Hoàng Thùy sau khi vệ sinh sạch sẽ vết thương cho Trần Tử Đình thì cắn răng lấy băng gạc trong túi ra băng bó cho hắn, thầm nghĩ mạng người quan trọng hơn. Băng bó xong liền lấy lá non dính nước tiểu của Huyền Linh lên bóp nát rồi nhét vào miệng hắn, ép nuốt xuống.
Đã gần tối mà Trần Tử Đình vẫn chưa tỉnh lại, tuy rằng độc tố trên người đã được giải, nhưng cả người vẫn nóng sốt, Hoàng Thùy phải liên tục dùng khăn thấm nước lau người cho hắn. Thật vất vả cho đến khi cái bụng nàng bắt đầu lên tiếng. Hoàng Thùy đành phải đốt lửa ở bên cạnh, sau đó chạy xung quanh khu rừng bắt được hai con thỏ và một ít cá, khó khăn lắm mới kiếm được con suối nhỏ để tắm rửa.
Nhìn Trần Tử Đình nằm mê man bên đống lửa, Hoàng Thùy bực mình xem thỏ nướng là hắn mà ra sức gặm, thề sau khi hắn tỉnh nàng phải đòi lại tiền công chăm sóc cả ngày nay mới được.
Ăn uống no nê, nàng liền sửa soạn cái ổ cho mình rồi lết đi ngủ.
Hoàng Thùy bị tiếng bụng réo lay tỉnh, không phải của nàng mà phát ra từ phía Trần Tử Đình. Hắn đã tỉnh, cả người mệt mỏi ngồi dựa vào gốc cây. Nương theo ánh trăng, Hoàng Thùy ngồi dậy thổi lại đám củi đã tắt ngúm, sau đó lấy thỏ nướng còn dư hơ nóng rồi đưa lại cho hắn.
Hắn liếc mắt nhìn gà nướng trên tay nàng, sau đó chậm chạp nhận lấy rồi đem lên miệng từ từ nhai. Buổi tối trong rừng cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe tiếng một đám côn trùng nhè nhẹ kêu và tiếng Trần Tử Đình nhai thỏ nhóp nhép. Cảnh này khiến cả hai cực kỳ ngượng ngùng.
“Này, Vương gia đại nhân. Ngươi bị trúng độc, trên người còn bị thương nặng sao không đứng lại băng bó đàng hoàng mà cấp tốc lên đường như ăn cướp thế? Nếu không phải ta nhanh tay, giờ ta và ngươi chắc ngã ngựa mà chết rồi. Ngươi tưởng người ngươi làm bằng đồng bằng sắt chắc.”
Hoàng Thùy lên tiếng muốn đánh tan không khí xấu hổ, nhưng ai ngờ càng nói càng bực mình, thành ra chỉ vào hắn chất vấn như gà mẹ
Trần Tử Đình vẫn im lặng, tiếp tục ăn gà của hắn, mắt cũng không liếc nàng một cái khiến nàng muốn nổi điên.
“Này, cho dù ngươi ghét ta, nhưng dù sao ta cũng vừa cứu ngươi một mạng. Ngươi cũng phải biết tôn trọng người khác một chút chứ! Ngươi tưởng ngươi là vương gia thì ngươi có quyền khinh bỉ người khác chắc? Còn chưa kể, ta không phải là Hoàng Thúy, nên đừng có mà giận cá chém thớt lên đầu ta. Gỡ được xích băng xong ta và ngươi tốt nhất cách xa nhau một chút. Coi như chưa từng gặp nhau đi.”
Hoàng Thùy càng nói càng tức giận, giọng nói cơ hồ như hét vào mặt mặt Trần Tử Đình. Xuyên tới đây gần hai năm, đây là lần đầu nàng tức giận đến như vậy. Cuộc sống trước đây của nàng luôn bị người khác chỉ trỏ và xem thường, dường như lớn lên trong sự khinh bỉ của mọi người. Nhìn vẻ mặt của Trần Tử Đình, nàng không thể không nhớ đến cuộc sống của mình lúc trước. Điều này càng khiến Hoàng Thùy muốn trở về hiện đại, nàng muốn đạp lên sự khinh bỉ của người khác mà đứng lên, phải cho bọn họ biết cái gì gọi là khinh bỉ ngược lại. Nàng phải chứng minh cho những người đó biết nàng cường đại đến mức nào.
Hoàng Thùy đứng dậy bỏ đi, mặc kệ Trần Tử Đình ngồi bất động ở đó. Nàng xuyên qua từng tán lá cây, leo lên một gốc cây lớn rồi vắt mình nằm trên đó, tiếp tục chìm vào giấc ngủ còn dang dở.
Sáng sớm, Hoàng Thùy cảm nhận được hơi thở của Trần Tử Đình càng ngày càng suy yếu thì giật mình chạy lại. Điều này thật sự rất kỳ quái, sau khi ăn lá cây dính nước tiểu của Huyền Linh đáng ra Trần Tử Đình phải nhanh chóng hồi phục chứ? Nhưng thật không hiểu, tuy rằng độc tố trên người đã được giải hết, nhưng cơ thể càng trở nên yếu ớt, chỉ là một cơn sốt nhẹ mà hành hắn đến mức này, khiến cho cơ thể nàng cũng một trận khó chịu.
Hoàng Thùy nghĩ, có khi nào do xích băng gây ra không?
Huyền Linh sau khi bài tiết xong thì tiếp tục vây vào trạng thái ngủ, Hoàng Thùy không biết phải hỏi ai về vấn đề này đành phải tiếp tục chăm sóc cho Trần Tử Đình đang hôn mê. Cả người hắn lúc nóng lúc lạnh. Lúc nóng thì mồ hôi thấm ướt hết quần áo, Hoàng Thùy phải cởi hết rồi cho hắn mang độc mỗi cái quần. Khi thì lạnh đến cả người chẳng khác gì tảng băng, nàng lại phải lôi hết quần áo của mình và hắn đắp cho hắn. Hoàng Thùy bị hắn dày vò đến chết đi sống lại, mỗi lần lau chùi người cho hắn thì tức giận bưng lấy mặt hắn mà nhào nặn cho đỡ tức. Khuôn mặt đẹp của hắn bị xoa nắn nhiều lần đến mức sưng phù, tuy vậy vẫn không giảm bớt được độ đẹp trai và khí chất trời sinh.
Trong lúc mê man, Trần Tử Đình cảm nhận được hết thảy mọi việc, nhưng lại không thể làm gì được với ma trảo của Hoàng Thùy, chỉ biết cầu trời cho chính mình nhanh chóng tỉnh lại
Trần Tử Đình hôn mê ba ngày liền, người gầy hẳn đi một vòng, mà Hoàng Thùy cũng gầy đi trông thấy. Ngoài việc chăm sóc hắn ăn, uống, thay đồ, mặc đồ rồi đổi băng gạc các thứ thì nàng còn phải liên tục đem quần áo đi giặt mới có đồ để mang. Cho đến khi nàng cảm nhận được người hắn có chuyển biến tốt thì bất chấp nằm xuống đánh một giấc no nê. Mấy hôm nay vì sợ hắn bỗng nhiên đột tử, nàng cũng theo đó đi chầu diêm vương nên người lúc nàng cũng căng thẳng, liên tục nhìn hắn đến không chợp được mắt.
Lần này Hoàng Thùy tỉnh dậy là lúc đang ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt nhỏ vùi vào khuôn ngực rộng lớn của Trần Tử Đình, tay hắn rất tự nhiên ôm ngang eo nàng, cố định để nàng không bị rớt xuống đất. Hoàng Thùy nhìn thấy cảnh này thì sửng sốt một chút, sau đó tức giận rống to.
“TRẦN TỬ ĐÌNH! Cái tên chết tiệt nhà ngươi! Ngươi có biết ta cực khổ lắm mới khiến ngươi hết bệnh không hả? Bệnh chưa khỏi mà ngươi lại tiếp tục lên đường, bây giờ ngươi lại lăn ra đó mà bệnh nữa thì sao hả? Ngươi hành ta như vậy chưa đủ sao?”
Trần Tử Đình không nhìn nàng, tiếp tục điều khiển ngựa lên đường, chỉ nhàn nhạt trả lời.
“Hiện tại ta rất tốt, ngươi ngủ nguyên một ngày một đêm, chúng ta phải nhanh chóng lên đường. Xích băng trì hoãn càng lâu càng không tốt, cái này là do ngươi tự chuốc lấy.”
“Ngươi, ngươi...” Hoàng Thùy tức muốn xì khói. “Là ta lỡ làm ngươi bị xích băng trói lại, nhưng ta cũng cứu ngươi một mạng, coi như chúng ta hòa. Sau khi gỡ xong xích băng, chúng ta không ai nợ ai. Nếu ngươi không tôn trọng ta, vậy đừng trách ta cũng không tôn trọng ngươi.”
“Được.” Trần Tử Đình trả lời dứt khoát.
Trên đường đi, cả hai dường như không nói với nhau một chữ. Chỉ là sau lần nằm trong lồng ngực Trần Tử Đình ngủ rất thoải mái, Hoàng Thùy tất nhiên không bạc đãi mình, tiếp tục vùi vào ngực hắn ngủ say sưa mỗi khi leo lên lưng ngựa. Không có người quấy rầy, Trần Tử Đình dĩ nhiên gia tăng tốc độ lên đường.
Hoàng Thùy tiếp tục tỉnh ở trên lưng ngựa, cả người vùi vào trong lồng ngực của ai đó, tính xấu chảy nước dãi khi ngủ đã lâu không bị bỗng nhiên lặp lại. nàng nhìn dấu vết trước ngực Trần Tử Đình có chút xấu hổ, sợ hắn phát hiện liền nhanh chóng lấy tay áo chùi đi.
Hoàng Thùy vô tư chùi nước dãi, lại không biết rằng sắc mặt của Trần Tử Đình đang dần rất khó coi. Trần Tử Đình là đàn ông bình thường, vấn đề sinh lý cũng hết sức bình thường, lâu ngày chưa chạm vào phụ nữ bây giờ lại xuất hiện một cô nương xinh đẹp hàng ngày ngồi trong ngực, tuy rằng là người hắn không thích, nhưng ít nhiều vẫn có cảm giác.
Hoàng Thùy mấy ngày nay liên tục ngủ trong ngực, mùi hương trên người nàng vẫn thoang thoảng quanh quẩn xung quanh chóp mũi hắn, vô ý thức lâu lâu lại cọ cọ đã khiến hắn khó nhịn nghĩ đến những việc từ lâu hắn chưa đụng tới. Bây giờ nàng lại sờ soạng, cả người nhúc nhích chạm phải tiểu huynh đệ khiến cho hắn nhanh chóng ngóc đầu lên cao, chạm đến mông của nàng.
Hoàng Thùy dường như cảm nhận được cái gì đó bên dưới đang phình to lên, bàn tay ôm ngang eo từ từ xiết chặt. Cái tay đang chùi nước dãi của nàng bỗng cứng ngắc, sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích. Tuy rằng trước giờ nàng chưa làm chuyện đó, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy qua heo chạy, biết lần này mình vô tình khơi dậy dục vọng trên người của người-mà-ai-cũng-nghĩ-là-hắn-không-thể. Điều này khiến nàng không biết nên vui hay nên buồn. Vui là khám phá ra được vị vương gia này có thể cứng được một trăm phần trăm, buồn là do nàng vô tình trở thành chuột bạch thí nghiệm.
Sau lần đó, Hoàng Thùy không dám ngủ trên người hắn nữa, nhưng thói quen ngủ mấy ngày nay không thể nói bỏ là bỏ được. Có mấy lần nàng ngủ gật đến ngã ngữa lui sau, Trần Tử Đình phải ôm chặt lấy nàng để nàng không phải ngã xuống đất. Cuối cùng nàng cũng mặc kệ, hắn cứng là chuyện của hắn, nàng ngủ là việc của nàng. Dù sao, lấy tính cách của hắn thì chắc chắn hắn sẽ không muốn xảy ra quan hệ với người mà hắn ghét.
Hoàng Thùy cứ thế tiếp tục ngủ trong lòng Trần Tử Đình, dày vò hắn suốt một quãng đường dài, có khi không nhịn được hắn phải dừng ngựa lại rồi đá nàng xuống, còn mình thì chạy mất tang, một lúc lâu mới quay lại tiếp tục lên đường.
Đồng chí Hoàng Thùy triệt để làm người xấu, cứ thế cười nhạo hắn bằng một nụ cười hết sức khinh bỉ.
Có một lần, Hoàng Thùy sau khi tỉnh dậy trong lòng Trần Tử Đình, thấy bên dưới của hắn đang nổi bão liền cười xấu xa, đưa bàn tay đáng giận của mình lên xoa lui tới trên lồng ngực của hắn, sau đó lần mò xuống eo rồi lại đi lên lại. Trần Tử Đình lần này cũng giống như lần khác, dừng ngựa lại, đá nàng xuống đất, đang lúc chuẩn bị đi giải quyết thì nghe được tiếng cười của Hoàng Thùy.
Trần Tử Đình nổi điên, giống như mất hết lý trí, đẩy Hoàng Thùy xuống đất rồi đè lên người nàng hôn tới tấp. Hoàng Thùy thất kinh, lại không địch lại sức lực của hắn, bị hắn cắn xé tới mức ngửi được mùi máu tanh trong miệng. Tay hắn sờ soạng khắp nơi trên người nàng, quần áo bị kéo đến mức không chỉnh tề, lộ cả cái yếm màu xanh nhạt ở bên trong.
Tâm Hoàng Thùy loạn như ma, lại không thể phản kháng được cảm giác kỳ lạ mà Trần Tử Đình mang lại, nàng cứ thế để mặc cho hắn làm gì thì làm. Cho đến khi trước ngực lạnh băng, đầu Trần Tử Đình dán chặt lấy bầu ngực, miệng hắn cắn mút một bên ngực của nàng khiến nàng có một chút sảng khoái ngứa ngáy. Cảm giác lần đầu tiên ồ ạt ập tới này khiến Hoàng Thùy đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng dùng hết sức đẩy tên đàn ông đang nằm trên người ra, sau đó sửa soạn lại quần áo rồi chạy mất.
“Chết tiệt! Sau này ngươi tiếp tục trêu chọc lửa nóng nữa thì ta không khách khí đâu.” Phía sau, Trần Tử Đình tức giận rít qua kẽ răng, sau đó chạy hướng ngược lại với nàng đi giải quyết.
Hoàng Thùy núp sau cây cổ thụ lớn cố gắng ổn định lại tinh thần, trống trong ngực vẫn đập liên hồi. Việc này đúng là quá nguy hiểm.
Đã gần tối mà Trần Tử Đình vẫn chưa tỉnh lại, tuy rằng độc tố trên người đã được giải, nhưng cả người vẫn nóng sốt, Hoàng Thùy phải liên tục dùng khăn thấm nước lau người cho hắn. Thật vất vả cho đến khi cái bụng nàng bắt đầu lên tiếng. Hoàng Thùy đành phải đốt lửa ở bên cạnh, sau đó chạy xung quanh khu rừng bắt được hai con thỏ và một ít cá, khó khăn lắm mới kiếm được con suối nhỏ để tắm rửa.
Nhìn Trần Tử Đình nằm mê man bên đống lửa, Hoàng Thùy bực mình xem thỏ nướng là hắn mà ra sức gặm, thề sau khi hắn tỉnh nàng phải đòi lại tiền công chăm sóc cả ngày nay mới được.
Ăn uống no nê, nàng liền sửa soạn cái ổ cho mình rồi lết đi ngủ.
Hoàng Thùy bị tiếng bụng réo lay tỉnh, không phải của nàng mà phát ra từ phía Trần Tử Đình. Hắn đã tỉnh, cả người mệt mỏi ngồi dựa vào gốc cây. Nương theo ánh trăng, Hoàng Thùy ngồi dậy thổi lại đám củi đã tắt ngúm, sau đó lấy thỏ nướng còn dư hơ nóng rồi đưa lại cho hắn.
Hắn liếc mắt nhìn gà nướng trên tay nàng, sau đó chậm chạp nhận lấy rồi đem lên miệng từ từ nhai. Buổi tối trong rừng cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe tiếng một đám côn trùng nhè nhẹ kêu và tiếng Trần Tử Đình nhai thỏ nhóp nhép. Cảnh này khiến cả hai cực kỳ ngượng ngùng.
“Này, Vương gia đại nhân. Ngươi bị trúng độc, trên người còn bị thương nặng sao không đứng lại băng bó đàng hoàng mà cấp tốc lên đường như ăn cướp thế? Nếu không phải ta nhanh tay, giờ ta và ngươi chắc ngã ngựa mà chết rồi. Ngươi tưởng người ngươi làm bằng đồng bằng sắt chắc.”
Hoàng Thùy lên tiếng muốn đánh tan không khí xấu hổ, nhưng ai ngờ càng nói càng bực mình, thành ra chỉ vào hắn chất vấn như gà mẹ
Trần Tử Đình vẫn im lặng, tiếp tục ăn gà của hắn, mắt cũng không liếc nàng một cái khiến nàng muốn nổi điên.
“Này, cho dù ngươi ghét ta, nhưng dù sao ta cũng vừa cứu ngươi một mạng. Ngươi cũng phải biết tôn trọng người khác một chút chứ! Ngươi tưởng ngươi là vương gia thì ngươi có quyền khinh bỉ người khác chắc? Còn chưa kể, ta không phải là Hoàng Thúy, nên đừng có mà giận cá chém thớt lên đầu ta. Gỡ được xích băng xong ta và ngươi tốt nhất cách xa nhau một chút. Coi như chưa từng gặp nhau đi.”
Hoàng Thùy càng nói càng tức giận, giọng nói cơ hồ như hét vào mặt mặt Trần Tử Đình. Xuyên tới đây gần hai năm, đây là lần đầu nàng tức giận đến như vậy. Cuộc sống trước đây của nàng luôn bị người khác chỉ trỏ và xem thường, dường như lớn lên trong sự khinh bỉ của mọi người. Nhìn vẻ mặt của Trần Tử Đình, nàng không thể không nhớ đến cuộc sống của mình lúc trước. Điều này càng khiến Hoàng Thùy muốn trở về hiện đại, nàng muốn đạp lên sự khinh bỉ của người khác mà đứng lên, phải cho bọn họ biết cái gì gọi là khinh bỉ ngược lại. Nàng phải chứng minh cho những người đó biết nàng cường đại đến mức nào.
Hoàng Thùy đứng dậy bỏ đi, mặc kệ Trần Tử Đình ngồi bất động ở đó. Nàng xuyên qua từng tán lá cây, leo lên một gốc cây lớn rồi vắt mình nằm trên đó, tiếp tục chìm vào giấc ngủ còn dang dở.
Sáng sớm, Hoàng Thùy cảm nhận được hơi thở của Trần Tử Đình càng ngày càng suy yếu thì giật mình chạy lại. Điều này thật sự rất kỳ quái, sau khi ăn lá cây dính nước tiểu của Huyền Linh đáng ra Trần Tử Đình phải nhanh chóng hồi phục chứ? Nhưng thật không hiểu, tuy rằng độc tố trên người đã được giải hết, nhưng cơ thể càng trở nên yếu ớt, chỉ là một cơn sốt nhẹ mà hành hắn đến mức này, khiến cho cơ thể nàng cũng một trận khó chịu.
Hoàng Thùy nghĩ, có khi nào do xích băng gây ra không?
Huyền Linh sau khi bài tiết xong thì tiếp tục vây vào trạng thái ngủ, Hoàng Thùy không biết phải hỏi ai về vấn đề này đành phải tiếp tục chăm sóc cho Trần Tử Đình đang hôn mê. Cả người hắn lúc nóng lúc lạnh. Lúc nóng thì mồ hôi thấm ướt hết quần áo, Hoàng Thùy phải cởi hết rồi cho hắn mang độc mỗi cái quần. Khi thì lạnh đến cả người chẳng khác gì tảng băng, nàng lại phải lôi hết quần áo của mình và hắn đắp cho hắn. Hoàng Thùy bị hắn dày vò đến chết đi sống lại, mỗi lần lau chùi người cho hắn thì tức giận bưng lấy mặt hắn mà nhào nặn cho đỡ tức. Khuôn mặt đẹp của hắn bị xoa nắn nhiều lần đến mức sưng phù, tuy vậy vẫn không giảm bớt được độ đẹp trai và khí chất trời sinh.
Trong lúc mê man, Trần Tử Đình cảm nhận được hết thảy mọi việc, nhưng lại không thể làm gì được với ma trảo của Hoàng Thùy, chỉ biết cầu trời cho chính mình nhanh chóng tỉnh lại
Trần Tử Đình hôn mê ba ngày liền, người gầy hẳn đi một vòng, mà Hoàng Thùy cũng gầy đi trông thấy. Ngoài việc chăm sóc hắn ăn, uống, thay đồ, mặc đồ rồi đổi băng gạc các thứ thì nàng còn phải liên tục đem quần áo đi giặt mới có đồ để mang. Cho đến khi nàng cảm nhận được người hắn có chuyển biến tốt thì bất chấp nằm xuống đánh một giấc no nê. Mấy hôm nay vì sợ hắn bỗng nhiên đột tử, nàng cũng theo đó đi chầu diêm vương nên người lúc nàng cũng căng thẳng, liên tục nhìn hắn đến không chợp được mắt.
Lần này Hoàng Thùy tỉnh dậy là lúc đang ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt nhỏ vùi vào khuôn ngực rộng lớn của Trần Tử Đình, tay hắn rất tự nhiên ôm ngang eo nàng, cố định để nàng không bị rớt xuống đất. Hoàng Thùy nhìn thấy cảnh này thì sửng sốt một chút, sau đó tức giận rống to.
“TRẦN TỬ ĐÌNH! Cái tên chết tiệt nhà ngươi! Ngươi có biết ta cực khổ lắm mới khiến ngươi hết bệnh không hả? Bệnh chưa khỏi mà ngươi lại tiếp tục lên đường, bây giờ ngươi lại lăn ra đó mà bệnh nữa thì sao hả? Ngươi hành ta như vậy chưa đủ sao?”
Trần Tử Đình không nhìn nàng, tiếp tục điều khiển ngựa lên đường, chỉ nhàn nhạt trả lời.
“Hiện tại ta rất tốt, ngươi ngủ nguyên một ngày một đêm, chúng ta phải nhanh chóng lên đường. Xích băng trì hoãn càng lâu càng không tốt, cái này là do ngươi tự chuốc lấy.”
“Ngươi, ngươi...” Hoàng Thùy tức muốn xì khói. “Là ta lỡ làm ngươi bị xích băng trói lại, nhưng ta cũng cứu ngươi một mạng, coi như chúng ta hòa. Sau khi gỡ xong xích băng, chúng ta không ai nợ ai. Nếu ngươi không tôn trọng ta, vậy đừng trách ta cũng không tôn trọng ngươi.”
“Được.” Trần Tử Đình trả lời dứt khoát.
Trên đường đi, cả hai dường như không nói với nhau một chữ. Chỉ là sau lần nằm trong lồng ngực Trần Tử Đình ngủ rất thoải mái, Hoàng Thùy tất nhiên không bạc đãi mình, tiếp tục vùi vào ngực hắn ngủ say sưa mỗi khi leo lên lưng ngựa. Không có người quấy rầy, Trần Tử Đình dĩ nhiên gia tăng tốc độ lên đường.
Hoàng Thùy tiếp tục tỉnh ở trên lưng ngựa, cả người vùi vào trong lồng ngực của ai đó, tính xấu chảy nước dãi khi ngủ đã lâu không bị bỗng nhiên lặp lại. nàng nhìn dấu vết trước ngực Trần Tử Đình có chút xấu hổ, sợ hắn phát hiện liền nhanh chóng lấy tay áo chùi đi.
Hoàng Thùy vô tư chùi nước dãi, lại không biết rằng sắc mặt của Trần Tử Đình đang dần rất khó coi. Trần Tử Đình là đàn ông bình thường, vấn đề sinh lý cũng hết sức bình thường, lâu ngày chưa chạm vào phụ nữ bây giờ lại xuất hiện một cô nương xinh đẹp hàng ngày ngồi trong ngực, tuy rằng là người hắn không thích, nhưng ít nhiều vẫn có cảm giác.
Hoàng Thùy mấy ngày nay liên tục ngủ trong ngực, mùi hương trên người nàng vẫn thoang thoảng quanh quẩn xung quanh chóp mũi hắn, vô ý thức lâu lâu lại cọ cọ đã khiến hắn khó nhịn nghĩ đến những việc từ lâu hắn chưa đụng tới. Bây giờ nàng lại sờ soạng, cả người nhúc nhích chạm phải tiểu huynh đệ khiến cho hắn nhanh chóng ngóc đầu lên cao, chạm đến mông của nàng.
Hoàng Thùy dường như cảm nhận được cái gì đó bên dưới đang phình to lên, bàn tay ôm ngang eo từ từ xiết chặt. Cái tay đang chùi nước dãi của nàng bỗng cứng ngắc, sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích. Tuy rằng trước giờ nàng chưa làm chuyện đó, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy qua heo chạy, biết lần này mình vô tình khơi dậy dục vọng trên người của người-mà-ai-cũng-nghĩ-là-hắn-không-thể. Điều này khiến nàng không biết nên vui hay nên buồn. Vui là khám phá ra được vị vương gia này có thể cứng được một trăm phần trăm, buồn là do nàng vô tình trở thành chuột bạch thí nghiệm.
Sau lần đó, Hoàng Thùy không dám ngủ trên người hắn nữa, nhưng thói quen ngủ mấy ngày nay không thể nói bỏ là bỏ được. Có mấy lần nàng ngủ gật đến ngã ngữa lui sau, Trần Tử Đình phải ôm chặt lấy nàng để nàng không phải ngã xuống đất. Cuối cùng nàng cũng mặc kệ, hắn cứng là chuyện của hắn, nàng ngủ là việc của nàng. Dù sao, lấy tính cách của hắn thì chắc chắn hắn sẽ không muốn xảy ra quan hệ với người mà hắn ghét.
Hoàng Thùy cứ thế tiếp tục ngủ trong lòng Trần Tử Đình, dày vò hắn suốt một quãng đường dài, có khi không nhịn được hắn phải dừng ngựa lại rồi đá nàng xuống, còn mình thì chạy mất tang, một lúc lâu mới quay lại tiếp tục lên đường.
Đồng chí Hoàng Thùy triệt để làm người xấu, cứ thế cười nhạo hắn bằng một nụ cười hết sức khinh bỉ.
Có một lần, Hoàng Thùy sau khi tỉnh dậy trong lòng Trần Tử Đình, thấy bên dưới của hắn đang nổi bão liền cười xấu xa, đưa bàn tay đáng giận của mình lên xoa lui tới trên lồng ngực của hắn, sau đó lần mò xuống eo rồi lại đi lên lại. Trần Tử Đình lần này cũng giống như lần khác, dừng ngựa lại, đá nàng xuống đất, đang lúc chuẩn bị đi giải quyết thì nghe được tiếng cười của Hoàng Thùy.
Trần Tử Đình nổi điên, giống như mất hết lý trí, đẩy Hoàng Thùy xuống đất rồi đè lên người nàng hôn tới tấp. Hoàng Thùy thất kinh, lại không địch lại sức lực của hắn, bị hắn cắn xé tới mức ngửi được mùi máu tanh trong miệng. Tay hắn sờ soạng khắp nơi trên người nàng, quần áo bị kéo đến mức không chỉnh tề, lộ cả cái yếm màu xanh nhạt ở bên trong.
Tâm Hoàng Thùy loạn như ma, lại không thể phản kháng được cảm giác kỳ lạ mà Trần Tử Đình mang lại, nàng cứ thế để mặc cho hắn làm gì thì làm. Cho đến khi trước ngực lạnh băng, đầu Trần Tử Đình dán chặt lấy bầu ngực, miệng hắn cắn mút một bên ngực của nàng khiến nàng có một chút sảng khoái ngứa ngáy. Cảm giác lần đầu tiên ồ ạt ập tới này khiến Hoàng Thùy đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng dùng hết sức đẩy tên đàn ông đang nằm trên người ra, sau đó sửa soạn lại quần áo rồi chạy mất.
“Chết tiệt! Sau này ngươi tiếp tục trêu chọc lửa nóng nữa thì ta không khách khí đâu.” Phía sau, Trần Tử Đình tức giận rít qua kẽ răng, sau đó chạy hướng ngược lại với nàng đi giải quyết.
Hoàng Thùy núp sau cây cổ thụ lớn cố gắng ổn định lại tinh thần, trống trong ngực vẫn đập liên hồi. Việc này đúng là quá nguy hiểm.
/52
|