thụ yên lặng ngồi trên ghế lái phụ, suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng nói: Lê Lạc, chị không cần đối xử với em tốt như vậy... Em không trả nổi ân tình của chị.
Đứa bé ngốc. Lê Lạc quay đầu lại nói với Tiểu Thụ: Hôm nay tâm trạng chị không tốt nên mới rủ em cùng đi ăn, em nghĩ nhiều làm gì. Chị còn phải cảm ơn em vì đã đi cùng chị.
A, tâm trạng chị không tốt ư? Tiểu Thụ quan tâm hỏi cô: “Có chuyện gì sao?
Lê Lạc ngửa đầu, cô không nỡ nói rằng cô tự thất tình.
Lê Lạc đỗ xe vào bãi đỗ xe, sau đó dẫn Tiểu Thụ vào quán lẩu, đi theo phục vụ tới chỗ ngồi gần cửa sổ, kết quả đúng là trùng hợp, gặp phải Lâm Giai Khởi và ba cô bạn cùng phòng cũ của cô ta.
Ngay phía đối diện, Lâm Giai Khởi và ba vị bạn học ở Lan Đại đang ăn, bọn họ đồng thời liếc mắt qua đây. Lê Lạc cảm thấy kỳ lạ, tại sao Lâm Giai Khởi vẫn còn đi ăn cùng mấy cô bé ở Lan Đại này?
Mà lại còn trùng hợp đến mức gặp bọn cô nữa.
Lâm Giai Khởi cũng không nghĩ sẽ gặp phải Lê Lạc và Chu Tiểu Thụ, trong lòng càng chắc chắn về suy đoán của mình.
Hôm nay Lâm Giai Khởi được bạn cùng phòng cũ mời đi ăn, chỉ là Lâm Giai Khởi cũng chẳng muốn ăn bữa cơm này chút nào. Lần trước các bạn cùng phòng đã mặc kệ cô đối diện với mọi chuyện khiến cô rất thất vọng. Lần này họ mời cô ăn cơm, nói cũng dễ nghe lắm, cái gì mà sang năm cô ra nước ngoài rồi, bọn họ không còn cơ hội gặp lại cô nữa. Còn tưởng rằng cô không biết là bọn họ chỉ muốn xem cô làm trò cười sao.
Lâm Giai Khởi cảm thấy nực cười, cô thì có trò cười gì cho họ xem? Giống như ba mẹ từng nói với cô vậy, cứ coi như cô không học ở Lan Đại, cô cũng vẫn hơn hẳn bọn họ. Cô có thể ra nước ngoài, cô có thể mua xe trước khi có bằng lái, thậm chí còn tìm được một người bạn trai tốt hơn Thương Ngôn. Bọn họ thì sao? Còn chưa biết sau này có tìm được một công việc ổn định hay không ấy!
Bởi vì không nhịn nổi sự tức giận, lại muốn chứng minh cho bọn họ xem, Lâm Giai Khởi đồng ý đi ăn cùng bạn cùng phòng. Cô chọn địa điểm là ở Cửa Bắc Lan Đại, lại chọn quán lẩu đắt tiền nhất. Không chỉ ăn mặc thật xinh đẹp rồi mới tới, còn mang theo chiếc túi xách hàng hiệu mẹ mới mua cho cô nữa. Trước lúc Lê Lạc và Chu Tiểu Thụ tới đây, cô còn rủ các bạn cùng phòng đi chọn xe cùng cô.
Sau đó, cô nghe được từ các bạn cùng phòng một chuyện, lớp trưởng Trương Dược từng theo đuổi cô dạo gần đây đang theo đuổi Chu Tiểu Thụ... Tất cả đều giống như một trò hề! Lâm Giai Khởi liếc mắt nhìn Lê Lạc và Chu Tiểu Thụ, nặn ra một nụ cười giễu cợt.
Đã trải qua cơn bão táp trên mạng, phong cách của Lâm Giai Khởi đã thay đổi rất nhiều, không còn là dáng vẻ nữ sinh yêu kiều như một nàng công chúa nữa, đương nhiên cô cũng không thèm tỏ ra thân thiện với Lê Lạc nữa. Nhìn thẳng về phía Lê Lạc và Tiểu Thụ, Lâm Giai Khởi mỉa mai Chu Tiểu Thụ.
Chu Tiểu Thụ đỏ mặt, cúi đầu.
Lê Lạc xoay người, nói với nhân viên phục vụ: Đổi chỗ giúp chúng tôi.
Phục vụ vội vàng đồng ý: Được, tôi sẽ sắp xếp ngay.
Đang chuẩn bị rời đi, Lâm Giai Khởi mở miệng lần nữa: Lê Lạc, đừng tưởng rằng tôi không biết, người hãm hại tôi chính là cô.
Giọng điệu của Lâm Giai Khởi rất chắc chắn, giọng nói run run giống như vừa nói vừa cắn răng nghiến lợi.
Lê Lạc quay đầu lại, cô muốn tranh luận sao?
Không sai, đúng là Lâm Giai Khởi muốn tìm Lê Lạc tính sổ, bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ không bao giờ tỏ ra lịch sự, khách sáo với Lê Lạc nữa. Lâm Giai Khởi nhìn thẳng về phía Lê Lạc, ánh mắt độc ác đỏ bừng: Ngay cả chuyện mình làm mà cũng không dám nhận à?
Lê Lạc nở nụ cười, là một nụ cười thật sự, không giống nụ cười giả dối của Lâm Giai Khởi. Giữ nguyên nụ cười trên môi, cô tiến hai bước về phía Lâm Giai Khởi, Lâm Giai Khởi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, vẫn tức giận như trước.
Cái dáng vẻ này cực kỳ giống Lâm Hi Âm. Lê Lạc khẽ “À” một tiếng, không nặng không nhẹ hỏi ngược lại Lâm Giai Khởi: Giai Khởi, ý cô là tôi hãm hại cô cướp mất vị trí của Tiểu Thụ sao? Hay là hãm hại cô trở thành hoa khôi của Lan Đại?
Nhẹ nhàng, thản nhiên, Lê Lạc nhắc nhở Lâm Giai Khởi bản chất của sự việc.
Chung quy lại, Lâm Giai Khởi vẫn còn non và xanh lắm. Lâm Giai Khởi đỏ mặt, nói không nên lời.
Ngược lại cô... Lê Lạc tiếp tục giật giật khóe miệng: Bức ảnh và bài viết bôi nhọ danh dự tôi trên diễn đàn Lan Đại là do ai đăng, hẳn là chúng ta đều biết rõ.
Không nói thêm gì nữa, Lê Lạc trực tiếp dẫn Tiểu Thụ đi.
...
Sau khi từ quán lẩu trở về, Lê Lạc đưa Tiểu Thụ trở về ký túc xá Lan Đại trước, sau đó mới lái xe trở về nhà trọ. Ăn uống no nê, cô ngồi ở ghế lái, không hiểu sao lại không muốn xuống xe, tiếp tục ngồi nghe nhạc một lát, khẽ ngâm nga vài câu.
Cô nhìn điện thoại di động, Tạ Uẩn Ninh không gửi cho cô một tin nhắn nào, cũng không gọi điện thoại. Cô không biết mình đang cảm thấy tiếc nuối hay là may mắn.
Ban đầu, trong bức thư chia tay 1000 chữ, cô đã viết rất rõ lý do chia tay, nhưng bởi vì cô nghĩ có lẽ Tạ Uẩn Ninh cũng sẽ không hỏi cô, nên sau đó cô chỉ viết vài dòng, cô nghĩ nếu như Tạ Uẩn Ninh hỏi cô, cô sẽ nói cho anh biết lý do.
Chỉ là, Tạ Uẩn Ninh cũng không phải là một người đàn ông bình thường. Từ lúc nhận được thư chia tay đến bây giờ, dù là một cái rắm cũng không để cho cô nghe thấy.
Lê Lạc xách theo túi xách xuống xe, cô đi từ tầng hầm B2 lên tầng 1, bởi vì cô phải nhận một bưu phẩm. Nhân viên bưu điện nhắn tin cho cô, anh ta đã để bưu phẩm trong hòm thư, Lê Lạc lấy từ trong hòm thư ra một cái hộp giấy.
Hộp giấy nhỏ không nặng không nhẹ, không lớn không nhỏ, được bọc rất cẩn thận. Rất kỳ lạ, rốt cuộc bên trong là cái gì.
Lê Lạc rất may mắn, mặc dù hôm nay cô thất tình nhưng vẫn giữ hai phần cảnh giác, lúc mở hộp ra cũng không hề lơ là. Bên trong chiếc hộp giấy nhỏ là một con rắn, còn sống, màu xám đen. Trong chớp mắt, con rắn bị nhốt trong hộp mấy ngày liền lao về phía cô, thè ra chiếc lưỡi dài đỏ như máu.
Sợ sao? Đương nhiên...
Nhưng bây giờ không có ai có thể giúp được cô, thậm chí gọi bảo vệ cũng không kịp. Con rắn đã chui từ trong hộp ra ngoài, Lê Lạc chịu đựng sự ghê tởm tóm được đầu rắn, bàn tay nắm chặt đến phát run, sau đó cô vơ lấy chiếc dao Thụy Sĩ trên bàn, đâm thẳng đến vị trí bảy tấc trên mình rắn.
Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, không hề chùn tay.
Máu phun ra ngoài, Lê Lạc ném con rắn chết vào trong hộp, đôi tay vẫn đang phát run, bởi vì quá sợ hãi mà nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô dán kín chiếc hộp lại, sau đó đi ra ban công gọi một cuộc điện thoại: Điều tra giúp tôi về bưu phẩm mang mã số...
Kiểu đe dọa tàn nhẫn này chắc chắn là giao hàng qua mạng, chỉ cần có mã số bưu phẩm là có thể tra được địa điểm giao hàng, sau đó tra được người giao hàng, cuối cùng tra được người nào đã gửi hàng...
Mặc dù, trong lòng cô đã có đáp án.
Cúp điện thoại di động, Lê Lạc nhìn chiếc hộp trong phòng, trong lòng vẫn cảm thấy rợn tóc gáy. Đột nhiên cô cảm thấy may mắn, thật may vì cô đã chia tay với Tạ Uẩn Ninh nên anh không phải chứng kiến cảnh tượng đáng sợ này.
Mặc dù đã xử lý con rắn xong, nhưng đến nửa đêm cô vẫn không ngủ nổi. Ngày hôm sau, bên kia đã đưa cho cô một đáp án chắc chắn.
Rắn có đáng sợ không, rất đáng sợ, nhưng lại không đáng sợ bằng lòng người.
Đại khái là vì chuyện con rắn tối qua, sáng sớm hôm nay Lê Lạc hơi sốt. Cô đặt mua thức ăn trên mạng, sau đó giao chiếc hộp đã gói lại cẩn thận cho anh giao hàng cô quen. Bởi vì quen biết nên anh giao hàng cũng không kiểm tra xem bên trong chiếc hộp có cái gì.
Cô nói với anh: Là một món quà gửi cho người quen.
Chuyển phát trong nội thành nên chỉ mất khoảng nửa ngày là bên kia sẽ nhận được.
Buổi trưa, lúc Lâm Giai Khởi tan học thì nhận được một bưu phẩm, bởi vì bình thường cô vẫn thường xuyên nhận được bưu phẩm nên lúc trở về ký túc xá liền mở ra xem. Chỉ trong chớp mắt, Lâm Giai Khởi thét chói, sợ đến phát điên, chạy ra khỏi ký túc xá.
Cho dù chỉ là một con rắn chết nhưng vẫn khiến Lâm Giai Khởi sợ đến phát khóc.
Lâm Giai Khởi lập tức gọi điện thoại cho mẹ: Mẹ... Có người gửi cho con một con rắn... A a a... A a a a!
Lâm Giai Khởi run rẩy.
Lê Lạc muốn xin nghỉ một ngày, cô gửi tin nhắn cho Tạ Uẩn Ninh, Tạ Uẩn Ninh trả lời cô một câu Có thể , không nói thêm gì cả. Lê Lạc bị sốt và sổ mũi, cô dựa vào ban công uống nước ấm, hít một hơi.
Trên đời này một người đi chân đất vĩnh viễn sẽ không sợ kẻ đi giày. Đối với Lâm Hi Âm, ban đầu cô vẫn hơi e ngại, chuyện năm đó rõ mồn một trước mắt khiến cô không có cách nào đánh giá được rốt cuộc Lâm Hi Âm đáng ghê tởm đến mức nào, hơn nữa, cô ta còn hơn cô hai mươi năm kinh nghiệm sống.
Nhưng đến hôm nay, cô đột nhiên đã nghĩ thông suốt, tại sao cô lại phải sợ Lâm Hi Âm chứ, cô ta là một người phụ nữ có chồng và con gái, lại còn thích hư danh, cô ta có gì đáng sợ chứ. Lâm Hi Âm vẫn còn rất nhiều vướng bận, không phải sao?
Mà cô, chỉ có một thân một mình.
Thật tò mò, không biết hôm nay lúc Lâm Hi Âm nhận được điện thoại của con gái Lâm Giai Khởi sẽ cảm thấy thế nào? Con rắn cô ta gửi cho cô, cô đem trả lại cho Lâm Giai Khởi.
Không sao, bắt đầu từ hôm nay, bất kể Lâm Hi Âm đưa cho cô cái gì, cô đều sẽ trả lại hết, còn phải trả lại gấp vạn lần! Không chỉ trả lại cho Lâm Hi Âm, cô còn phải lấy lại toàn bộ những gì thuộc về Lâm gia.
Cho nên kể từ hôm nay, những ngày tháng tốt lành của Lâm Hi Âm đã bắt đầu rồi!
Ngày hôm sau, Lê Lạc đến viện sinh hóa tế bào Thanh Hoài sớm hơn bình thường nửa tiếng, cho nên cô không nhìn thấy xe của Tạ Uẩn Ninh như mọi khi. Ngồi trong phòng nghiên cứu, cô cầm điện thoại di động đọc bài viết mà Lâm Giai Khởi đăng lên ngày hôm qua. Ngày hôm qua, sau khi nhận được món quà của cô, Lâm Giai Khởi đã đăng lên weibo một đoạn văn dài lê thê —— “Gửi kẻ độc ác nhất trên thế gian này”. Lê Lạc vừa cố nhịn cười vừa đọc bài viết, không biết khi Lâm Hi Âm đọc được những lwoif chửi rủa của con gái mình sẽ có tâm trạng như thế nào nhỉ?
Bởi vì nhận được con rắn đó khiến cô rợn tóc gáy mà hai ngày nay cô gần như không ngủ được chút nào, cô muốn tới quán rượu giết thời gian nhưng lại nhớ tới lời dặn dò của Tạ Uẩn Ninh, cô đành nằm trong ghế tổ chim đến khi trời sáng.
Sáng nay, cô tới phòng nghiên cứu khá sớm, cô đắp chăn nằm trên ghế salon, tự dưng lại buồn ngủ, lập tức ngủ thiếp đi.
Lại còn ngủ mơ.
Thật ra thì cũng không hẳn là mơ, chợp mắt sau mấy ngày không ngủ được, những hình ảnh hiện lên trong đại não không phải là mộng cảnh, mà là chuyện cũ. Trước đây lúc cô bị Kê Tử đánh, Tạ Uẩn Ninh hỏi cô rằng có phải đây là lần đầu tiên cô bị người ta đánh vào miệng hay không.
Cô gật gật đầu nói đúng.
Nhưng thật ra thì đó không phải là lần đầu tiên, còn có một lần nữa. Đó là lúc ba mẹ cô qua đời trong bệnh viện, Lâm Hi Âm đã tát cô một cái, mắng cô ích kỷ.
Sau khi gặp tai nạn xe, ba cô mất ngay tại chỗ, còn mẹ cô được chăm sóc trong phòng ICU, cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Khả năng phẫu thuật thành công là không cao, mặc dù vẫn có khả năng mẹ cô sẽ tỉnh lại, nhưng chỉ là 30%, sau khi tỉnh lại cũng vẫn có thể trở thành người thực vật hoặc cũng có thể xảy ra bất kỳ một khả năng không lạc quan khác.
Nhưng không phải là vẫn có khả năng tỉnh lại sao?
Lâm Hi Âm ký giấy từ chối phẫu thuật, cô nói với bác sĩ: Ba đã rời xa tôi, tôi không thể lại vì những hy vọng hão huyền mà để mẹ phải chịu tội một lần nữa, tôi thà để mẹ ra đi cùng ba, còn hơn là để mẹ tỉnh lại rồi trở thành người thực vật, đối mặt với sự thật rằng ba đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian này.
Những lời nói này của Lâm Hi Âm đã khiến rất nhiều người trong bệnh viện cảm động.
Chỉ có một mình cô vội vã đi từ sân bay về mắng Lâm Hi Âm là kẻ giết người, nói Lâm Hi Âm trả lại mẹ cho cô, cuối cùng Lâm Hi Âm tức giận tát cô một cái, còn trách cô: Lâm Thanh Gia, mày có thể đừng ích kỷ như vậy hay không!
Ích kỷ? Cô ích kỷ sao? Hay là có người không muốn mẹ tỉnh lại, sợ bí mật sẽ bị lộ ra!
Chưa nói đến việc có tới 30% hi vọng, dù chỉ là 3% hi vọng, cô cũng không thể nào để mẹ mình từ giã cõi đời... Chuyện đã qua từ rất lâu rồi, nhưng nó vẫn luôn hiện rõ trong tâm trí Lê Lạc. Vào cái ngày mà cô sống lại một lần nữa, toàn bộ ký ức cũng thức tiinhr lại trong cô.
Tất cả đều rõ ràng như vừa mới xảy ra, cô vẫn cảm nhận được bàn tay tát lên mặt cô, vẫn nghe được những âm thanh vang vọng lại lên bên tai.
Bởi vì cô là Lê Lạc, cũng là Lâm Thanh Gia.
Nhớ lại ngày hôm đó, cô ngồi ở hành lang bệnh viện, không có một người nào dám nói chuyện với cô, bởi vì suýt chút nữa cô đã hất đổ bàn làm việc của bác sĩ, nếu như lúc đó cô có thuốc nổ, nhất định cô sẽ khiến cả bệnh viện cũng nổ tung!
Nhưng cô lại chẳng có gì cả, cô chỉ là một cô gái vừa mất đi cả ba lẫn mẹ.
Cô chỉ có thể ngồi đó như người mất hồn, cảm thấy dù hiện tại là ngày hay đêm hay có là ngày tận thế đi chăng nữa cũng chẳng có gì quan trọng. Không biết từ lúc nào, có một bé trai đã đi đến bên cạnh cô. Bé trai có một khuôn mặt kiêu ngạo nhưng cũng rất dễ nhìn, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương và quần dài, có lẽ là đồng phục học sinh của một trường nào đó. Đứa bé đứng trước mặt cô, đưa cho cô một chiếc khăn tay sạch sẽ, sau đó bình tĩnh nói với cô một câu: Chị đừng buồn nữa.
...
Lê Lạc bật khóc, cô nghiêng người quay đi định tìm khăn giấy thì một tờ khăn giấy xuất hiện trước mặt cô. Cô ngước gương mặt ướt nhòe nước mắt lên, Tạ Uẩn Ninh đang đứng trước mặt cô, anh mặc áo khoác đen, gương mặt đẹp trai vẫn rất bình tĩnh. Anh cầm tập khăn giấy trên bàn đưa tới trước mặt cô.
Sao lại khóc? Anh hỏi cô.
Anh nắm chặt tờ giấy trong tay, từng chữ, từng chữ mạnh mẽ rơi vào trong mắt. Anh có thể tưởng tượng ra giọng điệu và dáng vẻ của Lê Lạc nếu cô tự mình nói với anh ba câu này.
Nhất định cô sẽ chột dạ tới mức nói không nên lời.
Cho nên cô mới phải dùng cách này để đưa ra đề nghị chia tay.
Tạ Uẩn Ninh tiếp tục chớp mắt, hít thở, sau đó lại chớp mắt, cuối cùng bình tĩnh, yên lặng dựa vào ghế ngồi. Anh không hiểu, anh và cô không hợp nhau chỗ nào? Anh có thể thích hợp với cô, cô lại không thích hợp với anh rồi sao?
Trước khi Lê Lạc đưa cho anh bản báo cáo này, sau khi Tạ Uẩn Ninh và bọn Chu Bắc kết thúc buổi họp, Chu Bắc thong thả nói: Tổ trưởng, hôm qua Thương Ngôn vừa chia tay, mấy ngày này nếu cậu có muốn thể hiện tình cảm với Lê Lạc thì cũng chú ý một chút, tránh để Thương Ngôn nhìn thấy lại khổ sở. Thật đúng là tình yêu đẹp thì chóng tàn...
Tình yêu đẹp thì chóng tàn. Tạ Uẩn Ninh không yêu qua mạng, nhưng anh cũng biết câu danh ngôn này.
Nhưng anh đã được hưởng chút đẹp đẽ của tình yêu nào đâu... Không phải là hai người vừa mới bắt đầu sao?
Tạ Uẩn Ninh lại nhìn tờ giấy Lê Lạc để lại cho anh một lần nữa, vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi, không nhịn được khịt mũi cười lạnh.
Quay đầu, nhìn ra màn tuyết bên ngoài cửa sổ, trong lòng cũng hiểu ra một chút. Phòng làm việc của anh đối diện với đoạn đường trồng cây bạch quả. Tuyết rơi suốt cả đêm hôm qua,vì thế nên hôm nay tuyết đọng lại rất nhiều. Chỉ tiếc là cành cây bạch quả không chịu được nặng, tuyết trắng trĩu nặng trên cành rồi rơi xuống đất.
Tại sao Lê Lạc lại muốn chia tay, anh suy nghĩ một chút, nhiều ít cũng hiểu được một chút. Chính là bởi vì như vậy, anh mới cảm thấy khó có thể tin, thậm chí lòng cũng nguội lạnh. Ngày đó anh nên nói rõ ràng mọi chuyện với cô, nam nữ đã nói chuyện yêu đương thì không nên tùy tiện nói chia tay. Anh vẫn cho rằng những chuyện đơn giản như vậy, một cô gái thông minh như Lê Lạc phải hiểu rất rõ mới đúng.
Cô không hiểu sao? Không, chắc chắn là cô rất hiểu.
Ngàn vạn lần đừng nói chia tay. Nếu như em nói ra, tôi nhất định sẽ đáp ứng em, tuyệt đối không ép em. Những lời anh nói ngày đó nay lại vang lên bên tai anh.
Anh nghĩ, Lê Lạc không chỉ hiểu anh, mà lúc cô viết bức thư này, cô còn biết anh sẽ trả liowf nhưu thế nào.
Cho nên, phải làm thế nào đây?
Xoạt một tiếng, Tạ Uẩn Ninh xé lá thư thành hai mảnh, vò thành một cục. Nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó dùng sức ném mạnh vào thùng rác.
...
Lê Lạc trở lại Cửa Bắc Lan Đại, trời đã bắt đấu tối. Đèn đường chiếu lên những đống tuyết bị chất lại ven đường. Có lẽ là do tâm trạng không tốt, không hiểu sao cô lại có chút thương xót. Cơn gió lạnh thổi qua, Lê Lạc rùng mình một cái, vội vàng tìm một quán ăn ấm áp để ăn tối.
Phải ăn no thì tâm trạng mới có thể tốt lên. Cô không thể để bản thân cứ mất tinh thần thế này được, tâm trạng không tốt sẽ làm hao mòn ý chí. So với thù hận, nhiều lúc tâm trạng không tốt mới là thứ gây chết người, bởi vì nó có thể từ chậm rãi ăn mòn niềm tin và sự kiên trì của một người.
Trong lòng có thù hận, ngược lại lại có thể giữ được sức lực và tinh thần.
Lê Lạc đạp lên tuyết, thật sự không nghĩ ra nên ăn cái gì, cô gọi điện thoại cho Tiểu Thụ, hỏi Tiểu Thụ đã ăn tối chưa, nếu như cô chưa ăn thì có muốn ra ngoài ăn chung không.
Tiểu Thụ vẫn đang đi dạy thêm, phải hơn 8 giờ mới về.
Không biết vì sao, nhưng cô rất muốn có ai đó cùng đi ăn tối với mình, Lê Lạc nói với Tiểu Thụ: Vậy chị tới đón em, sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm.
Tiểu Thụ đồng ý.
Lê Lạc trở về nhà trọ lấy xe, sau đó mở google map, nhập địa chỉ Tiểu Thụ gửi cho cô, lái xe thể thao ra khỏi bãi đỗ xe.
Thời gian trước cô vẫn luôn đi cùng với Tạ Uẩn Ninh, đã lâu rồi cô chưa lái chiếc xe thể thao này.
Khoảng 8 giờ tối, Lê Lạc đến một khu chung cư gần đó đón Tiểu Thụ, sau đó dẫn Tiểu Thụ cùng nhau đi ăn lẩu. Chính là quán lẩu cao cấp nhất ở Thành phố Lan mà cô đã từng tới lần trước. Tiểu Thụ yên lặng ngồi trên ghế lái phụ, suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng nói: Lê Lạc, chị không cần đối xử với em tốt như vậy... Em không trả nổi ân tình của chị.
Đứa bé ngốc. Lê Lạc quay đầu lại nói với Tiểu Thụ: Hôm nay tâm trạng chị không tốt nên mới rủ em cùng đi ăn, em nghĩ nhiều làm gì. Chị còn phải cảm ơn em vì đã đi cùng chị.
A, tâm trạng chị không tốt ư? Tiểu Thụ quan tâm hỏi cô: “Có chuyện gì sao?
Lê Lạc ngửa đầu, cô không nỡ nói rằng cô tự thất tình.
Lê Lạc đỗ xe vào bãi đỗ xe, sau đó dẫn Tiểu Thụ vào quán lẩu, đi theo phục vụ tới chỗ ngồi gần cửa sổ, kết quả đúng là trùng hợp, gặp phải Lâm Giai Khởi và ba cô bạn cùng phòng cũ của cô ta.
Ngay phía đối diện, Lâm Giai Khởi và ba vị bạn học ở Lan Đại đang ăn, bọn họ đồng thời liếc mắt qua đây. Lê Lạc cảm thấy kỳ lạ, tại sao Lâm Giai Khởi vẫn còn đi ăn cùng mấy cô bé ở Lan Đại này?
Mà lại còn trùng hợp đến mức gặp bọn cô nữa.
Lâm Giai Khởi cũng không nghĩ sẽ gặp phải Lê Lạc và Chu Tiểu Thụ, trong lòng càng chắc chắn về suy đoán của mình.
Hôm nay Lâm Giai Khởi được bạn cùng phòng cũ mời đi ăn, chỉ là Lâm Giai Khởi cũng chẳng muốn ăn bữa cơm này chút nào. Lần trước các bạn cùng phòng đã mặc kệ cô đối diện với mọi chuyện khiến cô rất thất vọng. Lần này họ mời cô ăn cơm, nói cũng dễ nghe lắm, cái gì mà sang năm cô ra nước ngoài rồi, bọn họ không còn cơ hội gặp lại cô nữa. Còn tưởng rằng cô không biết là bọn họ chỉ muốn xem cô làm trò cười sao.
Lâm Giai Khởi cảm thấy nực cười, cô thì có trò cười gì cho họ xem? Giống như ba mẹ từng nói với cô vậy, cứ coi như cô không học ở Lan Đại, cô cũng vẫn hơn hẳn bọn họ. Cô có thể ra nước ngoài, cô có thể mua xe trước khi có bằng lái, thậm chí còn tìm được một người bạn trai tốt hơn Thương Ngôn. Bọn họ thì sao? Còn chưa biết sau này có tìm được một công việc ổn định hay không ấy!
Bởi vì không nhịn nổi sự tức giận, lại muốn chứng minh cho bọn họ xem, Lâm Giai Khởi đồng ý đi ăn cùng bạn cùng phòng. Cô chọn địa điểm là ở Cửa Bắc Lan Đại, lại chọn quán lẩu đắt tiền nhất. Không chỉ ăn mặc thật xinh đẹp rồi mới tới, còn mang theo chiếc túi xách hàng hiệu mẹ mới mua cho cô nữa. Trước lúc Lê Lạc và Chu Tiểu Thụ tới đây, cô còn rủ các bạn cùng phòng đi chọn xe cùng cô.
Sau đó, cô nghe được từ các bạn cùng phòng một chuyện, lớp trưởng Trương Dược từng theo đuổi cô dạo gần đây đang theo đuổi Chu Tiểu Thụ... Tất cả đều giống như một trò hề! Lâm Giai Khởi liếc mắt nhìn Lê Lạc và Chu Tiểu Thụ, nặn ra một nụ cười giễu cợt.
Đã trải qua cơn bão táp trên mạng, phong cách của Lâm Giai Khởi đã thay đổi rất nhiều, không còn là dáng vẻ nữ sinh yêu kiều như một nàng công chúa nữa, đương nhiên cô cũng không thèm tỏ ra thân thiện với Lê Lạc nữa. Nhìn thẳng về phía Lê Lạc và Tiểu Thụ, Lâm Giai Khởi mỉa mai Chu Tiểu Thụ.
Chu Tiểu Thụ đỏ mặt, cúi đầu.
Lê Lạc xoay người, nói với nhân viên phục vụ: Đổi chỗ giúp chúng tôi.
Phục vụ vội vàng đồng ý: Được, tôi sẽ sắp xếp ngay.
Đang chuẩn bị rời đi, Lâm Giai Khởi mở miệng lần nữa: Lê Lạc, đừng tưởng rằng tôi không biết, người hãm hại tôi chính là cô.
Giọng điệu của Lâm Giai Khởi rất chắc chắn, giọng nói run run giống như vừa nói vừa cắn răng nghiến lợi.
Lê Lạc quay đầu lại, cô muốn tranh luận sao?
Không sai, đúng là Lâm Giai Khởi muốn tìm Lê Lạc tính sổ, bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ không bao giờ tỏ ra lịch sự, khách sáo với Lê Lạc nữa. Lâm Giai Khởi nhìn thẳng về phía Lê Lạc, ánh mắt độc ác đỏ bừng: Ngay cả chuyện mình làm mà cũng không dám nhận à?
Lê Lạc nở nụ cười, là một nụ cười thật sự, không giống nụ cười giả dối của Lâm Giai Khởi. Giữ nguyên nụ cười trên môi, cô tiến hai bước về phía Lâm Giai Khởi, Lâm Giai Khởi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, vẫn tức giận như trước.
Cái dáng vẻ này cực kỳ giống Lâm Hi Âm. Lê Lạc khẽ “À” một tiếng, không nặng không nhẹ hỏi ngược lại Lâm Giai Khởi: Giai Khởi, ý cô là tôi hãm hại cô cướp mất vị trí của Tiểu Thụ sao? Hay là hãm hại cô trở thành hoa khôi của Lan Đại?
Nhẹ nhàng, thản nhiên, Lê Lạc nhắc nhở Lâm Giai Khởi bản chất của sự việc.
Chung quy lại, Lâm Giai Khởi vẫn còn non và xanh lắm. Lâm Giai Khởi đỏ mặt, nói không nên lời.
Ngược lại cô... Lê Lạc tiếp tục giật giật khóe miệng: Bức ảnh và bài viết bôi nhọ danh dự tôi trên diễn đàn Lan Đại là do ai đăng, hẳn là chúng ta đều biết rõ.
Không nói thêm gì nữa, Lê Lạc trực tiếp dẫn Tiểu Thụ đi.
...
Sau khi từ quán lẩu trở về, Lê Lạc đưa Tiểu Thụ trở về ký túc xá Lan Đại trước, sau đó mới lái xe trở về nhà trọ. Ăn uống no nê, cô ngồi ở ghế lái, không hiểu sao lại không muốn xuống xe, tiếp tục ngồi nghe nhạc một lát, khẽ ngâm nga vài câu.
Cô nhìn điện thoại di động, Tạ Uẩn Ninh không gửi cho cô một tin nhắn nào, cũng không gọi điện thoại. Cô không biết mình đang cảm thấy tiếc nuối hay là may mắn.
Ban đầu, trong bức thư chia tay 1000 chữ, cô đã viết rất rõ lý do chia tay, nhưng bởi vì cô nghĩ có lẽ Tạ Uẩn Ninh cũng sẽ không hỏi cô, nên sau đó cô chỉ viết vài dòng, cô nghĩ nếu như Tạ Uẩn Ninh hỏi cô, cô sẽ nói cho anh biết lý do.
Chỉ là, Tạ Uẩn Ninh cũng không phải là một người đàn ông bình thường. Từ lúc nhận được thư chia tay đến bây giờ, dù là một cái rắm cũng không để cho cô nghe thấy.
Lê Lạc xách theo túi xách xuống xe, cô đi từ tầng hầm B2 lên tầng 1, bởi vì cô phải nhận một bưu phẩm. Nhân viên bưu điện nhắn tin cho cô, anh ta đã để bưu phẩm trong hòm thư, Lê Lạc lấy từ trong hòm thư ra một cái hộp giấy.
Hộp giấy nhỏ không nặng không nhẹ, không lớn không nhỏ, được bọc rất cẩn thận. Rất kỳ lạ, rốt cuộc bên trong là cái gì.
Lê Lạc rất may mắn, mặc dù hôm nay cô thất tình nhưng vẫn giữ hai phần cảnh giác, lúc mở hộp ra cũng không hề lơ là. Bên trong chiếc hộp giấy nhỏ là một con rắn, còn sống, màu xám đen. Trong chớp mắt, con rắn bị nhốt trong hộp mấy ngày liền lao về phía cô, thè ra chiếc lưỡi dài đỏ như máu.
Sợ sao? Đương nhiên...
Nhưng bây giờ không có ai có thể giúp được cô, thậm chí gọi bảo vệ cũng không kịp. Con rắn đã chui từ trong hộp ra ngoài, Lê Lạc chịu đựng sự ghê tởm tóm được đầu rắn, bàn tay nắm chặt đến phát run, sau đó cô vơ lấy chiếc dao Thụy Sĩ trên bàn, đâm thẳng đến vị trí bảy tấc trên mình rắn.
Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, không hề chùn tay.
Máu phun ra ngoài, Lê Lạc ném con rắn chết vào trong hộp, đôi tay vẫn đang phát run, bởi vì quá sợ hãi mà nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô dán kín chiếc hộp lại, sau đó đi ra ban công gọi một cuộc điện thoại: Điều tra giúp tôi về bưu phẩm mang mã số...
Kiểu đe dọa tàn nhẫn này chắc chắn là giao hàng qua mạng, chỉ cần có mã số bưu phẩm là có thể tra được địa điểm giao hàng, sau đó tra được người giao hàng, cuối cùng tra được người nào đã gửi hàng...
Mặc dù, trong lòng cô đã có đáp án.
Cúp điện thoại di động, Lê Lạc nhìn chiếc hộp trong phòng, trong lòng vẫn cảm thấy rợn tóc gáy. Đột nhiên cô cảm thấy may mắn, thật may vì cô đã chia tay với Tạ Uẩn Ninh nên anh không phải chứng kiến cảnh tượng đáng sợ này.
Mặc dù đã xử lý con rắn xong, nhưng đến nửa đêm cô vẫn không ngủ nổi. Ngày hôm sau, bên kia đã đưa cho cô một đáp án chắc chắn.
Rắn có đáng sợ không, rất đáng sợ, nhưng lại không đáng sợ bằng lòng người.
Đại khái là vì chuyện con rắn tối qua, sáng sớm hôm nay Lê Lạc hơi sốt. Cô đặt mua thức ăn trên mạng, sau đó giao chiếc hộp đã gói lại cẩn thận cho anh giao hàng cô quen. Bởi vì quen biết nên anh giao hàng cũng không kiểm tra xem bên trong chiếc hộp có cái gì.
Cô nói với anh: Là một món quà gửi cho người quen.
Chuyển phát trong nội thành nên chỉ mất khoảng nửa ngày là bên kia sẽ nhận được.
Buổi trưa, lúc Lâm Giai Khởi tan học thì nhận được một bưu phẩm, bởi vì bình thường cô vẫn thường xuyên nhận được bưu phẩm nên lúc trở về ký túc xá liền mở ra xem. Chỉ trong chớp mắt, Lâm Giai Khởi thét chói, sợ đến phát điên, chạy ra khỏi ký túc xá.
Cho dù chỉ là một con rắn chết nhưng vẫn khiến Lâm Giai Khởi sợ đến phát khóc.
Lâm Giai Khởi lập tức gọi điện thoại cho mẹ: Mẹ... Có người gửi cho con một con rắn... A a a... A a a a!
Lâm Giai Khởi run rẩy.
Lê Lạc muốn xin nghỉ một ngày, cô gửi tin nhắn cho Tạ Uẩn Ninh, Tạ Uẩn Ninh trả lời cô một câu Có thể , không nói thêm gì cả. Lê Lạc bị sốt và sổ mũi, cô dựa vào ban công uống nước ấm, hít một hơi.
Trên đời này một người đi chân đất vĩnh viễn sẽ không sợ kẻ đi giày. Đối với Lâm Hi Âm, ban đầu cô vẫn hơi e ngại, chuyện năm đó rõ mồn một trước mắt khiến cô không có cách nào đánh giá được rốt cuộc Lâm Hi Âm đáng ghê tởm đến mức nào, hơn nữa, cô ta còn hơn cô hai mươi năm kinh nghiệm sống.
Nhưng đến hôm nay, cô đột nhiên đã nghĩ thông suốt, tại sao cô lại phải sợ Lâm Hi Âm chứ, cô ta là một người phụ nữ có chồng và con gái, lại còn thích hư danh, cô ta có gì đáng sợ chứ. Lâm Hi Âm vẫn còn rất nhiều vướng bận, không phải sao?
Mà cô, chỉ có một thân một mình.
Thật tò mò, không biết hôm nay lúc Lâm Hi Âm nhận được điện thoại của con gái Lâm Giai Khởi sẽ cảm thấy thế nào? Con rắn cô ta gửi cho cô, cô đem trả lại cho Lâm Giai Khởi.
Không sao, bắt đầu từ hôm nay, bất kể Lâm Hi Âm đưa cho cô cái gì, cô đều sẽ trả lại hết, còn phải trả lại gấp vạn lần! Không chỉ trả lại cho Lâm Hi Âm, cô còn phải lấy lại toàn bộ những gì thuộc về Lâm gia.
Cho nên kể từ hôm nay, những ngày tháng tốt lành của Lâm Hi Âm đã bắt đầu rồi!
Ngày hôm sau, Lê Lạc đến viện sinh hóa tế bào Thanh Hoài sớm hơn bình thường nửa tiếng, cho nên cô không nhìn thấy xe của Tạ Uẩn Ninh như mọi khi. Ngồi trong phòng nghiên cứu, cô cầm điện thoại di động đọc bài viết mà Lâm Giai Khởi đăng lên ngày hôm qua. Ngày hôm qua, sau khi nhận được món quà của cô, Lâm Giai Khởi đã đăng lên weibo một đoạn văn dài lê thê —— “Gửi kẻ độc ác nhất trên thế gian này”. Lê Lạc vừa cố nhịn cười vừa đọc bài viết, không biết khi Lâm Hi Âm đọc được những lwoif chửi rủa của con gái mình sẽ có tâm trạng như thế nào nhỉ?
Bởi vì nhận được con rắn đó khiến cô rợn tóc gáy mà hai ngày nay cô gần như không ngủ được chút nào, cô muốn tới quán rượu giết thời gian nhưng lại nhớ tới lời dặn dò của Tạ Uẩn Ninh, cô đành nằm trong ghế tổ chim đến khi trời sáng.
Sáng nay, cô tới phòng nghiên cứu khá sớm, cô đắp chăn nằm trên ghế salon, tự dưng lại buồn ngủ, lập tức ngủ thiếp đi.
Lại còn ngủ mơ.
Thật ra thì cũng không hẳn là mơ, chợp mắt sau mấy ngày không ngủ được, những hình ảnh hiện lên trong đại não không phải là mộng cảnh, mà là chuyện cũ. Trước đây lúc cô bị Kê Tử đánh, Tạ Uẩn Ninh hỏi cô rằng có phải đây là lần đầu tiên cô bị người ta đánh vào miệng hay không.
Cô gật gật đầu nói đúng.
Nhưng thật ra thì đó không phải là lần đầu tiên, còn có một lần nữa. Đó là lúc ba mẹ cô qua đời trong bệnh viện, Lâm Hi Âm đã tát cô một cái, mắng cô ích kỷ.
Sau khi gặp tai nạn xe, ba cô mất ngay tại chỗ, còn mẹ cô được chăm sóc trong phòng ICU, cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Khả năng phẫu thuật thành công là không cao, mặc dù vẫn có khả năng mẹ cô sẽ tỉnh lại, nhưng chỉ là 30%, sau khi tỉnh lại cũng vẫn có thể trở thành người thực vật hoặc cũng có thể xảy ra bất kỳ một khả năng không lạc quan khác.
Nhưng không phải là vẫn có khả năng tỉnh lại sao?
Lâm Hi Âm ký giấy từ chối phẫu thuật, cô nói với bác sĩ: Ba đã rời xa tôi, tôi không thể lại vì những hy vọng hão huyền mà để mẹ phải chịu tội một lần nữa, tôi thà để mẹ ra đi cùng ba, còn hơn là để mẹ tỉnh lại rồi trở thành người thực vật, đối mặt với sự thật rằng ba đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian này.
Những lời nói này của Lâm Hi Âm đã khiến rất nhiều người trong bệnh viện cảm động.
Chỉ có một mình cô vội vã đi từ sân bay về mắng Lâm Hi Âm là kẻ giết người, nói Lâm Hi Âm trả lại mẹ cho cô, cuối cùng Lâm Hi Âm tức giận tát cô một cái, còn trách cô: Lâm Thanh Gia, mày có thể đừng ích kỷ như vậy hay không!
Ích kỷ? Cô ích kỷ sao? Hay là có người không muốn mẹ tỉnh lại, sợ bí mật sẽ bị lộ ra!
Chưa nói đến việc có tới 30% hi vọng, dù chỉ là 3% hi vọng, cô cũng không thể nào để mẹ mình từ giã cõi đời... Chuyện đã qua từ rất lâu rồi, nhưng nó vẫn luôn hiện rõ trong tâm trí Lê Lạc. Vào cái ngày mà cô sống lại một lần nữa, toàn bộ ký ức cũng thức tiinhr lại trong cô.
Tất cả đều rõ ràng như vừa mới xảy ra, cô vẫn cảm nhận được bàn tay tát lên mặt cô, vẫn nghe được những âm thanh vang vọng lại lên bên tai.
Bởi vì cô là Lê Lạc, cũng là Lâm Thanh Gia.
Nhớ lại ngày hôm đó, cô ngồi ở hành lang bệnh viện, không có một người nào dám nói chuyện với cô, bởi vì suýt chút nữa cô đã hất đổ bàn làm việc của bác sĩ, nếu như lúc đó cô có thuốc nổ, nhất định cô sẽ khiến cả bệnh viện cũng nổ tung!
Nhưng cô lại chẳng có gì cả, cô chỉ là một cô gái vừa mất đi cả ba lẫn mẹ.
Cô chỉ có thể ngồi đó như người mất hồn, cảm thấy dù hiện tại là ngày hay đêm hay có là ngày tận thế đi chăng nữa cũng chẳng có gì quan trọng. Không biết từ lúc nào, có một bé trai đã đi đến bên cạnh cô. Bé trai có một khuôn mặt kiêu ngạo nhưng cũng rất dễ nhìn, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương và quần dài, có lẽ là đồng phục học sinh của một trường nào đó. Đứa bé đứng trước mặt cô, đưa cho cô một chiếc khăn tay sạch sẽ, sau đó bình tĩnh nói với cô một câu: Chị đừng buồn nữa.
...
Lê Lạc bật khóc, cô nghiêng người quay đi định tìm khăn giấy thì một tờ khăn giấy xuất hiện trước mặt cô. Cô ngước gương mặt ướt nhòe nước mắt lên, Tạ Uẩn Ninh đang đứng trước mặt cô, anh mặc áo khoác đen, gương mặt đẹp trai vẫn rất bình tĩnh. Anh cầm tập khăn giấy trên bàn đưa tới trước mặt cô.
Sao lại khóc? Anh hỏi cô.
/156
|