Editor: Mẹ Bầu
Cha của anh đã gần như một năm một mười khai báo qua lại tất cả mọi chuyện. Thậm chí, ông còn biểu lộ thái độ - - hi vọng Lê Lạc kia chính là con gái của ông. Thương Ngôn vốn cho là mẹ anh sẽ khó có thể chấp nhận được chuyện này, bởi vì cha của anh đã có một đoạn quá khứ cùng từng trải như vậy. Kết quả, sau khi nghe xong những lời mà cha anh đã nói..., thái độ của mẹ anh lại biểu lộ vẻ đồng cảm, nói: "Thương Vũ, chỉ cần là ông không gạt tôia. Nếu như Lê Lạc thật sự là con gái của ông, tôi đây sẽ chấp nhận Lê Lạc."
Cho nên, nếu Lê Lạc thật sự là con gái của cha anh, – Thương Ngôn và Lê Lạc liền trở thành hai chị em rồi hay sao?
Thương Ngôn cảm giác mình muốn được yên lặng cho tâm tình được tốt một chút. Kết quả tĩnh lặng suốt một buổi tối, anh càng yên lặng thì cảm xúc lại càng kích động hơn là vì sao chứ? Thương Ngôn nhớ tới đủ loại ở chung giữa anh và Lê Lạc. Nhớ đến sự quan tâm và chăm sóc của anh đối với Lê Lạc. Lê Lạc thỉnh thoảng lại bày ra cái tư thái, nhìn anh tựa như đang nhìn một đứa trẻ vậy...
Rõ ràng, anh và Lê Lạc lớn bằng nhau.
Tóm lại tối hôm qua đến bây giờ, Thương Ngôn khiếp sợ khi nghĩ rằng "Lê Lạc sắp sửa trở thành chị gái của anh". Cái khả năng này, về lí khó có thể tiêu hóa được, cho dù sự tình vẫn còn chưa được chứng thực, chỉ là một phán đoán không có căn cứ.
Bất quá có đôi khi sự phán đoán chính là thần kỳ như vậy, càng đoán càng giống như sự thật.
Càng giống nhau, cũng càng nghĩ đó là thật.
Thương Ngôn đi đến nhà của Cậu nhỏ. Cậu nhỏ mặc áo sơmi tây trang ra mở cửa cho anh. Mới vừa vào đến cửa, một giọng nói mang vẻ khoái trá lên tiếng chào hỏi từ bên kia so pha truyền đến: "Hi, Thương Ngôn." (Xin chào, Thương Ngôn – Tiếng Anh trong nguyên văn)
Lê Lạc thực sự đã ở nơi này cùng Cậu nhỏ, trước mặt đang đặt điện thoại di động của Cậu nhỏ. Cho nên những tin nhắn trả lời anh và cả icon trái tim nhỏ từ Cậu nhỏ mà anh đã nhận được kia, đều là của Lê Lạc gửi đến cho anh đi…
"Hi... Lê Lạc." (Xin chào, Lê Lạc – Tiếng Anh trong nguyên văn)
Thương Ngôn không hiểu sao lại thấy có chút nóng mặt, thần thái mất tự nhiên, đi vòng vo xuống phía dưới.
Chiếc ghế so pha màu vàng nhạt đột nhiên đi xuống lõm xuống. Tạ Uẩn Ninh ngồi xuống ở bên cạnh Lê Lạc. Ngồi một khối đối diện với Thương Ngôn, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn anh. Cảm giác rất kỳ quái.
Thương Ngôn bị bắt buộc cúi đầu, không hiểu vì sao mặt lại đỏ lên. Anh căn bản không có biện pháp nào để giải thích. Chẳng lẽ anh lại phải nói cho Cậu nhỏ biết, Lê Lạc có thể là chị gái của anh sao... Nếu như là như vậy, mợ nhỏ vẫn là mợ nhỏ hay sao?
Như thế nào thế nhỉ? Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh một chút, rồi lại nhìn xem Thương Ngôn một chút, cười hỏi: "Thương
Cha của anh đã gần như một năm một mười khai báo qua lại tất cả mọi chuyện. Thậm chí, ông còn biểu lộ thái độ - - hi vọng Lê Lạc kia chính là con gái của ông. Thương Ngôn vốn cho là mẹ anh sẽ khó có thể chấp nhận được chuyện này, bởi vì cha của anh đã có một đoạn quá khứ cùng từng trải như vậy. Kết quả, sau khi nghe xong những lời mà cha anh đã nói..., thái độ của mẹ anh lại biểu lộ vẻ đồng cảm, nói: "Thương Vũ, chỉ cần là ông không gạt tôia. Nếu như Lê Lạc thật sự là con gái của ông, tôi đây sẽ chấp nhận Lê Lạc."
Cho nên, nếu Lê Lạc thật sự là con gái của cha anh, – Thương Ngôn và Lê Lạc liền trở thành hai chị em rồi hay sao?
Thương Ngôn cảm giác mình muốn được yên lặng cho tâm tình được tốt một chút. Kết quả tĩnh lặng suốt một buổi tối, anh càng yên lặng thì cảm xúc lại càng kích động hơn là vì sao chứ? Thương Ngôn nhớ tới đủ loại ở chung giữa anh và Lê Lạc. Nhớ đến sự quan tâm và chăm sóc của anh đối với Lê Lạc. Lê Lạc thỉnh thoảng lại bày ra cái tư thái, nhìn anh tựa như đang nhìn một đứa trẻ vậy...
Rõ ràng, anh và Lê Lạc lớn bằng nhau.
Tóm lại tối hôm qua đến bây giờ, Thương Ngôn khiếp sợ khi nghĩ rằng "Lê Lạc sắp sửa trở thành chị gái của anh". Cái khả năng này, về lí khó có thể tiêu hóa được, cho dù sự tình vẫn còn chưa được chứng thực, chỉ là một phán đoán không có căn cứ.
Bất quá có đôi khi sự phán đoán chính là thần kỳ như vậy, càng đoán càng giống như sự thật.
Càng giống nhau, cũng càng nghĩ đó là thật.
Thương Ngôn đi đến nhà của Cậu nhỏ. Cậu nhỏ mặc áo sơmi tây trang ra mở cửa cho anh. Mới vừa vào đến cửa, một giọng nói mang vẻ khoái trá lên tiếng chào hỏi từ bên kia so pha truyền đến: "Hi, Thương Ngôn." (Xin chào, Thương Ngôn – Tiếng Anh trong nguyên văn)
Lê Lạc thực sự đã ở nơi này cùng Cậu nhỏ, trước mặt đang đặt điện thoại di động của Cậu nhỏ. Cho nên những tin nhắn trả lời anh và cả icon trái tim nhỏ từ Cậu nhỏ mà anh đã nhận được kia, đều là của Lê Lạc gửi đến cho anh đi…
"Hi... Lê Lạc." (Xin chào, Lê Lạc – Tiếng Anh trong nguyên văn)
Thương Ngôn không hiểu sao lại thấy có chút nóng mặt, thần thái mất tự nhiên, đi vòng vo xuống phía dưới.
Chiếc ghế so pha màu vàng nhạt đột nhiên đi xuống lõm xuống. Tạ Uẩn Ninh ngồi xuống ở bên cạnh Lê Lạc. Ngồi một khối đối diện với Thương Ngôn, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn anh. Cảm giác rất kỳ quái.
Thương Ngôn bị bắt buộc cúi đầu, không hiểu vì sao mặt lại đỏ lên. Anh căn bản không có biện pháp nào để giải thích. Chẳng lẽ anh lại phải nói cho Cậu nhỏ biết, Lê Lạc có thể là chị gái của anh sao... Nếu như là như vậy, mợ nhỏ vẫn là mợ nhỏ hay sao?
Như thế nào thế nhỉ? Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh một chút, rồi lại nhìn xem Thương Ngôn một chút, cười hỏi: "Thương
/156
|