Tại Nhớ tửu lâu, Hoàng Đông ngồi đối diện với Hoàng Thùy, vẻ mặt hắn ngượng ngùng khó hiểu, miệng ấp a ấp úng không nói nên lời. Hoàng Thùy đợi hắn một lúc lâu vẫn chưa thấy hắn nói đến vấn đề chính, nàng cũng sốt ruột theo hắn.
“Đệ có chuyện gì khó nói sao?”
“Là… Tỷ có nhớ Kim Thiền cô nương không?” Giống như dùng hết sức bình sinh, cuối cùng Hoàng Đông cũng nói ra được.
“Kìm Thiền cô nương?” Hoàng Thùy suy tư một chút, cái tên này hình như nàng đã từng nghe qua, có điều nhất thời không nhớ ra được.
“Không nhớ rõ lắm. Nhưng sao đệ lại nhắc đến nàng ấy?” Hoàng Thùy nghi hoặc nhìn Hoàng Đông, thấy hắn cả mặt đỏ bừng thì bừng tỉnh.
“Đừng nói với tỷ là đệ thích cô nương nhà người ta?”
Câu nói vừa thốt ra, cả khuôn mặt Hoàng Đông giống như bị luộc chín, đầu cũng cúi xuống thật thấp.
“Này, tỷ có thể nói nhỏ lại không?” Hiện tại hắn chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống thôi, tuy cách âm của phòng này tốt, nhưng giọng của Hoàng Thùy không tính là nhỏ, bên ngoài tiểu sai vặt còn đang đứng đợi phục vụ đấy.
Thấy biểu hiện của Hoàng Đông như vậy, Hoàng Thùy có chút dở khóc dở cười.
“Ngươi xấu hổ cái gì? Chỉ là thích người ta, có gì đâu mà phải ngại ngùng dấu diếm chứ.” Hoàng Thùy ném hạt đậu rang lên trán hắn, vẻ mặt ghét bỏ.
“Nói đi. Là muốn tỷ đây làm chủ tới đưa sính lễ cầu hôn hả?”
Hắn nghe nàng nói thì sửng sốt, nhanh chóng ngẩng đầu lên, hai tay xua loạn.
“Không không, không phải vậy. Tuy rằng đệ thích nàng nhưng đệ không biết nàng có ưng đệ không. Nếu đột nhiên đem sính lễ tới cầu hôn, có khi lại dọa nàng chạy mất.”
Hoàng Thùy nghe vậy thì động tác ném đậu vài miệng dừng lại, ánh mắt nghiên cứu nhìn hắn, trong lòng vừa cảm thấy vui vẻ lại cảm thấy buồn buồn. Vui là vì cái tên cuồng công việc này cuối cùng cũng trúng tiếng sét ái tình, còn rất biết đau lòng đối phương nữa. Buồn lại giống như người mẹ sắp gả con gái cho người ta, lớn rồi, cũng không cần mình nữa rồi.
“Thế hiện tại đệ muốn làm gì? Muốn tỷ giúp ngươi hiến kế đem mỹ nhân về nhà sao?” Hoàng Thùy xua đi cảm giác ngớ ngẩn trong lòng, trên mặt nhanh chóng xuất hiện nụ cười giảo hoạt.
“Cũng không phải. Đệ chỉ là muốn thông báo với tỷ một tiếng, còn lại đệ tự biết phải làm gì, chắc chắn sẽ đem được người về nhà. Nếu không cưới được vợ thì sao sứng làm đệ đệ của Hoàng Thùy tỷ chứ.” Hắn nói tới đây, tuy rằng trên mặt vẫn không xua được vẻ xấu hổ, nhưng trong mắt lại tràn đầy nghiêm túc và sự kiên định.
Hoàng Thùy thấy hắn như vậy thì không biết nói gì thêm, trong lòng vui vẻ không thôi, ý cười lan đến khóe mắt.
“Được lắm. Đàn ông con trai, đứng trước tình cảm phải dứt khoát như thế chứ! Không thể theo đuổi người mình yêu, vậy đâu xứng làm đàn ông.”
“Nhưng mà Kim Thiền cô nương này là ai nhỉ. Ta nghe cái tên này quen quen.” Hoàng Thùy thật sự tò mò không biết cô nương này là thần thánh phương nào, lại có thể dễ dàng thu phục vị đệ đệ cứng ngắc này của nàng.
Lần này mặt Hoàng Đông lại càng thêm đỏ, hắn cúi đầu lí nhí.
“Chính là cô nương ở Nam Dư thành, ngày đó nàng có đến khai trương Thiên Sắc. Hôm đó tỷ cũng có ở đó.” Nói đến đây hắn càng thêm ngượng. Ngày đó hắn không hiểu phong tình là gì, một cô nương như hoa như ngọc lại bị hắn khen đến mức xấu hổ bỏ chạy.
“A! Nguyễn Kim Thiền, mỹ nhân xinh đẹp, con gái của thành chủ Nam Dư?” Hoàng Thùy trợn to mắt kinh ngạc, không nghĩ tới người Hoàng Đông thích lại là cô nương xinh đẹp ngày đó.
“Quả nhiên là đệ đệ tốt của tỷ, ánh mắt rất tốt. Nhưng mà đệ phải nhanh chân một chút, cô nương nhà người ta năm nay đã mười tám, nói không chừng vài hôm nữa lại bị nhà khác cuỗm đi mất đấy.” Tuy rằng nơi này lấy vợ gả chồng không tính là quá sớm, nhưng mười tám tuổi chính là độ tuổi thích hợp để cưới gả, nếu không nhanh chân thì mất vợ như chơi.
Vì vậy, để nhanh chóng lấy được vợ, mấy ngày tới Hoàng Đông sẽ dồn nhiều thời gian cho việc xúc tiến tình cảm với Nguyễn Kim Thiền. Nên chuyến du lịch lần này hắn tất nhiên sẽ không tham gia. Huyền Anh nghe được chuyện này thì tiếc hận một phen. Cậu em bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền như Hoàng Đông lại có người thương, đối với nàng chính là mất mát to lớn. Vì vậy Huyền Anh quyết định hướng đến đối tượng khác để tìm kiếm sự an ủi.
Giữa tháng chín, trời không còn nóng bức như trước nữa, không khí mát mẻ khiến tâm tình con người trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Hôm nay là ngày đám người Hoàng Thùy xuôi Nam du lịch. Hành lý cho năm người không nhiều cũng không ít, chủ yếu là quần áo và một số thức ăn nhanh đi trên đường. Ngoài Dạ là ám vệ ra, bọn họ không đem theo tùy tùng, vì vậy tất cả mọi thứ đều phải tự thân làm lấy.
Sau khi Trần Tử Đình sắp xếp xong mọi chuyện, thả lại một cục diện khá rối rắm cho Trần Tử Dương thì bắt đầu lên đường.
Lần này bọn họ muốn đến thành An Cư ở phía Nam, nghe nói nơi này được mệnh danh là thành trì đẹp nhất nước Phượng Hoà. Bọn họ vừa đi vừa ngắm cảnh, không có vội vã như những lần đi xa trước nên khá nhàn nhã, trong vòng một tuần cũng đến được ngoại thành An Cư.
Không khí ở phía Nam hơi nóng hơn so với kinh thành, cây cối mọc tốt hơn, bao quanh thành là một dãy thác nước hùng vĩ, nhưng vì khá nguy hiểm nên chưa có người khai thác du lịch ở đây. Huyền Anh vừa nhìn thấy nơi này liền lên tiếng muốn Hoàng Thùy đầu tư du lịch ở nơi này. Trước khi vào thành, đám người Hoàng Thùy dừng lại ở đây đốt lửa nướng thịt, rượu chè ca hát một đêm.
Điều này khiến Hoàng Thùy và Huyền Anh nhớ lại những chuyến dã ngoại hồi còn học đại học, hai người còn cảm thán một phen, xuýt xoa thời gian thoáng cái trôi thật nhanh.
Lần đi chơi này, người vui nhất là Trịnh Vi Hòa, hắn vừa có thể trốn khỏi người cha nhiều chuyện của hắn, vừa được đi chơi mà không bị đánh. Chưa kể còn gặp được một Huyền Anh có cùng chí hướng, hai người vui vẻ nói chuyện đến quên trời quên đất.
Trần Tử Đình và Hoàng Thùy cũng vừa được dịp show ân ái, khiến hai người kia liên tục lên án.
Vào thành An Cư, cảnh đẹp quả nhiên như lời đồn, sông nước hữu tình, nhà cửa bố trí đẹp mắt, còn chưa kể đường xá vô cùng sạch sẽ. Điều đắt giá nhất của thành An Cư chính là dòng sông bắc ngang giữa thành, thông ra bên ngoài. Dòng sông này được người đời gọi là sông Uyên Ương, vì dòng sông này đã gắn kết không biết bao nhiêu đôi trai gái.
Bọn họ vừa đến cũng là lúc lễ hội đua thuyền diễn ra. Người người tấp nập đứng hai bên bờ sông, nam nữ trẻ tuổi tinh thần phơi phới, trên mặt lúc nào cũng có nét đỏ ửng. Ở giữa sông, năm chiếc thuyền được trang trí thành đủ loại hình thù đang đua nhau khoe sắc, người ngồi trên thuyền nắm vững tay chèo thủ thế, chỉ cần có tín hiệu liền lao lên như diều gặp gió.
Trên chiếc cầu bắc ngang sông, tiếng trống trận dồn dập, đại biểu cho cuộc đua bắt đầu.
Hai mắt của Hoàng Thùy và Huyền Anh đều sáng rực. Tuy ở hiện đại cũng có hội đua thuyền ở một số tỉnh thành, nhưng bọn họ không có thời gian để đi xem. Hiện tại có thể chứng kiến tận mắt khí thế hào hùng của đoàn thuyền muôn màu muôn vẻ trước mắt, hai người cảm thấy thật may mắn khi có thể xuyên đến nơi này.
Trịnh Vi Hòa dường như cũng giống bọn họ chưa được chứng kiến cảnh tượng này, la hét muốn tiến đến gần để xem cho rõ. Nhưng người đứng xem ở hai bên quá nhiều, hắn cố gắng chen chúc lắm mới có thể nhích lên được một tí. Nhắm được chỗ đứng tốt, hắn nhanh chân chen đến, nhưng chân vừa bước lên thì bị một lực kéo kéo lại.
Là Huyền Anh, nàng nhờ vóc dáng nhỏ bé của mình cũng chen lên phía trước. Thấy có người chuẩn bị đến nơi nàng nhắm thì kéo tay hắn lại. Thật không ngờ người phía trước lại là Trịnh Vi Hòa, hai người nhìn nhau cười một cái rồi cố gắng nhích lại vị trí đó.
Tiếng trống dồn dập đã vang lên, những chiếc thuyền đã thủ thế được một lúc liền giống như diều đứt dây, nhanh chóng lao đến phía trước. Hoàng Thùy được Trần Tử Đình ôm lên một gốc cây đại thụ, có thể nhìn rõ được trận đấu bên dưới.
“Số năm cố lên! Số năm cố lên!” Vì những chiếc thuyền đều được đánh số, Huyền Anh cứ theo đó hô to số thứ tự của chiếc thuyền mình thích. Giọng của nàng thanh mảnh bén nhọn, đặc biệt nổi bật trong đám người đang đứng xem.
Giống như được kích thích, mọi người xung quanh cũng bắt đầu hô to tên chiếc thuyền mình muốn cổ vũ, không khí và khí thế của trận đấu bỗng chốc được tăng mạnh. Hoàng Thùy nhìn Huyền Anh và Trịnh Vi Hòa đang cố gắng ưỡn người gào thét bên dưới thì không nhịn được ôm bụng cười.
“Chàng xem, bọn họ có khác gì con nít đâu. Nếu thuyền số ba kia không chiến thắng thì quả thật làm mặt mũi Huyền Anh mất hết.” Hoàng Thùy ngồi trong lòng Trần Tử Đình, đôi mắt sáng theo giõi tình hình bên dưới, cũng không quên ngắm nghía hai người bạn của mình.
“Đúng là mất hết mặt mũi.” Nhìn Trịnh Vi Hòa nhảy nhót như con khỉ nhỏ bên dưới, Trần Tử Đình nhíu mày ghét bỏ.
Hoàng Thùy thấy thế thì lấy tay kéo dãn hai đầu lông mày của hắn.
“Chàng xem, hôm nay chúng ta đi chơi thì phải vui vẻ. Không cần phải suốt ngày nhăn nhó thế chứ!” Nói rồi không e thẹn hôn lên giữa đầu lông mày của hắn một cái.
Trần Tử Đình thấy hành động này của nàng thì vui vẻ, khóe miệng cong cong lộ ra một ít răng nhỏ, hai mắt cũng nheo lại. Hoàng Thùy thấy hắn cười thì ngơ ngác, hắn cười quá đẹp trai rồi. Cứ bảo Huyền Anh mê trai, chính nàng cũng mê trai không kém.
Vẻ mặt ngốc nghếch của Hoàng Thùy khiến Trần Tử Đình không nhịn được, cúi đầu xuống bao trọn môi nàng. Cứ thế hai người ở trên cây tình nồng mật ý, bên dưới lại là tiếng la hét tràn đầy náo nhiệt, trong tiếng trống dồn dã khiến sôi sục lòng người. Quả là một loại cảnh đẹp ý vui.
“Đệ có chuyện gì khó nói sao?”
“Là… Tỷ có nhớ Kim Thiền cô nương không?” Giống như dùng hết sức bình sinh, cuối cùng Hoàng Đông cũng nói ra được.
“Kìm Thiền cô nương?” Hoàng Thùy suy tư một chút, cái tên này hình như nàng đã từng nghe qua, có điều nhất thời không nhớ ra được.
“Không nhớ rõ lắm. Nhưng sao đệ lại nhắc đến nàng ấy?” Hoàng Thùy nghi hoặc nhìn Hoàng Đông, thấy hắn cả mặt đỏ bừng thì bừng tỉnh.
“Đừng nói với tỷ là đệ thích cô nương nhà người ta?”
Câu nói vừa thốt ra, cả khuôn mặt Hoàng Đông giống như bị luộc chín, đầu cũng cúi xuống thật thấp.
“Này, tỷ có thể nói nhỏ lại không?” Hiện tại hắn chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống thôi, tuy cách âm của phòng này tốt, nhưng giọng của Hoàng Thùy không tính là nhỏ, bên ngoài tiểu sai vặt còn đang đứng đợi phục vụ đấy.
Thấy biểu hiện của Hoàng Đông như vậy, Hoàng Thùy có chút dở khóc dở cười.
“Ngươi xấu hổ cái gì? Chỉ là thích người ta, có gì đâu mà phải ngại ngùng dấu diếm chứ.” Hoàng Thùy ném hạt đậu rang lên trán hắn, vẻ mặt ghét bỏ.
“Nói đi. Là muốn tỷ đây làm chủ tới đưa sính lễ cầu hôn hả?”
Hắn nghe nàng nói thì sửng sốt, nhanh chóng ngẩng đầu lên, hai tay xua loạn.
“Không không, không phải vậy. Tuy rằng đệ thích nàng nhưng đệ không biết nàng có ưng đệ không. Nếu đột nhiên đem sính lễ tới cầu hôn, có khi lại dọa nàng chạy mất.”
Hoàng Thùy nghe vậy thì động tác ném đậu vài miệng dừng lại, ánh mắt nghiên cứu nhìn hắn, trong lòng vừa cảm thấy vui vẻ lại cảm thấy buồn buồn. Vui là vì cái tên cuồng công việc này cuối cùng cũng trúng tiếng sét ái tình, còn rất biết đau lòng đối phương nữa. Buồn lại giống như người mẹ sắp gả con gái cho người ta, lớn rồi, cũng không cần mình nữa rồi.
“Thế hiện tại đệ muốn làm gì? Muốn tỷ giúp ngươi hiến kế đem mỹ nhân về nhà sao?” Hoàng Thùy xua đi cảm giác ngớ ngẩn trong lòng, trên mặt nhanh chóng xuất hiện nụ cười giảo hoạt.
“Cũng không phải. Đệ chỉ là muốn thông báo với tỷ một tiếng, còn lại đệ tự biết phải làm gì, chắc chắn sẽ đem được người về nhà. Nếu không cưới được vợ thì sao sứng làm đệ đệ của Hoàng Thùy tỷ chứ.” Hắn nói tới đây, tuy rằng trên mặt vẫn không xua được vẻ xấu hổ, nhưng trong mắt lại tràn đầy nghiêm túc và sự kiên định.
Hoàng Thùy thấy hắn như vậy thì không biết nói gì thêm, trong lòng vui vẻ không thôi, ý cười lan đến khóe mắt.
“Được lắm. Đàn ông con trai, đứng trước tình cảm phải dứt khoát như thế chứ! Không thể theo đuổi người mình yêu, vậy đâu xứng làm đàn ông.”
“Nhưng mà Kim Thiền cô nương này là ai nhỉ. Ta nghe cái tên này quen quen.” Hoàng Thùy thật sự tò mò không biết cô nương này là thần thánh phương nào, lại có thể dễ dàng thu phục vị đệ đệ cứng ngắc này của nàng.
Lần này mặt Hoàng Đông lại càng thêm đỏ, hắn cúi đầu lí nhí.
“Chính là cô nương ở Nam Dư thành, ngày đó nàng có đến khai trương Thiên Sắc. Hôm đó tỷ cũng có ở đó.” Nói đến đây hắn càng thêm ngượng. Ngày đó hắn không hiểu phong tình là gì, một cô nương như hoa như ngọc lại bị hắn khen đến mức xấu hổ bỏ chạy.
“A! Nguyễn Kim Thiền, mỹ nhân xinh đẹp, con gái của thành chủ Nam Dư?” Hoàng Thùy trợn to mắt kinh ngạc, không nghĩ tới người Hoàng Đông thích lại là cô nương xinh đẹp ngày đó.
“Quả nhiên là đệ đệ tốt của tỷ, ánh mắt rất tốt. Nhưng mà đệ phải nhanh chân một chút, cô nương nhà người ta năm nay đã mười tám, nói không chừng vài hôm nữa lại bị nhà khác cuỗm đi mất đấy.” Tuy rằng nơi này lấy vợ gả chồng không tính là quá sớm, nhưng mười tám tuổi chính là độ tuổi thích hợp để cưới gả, nếu không nhanh chân thì mất vợ như chơi.
Vì vậy, để nhanh chóng lấy được vợ, mấy ngày tới Hoàng Đông sẽ dồn nhiều thời gian cho việc xúc tiến tình cảm với Nguyễn Kim Thiền. Nên chuyến du lịch lần này hắn tất nhiên sẽ không tham gia. Huyền Anh nghe được chuyện này thì tiếc hận một phen. Cậu em bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền như Hoàng Đông lại có người thương, đối với nàng chính là mất mát to lớn. Vì vậy Huyền Anh quyết định hướng đến đối tượng khác để tìm kiếm sự an ủi.
Giữa tháng chín, trời không còn nóng bức như trước nữa, không khí mát mẻ khiến tâm tình con người trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Hôm nay là ngày đám người Hoàng Thùy xuôi Nam du lịch. Hành lý cho năm người không nhiều cũng không ít, chủ yếu là quần áo và một số thức ăn nhanh đi trên đường. Ngoài Dạ là ám vệ ra, bọn họ không đem theo tùy tùng, vì vậy tất cả mọi thứ đều phải tự thân làm lấy.
Sau khi Trần Tử Đình sắp xếp xong mọi chuyện, thả lại một cục diện khá rối rắm cho Trần Tử Dương thì bắt đầu lên đường.
Lần này bọn họ muốn đến thành An Cư ở phía Nam, nghe nói nơi này được mệnh danh là thành trì đẹp nhất nước Phượng Hoà. Bọn họ vừa đi vừa ngắm cảnh, không có vội vã như những lần đi xa trước nên khá nhàn nhã, trong vòng một tuần cũng đến được ngoại thành An Cư.
Không khí ở phía Nam hơi nóng hơn so với kinh thành, cây cối mọc tốt hơn, bao quanh thành là một dãy thác nước hùng vĩ, nhưng vì khá nguy hiểm nên chưa có người khai thác du lịch ở đây. Huyền Anh vừa nhìn thấy nơi này liền lên tiếng muốn Hoàng Thùy đầu tư du lịch ở nơi này. Trước khi vào thành, đám người Hoàng Thùy dừng lại ở đây đốt lửa nướng thịt, rượu chè ca hát một đêm.
Điều này khiến Hoàng Thùy và Huyền Anh nhớ lại những chuyến dã ngoại hồi còn học đại học, hai người còn cảm thán một phen, xuýt xoa thời gian thoáng cái trôi thật nhanh.
Lần đi chơi này, người vui nhất là Trịnh Vi Hòa, hắn vừa có thể trốn khỏi người cha nhiều chuyện của hắn, vừa được đi chơi mà không bị đánh. Chưa kể còn gặp được một Huyền Anh có cùng chí hướng, hai người vui vẻ nói chuyện đến quên trời quên đất.
Trần Tử Đình và Hoàng Thùy cũng vừa được dịp show ân ái, khiến hai người kia liên tục lên án.
Vào thành An Cư, cảnh đẹp quả nhiên như lời đồn, sông nước hữu tình, nhà cửa bố trí đẹp mắt, còn chưa kể đường xá vô cùng sạch sẽ. Điều đắt giá nhất của thành An Cư chính là dòng sông bắc ngang giữa thành, thông ra bên ngoài. Dòng sông này được người đời gọi là sông Uyên Ương, vì dòng sông này đã gắn kết không biết bao nhiêu đôi trai gái.
Bọn họ vừa đến cũng là lúc lễ hội đua thuyền diễn ra. Người người tấp nập đứng hai bên bờ sông, nam nữ trẻ tuổi tinh thần phơi phới, trên mặt lúc nào cũng có nét đỏ ửng. Ở giữa sông, năm chiếc thuyền được trang trí thành đủ loại hình thù đang đua nhau khoe sắc, người ngồi trên thuyền nắm vững tay chèo thủ thế, chỉ cần có tín hiệu liền lao lên như diều gặp gió.
Trên chiếc cầu bắc ngang sông, tiếng trống trận dồn dập, đại biểu cho cuộc đua bắt đầu.
Hai mắt của Hoàng Thùy và Huyền Anh đều sáng rực. Tuy ở hiện đại cũng có hội đua thuyền ở một số tỉnh thành, nhưng bọn họ không có thời gian để đi xem. Hiện tại có thể chứng kiến tận mắt khí thế hào hùng của đoàn thuyền muôn màu muôn vẻ trước mắt, hai người cảm thấy thật may mắn khi có thể xuyên đến nơi này.
Trịnh Vi Hòa dường như cũng giống bọn họ chưa được chứng kiến cảnh tượng này, la hét muốn tiến đến gần để xem cho rõ. Nhưng người đứng xem ở hai bên quá nhiều, hắn cố gắng chen chúc lắm mới có thể nhích lên được một tí. Nhắm được chỗ đứng tốt, hắn nhanh chân chen đến, nhưng chân vừa bước lên thì bị một lực kéo kéo lại.
Là Huyền Anh, nàng nhờ vóc dáng nhỏ bé của mình cũng chen lên phía trước. Thấy có người chuẩn bị đến nơi nàng nhắm thì kéo tay hắn lại. Thật không ngờ người phía trước lại là Trịnh Vi Hòa, hai người nhìn nhau cười một cái rồi cố gắng nhích lại vị trí đó.
Tiếng trống dồn dập đã vang lên, những chiếc thuyền đã thủ thế được một lúc liền giống như diều đứt dây, nhanh chóng lao đến phía trước. Hoàng Thùy được Trần Tử Đình ôm lên một gốc cây đại thụ, có thể nhìn rõ được trận đấu bên dưới.
“Số năm cố lên! Số năm cố lên!” Vì những chiếc thuyền đều được đánh số, Huyền Anh cứ theo đó hô to số thứ tự của chiếc thuyền mình thích. Giọng của nàng thanh mảnh bén nhọn, đặc biệt nổi bật trong đám người đang đứng xem.
Giống như được kích thích, mọi người xung quanh cũng bắt đầu hô to tên chiếc thuyền mình muốn cổ vũ, không khí và khí thế của trận đấu bỗng chốc được tăng mạnh. Hoàng Thùy nhìn Huyền Anh và Trịnh Vi Hòa đang cố gắng ưỡn người gào thét bên dưới thì không nhịn được ôm bụng cười.
“Chàng xem, bọn họ có khác gì con nít đâu. Nếu thuyền số ba kia không chiến thắng thì quả thật làm mặt mũi Huyền Anh mất hết.” Hoàng Thùy ngồi trong lòng Trần Tử Đình, đôi mắt sáng theo giõi tình hình bên dưới, cũng không quên ngắm nghía hai người bạn của mình.
“Đúng là mất hết mặt mũi.” Nhìn Trịnh Vi Hòa nhảy nhót như con khỉ nhỏ bên dưới, Trần Tử Đình nhíu mày ghét bỏ.
Hoàng Thùy thấy thế thì lấy tay kéo dãn hai đầu lông mày của hắn.
“Chàng xem, hôm nay chúng ta đi chơi thì phải vui vẻ. Không cần phải suốt ngày nhăn nhó thế chứ!” Nói rồi không e thẹn hôn lên giữa đầu lông mày của hắn một cái.
Trần Tử Đình thấy hành động này của nàng thì vui vẻ, khóe miệng cong cong lộ ra một ít răng nhỏ, hai mắt cũng nheo lại. Hoàng Thùy thấy hắn cười thì ngơ ngác, hắn cười quá đẹp trai rồi. Cứ bảo Huyền Anh mê trai, chính nàng cũng mê trai không kém.
Vẻ mặt ngốc nghếch của Hoàng Thùy khiến Trần Tử Đình không nhịn được, cúi đầu xuống bao trọn môi nàng. Cứ thế hai người ở trên cây tình nồng mật ý, bên dưới lại là tiếng la hét tràn đầy náo nhiệt, trong tiếng trống dồn dã khiến sôi sục lòng người. Quả là một loại cảnh đẹp ý vui.
/52
|