Chương 19
“Hình Dực, anh có anh em song sinh không? Vừa rồi khi em ở trên xe bus, nhìn thấy một người thực sự rất giống anh. Nếu là em trai song sinh của anh, em không cảm thấy kinh ngạc.” Từ Uyển Uyển lấy hết dũng khí, mở miệng vui đùa. Cô cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt Hình Dực, muốn từ vẻ mặt anh phát hiện ra được chút manh mối gì đó.
Ai ngờ biểu cảm của anh lạnh nhạt, nhìn cô một cái cười nhạo nói “Cha mẹ anh cả đời này chỉ sinh ra một mình Hình Dực anh, em nói xem lấy đâu ra anh em song sinh?”
Khóe miệng Từ Uyển Uyển nhếch lên nụ cười xấu hổ nói
“Em chỉ đùa chút thôi, có thể là em hoa mắt, xe lái rất nhanh em cũng không thấy rõ.”
Đúng vậy, sao có thể là anh em song sinh, nếu có sao bọn họ chưa từng nhắc tới.
“Sao anh đột nhiên đổi xe? Chiếc xe lái khi đi công tác đâu?” Từ Uyển Uyển ra vẻ tùy ý dò hỏi.
“Đổi với bạn lái, làm sao vậy? Hình như gần đây em có rất nhiều câu hỏi.” Hình Dực nhìn chằm chằm cô thản nhiên dò hỏi.
Xe lái vào gara tầng hầm ngầm, ánh sáng lúc sáng lúc tối phác họa ra dáng vẻ lạnh lùng tuấn tú của Hình Dực.
Đôi mắt anh đen láy như mực, giống như một vực sâu, khiến người ta không nhìn thấu cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Gương mặt có cảm giác quen thuộc lại xa lạ này, khiến Từ Uyển Uyển không biết phải làm thế nào.
Cô cụp mắt xuống, nhỏ giọng đáp “Không có, em chỉ tò mò hỏi chút thôi, chuyện trước đây của anh em cũng biết không nhiều lắm.”
Sau khi vào thang máy, cửa thang máy vừa mới đóng lại, bàn tay Hình Dực bất ngờ ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng.
Cô còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn của anh đã hạ xuống, đầu lưỡi để ở khớp hàm cô tiến quân thần tốc.
Cô bị cánh tay anh ôm chặt lấy, không có lực giãy dụa, chỉ có thể mặc anh hôn, tiếng nước chậc chậc vang lên hoàn toàn trong thang máy.
Trái tim của Từ Uyển Uyển vẫn luôn như bị ai đó bóp chặt, sợ thang máy sẽ có người tiến vào bất cứ lúc nào.
Mãi tới tầng nhà mình xong anh mới buông cô ra, cô bị hôn gần như mơ hồ đại não thiếu oxy, đứng có chút không đứng vững, bị anh bế lên ra khỏi thang máy.
Nghỉ lễ của cô đã rời đi, như vậy hôm nay không trốn được.
Nhưng mà rõ ràng lúc trước có chờ mong, sao bây giờ cô lại hơi sợ hãi.
Sau khi đi vào nhà, Từ Uyển Uyển vô cùng hoảng hốt, vội nói
“Anh ăn cơm trưa chưa? Em đi nấu, anh để em xuống.”
“Bây giờ anh chỉ muốn ăn em.” Hình Dực bước đến phòng ngủ, đặt cô nằm lên giường, ánh mắt nóng bỏng ngôn ngữ trần trụi.
/137
|