Nghỉ ngơi một ngày, thân thể của Trần Tử Đình đã khá lên chút, Dạ liền đưa hắn trở về nhà họ Hồ để tĩnh dưỡng. Hoàng Thùy không chịu đi theo, nhất quyết ở lại hang động, nàng thật sự không muốn gặp mặt mấy người đáng ghét kia.
“Ngươi thật sự muốn ở lại đây? Ngươi không phải không biết rắn độc nơi này rất nhiều, tùy thời đều có thể lấy mạng ngươi.”
“Không sao không sao, ta có bảo vật khiến rắn tránh xa vạn dặm. Ngươi không thấy ta dạo chơi ở đây hai ngày mà không thấy con rắn nào lại uy hiếp tính mạng hả? Ngươi còn phải cám ơn ta nữa đấy.”
Trần Tử Đình nghe Hoàng nói vậy thì suy ngẫm, cảm thấy đúng là như vậy thật, nhưng ánh mắt nhìn nàng càng thêm sâu không lường được, như muốn tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc nàng là như thế nào. Ánh mắt này khiến sống lưng Hoàng Thùy có chút run lên.
Hắn cũng không nhiều lời, theo Dạ trở về Hồ phủ.
Người của ba nhà Trương, Hồ, Đặng nhìn thấy Trần Tử Đình bị rắn cắn đến suy yếu như vậy thì càng nhiều định kiến đối với Hoàng Thùy. Hồ Mãn còn nói chỉ cần đệ tử cùng nàng cắt được xích băng, hắn sẽ là người đầu tiên giết chết nàng. Trần Tử Đình khi nghe vậy thì trong con ngươi lóe lên một cái rồi biến mất.
Cuộc sống làm người rừng rất sảng khoái, nhưng vấn đề ăn uống khiến Hoàng Thùy đau khổ, đã gần một tuần chưa ăn cơm, nàng nhớ mùi gạo muốn chết. Nhiều lần muốn xuống núi ăn một bụng nhưng bị xích băng kéo lại, thật là bực mình. Đang lúc muốn đột nhập ba tòa nhà trên đỉnh núi để trộm chút gạo dầu muối thì Trần Tử Đình mạnh khỏe đi xuống tìm nàng lên đường.
Đi theo hắn và Dạ còn có Trương Tú Uyên, Hồ Hải Đăng và Đặng Tuấn Kiệt. Lúc bọn họ tới, Hoàng Thùy đang thu chăn và quần áo vừa được phơi khô. Nàng tính toán tối nay sẽ hành động, nhưng nhìn thấy Trần Tử Đình thì vui mừng muốn chết, cuối cùng cũng có cơm ăn rồi.
Lần này xuống núi Hoàng Thùy vẫn ngồi chung ngựa với Trần Tử Đình, những người kia đều mỗi người một ngựa. Điều này khiến Trương Tú Uyên tủi thân một hồi, nhìn như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp. Có điều ánh mắt khi nhìn bóng lưng Hoàng Thùy nhọn như mũi đao, khiến nàng nổi da gà vài hồi.
Tới khách điếm ở trấn Sơn Tước, Hoàng Thùy nhắm tới cơm rau rồi ăn như hổ đói, nhận được ánh mắt khinh bỉ của Trương Tú Uyên. Nàng cũng mặt kệ, vẫn cắm cúi ăn cho đến khi căng bụng, sau đó nói Trần Tử Đình đợi mình ba khắc. Trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người đi đến chủ quầy mướn một gian phòng, bảo hắn nhanh chóng chuẩn bị một thùng nước tắm lớn, hất mặt bảo mọi chi phí do Trần Tử Đình trả, bao gồm cả tiền bo. Chủ quầy thấy mấy người Trần Tử Đình không phải người tầm thường thì nhanh chóng làm việc.
Hoàng Thùy được tắm nước ấm sung sướng đến quên trời quên đất, nhưng cũng đúng giờ trở lại lên đường. Lúc đi ngang qua người Trương Tú Uyên, nàng ta nói nhỏ một câu chỉ hai người nghe thấy.
“Không có tiền mà ra vẻ đại gia, đúng là đồ ăn bám, thật mất mặt.”
Hoàng Thùy chỉ cười cười, không chấp nhặt với trẻ nhỏ.
Lần này bọn họ cùng nhau lên đường tìm kiếm hoa Huyết Liên, trưởng bối ba nhà Trương, Hồ, Đặng muốn con cái nhà mình đi theo giúp đỡ Trần Tử Đình, cũng coi như để bọn họ ra ngoài lịch lãm, rèn luyện bản thân. Việc này là do Trương Tú Uyên đề nghị, vì nàng muốn đi theo Trần Tử Đình bồi dưỡng tình cảm, nàng không muốn hắn bị Hoàng Thùy câu đi mất.
Theo như thông tin thu thập được, hoa Huyết Liên nằm ở nơi lạnh lẽo nhất của núi Tuyết Tâm, cũng chính là đỉnh núi. Nơi này địa hình hiểm trở, thực vật cực kỳ ít ỏi vì thời tiết quá khắc nghiệt, nghe nói Huyết Liên mọc ở trong một hang đá trên đỉnh núi, nơi này có thể đông chết một người bình thường. Hoa Huyết Liên nở còn tỏa ra ánh sáng đỏ rực như lửa, phải dùng ngay để có hiệu quả tốt nhất, vì sau khi ngắt hoa khỏi cành hỏa tính sẽ bị giảm dần, đến ngày thứ ba sẽ hoàn toàn héo rũ.
Đi một vòng cuối cùng cũng trở lại nơi ban đầu muốn đến. Từ núi Sơn Tước đến núi Tuyết Tâm phải mất ít nhất là mười lăm ngày lên đường không ngừng nghỉ, từ chân núi lên đến đỉnh lại mất thêm một ngày đường. Bọn họ muốn nhanh chóng tìm được Huyết Liên nên không ai bảo ai liền ra roi thúc ngựa lên đường, giữa đường gặp khách điếm thì dừng lại nghỉ ngơi, ăn uống, tắm rửa.
Lúc gần đến chân núi Tuyết Tâm, đoàn người Trần Tử Đình ghé vào thị trấn gần đó chuẩn bị một số đồ cần thiết để lên núi. Ở đây khắp nơi toàn là tuyết, khí hậu lạnh đến mức nước tiểu vừa ra ngoài liền đông đá. Hoàng Thùy cũng tự mình chuẩn bị một cái chăn bông loại nhỏ gùi ở trên lưng, bản thân quấn trên người hai bộ quần áo bông, còn balo thì đeo ở trước ngực. Nhìn nàng bây giờ chẳng khác gì gấu bông giữa đoàn người, nếu lăn từ trên núi xuống chắc cũng không hề gì.
Đặng Tuấn Kiệt nhìn thấy tạo hình kì lạ của Hoàng Thùy thì có chút hứng thú, chạy lại lấy tay chọc chọc lên người nàng.
“Hoàng Thùy cô nương, tạo hình của ngươi thật lạ, nhìn chẳng khác gì con gấu nhỏ cả.”
“Ờ. Cám ơn đã khen.” Hoàng Thùy liếc xéo hắn một cái rồi bỏ đi. Nàng thật sự không vui vẻ được với mấy người trên đỉnh núi kia, cho dù Đặng Tuấn Kiệt này không làm gì nàng.
“Không có gì không có gì. Lại nói, cô nương nhìn mảnh mai vậy mà khỏe thật, có thể mang... A, Hoàng Thùy cô nương, ta còn chưa nói xong.”
Mặc kệ hắn nói nhảm, Hoàng Thùy chạy lại quầy bán đồ ăn vặt gần đó mua một ít đồ để ăn trên đường. Hiếm lắm mới gặp được chợ, phải chuẩn bị cho đầy đủ, dù sao sức lực của nàng không phải nhỏ.
Trần Tử Đình nhìn thấy Hoàng Thùy mang đồ đạc cồng kềnh, lại còn mua thêm rất nhiều đồ ăn vặt thì nhíu mày.
“Ngươi đem nhiều đồ như thế để làm gì? Đường lên núi dốc cao, gió lại lớn, mang nhiều đồ như thế sẽ rất nguy hiểm. Nếu ngươi ngã, hoặc đi giữa chừng không mang nổi đồ thì chỉ có thể vứt đi thôi, còn chưa kể tốc độ sẽ chậm, ảnh hưởng tới người khác.”
“Không sao, sẽ không liên lụy đến các ngươi đâu.” Hoàng Thùy mặc kệ sự bất mãn của hắn, đem đồ đạc sửa soạn gọn gàng một chút.
Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, đoàn người Trần Tử Đình đem ngựa tới gửi ở nhà dân. Sau đó tự mình đi bộ lên đỉnh núi Tuyết Tâm, khí hậu càng lên cao càng khắc nghiệt, động vật da lông ít ỏi như ngựa chỉ có thể chết cóng.
Không có ngựa, Hoàng Thùy cũng không dính chung một chỗ với Trần Tử Đình nữa, Trương Tú Uyên nhân cơ hội này bám dính lên người Trần Tử Đình. Hồ Hải Đăng lặng lẽ theo sau hai người, ánh mắt lúc nào cũng như có như không ở trên người Trương Tú Uyên. Hoàng Thùy luôn là người bị rớt ở sau cùng, Đặng Tuấn Kiệt lâu lâu nhớ tới nàng cũng bước chậm lại, nói với nàng vài câu.
Càng lên cao, cây cối càng thưa thớt, tuyết phủ dày đặc, nhìn nơi này chẳng khác gì ở Nam Cực. Lúc đầu ở thị trấn nhỏ Hoàng Thùy còn cảm thấy có chút bức bối vì mang quá nhiều đồ, lên tới đây rồi mới thấy quyết định ban đầu là đúng đắn. Gió lạnh quạt phải mặt khiến da đau rát, Hoàng Thùy phải lấy thêm một cái khăn bọc kín cả mặt. Lại nhìn mấy người kia, bọn họ đi một hồi thì dừng lại vận nội công hộ thể, thật đúng là hâm mộ, sao nàng lại không thể tu luyện nội công chứ.
Đi được hai phần ba quãng đường thì trời đã tối, đoàn người dừng lại ở một gốc cây thông lớn, sau đó chia ra đi nhặt củi để sưởi ấm. Ban đêm ở nơi này có gió lớn, nhiệt độ lại càng giảm nên không thể tiếp tục lên đường.
Bọn họ ngồi quây lại thành một vòng tròn quanh đám lửa, ai nấy đều lấy lương khô và bánh bao ra lót dạ, riêng Hoàng Thùy thì lôi một đống đồ ăn vặt ra ăn, cũng không chia cho ai, ngồi nhai nhóp nhép một mình. Ăn xong thì kiếm một chỗ thoải mái trải chăn ra nằm ngủ, mặc kệ mấy người kia còn trò chuyện.
Ban đêm, nhiệt độ càng ngày càng thấp, gió thổi vù vù bên tai khiến cho lòng người khó có thể yên tĩnh. Mấy người Trần Tử Đình ngồi xếp bằng xung quanh đám lửa tu luyện nội công, nội lực bão hòa phát ra xung quanh khiến không khí có chút ấm áp.
Hoàng Thủy tỉnh dậy muốn đi vệ sinh thì thấy cảnh này, cảm giác nhìn bọn họ giống như mấy lão tăng nhập định trên ti vi vậy.
Ở nơi này cây cối quá thưa thớt, Hoàng Thùy cũng không muốn ngồi giữa đồng không mông quạnh để giải quyết tâm sự, vì vậy nàng chỉ có thể chạy xa xa một chút, kiếm được một chỗ liền ngồi xuống. Ban đầu Hoàng Thùy còn có chút do dự vì phía sau còn có người, nhưng nghĩ đến việc người nọ còn không biết nàng đã phát hiện ra, vì không để người kia nghi ngờ nàng đành bất chấp ngồi xuống. Dù sao người xấu hổ cũng không phải nàng.
Trần Tử Đình đang ngồi tu luyện thì cảm giác được Hoàng Thùy đã tỉnh, đang len lén muốn rời đi. Hắn mở mắt, ra hiệu cho Dạ đang chuẩn bị muốn theo sau nàng dừng lại, chính mình lại không tiếng động đứng lên đuổi theo sau Hoàng Thùy, muốn biết rốt cuộc nàng đang lét lút làm gì. Chỉ là sau một lúc đi được quãng đường khá xa, cuối cùng hắn cũng biết nàng muốn làm gì, xấu hổ quay lưng lại, cách nơi nàng giải quyết xa một chút thì đứng đợi. Hắn cũng không muốn vào đêm khuya, một người chân yếu tay mềm như Hoàng Thùy bị gấu tuyết ăn mất, lúc đó bản thân hắn cũng không xong.
Hoàng Thùy sau khi giải quyết xong thì theo đường cũ trở về, đến khi thấy Trần Tử Đình đứng trước mặt thì giả bộ giật mình.
“Ngươi đến đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi theo giõi ta? Muốn nhìn, muốn nhìn trộm hả?” Hoàng Thùy lắp bắp nhìn hắn nói, mặt vì lạnh mà đỏ lên rất giống như đang xấu hổ.
“Vớ vẩn. Theo ta trở về. Ngươi không biết nơi này rất nguy hiểm sao?” Trần Tử Đình ra vẻ không có gì nói, sau đó quay lưng đi trước, bước chân chậm chạp như đang đợi Hoàng Thùy, hai bên tai lại đỏ ửng đáng nghi.
“Xùy.” Hoàng Thùy tủm tỉm cười một cái, bước chân cũng nhanh hơn, sóng vai cùng hắn trở về.
“Ngươi thật sự muốn ở lại đây? Ngươi không phải không biết rắn độc nơi này rất nhiều, tùy thời đều có thể lấy mạng ngươi.”
“Không sao không sao, ta có bảo vật khiến rắn tránh xa vạn dặm. Ngươi không thấy ta dạo chơi ở đây hai ngày mà không thấy con rắn nào lại uy hiếp tính mạng hả? Ngươi còn phải cám ơn ta nữa đấy.”
Trần Tử Đình nghe Hoàng nói vậy thì suy ngẫm, cảm thấy đúng là như vậy thật, nhưng ánh mắt nhìn nàng càng thêm sâu không lường được, như muốn tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc nàng là như thế nào. Ánh mắt này khiến sống lưng Hoàng Thùy có chút run lên.
Hắn cũng không nhiều lời, theo Dạ trở về Hồ phủ.
Người của ba nhà Trương, Hồ, Đặng nhìn thấy Trần Tử Đình bị rắn cắn đến suy yếu như vậy thì càng nhiều định kiến đối với Hoàng Thùy. Hồ Mãn còn nói chỉ cần đệ tử cùng nàng cắt được xích băng, hắn sẽ là người đầu tiên giết chết nàng. Trần Tử Đình khi nghe vậy thì trong con ngươi lóe lên một cái rồi biến mất.
Cuộc sống làm người rừng rất sảng khoái, nhưng vấn đề ăn uống khiến Hoàng Thùy đau khổ, đã gần một tuần chưa ăn cơm, nàng nhớ mùi gạo muốn chết. Nhiều lần muốn xuống núi ăn một bụng nhưng bị xích băng kéo lại, thật là bực mình. Đang lúc muốn đột nhập ba tòa nhà trên đỉnh núi để trộm chút gạo dầu muối thì Trần Tử Đình mạnh khỏe đi xuống tìm nàng lên đường.
Đi theo hắn và Dạ còn có Trương Tú Uyên, Hồ Hải Đăng và Đặng Tuấn Kiệt. Lúc bọn họ tới, Hoàng Thùy đang thu chăn và quần áo vừa được phơi khô. Nàng tính toán tối nay sẽ hành động, nhưng nhìn thấy Trần Tử Đình thì vui mừng muốn chết, cuối cùng cũng có cơm ăn rồi.
Lần này xuống núi Hoàng Thùy vẫn ngồi chung ngựa với Trần Tử Đình, những người kia đều mỗi người một ngựa. Điều này khiến Trương Tú Uyên tủi thân một hồi, nhìn như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp. Có điều ánh mắt khi nhìn bóng lưng Hoàng Thùy nhọn như mũi đao, khiến nàng nổi da gà vài hồi.
Tới khách điếm ở trấn Sơn Tước, Hoàng Thùy nhắm tới cơm rau rồi ăn như hổ đói, nhận được ánh mắt khinh bỉ của Trương Tú Uyên. Nàng cũng mặt kệ, vẫn cắm cúi ăn cho đến khi căng bụng, sau đó nói Trần Tử Đình đợi mình ba khắc. Trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người đi đến chủ quầy mướn một gian phòng, bảo hắn nhanh chóng chuẩn bị một thùng nước tắm lớn, hất mặt bảo mọi chi phí do Trần Tử Đình trả, bao gồm cả tiền bo. Chủ quầy thấy mấy người Trần Tử Đình không phải người tầm thường thì nhanh chóng làm việc.
Hoàng Thùy được tắm nước ấm sung sướng đến quên trời quên đất, nhưng cũng đúng giờ trở lại lên đường. Lúc đi ngang qua người Trương Tú Uyên, nàng ta nói nhỏ một câu chỉ hai người nghe thấy.
“Không có tiền mà ra vẻ đại gia, đúng là đồ ăn bám, thật mất mặt.”
Hoàng Thùy chỉ cười cười, không chấp nhặt với trẻ nhỏ.
Lần này bọn họ cùng nhau lên đường tìm kiếm hoa Huyết Liên, trưởng bối ba nhà Trương, Hồ, Đặng muốn con cái nhà mình đi theo giúp đỡ Trần Tử Đình, cũng coi như để bọn họ ra ngoài lịch lãm, rèn luyện bản thân. Việc này là do Trương Tú Uyên đề nghị, vì nàng muốn đi theo Trần Tử Đình bồi dưỡng tình cảm, nàng không muốn hắn bị Hoàng Thùy câu đi mất.
Theo như thông tin thu thập được, hoa Huyết Liên nằm ở nơi lạnh lẽo nhất của núi Tuyết Tâm, cũng chính là đỉnh núi. Nơi này địa hình hiểm trở, thực vật cực kỳ ít ỏi vì thời tiết quá khắc nghiệt, nghe nói Huyết Liên mọc ở trong một hang đá trên đỉnh núi, nơi này có thể đông chết một người bình thường. Hoa Huyết Liên nở còn tỏa ra ánh sáng đỏ rực như lửa, phải dùng ngay để có hiệu quả tốt nhất, vì sau khi ngắt hoa khỏi cành hỏa tính sẽ bị giảm dần, đến ngày thứ ba sẽ hoàn toàn héo rũ.
Đi một vòng cuối cùng cũng trở lại nơi ban đầu muốn đến. Từ núi Sơn Tước đến núi Tuyết Tâm phải mất ít nhất là mười lăm ngày lên đường không ngừng nghỉ, từ chân núi lên đến đỉnh lại mất thêm một ngày đường. Bọn họ muốn nhanh chóng tìm được Huyết Liên nên không ai bảo ai liền ra roi thúc ngựa lên đường, giữa đường gặp khách điếm thì dừng lại nghỉ ngơi, ăn uống, tắm rửa.
Lúc gần đến chân núi Tuyết Tâm, đoàn người Trần Tử Đình ghé vào thị trấn gần đó chuẩn bị một số đồ cần thiết để lên núi. Ở đây khắp nơi toàn là tuyết, khí hậu lạnh đến mức nước tiểu vừa ra ngoài liền đông đá. Hoàng Thùy cũng tự mình chuẩn bị một cái chăn bông loại nhỏ gùi ở trên lưng, bản thân quấn trên người hai bộ quần áo bông, còn balo thì đeo ở trước ngực. Nhìn nàng bây giờ chẳng khác gì gấu bông giữa đoàn người, nếu lăn từ trên núi xuống chắc cũng không hề gì.
Đặng Tuấn Kiệt nhìn thấy tạo hình kì lạ của Hoàng Thùy thì có chút hứng thú, chạy lại lấy tay chọc chọc lên người nàng.
“Hoàng Thùy cô nương, tạo hình của ngươi thật lạ, nhìn chẳng khác gì con gấu nhỏ cả.”
“Ờ. Cám ơn đã khen.” Hoàng Thùy liếc xéo hắn một cái rồi bỏ đi. Nàng thật sự không vui vẻ được với mấy người trên đỉnh núi kia, cho dù Đặng Tuấn Kiệt này không làm gì nàng.
“Không có gì không có gì. Lại nói, cô nương nhìn mảnh mai vậy mà khỏe thật, có thể mang... A, Hoàng Thùy cô nương, ta còn chưa nói xong.”
Mặc kệ hắn nói nhảm, Hoàng Thùy chạy lại quầy bán đồ ăn vặt gần đó mua một ít đồ để ăn trên đường. Hiếm lắm mới gặp được chợ, phải chuẩn bị cho đầy đủ, dù sao sức lực của nàng không phải nhỏ.
Trần Tử Đình nhìn thấy Hoàng Thùy mang đồ đạc cồng kềnh, lại còn mua thêm rất nhiều đồ ăn vặt thì nhíu mày.
“Ngươi đem nhiều đồ như thế để làm gì? Đường lên núi dốc cao, gió lại lớn, mang nhiều đồ như thế sẽ rất nguy hiểm. Nếu ngươi ngã, hoặc đi giữa chừng không mang nổi đồ thì chỉ có thể vứt đi thôi, còn chưa kể tốc độ sẽ chậm, ảnh hưởng tới người khác.”
“Không sao, sẽ không liên lụy đến các ngươi đâu.” Hoàng Thùy mặc kệ sự bất mãn của hắn, đem đồ đạc sửa soạn gọn gàng một chút.
Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, đoàn người Trần Tử Đình đem ngựa tới gửi ở nhà dân. Sau đó tự mình đi bộ lên đỉnh núi Tuyết Tâm, khí hậu càng lên cao càng khắc nghiệt, động vật da lông ít ỏi như ngựa chỉ có thể chết cóng.
Không có ngựa, Hoàng Thùy cũng không dính chung một chỗ với Trần Tử Đình nữa, Trương Tú Uyên nhân cơ hội này bám dính lên người Trần Tử Đình. Hồ Hải Đăng lặng lẽ theo sau hai người, ánh mắt lúc nào cũng như có như không ở trên người Trương Tú Uyên. Hoàng Thùy luôn là người bị rớt ở sau cùng, Đặng Tuấn Kiệt lâu lâu nhớ tới nàng cũng bước chậm lại, nói với nàng vài câu.
Càng lên cao, cây cối càng thưa thớt, tuyết phủ dày đặc, nhìn nơi này chẳng khác gì ở Nam Cực. Lúc đầu ở thị trấn nhỏ Hoàng Thùy còn cảm thấy có chút bức bối vì mang quá nhiều đồ, lên tới đây rồi mới thấy quyết định ban đầu là đúng đắn. Gió lạnh quạt phải mặt khiến da đau rát, Hoàng Thùy phải lấy thêm một cái khăn bọc kín cả mặt. Lại nhìn mấy người kia, bọn họ đi một hồi thì dừng lại vận nội công hộ thể, thật đúng là hâm mộ, sao nàng lại không thể tu luyện nội công chứ.
Đi được hai phần ba quãng đường thì trời đã tối, đoàn người dừng lại ở một gốc cây thông lớn, sau đó chia ra đi nhặt củi để sưởi ấm. Ban đêm ở nơi này có gió lớn, nhiệt độ lại càng giảm nên không thể tiếp tục lên đường.
Bọn họ ngồi quây lại thành một vòng tròn quanh đám lửa, ai nấy đều lấy lương khô và bánh bao ra lót dạ, riêng Hoàng Thùy thì lôi một đống đồ ăn vặt ra ăn, cũng không chia cho ai, ngồi nhai nhóp nhép một mình. Ăn xong thì kiếm một chỗ thoải mái trải chăn ra nằm ngủ, mặc kệ mấy người kia còn trò chuyện.
Ban đêm, nhiệt độ càng ngày càng thấp, gió thổi vù vù bên tai khiến cho lòng người khó có thể yên tĩnh. Mấy người Trần Tử Đình ngồi xếp bằng xung quanh đám lửa tu luyện nội công, nội lực bão hòa phát ra xung quanh khiến không khí có chút ấm áp.
Hoàng Thủy tỉnh dậy muốn đi vệ sinh thì thấy cảnh này, cảm giác nhìn bọn họ giống như mấy lão tăng nhập định trên ti vi vậy.
Ở nơi này cây cối quá thưa thớt, Hoàng Thùy cũng không muốn ngồi giữa đồng không mông quạnh để giải quyết tâm sự, vì vậy nàng chỉ có thể chạy xa xa một chút, kiếm được một chỗ liền ngồi xuống. Ban đầu Hoàng Thùy còn có chút do dự vì phía sau còn có người, nhưng nghĩ đến việc người nọ còn không biết nàng đã phát hiện ra, vì không để người kia nghi ngờ nàng đành bất chấp ngồi xuống. Dù sao người xấu hổ cũng không phải nàng.
Trần Tử Đình đang ngồi tu luyện thì cảm giác được Hoàng Thùy đã tỉnh, đang len lén muốn rời đi. Hắn mở mắt, ra hiệu cho Dạ đang chuẩn bị muốn theo sau nàng dừng lại, chính mình lại không tiếng động đứng lên đuổi theo sau Hoàng Thùy, muốn biết rốt cuộc nàng đang lét lút làm gì. Chỉ là sau một lúc đi được quãng đường khá xa, cuối cùng hắn cũng biết nàng muốn làm gì, xấu hổ quay lưng lại, cách nơi nàng giải quyết xa một chút thì đứng đợi. Hắn cũng không muốn vào đêm khuya, một người chân yếu tay mềm như Hoàng Thùy bị gấu tuyết ăn mất, lúc đó bản thân hắn cũng không xong.
Hoàng Thùy sau khi giải quyết xong thì theo đường cũ trở về, đến khi thấy Trần Tử Đình đứng trước mặt thì giả bộ giật mình.
“Ngươi đến đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi theo giõi ta? Muốn nhìn, muốn nhìn trộm hả?” Hoàng Thùy lắp bắp nhìn hắn nói, mặt vì lạnh mà đỏ lên rất giống như đang xấu hổ.
“Vớ vẩn. Theo ta trở về. Ngươi không biết nơi này rất nguy hiểm sao?” Trần Tử Đình ra vẻ không có gì nói, sau đó quay lưng đi trước, bước chân chậm chạp như đang đợi Hoàng Thùy, hai bên tai lại đỏ ửng đáng nghi.
“Xùy.” Hoàng Thùy tủm tỉm cười một cái, bước chân cũng nhanh hơn, sóng vai cùng hắn trở về.
/52
|