Chương 7
Từ Uyển Uyển mới lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho Hình Dực, trong cửa hàng sửa xe có hai người đàn ông đi ra, một người vạm vỡ một người gầy, nhìn thấy cô thì cúi đầu khom lưng vô cùng khách sáo.
“Chị dâu đã đến, anh Dực đang ở bên trong, mời chị vào…”
“Quả nhiên chị dâu là Thiên Tiên hạ phàm, chẳng trách khiến anh Dực mê thần hồn điên đảo.”
Từ Uyển Uyển nhìn dáng vẻ lưu manh của hai người, nghe xưng hô tràn ngập hòa đồng của hai người, thực sự là lúng túng, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Hình Dực là bên IT, sao sẽ xuất hiện ở nơi này?
Cho dù là tới sửa xe, bạn bè của anh thoạt nhìn cũng không giống người bên ngành IT?
Đợi nhìn thấy Hình Dực ở trong văn phòng, cô càng cảm thấy nghi ngờ.
Anh cắt đầu ba phân, mặc áo màu đen và quần iean, thoạt nhìn cánh tay thô to cơ bắp rắn chắc, dường như vạm vỡ hơn trước không ít.
Nhưng mà ngũ quan của anh vẫn đẹp trai y như trước, chỉ có điều ban ngày thoạt nhìn, càng cảm thấy khí chất khác hơn nhiều một tháng trước.
Sau khi cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Tuy Từ Uyển Uyển cảm thấy hoang đường, nhưng vẫn mở miệng vui đùa hỏi
“Không phải là anh nói đi công tác sao? Sao lại ở cửa hàng sửa xe? Nếu không phải tướng mạo giống, anh ăn mặc như vậy, em đều nghĩ em nhận nhầm người…”
Hình Dực đứng dậy tới gần, cười nhận lấy túi cơm Từ Uyển Uyển đưa tới, giọng điệu rất bình thản
“Mở cửa hàng với bạn, kiếm khoản thu nhập thêm mà thôi, thế nào? Em không thích dáng vẻ của anh hiện giờ sao?”
Hình Dực vừa dứt lời, ngồi trên sô pha bắt chéo hai chân, tiện tay châm một điếu thuốc.
Giữa sương khói lượn lờ, Từ Uyển Uyển nhìn gương mặt xa lạ lại quen thuộc của Hình Dực, trong lòng cảm thấy kỳ lạ không nói nên lời.
Lúc trước cô chưa từng thấy anh hút thuốc
Chẳng lẽ là áp lực lớn trong công việc, đây là phương thức anh thả lỏng?
Cho dù thế nào, hiện giờ anh đang chậm rãi tiếp nhận mình, dung nhập vào thế giới của anh, có phải cô không nên chán ghét rõ ràng như vậy hay không?
Từ Uyển Uyển thu hồi gương mặt rối rắm của mình, cười ngọt ngào nói “Không có, lúc trước em không biết chuyện này, chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.”
Khóe miệng Hình Dực nhếch lên, cười kỳ lạ, buông hai chân bắt chéo, duối tay kéo Từ Uyển Uyển ngồi lên trên hai chân mình.
Khi khói phả lên gương mặt tinh xảo trắng nõn của Từ Uyển Uyển, cô bị sặc liên tục ho khan.
Một tay của Hình Dực kẹp thuốc lá, một tay khác cách quần áo véo núm vú của cô.
“Vén váy lên, để anh liếm ngực em ”
/137
|