Lê Lạc lại gật đầu, lúc này khắp cả người cô đều cảm giác thật mệt mỏi.
"Thôi được rồi." Tạ Uẩn Ninh thở ra một hơi, ánh mắt của anh chậm rãi từ từ chớp chớp. Trên khuôn mặt anh vẫn mang vẻ tuấn lãng vô cùng sắc bén. "Còn một vấn đề cuối cùng nữa."
Lê Lạc ngẩng đầu lên. Cô có cảm giác, lúc này giống như là vào thời điểm hành hình, rốt cục lưỡi dao lớn kia đã rơi xuống cổ cô rồi- -
Tạ Uẩn Ninh lạnh lùng nhìn Lê Lạc: "Việc chia tay rút cục cũng không có gì xê xích nhiều lắm. Em đã suy nghĩ thế nào rồi, có còn muốn chia tay nữa hay không?"
Lê Lạc: "..."
Tạ Uẩn Ninh hỏi lại: "Em có còn muốn chia tay nữa hay không?"
Lê Lạc cong miệng lên, rốt cục kiên cường nói một hồi: "Giáo sư, đáp án của em là không thay đổi."
Tạ Uẩn Ninh: "Được, vậy thì tôi cũng như thế, đồng ý. Tôi đồng ý chia tay."
Đáp án này, hẳn là cũng không phải tạm thời chuẩn bị.
Lê Lạc mím môi lại, như vậy là đã thanh toán xong rồi hả? Cô… vậy thì cô cũng không cần thiết ở lại đây lâu thêm nữa... Lê Lạc đứng lên, hơi hoạt động lại tứ chi đã cứng ngắc một chút, mở miệng nói câu chào từ biệt: "Giáo sư, vậy em đi trước đây!"
"Được!" Tạ Uẩn Ninh đáp lại, không quên dặn một câu, "Trên đường đi nhớ chú ý an toàn."
"Vâng!" Lê Lạc trả lời. Cô rời khỏi bàn ăn, đi được mấy bước, lại quay đầu lại nói, "Giáo sư, hẹn gặp lại."
Tạ Uẩn Ninh: "... Gặp lại."
Kỳ thực, Tạ Uẩn Ninh đã nói chuyện thật dễ dàng với cô rồi. Nếu đổi lại là người đàn ông khác, khả năng đều sẽ muốn động thủ, làm sao cô có thể tiếp cận nhiều như vậy được. Lê Lạc đi ra khỏi ngưỡng cửa ra vào, tiếp sau đó hai cánh cửa liền khép lại, nhẹ nhàng đóng chặt.
Thang máy đi xuống, Lê Lạc một đường đi ra đại sảnh của lầu một. Bên ngoài gió thổi thật to. Cô sờ sờ lên ót mới phát hiện ra, hình như mình đã bỏ quên chiếc mũ ở trên lầu rồi.
Ai dà... Thôi thì cứ để tùy tiện.
Gió đêm thổi vù vù. Lê Lạc đi qua chỗ khoảng trống giữa hai tòa nhà cao tầng. Luồng gió mạnh tựa như muốn thổi vào trong lồng ngực của cô, quét mạnh đến mức ngũ tạng lục phủ của cô đều đau nhức.
Lúc quẹt thẻ để ra ngoài cửa, Lê Lạc lại phát hiện ra, tấm thẻ ra vào mà Tạ Uẩn Ninh đã đưa cho cô, lúc này cũng vẫn còn đang ở trong tay của cô.
Ai... Thôi thì cũng cứ để tùy tiện.
Tùy tiện một chút, cũng không đến mức bó tay bó chân, thay đổi bản thân mình và chủ tâm. Lê Lạc đi tới bên cạnh chiếc xe của mình. Cô thở ra một luồng hơi trắng xóa, giật mở cánh cửa xe màu trắng. Bên ngoài rất lạnh, tay chân của
"Thôi được rồi." Tạ Uẩn Ninh thở ra một hơi, ánh mắt của anh chậm rãi từ từ chớp chớp. Trên khuôn mặt anh vẫn mang vẻ tuấn lãng vô cùng sắc bén. "Còn một vấn đề cuối cùng nữa."
Lê Lạc ngẩng đầu lên. Cô có cảm giác, lúc này giống như là vào thời điểm hành hình, rốt cục lưỡi dao lớn kia đã rơi xuống cổ cô rồi- -
Tạ Uẩn Ninh lạnh lùng nhìn Lê Lạc: "Việc chia tay rút cục cũng không có gì xê xích nhiều lắm. Em đã suy nghĩ thế nào rồi, có còn muốn chia tay nữa hay không?"
Lê Lạc: "..."
Tạ Uẩn Ninh hỏi lại: "Em có còn muốn chia tay nữa hay không?"
Lê Lạc cong miệng lên, rốt cục kiên cường nói một hồi: "Giáo sư, đáp án của em là không thay đổi."
Tạ Uẩn Ninh: "Được, vậy thì tôi cũng như thế, đồng ý. Tôi đồng ý chia tay."
Đáp án này, hẳn là cũng không phải tạm thời chuẩn bị.
Lê Lạc mím môi lại, như vậy là đã thanh toán xong rồi hả? Cô… vậy thì cô cũng không cần thiết ở lại đây lâu thêm nữa... Lê Lạc đứng lên, hơi hoạt động lại tứ chi đã cứng ngắc một chút, mở miệng nói câu chào từ biệt: "Giáo sư, vậy em đi trước đây!"
"Được!" Tạ Uẩn Ninh đáp lại, không quên dặn một câu, "Trên đường đi nhớ chú ý an toàn."
"Vâng!" Lê Lạc trả lời. Cô rời khỏi bàn ăn, đi được mấy bước, lại quay đầu lại nói, "Giáo sư, hẹn gặp lại."
Tạ Uẩn Ninh: "... Gặp lại."
Kỳ thực, Tạ Uẩn Ninh đã nói chuyện thật dễ dàng với cô rồi. Nếu đổi lại là người đàn ông khác, khả năng đều sẽ muốn động thủ, làm sao cô có thể tiếp cận nhiều như vậy được. Lê Lạc đi ra khỏi ngưỡng cửa ra vào, tiếp sau đó hai cánh cửa liền khép lại, nhẹ nhàng đóng chặt.
Thang máy đi xuống, Lê Lạc một đường đi ra đại sảnh của lầu một. Bên ngoài gió thổi thật to. Cô sờ sờ lên ót mới phát hiện ra, hình như mình đã bỏ quên chiếc mũ ở trên lầu rồi.
Ai dà... Thôi thì cứ để tùy tiện.
Gió đêm thổi vù vù. Lê Lạc đi qua chỗ khoảng trống giữa hai tòa nhà cao tầng. Luồng gió mạnh tựa như muốn thổi vào trong lồng ngực của cô, quét mạnh đến mức ngũ tạng lục phủ của cô đều đau nhức.
Lúc quẹt thẻ để ra ngoài cửa, Lê Lạc lại phát hiện ra, tấm thẻ ra vào mà Tạ Uẩn Ninh đã đưa cho cô, lúc này cũng vẫn còn đang ở trong tay của cô.
Ai... Thôi thì cũng cứ để tùy tiện.
Tùy tiện một chút, cũng không đến mức bó tay bó chân, thay đổi bản thân mình và chủ tâm. Lê Lạc đi tới bên cạnh chiếc xe của mình. Cô thở ra một luồng hơi trắng xóa, giật mở cánh cửa xe màu trắng. Bên ngoài rất lạnh, tay chân của
/156
|