Ánh sáng đèn xe sáng như tuyết làm chói mắt. Thương Ngôn giúp Lê Lạc che bớt đi một nửa. Bởi vì lời nói dối vừa rồi đã nói ra lập tức bị đánh vỡ, gương mặt của Thương Ngôn vừa trắng lại vừa đỏ. Bất quá anh vẫn rất có trách nhiệm, nói với Lê Lạc: "Lê Lạc, tôi đi nói chuyện với cậu nhỏ một chút."
Lê Lạc liếc nhìn Tạ Uẩn Ninh đang ngồi trong xe, gật đầu. Rồi sau đó, cô đưa tay nắm chặt lấy ghi đông xe đạp của Thương Ngôn.
Không hiểu tại làm sao, cô và Thương Ngôn trở thành hai người đồng nhất ở trên chiếc thuyền nhỏ. (ý nói hai người đứng về phía cùng nhau)
Vẻ mặt của Thương Ngôn đầy trang trọng đi tới bên cạnh xe ô tô.
Tạ Uẩn Ninh từ từ mở cửa sổ xe chỗ tay lái ra, ngồi yên không hề lên tiếng.
Thương Ngôn mở miệng chào một tiếng: "Cậu nhỏ. . ." Trong giọng nói có chút chột dạ.
Thế nào, chột dạ sao? Tạ Uẩn Ninh vẫn hơi nghiêng đầu, đặt câu hỏi: "Không phải nói là đã đi về rồi sao?"
"Cháu và Lê Lạc ở lại nói chuyện với nhau một hồi." Thương Ngôn bình tĩnh nói như "giải thích". Sau đó anh cúi đầu xuống, nhanh chóng nói từ biệt, "Cháu bây giờ đưa Lê Lạc đi trở về trước. . . Cậu nhỏ, hẹn gặp lại."
Tạ Uẩn Ninh: ". . ."
Thương Ngôn lập tức xoay người đi trở lại đến chỗ Lê Lạc ở bên kia. Hai người lại nói với nhau câu nói. Lê Lạc ngồi lên chỗ ngồi phía sau trên xe đạp của Thương Ngôn, vèo - - phóng vụt qua đầu xe của Tạ Uẩn Ninh, vừa vững vàng lại vừa nhanh chóng, phóng đi mất dạng.
Tạ Uẩn Ninh dừng xe, sau khi xe dừng lại rồi anh lại nhìn nhìn vào chiếc mũ của phụ nữ mà anh đặt ở ghế phụ cạnh tay lái. Nền mòng của tình cảm, một khi không được ổn định, thật sự là đến ngay cả một đứa trẻ cũng có thể chạy đến chen vào một cước. . .
Mà Thương Ngôn đạp xe nhanh chóng rời đi, trên khóe miệng còn treo ý cười, cảm giác giống như là mình đã làm chuyện xấu, mang theo Lê Lạc một khối chạy thoát đi. Xe đạp chạy qua một chiếc cột đèn đường, gió đêm thổi qua kêu vi vút xào xạc như quất vào trên mặt.
Thương Ngôn hắt xì thật to, nhưng mặt lại vui vẻ như hoa nở. Anh nhếch nhếch miệng, hít vào một hơi luồng khí lạnh. Thương Ngôn giống như là được đút một nắm kẹo ngọt vậy, toàn bộ trong lòng anh trào lên niểm vui sướng khôn tả không nói nên lời cùng sự khoái trá.
Chở Lê Lạc trở lại bên dưới nhà trọ, Thương Ngôn dắt xe đạp đưa Lê Lạc đi vào nhà, nghĩ tới những lời mà bản thân mình muốn nói với Lê Lạc, anh cúi thấp đầu. Người đã đưa đến nơi, nhưng lời của anh suy nghĩ suốt nửa ngày kia thì vẫn còn chưa thể nói ra miệng được.
"Lê Lạc, cho dù về sau này, cô có làm chuyện gì, có đưa ra quyết định gì, tôi cũng đều sẽ ủng hộ cô.
Lê Lạc liếc nhìn Tạ Uẩn Ninh đang ngồi trong xe, gật đầu. Rồi sau đó, cô đưa tay nắm chặt lấy ghi đông xe đạp của Thương Ngôn.
Không hiểu tại làm sao, cô và Thương Ngôn trở thành hai người đồng nhất ở trên chiếc thuyền nhỏ. (ý nói hai người đứng về phía cùng nhau)
Vẻ mặt của Thương Ngôn đầy trang trọng đi tới bên cạnh xe ô tô.
Tạ Uẩn Ninh từ từ mở cửa sổ xe chỗ tay lái ra, ngồi yên không hề lên tiếng.
Thương Ngôn mở miệng chào một tiếng: "Cậu nhỏ. . ." Trong giọng nói có chút chột dạ.
Thế nào, chột dạ sao? Tạ Uẩn Ninh vẫn hơi nghiêng đầu, đặt câu hỏi: "Không phải nói là đã đi về rồi sao?"
"Cháu và Lê Lạc ở lại nói chuyện với nhau một hồi." Thương Ngôn bình tĩnh nói như "giải thích". Sau đó anh cúi đầu xuống, nhanh chóng nói từ biệt, "Cháu bây giờ đưa Lê Lạc đi trở về trước. . . Cậu nhỏ, hẹn gặp lại."
Tạ Uẩn Ninh: ". . ."
Thương Ngôn lập tức xoay người đi trở lại đến chỗ Lê Lạc ở bên kia. Hai người lại nói với nhau câu nói. Lê Lạc ngồi lên chỗ ngồi phía sau trên xe đạp của Thương Ngôn, vèo - - phóng vụt qua đầu xe của Tạ Uẩn Ninh, vừa vững vàng lại vừa nhanh chóng, phóng đi mất dạng.
Tạ Uẩn Ninh dừng xe, sau khi xe dừng lại rồi anh lại nhìn nhìn vào chiếc mũ của phụ nữ mà anh đặt ở ghế phụ cạnh tay lái. Nền mòng của tình cảm, một khi không được ổn định, thật sự là đến ngay cả một đứa trẻ cũng có thể chạy đến chen vào một cước. . .
Mà Thương Ngôn đạp xe nhanh chóng rời đi, trên khóe miệng còn treo ý cười, cảm giác giống như là mình đã làm chuyện xấu, mang theo Lê Lạc một khối chạy thoát đi. Xe đạp chạy qua một chiếc cột đèn đường, gió đêm thổi qua kêu vi vút xào xạc như quất vào trên mặt.
Thương Ngôn hắt xì thật to, nhưng mặt lại vui vẻ như hoa nở. Anh nhếch nhếch miệng, hít vào một hơi luồng khí lạnh. Thương Ngôn giống như là được đút một nắm kẹo ngọt vậy, toàn bộ trong lòng anh trào lên niểm vui sướng khôn tả không nói nên lời cùng sự khoái trá.
Chở Lê Lạc trở lại bên dưới nhà trọ, Thương Ngôn dắt xe đạp đưa Lê Lạc đi vào nhà, nghĩ tới những lời mà bản thân mình muốn nói với Lê Lạc, anh cúi thấp đầu. Người đã đưa đến nơi, nhưng lời của anh suy nghĩ suốt nửa ngày kia thì vẫn còn chưa thể nói ra miệng được.
"Lê Lạc, cho dù về sau này, cô có làm chuyện gì, có đưa ra quyết định gì, tôi cũng đều sẽ ủng hộ cô.
/156
|